Chương 28
"Rượu đưa em. Dẫn đường."
Năm âm tiết đơn giản kiểu ra lệnh bật ra từ miệng Lâm Tri Dạng, trầm bổng và rất êm tai, trái tim Úc Triệt run lên khó tả.
Lâm Tri Dạng thực sự đáp ứng nàng.
Kỳ thực nàng không chắc chắn việc Lâm Tri Dạng sẽ đồng ý lên nhà mình, đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, bị đối xử lạnh nhạt.
Nhưng nàng bây giờ không có biện pháp tốt hơn, nếu bỏ qua cơ hội lần này, nàng sẽ phải lấy cớ gì đến đến gần Lâm Tri Dạng được đây?
Sự kiêu ngạo, thận trọng, điềm tĩnh trong nàng đều bị ánh mặt trời kia soi sáng đến không còn gì.
Nàng tưởng rằng mình có thể chịu đựng được sự cô đơn, Lâm Tri Dạng muốn rời đi, không muốn liên lạc, cũng không muốn nhìn thấy nàng, nàng đều đáp ứng nghe theo.
Nàng không dám dây dưa, chỉ có thể lặng lẽ che chở cho ánh sáng của nàng thôi.
Thế nhưng khi thấy Lâm Tri Dạng bước về phía nàng, giống như vị thần Prometheus trộm lửa đem cho loài người, băng giá khắp nơi tan dần, cây cối đâm chồi nẩy lộc, muôn hoa đua nở, gió hè nhè nhẹ thôi qua.
Nàng muốn thử một lần.
Lặng lẽ cầm túi đưa ra, Úc Triệt đi phía trước, thỉnh thoảng sẽ quay đầu xem ai đó có theo kịp không.
Nếu đã đáp ứng rồi, người ta chắc sẽ không đột nhiên chạy mất, nhưng nàng vẫn lo lắng, nhiều lần phải xác nhận xem Lâm Tri Dạng có đang đi cùng không.
Hai bóng người dưới ánh đèn đường một trước một sau, khi thì quấn lấy, khi thì tách rời.
Lâm Tri Dạng thoải mái lười biếng ngáp một cái.
Úc Triệt nghe thấy nhịn không được cũng muốn ngáp, nhưng phải nhịn xuống, khó có dịp được ở cùng Lâm Tri Dạng nàng không thể thả lỏng như vậy được.
Qua hai tòa chung cư là đến nơi Úc Triệt ở, nhập mật khẩu, đưa người lên tầng.
Vừa rồi ở bên ngoài trời tối nên tầm mắt không rõ lắm, hơi chút mơ màng buồn ngủ, đến khi đi vào tòa nhà, ánh đèn chùm rực rỡ chiếu sáng, Lâm Tri Dạng tỉnh táo hơn nhiều.
Cũng chú ý tới Úc Triệt lần thứ n ngoái đầu lại nhìn mình.
Úc Triệt gầy đi nhiều, mái tóc dài đen láy, làn da trắng như tuyết, càng toát lên vẻ lạnh lùng nhưng trong trẻo của nàng. Bộ dáng luôn thẳng lưng, ánh mắt hơi rũ xuống, chiếc thắt lưng trên váy tinh tế để lộ vòng eo thon thả, đôi xăng đan cao gót tôn lên đừng nét thanh mảnh của đôi chân nàng, vừa sống động lại xinh đẹp.
Ngay từ khi Úc Triệt nói câu "Em có thể đừng tức giận không", Lâm Tri Dạng đã muốn hôn nàng rồi.
Cái ý nghĩ này không có miếng đạo đức nào hết, rất là lưu manh.
Nhưng khi nhìn thấy Úc Triệt vì cô mà hoảng hốt, vội vàng nghiêm túc giải thích cho mình, cảm giác vui vẻ phấn khích lên dâng lên không giải thích nổi.
Cô muốn hôn đôi mày đang mím chặt của nàng, còn muốn cắn nàng, sau đó dỗ dành nàng thật tốt.
Đây không phải là một ý tốt.
Lâm Tri Dạng phiền não, không phải vì những suy nghĩ bất lương của mình, mà khi nghĩ đến những ý nghĩ này, hết lần này đến lần khác đều không thể thực hiện được.
Biết rõ khi Úc Triệt đưa ra lời mời, lẽ ra cô không nên xuôi theo, nếu không mọi nỗ lực trước đó đều uổng phí, nửa năm đau khổ này cũng uống phí luôn.
Nhưng cô không ngăn được Úc Triệt giăng lưới.
Đã đau lòng biết bao khi biết gần nửa đêm rồi nàng còn đi mua say, hơn nữa lại nghĩ tới đôi môi mềm mại ấm áp ấy.
Cô vẫn là muốn hôn nàng.
Không được.
Nhất định là do thanh tâm quả dục quá lâu, mới có thể suy nghĩ bậy bạ, dễ dàng bị sắc dụ.
Lâm Tri Dạng cười tự giễu mình,
Nhà Úc Triệt ở tầng 17, Lâm Tri Dạng theo sau đi vào, ở huyền quan chuẩn bị cởi giày thì bị nàng cản lại nói không cần.
Lướt qua nàng nhìn về phía sau, Lâm Tri Dạng kiên trì nói: "Có lẽ em chỉ nên đi chân trần thôi, nhà chị giờ cũng không dính một hạt bụi, em cũng không dám dẫm lên."
Hơn nữa người này có thói quen ở sạch, nói không chừng mình mà mang giày đi vài vòng, dám lắm nàng sẽ không ngủ mà đi quét dọn vệ sinh cả đêm mất.
Úc Triệt không còn cách nào khác ngoài việc tìm cho cô một đôi dép mang trong nhà.
Huyền quan của căn hộ không giấu được sự xa hoa cùng lãnh đạm của chủ nhân nó, sau khi thay giày xong, Lâm Tri Dạng vô tình nhìn ra ngoài mới cảm nhận là chỗ này cao quá thể.
Phòng khách rộng rãi từ nam chí bắc, bên trong rất ít nội thất, tông màu chủ đạo gồm trắng đen xám, không có một màu ấm áp, không gian trống trải không có thảm lót cũng chẳng có cây xanh, mặc cho có rất nhiều chỗ trống, nhưng nghệ thuật tối giản phát huy tác dụng đến cực điểm.
Lâm Tri Dạng thầm ai oán, với sự trống trải như này nửa đêm nhắm mắt đi vệ sinh chắc cũng chẳng đụng vào vật gì.
Rèm cửa chưa thả xuống, bên ngoài cửa sổ kính sát đất là con sông dài vô tận, hai bên bờ sông còn có đèn cao rực rỡ, xe cộ tấp nập, bóng người đi bộ chuyển động bên dưới ánh đèn.
Chỉ dựa vào cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, liền sẽ biết đất ở đây có bao nhiêu xa xỉ. Ba phòng ngủ hai thư phòng, nhanh chóng kéo xa khoảng cách của các nàng.
Úc Triệt thật sự là một tiểu phú bà bất lộ thanh sắc sao.
Cô vừa ao ước vừa thầm ghen tỵ trong lòng.
Trong nhà im lặng như tờ, Lâm Tri Dạng nhìn quanh một vòng, hỏi một câu vô nghĩa: "Bình thường chị chỉ ở một mình sao?"
"Ừm."
Không biết nhớ tới cái gì, ánh mắt Lâm Tri Dạng lúc đầu nhu hòa, sau đó dần trở nên lạnh, mày nhíu chặt, không cao hứng lắm.
Đây là lần đầu tiên Úc Triệt đưa người khác không phải người nhà đến nhà, ngây người một lúc, rốt cuộc mới có ý thức mình là chủ nhà: "Em...em ngồi đi, chị đi lấy......đi rót cho em một ly nước."
Nàng vốn định lấy cho Lâm Tri Dạng đồ uống mà cô thích, nói đến một nửa mới nhớ tới, trong nhà căn bản không có gì.
Tủ lạnh trừ một ít đồ ăn sơ chế sẵn, còn lại rỗng tuếch.
Nếu về sau Lâm Tri Dạng còn nguyện ý đến đây, nàng sẽ chuẩn bị sẵn.
"Không cần phiền toái, em ở một lúc rồi đi ngay."
Lâm Tri Dạng không muốn uống nước, chỉ có hứng thú với cảnh sắc bên ngoài, ở bên cửa sổ nhìn ra thành phố náo nhiệt. Đương nhiên cũng không muốn chú ý đến nàng, bởi vì những lời này của cô, biểu cảm của Úc Triệt lộ chút khổ sở.
Sự náo nhiệt đông đúc ở hai bên bờ sông không phù với không gian lạnh lẽo trong ngôi nhà này. Mỗi khi Úc Triệt ở nhà một mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng sẽ nghĩ gì.
Không lẽ nếu hôm nay nàng không gặp cô, nàng sẽ về bầu bạn với túi rượu kia, một mình uống say, sau đó mệt mỏi rồi lăn ra ngủ sao?
Nghĩ lại mà lòng xót xa.
Mong muốn lớn nhất của Lâm Tri Dạng là trở nhành một người bạn gái thực sự của Úc Triệt, người có thể khiến Úc Triệt hạnh phúc.
Trước đây cuộc sống của Úc Triệt không tốt lắm, cô đều hiểu rõ.
Nhưng thật đáng tiếc, bởi vì cuộc tình trước kết thúc không trọn vẹn, mà người sau lại luôn bỏ quên mình, ích kỷ lại tuyệt tình, cô đành phải chấp nhận sự thật là mình không có vĩ đại để tha thứ hết thảy như vậy.
Cô tận lực không muốn nghĩ đến cuộc sống của Úc Triệt sau khi rời khỏi cô, chỉ có thể suy nghĩ đơn giản, sau khi chia tay đoạn tuyệt sạch sẽ chính là tốt cho cả hai.
Nhưng chính bản thân cô cũng làm không được.
Đã vô số lần cô mơ thấy Úc Triệt, tốt có, xấu có, quyến rũ có, nhưng trong mộng cô rất thuần khiết, chỉ cần nhìn thấy Úc Triệt là đủ rồi, cô không quan tâm đến những thứ khác.
Căn hộ kia cô vẫn trả tiền thuê nhà hàng tháng, chỉ có cô mới biết mình chấp niệm chua xót khổ sở đến mức nào.
Cô còn cho rằng, ít nhất, Úc Triệt sẽ chậm rãi thoát ra.
Chờ đến khi thực sự nhìn thấy Úc Triệt, đến nhà nàng, Lâm Tri Dạng mới bừng tỉnh ngộ, Úc Triệt căn bản không muốn thoát ra khỏi nó.
Các nàng đều đang tự tra tấn chính mình.
Trong lúc đang thất thần, Úc Triệt vẫn đi vào phòng bếp rót một ly nước ấm đem đến, đặt vào tay cô.
Lâm Tri Dạng nhận ly thủy tinh, da thịt chạm vào nhau, cô liền rụt lại, còn Úc Triệt vẫn chậm rãi rời đi. Cho dù đã sáu tháng trôi qua, bàn tay Úc Triệt vẫn lạnh lẽo như vậy, lạnh như ngọc.
Sự thôi thúc muốn được sưởi ấm cho nàng trỗi dậy.
Lâm Tri Dạng vẫn đứng im không chịu ngồi xuống làm nàng có chút khẩn trương, dường như cô sẽ rời đi bất cứ lúc nào, nhưng Úc Triệt không dám thúc giục cô ngồi xuống.
Cũng may, thấy nàng vẫn luôn đứng cùng mình, Lâm Tri Dạng xấu hổ, uống hai ngụm nước, bưng ly nước ngồi vào chiếc ghế sô pha da màu xám.
Dáng ngồi cũng rất câu nệ.
Nhìn bố trí trong nhà, hẳn không phải là phong cách nàng yêu thích.
Sợ cô uống xong nước liền rời đi, dũng khí xưa giờ không có nay lập tức tràn đầy, Úc Triệt hỏi: "Em vẫn còn độc thân sao?"
"?" Lâm Tri Dạng bối rối, suýt thì sặc nước. Không nghĩ Úc Triệt sẽ thẳng thắn như vậy, cô trở tay không kịp vội vàng nói: "Chị hỏi cái này làm gì?"
Đừng nên bắt đầu.
Úc Triệt khẽ nhíu mày nhìn cô, mím môi nhỏ, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Lâm Tri Dạng nghĩ thầm: Thật phiền.
Tối hôm nay Úc Triệt một mực muốn câu dẫn cô, khi nãy ở dưới lầu thì dùng ánh mắt buồn bã ngây thơ mà nhìn cô, bây giờ lại nhìn cô như thế.
Không thể nào lại không có mục đích, tốt xấu gì cũng để cho người ta thở một tí chứ.
Lâm Tri Dạng không muốn mở mắt nữa.
Trước kia nếu cùng Úc Triệt trong cùng một không gian, nhất sẽ có chuyện gì đó xảy ra, có thể là phản xạ có điều kiện. Hiện tại Úc Triệt đang ngồi bên cạnh cô, cô đã phải cố gắng lắm mới khống chế được tay chân mình không sờ loạn.
"Chỉ muốn hỏi em một chút thôi."
Lâm Tri Dạng hoảng sợ nghĩ lí do khiến nàng nghĩ như vậy, làm sao có bạn gái mới được, cô bi quan nghĩ thầm.
Lâm Tri Dạng chưa nghĩ ra làm sao để trả lời nàng, trả lời như vậy liền sẽ biến không gian này trở nên ái muội. Trùng hợp sao ngay lúc này di động vang lên, cô vội vàng mở ra trả lời, chỉ thấy Mạnh Dữ Ca gửi một tin nhắn wechat: "Đứa nhỏ này bắt tớ nấu cho em ấy chén hoành thánh, cậu chờ một lát nha."
Lâm Tri Dạng mặt không biểu cảm mà gõ chữ: "Nhìn em ấy ăn, sau đó còn phải thu dọn rửa chén đúng không?"
"......."
"Chứ để chén đĩa bẩn qua đêm nhiều vi khuẩn lắm."
Ngoài miệng Lâm Tri Dạng nói: "Chồi ôi tốt bụng quá à, dù sao tớ cũng không vội, cứ từ từ đi."
Trong lòng: Bà mẹ già Mạnh Dữ Ca này, hầu hạ người ta đến nghiện rồi nhỉ.
Tốc độ trả lời tin nhắn của Lâm Tri Dạng rất nhanh, bình thường cô vẫn dùng bàn phím 26 kí tự để nhắn, nhưng tên của Úc Triệt lưu trong điện thoại chỉ có thể dùng bàn phím 9 kí tự mới gõ ra được thôi.
Lâm Tri Dạng còn chưa chính thức nói hai chữ kia với Úc Triệt.
Thấy cô cất di động, còn tưởng rằng bạn cô giục trở về, cảm giác không muốn dâng lên trong lòng.
"Em phải đi sao?"
Lâm Tri Dạng vốn dĩ không có vội đi, bị nàng hỏi như vậy, cảm thấy có chút ngượng ngùng, chỉ biết gật đầu.
Không dám nhiều lời nữa, Úc Triệt véo mạnh vào lòng bàn tay, dịu dàng nói: "Vậy lần sau, chờ em có thời gian, lại đây ăn bữa cơm nha."
"Không cần đâu, không muốn quấy rầy chị." Lâm Tri Dạng không thể phủ nhận lời mời này của Úc Triệt lực hấp dẫn quá lớn, nhưng vẫn là nghĩ một đằng nói một nẻo mà từ chối.
Nhìn Úc Triệt thận trọng như vậy, làm sao có thể nguyện ý đến nhà nàng thường xuyên được.
Trước kia đã từ chối rồi, bây giờ sao lại phải bận tâm.
Cô thật sự không muốn làm nàng khó xử.
Phảng phất như biết Lâm Tri Dạng đang suy nghĩ gì, Úc Triệt lắc đầu, ánh mắt kiên định: "Không có quấy rầy, chị không sao mà."
Từ nay về sau, nàng sẽ không để tâm những thứ khác nữa.
Không cho ý kiến, Lâm Tri Dạng cũng không nhận lời mời, trực tiếp thay đổi trọng tâm câu chuyện, "Em cầm rượu đi, sau này không được mua nữa, nhớ đi ngủ sớm một chút."
Mặc dù lời này không chắc là có hiệu quả, nhưng cô vẫn muốn nói.
Điều Úc Triệt quan tâm không phải là rượu, ngược lại là chiếc túi kia, cái này không phải lúc nào cũng có thể mua được, nàng luyến tiếc. Nhưng vẫn không dám nói gì, âm thầm tính toán coi nó như một cái cớ, để Lâm Tri Dạng mang túi trả cho nàng.
"Em sẽ trở lại chứ?"
Câu hỏi này làm tim người ta đập loạn xạ, Lâm Tri Dạng lòng mềm đến rối tinh rối mù, nhưng cô không dám lung lay, cô thật sự không muỗn trở lại cuộc sống trước đây.
Cố tình lạnh giọng trả lời: "Úc Triệt, chúng ta đã tách ra rồi."
Ánh mắt chờ mong của Úc Triệt trong nháy mắt tối sầm đi, sắc mặt tái nhợt, lần đầu tiên cảm thấy lòng người này thật sự tàn nhẫn.
Trước đến nay chỉ có nàng trì độn, Lâm Tri Dạng làm sao có thể không rõ ý nàng, nhưng vẫn không thể vờ như không biết, cô là không muốn phụ lòng nàng.
Cô không muốn nàng nữa rồi.
Với tính tình của nàng, nói được lời này thì sức cùng lực kiệt, Lâm Tri Dạng vẫn không muốn cho nàng một cơ hội.
Còn chưa kịp oán giận, chợt nhận ra chính mình đã làm tổn thương người trước, đó cũng là lý do khiến Lâm Tri Dạng thất vọng cực độ, nhất quyết không muốn cho nàng một tia hy vọng nào.
Nàng bị phán bản án chung thân, không được nhận chút ân xá nào.
Là do nàng gieo gió gặt bão.
Úc Triệt cố nén bi thương, quay lưng lại, cố gắng bình tĩnh hết sức mà nói: "Được rồi, em đi đi, coi như chị chưa nói gì."
Giọng nàng nhỏ dần, nửa câu cuối run run như đang kiềm nước mắt.
Nhìn thấy nàng như vậy, Lâm Tri Dạng lại nhớ về cuộc điện thoại cô nhận được vào mùa đông, người ở đầy dây bên kia khóc không thành tiếng, liên tục nói xin lỗi.
Mấy ngày sau, cô điên cuồng chống lại bản thân, cuối cùng vẫn không muốn nhân nhượng.
Đặt lại túi rượu xuống bàn, đi đến phía sau lưng nàng, khắc chế đôi tay muốn ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói: "Úc Triệt, chị đừng khóc."
Những giọt nước mắt vốn có thể chịu đựng được vì lời này mà tuôn trào ra.
Không muốn bị Lâm Tri Dạng cười nhạo, nàng đang định trốn vào phòng, thì bị tóm lại.
Giữ lấy khuỷu tay Úc Triệt, hơn nửa ngày vẫn không biết nói gì, cuối cùng tự trách bản thân nói một câu: "Em luôn chọc chị không vui." Không đáng.
Úc Triệt theo bản năng phản bác: "Không có."
Thấy nàng vẫn không chịu quay đầu lại, cô cũng không tiến lên, muốn cho nàng thời gian chậm rãi bình tĩnh lại. Cô biết mình đã xong rồi, thời khắc giọt nước mắt của Úc Triệt rơi xuống, cô đã không còn giữ được ý chí sắt đá nữa rồi.
"Trả lời câu hỏi lúc nãy của chị, em vẫn còn độc thân. Cho nên, chị hỏi cái này để làm gì thế?"
Biết rõ vẫn cố hỏi.
Úc Triệt sợ bộ dáng khóc lóc của mình khó coi, không dám quay đầu lại, thật lâu sau, nàng thấp giọng nghẹn ngào nói: "Chị muốn theo đuổi em."
Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3
Năm âm tiết đơn giản kiểu ra lệnh bật ra từ miệng Lâm Tri Dạng, trầm bổng và rất êm tai, trái tim Úc Triệt run lên khó tả.
Lâm Tri Dạng thực sự đáp ứng nàng.
Kỳ thực nàng không chắc chắn việc Lâm Tri Dạng sẽ đồng ý lên nhà mình, đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, bị đối xử lạnh nhạt.
Nhưng nàng bây giờ không có biện pháp tốt hơn, nếu bỏ qua cơ hội lần này, nàng sẽ phải lấy cớ gì đến đến gần Lâm Tri Dạng được đây?
Sự kiêu ngạo, thận trọng, điềm tĩnh trong nàng đều bị ánh mặt trời kia soi sáng đến không còn gì.
Nàng tưởng rằng mình có thể chịu đựng được sự cô đơn, Lâm Tri Dạng muốn rời đi, không muốn liên lạc, cũng không muốn nhìn thấy nàng, nàng đều đáp ứng nghe theo.
Nàng không dám dây dưa, chỉ có thể lặng lẽ che chở cho ánh sáng của nàng thôi.
Thế nhưng khi thấy Lâm Tri Dạng bước về phía nàng, giống như vị thần Prometheus trộm lửa đem cho loài người, băng giá khắp nơi tan dần, cây cối đâm chồi nẩy lộc, muôn hoa đua nở, gió hè nhè nhẹ thôi qua.
Nàng muốn thử một lần.
Lặng lẽ cầm túi đưa ra, Úc Triệt đi phía trước, thỉnh thoảng sẽ quay đầu xem ai đó có theo kịp không.
Nếu đã đáp ứng rồi, người ta chắc sẽ không đột nhiên chạy mất, nhưng nàng vẫn lo lắng, nhiều lần phải xác nhận xem Lâm Tri Dạng có đang đi cùng không.
Hai bóng người dưới ánh đèn đường một trước một sau, khi thì quấn lấy, khi thì tách rời.
Lâm Tri Dạng thoải mái lười biếng ngáp một cái.
Úc Triệt nghe thấy nhịn không được cũng muốn ngáp, nhưng phải nhịn xuống, khó có dịp được ở cùng Lâm Tri Dạng nàng không thể thả lỏng như vậy được.
Qua hai tòa chung cư là đến nơi Úc Triệt ở, nhập mật khẩu, đưa người lên tầng.
Vừa rồi ở bên ngoài trời tối nên tầm mắt không rõ lắm, hơi chút mơ màng buồn ngủ, đến khi đi vào tòa nhà, ánh đèn chùm rực rỡ chiếu sáng, Lâm Tri Dạng tỉnh táo hơn nhiều.
Cũng chú ý tới Úc Triệt lần thứ n ngoái đầu lại nhìn mình.
Úc Triệt gầy đi nhiều, mái tóc dài đen láy, làn da trắng như tuyết, càng toát lên vẻ lạnh lùng nhưng trong trẻo của nàng. Bộ dáng luôn thẳng lưng, ánh mắt hơi rũ xuống, chiếc thắt lưng trên váy tinh tế để lộ vòng eo thon thả, đôi xăng đan cao gót tôn lên đừng nét thanh mảnh của đôi chân nàng, vừa sống động lại xinh đẹp.
Ngay từ khi Úc Triệt nói câu "Em có thể đừng tức giận không", Lâm Tri Dạng đã muốn hôn nàng rồi.
Cái ý nghĩ này không có miếng đạo đức nào hết, rất là lưu manh.
Nhưng khi nhìn thấy Úc Triệt vì cô mà hoảng hốt, vội vàng nghiêm túc giải thích cho mình, cảm giác vui vẻ phấn khích lên dâng lên không giải thích nổi.
Cô muốn hôn đôi mày đang mím chặt của nàng, còn muốn cắn nàng, sau đó dỗ dành nàng thật tốt.
Đây không phải là một ý tốt.
Lâm Tri Dạng phiền não, không phải vì những suy nghĩ bất lương của mình, mà khi nghĩ đến những ý nghĩ này, hết lần này đến lần khác đều không thể thực hiện được.
Biết rõ khi Úc Triệt đưa ra lời mời, lẽ ra cô không nên xuôi theo, nếu không mọi nỗ lực trước đó đều uổng phí, nửa năm đau khổ này cũng uống phí luôn.
Nhưng cô không ngăn được Úc Triệt giăng lưới.
Đã đau lòng biết bao khi biết gần nửa đêm rồi nàng còn đi mua say, hơn nữa lại nghĩ tới đôi môi mềm mại ấm áp ấy.
Cô vẫn là muốn hôn nàng.
Không được.
Nhất định là do thanh tâm quả dục quá lâu, mới có thể suy nghĩ bậy bạ, dễ dàng bị sắc dụ.
Lâm Tri Dạng cười tự giễu mình,
Nhà Úc Triệt ở tầng 17, Lâm Tri Dạng theo sau đi vào, ở huyền quan chuẩn bị cởi giày thì bị nàng cản lại nói không cần.
Lướt qua nàng nhìn về phía sau, Lâm Tri Dạng kiên trì nói: "Có lẽ em chỉ nên đi chân trần thôi, nhà chị giờ cũng không dính một hạt bụi, em cũng không dám dẫm lên."
Hơn nữa người này có thói quen ở sạch, nói không chừng mình mà mang giày đi vài vòng, dám lắm nàng sẽ không ngủ mà đi quét dọn vệ sinh cả đêm mất.
Úc Triệt không còn cách nào khác ngoài việc tìm cho cô một đôi dép mang trong nhà.
Huyền quan của căn hộ không giấu được sự xa hoa cùng lãnh đạm của chủ nhân nó, sau khi thay giày xong, Lâm Tri Dạng vô tình nhìn ra ngoài mới cảm nhận là chỗ này cao quá thể.
Phòng khách rộng rãi từ nam chí bắc, bên trong rất ít nội thất, tông màu chủ đạo gồm trắng đen xám, không có một màu ấm áp, không gian trống trải không có thảm lót cũng chẳng có cây xanh, mặc cho có rất nhiều chỗ trống, nhưng nghệ thuật tối giản phát huy tác dụng đến cực điểm.
Lâm Tri Dạng thầm ai oán, với sự trống trải như này nửa đêm nhắm mắt đi vệ sinh chắc cũng chẳng đụng vào vật gì.
Rèm cửa chưa thả xuống, bên ngoài cửa sổ kính sát đất là con sông dài vô tận, hai bên bờ sông còn có đèn cao rực rỡ, xe cộ tấp nập, bóng người đi bộ chuyển động bên dưới ánh đèn.
Chỉ dựa vào cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, liền sẽ biết đất ở đây có bao nhiêu xa xỉ. Ba phòng ngủ hai thư phòng, nhanh chóng kéo xa khoảng cách của các nàng.
Úc Triệt thật sự là một tiểu phú bà bất lộ thanh sắc sao.
Cô vừa ao ước vừa thầm ghen tỵ trong lòng.
Trong nhà im lặng như tờ, Lâm Tri Dạng nhìn quanh một vòng, hỏi một câu vô nghĩa: "Bình thường chị chỉ ở một mình sao?"
"Ừm."
Không biết nhớ tới cái gì, ánh mắt Lâm Tri Dạng lúc đầu nhu hòa, sau đó dần trở nên lạnh, mày nhíu chặt, không cao hứng lắm.
Đây là lần đầu tiên Úc Triệt đưa người khác không phải người nhà đến nhà, ngây người một lúc, rốt cuộc mới có ý thức mình là chủ nhà: "Em...em ngồi đi, chị đi lấy......đi rót cho em một ly nước."
Nàng vốn định lấy cho Lâm Tri Dạng đồ uống mà cô thích, nói đến một nửa mới nhớ tới, trong nhà căn bản không có gì.
Tủ lạnh trừ một ít đồ ăn sơ chế sẵn, còn lại rỗng tuếch.
Nếu về sau Lâm Tri Dạng còn nguyện ý đến đây, nàng sẽ chuẩn bị sẵn.
"Không cần phiền toái, em ở một lúc rồi đi ngay."
Lâm Tri Dạng không muốn uống nước, chỉ có hứng thú với cảnh sắc bên ngoài, ở bên cửa sổ nhìn ra thành phố náo nhiệt. Đương nhiên cũng không muốn chú ý đến nàng, bởi vì những lời này của cô, biểu cảm của Úc Triệt lộ chút khổ sở.
Sự náo nhiệt đông đúc ở hai bên bờ sông không phù với không gian lạnh lẽo trong ngôi nhà này. Mỗi khi Úc Triệt ở nhà một mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng sẽ nghĩ gì.
Không lẽ nếu hôm nay nàng không gặp cô, nàng sẽ về bầu bạn với túi rượu kia, một mình uống say, sau đó mệt mỏi rồi lăn ra ngủ sao?
Nghĩ lại mà lòng xót xa.
Mong muốn lớn nhất của Lâm Tri Dạng là trở nhành một người bạn gái thực sự của Úc Triệt, người có thể khiến Úc Triệt hạnh phúc.
Trước đây cuộc sống của Úc Triệt không tốt lắm, cô đều hiểu rõ.
Nhưng thật đáng tiếc, bởi vì cuộc tình trước kết thúc không trọn vẹn, mà người sau lại luôn bỏ quên mình, ích kỷ lại tuyệt tình, cô đành phải chấp nhận sự thật là mình không có vĩ đại để tha thứ hết thảy như vậy.
Cô tận lực không muốn nghĩ đến cuộc sống của Úc Triệt sau khi rời khỏi cô, chỉ có thể suy nghĩ đơn giản, sau khi chia tay đoạn tuyệt sạch sẽ chính là tốt cho cả hai.
Nhưng chính bản thân cô cũng làm không được.
Đã vô số lần cô mơ thấy Úc Triệt, tốt có, xấu có, quyến rũ có, nhưng trong mộng cô rất thuần khiết, chỉ cần nhìn thấy Úc Triệt là đủ rồi, cô không quan tâm đến những thứ khác.
Căn hộ kia cô vẫn trả tiền thuê nhà hàng tháng, chỉ có cô mới biết mình chấp niệm chua xót khổ sở đến mức nào.
Cô còn cho rằng, ít nhất, Úc Triệt sẽ chậm rãi thoát ra.
Chờ đến khi thực sự nhìn thấy Úc Triệt, đến nhà nàng, Lâm Tri Dạng mới bừng tỉnh ngộ, Úc Triệt căn bản không muốn thoát ra khỏi nó.
Các nàng đều đang tự tra tấn chính mình.
Trong lúc đang thất thần, Úc Triệt vẫn đi vào phòng bếp rót một ly nước ấm đem đến, đặt vào tay cô.
Lâm Tri Dạng nhận ly thủy tinh, da thịt chạm vào nhau, cô liền rụt lại, còn Úc Triệt vẫn chậm rãi rời đi. Cho dù đã sáu tháng trôi qua, bàn tay Úc Triệt vẫn lạnh lẽo như vậy, lạnh như ngọc.
Sự thôi thúc muốn được sưởi ấm cho nàng trỗi dậy.
Lâm Tri Dạng vẫn đứng im không chịu ngồi xuống làm nàng có chút khẩn trương, dường như cô sẽ rời đi bất cứ lúc nào, nhưng Úc Triệt không dám thúc giục cô ngồi xuống.
Cũng may, thấy nàng vẫn luôn đứng cùng mình, Lâm Tri Dạng xấu hổ, uống hai ngụm nước, bưng ly nước ngồi vào chiếc ghế sô pha da màu xám.
Dáng ngồi cũng rất câu nệ.
Nhìn bố trí trong nhà, hẳn không phải là phong cách nàng yêu thích.
Sợ cô uống xong nước liền rời đi, dũng khí xưa giờ không có nay lập tức tràn đầy, Úc Triệt hỏi: "Em vẫn còn độc thân sao?"
"?" Lâm Tri Dạng bối rối, suýt thì sặc nước. Không nghĩ Úc Triệt sẽ thẳng thắn như vậy, cô trở tay không kịp vội vàng nói: "Chị hỏi cái này làm gì?"
Đừng nên bắt đầu.
Úc Triệt khẽ nhíu mày nhìn cô, mím môi nhỏ, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Lâm Tri Dạng nghĩ thầm: Thật phiền.
Tối hôm nay Úc Triệt một mực muốn câu dẫn cô, khi nãy ở dưới lầu thì dùng ánh mắt buồn bã ngây thơ mà nhìn cô, bây giờ lại nhìn cô như thế.
Không thể nào lại không có mục đích, tốt xấu gì cũng để cho người ta thở một tí chứ.
Lâm Tri Dạng không muốn mở mắt nữa.
Trước kia nếu cùng Úc Triệt trong cùng một không gian, nhất sẽ có chuyện gì đó xảy ra, có thể là phản xạ có điều kiện. Hiện tại Úc Triệt đang ngồi bên cạnh cô, cô đã phải cố gắng lắm mới khống chế được tay chân mình không sờ loạn.
"Chỉ muốn hỏi em một chút thôi."
Lâm Tri Dạng hoảng sợ nghĩ lí do khiến nàng nghĩ như vậy, làm sao có bạn gái mới được, cô bi quan nghĩ thầm.
Lâm Tri Dạng chưa nghĩ ra làm sao để trả lời nàng, trả lời như vậy liền sẽ biến không gian này trở nên ái muội. Trùng hợp sao ngay lúc này di động vang lên, cô vội vàng mở ra trả lời, chỉ thấy Mạnh Dữ Ca gửi một tin nhắn wechat: "Đứa nhỏ này bắt tớ nấu cho em ấy chén hoành thánh, cậu chờ một lát nha."
Lâm Tri Dạng mặt không biểu cảm mà gõ chữ: "Nhìn em ấy ăn, sau đó còn phải thu dọn rửa chén đúng không?"
"......."
"Chứ để chén đĩa bẩn qua đêm nhiều vi khuẩn lắm."
Ngoài miệng Lâm Tri Dạng nói: "Chồi ôi tốt bụng quá à, dù sao tớ cũng không vội, cứ từ từ đi."
Trong lòng: Bà mẹ già Mạnh Dữ Ca này, hầu hạ người ta đến nghiện rồi nhỉ.
Tốc độ trả lời tin nhắn của Lâm Tri Dạng rất nhanh, bình thường cô vẫn dùng bàn phím 26 kí tự để nhắn, nhưng tên của Úc Triệt lưu trong điện thoại chỉ có thể dùng bàn phím 9 kí tự mới gõ ra được thôi.
Lâm Tri Dạng còn chưa chính thức nói hai chữ kia với Úc Triệt.
Thấy cô cất di động, còn tưởng rằng bạn cô giục trở về, cảm giác không muốn dâng lên trong lòng.
"Em phải đi sao?"
Lâm Tri Dạng vốn dĩ không có vội đi, bị nàng hỏi như vậy, cảm thấy có chút ngượng ngùng, chỉ biết gật đầu.
Không dám nhiều lời nữa, Úc Triệt véo mạnh vào lòng bàn tay, dịu dàng nói: "Vậy lần sau, chờ em có thời gian, lại đây ăn bữa cơm nha."
"Không cần đâu, không muốn quấy rầy chị." Lâm Tri Dạng không thể phủ nhận lời mời này của Úc Triệt lực hấp dẫn quá lớn, nhưng vẫn là nghĩ một đằng nói một nẻo mà từ chối.
Nhìn Úc Triệt thận trọng như vậy, làm sao có thể nguyện ý đến nhà nàng thường xuyên được.
Trước kia đã từ chối rồi, bây giờ sao lại phải bận tâm.
Cô thật sự không muốn làm nàng khó xử.
Phảng phất như biết Lâm Tri Dạng đang suy nghĩ gì, Úc Triệt lắc đầu, ánh mắt kiên định: "Không có quấy rầy, chị không sao mà."
Từ nay về sau, nàng sẽ không để tâm những thứ khác nữa.
Không cho ý kiến, Lâm Tri Dạng cũng không nhận lời mời, trực tiếp thay đổi trọng tâm câu chuyện, "Em cầm rượu đi, sau này không được mua nữa, nhớ đi ngủ sớm một chút."
Mặc dù lời này không chắc là có hiệu quả, nhưng cô vẫn muốn nói.
Điều Úc Triệt quan tâm không phải là rượu, ngược lại là chiếc túi kia, cái này không phải lúc nào cũng có thể mua được, nàng luyến tiếc. Nhưng vẫn không dám nói gì, âm thầm tính toán coi nó như một cái cớ, để Lâm Tri Dạng mang túi trả cho nàng.
"Em sẽ trở lại chứ?"
Câu hỏi này làm tim người ta đập loạn xạ, Lâm Tri Dạng lòng mềm đến rối tinh rối mù, nhưng cô không dám lung lay, cô thật sự không muỗn trở lại cuộc sống trước đây.
Cố tình lạnh giọng trả lời: "Úc Triệt, chúng ta đã tách ra rồi."
Ánh mắt chờ mong của Úc Triệt trong nháy mắt tối sầm đi, sắc mặt tái nhợt, lần đầu tiên cảm thấy lòng người này thật sự tàn nhẫn.
Trước đến nay chỉ có nàng trì độn, Lâm Tri Dạng làm sao có thể không rõ ý nàng, nhưng vẫn không thể vờ như không biết, cô là không muốn phụ lòng nàng.
Cô không muốn nàng nữa rồi.
Với tính tình của nàng, nói được lời này thì sức cùng lực kiệt, Lâm Tri Dạng vẫn không muốn cho nàng một cơ hội.
Còn chưa kịp oán giận, chợt nhận ra chính mình đã làm tổn thương người trước, đó cũng là lý do khiến Lâm Tri Dạng thất vọng cực độ, nhất quyết không muốn cho nàng một tia hy vọng nào.
Nàng bị phán bản án chung thân, không được nhận chút ân xá nào.
Là do nàng gieo gió gặt bão.
Úc Triệt cố nén bi thương, quay lưng lại, cố gắng bình tĩnh hết sức mà nói: "Được rồi, em đi đi, coi như chị chưa nói gì."
Giọng nàng nhỏ dần, nửa câu cuối run run như đang kiềm nước mắt.
Nhìn thấy nàng như vậy, Lâm Tri Dạng lại nhớ về cuộc điện thoại cô nhận được vào mùa đông, người ở đầy dây bên kia khóc không thành tiếng, liên tục nói xin lỗi.
Mấy ngày sau, cô điên cuồng chống lại bản thân, cuối cùng vẫn không muốn nhân nhượng.
Đặt lại túi rượu xuống bàn, đi đến phía sau lưng nàng, khắc chế đôi tay muốn ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói: "Úc Triệt, chị đừng khóc."
Những giọt nước mắt vốn có thể chịu đựng được vì lời này mà tuôn trào ra.
Không muốn bị Lâm Tri Dạng cười nhạo, nàng đang định trốn vào phòng, thì bị tóm lại.
Giữ lấy khuỷu tay Úc Triệt, hơn nửa ngày vẫn không biết nói gì, cuối cùng tự trách bản thân nói một câu: "Em luôn chọc chị không vui." Không đáng.
Úc Triệt theo bản năng phản bác: "Không có."
Thấy nàng vẫn không chịu quay đầu lại, cô cũng không tiến lên, muốn cho nàng thời gian chậm rãi bình tĩnh lại. Cô biết mình đã xong rồi, thời khắc giọt nước mắt của Úc Triệt rơi xuống, cô đã không còn giữ được ý chí sắt đá nữa rồi.
"Trả lời câu hỏi lúc nãy của chị, em vẫn còn độc thân. Cho nên, chị hỏi cái này để làm gì thế?"
Biết rõ vẫn cố hỏi.
Úc Triệt sợ bộ dáng khóc lóc của mình khó coi, không dám quay đầu lại, thật lâu sau, nàng thấp giọng nghẹn ngào nói: "Chị muốn theo đuổi em."
Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3