Chương : 56
Edit: Mộc Tử Đằng
Tống Tử Ngu mới vừa kết thúc một cuộc họp, đang định lái xe về nhà nghỉ ngơi một chút, nhưng lại lơ đãng liếc mắt thấy Hứa Kiều đi ra từ một quán cà phê.
"Hứa Kiều."
Anh ta vươn đầu ra từ cửa sổ xe, gọi tên cô.
Mơ hồ nghe được ai đó gọi tên của mình, Hứa Kiều xoay người lại, liền nhìn thấy Tống Tử Ngu, cô hơi gật gật đầu về phía anh ta.
"Xin chào."
Tống Tử Ngu thấy sắc mặt của cô có chút tái nhợt, giống như tinh thần không được tốt lắm.
"Xảy ra chuyện gì à?"
"Không có gì." Hứa Kiều lắc lắc đầu, "Tôi còn có việc, đi trước đây."
Tống Tử Ngu nhìn cô xoay người chuẩn bị đi, vừa lúc ánh mắt chạm phải cái bùa bình an lần trước cô làm rơi.
"Hứa..." Anh ta định gọi cô lần nữa, chợt nhìn thấy vật cô đang cầm trong tay.
Đó không phải là bùa bình an sao?
Tống Tử Ngu có chút nghi hoặc, anh ta nhìn bùa bình an trong tay mình, lại nhìn cái cô đang cầm trong tay, bùa bình an của cô đang ở chỗ anh, anh cũng chưa đưa cho cô, vì sao có thể trong tay cô được chứ?
Tống Tử Ngu cúi đầu, như đang tự hỏi cái gì, qua vài giây, anh ta đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt có vài phần thâm ý.
Anh ta dời ánh mắt về phía quán cà phê cách đó không xa, một lát sau, anh thấy một người phụ nữ quen thuộc đi ra từ trong đó.
Khóe miệng của anh ta không khỏi giương lên một nụ cười lạnh, quả nhiên giống như những gì anh ta nghĩ.
Anh ta duỗi tay nhấn còi xe rồi mở cửa xe đi ra.
Trần Tịch Nhuế từ quán cà phê đi ra ngoài, còn chưa đi được mấy bước đã nghe được tiếng còi xe chói tai, vì thế cô ta theo bản năng quay đầu lại, mới vừa quay đầu liền thấy Tống Tử Ngu đứng cách đó không xa.
Tống Tử Ngu thấy Trần Tịch Nhuế đi về phía mình, vì thế khóe miệng gợi lên ý cười, anh ta vẫy vẫy tay với cô ta.
Trần Tịch Nhuế nhấc chân đi qua.
"Làm gì?" Hai tay cô ta khoanh trước ngực, nhàn nhạt hỏi.
Tống Tử Ngu cười cười, "Thật rãnh rỗi, còn lại đây uống cà phê nữa hả?"
Trên mặt Trần Tịch Nhuế có chút mất tự nhiên.
"Có liên quan gì đến anh?"
Nghe vậy, Tống Tử Ngu cười tươi hơn nữa, đôi mắt anh ta đầy ý vị thâm trường nhìn cô ta, Trần Tịch Nhuế chán ghét ánh mắt như vậy của anh ta.
"Không có việc gì tôi đi đây!" Cô ta lãnh đạm nói, sau đó liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà cô ta đi chưa được vài bước liền nghe được thanh âm của Tống Tử Ngu truyền tới từ phía sau.
"Bùa bình an của cô đâu?"
Lời Tống Tử Ngu nói ra làm Trần Tịch Nhuế lập tức dừng bước, lòng bàn tay cô ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nhưng cô ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì.
Trần Tịch Nhuế nói: "Nhiều năm rồi đã sớm không thấy nó đâu."
Tống Tử Ngu, "Không thấy...hay là tặng người khác rồi?"
Tống Tử Ngu nói xong, Trần Tịch Nhuế liền nổi giận, cô ta xoay người lại.
"Tống Tử Ngu, anh có ý gì?"
Tống Tử Ngu nhún vai, "Không có ý gì cả, chỉ hỏi chút thôi."
"A." Trần Tịch Nhuế cười lạnh.
"Anh đã thấy?" Mặc dù hỏi nhưng giọng điệu lại mang tính khẳng định.
Tống Tử Ngu: "Nhìn thấy cái gì?"
"Biết rõ còn cố hỏi."
Lúc này, Tống Tử Ngu cũng thu hồi tươi cười trên mặt, khóe miệng của anh ta chậm rãi hạ xuống, cuối cùng mím thành một đường thẳng tắp.
Đôi mắt nhỏ dài mang theo sự trào phúng.
"Được thôi, tôi cũng không muốn vòng vo với cô nữa."
Trong lòng Trần Tịch Nhuế trầm xuống, nhưng cô ta không nói gì, cô đang đợi Tống Tử Ngu nói.
"Cô chắc đã đưa cái bùa bình an cho Hứa Kiều rồi, cô đã nói cái gì với cô ấy hả?"
Trần Tịch Nhuế cười lạnh một tiếng.
"Tôi nói với cô ta cái gì anh quản được sao?"
Tống Tử Ngu cũng cười lạnh giống vậy, "Trần Tịch Nhuế, cô thay đổi cũng lớn lắm."
"Thay đôi, nói thật buồn cười, làm như anh không thay đổi vậy, ba người chúng ta ai mà không thay đổi chứ?" Trần Tịch Nhuế hỏi lại anh ta.
Tống Tử Ngu sửng sốt một chút.
Đúng vậy, bọn họ ai mà không thay đổi, ba người họ nói chung đều thay đổi.
"Đúng, chúng ta đều thay đổi, đặc biệt là cô, Trần Tịch Nhuế, cô đưa bùa bình an của mình cho Hứa Kiều, chắc nói không ít chuyện với cô ấy đi, cô chán ghét cô ấy vậy sao?"
"Ha ha, tôi chán ghét cô ta? Tôi có cái gì phải chán ghét cô ta?" Cô ta không khỏi mở to mắt, nói.
"Bởi vì cô ấy là bạn gái của Thẩm Lạc Dương, cho nên cô chán ghét cô ấy." Tống Tử Ngu nhàn nhạt nói.
Khóe miệng tươi cười của Trần Tịch Nhuế chậm rãi hạ xuống.
"Anh nói lời này có ý gì, cái gì mà bởi vì cô ta là bạn gái Thẩm đại ca thì tôi chán ghét cô ta?"
"Trong lòng cô không phải rõ ràng sao? Cớ gì phải hỏi ngược lại tôi? Trần Tịch Nhuế, trong lòng cô suy nghĩ cái gì, tôi hiểu rất rõ."
Ngực Trần Tịch Nhuế lập tức cứng lại.
"Tống Tử Ngu, tôi nghĩ gì? Anh hiểu rõ cái gì? Anh nghĩ mình là con giun trong bụng tôi sao?" Trần Tịch Nhuế ra vẻ bình tĩnh nhìn Tống Tử Ngu.
Tống Tử Ngu không trả lời lại, chỉ là trong miệng phát ra tiếng cười châm chọc, Trần Tịch Nhuế nhìn nụ cười trên miệng Tống Tử Ngu, cảm thấy quá chói mắt.
"Anh vừa vừa thôi, tôi làm chuyện gì phải nói hết cho anh biết sao?"
Gân xanh trên tay Trần Tịch Nhuế đều nổi lên.
"Nói ra đi, tôi thật muốn xem cô đã nói gì?"
Trần Tịch Nhuế bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta.
"Nhiều năm trôi qua rồi, cô không chê mệt sao?" Mặt anh lạnh lùng hỏi cô ta.
"Anh có ý gì!" Giọng Trần Tịch Nhuế liền cao lên.
"Có ý gì? Trần Tịch Nhuế, cô biết không, kỹ thuật diễn của cô thật sự rất vụng về, nhìn vào chỉ có gượng gạo mà thôi."
Trần Tịch Nhuế thích Thẩm Lạc Dương.
Anh ta đơn nhiên biết ngay từ đầu.
Trần Tịch Nhuế khiếp sợ nhìn anh ta, anh ta có ý gì chứ? Có phải ý của anh ta là anh ta biết cô ta thích Thẩm Lạc Dương đúng không? Sao có thể, cô ta vẫn luôn che dấu rất tốt mà, anh ta sao có thể nhìn ra được, cô ta không tin!
"Trần Tịch Nhuế, chuyện của cô tôi cũng không muốn quan tâm đến, chỉ là tôi muốn cảnh cáo cô một câu, không được lợi dụng em gái tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!" Ánh mắt anh ta vô cùng lạnh, lạnh đến nỗi như muốn lăng trì người khác.
Nói xong, Tống Tử Ngu nhìn cô ta một cái, sau đó liền xoay người mở cửa xe.
"Tống Tử Ngu, tôi thừa nhận, tôi thích Thẩm đại ca! Hứa Kiều, cô ta không xứng với anh ấy, chuyện gia đình cô ta vô cùng loạn, cô ta có tư cách gì?"
"Cô điều tra cô ấy?" Tống Tử Ngu xoay người.
"Đúng, tôi đã điều tra cô ta thì thế nào? Thật sự nếu không điều tra sẽ không biết, điều tra rồi quả thật làm người ta phải giật mình." Trần Tịch Nhuế cười lạnh.
"Cô đúng là hết thuốc chữa."
"Hết thuốc chữa? Tôi đã làm việc thương thiên hại lí gì mà anh nói tôi như vậy? Tôi chỉ không cam lòng, không cam lòng!"
"Không cam lòng cái gì?"
"Không cam lòng nhường Thẩm đại ca cho Hứa Kiều như vậy, lúc trước tôi đã nhường Thẩm đại ca cho Tống Mân, hiện tại không có khả năng nhường anh cho Hứa Kiều!"
"Cô câm miệng! Cô không cần nói bản thân mình cao thượng như vậy, nhường cho Tống Mân, cô là cái thá gì? Thẩm Lạc Dương trước nay đều không thuộc về cô, cho nên cô không có tư cách nói như vậy."
"Tống Tử Ngu, anh vì sao lại chướng mắt tôi, trước kia lúc còn bốn người chúng ta, Tống Mân là em gái của anh, anh sẽ che chở cho cô ấy, tôi có thể hiểu, nhưng còn Hứa Kiều, anh quen biết cô ta được bao lâu, còn chúng ta đã quen bao nhiêu năm rồi, vì sao anh lại che chở cho cô ta?" Lúc Trần Tịch Nhuế nói những lời này, dường như là hét lên, vành mắt cô ta đã trở nên đỏ bừng, nước mắt chực trào ra.
"Cô đã nghĩ nhiều rồi, tôi không che chở cho cô ấy hơn nữa cô ấy cũng không cần tôi che chở."
*
"Cạch" một tiếng.
Hứa Kiều đang ôm Trà Sữa ngồi trên sô pha xem tivi, ngẩng đầu nhìn anh một cái.
"Anh đã về." Thẩm Lạc Dương lắc lắc túi đồ mới mua với cô.
"Anh... Đi siêu thị?"
"Ừ, mua món em thích ăn nhất, lát nữa sẽ làm cho em ăn." Thẩm Lạc Dương đổi giày, sau đó mang túi đồ vào phòng bếp.
"Anh đi thay quần áo trước đã."
"Ừ." Ánh mắt Hứa Kiều không hề nhìn anh, mà chỉ nhìn chằm chằm vào tivi, ngoài miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Thẩm Lạc Dương nhìn dáng vẻ đó của cô, không khỏi lắc đầu cười cười, sau đó đi vào phòng ngủ.
Sau khi Thẩm Lạc Dương đi vào, nụ cười trên mặt Hứa Kiều chậm rãi hạ xuống, thật ra hiện tại cô cười không nổi, cô ngồi đó một hồi, như đã hạ quyết tâm điều gì đó, cô đặt Trà Sữa lên sô pha, rồi đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Cô tựa vào cánh cửa, nhìn Thẩm Lạc Dương đang thay quần áo, môi cô động vài cái, nhưng chưa nói ra câu gì.
Thẩm Lạc Dương vừa quay đầu liền nhìn thấy Hứa Kiều đang nhìn mình đến ngốc ra, không khỏi hài hước nói: "Nhìn gì hả?"
"Nhìn anh."
"Nhìn anh làm gì?"
"Nhìn anh không được à?"
Thẩm Lạc Dương: "..."
Hứa Kiều nhấc chân đi vào, cô đi đến bên người Thẩm Lạc Dương, hơi ngẩng đầu nhìn anh, cũng không nói lời nào.
Thẩm Lạc Dương cảm thấy có chút kỳ quái.
"Làm sao vậy?"
Hứa Kiều lắc lắc đầu, "Không có gì, có chút đói bụng thôi, mau đi nấu cơm đi."
Thẩm Lạc Dương duỗi tay xoa xoa đầu cô, "Được rồi, đi ra ngoài thôi."
Hứa Kiều đi theo sau Thẩm Lạc Dương ra ngoài, cô nhìn dáng người cao lớn của Thẩm Lạc Dương, nghĩ đến việc đã từng có một cô gái có được anh, hơn nữa anh còn yêu cô ấy, đột nhiên trong lòng nổi lên một trận khổ sở.
Lúc anh chưa về nhà, thậm chí khi nghe được tiếng mở khóa, cô đã nghĩ, chờ anh trở về, cô sẽ nói việc đó với anh xem anh trả lời thế nào.
Nhưng mà khi anh mở cửa vào nhà, nhìn thấy anh cầm túi đồ ăn vẫy tay với mình, nói với cô rằng anh đã về, lời đến cổ họng chợt nuốt vào trong bụng, cô hoàn toàn không biết phải mở miệng thế nào, cô có chút sợ hãi, sợ nghe được đáp án từ trong miệng anh, nếu sự thật giống như những gì Trần Tịch Nhuế đã nói, vậy cô cũng không biết mình phải làm gì nữa.
Cô nhìn Thẩm Lạc Dương thành thạo rửa thức ăn, anh cúi đầu, tóc ngắn đen nhánh ngoan ngoãn rơi trên trán anh, sống mũi cao thẳng, hơi mím môi.
Thẩm Lạc Dương cảm nhận được ánh mắt của Hứa Kiều, không khỏi ngẩng đầu nhìn cô.
"Thật sự đói lắm à?"
Hứa Kiều không nói gì, chỉ đi qua, từ phía sau ôm lấy vòng eo nhỏ rắn chắc của Thẩm Lạc Dương, cô áp mặt mình lên tấm lưng rộng lớn của anh.
Thẩm Lạc Dương cảm giác được sau lưng truyền đến xúc cảm ấm áp, trong lòng liền mềm nhũn.
"Hôm nay em có hơi lạ."
"Không... Không có, anh mau làm đồ ăn đi." Hứa Kiều buông eo anh ra.
Thẩm Lạc Dương cũng không nghĩ nhiều, rửa đồ ăn xong liền đặt lên thớt, nghiêm túc thái đồ ăn.
"Đúng rồi, Thẩm Lạc Dương, anh kể cho em nghe chuyện trước kia của anh đi." Tay cô chống trên bồn rửa, nhìn anh hỏi.
"Chuyện trước kia là chuyện gì?" Thẩm Lạc Dương một bên nhanh chóng thái rau, một bên hỏi lại cô.
Hứa Kiều cắn cắn môi, "Chính là... chuyện trong quân đội của anh."
Hứa Kiều vừa dứt lời, động tác thái rau của Thẩm Lạc Dương dừng một chút.
Cô nhìn thấy tay anh rõ ràng có hơi cứng lại, trong lòng liền chùng xuống.
"Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?" Anh hỏi, sau đó tiếp tục thái rau.
"Không có gì, chỉ muốn hỏi một chút, bởi vì chúng ta ở bên nhau lâu rồi, mà anh cũng không kể chuyện trước kia cho em nghe."
Tống Tử Ngu mới vừa kết thúc một cuộc họp, đang định lái xe về nhà nghỉ ngơi một chút, nhưng lại lơ đãng liếc mắt thấy Hứa Kiều đi ra từ một quán cà phê.
"Hứa Kiều."
Anh ta vươn đầu ra từ cửa sổ xe, gọi tên cô.
Mơ hồ nghe được ai đó gọi tên của mình, Hứa Kiều xoay người lại, liền nhìn thấy Tống Tử Ngu, cô hơi gật gật đầu về phía anh ta.
"Xin chào."
Tống Tử Ngu thấy sắc mặt của cô có chút tái nhợt, giống như tinh thần không được tốt lắm.
"Xảy ra chuyện gì à?"
"Không có gì." Hứa Kiều lắc lắc đầu, "Tôi còn có việc, đi trước đây."
Tống Tử Ngu nhìn cô xoay người chuẩn bị đi, vừa lúc ánh mắt chạm phải cái bùa bình an lần trước cô làm rơi.
"Hứa..." Anh ta định gọi cô lần nữa, chợt nhìn thấy vật cô đang cầm trong tay.
Đó không phải là bùa bình an sao?
Tống Tử Ngu có chút nghi hoặc, anh ta nhìn bùa bình an trong tay mình, lại nhìn cái cô đang cầm trong tay, bùa bình an của cô đang ở chỗ anh, anh cũng chưa đưa cho cô, vì sao có thể trong tay cô được chứ?
Tống Tử Ngu cúi đầu, như đang tự hỏi cái gì, qua vài giây, anh ta đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt có vài phần thâm ý.
Anh ta dời ánh mắt về phía quán cà phê cách đó không xa, một lát sau, anh thấy một người phụ nữ quen thuộc đi ra từ trong đó.
Khóe miệng của anh ta không khỏi giương lên một nụ cười lạnh, quả nhiên giống như những gì anh ta nghĩ.
Anh ta duỗi tay nhấn còi xe rồi mở cửa xe đi ra.
Trần Tịch Nhuế từ quán cà phê đi ra ngoài, còn chưa đi được mấy bước đã nghe được tiếng còi xe chói tai, vì thế cô ta theo bản năng quay đầu lại, mới vừa quay đầu liền thấy Tống Tử Ngu đứng cách đó không xa.
Tống Tử Ngu thấy Trần Tịch Nhuế đi về phía mình, vì thế khóe miệng gợi lên ý cười, anh ta vẫy vẫy tay với cô ta.
Trần Tịch Nhuế nhấc chân đi qua.
"Làm gì?" Hai tay cô ta khoanh trước ngực, nhàn nhạt hỏi.
Tống Tử Ngu cười cười, "Thật rãnh rỗi, còn lại đây uống cà phê nữa hả?"
Trên mặt Trần Tịch Nhuế có chút mất tự nhiên.
"Có liên quan gì đến anh?"
Nghe vậy, Tống Tử Ngu cười tươi hơn nữa, đôi mắt anh ta đầy ý vị thâm trường nhìn cô ta, Trần Tịch Nhuế chán ghét ánh mắt như vậy của anh ta.
"Không có việc gì tôi đi đây!" Cô ta lãnh đạm nói, sau đó liền chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà cô ta đi chưa được vài bước liền nghe được thanh âm của Tống Tử Ngu truyền tới từ phía sau.
"Bùa bình an của cô đâu?"
Lời Tống Tử Ngu nói ra làm Trần Tịch Nhuế lập tức dừng bước, lòng bàn tay cô ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nhưng cô ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì.
Trần Tịch Nhuế nói: "Nhiều năm rồi đã sớm không thấy nó đâu."
Tống Tử Ngu, "Không thấy...hay là tặng người khác rồi?"
Tống Tử Ngu nói xong, Trần Tịch Nhuế liền nổi giận, cô ta xoay người lại.
"Tống Tử Ngu, anh có ý gì?"
Tống Tử Ngu nhún vai, "Không có ý gì cả, chỉ hỏi chút thôi."
"A." Trần Tịch Nhuế cười lạnh.
"Anh đã thấy?" Mặc dù hỏi nhưng giọng điệu lại mang tính khẳng định.
Tống Tử Ngu: "Nhìn thấy cái gì?"
"Biết rõ còn cố hỏi."
Lúc này, Tống Tử Ngu cũng thu hồi tươi cười trên mặt, khóe miệng của anh ta chậm rãi hạ xuống, cuối cùng mím thành một đường thẳng tắp.
Đôi mắt nhỏ dài mang theo sự trào phúng.
"Được thôi, tôi cũng không muốn vòng vo với cô nữa."
Trong lòng Trần Tịch Nhuế trầm xuống, nhưng cô ta không nói gì, cô đang đợi Tống Tử Ngu nói.
"Cô chắc đã đưa cái bùa bình an cho Hứa Kiều rồi, cô đã nói cái gì với cô ấy hả?"
Trần Tịch Nhuế cười lạnh một tiếng.
"Tôi nói với cô ta cái gì anh quản được sao?"
Tống Tử Ngu cũng cười lạnh giống vậy, "Trần Tịch Nhuế, cô thay đổi cũng lớn lắm."
"Thay đôi, nói thật buồn cười, làm như anh không thay đổi vậy, ba người chúng ta ai mà không thay đổi chứ?" Trần Tịch Nhuế hỏi lại anh ta.
Tống Tử Ngu sửng sốt một chút.
Đúng vậy, bọn họ ai mà không thay đổi, ba người họ nói chung đều thay đổi.
"Đúng, chúng ta đều thay đổi, đặc biệt là cô, Trần Tịch Nhuế, cô đưa bùa bình an của mình cho Hứa Kiều, chắc nói không ít chuyện với cô ấy đi, cô chán ghét cô ấy vậy sao?"
"Ha ha, tôi chán ghét cô ta? Tôi có cái gì phải chán ghét cô ta?" Cô ta không khỏi mở to mắt, nói.
"Bởi vì cô ấy là bạn gái của Thẩm Lạc Dương, cho nên cô chán ghét cô ấy." Tống Tử Ngu nhàn nhạt nói.
Khóe miệng tươi cười của Trần Tịch Nhuế chậm rãi hạ xuống.
"Anh nói lời này có ý gì, cái gì mà bởi vì cô ta là bạn gái Thẩm đại ca thì tôi chán ghét cô ta?"
"Trong lòng cô không phải rõ ràng sao? Cớ gì phải hỏi ngược lại tôi? Trần Tịch Nhuế, trong lòng cô suy nghĩ cái gì, tôi hiểu rất rõ."
Ngực Trần Tịch Nhuế lập tức cứng lại.
"Tống Tử Ngu, tôi nghĩ gì? Anh hiểu rõ cái gì? Anh nghĩ mình là con giun trong bụng tôi sao?" Trần Tịch Nhuế ra vẻ bình tĩnh nhìn Tống Tử Ngu.
Tống Tử Ngu không trả lời lại, chỉ là trong miệng phát ra tiếng cười châm chọc, Trần Tịch Nhuế nhìn nụ cười trên miệng Tống Tử Ngu, cảm thấy quá chói mắt.
"Anh vừa vừa thôi, tôi làm chuyện gì phải nói hết cho anh biết sao?"
Gân xanh trên tay Trần Tịch Nhuế đều nổi lên.
"Nói ra đi, tôi thật muốn xem cô đã nói gì?"
Trần Tịch Nhuế bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta.
"Nhiều năm trôi qua rồi, cô không chê mệt sao?" Mặt anh lạnh lùng hỏi cô ta.
"Anh có ý gì!" Giọng Trần Tịch Nhuế liền cao lên.
"Có ý gì? Trần Tịch Nhuế, cô biết không, kỹ thuật diễn của cô thật sự rất vụng về, nhìn vào chỉ có gượng gạo mà thôi."
Trần Tịch Nhuế thích Thẩm Lạc Dương.
Anh ta đơn nhiên biết ngay từ đầu.
Trần Tịch Nhuế khiếp sợ nhìn anh ta, anh ta có ý gì chứ? Có phải ý của anh ta là anh ta biết cô ta thích Thẩm Lạc Dương đúng không? Sao có thể, cô ta vẫn luôn che dấu rất tốt mà, anh ta sao có thể nhìn ra được, cô ta không tin!
"Trần Tịch Nhuế, chuyện của cô tôi cũng không muốn quan tâm đến, chỉ là tôi muốn cảnh cáo cô một câu, không được lợi dụng em gái tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!" Ánh mắt anh ta vô cùng lạnh, lạnh đến nỗi như muốn lăng trì người khác.
Nói xong, Tống Tử Ngu nhìn cô ta một cái, sau đó liền xoay người mở cửa xe.
"Tống Tử Ngu, tôi thừa nhận, tôi thích Thẩm đại ca! Hứa Kiều, cô ta không xứng với anh ấy, chuyện gia đình cô ta vô cùng loạn, cô ta có tư cách gì?"
"Cô điều tra cô ấy?" Tống Tử Ngu xoay người.
"Đúng, tôi đã điều tra cô ta thì thế nào? Thật sự nếu không điều tra sẽ không biết, điều tra rồi quả thật làm người ta phải giật mình." Trần Tịch Nhuế cười lạnh.
"Cô đúng là hết thuốc chữa."
"Hết thuốc chữa? Tôi đã làm việc thương thiên hại lí gì mà anh nói tôi như vậy? Tôi chỉ không cam lòng, không cam lòng!"
"Không cam lòng cái gì?"
"Không cam lòng nhường Thẩm đại ca cho Hứa Kiều như vậy, lúc trước tôi đã nhường Thẩm đại ca cho Tống Mân, hiện tại không có khả năng nhường anh cho Hứa Kiều!"
"Cô câm miệng! Cô không cần nói bản thân mình cao thượng như vậy, nhường cho Tống Mân, cô là cái thá gì? Thẩm Lạc Dương trước nay đều không thuộc về cô, cho nên cô không có tư cách nói như vậy."
"Tống Tử Ngu, anh vì sao lại chướng mắt tôi, trước kia lúc còn bốn người chúng ta, Tống Mân là em gái của anh, anh sẽ che chở cho cô ấy, tôi có thể hiểu, nhưng còn Hứa Kiều, anh quen biết cô ta được bao lâu, còn chúng ta đã quen bao nhiêu năm rồi, vì sao anh lại che chở cho cô ta?" Lúc Trần Tịch Nhuế nói những lời này, dường như là hét lên, vành mắt cô ta đã trở nên đỏ bừng, nước mắt chực trào ra.
"Cô đã nghĩ nhiều rồi, tôi không che chở cho cô ấy hơn nữa cô ấy cũng không cần tôi che chở."
*
"Cạch" một tiếng.
Hứa Kiều đang ôm Trà Sữa ngồi trên sô pha xem tivi, ngẩng đầu nhìn anh một cái.
"Anh đã về." Thẩm Lạc Dương lắc lắc túi đồ mới mua với cô.
"Anh... Đi siêu thị?"
"Ừ, mua món em thích ăn nhất, lát nữa sẽ làm cho em ăn." Thẩm Lạc Dương đổi giày, sau đó mang túi đồ vào phòng bếp.
"Anh đi thay quần áo trước đã."
"Ừ." Ánh mắt Hứa Kiều không hề nhìn anh, mà chỉ nhìn chằm chằm vào tivi, ngoài miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Thẩm Lạc Dương nhìn dáng vẻ đó của cô, không khỏi lắc đầu cười cười, sau đó đi vào phòng ngủ.
Sau khi Thẩm Lạc Dương đi vào, nụ cười trên mặt Hứa Kiều chậm rãi hạ xuống, thật ra hiện tại cô cười không nổi, cô ngồi đó một hồi, như đã hạ quyết tâm điều gì đó, cô đặt Trà Sữa lên sô pha, rồi đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Cô tựa vào cánh cửa, nhìn Thẩm Lạc Dương đang thay quần áo, môi cô động vài cái, nhưng chưa nói ra câu gì.
Thẩm Lạc Dương vừa quay đầu liền nhìn thấy Hứa Kiều đang nhìn mình đến ngốc ra, không khỏi hài hước nói: "Nhìn gì hả?"
"Nhìn anh."
"Nhìn anh làm gì?"
"Nhìn anh không được à?"
Thẩm Lạc Dương: "..."
Hứa Kiều nhấc chân đi vào, cô đi đến bên người Thẩm Lạc Dương, hơi ngẩng đầu nhìn anh, cũng không nói lời nào.
Thẩm Lạc Dương cảm thấy có chút kỳ quái.
"Làm sao vậy?"
Hứa Kiều lắc lắc đầu, "Không có gì, có chút đói bụng thôi, mau đi nấu cơm đi."
Thẩm Lạc Dương duỗi tay xoa xoa đầu cô, "Được rồi, đi ra ngoài thôi."
Hứa Kiều đi theo sau Thẩm Lạc Dương ra ngoài, cô nhìn dáng người cao lớn của Thẩm Lạc Dương, nghĩ đến việc đã từng có một cô gái có được anh, hơn nữa anh còn yêu cô ấy, đột nhiên trong lòng nổi lên một trận khổ sở.
Lúc anh chưa về nhà, thậm chí khi nghe được tiếng mở khóa, cô đã nghĩ, chờ anh trở về, cô sẽ nói việc đó với anh xem anh trả lời thế nào.
Nhưng mà khi anh mở cửa vào nhà, nhìn thấy anh cầm túi đồ ăn vẫy tay với mình, nói với cô rằng anh đã về, lời đến cổ họng chợt nuốt vào trong bụng, cô hoàn toàn không biết phải mở miệng thế nào, cô có chút sợ hãi, sợ nghe được đáp án từ trong miệng anh, nếu sự thật giống như những gì Trần Tịch Nhuế đã nói, vậy cô cũng không biết mình phải làm gì nữa.
Cô nhìn Thẩm Lạc Dương thành thạo rửa thức ăn, anh cúi đầu, tóc ngắn đen nhánh ngoan ngoãn rơi trên trán anh, sống mũi cao thẳng, hơi mím môi.
Thẩm Lạc Dương cảm nhận được ánh mắt của Hứa Kiều, không khỏi ngẩng đầu nhìn cô.
"Thật sự đói lắm à?"
Hứa Kiều không nói gì, chỉ đi qua, từ phía sau ôm lấy vòng eo nhỏ rắn chắc của Thẩm Lạc Dương, cô áp mặt mình lên tấm lưng rộng lớn của anh.
Thẩm Lạc Dương cảm giác được sau lưng truyền đến xúc cảm ấm áp, trong lòng liền mềm nhũn.
"Hôm nay em có hơi lạ."
"Không... Không có, anh mau làm đồ ăn đi." Hứa Kiều buông eo anh ra.
Thẩm Lạc Dương cũng không nghĩ nhiều, rửa đồ ăn xong liền đặt lên thớt, nghiêm túc thái đồ ăn.
"Đúng rồi, Thẩm Lạc Dương, anh kể cho em nghe chuyện trước kia của anh đi." Tay cô chống trên bồn rửa, nhìn anh hỏi.
"Chuyện trước kia là chuyện gì?" Thẩm Lạc Dương một bên nhanh chóng thái rau, một bên hỏi lại cô.
Hứa Kiều cắn cắn môi, "Chính là... chuyện trong quân đội của anh."
Hứa Kiều vừa dứt lời, động tác thái rau của Thẩm Lạc Dương dừng một chút.
Cô nhìn thấy tay anh rõ ràng có hơi cứng lại, trong lòng liền chùng xuống.
"Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?" Anh hỏi, sau đó tiếp tục thái rau.
"Không có gì, chỉ muốn hỏi một chút, bởi vì chúng ta ở bên nhau lâu rồi, mà anh cũng không kể chuyện trước kia cho em nghe."