Chương 44: Hơn một nghìn ba trăm kilomet xa xôi, chỉ vì để gặp em
Ngô Thùy Dương không ngủ lại được nữa, nằm xem điện thoại đợi đến sáng có chuyến xe bus đầu tiên để về nhà, bắt đầu kỳ nghỉ hè 3 ngày trước khi vào học quân sự 1 tháng.
Sau khi về nhà thì cô đã lên phòng và nằm lăn ra ngủ.
Ngủ đến khi bố mẹ đi làm về, nấu cơm xong gọi dậy ăn cô mới tỉnh.
Có một điều kỳ diệu, chỉ cần về nhà, mọi sự buồn phiền, lo lắng, mọi thứ không vui đều không còn nữa.
Ngô Thùy Dương tưởng chừng như những cảm xúc tiêu cực lúc 2 giờ sáng không phải là cô, chứ sao lại có thể sau khi ngủ một giấc dậy thì không còn nghĩ gì nữa.
Ngồi ăn trái cây và xem Tùng Dương rửa bát, Ngô Thùy Dương mới nhớ ra cái điện thoại, cô đã bỏ quên nó trong balo không lấy ra từ lúc về đến nhà rồi.
Bởi vậy, trước đó Đặng Minh luôn trêu là không muốn cho cô về nhà một chút nào, vì chỉ cần về nhà cô sẽ liền không xem điện thoại, có thể là cả ngày không dùng đến và mặc nhiên quên luôn anh là ai.
Thấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn xin lỗi của Đặng Minh Duy đã không nghe điện thoại được vì anh quên không bật chuông, thả like một cái rồi Ngô Thùy Dương không nói gì.
Tùng Dương nói buổi chiều tối có trận đấu kịch tính giữa YT Gaming và một đội tuyển đang có phong độ rất tốt trong mùa giải này, có lối đánh rất mới lạ và chưa từng thua đội tuyển nào trong những trận đấu trước đó cùng mua giải vì chiêu mộ được vài “thần đồng” trẻ, rất tài năng.
Có lẽ anh đã đang chuẩn bị cho trận đấu nên mãi không phản hồi lại tin nhắn, chứ nếu không chỉ thấy cái like đó thì đảm bảo Đặng Minh Duy sợ tay run không thi đấu được.
Buổi chiều, Thùy Dương cùng mẹ trồng hoa trước cổng nhà, xong lại tập tành làm bánh mousse, mặc dù cũng không ra gì lắm nhưng cả nhà vẫn có thể ăn tạm.
Mà Tùng Dương thì sau khi xem trận đấu của YT Gaming thua xong ăn bánh cũng chẳng có tâm trạng để chê cô một câu nào.
“Đánh hay thế rồi mà vẫn thua.”
Ngô Thùy Dương ngạc nhiên hỏi: “Estella đánh tệ quá hả?”
“Không phải, Estella hôm nay bị bọn kia bắt vào nhiều quá thôi, bên kia nó cứ tập trung đánh mỗi Estella, Estella không được chơi game luôn mà.”
“Thế là Estella đang buồn lắm hả?”
“Chắc không sao ạ, nhưng mà mất vị trí đầu bảng, lại còn thua đội toàn tân binh chắc cũng tức.”
Ngô Thùy Dương nghe xong gật gật đầu, dừng việc edit video quay cả buổi vừa trồng hoa vừa làm bánh lại để gọi an ủi trai đẹp của cô vài câu, thế nhưng lại không liên lạc được, tin nhắn từ trưa vẫn còn chưa xem.
Trong nhóm “Hội những người anti Estella” cũng im ắng một cách lạ thường, có vẻ là không vui thật.
Mà ở bên dưới bài đăng kết quả trận đấu của trang Fanpage của giải đấu, Ngô Thùy Dương rảnh rỗi lướt đọc vài cái bình luận, nhưng cuối cùng đều là có nhắc đến Estella với những lời nói rất khó nghe.
Nhiều người cho rằng anh thực sự có bạn gái, và khi có bạn gái sẽ có phong độ đi xuống như nhận định của một số người không có suy nghĩ.
Không phải bạn trai của cô, cũng có chút buồn vì bài báo kia nhưng đọc xong những bình luận này, Ngô Thùy Dương rất muốn lập tài khoản clone đi chửi nhau để đi bênh vực trai đẹp nhà mình.
Nhưng mà trai đẹp thì gọi không liên lạc được, cô chủ động nhắn tin cũng không thấy hiện hai chữ “Đã nhận”.
Cô còn chưa dỗi anh về cái bài báo kia mà sao lại biến mất luôn rồi?
Lẽ nào cảm thấy quá áy náy vì đã lỡ có người khác rồi nên biến mất tạm thời một thời gian, cũng như cho cô luôn câu trả lời?
Đã tròn 1 ngày cô không được nhắn hay nói chuyện với Đặng Minh Duy rồi.
Cũng hơi nhớ ~~
Cả một buổi tối cũng không thấy anh phản hồi lại tin nhắn, Ngô Thùy Dương thật không hiểu làm sao, chưa bao giờ Đặng Minh Duy biến mất mà không nói lời nào như thế này.
9 giờ 33 phút, Ngô Thùy Dương còn đang tranh luận cùng với Tùng Dương về một câu Toán trong đề thi học sinh giỏi của Tùng Dương thì điện thoại reo chuông.
Là “Con trai của cô mẹ chồng Tường Vy”, cái tên cô đã đặt từ hôm phát hiện anh là anh trai của Minh Vy.
Nếu không phải của Đặng Minh Duy thì cô nhất định sẽ chứng minh xong bài toán mới định nghe máy, nhưng mà là điện thoại của người cô đợi cả tối, không thể không nghe.
Cô chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng dịu dàng: “Nhớ anh không?
Không bật loa ngoài nhưng ngồi ngay kế bên, không tránh được Tùng Dương cũng nghe máy, thằng bé chỉ bĩu môi.
Chỉ không ngờ người nói là Đặng Minh Duy, nếu không nó sẽ không có biểu cảm như vậy.
“Không, chỉ muốn đánh anh!”
Đặng Minh Duy cười, vui vẻ nói: “Được, vậy xuống dưới nhà đi.”
Ngô Thùy Dương ngây người, chớp chớp mắt vài cái, còn chưa có phản ứng lại thì giọng nói của Đặng Minh Duy lần nữa truyền đến: “Xuống dưới, anh đang ở dưới cổng chung cư.”
Ngô Thùy Dương lại choáng váng, cô không thể tưởng tượng được mới cách đó gần 3 tiếng Đặng Minh Duy còn đang thi đấu trong Sài Gòn cơ mà?
Mãi nửa phút sau cô mới có thể bình tĩnh lại, tiếc nuối nói: “Nhưng mà, em đang ở nhà.”
Đầu dây bên kia Đặng Minh Duy ồ một tiếng, vừa xuống máy bay anh liền về nhà, sau đó lái xe tới gặp cô, nhưng cuối cùng cô lại không có ở chung cư mà đã về nhà.
Ừm, khoảng 35km, cũng không đến nỗi không đi được.
Nghĩ ngợi vài giây anh lại lên tiếng: “Chia sẻ vị trí đi, anh đi gặp em.”
Ngô Thùy Dương ngây ngốc, nhất thời không nói được gì.
Khẽ nhéo lên chân một cái, rõ là rất đau, vậy không phải là mơ sao?
Ngô Thùy Dương có chút khẩn trương, tim đập thình thịch, nhưng cuối cùng lại lên tiếng từ chối: “Muộn lắm, đường còn xa nữa, anh mệt cả ngày rồi, về nhà nghỉ ngơi một chút đi.”
“Nhưng mà, sáng sớm mai anh lại quay vào rồi.”
Ngô Thùy Dương lại tiếp tục muốn ngốc, tức là anh chỉ định bay ra để gặp cô một lúc thôi sao?
Thấy cô không phản ứng gì, Đặng Minh Duy đã bắt đầu lái xe đi, lúc sau cô chia sẻ vị trí cụ thể sau cũng không sao.
“Có muốn gặp anh không?”
Thùy Dương cảm động muốn khóc, nhỏ giọng: “Có ạ!”
Bên kia, Đặng Minh Duy bất ngác nở nụ cười vui vẻ, cũng không thấy mệt một chút nào cả.
Buổi sáng lúc ngủ dậy, thấy cuộc gọi nhỡ lúc 2 giờ sáng của cô, anh đã lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra mà 2 giờ sáng cô còn có thể gọi cho anh, gọi lại nhưng không được nghe máy.
Sau đó, anh lại phải tập trung training cho trận đấu buổi chiều, tới buổi trưa lại được mọi người cho xem bài báo lộ tin đồn hẹn hò gì kia.
Không biết cô đã đọc được chưa, ngay khoảnh khắc đấy, anh đột nhiên muốn đi gặp cô để dỗ dành một chút, không muốn để cô bị tủi thân, không muốn cô suy nghĩ nhiều.
Ngay sau khi thi đấu xong, anh liền thay áo thi đấu và bắt xe đến sân bay để kịp giờ bay mà Thu Hà đã đặt vé lúc chiều.
Kỳ thật, cả một ngày ngồi như thế, mắt còn nhìn màn hình điện thoại và máy tính gần 10 tiến, mà trận đấu vừa diễn ra căng thẳng khiến anh tốn không ít sức, cả người đều rất mệt mỏi.
Mà sáng ngày mai cả team lại có lịch quay trailer cho vòng play off của giải đấu, buổi chiều lại tiếp tục có lịch luyện tập cũng không có thời gian.
Chỉ có thể tranh thủ lúc buổi tối, quay về gặp cô một lúc mới yên tâm.
Hơn một nghìn ba trăm kilomet xa xôi, chỉ vì để gặp cô.
Sau khi về nhà thì cô đã lên phòng và nằm lăn ra ngủ.
Ngủ đến khi bố mẹ đi làm về, nấu cơm xong gọi dậy ăn cô mới tỉnh.
Có một điều kỳ diệu, chỉ cần về nhà, mọi sự buồn phiền, lo lắng, mọi thứ không vui đều không còn nữa.
Ngô Thùy Dương tưởng chừng như những cảm xúc tiêu cực lúc 2 giờ sáng không phải là cô, chứ sao lại có thể sau khi ngủ một giấc dậy thì không còn nghĩ gì nữa.
Ngồi ăn trái cây và xem Tùng Dương rửa bát, Ngô Thùy Dương mới nhớ ra cái điện thoại, cô đã bỏ quên nó trong balo không lấy ra từ lúc về đến nhà rồi.
Bởi vậy, trước đó Đặng Minh luôn trêu là không muốn cho cô về nhà một chút nào, vì chỉ cần về nhà cô sẽ liền không xem điện thoại, có thể là cả ngày không dùng đến và mặc nhiên quên luôn anh là ai.
Thấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn xin lỗi của Đặng Minh Duy đã không nghe điện thoại được vì anh quên không bật chuông, thả like một cái rồi Ngô Thùy Dương không nói gì.
Tùng Dương nói buổi chiều tối có trận đấu kịch tính giữa YT Gaming và một đội tuyển đang có phong độ rất tốt trong mùa giải này, có lối đánh rất mới lạ và chưa từng thua đội tuyển nào trong những trận đấu trước đó cùng mua giải vì chiêu mộ được vài “thần đồng” trẻ, rất tài năng.
Có lẽ anh đã đang chuẩn bị cho trận đấu nên mãi không phản hồi lại tin nhắn, chứ nếu không chỉ thấy cái like đó thì đảm bảo Đặng Minh Duy sợ tay run không thi đấu được.
Buổi chiều, Thùy Dương cùng mẹ trồng hoa trước cổng nhà, xong lại tập tành làm bánh mousse, mặc dù cũng không ra gì lắm nhưng cả nhà vẫn có thể ăn tạm.
Mà Tùng Dương thì sau khi xem trận đấu của YT Gaming thua xong ăn bánh cũng chẳng có tâm trạng để chê cô một câu nào.
“Đánh hay thế rồi mà vẫn thua.”
Ngô Thùy Dương ngạc nhiên hỏi: “Estella đánh tệ quá hả?”
“Không phải, Estella hôm nay bị bọn kia bắt vào nhiều quá thôi, bên kia nó cứ tập trung đánh mỗi Estella, Estella không được chơi game luôn mà.”
“Thế là Estella đang buồn lắm hả?”
“Chắc không sao ạ, nhưng mà mất vị trí đầu bảng, lại còn thua đội toàn tân binh chắc cũng tức.”
Ngô Thùy Dương nghe xong gật gật đầu, dừng việc edit video quay cả buổi vừa trồng hoa vừa làm bánh lại để gọi an ủi trai đẹp của cô vài câu, thế nhưng lại không liên lạc được, tin nhắn từ trưa vẫn còn chưa xem.
Trong nhóm “Hội những người anti Estella” cũng im ắng một cách lạ thường, có vẻ là không vui thật.
Mà ở bên dưới bài đăng kết quả trận đấu của trang Fanpage của giải đấu, Ngô Thùy Dương rảnh rỗi lướt đọc vài cái bình luận, nhưng cuối cùng đều là có nhắc đến Estella với những lời nói rất khó nghe.
Nhiều người cho rằng anh thực sự có bạn gái, và khi có bạn gái sẽ có phong độ đi xuống như nhận định của một số người không có suy nghĩ.
Không phải bạn trai của cô, cũng có chút buồn vì bài báo kia nhưng đọc xong những bình luận này, Ngô Thùy Dương rất muốn lập tài khoản clone đi chửi nhau để đi bênh vực trai đẹp nhà mình.
Nhưng mà trai đẹp thì gọi không liên lạc được, cô chủ động nhắn tin cũng không thấy hiện hai chữ “Đã nhận”.
Cô còn chưa dỗi anh về cái bài báo kia mà sao lại biến mất luôn rồi?
Lẽ nào cảm thấy quá áy náy vì đã lỡ có người khác rồi nên biến mất tạm thời một thời gian, cũng như cho cô luôn câu trả lời?
Đã tròn 1 ngày cô không được nhắn hay nói chuyện với Đặng Minh Duy rồi.
Cũng hơi nhớ ~~
Cả một buổi tối cũng không thấy anh phản hồi lại tin nhắn, Ngô Thùy Dương thật không hiểu làm sao, chưa bao giờ Đặng Minh Duy biến mất mà không nói lời nào như thế này.
9 giờ 33 phút, Ngô Thùy Dương còn đang tranh luận cùng với Tùng Dương về một câu Toán trong đề thi học sinh giỏi của Tùng Dương thì điện thoại reo chuông.
Là “Con trai của cô mẹ chồng Tường Vy”, cái tên cô đã đặt từ hôm phát hiện anh là anh trai của Minh Vy.
Nếu không phải của Đặng Minh Duy thì cô nhất định sẽ chứng minh xong bài toán mới định nghe máy, nhưng mà là điện thoại của người cô đợi cả tối, không thể không nghe.
Cô chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng dịu dàng: “Nhớ anh không?
Không bật loa ngoài nhưng ngồi ngay kế bên, không tránh được Tùng Dương cũng nghe máy, thằng bé chỉ bĩu môi.
Chỉ không ngờ người nói là Đặng Minh Duy, nếu không nó sẽ không có biểu cảm như vậy.
“Không, chỉ muốn đánh anh!”
Đặng Minh Duy cười, vui vẻ nói: “Được, vậy xuống dưới nhà đi.”
Ngô Thùy Dương ngây người, chớp chớp mắt vài cái, còn chưa có phản ứng lại thì giọng nói của Đặng Minh Duy lần nữa truyền đến: “Xuống dưới, anh đang ở dưới cổng chung cư.”
Ngô Thùy Dương lại choáng váng, cô không thể tưởng tượng được mới cách đó gần 3 tiếng Đặng Minh Duy còn đang thi đấu trong Sài Gòn cơ mà?
Mãi nửa phút sau cô mới có thể bình tĩnh lại, tiếc nuối nói: “Nhưng mà, em đang ở nhà.”
Đầu dây bên kia Đặng Minh Duy ồ một tiếng, vừa xuống máy bay anh liền về nhà, sau đó lái xe tới gặp cô, nhưng cuối cùng cô lại không có ở chung cư mà đã về nhà.
Ừm, khoảng 35km, cũng không đến nỗi không đi được.
Nghĩ ngợi vài giây anh lại lên tiếng: “Chia sẻ vị trí đi, anh đi gặp em.”
Ngô Thùy Dương ngây ngốc, nhất thời không nói được gì.
Khẽ nhéo lên chân một cái, rõ là rất đau, vậy không phải là mơ sao?
Ngô Thùy Dương có chút khẩn trương, tim đập thình thịch, nhưng cuối cùng lại lên tiếng từ chối: “Muộn lắm, đường còn xa nữa, anh mệt cả ngày rồi, về nhà nghỉ ngơi một chút đi.”
“Nhưng mà, sáng sớm mai anh lại quay vào rồi.”
Ngô Thùy Dương lại tiếp tục muốn ngốc, tức là anh chỉ định bay ra để gặp cô một lúc thôi sao?
Thấy cô không phản ứng gì, Đặng Minh Duy đã bắt đầu lái xe đi, lúc sau cô chia sẻ vị trí cụ thể sau cũng không sao.
“Có muốn gặp anh không?”
Thùy Dương cảm động muốn khóc, nhỏ giọng: “Có ạ!”
Bên kia, Đặng Minh Duy bất ngác nở nụ cười vui vẻ, cũng không thấy mệt một chút nào cả.
Buổi sáng lúc ngủ dậy, thấy cuộc gọi nhỡ lúc 2 giờ sáng của cô, anh đã lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra mà 2 giờ sáng cô còn có thể gọi cho anh, gọi lại nhưng không được nghe máy.
Sau đó, anh lại phải tập trung training cho trận đấu buổi chiều, tới buổi trưa lại được mọi người cho xem bài báo lộ tin đồn hẹn hò gì kia.
Không biết cô đã đọc được chưa, ngay khoảnh khắc đấy, anh đột nhiên muốn đi gặp cô để dỗ dành một chút, không muốn để cô bị tủi thân, không muốn cô suy nghĩ nhiều.
Ngay sau khi thi đấu xong, anh liền thay áo thi đấu và bắt xe đến sân bay để kịp giờ bay mà Thu Hà đã đặt vé lúc chiều.
Kỳ thật, cả một ngày ngồi như thế, mắt còn nhìn màn hình điện thoại và máy tính gần 10 tiến, mà trận đấu vừa diễn ra căng thẳng khiến anh tốn không ít sức, cả người đều rất mệt mỏi.
Mà sáng ngày mai cả team lại có lịch quay trailer cho vòng play off của giải đấu, buổi chiều lại tiếp tục có lịch luyện tập cũng không có thời gian.
Chỉ có thể tranh thủ lúc buổi tối, quay về gặp cô một lúc mới yên tâm.
Hơn một nghìn ba trăm kilomet xa xôi, chỉ vì để gặp cô.