Chương 50
Tác phẩm: Sông băng dần ấm - chương 50
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
Lâm Tri Dạng không sắp xếp lịch trình, chỉ định dẫn theo Úc Triệt đi lang thang đến khi nào hết hứng thì về.
Buổi sáng nắng đẹp, sau khi hai người ăn sáng và kiểm tra đồ đạc thì bắt xe đến ga tàu.
Hai người mặc quần áo cùng gam màu. Áo thun trắng kết hợp với quần jean xanh nhạt, đứng cạnh nhau trông rất hài hoà, đẹp mắt.
Quần áo do Lâm Tri Dạng mua.
Úc Triệt tin vào mấy lời cô bịa, bảo đi du lịch phải ăn mặc thoải mái nhưng đến khi mặc vào lại cảm giác chẳng ra gì cả.
Lâm Tri Dạng rất hài lòng: "Đẹp nhất từ trước đến nay."
Úc Triệt cười một hồi.
Người lái taxi là một cô hơn năm mươi, hoà mình vào cuộc trò chuyện hỏi hai người định đi đâu chơi.
Tâm trạng Lâm Tri Dạng rất tốt, nhẹ nhàng trả lời: "Không xa, chỉ đến An Thành thôi."
Cô lái xe bảo mình cũng có người thân ở đó. Lại bảo bên đó phát triển tốt, mấy năm nay hơn cả Hoài Thành.
Lâm Tri Dạng là người dễ gần nên nói mấy câu. Úc Triệt thì ngược lại, chỉ ngồi im lặng.
Giờ cao điểm nên đường đông nên kẹt xe. Cũng tốt, lúc đến ga liền bắt đầu soát vé, không cần phải đợi.
Khi quẹt thẻ căn cước, Lâm Tri Dạng nghĩ thầm: dung mạo và khí chất của giáo sư Úc dường như sinh ra để chụp ảnh chứng minh thư.
Tìm được chỗ ngồi và ngồi xuống, tàu đóng cửa khởi hành.
Úc Triệt nhỏ giọng với Lâm Tri Dạng: "Lâu lắm rồi chị mới ngồi tàu."
Đã lâu mới ngồi tàu đi du lịch. Công việc luôn luôn bận rộn và vội vàng, ngồi trên xe vẫn phải làm cho xong.
Lâm Tri Dạng đang định trả lời thì điện thoại rung lên/ Sau khi mở khoá, trả lời tin nhắn của Mạnh Dữ Ca và thản nhiên: "Mai sau phải đi thường, chị từ từ làm quen."
Cùng nhau ngắm biển, chơi tuyết, cùng nhau leo núi, lặn sông.
Lông mày Úc Triệt dịu dàng, nghiêm túc: "Chị sẽ." Hai người đã dự định được kế hoạch tương lai.
Ở bên kia, Mạnh Dữ Ca nhờ Lâm Tri Dạng bước trước dò đường. Nếu An Thành chơi vui thì cuối tuần sẽ chạy qua.
Lâm Tri Dạng tinh nghịch: "Hẹn hò hay teambuilding?"
"Team building, cuối tuần." Mạnh Dữ Ca trả lời và gửi biểu cảm "đi chết đi" cho bạn hiền.
Lâm Tri Dạng: "Được rồi, tôi làm công tác chuẩn bị cho cậu."
Sau khi trả lời Mạnh Dữ ca, tin nhắn công việc hiện lên. Công ty sắp xếp cô viết bà cho một thương hiệu xa xỉ, bên kia thích phong cách viết của cô.
Khi trả lời tin nhắn, khuôn mặt cô bình tĩnh, mái tóc nâu rậm rạp phủ trên vai, ánh nắng ngoài cửa sổ xe chiếu vào đậu lưng chừng ngọn tóc.
Úc Triệt nhìn mấy sợi tóc mỏng mai trên tai Lâm Tri Dạng, trông em như một bé ngoan.
Dưới lớp khẩu trang là son môi cùng một thỏi.
Mãi cho đến khi làm xong công việc và cất điện thoại, Lâm Tri Dạng mới nhận ra Úc Triệt luôn im lặng ngồi bên đợi cô xong việc.
Thì thầm: "Xin lỗi, làm chị chờ rồi. Em không xem điện thoại nữa."
"Không sao, chờ một xíu thôi." Ngày nào Lâm Tri Dạng cũng bên cạnh cô, dường như chỉ dành một phần nhỏ thời gian của mình để dành cho chuyện khác.
Là người hưởng lợi, không tham lam. Ngược lại cô thấy sự cân bằng như vậy lại tốt.
Tàu hỏa chạy về hướng đông nam, bên ngoài cửa sổ là một vùng đồng cỏ rộng lớn, trải dài đến phía chân trời xa xăm. Đôi khi có mấy chiếc ao hồ lấp lánh nở rộ hoa sen, lá sen rải rác trên mặt nước cùng cây cỏ tốt tương điểm xuyến xung quanh những ngôi nhà nông thôn. Mấy đám mây đung đưa trong gió, che khuất hơn nửa bầu trời, ánh nắng phân thành từng vệt rọi xuống thế gian.
Cảnh đẹp như thế không thể thấy trong thành phố, khu rừng xi măng chật chội làm tâm hồn con người hẹp lại. Nhưng trái lại, thiên nhiên lại trao cho con người sự rộng lớn và kiên cường.
Úc Triệt và Lâm Tri Dạng đan tay nhau, cùng ngắm nhìn cảnh đẹp ven đường. Thời gian trở nên dài ra và bỗng chốc đứng yên để hai người tận hưởng. Sau đó Lâm Tri Dạng ngủ gục, Úc Triệt lại quay qua nhìn Lâm Tri Dạng.
Tối qua thức khuya chơi game, đến nói mớ cũng nói về game.
Khoảng cách hai nơi khá ngắn nên chỉ có thể ngủ một giấc nhỏ. Hai mươi phút sau, loa thông báo nhắc nhở sắp đến ga An Thành.
Lâm Tri Dạng bị đánh thức, nhăn mày đổi tư thế, cô như con rắn không xương bám vào người Úc Triệt.
Tiếng gọi nhẹ nhàng và ấm áp của Úc Triệt vang bên tai: "Tri Dạng, dậy đi em, xuống thôi."
Bình thường gọi cả tên lẫn họ nhưng Lâm Tri Dạng không vui, yêu cầu cô sửa lại biệt danh cho thân thiết. Dù vậy nhưng từ "Dạng Dạng" quá khó, không thể mở miệng kêu.
Giống như chưa có ai gọi cô là "Triệt Triệt".
Người có tên hai chữ, hiếm khi có biệt danh.
Lâm Tri Dạng mơ màng, mở điện thoại di động ra xem. Đúng thế, mười phút trước Lâm Huy đã đứng đợi ngoài cửa nhà ga.
"Ba đến sớm quá."
Úc Triệt không trả lời, Lâm Tri Dạng bò dậy, nhẹ nhàng hỏi: "Hồi hộp sao?"
"Một chút."
Khẽ xoa đầu Úc Triệt, "Hồi hộp là chuyện thường mà, chờ đến khi gặp là tốt hết thôi. Chị yên tâm nha, có em bên cạnh chị."
Tính tình Úc Triệt bình tĩnh mà còn vậy. Trái lại, nếu bảo cô đi gặp ba Úc Triệt thì chắc không chỉ là hồi hộp.
Có thể dạy Úc Triệt trở thành người xuất chúng và thờ ơ như vậy chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.
Vì Lâm Huy làm kinh doanh nên ông giỏi nhìn người, giao tiếp là chuyện nhỏ.
Lâm Tri Dạng không lo chút nào vì ba có thể xử lý mọi tình huống.
Vừa mới bước khỏi nhà ga là nghe được giọng trầm vang của người đàn ông trung niên: "Dạng Dạng, ba nè con."
"...."
Lâm Tri Dạng nhìn ba. Vâng, được cha già dấu yêu gọi thẳng biệt danh làm cô xấu hổ sắp độn thổ, cô muốn quay về.
Úc Triệt thầm nghĩ, hình như kêu "Dạng Dạng" cũng không có gì lạ, sau này có thể thử.
Mặc dù Lâm Huy hơn năm mươi nhưng ông trông trẻ hơn tuổi thật nhiều. Ông là người cao to, đĩnh đạc và một mái tóc đen dày.
Ông cao khoảng 1m8, mặc áo sơ mi ngắn tay polo trắng và quần tây đen, tuy giản dị nhưng rất sang trọng. Lúc cười trông rất giống Lâm Tri Dạng, mấy nếp nhăn trên mặt và chiếc bụng bia hơi nhô lên rất phù hợp với độ tuổi.
Lâm Tri Dạng từng bảo nhìn Lâm Huy là tuyệt vọng. Vì khi thấy cha, cô sẽ biết mấy nếp nhăn sau này sẽ mọc ở đâu. Quá xấu.
Đêm qua Lâm Huy không ngủ được.
Sáng sớm đã vô cùng phấn khích, không chỉ vì đã mấy tháng không gặp nhóc con của mình mà còn là vì gia đình có thêm thành viên mới.
Khi ông và mẹ Lâm Tri Dạng ly hôn, cả nhà đã cùng ăn bữa cơm chia tay.
Lâm Tri Dạng vừa tan học, con vẫn mặc bộ đồng phục xanh trắng của học sinh, con vừa cuốn thịt nướng vừa bảo: "Thôi thì cha mẹ ly hôn, con không giấu hai người nữa."
Lâm Huy và Tôn Thục Ý nhìn nhau, lo lắng đến gần con, "Nói."
"Con thích con gái." Tay gắp thịt, miệng uống Coca, "Sau này sẽ không kết hôn, sinh con và chỉ có bạn gái. Lúc học tiểu học là con biết rồi, trời sinh, không đổi được. Cha mẹ chấp nhận thì tốt, không chấp nhận cũng không sao, con không cần biết, con chỉ muốn thông báo."
Không khí như đông lại.
Tôn Thục Ý rơi vào im lặng. Bà không phản đối chuyện này nhưng hơi khó chấp nhận vì con là con gái mình.
Chỉ có Lâm Huy dữ dội, ông trợn to mắt và hét lên, "Lâm Tri Dạng, con đừng quậy ba. Con là con gái duy nhất của ba, muốn nhà họ Lâm tuyệt hậu à?"
"Vậy tuyệt hậu thì sao? Nhà họ Lâm cần kế thừa gì sao?" Nở nụ cười bất cần, "Nếu tiền thì thôi đi. Con sẽ tiêu hết trước khi chết, không cần để đời sau."
"Giỡn hoài." Lâm Huy gặp hết thịt nướng vào chén mình, "Nếu con dám thì ba sẽ làm từ thiện sạch cho rồi, không để lại cho con một xu."
"Thích thì làm." Lâm Tri Dạng không sợ.
Lâm Huy tức giận, mắng mỏ mấy câu. Cuối cùng biến thành Tôn Thục Ý bênh con, đứng ra đối đầu.
Thật ra Lâm Tri Dạng không tức giận, ngược lại còn cố gắng phá vỡ cuộc chiến. Cô có thể hiểu được mong mỏi của cha, cha chỉ muốn con đàn cháu đông. Ai mà chả trông ngóng con mình có cuộc sống bình thường, an ổn cả đời đâu?
Dù tư tưởng được khai sáng, việc không kết hôn và chẳng có con bị cho là cá nhân hoá nhưng cũng không dễ dàng thực hiện như vậy. Quyết định của một người có thể trở thành gánh nặng cho cả nhà, phải đeo trên lưng những lời bàn tán của người xung quanh.
Đây là lý do nhiều người không thể chấp nhận.
Ai mà không sợ bản thân khác người thường?
Lâm Tri Dạng thân thiện đưa ra ý kiến: "Lão Lâm, giờ ba còn trẻ thì sinh đưa con đi. Đến lúc bảy, tám mươi tuổi sẽ ôm được cháu, coi như không muộn."
Lâm Huy cười lạnh: "Nếu sinh một đứa như con thì ba mày chết luôn cho rồi."
Tuy nói vậy nhưng mấy năm sau lại sinh cho cô thằng em trai. Lâm Tri Dạng cảm thấy bớt tội lỗi hơn nhiều.
Lâm Huy lớn tuổi mới có con nên chỉ đưa ra hai yêu cầu.
Thứ nhất, lớn lên giống ông, đừng giống người khác; thứ hai, mai sau cưới vợ sinh con để tuổi già ông có cháu chắt quây quần, hơn nữa có thể đi làm phiền chị gái nó.
Mặc dù ban đầu giận dỗi nhưng Lâm Huy rất dễ tiếp thu. Không lâu sau, khi Lâm Tri Dạng vào đại học đã hỏi con gái thích người như nào.
"Nói với ba đi, ba tìm cho con, con đừng để người ta lừa đi đó. Ba nói cho con nghe, thời buổi này nhiều trai gái xấu xa lắm."
Lâm Tri Dạng: "......"
Lâm Huy tiếp tục lải nhải trong điện thoại: "Nào nào, con thích người như nào? Chim nhỏ dịu dàng, đức độ? Hay mạnh mẽ với khôn ngoan? Thôi, vế sau đi, như vậy có thể chăm sóc con."
Lâm Tri Dạng không muốn quyền riêng tư bị theo dõi: "Đừng có lo cho con, bạn gái của con chứ không phải của ba. Ba yêu đương con không can thiệp thì ba cũng đừng can thiệp vào chuyện tình cảm của con."
Nói chung, bị bỏ rơi nhiều năm nhưng Lâm Tri Dạng vẫn xem ông là ba, vẫn chịu đưa bạn gái đến để ông gặp.
Lâm Huy ngập tràn cảm xúc.
Cô gái đi cùng con cao ráo, đoan trang, mắt lạnh mày nhạt. Nhìn con bé hơi hồi hộp nhưng vẫn lễ phép: "Chào bác."
Đây là vẻ ngoài của cô gái ngoan ngoãn. Tóc cũng không thèm nhuộm, nghe bảo là phó giáo sư của trường đại học. Là người nghiêm túc công tác và cũng là người đàng hoàng.
Quá đối lập, con mình không xứng với người ta. Ngày nào cũng đắp cả mớ phấn son, người ngợm lưu manh còn thích giở trò. Hơn nữa công việc thì không nghiêm túc, không biết bận gì cứ bận hoài.
Gen tốt của ông và Tôn Thục Ý bị lãng phí trên người Lâm Tri Dạng.
"Con là Úc Triệt đúng không? Đi đường xa mệt không con?" Lâm Huy cố gắng hiền từ nhất có thể
Úc Triệt gật đầu, mỉm cười: "Rất gần, không mệt ạ."
"Lên xe thôi. Giờ còn sớm nên chúng ta đến chỗ hai đứa ở trước, đến trưa ba dẫn hai đứa đi ăn cơm."
Ông tha thiết nhìn Úc Triệt trong suốt quá trình, Lâm Tri Dạng không hài lòng: "Ba đón ai?"
Lâm Huy che nửa miệng, nhỏ giọng với cô: "Ba đi đón con dâu ba."
Lâm Tri Dạng đưa hành lý qua cho ông, Lâm Huy rất tự giác đẩy ra xe và nghe con gái phàn nàn phía sau: "Cha già, con là con gái, không phải con trai. Ba lấy đâu ra con dâu vậy?"
Lâm Huy nhìn con gái, lại nhìn qua Úc Triệt: "Vậy con rể?"
"Rồi, thôi, thôi." Lâm Tri Dạng ngăn dòng suy nghĩ của người cha dấu yêu. Nếu tiếp tục già không đứng đắn sẽ làm Úc Triệt sợ.
Lâm Huy chuẩn bị cho hai người ở trung tâm thành phố, xung quanh là các trung tâm thương mại. Giao thông rất thuận tiện và tiêu tiền còn tiện hơn.
"Không lớn lắm, đủ hai đứa ở." Lâm Huy mở cửa sổ thông khí, "Lái xe mười phút là đến chỗ ba."
Lâm Tri Dạng đoán chỗ này khá đắt. Có lẽ mấy năm nay Lâm Huy khá thuận buồm xuôi gió.
Nhưng cô là người độc lập, tiền Lâm Huy cho cô chỉ bỏ sổ tiết kiệm. Từ khi học đại học là tự tiêu tiền của bản thân, cả nhà cũng là dành dụm tiền để mua.
Nếu chịu dùng tiền Lâm Huy cho thì chắc mua được nhà bên Lâm Xuyên từ lâu.
Nhưng sống trong một ngôi nhà to như vậy, không ổn.
Nhà này Lâm Huy bảo sẽ cho cô mà cô không có hứng thú. Ở xong lần này cũng không biết lần tiếp theo đến An Thành là năm khỉ ho cò gáy nào.
Lâm Tri Dạng lấy quà ra, "Úc Triệt mua, trà và thắt lưng cho ngài, khăn lụa cho vợ ngài. Chỉ có robot này là con mua, cho con trai của ngài."
Úc Triệt nói thêm: "Không biết bác thích không."
Lâm Huy vui vẻ: "Tới là được rồi, quà cáp chi không biết."
Nhận xong lại biến sắc, răn dạy Lâm Tri Dạng: "Gì mà vợ ba, con ba? Con không nhận dì với em à?"
Lâm Tri Dạng không quan tâm: "Như nào chả được."
Lâm Huy chỉ nói cho có, ông không để trong lòng.
Nghỉ đến 10 giờ rưỡi, Lâm Huy chở họ đến nhà hàng theo phong cách cổ xưa. Nhìn tên, Lâm Tri Dạng thấy khá quen. Là nhà hàng nằm trong một chuỗi có tiếng, giá cả khá cao.
Lâm Huy vừa lên lầu vừa giới thiệu: "Món nào của An Thành cũng có bên đây, nếu không đặt chỗ trước thì không có bàn đâu. Giờ là mùa du lịch, nên dù đợi mấy tiếng cũng thành công cóc."
Thấy cầu thang có nước, Lâm Tri Dạng nhắc nhở Úc Triệt, cẩn thận đỡ chị: "Cẩn thận. Xem ra Lâm tổng có kế hoạch hết rồi."
"Đâu cần kế hoạch, chú con là quản lý cửa hàng, chào hỏi một tiếng là xong."
Lâm Huy có gia đình và bạn bè bên đây, quả thật tốt hơn so với lẻ loi bên Hoài Thành. Vì vậy, lúc ông bảo muốn qua đây, Lâm Tri Dạng không những không bực bội mà còn giúp ba chuyển nhà.
Trong bữa ăn, Lâm Huy kể cho Úc Triệt và Lâm Tri Dạng nghe lịch sử của đặc sản ở đây. Bên cạnh đó, ông giới thiệu An Thành có chỗ nào chơi vui, có nơi nào đẹp, còn rành hơn cả hướng dẫn viên du lịch.
Úc Triệt đã chuẩn bị rất nhiều câu trả lời về bản thân và cả gia đình, thậm chí là kế hoạch tương lai của cô và Lâm Tri Dạng.
Cô quyết định thành thật, thể hiện chân thành, ai ngờ Lâm Huy chẳng hỏi gì. Họ chỉ nói chuyện ăn nhậu chơi bời, lâu lâu lại khịa Lâm Tri Dạng mấy câu.
Lâm Huy đưa ảnh con trai Lâm Tri Hạo ra cho hai người xem. Cậu bé trong bức hình trắng nõn, mập mạp, "Giống ba lắm đúng không, hehe."
Úc Triệt thực sự buồn cười. Lâm Tri Dạng phàn nàn với cô về chuyện Lâm Huy sợ con trai không phải con ruột mình. Chả phải vợ ông không quy củ, mà ông sợ những tin tức như này ngoài xã hội, khiến ông không có cảm giác an toàn,
Ăn trưa xong, Lâm Huy chở họ về nhà và để lại chìa khóa xe: "Tài xế đến đón ba, xe để cho hai đứa."
Lâm Tri Dạng gấp chờ hết nổi: "Tạm biệt, không tiễn."
Con sói mắt trắng, Lâm Huy giơ tay giả vờ đánh nhưng không nỡ, "Có chuyện gì thì gọi cho ba."
"Được, được, được." Đuổi Lâm Huy ra ngoài, Lâm Tri Dạng quay lại phòng khách, dang tay hét lên: "Khoẻ hết cả người!"
"Úc Triệt, chị muốn làm gì vào ngày bỏ trốn đầu tiên?"
"Em bảo ngủ xong đi chợ đêm? Nói chung muốn làm gì cũng được."
Chỉ cần bên Lâm Tri Dạng, cô sẵn sàng lãng phí hết thời gian của mình. Chỉ cần đồng hành cùng em, mỗi giây, mỗi phút đều có ý nghĩa.
Ánh mắt dừng ở chìa khoá xe của Lâm Huy, có thể thấy được chiếc xe từ phòng khách. Lâm Huy thật sự rất yêu Lâm Tri Dạng, dù có mái ấm mới nhưng vẫn rất đau con gái, cố gắng dành hết tốt đẹp cho con.
Đúng thật yêu ai yêu cả đường đi lối về. Ông không làm khó làm dễ cô, cũng không chút nào hoài nghi cô. Có vẻ chỉ cần Lâm Tri Dạng thích là đủ.
Lâm Huy làm cô hiểu tại sao Lâm Tri Dạng được người ta thích như vậy. Em sinh ra từ ánh sáng, sao có thể không chói lọi như mặt trời?
Ấm áp như mặt trời nhỏ.
Nhưng cô không dám mơ mình có được mối quan hệ như thế với người nhà.
Khi Lâm Tri Dạng vào phòng dọn giường, Úc Triệt mới thu lại ý cười, lạnh lùng đáp lại Úc Hân: "Đừng đi, em không ở Hoài Thành."
Úc Hân truy vấn: "Em ở đâu?"
"Đi du lịch." Úc Triệt can đảm: "Không biết khi nào mới về đâu."
Muốn tra cũng được, không muốn tra cũng được. Lâm Tri Dạng bảo bỏ trốn thì phải thật giống bỏ trốn.
Tác giả: Tần Hoài Châu
Edit: Mia
__________
Lâm Tri Dạng không sắp xếp lịch trình, chỉ định dẫn theo Úc Triệt đi lang thang đến khi nào hết hứng thì về.
Buổi sáng nắng đẹp, sau khi hai người ăn sáng và kiểm tra đồ đạc thì bắt xe đến ga tàu.
Hai người mặc quần áo cùng gam màu. Áo thun trắng kết hợp với quần jean xanh nhạt, đứng cạnh nhau trông rất hài hoà, đẹp mắt.
Quần áo do Lâm Tri Dạng mua.
Úc Triệt tin vào mấy lời cô bịa, bảo đi du lịch phải ăn mặc thoải mái nhưng đến khi mặc vào lại cảm giác chẳng ra gì cả.
Lâm Tri Dạng rất hài lòng: "Đẹp nhất từ trước đến nay."
Úc Triệt cười một hồi.
Người lái taxi là một cô hơn năm mươi, hoà mình vào cuộc trò chuyện hỏi hai người định đi đâu chơi.
Tâm trạng Lâm Tri Dạng rất tốt, nhẹ nhàng trả lời: "Không xa, chỉ đến An Thành thôi."
Cô lái xe bảo mình cũng có người thân ở đó. Lại bảo bên đó phát triển tốt, mấy năm nay hơn cả Hoài Thành.
Lâm Tri Dạng là người dễ gần nên nói mấy câu. Úc Triệt thì ngược lại, chỉ ngồi im lặng.
Giờ cao điểm nên đường đông nên kẹt xe. Cũng tốt, lúc đến ga liền bắt đầu soát vé, không cần phải đợi.
Khi quẹt thẻ căn cước, Lâm Tri Dạng nghĩ thầm: dung mạo và khí chất của giáo sư Úc dường như sinh ra để chụp ảnh chứng minh thư.
Tìm được chỗ ngồi và ngồi xuống, tàu đóng cửa khởi hành.
Úc Triệt nhỏ giọng với Lâm Tri Dạng: "Lâu lắm rồi chị mới ngồi tàu."
Đã lâu mới ngồi tàu đi du lịch. Công việc luôn luôn bận rộn và vội vàng, ngồi trên xe vẫn phải làm cho xong.
Lâm Tri Dạng đang định trả lời thì điện thoại rung lên/ Sau khi mở khoá, trả lời tin nhắn của Mạnh Dữ Ca và thản nhiên: "Mai sau phải đi thường, chị từ từ làm quen."
Cùng nhau ngắm biển, chơi tuyết, cùng nhau leo núi, lặn sông.
Lông mày Úc Triệt dịu dàng, nghiêm túc: "Chị sẽ." Hai người đã dự định được kế hoạch tương lai.
Ở bên kia, Mạnh Dữ Ca nhờ Lâm Tri Dạng bước trước dò đường. Nếu An Thành chơi vui thì cuối tuần sẽ chạy qua.
Lâm Tri Dạng tinh nghịch: "Hẹn hò hay teambuilding?"
"Team building, cuối tuần." Mạnh Dữ Ca trả lời và gửi biểu cảm "đi chết đi" cho bạn hiền.
Lâm Tri Dạng: "Được rồi, tôi làm công tác chuẩn bị cho cậu."
Sau khi trả lời Mạnh Dữ ca, tin nhắn công việc hiện lên. Công ty sắp xếp cô viết bà cho một thương hiệu xa xỉ, bên kia thích phong cách viết của cô.
Khi trả lời tin nhắn, khuôn mặt cô bình tĩnh, mái tóc nâu rậm rạp phủ trên vai, ánh nắng ngoài cửa sổ xe chiếu vào đậu lưng chừng ngọn tóc.
Úc Triệt nhìn mấy sợi tóc mỏng mai trên tai Lâm Tri Dạng, trông em như một bé ngoan.
Dưới lớp khẩu trang là son môi cùng một thỏi.
Mãi cho đến khi làm xong công việc và cất điện thoại, Lâm Tri Dạng mới nhận ra Úc Triệt luôn im lặng ngồi bên đợi cô xong việc.
Thì thầm: "Xin lỗi, làm chị chờ rồi. Em không xem điện thoại nữa."
"Không sao, chờ một xíu thôi." Ngày nào Lâm Tri Dạng cũng bên cạnh cô, dường như chỉ dành một phần nhỏ thời gian của mình để dành cho chuyện khác.
Là người hưởng lợi, không tham lam. Ngược lại cô thấy sự cân bằng như vậy lại tốt.
Tàu hỏa chạy về hướng đông nam, bên ngoài cửa sổ là một vùng đồng cỏ rộng lớn, trải dài đến phía chân trời xa xăm. Đôi khi có mấy chiếc ao hồ lấp lánh nở rộ hoa sen, lá sen rải rác trên mặt nước cùng cây cỏ tốt tương điểm xuyến xung quanh những ngôi nhà nông thôn. Mấy đám mây đung đưa trong gió, che khuất hơn nửa bầu trời, ánh nắng phân thành từng vệt rọi xuống thế gian.
Cảnh đẹp như thế không thể thấy trong thành phố, khu rừng xi măng chật chội làm tâm hồn con người hẹp lại. Nhưng trái lại, thiên nhiên lại trao cho con người sự rộng lớn và kiên cường.
Úc Triệt và Lâm Tri Dạng đan tay nhau, cùng ngắm nhìn cảnh đẹp ven đường. Thời gian trở nên dài ra và bỗng chốc đứng yên để hai người tận hưởng. Sau đó Lâm Tri Dạng ngủ gục, Úc Triệt lại quay qua nhìn Lâm Tri Dạng.
Tối qua thức khuya chơi game, đến nói mớ cũng nói về game.
Khoảng cách hai nơi khá ngắn nên chỉ có thể ngủ một giấc nhỏ. Hai mươi phút sau, loa thông báo nhắc nhở sắp đến ga An Thành.
Lâm Tri Dạng bị đánh thức, nhăn mày đổi tư thế, cô như con rắn không xương bám vào người Úc Triệt.
Tiếng gọi nhẹ nhàng và ấm áp của Úc Triệt vang bên tai: "Tri Dạng, dậy đi em, xuống thôi."
Bình thường gọi cả tên lẫn họ nhưng Lâm Tri Dạng không vui, yêu cầu cô sửa lại biệt danh cho thân thiết. Dù vậy nhưng từ "Dạng Dạng" quá khó, không thể mở miệng kêu.
Giống như chưa có ai gọi cô là "Triệt Triệt".
Người có tên hai chữ, hiếm khi có biệt danh.
Lâm Tri Dạng mơ màng, mở điện thoại di động ra xem. Đúng thế, mười phút trước Lâm Huy đã đứng đợi ngoài cửa nhà ga.
"Ba đến sớm quá."
Úc Triệt không trả lời, Lâm Tri Dạng bò dậy, nhẹ nhàng hỏi: "Hồi hộp sao?"
"Một chút."
Khẽ xoa đầu Úc Triệt, "Hồi hộp là chuyện thường mà, chờ đến khi gặp là tốt hết thôi. Chị yên tâm nha, có em bên cạnh chị."
Tính tình Úc Triệt bình tĩnh mà còn vậy. Trái lại, nếu bảo cô đi gặp ba Úc Triệt thì chắc không chỉ là hồi hộp.
Có thể dạy Úc Triệt trở thành người xuất chúng và thờ ơ như vậy chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.
Vì Lâm Huy làm kinh doanh nên ông giỏi nhìn người, giao tiếp là chuyện nhỏ.
Lâm Tri Dạng không lo chút nào vì ba có thể xử lý mọi tình huống.
Vừa mới bước khỏi nhà ga là nghe được giọng trầm vang của người đàn ông trung niên: "Dạng Dạng, ba nè con."
"...."
Lâm Tri Dạng nhìn ba. Vâng, được cha già dấu yêu gọi thẳng biệt danh làm cô xấu hổ sắp độn thổ, cô muốn quay về.
Úc Triệt thầm nghĩ, hình như kêu "Dạng Dạng" cũng không có gì lạ, sau này có thể thử.
Mặc dù Lâm Huy hơn năm mươi nhưng ông trông trẻ hơn tuổi thật nhiều. Ông là người cao to, đĩnh đạc và một mái tóc đen dày.
Ông cao khoảng 1m8, mặc áo sơ mi ngắn tay polo trắng và quần tây đen, tuy giản dị nhưng rất sang trọng. Lúc cười trông rất giống Lâm Tri Dạng, mấy nếp nhăn trên mặt và chiếc bụng bia hơi nhô lên rất phù hợp với độ tuổi.
Lâm Tri Dạng từng bảo nhìn Lâm Huy là tuyệt vọng. Vì khi thấy cha, cô sẽ biết mấy nếp nhăn sau này sẽ mọc ở đâu. Quá xấu.
Đêm qua Lâm Huy không ngủ được.
Sáng sớm đã vô cùng phấn khích, không chỉ vì đã mấy tháng không gặp nhóc con của mình mà còn là vì gia đình có thêm thành viên mới.
Khi ông và mẹ Lâm Tri Dạng ly hôn, cả nhà đã cùng ăn bữa cơm chia tay.
Lâm Tri Dạng vừa tan học, con vẫn mặc bộ đồng phục xanh trắng của học sinh, con vừa cuốn thịt nướng vừa bảo: "Thôi thì cha mẹ ly hôn, con không giấu hai người nữa."
Lâm Huy và Tôn Thục Ý nhìn nhau, lo lắng đến gần con, "Nói."
"Con thích con gái." Tay gắp thịt, miệng uống Coca, "Sau này sẽ không kết hôn, sinh con và chỉ có bạn gái. Lúc học tiểu học là con biết rồi, trời sinh, không đổi được. Cha mẹ chấp nhận thì tốt, không chấp nhận cũng không sao, con không cần biết, con chỉ muốn thông báo."
Không khí như đông lại.
Tôn Thục Ý rơi vào im lặng. Bà không phản đối chuyện này nhưng hơi khó chấp nhận vì con là con gái mình.
Chỉ có Lâm Huy dữ dội, ông trợn to mắt và hét lên, "Lâm Tri Dạng, con đừng quậy ba. Con là con gái duy nhất của ba, muốn nhà họ Lâm tuyệt hậu à?"
"Vậy tuyệt hậu thì sao? Nhà họ Lâm cần kế thừa gì sao?" Nở nụ cười bất cần, "Nếu tiền thì thôi đi. Con sẽ tiêu hết trước khi chết, không cần để đời sau."
"Giỡn hoài." Lâm Huy gặp hết thịt nướng vào chén mình, "Nếu con dám thì ba sẽ làm từ thiện sạch cho rồi, không để lại cho con một xu."
"Thích thì làm." Lâm Tri Dạng không sợ.
Lâm Huy tức giận, mắng mỏ mấy câu. Cuối cùng biến thành Tôn Thục Ý bênh con, đứng ra đối đầu.
Thật ra Lâm Tri Dạng không tức giận, ngược lại còn cố gắng phá vỡ cuộc chiến. Cô có thể hiểu được mong mỏi của cha, cha chỉ muốn con đàn cháu đông. Ai mà chả trông ngóng con mình có cuộc sống bình thường, an ổn cả đời đâu?
Dù tư tưởng được khai sáng, việc không kết hôn và chẳng có con bị cho là cá nhân hoá nhưng cũng không dễ dàng thực hiện như vậy. Quyết định của một người có thể trở thành gánh nặng cho cả nhà, phải đeo trên lưng những lời bàn tán của người xung quanh.
Đây là lý do nhiều người không thể chấp nhận.
Ai mà không sợ bản thân khác người thường?
Lâm Tri Dạng thân thiện đưa ra ý kiến: "Lão Lâm, giờ ba còn trẻ thì sinh đưa con đi. Đến lúc bảy, tám mươi tuổi sẽ ôm được cháu, coi như không muộn."
Lâm Huy cười lạnh: "Nếu sinh một đứa như con thì ba mày chết luôn cho rồi."
Tuy nói vậy nhưng mấy năm sau lại sinh cho cô thằng em trai. Lâm Tri Dạng cảm thấy bớt tội lỗi hơn nhiều.
Lâm Huy lớn tuổi mới có con nên chỉ đưa ra hai yêu cầu.
Thứ nhất, lớn lên giống ông, đừng giống người khác; thứ hai, mai sau cưới vợ sinh con để tuổi già ông có cháu chắt quây quần, hơn nữa có thể đi làm phiền chị gái nó.
Mặc dù ban đầu giận dỗi nhưng Lâm Huy rất dễ tiếp thu. Không lâu sau, khi Lâm Tri Dạng vào đại học đã hỏi con gái thích người như nào.
"Nói với ba đi, ba tìm cho con, con đừng để người ta lừa đi đó. Ba nói cho con nghe, thời buổi này nhiều trai gái xấu xa lắm."
Lâm Tri Dạng: "......"
Lâm Huy tiếp tục lải nhải trong điện thoại: "Nào nào, con thích người như nào? Chim nhỏ dịu dàng, đức độ? Hay mạnh mẽ với khôn ngoan? Thôi, vế sau đi, như vậy có thể chăm sóc con."
Lâm Tri Dạng không muốn quyền riêng tư bị theo dõi: "Đừng có lo cho con, bạn gái của con chứ không phải của ba. Ba yêu đương con không can thiệp thì ba cũng đừng can thiệp vào chuyện tình cảm của con."
Nói chung, bị bỏ rơi nhiều năm nhưng Lâm Tri Dạng vẫn xem ông là ba, vẫn chịu đưa bạn gái đến để ông gặp.
Lâm Huy ngập tràn cảm xúc.
Cô gái đi cùng con cao ráo, đoan trang, mắt lạnh mày nhạt. Nhìn con bé hơi hồi hộp nhưng vẫn lễ phép: "Chào bác."
Đây là vẻ ngoài của cô gái ngoan ngoãn. Tóc cũng không thèm nhuộm, nghe bảo là phó giáo sư của trường đại học. Là người nghiêm túc công tác và cũng là người đàng hoàng.
Quá đối lập, con mình không xứng với người ta. Ngày nào cũng đắp cả mớ phấn son, người ngợm lưu manh còn thích giở trò. Hơn nữa công việc thì không nghiêm túc, không biết bận gì cứ bận hoài.
Gen tốt của ông và Tôn Thục Ý bị lãng phí trên người Lâm Tri Dạng.
"Con là Úc Triệt đúng không? Đi đường xa mệt không con?" Lâm Huy cố gắng hiền từ nhất có thể
Úc Triệt gật đầu, mỉm cười: "Rất gần, không mệt ạ."
"Lên xe thôi. Giờ còn sớm nên chúng ta đến chỗ hai đứa ở trước, đến trưa ba dẫn hai đứa đi ăn cơm."
Ông tha thiết nhìn Úc Triệt trong suốt quá trình, Lâm Tri Dạng không hài lòng: "Ba đón ai?"
Lâm Huy che nửa miệng, nhỏ giọng với cô: "Ba đi đón con dâu ba."
Lâm Tri Dạng đưa hành lý qua cho ông, Lâm Huy rất tự giác đẩy ra xe và nghe con gái phàn nàn phía sau: "Cha già, con là con gái, không phải con trai. Ba lấy đâu ra con dâu vậy?"
Lâm Huy nhìn con gái, lại nhìn qua Úc Triệt: "Vậy con rể?"
"Rồi, thôi, thôi." Lâm Tri Dạng ngăn dòng suy nghĩ của người cha dấu yêu. Nếu tiếp tục già không đứng đắn sẽ làm Úc Triệt sợ.
Lâm Huy chuẩn bị cho hai người ở trung tâm thành phố, xung quanh là các trung tâm thương mại. Giao thông rất thuận tiện và tiêu tiền còn tiện hơn.
"Không lớn lắm, đủ hai đứa ở." Lâm Huy mở cửa sổ thông khí, "Lái xe mười phút là đến chỗ ba."
Lâm Tri Dạng đoán chỗ này khá đắt. Có lẽ mấy năm nay Lâm Huy khá thuận buồm xuôi gió.
Nhưng cô là người độc lập, tiền Lâm Huy cho cô chỉ bỏ sổ tiết kiệm. Từ khi học đại học là tự tiêu tiền của bản thân, cả nhà cũng là dành dụm tiền để mua.
Nếu chịu dùng tiền Lâm Huy cho thì chắc mua được nhà bên Lâm Xuyên từ lâu.
Nhưng sống trong một ngôi nhà to như vậy, không ổn.
Nhà này Lâm Huy bảo sẽ cho cô mà cô không có hứng thú. Ở xong lần này cũng không biết lần tiếp theo đến An Thành là năm khỉ ho cò gáy nào.
Lâm Tri Dạng lấy quà ra, "Úc Triệt mua, trà và thắt lưng cho ngài, khăn lụa cho vợ ngài. Chỉ có robot này là con mua, cho con trai của ngài."
Úc Triệt nói thêm: "Không biết bác thích không."
Lâm Huy vui vẻ: "Tới là được rồi, quà cáp chi không biết."
Nhận xong lại biến sắc, răn dạy Lâm Tri Dạng: "Gì mà vợ ba, con ba? Con không nhận dì với em à?"
Lâm Tri Dạng không quan tâm: "Như nào chả được."
Lâm Huy chỉ nói cho có, ông không để trong lòng.
Nghỉ đến 10 giờ rưỡi, Lâm Huy chở họ đến nhà hàng theo phong cách cổ xưa. Nhìn tên, Lâm Tri Dạng thấy khá quen. Là nhà hàng nằm trong một chuỗi có tiếng, giá cả khá cao.
Lâm Huy vừa lên lầu vừa giới thiệu: "Món nào của An Thành cũng có bên đây, nếu không đặt chỗ trước thì không có bàn đâu. Giờ là mùa du lịch, nên dù đợi mấy tiếng cũng thành công cóc."
Thấy cầu thang có nước, Lâm Tri Dạng nhắc nhở Úc Triệt, cẩn thận đỡ chị: "Cẩn thận. Xem ra Lâm tổng có kế hoạch hết rồi."
"Đâu cần kế hoạch, chú con là quản lý cửa hàng, chào hỏi một tiếng là xong."
Lâm Huy có gia đình và bạn bè bên đây, quả thật tốt hơn so với lẻ loi bên Hoài Thành. Vì vậy, lúc ông bảo muốn qua đây, Lâm Tri Dạng không những không bực bội mà còn giúp ba chuyển nhà.
Trong bữa ăn, Lâm Huy kể cho Úc Triệt và Lâm Tri Dạng nghe lịch sử của đặc sản ở đây. Bên cạnh đó, ông giới thiệu An Thành có chỗ nào chơi vui, có nơi nào đẹp, còn rành hơn cả hướng dẫn viên du lịch.
Úc Triệt đã chuẩn bị rất nhiều câu trả lời về bản thân và cả gia đình, thậm chí là kế hoạch tương lai của cô và Lâm Tri Dạng.
Cô quyết định thành thật, thể hiện chân thành, ai ngờ Lâm Huy chẳng hỏi gì. Họ chỉ nói chuyện ăn nhậu chơi bời, lâu lâu lại khịa Lâm Tri Dạng mấy câu.
Lâm Huy đưa ảnh con trai Lâm Tri Hạo ra cho hai người xem. Cậu bé trong bức hình trắng nõn, mập mạp, "Giống ba lắm đúng không, hehe."
Úc Triệt thực sự buồn cười. Lâm Tri Dạng phàn nàn với cô về chuyện Lâm Huy sợ con trai không phải con ruột mình. Chả phải vợ ông không quy củ, mà ông sợ những tin tức như này ngoài xã hội, khiến ông không có cảm giác an toàn,
Ăn trưa xong, Lâm Huy chở họ về nhà và để lại chìa khóa xe: "Tài xế đến đón ba, xe để cho hai đứa."
Lâm Tri Dạng gấp chờ hết nổi: "Tạm biệt, không tiễn."
Con sói mắt trắng, Lâm Huy giơ tay giả vờ đánh nhưng không nỡ, "Có chuyện gì thì gọi cho ba."
"Được, được, được." Đuổi Lâm Huy ra ngoài, Lâm Tri Dạng quay lại phòng khách, dang tay hét lên: "Khoẻ hết cả người!"
"Úc Triệt, chị muốn làm gì vào ngày bỏ trốn đầu tiên?"
"Em bảo ngủ xong đi chợ đêm? Nói chung muốn làm gì cũng được."
Chỉ cần bên Lâm Tri Dạng, cô sẵn sàng lãng phí hết thời gian của mình. Chỉ cần đồng hành cùng em, mỗi giây, mỗi phút đều có ý nghĩa.
Ánh mắt dừng ở chìa khoá xe của Lâm Huy, có thể thấy được chiếc xe từ phòng khách. Lâm Huy thật sự rất yêu Lâm Tri Dạng, dù có mái ấm mới nhưng vẫn rất đau con gái, cố gắng dành hết tốt đẹp cho con.
Đúng thật yêu ai yêu cả đường đi lối về. Ông không làm khó làm dễ cô, cũng không chút nào hoài nghi cô. Có vẻ chỉ cần Lâm Tri Dạng thích là đủ.
Lâm Huy làm cô hiểu tại sao Lâm Tri Dạng được người ta thích như vậy. Em sinh ra từ ánh sáng, sao có thể không chói lọi như mặt trời?
Ấm áp như mặt trời nhỏ.
Nhưng cô không dám mơ mình có được mối quan hệ như thế với người nhà.
Khi Lâm Tri Dạng vào phòng dọn giường, Úc Triệt mới thu lại ý cười, lạnh lùng đáp lại Úc Hân: "Đừng đi, em không ở Hoài Thành."
Úc Hân truy vấn: "Em ở đâu?"
"Đi du lịch." Úc Triệt can đảm: "Không biết khi nào mới về đâu."
Muốn tra cũng được, không muốn tra cũng được. Lâm Tri Dạng bảo bỏ trốn thì phải thật giống bỏ trốn.