Chương 3: Có duyên ắt sẽ gặp lại
Luôn được mọi người đối xử dịu dàng đã quen, tự nhiên lại nhận được những lời có chút “cục súc” từ người lạ, thế nhưng Ngô Thùy Dương vẫn cảm nhận được một chút sự đáng yêu từ câu nói có phần lạnh lùng đấy, đặc biệt là lúc bảo cô đứng yên để người ta cấp cứu.
Trong cả quá trình từ lúc cấp cứu cho cô và lúc hạ gục 2 tên đối thủ chỉ chưa tới 1 phút. Tức là nếu không cứu cô thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới ván game này vì bạn nam này hoàn toàn có thể hạ gục được đối thủ. Thế nhưng vẫn muốn cứu cô để cô có thể chiến thắng mặc dù từ đầu đến cuối chẳng bắn được ai, chỉ chăm chăm đi nhặt vật phẩm rồi chạy đi cứu đồng đội trong team và rồi lại cắm đầu chạy khi bo thu hẹp lại.
Cũng không hiểu sao một người vốn hoạt ngôn như Ngô Thùy Dương rơi vào trường hợp này đột nhiên không biết nên nói như thế nào, sự dịu dàng trong cái cách cư xử lạnh lùng của bạn nam kia làm cô không nói nên lời, cũng không kịp cảm ơn người ta câu nào thì trận đấu đã khép lại.
Cũng là do ban đầu bạn nam cư xử lạnh lùng quá làm cô không có ý định nói chuyện với người ta thêm một lần nào nữa, cũng không hy vọng gặp lại một lần nào, thế nhưng tự nhiên cuối game lại giả vờ tốt bụng làm gì khiến cô phải nghĩ mất một lúc.
Thật ra vẫn có thể mời bạn nam đó chơi cùng lần nữa để cảm ơn hoặc có thể chơi cùng nhau vì dù sao bạn nam này chơi cũng rất giỏi, nhưng tất nhiên cô sẽ không làm thế mà cũng thoát game luôn vì lời hứa chỉ chơi đúng một trận rồi đi ngủ để có thể dậy đúng giờ cho buổi học ngày hôm sau.
Chắc chắn cái tên “Estella” sẽ không còn đọng lại trong đầu của Ngô Thùy Dương sau vài ngày vì cũng chẳng khác các bạn từng chơi game khác là bao nhiêu.
Nhưng có phải “Có duyên ắt sẽ gặp lại”?
Buổi chiều ngủ dậy sớm, Ngô Thùy Dương đã dành 30 phút để giải quyết hết bài tập trên lớp và học thêm tiếng Anh rồi đọc sách nên buổi tối rất rảnh. Cô quyết định nhận lời kèm Toán thêm cho Tuấn Anh để có thể giải quyết những câu hỏi khó trong đề thi đại học và giảng cho cậu hết các dạng bài tập về nhà mà thầy dạy Toán đã giao hết cả một buổi tối.
Ngô Thùy Dương ngả lưng ra sau ghế, vươn vai nói: “Xong rồi, bắn Pubg hoi!”
“Chơi!”
“Gì? Không học nữa à? Mẹ mày đấm cho giờ.”
“Tối nay đã là quá sức so với tưởng tượng của tao rồi.”
Qua màn hình laptop, bên kia Tuấn Anh cũng đã bắt đầu bấm nắp bút rồi gấp sách vở lại, tất nhiên là sẽ đi chơi game. Có điều lần này cậu sẽ chơi game sinh tồn cùng với Dương chứ không chơi game khác nữa.
Nhưng thế nào, vừa vào game Ngô Thùy Dương đã nhận ra điều bất thường. Cái tên “Estella” một lần nữa lại hiện lên trong đầu cô. Chẳng có nhẽ lại có duyên đến thế? Giữa hàng triệu người chơi lại có thể gặp nhau đến lần thứ 2?
Sau đó cô không để ý đến nữa vì cô bận đi cùng Tuấn Anh để cậu nhường vật phẩm cho và còn chỉ cho cô hướng nào có địch đang núp để cô dễ dàng có thể ngắm bắn trúng.
Tuy nhiên,...
“Nghe tiếng bước chân dưới cầu thang, có vẻ phụ huynh lên kiểm tra, cứ chơi đi có gì vào được thì tao vào lại.”
Nhận được tin nhắn từ người bạn yêu quý, Ngô Thùy Dương khóc không ra nước mắt. Nãy giờ chơi cùng Tuấn Anh có người bảo kê, lại còn kill được vài mạng. Thế nhưng nếu chơi một mình, số phận của “Cornsocute” sẽ là bị bắn chết, hoặc là cứ chạy bo rồi lại tìm chỗ núp được cho đến cuối game nếu may mắn.
Đang ngân nga hát bài câu để cảm thấy cuộc sống này vui vẻ hơn và có động lực tiếp tục chơi game thì lại có một giọng nam lạ phát ra: “105 độ hướng Nam kìa!”
Ngô Thùy Dương giật mình, hình như nãy giờ cô quên tắt mic? Dở rồi!
Thế nhưng mà 105 độ hướng Nam?
Vừa quay lại đúng hướng đó, dùng ống nhòm thì đúng là phát hiện ra có một tên đang ngồi sau cái cây. Dùng hết kỹ năng sau hơn nửa tháng chơi game thì xả gần hết băng đạn “Cornsocute” đã hạ gục được kẻ địch.
Thế nhưng mà ai vừa nhắc cô thế này? Cô đưa mắt nhìn qua bản đồ xem người đồng đội tốt bụng nào gần mình nhất, số 1 Estella?
Tên dở hơi đang nằm ngắm bắn trên mái nhà kia sao đột nhiên lại tốt bụng với cô như thế, tất nhiên là hắn vẫn sử dụng cái giọng có vẻ không dịu dàng lắm.
Cô còn định lên tiếng cảm ơn thì phát hiện ra bo sắp thu, còn đang cô đợi xem bo thu vào khu vực nào để biết đường mà chạy vào, thế nhưng tên đồng đội của cô vẫn ung nằm trên mái nhà ngắm bắn cái gì đó.
Tên này rõ ràng là không bình thường lắm, tại sao lại có thể ung dung như thế?
Nhưng mà, gần cuối game, bo thu ngày càng hẹp và chỗ an toàn lại đúng là khu vực cô đang đứng, cũng là trong khu vực tên số 1 đang nằm.
Lẽ nào tên này hack game chứ làm sao có chuyện may mắn thế được?
Thế nhưng nghĩ ngợi thế nào cô lại cũng leo lên mái nhà rồi nằm xuống lấy một khẩu súng mà Tuấn Anh bảo dùng để bắn từ xa ra để ngắm giống đồng đội của cô. Dẫu sao ở gần một tên bắn rất giỏi lại còn là đồng đội, nỡ nào để người khác bắn mình?
“Không hát nữa à?”
“Cornsocute” đang chill ngắm xung quanh từ mái nhà xuống thì nghe thấy cái giọng hơi quen, chính là của người đồng đội đang ở gần cô.
Ngô Thùy Dương: “Hát hay quá nhỡ cậu thích tớ mất thì sao?”
Bình thường cô vẫn hay trêu các bạn của mình như thế, thế nên cũng buột miệng trêu người lạ. Phía bên kia nghe được tiếng cười cười của bạn nam, rõ là nghe tiếng cười có vẻ đáng yêu lắm mà? Sao lại cứ giả vờ lạnh lùng thế nhỉ?
“Thế không được thích à?”
“Không! Nếu cậu thích tớ mà tớ không thích cậu thì cũng tội. Thế nên đừng thích tớ đấy. Có điều, lát tớ sẽ hát cho cậu nghe vì trên thế giới hơn 7 tỷ người, người dùng game này cũng vài triệu, thế mà tớ với cậu lại gặp nhau đến 2 lần thì đúng là rất có duyên.”
Cô vừa nghe tiếng cười của bạn nam bên kia thì ngay dưới ngôi nhà mà cả hai đang nằm xảy ra đấu súng, hai tên bắn nhau cuối cùng cả hai mất máu rồi không có ai cứu giúp và chết.
“Nằm chill cũng được top 1?”
Ngô Thùy Dương không khỏi thích thú, có vẻ như 2 lần là đồng đội của bạn nam này thì cô đều rất nhàn hạ, chỉ cần trốn rồi kiếm bụi nào đấy nằm xuống xem người ta bắn nhau vẫn có thể sống sót đến tận cuối game.
Còn chưa kịp giữ lời hứa hát cho bạn nam kia nghe thì trận đấu đã kết thúc. Cô chỉ vừa mới thoát ra khỏi trận đấu thì bạn nam kia đã mời cô chơi thêm trận nữa. Cũng không phải dễ dàng gì giữa hàng triệu người chơi lại có thể gặp 1 người đến 2 lần, xem như cũng là có duyên, Ngô Thùy Dương quyết định chơi game cùng bạn nam này một lần nữa.
“Ừm… tớ là Dương, cậu tên gì?”
“Duy, nhưng không phải cậu là Bắp hả?”
Ngô Thùy Dương ngạc nhiên: “Hả? Sao cậu biết?”
“Corn-so-cute?”
Ngô Thùy Dương thích thú bật cười, lúc đặt tên game cô đã nghĩ mãi không biết đặt tên gì, cứ nghĩ ra nhập thử thì đều có tài khoản khác sử dụng nên cô đã quyết định chọn một cái tên mà Uyên hay bảo rất giống học sinh tiểu học.
“Có mỗi cậu nhận ra ý nghĩa của cái tên này, thế nên tớ sẽ tặng cậu 1 bài hát. Cậu muốn order bài nào không?”
Nói về hát thì là chuyên môn của cô rồi, thừa hưởng từ mẹ một gen hát hay nên từ nhỏ đã luôn được đi hát cho các sự kiện của trường, luôn có mặt trong bất cứ một hội diễn văn nghệ nào. Nhưng để tập trung vào chuyên môn hát với ước mơ trở thành ca sĩ thì cô không có, vẫn là thích học văn hóa hơn và chỉ xem hát múa là một hình thức giải trí.
Trước sự nhiệt tình của Ngô Thùy Dương, bạn nam tên Duy kia có chút bất ngờ. Bởi vì không phải bạn nữ nào cũng tự tin nói chuyện với người lạ, lại còn chủ động muốn hát cho người ta nghe như thế này.
Cũng không phải kiểu lên mạng đi thả thính linh tinh, hay dùng cái giọng dẹo dẹo để nói chuyện với các bạn nam, chỉ cần nghe cách nói chuyện và sự tốt bụng đi giúp đỡ các bạn trong team mặc dù có hơi bị phũ một chút cũng không phàn nàn gì thì cũng đoán được tính cách của cô như thế nào, chính là rất đáng yêu!
Trong cả quá trình từ lúc cấp cứu cho cô và lúc hạ gục 2 tên đối thủ chỉ chưa tới 1 phút. Tức là nếu không cứu cô thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới ván game này vì bạn nam này hoàn toàn có thể hạ gục được đối thủ. Thế nhưng vẫn muốn cứu cô để cô có thể chiến thắng mặc dù từ đầu đến cuối chẳng bắn được ai, chỉ chăm chăm đi nhặt vật phẩm rồi chạy đi cứu đồng đội trong team và rồi lại cắm đầu chạy khi bo thu hẹp lại.
Cũng không hiểu sao một người vốn hoạt ngôn như Ngô Thùy Dương rơi vào trường hợp này đột nhiên không biết nên nói như thế nào, sự dịu dàng trong cái cách cư xử lạnh lùng của bạn nam kia làm cô không nói nên lời, cũng không kịp cảm ơn người ta câu nào thì trận đấu đã khép lại.
Cũng là do ban đầu bạn nam cư xử lạnh lùng quá làm cô không có ý định nói chuyện với người ta thêm một lần nào nữa, cũng không hy vọng gặp lại một lần nào, thế nhưng tự nhiên cuối game lại giả vờ tốt bụng làm gì khiến cô phải nghĩ mất một lúc.
Thật ra vẫn có thể mời bạn nam đó chơi cùng lần nữa để cảm ơn hoặc có thể chơi cùng nhau vì dù sao bạn nam này chơi cũng rất giỏi, nhưng tất nhiên cô sẽ không làm thế mà cũng thoát game luôn vì lời hứa chỉ chơi đúng một trận rồi đi ngủ để có thể dậy đúng giờ cho buổi học ngày hôm sau.
Chắc chắn cái tên “Estella” sẽ không còn đọng lại trong đầu của Ngô Thùy Dương sau vài ngày vì cũng chẳng khác các bạn từng chơi game khác là bao nhiêu.
Nhưng có phải “Có duyên ắt sẽ gặp lại”?
Buổi chiều ngủ dậy sớm, Ngô Thùy Dương đã dành 30 phút để giải quyết hết bài tập trên lớp và học thêm tiếng Anh rồi đọc sách nên buổi tối rất rảnh. Cô quyết định nhận lời kèm Toán thêm cho Tuấn Anh để có thể giải quyết những câu hỏi khó trong đề thi đại học và giảng cho cậu hết các dạng bài tập về nhà mà thầy dạy Toán đã giao hết cả một buổi tối.
Ngô Thùy Dương ngả lưng ra sau ghế, vươn vai nói: “Xong rồi, bắn Pubg hoi!”
“Chơi!”
“Gì? Không học nữa à? Mẹ mày đấm cho giờ.”
“Tối nay đã là quá sức so với tưởng tượng của tao rồi.”
Qua màn hình laptop, bên kia Tuấn Anh cũng đã bắt đầu bấm nắp bút rồi gấp sách vở lại, tất nhiên là sẽ đi chơi game. Có điều lần này cậu sẽ chơi game sinh tồn cùng với Dương chứ không chơi game khác nữa.
Nhưng thế nào, vừa vào game Ngô Thùy Dương đã nhận ra điều bất thường. Cái tên “Estella” một lần nữa lại hiện lên trong đầu cô. Chẳng có nhẽ lại có duyên đến thế? Giữa hàng triệu người chơi lại có thể gặp nhau đến lần thứ 2?
Sau đó cô không để ý đến nữa vì cô bận đi cùng Tuấn Anh để cậu nhường vật phẩm cho và còn chỉ cho cô hướng nào có địch đang núp để cô dễ dàng có thể ngắm bắn trúng.
Tuy nhiên,...
“Nghe tiếng bước chân dưới cầu thang, có vẻ phụ huynh lên kiểm tra, cứ chơi đi có gì vào được thì tao vào lại.”
Nhận được tin nhắn từ người bạn yêu quý, Ngô Thùy Dương khóc không ra nước mắt. Nãy giờ chơi cùng Tuấn Anh có người bảo kê, lại còn kill được vài mạng. Thế nhưng nếu chơi một mình, số phận của “Cornsocute” sẽ là bị bắn chết, hoặc là cứ chạy bo rồi lại tìm chỗ núp được cho đến cuối game nếu may mắn.
Đang ngân nga hát bài câu để cảm thấy cuộc sống này vui vẻ hơn và có động lực tiếp tục chơi game thì lại có một giọng nam lạ phát ra: “105 độ hướng Nam kìa!”
Ngô Thùy Dương giật mình, hình như nãy giờ cô quên tắt mic? Dở rồi!
Thế nhưng mà 105 độ hướng Nam?
Vừa quay lại đúng hướng đó, dùng ống nhòm thì đúng là phát hiện ra có một tên đang ngồi sau cái cây. Dùng hết kỹ năng sau hơn nửa tháng chơi game thì xả gần hết băng đạn “Cornsocute” đã hạ gục được kẻ địch.
Thế nhưng mà ai vừa nhắc cô thế này? Cô đưa mắt nhìn qua bản đồ xem người đồng đội tốt bụng nào gần mình nhất, số 1 Estella?
Tên dở hơi đang nằm ngắm bắn trên mái nhà kia sao đột nhiên lại tốt bụng với cô như thế, tất nhiên là hắn vẫn sử dụng cái giọng có vẻ không dịu dàng lắm.
Cô còn định lên tiếng cảm ơn thì phát hiện ra bo sắp thu, còn đang cô đợi xem bo thu vào khu vực nào để biết đường mà chạy vào, thế nhưng tên đồng đội của cô vẫn ung nằm trên mái nhà ngắm bắn cái gì đó.
Tên này rõ ràng là không bình thường lắm, tại sao lại có thể ung dung như thế?
Nhưng mà, gần cuối game, bo thu ngày càng hẹp và chỗ an toàn lại đúng là khu vực cô đang đứng, cũng là trong khu vực tên số 1 đang nằm.
Lẽ nào tên này hack game chứ làm sao có chuyện may mắn thế được?
Thế nhưng nghĩ ngợi thế nào cô lại cũng leo lên mái nhà rồi nằm xuống lấy một khẩu súng mà Tuấn Anh bảo dùng để bắn từ xa ra để ngắm giống đồng đội của cô. Dẫu sao ở gần một tên bắn rất giỏi lại còn là đồng đội, nỡ nào để người khác bắn mình?
“Không hát nữa à?”
“Cornsocute” đang chill ngắm xung quanh từ mái nhà xuống thì nghe thấy cái giọng hơi quen, chính là của người đồng đội đang ở gần cô.
Ngô Thùy Dương: “Hát hay quá nhỡ cậu thích tớ mất thì sao?”
Bình thường cô vẫn hay trêu các bạn của mình như thế, thế nên cũng buột miệng trêu người lạ. Phía bên kia nghe được tiếng cười cười của bạn nam, rõ là nghe tiếng cười có vẻ đáng yêu lắm mà? Sao lại cứ giả vờ lạnh lùng thế nhỉ?
“Thế không được thích à?”
“Không! Nếu cậu thích tớ mà tớ không thích cậu thì cũng tội. Thế nên đừng thích tớ đấy. Có điều, lát tớ sẽ hát cho cậu nghe vì trên thế giới hơn 7 tỷ người, người dùng game này cũng vài triệu, thế mà tớ với cậu lại gặp nhau đến 2 lần thì đúng là rất có duyên.”
Cô vừa nghe tiếng cười của bạn nam bên kia thì ngay dưới ngôi nhà mà cả hai đang nằm xảy ra đấu súng, hai tên bắn nhau cuối cùng cả hai mất máu rồi không có ai cứu giúp và chết.
“Nằm chill cũng được top 1?”
Ngô Thùy Dương không khỏi thích thú, có vẻ như 2 lần là đồng đội của bạn nam này thì cô đều rất nhàn hạ, chỉ cần trốn rồi kiếm bụi nào đấy nằm xuống xem người ta bắn nhau vẫn có thể sống sót đến tận cuối game.
Còn chưa kịp giữ lời hứa hát cho bạn nam kia nghe thì trận đấu đã kết thúc. Cô chỉ vừa mới thoát ra khỏi trận đấu thì bạn nam kia đã mời cô chơi thêm trận nữa. Cũng không phải dễ dàng gì giữa hàng triệu người chơi lại có thể gặp 1 người đến 2 lần, xem như cũng là có duyên, Ngô Thùy Dương quyết định chơi game cùng bạn nam này một lần nữa.
“Ừm… tớ là Dương, cậu tên gì?”
“Duy, nhưng không phải cậu là Bắp hả?”
Ngô Thùy Dương ngạc nhiên: “Hả? Sao cậu biết?”
“Corn-so-cute?”
Ngô Thùy Dương thích thú bật cười, lúc đặt tên game cô đã nghĩ mãi không biết đặt tên gì, cứ nghĩ ra nhập thử thì đều có tài khoản khác sử dụng nên cô đã quyết định chọn một cái tên mà Uyên hay bảo rất giống học sinh tiểu học.
“Có mỗi cậu nhận ra ý nghĩa của cái tên này, thế nên tớ sẽ tặng cậu 1 bài hát. Cậu muốn order bài nào không?”
Nói về hát thì là chuyên môn của cô rồi, thừa hưởng từ mẹ một gen hát hay nên từ nhỏ đã luôn được đi hát cho các sự kiện của trường, luôn có mặt trong bất cứ một hội diễn văn nghệ nào. Nhưng để tập trung vào chuyên môn hát với ước mơ trở thành ca sĩ thì cô không có, vẫn là thích học văn hóa hơn và chỉ xem hát múa là một hình thức giải trí.
Trước sự nhiệt tình của Ngô Thùy Dương, bạn nam tên Duy kia có chút bất ngờ. Bởi vì không phải bạn nữ nào cũng tự tin nói chuyện với người lạ, lại còn chủ động muốn hát cho người ta nghe như thế này.
Cũng không phải kiểu lên mạng đi thả thính linh tinh, hay dùng cái giọng dẹo dẹo để nói chuyện với các bạn nam, chỉ cần nghe cách nói chuyện và sự tốt bụng đi giúp đỡ các bạn trong team mặc dù có hơi bị phũ một chút cũng không phàn nàn gì thì cũng đoán được tính cách của cô như thế nào, chính là rất đáng yêu!