Chương 48: Ngô Thuỳ Dương đi học quân sự
Ngô Thùy Dương dự định cùng mẹ sẽ đi mua một ít đồ mang theo đi học quân sự vào buổi chiều, nhưng đến buổi trưa cô nhận được điện thoại, nói rằng có hàng cần giao.
Kết quả, mở thùng đồ, tất cả những thứ cô dự định muốn mua đều có trong chiếc thùng.
Đầy đủ từ đồ dùng cho đến đồ ăn.
Trong thùng có một chiếc quạt cầm tay, lại còn thêm một chiếc quạt giấy, vài gói giấy được ghi chú rõ ràng các loại thuốc khẩn cấp, từ thuốc đau bụng, thuốc cảm cúm, và còn có dầu gió, không thể thiếu kem chống muỗi. Lại còn chu đáo nghĩ đến cả bàn chải đánh răng mới, một tuýp kem đánh răng, một ít loại khăn giấy, cả khăn ướt và khăn khô. Có vài hộp các loại hạt khô để ăn vặt, xúc xích ăn liền, còn có thêm sữa và mì tôm hộp.
Một tờ giấy ghi chú có nội dung rất đáng yêu: “Anh không biết còn thiếu gì nữa không, anh không nghĩ ra nữa, thiếu gì thì em nhờ mẹ đi mua cùng nhe. Chúc công chúa có một kỳ quân sự đáng nhớ. Yêu em ❤️”
Ban đầu ôm thùng đồ vào nhà, Ngô Thùy Dương cũng không biết là cái gì, có tên người gửi là Đặng Minh Duy, mẹ vì tò mò cũng đứng xem một chút, cũng không muốn đọc mấy dòng sến súa kia, nhưng cuối cùng cũng đập vào mắt.
Mẹ không muốn cũng phải xem cẩu lương, lại thêm biểu cảm vui sắp ngốc của con gái, mẹ lại thở dài.
Đúng lúc, điện thoại có cuộc gọi đến, không cần nghĩ cũng biết là ai, Ngô Thùy Dương liền ấn nghe.
Đầu dây bên kia giọng Đặng Minh Duy nhẹ nhàng: “Em xem xem có thiếu gì không nhé!”
Ngô Thùy Dương giọng vui vẻ:
“Dạ em nhận được rồi. Em cảm ơn ạ! Anh tự đi mua sao?”
“Anh thực sự quên mất, mãi hôm qua mới nhớ ra, dự định mua rồi gửi ra nhưng không kịp, may đúng lúc chị Hà có việc phải về công ty ngoài đó, nên đã mua rồi nhờ bà ấy mang về.”
“Vậy lát em phải gọi chị Hà cảm ơn.”
“Ừm, cũng không cần, hôm qua đi shopping bà ấy mua áo phông bắt anh trả tiền gấp nhiều phí vận chuyển rồi.”
Ngô Thùy Dương vui vẻ, trò chuyện cùng với bạn trai rất lâu, đến nỗi mẹ ngủ trưa dậy rồi cô mới bắt đầu đi ngủ.
~~~
Vì 5 giờ sáng phải tập trung ở trường để điểm danh và xếp xe xuất phát đến nơi học quân sự nên buổi tối Ngô Thùy Dương cùng Uyên đã phải trở về chung cư để tiện cho việc di chuyển.
Ngô Thùy Dương là lớp trưởng nên đã cố tính đến sớm hơn một chút, để nhỡ trong lớp ngủ quên hay có vấn đề gì thì kịp thời giải quyết.
Địa điểm học quân sự là một Trung tâm giáo dục quốc phòng của một trường đại học thuộc một tỉnh cách Hà Nội gần 100km, đi khoảng 1 tiếng rưỡi tiếng đồng hồ là đã đến nơi.
Khác với thủ đô đông đúc và nhộn nhịp thì Trung tâm học quân sự ở giữa vùng đồi núi, một nơi vô cùng yên tĩnh và rất rộng, đi mãi không hết, chỉ tính mình khoảng cách đi bộ từ cổng vào đến nơi ở và sinh hoạt thì rất xa, phải gần 2km.
Thế nhưng được các anh chị khóa trên kể lại rằng khoảng cách đó cũng chính là khoảng cách ít nhất 1 ngày phải đi bộ hành quân đến 4 lần để đi học.
Các bạn nữ thì thường ưu tiên những phòng dưới, nhưng cũng vẫn là xếp theo danh sách lớp hết lớp này thì đến lớp kia, thế nên toàn bộ 3 phòng nữ của lớp Thùy Dương đều nằm ở tầng 4 còn các bạn nam thì ở tầng 5.
Chiếc vali của Ngô Thùy Dương chỉ có 2 bộ đồ mặc để đi ngủ, còn lại đều phải mặc quân phục do trung tâm cung cấp, tất cả chỗ trống còn lại cô để dành xếp hết tất cả đồ bạn trai mua cho, không thiếu một thứ gì.
Thay vì đi theo đoàn người vật lộn cùng chiếc vali lên tận tầng 4 thì Ngô Thùy Dương quyết định đứng chờ khi nào thật ít người thì đi, mà chủ yếu là chờ các bạn xuống giúp chứ cô không thể nào tự mang lên được.
Mặc dù cùng khoa nhưng khác lớp, Ngô Thùy Dương ở hai phòng khác nhau, phòng của Uyên cũng ở tầng 4, nhưng Uyên đã sớm mang đồ lên phòng trước rồi mới xuống giúp cô.
Vừa chụp xong tấm ảnh gửi cho bạn trai thông báo rằng đã tới nơi thì một bạn nam trong lớp đã dừng lại chống tay nhìn cô:
“Sao mày còn đứng đây?”
Ngô Thùy Dương bỏ điện thoại vào túi áo khoác, liếc nhìn bạn nam đứng bên cạnh:
“Chờ mày xuống mang vali lên!”
“Ạ đi!”
Ngô Thùy Dương bật cười, cũng ạ một tiếng.
Đây là cái trò cô khởi xướng trong lớp, chính là ai nhờ gì cũng bắt ạ mới giúp, từ đó trở đi lớp Marketing 64A của cô đều có câu cửa miệng mỗi khi giúp ai cũng ạ đi.
“Bảo làm người yêu đi thì không, giờ gọi người yêu đến mang lên cho.”
Ngô Thùy Dương liếc nhìn cậu bạn đe dọa:
“Uốn lưỡi 3 lần trước khi nói đi, mai cho mày đi quét sân lúc 4 giờ sáng.”
Cậu bạn không dám nói thêm câu nào, tự xách vali của cô đi vào trong khu ký túc xá cho sinh viên ở.
Bởi vì Ngô Thùy Dương là lớp trưởng, kiểu gì cũng sẽ có chức vụ gì đó ở đây, ít là Tiểu đội trưởng, cho nên rất có sức đe dọa đến cậu ta.
Ngô Thùy Dương đi một thân một mình lên tầng 4 cũng thấy mệt nữa là vác theo chiếc vali, cũng may đã có bạn mang giúp.
Trong mỗi phòng có 10 người, đều được chia theo danh sách lớp, không có ai là không quen thuộc, đặc biệt là lớp trưởng, cô không lạ một ai mà cũng không ai không từng nói chuyện cùng cô.
Cũng không hy vọng quá nhiều nên không có thất vọng, ngoại trừ việc phòng ký túc xá rất sạch sẽ, giường chiếu, chăn, màn cũng gấp rất gọn gàng ra thì điều khiến sinh viên la oai oái là cả phòng chỉ có 2 cái quạt, không đủ để mát đều cho 10 người, lại còn là thời tiết mùa hè, nóng muốn chết.
Sinh viên sẽ có 2 tiếng đồng hồ tự sắp xếp lại quân quân tư trang, có thời gian nghỉ ngơi trước giờ tập trung cả đại đội.
Trong lúc các bạn nằm lăn ra giường nghỉ ngơi thì Ngô Thùy Dương đã bị gọi đi họp gồm cán bộ các lớp, là để thống nhất phân công nhiệm vụ cho từng người.
Một khóa sinh viên của trường có hơn 5 nghìn sinh viên, được chia vào 5 trung tâm giáo dục quốc phòng, mỗi trung tâm sẽ có đến hơn 1000 người học tập nên để kiểm soát hết tất cả cũng cần phải có sự hỗ trợ của của sinh viên.
Ngô Thùy Dương ở khoa được chú ý rất nhiều, cũng bởi cô rất chăm đi giao lưu kết bạn, lại còn làm việc trong Liên chi đoàn của khoa, quen biết với các bạn cán bộ của các lớp khác, các khóa khác nhau, làm việc cùng thầy cô cũng rất nhiều, lại còn là người đại diện cho sinh viên phát biểu trong các dịp khoa tổ chức.
Không chỉ ở trong lớp, ở khoa không ai không biết đến Ngô Thùy Dương, đặc biệt và năng lực làm việc của cô.
Cho nên khi bầu vị trí Trung đội trưởng, mỗi khoa sẽ có 1 đại diện, không còn có ai có thể đảm nhiệm tốt hơn ngoài cô.
Trong quân đội phân biệt chức vụ bằng quâm hàm thì ở trung tâm, phân biệt “cán bộ” và các bạn sinh viên khác bằng cái băng đỏ đeo tay, Ngô Thùy Dương nghiễm nhiên cũng đeo một chiếc ở cánh tay.
Bữa ăn ở khu học quân sự thì đầy đủ các chất dinh dưỡng, có nhiều món và một bàn ăn thì có 6 người và cũng là xếp theo danh sách lớp. Cứ nghĩ là rất khó ăn nhưng rồi ai cũng nhanh chóng ăn nhanh để đứng lên, may mắn là ăn xong không cần rửa bát, chỉ cần xếp gọn vào thùng sẽ có người rửa cho.
Bởi vì là mới ngày đầu chưa phải học theo lịch nên ăn trưa sớm và sinh viên có thể đi ngủ trưa sớm hơn. Buổi chiều sẽ tập trung học xếp quân tư trang và nghe rõ quy định về việc sắp xếp đồ dùng cá nhân và cách phơi đồ.
Ngô Thùy Dương sau khi vất vả gấp được chăn màn vuông vức, liền lén lấy điện thoại gửi vào nhóm gia đình lớn có bố mẹ, Tùng Dương và các cô dì chú bác trong nhà để khoe, không quên gửi cho cả bạn trai.
Khác với những lời khen rất là công nghiệp ở trong nhóm gia đình thì bạn trai cô đã để lại một tin nhắn:
“Thế thì em biết sau này nhà mình ngủ dậy ai sẽ là người gấp chăn rồi đấy!”
Ngô Thùy Dương: “Sau tuyển chồng thêm tiêu chí biết gấp chăn vuông vức!”
Đặng Minh Duy: “…”
“Dùng điện thoại không có sao hả?”
“Hôm nay là buổi đầu, chưa có khai giảng chính, từ mai mới tính vào khuôn khổ mặc dù hôm nay đã tập trung 2 lần, mỗi lần đứng hơn 1 tiếng, em sắp gãy chân rồi. Nhưng mà quan trọng là, công chúa nhà anh là Trung đội trưởng, em được ưu ái lắm.”
“Công chúa nhà anh thích được làm sếp thế?”
“Đúng rồi, làm cho quen, sau về quản lý chồng con cho dễ.”
Đặng Minh Duy: “…”
Kết quả, mở thùng đồ, tất cả những thứ cô dự định muốn mua đều có trong chiếc thùng.
Đầy đủ từ đồ dùng cho đến đồ ăn.
Trong thùng có một chiếc quạt cầm tay, lại còn thêm một chiếc quạt giấy, vài gói giấy được ghi chú rõ ràng các loại thuốc khẩn cấp, từ thuốc đau bụng, thuốc cảm cúm, và còn có dầu gió, không thể thiếu kem chống muỗi. Lại còn chu đáo nghĩ đến cả bàn chải đánh răng mới, một tuýp kem đánh răng, một ít loại khăn giấy, cả khăn ướt và khăn khô. Có vài hộp các loại hạt khô để ăn vặt, xúc xích ăn liền, còn có thêm sữa và mì tôm hộp.
Một tờ giấy ghi chú có nội dung rất đáng yêu: “Anh không biết còn thiếu gì nữa không, anh không nghĩ ra nữa, thiếu gì thì em nhờ mẹ đi mua cùng nhe. Chúc công chúa có một kỳ quân sự đáng nhớ. Yêu em ❤️”
Ban đầu ôm thùng đồ vào nhà, Ngô Thùy Dương cũng không biết là cái gì, có tên người gửi là Đặng Minh Duy, mẹ vì tò mò cũng đứng xem một chút, cũng không muốn đọc mấy dòng sến súa kia, nhưng cuối cùng cũng đập vào mắt.
Mẹ không muốn cũng phải xem cẩu lương, lại thêm biểu cảm vui sắp ngốc của con gái, mẹ lại thở dài.
Đúng lúc, điện thoại có cuộc gọi đến, không cần nghĩ cũng biết là ai, Ngô Thùy Dương liền ấn nghe.
Đầu dây bên kia giọng Đặng Minh Duy nhẹ nhàng: “Em xem xem có thiếu gì không nhé!”
Ngô Thùy Dương giọng vui vẻ:
“Dạ em nhận được rồi. Em cảm ơn ạ! Anh tự đi mua sao?”
“Anh thực sự quên mất, mãi hôm qua mới nhớ ra, dự định mua rồi gửi ra nhưng không kịp, may đúng lúc chị Hà có việc phải về công ty ngoài đó, nên đã mua rồi nhờ bà ấy mang về.”
“Vậy lát em phải gọi chị Hà cảm ơn.”
“Ừm, cũng không cần, hôm qua đi shopping bà ấy mua áo phông bắt anh trả tiền gấp nhiều phí vận chuyển rồi.”
Ngô Thùy Dương vui vẻ, trò chuyện cùng với bạn trai rất lâu, đến nỗi mẹ ngủ trưa dậy rồi cô mới bắt đầu đi ngủ.
~~~
Vì 5 giờ sáng phải tập trung ở trường để điểm danh và xếp xe xuất phát đến nơi học quân sự nên buổi tối Ngô Thùy Dương cùng Uyên đã phải trở về chung cư để tiện cho việc di chuyển.
Ngô Thùy Dương là lớp trưởng nên đã cố tính đến sớm hơn một chút, để nhỡ trong lớp ngủ quên hay có vấn đề gì thì kịp thời giải quyết.
Địa điểm học quân sự là một Trung tâm giáo dục quốc phòng của một trường đại học thuộc một tỉnh cách Hà Nội gần 100km, đi khoảng 1 tiếng rưỡi tiếng đồng hồ là đã đến nơi.
Khác với thủ đô đông đúc và nhộn nhịp thì Trung tâm học quân sự ở giữa vùng đồi núi, một nơi vô cùng yên tĩnh và rất rộng, đi mãi không hết, chỉ tính mình khoảng cách đi bộ từ cổng vào đến nơi ở và sinh hoạt thì rất xa, phải gần 2km.
Thế nhưng được các anh chị khóa trên kể lại rằng khoảng cách đó cũng chính là khoảng cách ít nhất 1 ngày phải đi bộ hành quân đến 4 lần để đi học.
Các bạn nữ thì thường ưu tiên những phòng dưới, nhưng cũng vẫn là xếp theo danh sách lớp hết lớp này thì đến lớp kia, thế nên toàn bộ 3 phòng nữ của lớp Thùy Dương đều nằm ở tầng 4 còn các bạn nam thì ở tầng 5.
Chiếc vali của Ngô Thùy Dương chỉ có 2 bộ đồ mặc để đi ngủ, còn lại đều phải mặc quân phục do trung tâm cung cấp, tất cả chỗ trống còn lại cô để dành xếp hết tất cả đồ bạn trai mua cho, không thiếu một thứ gì.
Thay vì đi theo đoàn người vật lộn cùng chiếc vali lên tận tầng 4 thì Ngô Thùy Dương quyết định đứng chờ khi nào thật ít người thì đi, mà chủ yếu là chờ các bạn xuống giúp chứ cô không thể nào tự mang lên được.
Mặc dù cùng khoa nhưng khác lớp, Ngô Thùy Dương ở hai phòng khác nhau, phòng của Uyên cũng ở tầng 4, nhưng Uyên đã sớm mang đồ lên phòng trước rồi mới xuống giúp cô.
Vừa chụp xong tấm ảnh gửi cho bạn trai thông báo rằng đã tới nơi thì một bạn nam trong lớp đã dừng lại chống tay nhìn cô:
“Sao mày còn đứng đây?”
Ngô Thùy Dương bỏ điện thoại vào túi áo khoác, liếc nhìn bạn nam đứng bên cạnh:
“Chờ mày xuống mang vali lên!”
“Ạ đi!”
Ngô Thùy Dương bật cười, cũng ạ một tiếng.
Đây là cái trò cô khởi xướng trong lớp, chính là ai nhờ gì cũng bắt ạ mới giúp, từ đó trở đi lớp Marketing 64A của cô đều có câu cửa miệng mỗi khi giúp ai cũng ạ đi.
“Bảo làm người yêu đi thì không, giờ gọi người yêu đến mang lên cho.”
Ngô Thùy Dương liếc nhìn cậu bạn đe dọa:
“Uốn lưỡi 3 lần trước khi nói đi, mai cho mày đi quét sân lúc 4 giờ sáng.”
Cậu bạn không dám nói thêm câu nào, tự xách vali của cô đi vào trong khu ký túc xá cho sinh viên ở.
Bởi vì Ngô Thùy Dương là lớp trưởng, kiểu gì cũng sẽ có chức vụ gì đó ở đây, ít là Tiểu đội trưởng, cho nên rất có sức đe dọa đến cậu ta.
Ngô Thùy Dương đi một thân một mình lên tầng 4 cũng thấy mệt nữa là vác theo chiếc vali, cũng may đã có bạn mang giúp.
Trong mỗi phòng có 10 người, đều được chia theo danh sách lớp, không có ai là không quen thuộc, đặc biệt là lớp trưởng, cô không lạ một ai mà cũng không ai không từng nói chuyện cùng cô.
Cũng không hy vọng quá nhiều nên không có thất vọng, ngoại trừ việc phòng ký túc xá rất sạch sẽ, giường chiếu, chăn, màn cũng gấp rất gọn gàng ra thì điều khiến sinh viên la oai oái là cả phòng chỉ có 2 cái quạt, không đủ để mát đều cho 10 người, lại còn là thời tiết mùa hè, nóng muốn chết.
Sinh viên sẽ có 2 tiếng đồng hồ tự sắp xếp lại quân quân tư trang, có thời gian nghỉ ngơi trước giờ tập trung cả đại đội.
Trong lúc các bạn nằm lăn ra giường nghỉ ngơi thì Ngô Thùy Dương đã bị gọi đi họp gồm cán bộ các lớp, là để thống nhất phân công nhiệm vụ cho từng người.
Một khóa sinh viên của trường có hơn 5 nghìn sinh viên, được chia vào 5 trung tâm giáo dục quốc phòng, mỗi trung tâm sẽ có đến hơn 1000 người học tập nên để kiểm soát hết tất cả cũng cần phải có sự hỗ trợ của của sinh viên.
Ngô Thùy Dương ở khoa được chú ý rất nhiều, cũng bởi cô rất chăm đi giao lưu kết bạn, lại còn làm việc trong Liên chi đoàn của khoa, quen biết với các bạn cán bộ của các lớp khác, các khóa khác nhau, làm việc cùng thầy cô cũng rất nhiều, lại còn là người đại diện cho sinh viên phát biểu trong các dịp khoa tổ chức.
Không chỉ ở trong lớp, ở khoa không ai không biết đến Ngô Thùy Dương, đặc biệt và năng lực làm việc của cô.
Cho nên khi bầu vị trí Trung đội trưởng, mỗi khoa sẽ có 1 đại diện, không còn có ai có thể đảm nhiệm tốt hơn ngoài cô.
Trong quân đội phân biệt chức vụ bằng quâm hàm thì ở trung tâm, phân biệt “cán bộ” và các bạn sinh viên khác bằng cái băng đỏ đeo tay, Ngô Thùy Dương nghiễm nhiên cũng đeo một chiếc ở cánh tay.
Bữa ăn ở khu học quân sự thì đầy đủ các chất dinh dưỡng, có nhiều món và một bàn ăn thì có 6 người và cũng là xếp theo danh sách lớp. Cứ nghĩ là rất khó ăn nhưng rồi ai cũng nhanh chóng ăn nhanh để đứng lên, may mắn là ăn xong không cần rửa bát, chỉ cần xếp gọn vào thùng sẽ có người rửa cho.
Bởi vì là mới ngày đầu chưa phải học theo lịch nên ăn trưa sớm và sinh viên có thể đi ngủ trưa sớm hơn. Buổi chiều sẽ tập trung học xếp quân tư trang và nghe rõ quy định về việc sắp xếp đồ dùng cá nhân và cách phơi đồ.
Ngô Thùy Dương sau khi vất vả gấp được chăn màn vuông vức, liền lén lấy điện thoại gửi vào nhóm gia đình lớn có bố mẹ, Tùng Dương và các cô dì chú bác trong nhà để khoe, không quên gửi cho cả bạn trai.
Khác với những lời khen rất là công nghiệp ở trong nhóm gia đình thì bạn trai cô đã để lại một tin nhắn:
“Thế thì em biết sau này nhà mình ngủ dậy ai sẽ là người gấp chăn rồi đấy!”
Ngô Thùy Dương: “Sau tuyển chồng thêm tiêu chí biết gấp chăn vuông vức!”
Đặng Minh Duy: “…”
“Dùng điện thoại không có sao hả?”
“Hôm nay là buổi đầu, chưa có khai giảng chính, từ mai mới tính vào khuôn khổ mặc dù hôm nay đã tập trung 2 lần, mỗi lần đứng hơn 1 tiếng, em sắp gãy chân rồi. Nhưng mà quan trọng là, công chúa nhà anh là Trung đội trưởng, em được ưu ái lắm.”
“Công chúa nhà anh thích được làm sếp thế?”
“Đúng rồi, làm cho quen, sau về quản lý chồng con cho dễ.”
Đặng Minh Duy: “…”