Chương 36
Hai ngày cuối tuần, Hoài Thành mưa to liên miên, Lâm Tri Dạng và Úc Triệt không ra ngoài, cũng không có khách tới chửa.
Ngoại trừ cùng nhau ăn cơm, xếp lego, nghỉ ngơi và ngủ, thời gian còn lại ai cũng bận việc riêng. Úc Triệt làm việc trong thư phòng, Lâm Tri Dạng viết sách trong phòng khách, tiện thể xử lý vài việc vặt vãnh.
Bìa sách đã được quyết định, là màu trắng thuần khiết, Lâm Tri Dạng có hỏi thử Úc Triệt, nàng cũng nói màu trắng rất đẹp.
Làm được một lúc, Minh Tiêu Kiều rủ Lâm Tri Dạng chơi game, Lâm Tri Dạng vừa chơi vừa bật loa ngoài trò chuyện với họ.
Minh Tiêu Kiều: "Đã lâu rồi không gặp đại tác giả của chúng ta, cứ ngỡ như ba thu, đại tác giả cho hỏi khi nào chúng ta đi ăn được đây ạ?"
Chu Ngọc: "Có người khao không, aaaa tớ không có tiền."
Văn Tử: "Cậu có tiền nuôi nam nhân, lại không có tiền đi ăn sao?"
Chu Ngọc: "Tớ nuôi nam nhân, nam nhân có thể làm tớ sung sướng, các cậu có thể sao?"
Ngụy Ninh Ninh: "Vậy thì chịu, nhưng nếu bây giờ tớ đánh chết cậu sẽ có thể khiến trận game này của cậu bớt vui đó."
"..." Lâm Tri Dạng: "Này này này, đừng có đánh nhầm tớ, tớ mời được chưa. Vừa lúc tớ có vài chuyện muốn nói cho các cậu biết."
Minh Tiêu Kiều ngồi hóng chuyện cười nửa ngày, nghe cô nói thế bỗng dưng thấy hứng thú: "Cậu có đối tượng rồi hả?"
Lâm Tri Dạng biết, nếu như cô nói sự thật, cho dù có đang giữa trận cũng chịu, chắc chắn bọn Minh Tiêu Kiều sẽ phóng xe lập tức đến nhà cô, nhốn nháo nhiều chuyện. Càng chưa nói bây giờ cô không có ở nhà, đến lúc đó lại rước thêm một đống phiền phức.
"Nghĩ gì thế, tớ rất bận, không có thời gian nhàn hạ yêu đương đâu. Cuộc sống chẳng lẽ không có chuyện quan trọng khác sao? Đúng là mấy người phàm trần."
Mấy người còn lại: "Cút ngay!"
Úc Triệt đứng ngoài cửa thư phòng, yên lặng lắng nghe bọn họ trêu đùa lẫn nhau, cũng nghe thấy Lâm Tri Dạng phủ nhận.
Nghĩ thầm, thì ra Lâm Tri Dạng cũng chưa sẵn sàng công khai.
Nếu như Minh Tiêu Kiều cùng bạn của em ấy biết, liệu họ có đồng ý không? Suy cho cùng, trong mắt họ, nàng cũng là một nữ nhân đã ngoài 30, giữa hai bên chắc chắn sẽ có khoảng cách thế hệ.
Nếu vì lý do này, Lâm Tri Dạng không nói, có lẽ là tốt hơn.
Nàng quay trở về thư phòng, lặng lẽ đóng cửa lại.
Lâm Tri Dạng sống trong căn hộ tráng lệ của Úc Triệt, ăn những bữa ăn do Úc Triệt nấu, có chút tư vị của kẻ được bao nuôi.
Úc Triệt là một tiểu phú bà không lo ăn lo mặc, dường như cô chỉ cần hầu hạ nàng thật tốt trên giường, nửa đời sau liền không phải lo lắng.
Nhận thức như vậy khiến Lâm Tri Dạng có chút hổ thẹn.
Nhưng hổ thẹn là hổ thẹn, cô cũng không ăn ít ngủ ít đi, chỉ là hầu hạ càng chăm chỉ hơn, một đêm phải hai lần.
Nếu đã là phú bà, sẽ có thời điểm bá đạo.
Ví dụ như, khi Lâm Tri Dạng định đăng mấy bức ảnh khoe cơ bụng 11 của mình với người hâm mộ, nhưng còn chưa chỉnh ảnh xong, Úc Triệt ngồi bên cạnh chầm chậm lấy điện thoại khỏi tay cô rồi ném ra xa.
Lâm Tri Dạng vừa định mở miệng hỏi, nàng không nói không rằng cúi đầu xuống hôn, thậm chí còn cắn một cái mạnh lên đôi môi mềm mại của cô.
"Làm gì thế?" Lâm Tri Dạng mở to mắt, nhịn xuống vui sướng trong lòng, cố ý tỏ ra con gái nhà lành: "Giữa thanh thiên bạch nhật, chị phải cẩn thận trong lời nói và hành động chứ."
Nàng quỳ thẳng người lên sô pha, dùng ngón tay lau vệt nước trên môi Lâm Tri Dạng, cụp mắt nhìn cô, hơi nhướng mày: "Chỉ có thể cho chị xem."
Nàng không muốn Lâm Tri Dạng chia sẻ vóc dáng cơ thể của mình cho bất kỳ ai.
"A, Úc lão sư là đang muốn hạn chế quyền tự do của em sao ạ?" Lâm Tri Dạng chống khủy tay, nằm nghiêng dưới thân Úc Triệt, giả vờ oan ức ngước lên nhìn nàng.
Dừng một chút, lý trí từng chút quay trở lại, Úc Triệt cũng tỉnh táo hơn, không còn thái độ lúc nãy nữa.
Nàng xoay người ngồi ngay ngắn, cũng không nhìn Lâm Tri Dạng, đạm nhiên mở miệng: "Không có, em đăng đi..."
Lâm Tri Dạng không nhịn được nữa, đè cái người khẩu thị tâm phi kia xuống sô pha, Úc Triệt dường như không đè nén được nữa, cùng phối hợp quấn lấy môi lưỡi cô.
Một lúc lâu sau, "Em rất thích."
Cô rất thích bộ dáng bá đạo của Úc Triệt, "Bạn gái em đương nhiên có quyền quản em, và chỉ để chị xem cơ thể này thôi."
Bắt đầu tuần mới, Úc Triệt sẽ có rất nhiều việc phải làm ở trường, tuần tới sẽ là tuần thi cuối kỳ, nàng phải coi thi mỗi này, sau đó còn chấm bài thi.
Lâm Tri Dạng không muốn ở đây làm nàng phân tâm.
Hơn nữa, cô phải quay trở về xem Mạnh Dữ Ca. Cô ấy vừa nhổ răng cô đã rời đi, buổi sáng hôm sau cô có hỏi cô ấy sao rồi, cô ấy nói vẫn chưa có hết xưng, làm cô cảm thấy có chút lo lắng.
Vì thế buổi chiều chủ nhật sau khi ngủ dậy, thấy bên ngoài mưa không to lắm, Lâm Tri Dạng thu dọn quần áo một chút, Úc Triệt đưa cô xuống lầu.
Lâm Tri Dạng không lái xe đến, trời mưa nên cô quyết định bắt taxi về.
"Chị lên trước đi, đường ướt, giày sẽ ướt đó." Lâm Tri Dạng kêu nàng quay lại ngay khi các nàng vừa xuống lầu.
Úc Triệt đã thay một chiếc váy dài không tay màu xanh nhạt rất tôn dáng, trông giống như thần tiên tỷ tỷ, nhưng nó không thích hợp để đi dưới mưa.
Úc Triệt không đồng ý, rũ mắt: "Chị muốn đưa em lên xe."
Vẫn còn một đoạn nữa mới ra cửa tiểu khu, Lâm Tri Dạng đương nhiên không muốn nàng đi cùng: "Không được, em cũng không phải là trẻ con, chị sợ em không về nhà được hả?"
Lần thứ hai bị từ chối, Úc Triệt nhíu mày: "Em dài dòng quá đi, chị muốn đi dạo cũng không được sao?"
"Thôi được."
Không tranh lại nàng, vừa vặn, Lâm Tri Dạng cũng ích kỷ muốn ở cùng nàng thêm một lúc nữa, "Vừa lúc bây giờ trời mưa nhỏ, chúng ta mau đi thôi."
Vì trờ mưa nên tiểu khi ít người hơn, Lâm Tri Dạng và Úc Triệt mỗi người cầm một chiếc ô, sóng vai bước đi.
Hạt mưa từ cành lá cao, rơi xuống mặt dù rớt xuống mặt đất.
"Tuần sau này, chắc chị sẽ rất bận nhỉ?"
Úc Triệt ngập ngừng một lúc, "Có lẽ là rất bận."
Lâm Tri Dạng sợ bị nàng nuôi đến mức ham ăn biếng làm, "Em không muốn ở đây quấy rầy chị, cứ chờ chị bận rộn xong đi. Nghỉ hè hai chúng ta cùng đi ăn uống xem phim nhé?"
Thanh âm trong trẻo nhưng lãnh đạm của Úc Triệt mong lung hòa vào tiếng mưa rả rít, "Được, em chờ chị vài ngày."
Tán ô nghiên xuống, Lâm Tri Dạng nghe xong vui vẻ cười với nàng, Úc Triệt không tự chủ cũng bị lây nhiễm, mím môi cười.
Bầu không khí yên tĩnh hài hòa đột nhiên bị cắt ngang, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đi từ bên kia đường chạy qua, cách một khoảng đã bắt đầu hét to: "Ahh chị xinh đẹp, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Lâm Tri Dạng dừng bước nhìn sang, đầu đau đau, thiếu chút nữa đã quên, gia đình Hà Thấm cũng sống ở đây.
Nghe được xưng hô này, Úc Triệt vô thức siết chặt cán ô, nhưng trên mặt vẫn đạm nhiên không có biểu hiện gì khác.
Cầm chiếc ô đầy màu sắc, Hà Thấm dường như quen thuộc việc nói về tình hình gần đầy cho Lâm Tri Dạng nghe: "Lần trước chị cố tình để em nói bậy, hại lượng công việc cuối tuần của em tăng một đống, chị ác quá nha."
Sau hai ngày chỉnh chỉnh sửa sửa, tương đương với làm thêm giờ vào cuối tuần, cô ấy vẫn không dám chống đối Mạnh Dữ Ca, đáng sợ nhất là cô ấy hy vọng Mạnh Dữ Ca có thể bắt nạt mình nhiều hơn, như vậy cô ấy mới có lý do để tiếp tục nói chuyện với chị ấy.
Lâm Tri Dạng dứt khoát phủ nhận: "Nè người bạn nhỏ, đừng vu oan cho người khác nha, em phải tính sổ với người đã bóc lột em chứ."
Đôi mắt to tròn của Hà Thấm cong cong, thầm nghĩ, cô ấy mà dám tính sổ với Mạnh Dữ Ca sao.
"Nhưng em muốn tìm chị tính sổ cơ, chị định bồi thường em thế nào đây?"
Lâm Tri Dạng có chút bất đắc dĩ, quay đầu nhìn Úc Triệt, nàng vẫn bình tĩnh đứng một bên chờ cô nói chuyện.
Cô không muốn dây dưa với Hà Thấm thêm nữa, "Lần sau chị mời em trà sữa nhé." Cũng coi như báo đáp ly cà phê hôm trước.
"Lần sau là khi nào thế ạ?" Hà Thấm thuận tay ôm lấy cánh tay đang cầm ô của cô, nũng nịu nói: "Bây giờ luôn được không ạ, hay chị dẫn em đi ăn cái gì đó."
Lâm Tri Dạng bất động thanh sắc gỡ tay cô ấy ra, hất cằm về phía Úc Triệt: "Đừng lộn xộn, chị muốn đi cùng với bạn gái chị."
Hai chữ bạn gái này dường như đã được lên kế hoạch từ lâu, được cô dễ dàng nói ra nghe rấtự nhiên, Úc Triệt ngạc nhiên nhìn cô.
Nàng còn cho rằng em ấy tạm thời sẽ không nói cho người khác biết.
Ngay tức khắc, niềm vui sướng tràn ngập trong lòng, nhưng cô gái nhỏ trước mắt này vẫn quá thân mật với Lâm Tri Dạng.
Với giọng điệu này, nghe không giống fan lắm.
"Ahh, chị xinh đẹp có bạn gái rồi sao ạ?" Hà Thấm biết Lâm Tri Dạng có bạn gái thì vô cùng phấn khích, chị xinh đẹp cong, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, chắc chắn trưởng nhóm cũng không thẳng.
Cho dù trưởng nhom có thẳng đi nữa, bên cạnh còn có người bạn như vậy, chứng tỏ chị ấy cũng sẽ không quá phản cảm với chuyện này.
"Tiếc thật đấy, em không có được một cơ hội rồi." Hà Thấm xụ mặt, vẫn còn không quên chơi xỏ Lâm Tri Dạng, khom lưng thăm dò, như thế muốn nhìn rõ biểu hiện của Úc Triệt.
Nhưng Úc Triệt hạ ô quá thấp, che đi gần hết khuôn mặt.
"..." Đại ma đầu này, Lâm Tri Dạng nghe cô ấy nói câu kia trên mặt còn lén lút lộ ra nụ cười thách thức, đành phải nhịn xuống.
Nhớ lại lần trước, trước khi rời đi cô bé cũng nói với cô: "Chị đợi đấy."
Biết là bị trả thù, Lâm Tri Dạng không muốn nghe cô ấy nói nhảm nữa, nắm lấy bàn tay đang buông thõng bên người của Úc Triệt, bộ dáng đang bị quấy rầy: "Nếu không có chuyện gì nữa, bọn chị đi trước."
"Ahh, chúng ta thêm wechat trước đi, thêm xong em sẽ đi ngay, không quấy rầy hai người nữa đâu." Hà Thấm vòng tới vòng lui rốt cuộc vẫn quay trở về mục tiêu ban đầu.
Ngón tay Úc Triệt lạnh lẽo, Lâm Tri Dạng thấy thế xoa xoa cho nàng: "Chị không tùy tiện thêm wechat người khác."
"Tính tới bây giờ, chúng ta đã gặp nhau hai ba lần rồi, chỉ có wechat mà chị cũng không chịu thêm, thật quá tuyệt tình mà." Hà Thấm vờ đáng thương mà nhìn cô.
Lâm Tri Dạng chịu đủ rồi, thầm nghĩ cô bé này thật sự đủ để Mạnh Dữ Ca khôi phục, cô cũng lười nói nhảm với cô ấy, liền buông tay Úc Triệt, sảng khoái lấy di động cầm trên tay để cho cô ấy quét, "Nhanh lên, thêm xong mau tránh đường cho chị."
"Chờ một chút...được rồi." Thẳng đến thấy lời mời hiện lên di dộng Lâm Tri Dạng, Hà Thấm mới cảm thấy mỹ mãn mà nói tạm biệt với hai người.
Vừa lúc đó thuận tiện nhìn thấy rõ ràng Úc Triệt, nữ nhân lớn lên thật xinh đẹp, cùng chị xinh đẹp vô cùng xứng đôi, nhưng rất lạnh lùng.
Loại lạnh lùng áp bách người khác này không giống như của trưởng nhóm, trưởng nhóm thì mạnh mẽ và kiên quyết, nhưng vẫn có chút tình người. Nhưng vị chị gái này lạnh đến mức đóng băng, lúc nhìn người khác, đôi mắt chị ấy lặng như một vũng nước đọng.
Chạy thôi.
Lâm Tri Dạng biết rõ mục đích cuối cùng của Hà Thấm không phải là mình, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại mở di động đặt cô ấy ở chế độ "bạn bè".
Quả nhiên, trong vòng mười giây sau, Hà Thấm đã thích bức ảnh cô chụp răng khôn của Mạnh Dữ Ca.
Cô trực tiếp bật cười thành tiếng.
Người vẫn trầm mặc nãy giờ, Úc Triệt nhìn cô, mím môi, trên mặt vẫn không lộ ra chút gì khác lạ: "Chỉ còn vài bước là tới đường lớn, em tự đi đi."
Bây giờ đến phiên Lâm Tri Dạng không nỡ, lại muốn nắm tay nàng nàng đi tiếp: "Tiễn Phật đưa đến cửa tây, không phải là muốn đưa em lên xe sao?"
Úc Triệt né tránh tay cô: "Giày chị ướt."
Cúi đầu nhìn, đế giày Úc Triệt rất mỏng, quả thật là bị ướt. Lâm Tri Dạng không nghĩ nhiều, áy náy nhiều hơn không nỡ: "Được, vậy chị về nhé, em tự đi được rồi."
Úc Triệt nâng mắt nhìn cô, xoay người đi trong màn mưa.
Sau khi về đến nhà, thay giày, lau chân, vòng quanh trong căn nhà trống nhìn một vòng.
Lâm Tri Dạng đã đem chiếc váy đỏ cùng chiếc túi kia mang đi, chân mang đôi giày vải màu hồng, những nơi cần thu dọn đều đã thu dọn đến cực kỳ sạch sẽ, ngôi nhà dường như đã trở lại như trước khi cô đến.
Úc Triệt ngồi xuống ghế sô pha, nghĩ đến buổi sáng khi họ hôn nhau ở đây, Lâm Tri Dạng đã nói "bạn gái em có quyền quản em".
Một tuần tiếp theo, em ấy sẽ không đến.
Ầm một cái, tiếng sấm bên ngoài vang to, tiếng chuông cửa cũng reo lên, tim Úc Triệt đập lệch một nhịp, cùng lúc đó, di động rung lên.
Mở khóa màn hình.
Lâm Tri Dạng nói: "Cục cưng ơi, mở cửa cho em."
Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3<
Ngoại trừ cùng nhau ăn cơm, xếp lego, nghỉ ngơi và ngủ, thời gian còn lại ai cũng bận việc riêng. Úc Triệt làm việc trong thư phòng, Lâm Tri Dạng viết sách trong phòng khách, tiện thể xử lý vài việc vặt vãnh.
Bìa sách đã được quyết định, là màu trắng thuần khiết, Lâm Tri Dạng có hỏi thử Úc Triệt, nàng cũng nói màu trắng rất đẹp.
Làm được một lúc, Minh Tiêu Kiều rủ Lâm Tri Dạng chơi game, Lâm Tri Dạng vừa chơi vừa bật loa ngoài trò chuyện với họ.
Minh Tiêu Kiều: "Đã lâu rồi không gặp đại tác giả của chúng ta, cứ ngỡ như ba thu, đại tác giả cho hỏi khi nào chúng ta đi ăn được đây ạ?"
Chu Ngọc: "Có người khao không, aaaa tớ không có tiền."
Văn Tử: "Cậu có tiền nuôi nam nhân, lại không có tiền đi ăn sao?"
Chu Ngọc: "Tớ nuôi nam nhân, nam nhân có thể làm tớ sung sướng, các cậu có thể sao?"
Ngụy Ninh Ninh: "Vậy thì chịu, nhưng nếu bây giờ tớ đánh chết cậu sẽ có thể khiến trận game này của cậu bớt vui đó."
"..." Lâm Tri Dạng: "Này này này, đừng có đánh nhầm tớ, tớ mời được chưa. Vừa lúc tớ có vài chuyện muốn nói cho các cậu biết."
Minh Tiêu Kiều ngồi hóng chuyện cười nửa ngày, nghe cô nói thế bỗng dưng thấy hứng thú: "Cậu có đối tượng rồi hả?"
Lâm Tri Dạng biết, nếu như cô nói sự thật, cho dù có đang giữa trận cũng chịu, chắc chắn bọn Minh Tiêu Kiều sẽ phóng xe lập tức đến nhà cô, nhốn nháo nhiều chuyện. Càng chưa nói bây giờ cô không có ở nhà, đến lúc đó lại rước thêm một đống phiền phức.
"Nghĩ gì thế, tớ rất bận, không có thời gian nhàn hạ yêu đương đâu. Cuộc sống chẳng lẽ không có chuyện quan trọng khác sao? Đúng là mấy người phàm trần."
Mấy người còn lại: "Cút ngay!"
Úc Triệt đứng ngoài cửa thư phòng, yên lặng lắng nghe bọn họ trêu đùa lẫn nhau, cũng nghe thấy Lâm Tri Dạng phủ nhận.
Nghĩ thầm, thì ra Lâm Tri Dạng cũng chưa sẵn sàng công khai.
Nếu như Minh Tiêu Kiều cùng bạn của em ấy biết, liệu họ có đồng ý không? Suy cho cùng, trong mắt họ, nàng cũng là một nữ nhân đã ngoài 30, giữa hai bên chắc chắn sẽ có khoảng cách thế hệ.
Nếu vì lý do này, Lâm Tri Dạng không nói, có lẽ là tốt hơn.
Nàng quay trở về thư phòng, lặng lẽ đóng cửa lại.
Lâm Tri Dạng sống trong căn hộ tráng lệ của Úc Triệt, ăn những bữa ăn do Úc Triệt nấu, có chút tư vị của kẻ được bao nuôi.
Úc Triệt là một tiểu phú bà không lo ăn lo mặc, dường như cô chỉ cần hầu hạ nàng thật tốt trên giường, nửa đời sau liền không phải lo lắng.
Nhận thức như vậy khiến Lâm Tri Dạng có chút hổ thẹn.
Nhưng hổ thẹn là hổ thẹn, cô cũng không ăn ít ngủ ít đi, chỉ là hầu hạ càng chăm chỉ hơn, một đêm phải hai lần.
Nếu đã là phú bà, sẽ có thời điểm bá đạo.
Ví dụ như, khi Lâm Tri Dạng định đăng mấy bức ảnh khoe cơ bụng 11 của mình với người hâm mộ, nhưng còn chưa chỉnh ảnh xong, Úc Triệt ngồi bên cạnh chầm chậm lấy điện thoại khỏi tay cô rồi ném ra xa.
Lâm Tri Dạng vừa định mở miệng hỏi, nàng không nói không rằng cúi đầu xuống hôn, thậm chí còn cắn một cái mạnh lên đôi môi mềm mại của cô.
"Làm gì thế?" Lâm Tri Dạng mở to mắt, nhịn xuống vui sướng trong lòng, cố ý tỏ ra con gái nhà lành: "Giữa thanh thiên bạch nhật, chị phải cẩn thận trong lời nói và hành động chứ."
Nàng quỳ thẳng người lên sô pha, dùng ngón tay lau vệt nước trên môi Lâm Tri Dạng, cụp mắt nhìn cô, hơi nhướng mày: "Chỉ có thể cho chị xem."
Nàng không muốn Lâm Tri Dạng chia sẻ vóc dáng cơ thể của mình cho bất kỳ ai.
"A, Úc lão sư là đang muốn hạn chế quyền tự do của em sao ạ?" Lâm Tri Dạng chống khủy tay, nằm nghiêng dưới thân Úc Triệt, giả vờ oan ức ngước lên nhìn nàng.
Dừng một chút, lý trí từng chút quay trở lại, Úc Triệt cũng tỉnh táo hơn, không còn thái độ lúc nãy nữa.
Nàng xoay người ngồi ngay ngắn, cũng không nhìn Lâm Tri Dạng, đạm nhiên mở miệng: "Không có, em đăng đi..."
Lâm Tri Dạng không nhịn được nữa, đè cái người khẩu thị tâm phi kia xuống sô pha, Úc Triệt dường như không đè nén được nữa, cùng phối hợp quấn lấy môi lưỡi cô.
Một lúc lâu sau, "Em rất thích."
Cô rất thích bộ dáng bá đạo của Úc Triệt, "Bạn gái em đương nhiên có quyền quản em, và chỉ để chị xem cơ thể này thôi."
Bắt đầu tuần mới, Úc Triệt sẽ có rất nhiều việc phải làm ở trường, tuần tới sẽ là tuần thi cuối kỳ, nàng phải coi thi mỗi này, sau đó còn chấm bài thi.
Lâm Tri Dạng không muốn ở đây làm nàng phân tâm.
Hơn nữa, cô phải quay trở về xem Mạnh Dữ Ca. Cô ấy vừa nhổ răng cô đã rời đi, buổi sáng hôm sau cô có hỏi cô ấy sao rồi, cô ấy nói vẫn chưa có hết xưng, làm cô cảm thấy có chút lo lắng.
Vì thế buổi chiều chủ nhật sau khi ngủ dậy, thấy bên ngoài mưa không to lắm, Lâm Tri Dạng thu dọn quần áo một chút, Úc Triệt đưa cô xuống lầu.
Lâm Tri Dạng không lái xe đến, trời mưa nên cô quyết định bắt taxi về.
"Chị lên trước đi, đường ướt, giày sẽ ướt đó." Lâm Tri Dạng kêu nàng quay lại ngay khi các nàng vừa xuống lầu.
Úc Triệt đã thay một chiếc váy dài không tay màu xanh nhạt rất tôn dáng, trông giống như thần tiên tỷ tỷ, nhưng nó không thích hợp để đi dưới mưa.
Úc Triệt không đồng ý, rũ mắt: "Chị muốn đưa em lên xe."
Vẫn còn một đoạn nữa mới ra cửa tiểu khu, Lâm Tri Dạng đương nhiên không muốn nàng đi cùng: "Không được, em cũng không phải là trẻ con, chị sợ em không về nhà được hả?"
Lần thứ hai bị từ chối, Úc Triệt nhíu mày: "Em dài dòng quá đi, chị muốn đi dạo cũng không được sao?"
"Thôi được."
Không tranh lại nàng, vừa vặn, Lâm Tri Dạng cũng ích kỷ muốn ở cùng nàng thêm một lúc nữa, "Vừa lúc bây giờ trời mưa nhỏ, chúng ta mau đi thôi."
Vì trờ mưa nên tiểu khi ít người hơn, Lâm Tri Dạng và Úc Triệt mỗi người cầm một chiếc ô, sóng vai bước đi.
Hạt mưa từ cành lá cao, rơi xuống mặt dù rớt xuống mặt đất.
"Tuần sau này, chắc chị sẽ rất bận nhỉ?"
Úc Triệt ngập ngừng một lúc, "Có lẽ là rất bận."
Lâm Tri Dạng sợ bị nàng nuôi đến mức ham ăn biếng làm, "Em không muốn ở đây quấy rầy chị, cứ chờ chị bận rộn xong đi. Nghỉ hè hai chúng ta cùng đi ăn uống xem phim nhé?"
Thanh âm trong trẻo nhưng lãnh đạm của Úc Triệt mong lung hòa vào tiếng mưa rả rít, "Được, em chờ chị vài ngày."
Tán ô nghiên xuống, Lâm Tri Dạng nghe xong vui vẻ cười với nàng, Úc Triệt không tự chủ cũng bị lây nhiễm, mím môi cười.
Bầu không khí yên tĩnh hài hòa đột nhiên bị cắt ngang, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đi từ bên kia đường chạy qua, cách một khoảng đã bắt đầu hét to: "Ahh chị xinh đẹp, thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Lâm Tri Dạng dừng bước nhìn sang, đầu đau đau, thiếu chút nữa đã quên, gia đình Hà Thấm cũng sống ở đây.
Nghe được xưng hô này, Úc Triệt vô thức siết chặt cán ô, nhưng trên mặt vẫn đạm nhiên không có biểu hiện gì khác.
Cầm chiếc ô đầy màu sắc, Hà Thấm dường như quen thuộc việc nói về tình hình gần đầy cho Lâm Tri Dạng nghe: "Lần trước chị cố tình để em nói bậy, hại lượng công việc cuối tuần của em tăng một đống, chị ác quá nha."
Sau hai ngày chỉnh chỉnh sửa sửa, tương đương với làm thêm giờ vào cuối tuần, cô ấy vẫn không dám chống đối Mạnh Dữ Ca, đáng sợ nhất là cô ấy hy vọng Mạnh Dữ Ca có thể bắt nạt mình nhiều hơn, như vậy cô ấy mới có lý do để tiếp tục nói chuyện với chị ấy.
Lâm Tri Dạng dứt khoát phủ nhận: "Nè người bạn nhỏ, đừng vu oan cho người khác nha, em phải tính sổ với người đã bóc lột em chứ."
Đôi mắt to tròn của Hà Thấm cong cong, thầm nghĩ, cô ấy mà dám tính sổ với Mạnh Dữ Ca sao.
"Nhưng em muốn tìm chị tính sổ cơ, chị định bồi thường em thế nào đây?"
Lâm Tri Dạng có chút bất đắc dĩ, quay đầu nhìn Úc Triệt, nàng vẫn bình tĩnh đứng một bên chờ cô nói chuyện.
Cô không muốn dây dưa với Hà Thấm thêm nữa, "Lần sau chị mời em trà sữa nhé." Cũng coi như báo đáp ly cà phê hôm trước.
"Lần sau là khi nào thế ạ?" Hà Thấm thuận tay ôm lấy cánh tay đang cầm ô của cô, nũng nịu nói: "Bây giờ luôn được không ạ, hay chị dẫn em đi ăn cái gì đó."
Lâm Tri Dạng bất động thanh sắc gỡ tay cô ấy ra, hất cằm về phía Úc Triệt: "Đừng lộn xộn, chị muốn đi cùng với bạn gái chị."
Hai chữ bạn gái này dường như đã được lên kế hoạch từ lâu, được cô dễ dàng nói ra nghe rấtự nhiên, Úc Triệt ngạc nhiên nhìn cô.
Nàng còn cho rằng em ấy tạm thời sẽ không nói cho người khác biết.
Ngay tức khắc, niềm vui sướng tràn ngập trong lòng, nhưng cô gái nhỏ trước mắt này vẫn quá thân mật với Lâm Tri Dạng.
Với giọng điệu này, nghe không giống fan lắm.
"Ahh, chị xinh đẹp có bạn gái rồi sao ạ?" Hà Thấm biết Lâm Tri Dạng có bạn gái thì vô cùng phấn khích, chị xinh đẹp cong, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, chắc chắn trưởng nhóm cũng không thẳng.
Cho dù trưởng nhom có thẳng đi nữa, bên cạnh còn có người bạn như vậy, chứng tỏ chị ấy cũng sẽ không quá phản cảm với chuyện này.
"Tiếc thật đấy, em không có được một cơ hội rồi." Hà Thấm xụ mặt, vẫn còn không quên chơi xỏ Lâm Tri Dạng, khom lưng thăm dò, như thế muốn nhìn rõ biểu hiện của Úc Triệt.
Nhưng Úc Triệt hạ ô quá thấp, che đi gần hết khuôn mặt.
"..." Đại ma đầu này, Lâm Tri Dạng nghe cô ấy nói câu kia trên mặt còn lén lút lộ ra nụ cười thách thức, đành phải nhịn xuống.
Nhớ lại lần trước, trước khi rời đi cô bé cũng nói với cô: "Chị đợi đấy."
Biết là bị trả thù, Lâm Tri Dạng không muốn nghe cô ấy nói nhảm nữa, nắm lấy bàn tay đang buông thõng bên người của Úc Triệt, bộ dáng đang bị quấy rầy: "Nếu không có chuyện gì nữa, bọn chị đi trước."
"Ahh, chúng ta thêm wechat trước đi, thêm xong em sẽ đi ngay, không quấy rầy hai người nữa đâu." Hà Thấm vòng tới vòng lui rốt cuộc vẫn quay trở về mục tiêu ban đầu.
Ngón tay Úc Triệt lạnh lẽo, Lâm Tri Dạng thấy thế xoa xoa cho nàng: "Chị không tùy tiện thêm wechat người khác."
"Tính tới bây giờ, chúng ta đã gặp nhau hai ba lần rồi, chỉ có wechat mà chị cũng không chịu thêm, thật quá tuyệt tình mà." Hà Thấm vờ đáng thương mà nhìn cô.
Lâm Tri Dạng chịu đủ rồi, thầm nghĩ cô bé này thật sự đủ để Mạnh Dữ Ca khôi phục, cô cũng lười nói nhảm với cô ấy, liền buông tay Úc Triệt, sảng khoái lấy di động cầm trên tay để cho cô ấy quét, "Nhanh lên, thêm xong mau tránh đường cho chị."
"Chờ một chút...được rồi." Thẳng đến thấy lời mời hiện lên di dộng Lâm Tri Dạng, Hà Thấm mới cảm thấy mỹ mãn mà nói tạm biệt với hai người.
Vừa lúc đó thuận tiện nhìn thấy rõ ràng Úc Triệt, nữ nhân lớn lên thật xinh đẹp, cùng chị xinh đẹp vô cùng xứng đôi, nhưng rất lạnh lùng.
Loại lạnh lùng áp bách người khác này không giống như của trưởng nhóm, trưởng nhóm thì mạnh mẽ và kiên quyết, nhưng vẫn có chút tình người. Nhưng vị chị gái này lạnh đến mức đóng băng, lúc nhìn người khác, đôi mắt chị ấy lặng như một vũng nước đọng.
Chạy thôi.
Lâm Tri Dạng biết rõ mục đích cuối cùng của Hà Thấm không phải là mình, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại mở di động đặt cô ấy ở chế độ "bạn bè".
Quả nhiên, trong vòng mười giây sau, Hà Thấm đã thích bức ảnh cô chụp răng khôn của Mạnh Dữ Ca.
Cô trực tiếp bật cười thành tiếng.
Người vẫn trầm mặc nãy giờ, Úc Triệt nhìn cô, mím môi, trên mặt vẫn không lộ ra chút gì khác lạ: "Chỉ còn vài bước là tới đường lớn, em tự đi đi."
Bây giờ đến phiên Lâm Tri Dạng không nỡ, lại muốn nắm tay nàng nàng đi tiếp: "Tiễn Phật đưa đến cửa tây, không phải là muốn đưa em lên xe sao?"
Úc Triệt né tránh tay cô: "Giày chị ướt."
Cúi đầu nhìn, đế giày Úc Triệt rất mỏng, quả thật là bị ướt. Lâm Tri Dạng không nghĩ nhiều, áy náy nhiều hơn không nỡ: "Được, vậy chị về nhé, em tự đi được rồi."
Úc Triệt nâng mắt nhìn cô, xoay người đi trong màn mưa.
Sau khi về đến nhà, thay giày, lau chân, vòng quanh trong căn nhà trống nhìn một vòng.
Lâm Tri Dạng đã đem chiếc váy đỏ cùng chiếc túi kia mang đi, chân mang đôi giày vải màu hồng, những nơi cần thu dọn đều đã thu dọn đến cực kỳ sạch sẽ, ngôi nhà dường như đã trở lại như trước khi cô đến.
Úc Triệt ngồi xuống ghế sô pha, nghĩ đến buổi sáng khi họ hôn nhau ở đây, Lâm Tri Dạng đã nói "bạn gái em có quyền quản em".
Một tuần tiếp theo, em ấy sẽ không đến.
Ầm một cái, tiếng sấm bên ngoài vang to, tiếng chuông cửa cũng reo lên, tim Úc Triệt đập lệch một nhịp, cùng lúc đó, di động rung lên.
Mở khóa màn hình.
Lâm Tri Dạng nói: "Cục cưng ơi, mở cửa cho em."
Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3<