Chương 33
Edit: Vong Cơ
Trần Mặc chạy thẳng về nhà. Lúc này trong nhà chỉ có Tần Nam, bà ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu, “Sao con đã về rồi?”
Trần Mặc không trả lời mà đi thẳng vào phòng.
Một lúc sau, tiếng đỗ xe quen thuộc vang lên ở tầng dưới, sau đó là tiếng mở cửa của Trần Vĩnh Quốc.
Trần Vĩnh Quốc bước vào phòng khách, ông ta thấy Tần Nam đang ngồi xem TV, ngọn lửa trong bụng lập tức bùng lên, “Giáo viên của Trần Mặc đã gọi điện cho tôi về chuyện nhục nhã nó làm ở trường. Khi không đang phát biểu lại bỏ đi, chỉ là một bài phát biểu trên sân khấu thì có gì mà phải xấu hổ, lại còn đẩy ngã bạn cùng lớp.”
Tần Nam không biết chuyện ở trường học, nhưng trước những lời trách cứ của Trần Vĩnh Quốc, bà lập tức phản bác, “Ông là một người cha vô trách nhiệm. Từ lúc nó còn nhỏ tôi đã lo lắng về chuyện của nó. Còn ông, ông đã làm được gì hả?”
Trần Vĩnh Quốc nhìn chằm chằm vào mắt bà, cất giọng, “Tôi làm việc chăm chỉ để kiếm tiền nuôi cái gia đình này Có đủ không, ngôi nhà lớn mà bà đang sống, cả người bảo mẫu, mấy thứ này không cần tiền sao?”
Tần Nam nhìn chồng, người đàn ông ngày càng trở nên xa lạ và lạnh nhạt này. Bà cũng sinh ra trong một gia đình khá giả, lớn lên mà không phải lo lắng thứ gì. Bà chưa bao giờ phải lo lắng về vấn đề tiền bạc trong cuộc sống.
Kết quả sao lại thế này. Từ khi nào mối quan hệ của vợ chồng bọn họ lại trở nên tồi tệ như vậy?
Bắt đầu khi Trần Mặc được chẩn đoán mắc chứng tự kỷ sao?
Người thân nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ. Khi bạn bè và bạn học gặp nhau, họ cẩn thận tránh nói về chuyện con cái…
Thời gian trôi đi, Trần Mặc cũng không khá lên bao nhiêu, thằng bé không bao giờ giao tiếp với hai người.
Dần dần Trần Vĩnh Quốc bắt đầu mất kiên nhẫn. Bà cũng tự hỏi tại sao bọn họ lại không thể có một đứa con bình thường.
Cuối cùng, dưới sự mong đợi của hai người, Trần Nhiên được sinh ra. Cậu bé mang theo tất cả hy vọng của họ. May mắn, cậu là một đứa trẻ bình thường.
Cuối cùng bà cũng có thể ngẩng đầu lên nhìn mẹ của Trần Vĩnh Quốc.
Sau giờ học, Nguyễn Manh vì lo lắng cho Trần Mặc nên đã về từ sớm, nhanh chóng gõ cửa nhà đối diện. Không có phản ứng, bên trong chỉ vang lên tiếng cãi vã, cửa nhà cũng chưa đóng.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Khi cô đi qua hiên nhà, cô thấy hai người Trần Vĩnh Quốc đang cãi vã, Trần Nhiên đứng bên cạnh đầy sợ hãi.
Nội dung cuộc cãi vã của họ truyền vào tai Nguyễn Manh một cách rõ ràng. Cô đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian cô cùng Trần Mặc đến vườn bách thảo.
Gương mặt Dì Tần đầy sự xấu hổ và ngại ngùng nói xin lỗi với giáo viên, như thể Trần lựu là một sự xấu hổ của gia đình bọn họ.
Nguyễn Manh không làm phiền hai người, lặng lẽ đi qua phía sau lên tầng hai.
Cô gõ cửa phòng Trần Mặc. Không có âm thanh nào bên trong. Cô đẩy cửa bước vào thì thấy Trần Mặc đang run rẩy lấy hai tay bịt tai mình lại, co người xuống cạnh chân giường.
Trong phòng không có bất kì tia sáng nào, chỉ có ánh hoàng hôn từ cửa sổ chiếu vào, phủ lên cái bóng nhỏ đang co lại của cậu, như thể cái bóng ấy ước mình chưa từng tồn tại trên thế giới này.
Nguyễn Manh lấy di động ra khỏi cặp, cắm tai nghe, bật nhạc âm lượng to nhất, sau đó cúi xuống, đặt tai nghe vào tai Trần Mặc.
Trần Mặc ngẩng lên từ bóng tối, nghe thấy âm nhạc phát ra từ tai mình.
Cô gái trước mặt nhìn cậu mỉm nụ cười tươi tắn, ánh sáng dịu nhẹ toát lên trong mắt cô.
Hình ảnh bây giờ xen lẫn với hình ảnh cô bé bảy tuổi lúc đó cũng ôm lấy tai cậu.
Tất cả những âm thanh khác như ngay lập tức biến mất, xung quanh được bao phủ bởi một mùi hương quen thuộc, chiếc mũi ấm áp của cô kề sát vào cậu…
Trần Mặc nhìn cô, thì thầm, “Tôi không có đẩy cậu ta.”
Nguyễn Manh gật đầu, “Tớ tin cậu.”
Trần Mặc nhìn vào đôi mắt của Nguyễn Manh.
Rất nhiều lần, Trần Mặc cảm thấy mình như không thuộc về thế giới này. Mọi thứ khiến cậu cảm thấy mình như là một khán giả vô hình đang chứng kiến một bộ phim.
Nhưng tại thời điểm này, cậu đã cảm nhận được thế giới này là thật.
Vì Nguyễn Manh đang hiện diện trước mặt cậu, là thật.
Nguyễn Manh ngồi xổm bên cạnh, lặng lẽ nhìn Trần Mặc nghe nhạc, cho đến khi cô nghe thấy âm thanh Trần Vĩnh Quốc rời đi. Nguyễn Manh tháo tai nghe ra đặt lại vào cặp sách của Trần Mặc, chào tạm biệt cậu như thường lệ, “Mai gặp nhé.”
Trần Mặc vẫn luôn nhìn cô, gật đầu.
Lúc Nguyễn Manh về nhà thì thấy cả Nguyễn Xuân Thu và Du Hoa đều ở trong bếp. Cô không biết ba mẹ trở về nhà từ lúc nào.
Nguyễn Xuân Thu đeo tạp dề thái rau. Còn Du Hoa đứng bên cạnh ông nói chuyện công việc ở công ty.
Nguyễn Xuân Thu thỉnh thoảng sẽ đút cho bà một miếng dưa chuột.
Nguyễn Manh ngồi trên bàn chống tay lên má, bắt đầu suy nghĩ.
Có thật là tình yêu của cha mẹ dành cho con cái là vô điều kiện không?
Nhưng tại sao thái độ của dì Tần và chú Trần đối với Trần Mặc lại thay đổi nhiều như vậy ngay từ khi cậu còn nhỏ. Cô còn nhớ lúc nhỏ cô tìm Trần Mặc giảng bài, hai người Trần Vĩnh Quốc còn kích động muốn lưu lại tờ giấy nháp Trần Mặc viết cho cô.
Sau này khi có Trần Nhiên, mọi thứ dần bắt đầu khác hẳn.
—————
Ngày hôm sau, Nguyễn Manh sửa soạn xong thì đi ra khỏi nhà, nhìn xung quanh nhưng không thấy Trần Mặc đâu, cũng không thấy xe đạp của cậu, có lẽ cậu đã đến trường trước rồi.
Lúc Nguyễn Manh bước vào lớp, lần đầu tiên cô bị các bạn cùng lớp chú ý. Mọi người đều biết Nguyễn Manh và Trần Mặc luôn dính lấy nhau, lúc nào hai người cũng đi cùng nhau.
Nguyễn Manh có chút không giải thích được, nhưng vẫn nhìn từng người một, cuối cùng bọn họ cũng không nhìn nữa.
Nguyễn Manh ngồi trên ghế quan sát bên cạnh, không hề có cặp sách hay sách vở của cậu.
Cô đành gõ nhẹ vào lưng bạn học phía trước, “Trần Mặc chưa đến à?”
Bàn trước trả lời, “Không biết.”
Lúc này, Tần Dương bước vào lớp, sau đó là một giọng nam vang lên, “Tần Dương, di động của cậu bị sao thế, tớ không liên lạc được với cậu?”
Tần Dương mỉm cười đáp lại, “Hôm qua điện thoại bị hỏng nên tớ đã đem đi sửa rồi.”
“Tớ có một chiếc điện thoại cũ, cậu có muốn dùng không?”
“Không cần đâu, cảm ơn cậu.”
Nguyễn Manh gọi cho Trần Mặc nhưng lại không ai bắt máy.
Tiết học thứ hai vào buổi sáng, giáo viên chủ nhiệm Nhân Bình gọi cô đến văn phòng.
Nhân Bình hỏi cô nguyên nhân tại sao hôm qua Trần Mặc lại hành động như vậy.
Nguyễn Manh không nói đến chứng tự kỷ, mà chỉ nói rằng cậu nhạy cảm với âm thanh, không thể chịu được tiếng ồn.
Nhân Bình trầm ngâm một lúc, “Tôi đã gọi cho gia đình em ấy và thông báo cho bọn họ chuyện hôm qua rồi. Mặc dù Tần Dương nói rằng không cần Trần Mặc chịu trách nhiệm, nhưng em ấy đã đẩy ngã bạn học trước mặt nhiều người như vậy. Chuyện này đối với trường học rất quan trọng. Dù thế nào đi nữa, các em nên tập trung vào kỳ thi tuyển sinh đại học, không nên làm những việc ảnh hưởng đến học tập.”
Nguyễn Manh hỏi, “Trần Mặc hôm nay không đến lớp. Cậu ấy xin nghỉ ạ?”
Nhân Bình tránh ánh mắt của cô, không trả lời trực tiếp, “Trần Mặc cần có thời gian để nghỉ ngơi, em ấy ở nhà cũng không có vấn đề gì lớn, với điểm số hiện tại thì em ấy có thể tự học. Em và Trần Mặc là hàng xóm nên hãy quan tâm bạn hơn nhé.”
Nguyễn Manh gật đầu đầy nghi ngờ.
Nhân Bình nhìn bóng lưng Nguyễn Manh rời khỏi phòng, lắc đầu bất lực.
Ban đầu, theo quy định của trường, Trần Mặc sẽ bị đình chỉ học vì hành vi bạo lực. Trường học có lẽ sẽ bắt Trần Mặc nghỉ học ba ngày.
Sau khi ra khỏi văn phòng, Nguyễn Manh cảm thấy buồn chán nên đi lên sân thượng để hít thở không khí một chút, lúc cô quay qua hàng rào, cô thấy một nam sinh và một nữ sinh đứng gần đấy.
Nữ sinh kia thì cô không quen, nhưng nam sinh đó là Tần Dương.
Nữ sinh có phần ngại ngùng khi đối mặt với người mình thích. Cô ấy giơ tay, đưa cho Tần Dương một chiếc điện thoại, “Tần Dương, tớ nghe nói điện thoại của cậu bị hỏng. Đây là điện thoại mà tớ đã dùng qua rồi, nếu cậu không chê thì…”
Nữ sinh kia nói là đã qua sử dụng nhưng cô nhìn thì chẳng khác gì đồ mới cả.
Tần Dương có lẽ cũng nhìn thấy điều đó, cậu ta mỉm cười cầm lấy, “Cảm ơn.”
Nữ sinh ngượng ngùng cúi đầu, “Không có gì, cậu nhận là tốt rồi.”
Nữ sinh ngượng ngùng rời đi, Tần Dương nhìn vào bóng lưng cô ấy, nụ cười trên khuôn mặt dần biến mất. Cậu ta rút sim điện thoại cũ ra và nhét vào điện thoại mới.
Nguyễn Manh đứng đằng sau chứng kiến rõ ràng, cô cau mày khó hiểu.
Hình như điều kiện kinh tế gia đình Tần Dương cũng không tệ. Tại sao cậu ta lại nhận điện thoại do nữ sinh đưa?
Nguyễn Manh trở lại lớp học trước khi cậu ta vào lớp. Chỉ vài phút sau Tần Dương cũng đi vào.
Cô nghe thấy bạn cùng bàn Tần Dương hỏi cậu ta, “Chà, cậu mới đổi điện thoại mới à?”
Tần Dương làm như không quan tâm trở lại, “Ừ, tớ mới mua hôm qua.”
“Hàng xịn nha! Mẫu mới nhất luôn, đúng là người giàu có khác.”
Giọng nói của Tần Dương dịu dàng tao nhã, “Giàu gì chứ, tớ cũng chỉ là người bình thường thôi.”
“Ầy, đừng có khiêm tốn như vậy chứ”.
Cậu bạn cùng bàn chỉ xuống dưới chân Tần Dương, “Đôi này của cậu bằng cả tháng tiền tiêu vặt của tớ đấy.”
Bạn cùng bàn của Tần Dương là học sinh nội trú trong trường. Chi phí sinh hoạt trong một tháng khoảng bảy hoặc tám trăm tệ( khoảng hơn 2tr).
Giày của Tần Dương chính xác là hàng hiệu.
Buổi chiều, Tần Dương vẫn như thường lệ đi qua nói chuyện với cô. Nguyễn Manh lạnh nhạt trả lời cho có lệ một hai câu.
Tần Dương ngay lập tức nhận ra được thái độ của cô. Cậu ta không tiếp tục nói nữa, quay trở lại chỗ ngồi của mình.
—————
Tại nhà Trần Mặc.
Sáng sớm hôm nay, Trần Mặc đã soạn xong sách vở, đi xuống cầu thang.
Tần Nam ngồi trên ghế sofa ở tầng một, thấy cậu đi xuống thì vội đứng dậy, nhìn Trần Mặc nói, “Giáo viên của con cho con nghỉ ngơi vài ngày, hôm nay ở nhà đi.”
Trần Mặc nghiêng đầu, suy nghĩ, “Con không bị bệnh.”
“Không phải là vấn đề bị bệnh hay không, mà là giáo viên và ba mẹ đều lo lắng về tình trạng của con. Con tự học ở nhà vài ngày đi.”
Trần Mặc đứng yên, giọng cậu bướng bỉnh, “Con không có bị bệnh.”
Tần Nam giải thích lại, Trần Mặc vẫn chỉ trả lời như lúc nãy, “Con không bị bệnh”.
Lúc Tần Nam đang sốt ruột, thì Trần Nhiên bước ra khỏi phòng, nói: “Mẹ ơi, con xong rồi, chúng ta đến trường thôi.”
Tần Nam đáp ứng, rồi chuyển sự chú ý sang Trần Mặc, giọng nói có chút thiếu kiên nhẫn, “Giáo viên không cho phép con đến trường. Con học ở nhà đi, không được chạy linh tinh.”
Sau khi nói xong, Tần Na. lấy chìa khóa xe, đi đến chỗ Trần Nhiên, “Đi, mẹ đưa con đến trường.”
Trần Mặc đeo cặp sách đứng trên cầu thang, đầu cậu hơi cúi xuống.
Sau khi chiếc xe bên ngoài rời đi, Trần Mặc nhìn lên cánh cửa.
Mười giây sau, Trần Mặc nhảy lên chiếc xe đạp của mình, chạy đi.
Trần Mặc không đến trường của mình, mà đến trường của Trần Nhiên. Học sinh của trường tiểu học đều do cha mẹ đưa đi. Họ lái xe rất chậm lúc đến cổng trường.
Tốc độ xe đạp của Trần Nhiên rất nhanh.
Khi đến cổng trường, cậu thấy Tần Nam đưa Trần Nhiên ra khỏi xe, ngồi xổm xuống nói gì đó với cậu bé.
Bà nhẹ nhàng vuốt tóc cậu bé, sau đó hôn nhẹ vào trán cậu một cái, Trần Nhiên vẫy tay, chạy vào cổng trường.
Tần Nam miễn cưỡng ngước nhìn Trần Nhiên.
Mặt trời sắp mọc phía trên đường chân trời, giao thông xung quanh bị tắc nghẽn, mọi người bắt đầu ồn ào.
Phụ huynh và học sinh ở cổng trường đang nói chuyện cười đùa. Tất cả điều này dường như rất ấm áp và sống động.
Chỉ là sự ấm áp và sống động này không hề và cũng chưa bao giờ thuộc về cậu.
Trần Mặc không đến trường, cũng không đi lung tung theo lời Tần Nam.
Cậu đi bộ một mình, bóng dáng cô đơn hoà vào ánh nắng, chậm rãi về nhà.
Trần Mặc chạy thẳng về nhà. Lúc này trong nhà chỉ có Tần Nam, bà ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu, “Sao con đã về rồi?”
Trần Mặc không trả lời mà đi thẳng vào phòng.
Một lúc sau, tiếng đỗ xe quen thuộc vang lên ở tầng dưới, sau đó là tiếng mở cửa của Trần Vĩnh Quốc.
Trần Vĩnh Quốc bước vào phòng khách, ông ta thấy Tần Nam đang ngồi xem TV, ngọn lửa trong bụng lập tức bùng lên, “Giáo viên của Trần Mặc đã gọi điện cho tôi về chuyện nhục nhã nó làm ở trường. Khi không đang phát biểu lại bỏ đi, chỉ là một bài phát biểu trên sân khấu thì có gì mà phải xấu hổ, lại còn đẩy ngã bạn cùng lớp.”
Tần Nam không biết chuyện ở trường học, nhưng trước những lời trách cứ của Trần Vĩnh Quốc, bà lập tức phản bác, “Ông là một người cha vô trách nhiệm. Từ lúc nó còn nhỏ tôi đã lo lắng về chuyện của nó. Còn ông, ông đã làm được gì hả?”
Trần Vĩnh Quốc nhìn chằm chằm vào mắt bà, cất giọng, “Tôi làm việc chăm chỉ để kiếm tiền nuôi cái gia đình này Có đủ không, ngôi nhà lớn mà bà đang sống, cả người bảo mẫu, mấy thứ này không cần tiền sao?”
Tần Nam nhìn chồng, người đàn ông ngày càng trở nên xa lạ và lạnh nhạt này. Bà cũng sinh ra trong một gia đình khá giả, lớn lên mà không phải lo lắng thứ gì. Bà chưa bao giờ phải lo lắng về vấn đề tiền bạc trong cuộc sống.
Kết quả sao lại thế này. Từ khi nào mối quan hệ của vợ chồng bọn họ lại trở nên tồi tệ như vậy?
Bắt đầu khi Trần Mặc được chẩn đoán mắc chứng tự kỷ sao?
Người thân nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ. Khi bạn bè và bạn học gặp nhau, họ cẩn thận tránh nói về chuyện con cái…
Thời gian trôi đi, Trần Mặc cũng không khá lên bao nhiêu, thằng bé không bao giờ giao tiếp với hai người.
Dần dần Trần Vĩnh Quốc bắt đầu mất kiên nhẫn. Bà cũng tự hỏi tại sao bọn họ lại không thể có một đứa con bình thường.
Cuối cùng, dưới sự mong đợi của hai người, Trần Nhiên được sinh ra. Cậu bé mang theo tất cả hy vọng của họ. May mắn, cậu là một đứa trẻ bình thường.
Cuối cùng bà cũng có thể ngẩng đầu lên nhìn mẹ của Trần Vĩnh Quốc.
Sau giờ học, Nguyễn Manh vì lo lắng cho Trần Mặc nên đã về từ sớm, nhanh chóng gõ cửa nhà đối diện. Không có phản ứng, bên trong chỉ vang lên tiếng cãi vã, cửa nhà cũng chưa đóng.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Khi cô đi qua hiên nhà, cô thấy hai người Trần Vĩnh Quốc đang cãi vã, Trần Nhiên đứng bên cạnh đầy sợ hãi.
Nội dung cuộc cãi vã của họ truyền vào tai Nguyễn Manh một cách rõ ràng. Cô đột nhiên nhớ lại khoảng thời gian cô cùng Trần Mặc đến vườn bách thảo.
Gương mặt Dì Tần đầy sự xấu hổ và ngại ngùng nói xin lỗi với giáo viên, như thể Trần lựu là một sự xấu hổ của gia đình bọn họ.
Nguyễn Manh không làm phiền hai người, lặng lẽ đi qua phía sau lên tầng hai.
Cô gõ cửa phòng Trần Mặc. Không có âm thanh nào bên trong. Cô đẩy cửa bước vào thì thấy Trần Mặc đang run rẩy lấy hai tay bịt tai mình lại, co người xuống cạnh chân giường.
Trong phòng không có bất kì tia sáng nào, chỉ có ánh hoàng hôn từ cửa sổ chiếu vào, phủ lên cái bóng nhỏ đang co lại của cậu, như thể cái bóng ấy ước mình chưa từng tồn tại trên thế giới này.
Nguyễn Manh lấy di động ra khỏi cặp, cắm tai nghe, bật nhạc âm lượng to nhất, sau đó cúi xuống, đặt tai nghe vào tai Trần Mặc.
Trần Mặc ngẩng lên từ bóng tối, nghe thấy âm nhạc phát ra từ tai mình.
Cô gái trước mặt nhìn cậu mỉm nụ cười tươi tắn, ánh sáng dịu nhẹ toát lên trong mắt cô.
Hình ảnh bây giờ xen lẫn với hình ảnh cô bé bảy tuổi lúc đó cũng ôm lấy tai cậu.
Tất cả những âm thanh khác như ngay lập tức biến mất, xung quanh được bao phủ bởi một mùi hương quen thuộc, chiếc mũi ấm áp của cô kề sát vào cậu…
Trần Mặc nhìn cô, thì thầm, “Tôi không có đẩy cậu ta.”
Nguyễn Manh gật đầu, “Tớ tin cậu.”
Trần Mặc nhìn vào đôi mắt của Nguyễn Manh.
Rất nhiều lần, Trần Mặc cảm thấy mình như không thuộc về thế giới này. Mọi thứ khiến cậu cảm thấy mình như là một khán giả vô hình đang chứng kiến một bộ phim.
Nhưng tại thời điểm này, cậu đã cảm nhận được thế giới này là thật.
Vì Nguyễn Manh đang hiện diện trước mặt cậu, là thật.
Nguyễn Manh ngồi xổm bên cạnh, lặng lẽ nhìn Trần Mặc nghe nhạc, cho đến khi cô nghe thấy âm thanh Trần Vĩnh Quốc rời đi. Nguyễn Manh tháo tai nghe ra đặt lại vào cặp sách của Trần Mặc, chào tạm biệt cậu như thường lệ, “Mai gặp nhé.”
Trần Mặc vẫn luôn nhìn cô, gật đầu.
Lúc Nguyễn Manh về nhà thì thấy cả Nguyễn Xuân Thu và Du Hoa đều ở trong bếp. Cô không biết ba mẹ trở về nhà từ lúc nào.
Nguyễn Xuân Thu đeo tạp dề thái rau. Còn Du Hoa đứng bên cạnh ông nói chuyện công việc ở công ty.
Nguyễn Xuân Thu thỉnh thoảng sẽ đút cho bà một miếng dưa chuột.
Nguyễn Manh ngồi trên bàn chống tay lên má, bắt đầu suy nghĩ.
Có thật là tình yêu của cha mẹ dành cho con cái là vô điều kiện không?
Nhưng tại sao thái độ của dì Tần và chú Trần đối với Trần Mặc lại thay đổi nhiều như vậy ngay từ khi cậu còn nhỏ. Cô còn nhớ lúc nhỏ cô tìm Trần Mặc giảng bài, hai người Trần Vĩnh Quốc còn kích động muốn lưu lại tờ giấy nháp Trần Mặc viết cho cô.
Sau này khi có Trần Nhiên, mọi thứ dần bắt đầu khác hẳn.
—————
Ngày hôm sau, Nguyễn Manh sửa soạn xong thì đi ra khỏi nhà, nhìn xung quanh nhưng không thấy Trần Mặc đâu, cũng không thấy xe đạp của cậu, có lẽ cậu đã đến trường trước rồi.
Lúc Nguyễn Manh bước vào lớp, lần đầu tiên cô bị các bạn cùng lớp chú ý. Mọi người đều biết Nguyễn Manh và Trần Mặc luôn dính lấy nhau, lúc nào hai người cũng đi cùng nhau.
Nguyễn Manh có chút không giải thích được, nhưng vẫn nhìn từng người một, cuối cùng bọn họ cũng không nhìn nữa.
Nguyễn Manh ngồi trên ghế quan sát bên cạnh, không hề có cặp sách hay sách vở của cậu.
Cô đành gõ nhẹ vào lưng bạn học phía trước, “Trần Mặc chưa đến à?”
Bàn trước trả lời, “Không biết.”
Lúc này, Tần Dương bước vào lớp, sau đó là một giọng nam vang lên, “Tần Dương, di động của cậu bị sao thế, tớ không liên lạc được với cậu?”
Tần Dương mỉm cười đáp lại, “Hôm qua điện thoại bị hỏng nên tớ đã đem đi sửa rồi.”
“Tớ có một chiếc điện thoại cũ, cậu có muốn dùng không?”
“Không cần đâu, cảm ơn cậu.”
Nguyễn Manh gọi cho Trần Mặc nhưng lại không ai bắt máy.
Tiết học thứ hai vào buổi sáng, giáo viên chủ nhiệm Nhân Bình gọi cô đến văn phòng.
Nhân Bình hỏi cô nguyên nhân tại sao hôm qua Trần Mặc lại hành động như vậy.
Nguyễn Manh không nói đến chứng tự kỷ, mà chỉ nói rằng cậu nhạy cảm với âm thanh, không thể chịu được tiếng ồn.
Nhân Bình trầm ngâm một lúc, “Tôi đã gọi cho gia đình em ấy và thông báo cho bọn họ chuyện hôm qua rồi. Mặc dù Tần Dương nói rằng không cần Trần Mặc chịu trách nhiệm, nhưng em ấy đã đẩy ngã bạn học trước mặt nhiều người như vậy. Chuyện này đối với trường học rất quan trọng. Dù thế nào đi nữa, các em nên tập trung vào kỳ thi tuyển sinh đại học, không nên làm những việc ảnh hưởng đến học tập.”
Nguyễn Manh hỏi, “Trần Mặc hôm nay không đến lớp. Cậu ấy xin nghỉ ạ?”
Nhân Bình tránh ánh mắt của cô, không trả lời trực tiếp, “Trần Mặc cần có thời gian để nghỉ ngơi, em ấy ở nhà cũng không có vấn đề gì lớn, với điểm số hiện tại thì em ấy có thể tự học. Em và Trần Mặc là hàng xóm nên hãy quan tâm bạn hơn nhé.”
Nguyễn Manh gật đầu đầy nghi ngờ.
Nhân Bình nhìn bóng lưng Nguyễn Manh rời khỏi phòng, lắc đầu bất lực.
Ban đầu, theo quy định của trường, Trần Mặc sẽ bị đình chỉ học vì hành vi bạo lực. Trường học có lẽ sẽ bắt Trần Mặc nghỉ học ba ngày.
Sau khi ra khỏi văn phòng, Nguyễn Manh cảm thấy buồn chán nên đi lên sân thượng để hít thở không khí một chút, lúc cô quay qua hàng rào, cô thấy một nam sinh và một nữ sinh đứng gần đấy.
Nữ sinh kia thì cô không quen, nhưng nam sinh đó là Tần Dương.
Nữ sinh có phần ngại ngùng khi đối mặt với người mình thích. Cô ấy giơ tay, đưa cho Tần Dương một chiếc điện thoại, “Tần Dương, tớ nghe nói điện thoại của cậu bị hỏng. Đây là điện thoại mà tớ đã dùng qua rồi, nếu cậu không chê thì…”
Nữ sinh kia nói là đã qua sử dụng nhưng cô nhìn thì chẳng khác gì đồ mới cả.
Tần Dương có lẽ cũng nhìn thấy điều đó, cậu ta mỉm cười cầm lấy, “Cảm ơn.”
Nữ sinh ngượng ngùng cúi đầu, “Không có gì, cậu nhận là tốt rồi.”
Nữ sinh ngượng ngùng rời đi, Tần Dương nhìn vào bóng lưng cô ấy, nụ cười trên khuôn mặt dần biến mất. Cậu ta rút sim điện thoại cũ ra và nhét vào điện thoại mới.
Nguyễn Manh đứng đằng sau chứng kiến rõ ràng, cô cau mày khó hiểu.
Hình như điều kiện kinh tế gia đình Tần Dương cũng không tệ. Tại sao cậu ta lại nhận điện thoại do nữ sinh đưa?
Nguyễn Manh trở lại lớp học trước khi cậu ta vào lớp. Chỉ vài phút sau Tần Dương cũng đi vào.
Cô nghe thấy bạn cùng bàn Tần Dương hỏi cậu ta, “Chà, cậu mới đổi điện thoại mới à?”
Tần Dương làm như không quan tâm trở lại, “Ừ, tớ mới mua hôm qua.”
“Hàng xịn nha! Mẫu mới nhất luôn, đúng là người giàu có khác.”
Giọng nói của Tần Dương dịu dàng tao nhã, “Giàu gì chứ, tớ cũng chỉ là người bình thường thôi.”
“Ầy, đừng có khiêm tốn như vậy chứ”.
Cậu bạn cùng bàn chỉ xuống dưới chân Tần Dương, “Đôi này của cậu bằng cả tháng tiền tiêu vặt của tớ đấy.”
Bạn cùng bàn của Tần Dương là học sinh nội trú trong trường. Chi phí sinh hoạt trong một tháng khoảng bảy hoặc tám trăm tệ( khoảng hơn 2tr).
Giày của Tần Dương chính xác là hàng hiệu.
Buổi chiều, Tần Dương vẫn như thường lệ đi qua nói chuyện với cô. Nguyễn Manh lạnh nhạt trả lời cho có lệ một hai câu.
Tần Dương ngay lập tức nhận ra được thái độ của cô. Cậu ta không tiếp tục nói nữa, quay trở lại chỗ ngồi của mình.
—————
Tại nhà Trần Mặc.
Sáng sớm hôm nay, Trần Mặc đã soạn xong sách vở, đi xuống cầu thang.
Tần Nam ngồi trên ghế sofa ở tầng một, thấy cậu đi xuống thì vội đứng dậy, nhìn Trần Mặc nói, “Giáo viên của con cho con nghỉ ngơi vài ngày, hôm nay ở nhà đi.”
Trần Mặc nghiêng đầu, suy nghĩ, “Con không bị bệnh.”
“Không phải là vấn đề bị bệnh hay không, mà là giáo viên và ba mẹ đều lo lắng về tình trạng của con. Con tự học ở nhà vài ngày đi.”
Trần Mặc đứng yên, giọng cậu bướng bỉnh, “Con không có bị bệnh.”
Tần Nam giải thích lại, Trần Mặc vẫn chỉ trả lời như lúc nãy, “Con không bị bệnh”.
Lúc Tần Nam đang sốt ruột, thì Trần Nhiên bước ra khỏi phòng, nói: “Mẹ ơi, con xong rồi, chúng ta đến trường thôi.”
Tần Nam đáp ứng, rồi chuyển sự chú ý sang Trần Mặc, giọng nói có chút thiếu kiên nhẫn, “Giáo viên không cho phép con đến trường. Con học ở nhà đi, không được chạy linh tinh.”
Sau khi nói xong, Tần Na. lấy chìa khóa xe, đi đến chỗ Trần Nhiên, “Đi, mẹ đưa con đến trường.”
Trần Mặc đeo cặp sách đứng trên cầu thang, đầu cậu hơi cúi xuống.
Sau khi chiếc xe bên ngoài rời đi, Trần Mặc nhìn lên cánh cửa.
Mười giây sau, Trần Mặc nhảy lên chiếc xe đạp của mình, chạy đi.
Trần Mặc không đến trường của mình, mà đến trường của Trần Nhiên. Học sinh của trường tiểu học đều do cha mẹ đưa đi. Họ lái xe rất chậm lúc đến cổng trường.
Tốc độ xe đạp của Trần Nhiên rất nhanh.
Khi đến cổng trường, cậu thấy Tần Nam đưa Trần Nhiên ra khỏi xe, ngồi xổm xuống nói gì đó với cậu bé.
Bà nhẹ nhàng vuốt tóc cậu bé, sau đó hôn nhẹ vào trán cậu một cái, Trần Nhiên vẫy tay, chạy vào cổng trường.
Tần Nam miễn cưỡng ngước nhìn Trần Nhiên.
Mặt trời sắp mọc phía trên đường chân trời, giao thông xung quanh bị tắc nghẽn, mọi người bắt đầu ồn ào.
Phụ huynh và học sinh ở cổng trường đang nói chuyện cười đùa. Tất cả điều này dường như rất ấm áp và sống động.
Chỉ là sự ấm áp và sống động này không hề và cũng chưa bao giờ thuộc về cậu.
Trần Mặc không đến trường, cũng không đi lung tung theo lời Tần Nam.
Cậu đi bộ một mình, bóng dáng cô đơn hoà vào ánh nắng, chậm rãi về nhà.