Chương 64: Anh nghĩ sao về việc yêu nhiều người cùng lúc?
Tháng 8, Ngô Thùy Dương quay trở về trường học.
Ngoài những môn nhà trường đăng ký mặc định là 5 môn, Ngô Thùy Dương còn đăng ký thêm một môn bóng rổ, Ngô Thùy Dương còn đăng ký học vượt thêm 2 môn, tổng là 23 tín trong số 25 tín chỉ tối đa được phép đăng ký trong một kỳ học.
Ngô Thùy Dương cố gắng chọn lớp học vượt cho phù hợp với lịch học của môn được nhà trường đăng ký mặc định, tất cả đều vào buổi sáng.
Cùng một khoa nên ngoài những môn đăng ký bắt buộc Uyên muốn học cùng với lớp thì cũng đăng ký những môn học vượt tương tự cùng lớp với Thùy Dương để cả hai có thể đi học cùng.
Đặc thù ngành học Marketing, Ngô Thùy Dương và Uyên quyết định đi thực tập ngay từ đầu năm 2 ở công ty được cô cố vấn học tập của Thùy Dương giới thiệu, tuy nhiên mỗi mỗi người thuộc một bộ phận làm khác nhau trong công ty.
Buổi sáng đi học, ngày thứ 3, thứ 4, thứ 6 đều học 2 môn liên tục từ 6 giờ 45 đến 12 giờ 15, còn lại sáng thứ 2 và sáng thứ 5 cô chỉ học một ca từ 6 giờ 45 đến 9 giờ 30.
Buổi chiều đi làm từ 13 giờ 30.
Buổi tối cô vẫn tiếp tục 1 tuần 3 buổi dạy kèm cho Minh Vy.
Ngô Thùy Dương có 2 ngày nghỉ cuối tuần để về nhà.
Lịch học sắp xếp vô cùng hợp lý khiến Ngô Thùy Dương rất hài lòng.
Dẫu sao cũng không có bạn trai ở gần để đi chơi cùng nhau nên bận cả một tuần rồi cuối tuần về nhà là điều vô cùng hạnh phúc.
Mặc dù đã thấy trên cổng thông tin đào tạo về tín chỉ về thông tin giảng viên dạy các môn trong kỳ, nhưng cho đến thứ ca thứ 2 của sáng thứ 3 đi học buổi đầu tiên của môn Quản trị kinh doanh Ngô Thùy Dương vẫn vô cùng hồi hộp.
Khoảnh khắc Tiến sĩ, phó khoa quản trị kinh doanh, giảng viên môn Quản trị kinh doanh bước vào lớp, Ngô Thùy Dương vô cùng căng thẳng.
Giảng viên trong trường không chỉ rất giỏi mà thầy cô còn rất giàu, việc giảng viên làm cố vấn kinh tế, ban nghiên cứu kinh tế cho Chính phủ hay lên TV thường xuyên về các dự đoán kinh tế hoặc giảng viên là Tổng giám đốc của một doanh nghiệp nào đấy cũng là điều rất đỗi bình thường.
Thế nên việc cô đi vào lớp xách túi đựng laptop là túi Dior Book Tote có in tên cô thì cũng không phải là điều ngạc nhiên, dẫu sao sinh viên trong trường còn đeo cả Hermes.
Sau phần giới thiệu qua về giảng viên, đưa thông tin liên lạc thì cô Phương Thảo lại nhìn một lượt xuống dưới lớp hỏi:
“Ai là lớp trưởng lớp mình?”
Ngô Thùy Dương không quá lạ với câu hỏi này mỗi lần bắt đầu môn môn học mới.
Cô đứng dậy mỉm cười: “Em ạ. Em là Ngô Thùy Dương lớp trưởng lớp Marketing 64A.”
Cô Phương Thảo ngạc nhiên vài giây: “Dương học lớp này à?”
Câu hỏi của giảng viên rất thân thuộc, nếu như không phải khi nãy cô giới thiệu tên thì các bạn sẽ nghĩ Ngô Thùy Dương rất thân quen với cô giáo, nhưng câu hỏi kia thì rõ ràng là phải quen biết rồi mà?
Ngô Thùy Dương: “Vâng ạ.”
“Thế được rồi.”
Giống như các giảng viên khác thì sẽ hỏi về thông tin liên lạc của lớp trưởng, hỏi tên để có gì cần thì các thầy cô tiện trao đổi, nhưng lần này cô viết Ngô Thùy Dương là ai rồi thì không cần nói nhiều.
Ngô Thùy Dương vừa ngồi xuống bạn cùng bàn đã tò mò hỏi cô có quen biết với giảng viên hay sao?
Ngô Thùy Dương che miệng nói nhỏ: “Mẹ của học sinh tớ đi dạy.”
Bạn cùng bàn ồ một tiếng, ra vẻ đã hiểu.
Bình thường trong lớp ở các môn khác cô cũng chưa từng làm việc riêng, thế nên môn học này cũng không thể không nghiêm túc.
Ngô Thùy Dương dùng laptop để ghi chú bài, tranh thủ lúc cô đang giới thiệu chung về môn học, Ngô Thùy Dương liền vào nhắn tin cho bạn trai khoe đang học với mẹ anh, dù trước đó cô đã từng nhắc đến việc kỳ này sẽ học môn của mẹ.
Bên kia Đặng Minh Duy cũng đang đi học, nhưng mà anh không có trả lời lại được tin nhắn của cô.
Buổi học đầu tiên với mẹ của bạn trai có chút căng thẳng, nhưng mà mẹ anh từ đầu đến cuối cũng không đặc biệt chú ý Ngô Thùy Dương nên cô đỡ thấy áp lực hơn.
Kết thúc buổi học, Ngô Thùy Dương chờ Uyên rồi cả hai cùng đi ăn rồi di chuyển đến công ty thực tập.
Chỉ mới đi làm đến ngày thứ 2, số người muốn cạnh tranh với Đặng Minh Duy lại tăng thêm rất nhiều.
Cô tình trêu anh: “Em bảo, anh nghĩ sao về việc yêu nhiều người cùng lúc?”
Đặng Minh Duy đang làm việc ở máy tính, liếc nhìn qua màn hình điện thoại: “Lại ngắm được cả anh nào đẹp trai hơn anh à?”
Ngô Thùy Dương lắc đầu: “Không phải, chỉ là tự nhiên nhiều người để ý em quá, mà em cảm thấy yêu 1 người cũng hơi ít.”
“Em thử xem.”
Ngô Thùy Dương bật cười: “Anh cho phép em à?”
Đặng Minh Duy lại dừng tay đang code, nhìn con người đang đi học từ sáng đến trưa rồi lại đi làm cả buổi chiều, chỉ kịp về đi tắm rồi lại chạy đi dạy, lúc này còn đang phải sửa bài sau khi chị hướng dẫn chê tả tơi nhưng vẫn có tâm trạng để trêu anh trong màn hình điện thoại.
“Em đoán xem.”
“Đặng Minh Duy, anh không thương em nữa. Vừa đi được 1 tuần mà anh đã thay lòng đổi dạ như thế sao? Sao anh lại nói với em lạnh lùng như thế?”
“Đứng lên đi tắm xong sửa bài sau, tắm muộn cảm bây giờ.”
Ngô Thùy Dương bày ra bộ mặt giận dỗi: “Đấy, người ta không thương mình nữa nên còn trù ẻo mình để sớm có thể yêu được người mới.”
Thấy anh vẫn đang gõ lạch cạch trên bàn phím, Ngô Thùy Dương lại tiếp tục tự độc thoại: “Haizz, đúng là nên kiếm thêm vài anh người yêu nữa thật rồi. Một người yêu, một người hiểu, một người biết nuông chiều, đặc biệt là không khó chịu với mình, lại còn có thể đưa mình đi ăn bingsu. Thèm bingsu như này mà không có ai đưa đi ăn thì thật buồn.”
Anh không có phản ứng gì, Ngô Thùy Dương vẫn không buông tha: “Mình thật đáng thương, đi học từ sáng đến trưa rồi lại đi làm đến tận tối, về còn phải ngồi sửa bài vì bị chê thế mà vẫn có người lạnh lùng với mình.”
Rồi cuối cùng lại vu vơ hát: “Người ta đâu yêu mình có thương gì mình…”
Đặng Minh Duy bất lực, dừng tay đang gõ bàn phím, cầm điện thoại lên nhẹ giọng: “Đi tắm đi em, muộn rồi.”
Ngô Thùy Dương lắc đầu: “Em đang giận dỗi, không thể đứng lên đi tắm được.”
“Được rồi, giờ anh phải làm sao thì em mới hết dỗi anh?”
“Hát 1 con vịt xòe ra hai cái cánh đi.”
Anh chống tay lên trán, bất lực không nói nên lời.
Nhưng anh biết nếu anh không hát thì cô nhất định sẽ không chịu đi tắm.
Đặng Minh Duy cuối cùng phải hát một con vịt để làm cô thấy vui vẻ hơn.
Đương nhiên là Ngô Thùy Dương đã cười đến cả người run lên.
Sau đó tắt điện thoại, nhưng cô vẫn là không đi tắm mà viết cho xong rồi gửi bài cho người hướng dẫn thực tập.
Lúc đứng lên đi tắm đã là 1 giờ sáng.
Ngoài những môn nhà trường đăng ký mặc định là 5 môn, Ngô Thùy Dương còn đăng ký thêm một môn bóng rổ, Ngô Thùy Dương còn đăng ký học vượt thêm 2 môn, tổng là 23 tín trong số 25 tín chỉ tối đa được phép đăng ký trong một kỳ học.
Ngô Thùy Dương cố gắng chọn lớp học vượt cho phù hợp với lịch học của môn được nhà trường đăng ký mặc định, tất cả đều vào buổi sáng.
Cùng một khoa nên ngoài những môn đăng ký bắt buộc Uyên muốn học cùng với lớp thì cũng đăng ký những môn học vượt tương tự cùng lớp với Thùy Dương để cả hai có thể đi học cùng.
Đặc thù ngành học Marketing, Ngô Thùy Dương và Uyên quyết định đi thực tập ngay từ đầu năm 2 ở công ty được cô cố vấn học tập của Thùy Dương giới thiệu, tuy nhiên mỗi mỗi người thuộc một bộ phận làm khác nhau trong công ty.
Buổi sáng đi học, ngày thứ 3, thứ 4, thứ 6 đều học 2 môn liên tục từ 6 giờ 45 đến 12 giờ 15, còn lại sáng thứ 2 và sáng thứ 5 cô chỉ học một ca từ 6 giờ 45 đến 9 giờ 30.
Buổi chiều đi làm từ 13 giờ 30.
Buổi tối cô vẫn tiếp tục 1 tuần 3 buổi dạy kèm cho Minh Vy.
Ngô Thùy Dương có 2 ngày nghỉ cuối tuần để về nhà.
Lịch học sắp xếp vô cùng hợp lý khiến Ngô Thùy Dương rất hài lòng.
Dẫu sao cũng không có bạn trai ở gần để đi chơi cùng nhau nên bận cả một tuần rồi cuối tuần về nhà là điều vô cùng hạnh phúc.
Mặc dù đã thấy trên cổng thông tin đào tạo về tín chỉ về thông tin giảng viên dạy các môn trong kỳ, nhưng cho đến thứ ca thứ 2 của sáng thứ 3 đi học buổi đầu tiên của môn Quản trị kinh doanh Ngô Thùy Dương vẫn vô cùng hồi hộp.
Khoảnh khắc Tiến sĩ, phó khoa quản trị kinh doanh, giảng viên môn Quản trị kinh doanh bước vào lớp, Ngô Thùy Dương vô cùng căng thẳng.
Giảng viên trong trường không chỉ rất giỏi mà thầy cô còn rất giàu, việc giảng viên làm cố vấn kinh tế, ban nghiên cứu kinh tế cho Chính phủ hay lên TV thường xuyên về các dự đoán kinh tế hoặc giảng viên là Tổng giám đốc của một doanh nghiệp nào đấy cũng là điều rất đỗi bình thường.
Thế nên việc cô đi vào lớp xách túi đựng laptop là túi Dior Book Tote có in tên cô thì cũng không phải là điều ngạc nhiên, dẫu sao sinh viên trong trường còn đeo cả Hermes.
Sau phần giới thiệu qua về giảng viên, đưa thông tin liên lạc thì cô Phương Thảo lại nhìn một lượt xuống dưới lớp hỏi:
“Ai là lớp trưởng lớp mình?”
Ngô Thùy Dương không quá lạ với câu hỏi này mỗi lần bắt đầu môn môn học mới.
Cô đứng dậy mỉm cười: “Em ạ. Em là Ngô Thùy Dương lớp trưởng lớp Marketing 64A.”
Cô Phương Thảo ngạc nhiên vài giây: “Dương học lớp này à?”
Câu hỏi của giảng viên rất thân thuộc, nếu như không phải khi nãy cô giới thiệu tên thì các bạn sẽ nghĩ Ngô Thùy Dương rất thân quen với cô giáo, nhưng câu hỏi kia thì rõ ràng là phải quen biết rồi mà?
Ngô Thùy Dương: “Vâng ạ.”
“Thế được rồi.”
Giống như các giảng viên khác thì sẽ hỏi về thông tin liên lạc của lớp trưởng, hỏi tên để có gì cần thì các thầy cô tiện trao đổi, nhưng lần này cô viết Ngô Thùy Dương là ai rồi thì không cần nói nhiều.
Ngô Thùy Dương vừa ngồi xuống bạn cùng bàn đã tò mò hỏi cô có quen biết với giảng viên hay sao?
Ngô Thùy Dương che miệng nói nhỏ: “Mẹ của học sinh tớ đi dạy.”
Bạn cùng bàn ồ một tiếng, ra vẻ đã hiểu.
Bình thường trong lớp ở các môn khác cô cũng chưa từng làm việc riêng, thế nên môn học này cũng không thể không nghiêm túc.
Ngô Thùy Dương dùng laptop để ghi chú bài, tranh thủ lúc cô đang giới thiệu chung về môn học, Ngô Thùy Dương liền vào nhắn tin cho bạn trai khoe đang học với mẹ anh, dù trước đó cô đã từng nhắc đến việc kỳ này sẽ học môn của mẹ.
Bên kia Đặng Minh Duy cũng đang đi học, nhưng mà anh không có trả lời lại được tin nhắn của cô.
Buổi học đầu tiên với mẹ của bạn trai có chút căng thẳng, nhưng mà mẹ anh từ đầu đến cuối cũng không đặc biệt chú ý Ngô Thùy Dương nên cô đỡ thấy áp lực hơn.
Kết thúc buổi học, Ngô Thùy Dương chờ Uyên rồi cả hai cùng đi ăn rồi di chuyển đến công ty thực tập.
Chỉ mới đi làm đến ngày thứ 2, số người muốn cạnh tranh với Đặng Minh Duy lại tăng thêm rất nhiều.
Cô tình trêu anh: “Em bảo, anh nghĩ sao về việc yêu nhiều người cùng lúc?”
Đặng Minh Duy đang làm việc ở máy tính, liếc nhìn qua màn hình điện thoại: “Lại ngắm được cả anh nào đẹp trai hơn anh à?”
Ngô Thùy Dương lắc đầu: “Không phải, chỉ là tự nhiên nhiều người để ý em quá, mà em cảm thấy yêu 1 người cũng hơi ít.”
“Em thử xem.”
Ngô Thùy Dương bật cười: “Anh cho phép em à?”
Đặng Minh Duy lại dừng tay đang code, nhìn con người đang đi học từ sáng đến trưa rồi lại đi làm cả buổi chiều, chỉ kịp về đi tắm rồi lại chạy đi dạy, lúc này còn đang phải sửa bài sau khi chị hướng dẫn chê tả tơi nhưng vẫn có tâm trạng để trêu anh trong màn hình điện thoại.
“Em đoán xem.”
“Đặng Minh Duy, anh không thương em nữa. Vừa đi được 1 tuần mà anh đã thay lòng đổi dạ như thế sao? Sao anh lại nói với em lạnh lùng như thế?”
“Đứng lên đi tắm xong sửa bài sau, tắm muộn cảm bây giờ.”
Ngô Thùy Dương bày ra bộ mặt giận dỗi: “Đấy, người ta không thương mình nữa nên còn trù ẻo mình để sớm có thể yêu được người mới.”
Thấy anh vẫn đang gõ lạch cạch trên bàn phím, Ngô Thùy Dương lại tiếp tục tự độc thoại: “Haizz, đúng là nên kiếm thêm vài anh người yêu nữa thật rồi. Một người yêu, một người hiểu, một người biết nuông chiều, đặc biệt là không khó chịu với mình, lại còn có thể đưa mình đi ăn bingsu. Thèm bingsu như này mà không có ai đưa đi ăn thì thật buồn.”
Anh không có phản ứng gì, Ngô Thùy Dương vẫn không buông tha: “Mình thật đáng thương, đi học từ sáng đến trưa rồi lại đi làm đến tận tối, về còn phải ngồi sửa bài vì bị chê thế mà vẫn có người lạnh lùng với mình.”
Rồi cuối cùng lại vu vơ hát: “Người ta đâu yêu mình có thương gì mình…”
Đặng Minh Duy bất lực, dừng tay đang gõ bàn phím, cầm điện thoại lên nhẹ giọng: “Đi tắm đi em, muộn rồi.”
Ngô Thùy Dương lắc đầu: “Em đang giận dỗi, không thể đứng lên đi tắm được.”
“Được rồi, giờ anh phải làm sao thì em mới hết dỗi anh?”
“Hát 1 con vịt xòe ra hai cái cánh đi.”
Anh chống tay lên trán, bất lực không nói nên lời.
Nhưng anh biết nếu anh không hát thì cô nhất định sẽ không chịu đi tắm.
Đặng Minh Duy cuối cùng phải hát một con vịt để làm cô thấy vui vẻ hơn.
Đương nhiên là Ngô Thùy Dương đã cười đến cả người run lên.
Sau đó tắt điện thoại, nhưng cô vẫn là không đi tắm mà viết cho xong rồi gửi bài cho người hướng dẫn thực tập.
Lúc đứng lên đi tắm đã là 1 giờ sáng.