Chương : 51
Edit: Mộc Tử Đằng
Mặc dù không biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, nhưng cô biết "cô ấy" luôn ảnh hưởng đến Thẩm Lạc Dương, có lẽ "cô ấy" chính là bạn gái cũ của Thẩm Lạc Dương.
Sau khi ăn xong, mấy người cùng đi ra khỏi nhà hàng.
Hứa Kiều quét mắt nhìn Trần Tịch Nhuế, cô ta đứng bên cạnh Thẩm Lạc Dương, cũng không chủ động mở miệng nói phải rời đi, cô không khỏi vươn tay, yên lặng nắm tay anh.
Thẩm Lạc Dương nghiêng đầu nhìn cô một cái, Hứa Kiều nhìn anh cười cười, anh liền chủ động trở tay lại nắm tay cô trong lòng bàn tay mình.
Trần Tịch Nhuế đơn nhiên chú ý đến hành động của hai người, nhưng trên mặt cô ta vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, thật ra trong lòng đã nổi lên sự ghen ghét.
Đột nhiên cảm nhận được di động đang cầm trong tay run lên, Tống Lâm lấy di động lên nhìn thoáng qua, là tin nhắn của Đàm Đinh Đan.
Bây giờ đã hơn 10 giờ, lúc này Đàm Đinh Đan chắc đã kết thúc công việc rồi.
"Mọi người, tôi đi trước." Tống Lâm nói với bọn họ.
Trần Nhiên nhìn thấy vừa rồi anh ta còn cười với cái di động, trêu chọc nói: "Haiz, người có người yêu rồi có khác."
Tống Lâm nhàn nhạt nhìn anh ta một cái.
"Đi đi đi, xem như tôi chưa nói gì."
"Lão đại, chị dâu tôi đi trước."
Chị dâu?
Hứa Kiều không khỏi nhướng mày, Tống Lâm đột nhiên gọi cô là chị dâu, trước giờ đều chưa từng gọi qua, đây là anh ta đang tỏ rõ lập trường của mình sao?
Nhưng đây mới là người thông minh, cô cho Tống Lâm một ánh mắt tán thưởng.
"Được, tạm biệt, đi đường cẩn thận."
"Ừ."
Tống Lâm đi rồi, Trần Nhiên cũng tìm một cái cớ rồi rời đi.
"Đúng rồi, Hứa tiểu thư chút nữa về nhà như thế nào?" Cô ta hỏi.
Khóe miệng Hứa Kiều lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo.
"À, tôi và anh ấy cùng nhau về nhà."
Trần Tịch Nhuế có chút khiếp sợ nhìn bọn họ một cái.
"Hai người sống chung?" Thanh âm cô ta hơi run lên nhè nhẹ.
"Đúng vậy, rất kỳ quái sao?" Hứa Kiều hỏi lại.
"A? Không, không có." Trần Tịch Nhuế có chút xấu hổ cười cười.
"Đi đây." Tống Tử Ngu liếc nhìn đồng hồ.
"Được, Tống đại ca, tạm biệt." Trần Tịch Nhuế nói với anh ta.
"Ừ." Tống Tử Ngu gật đầu với cô ta.
Hứa Kiều cũng nói tạm biệt với anh ta.
Những người khác đều đi rồi, chỉ còn lại ba người bọn họ, Hứa Kiều nhìn thoáng Trần Tịch Nhuế vẫn không lên tiếng gì.
Da mặt người phụ này quá dày rồi. Cô ta muốn làm gì? Chẳng lẽ còn muốn Thẩm Lạc Dương đưa cô ta về nhà?
"Trần tiểu thư, cô còn chưa đi sao?" Cô cố ý mở miệng hỏi cô ta.
Trần Tịch Nhuế hơi sửng sốt một chút, cô ta không nghĩ tới Hứa Kiều đột nhiên lại trực tiếp hỏi cô ta như vậy.
"Cái đó, tôi không có..."
"Trần tiểu thư, có phải cô không lái xe đến không?" Hứa Kiều cười hỏi.
Trần Tịch Nhuế không rõ ý tứ của Hứa Kiều là gì, nhưng cô cũng chỉ có thể nói theo Hứa Kiều mà thôi.
"Ừ."
"À, vậy à." Hứa Kiều như suy tư gì đó gật gật đầu.
Trần Tịch Nhuế không nói tiếp, chỉ nhìn Thẩm Lạc Dương.
Hứa Kiều hiện tại hận không thể ném cô ta đi, đây là đang công khai nhìn người đàn ông của cô ư, muốn làm gì hả?
"Ôi..." Cô đột nhiên che bụng, biểu cảm có chút không thích hợp.
Thẩm Lạc Dương đứng cạnh cô phát hiện ra cô có chút không đúng lắm.
"Làm sao vậy?" Anh dịu dàng hỏi.
"Không sao, chỉ muốn đi nhà vệ sinh chút thôi, anh đi với em được không?"
Trần Tịch Nhuế đưa mắt sang nhìn cô, trong con ngươi là một mảnh lo lắng.
"Hay là để tôi đưa cô đi cho?"
Trong lòng Hứa Kiều đã sớm xem thường cô ta, cô ta cho rằng mình là ai mà muốn đi với cô?
Cô không khỏi lộ ra vẻ khó chịu, nắm tay Thẩm Lạc Dương tay cũng càng thêm dùng sức.
"Không, không cần, không muốn phiền Trần tiểu thư, hôm nay cũng không còn sớm, Trần tiểu thư nên về nhà sớm đi."
"Gấp lắm sao?" Thẩm Lạc Dương quan tâm hỏi.
"Ừ, ừ vô cùng gấp, vô cùng gấp." Hứa Kiều nhanh chóng gật đầu với anh.
Nghe vậy, Thẩm Lạc Dương quay đầu nhìn thoáng qua Trần Tịch Nhuế, nói: "Lúc đầu còn định đưa cô về nhưng bây giờ xem ra không được rồi, nên cô tự bắt xe taxi về đi, trên đường cẩn thận một chút."
Trần Tịch Nhuế ngay lập tức cảm thấy cả mặt mình đều bị thiêu cháy.
Rõ ràng lời nói của Thẩm Lạc Dương là đang quan tâm cô ta, nhưng không hiểu vì sao lại nghe khách sáo như vậy, kéo ra khoảng cách của hai người.
"Không, không có việc gì, hai người đi trước đi, chút nữa tôi sẽ tự về." Cô ta thật vất vả mới nói xong một câu.
"Ừ."
Thẩm Lạc Dương gật đầu với cô ta, sau đó đưa Hứa Kiều quay lại nhà vệ sinh trong nhà hàng.
Trần Tịch Nhuế nhìn bóng dáng Hứa Kiều, tay gắt gao nắm chặt lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Bước chân cô rất vững vàng, nhìn thế nào mà đang gấp chuyện kia chứ, rõ ràng chính là cố ý.
Đang nghĩ đột nhiên phía sau truyền đến tiếng còi xe.
"Đi thôi, tôi đưa cô về."
***
Hứa Kiều đứng trong nhà vệ sinh, cô nhìn thoáng qua gương, sau đó mở vòi nước ra. Hất nước vào gương.
"Tiểu tiện nhân, tiểu tiện nhân, còn muốn đấu với tôi, cô còn non lắm."
"Còn tên Thẩm Lạc Dương chết tiệt, anh đúng là mù rồi mới không nhìn ra cô ta đang cố ý, còn chờ đưa cô ta về nhà, anh không biết bịa chuyện sao, thật là muốn giết chết cái tên đàn ông này, nếu tôi không nói lời nào có phải anh thật sự muốn đưa cô ta về không hả?"
"Không phải."
Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm trầm thấp ổn trọng của Thẩm Lạc Dương.
Hứa Kiều xém chút nữa đã bị dọa chết.
Cô xoay người lại, liền nhìn thấy Thẩm Lạc Dương đang tựa trước cửa.
Tầm mắt hai người giao nhau trong không khí, ngay lập tức có một trận xấu hổ nổi lên, Thẩm Lạc Dương nhìn cô, sau đó nhấc chân đi vào.
"Này, này, này anh, anh muốn làm gì?" Hứa Kiều thiếu chút nữa đã hét lên, anh đang quang minh chính đại đi vào WC nữ đó, còn biết xấu hổ hay không? Nếu bị người khác bắt gặp, mặt cô để đâu đây?
Cô còn chưa kịp nói lời nào, Thẩm Lạc Dương đã đi đến bên cạnh.
"Anh, anh mau đi ra đi, nếu bị người khác thấy được thì làm sao bây giờ?" Hứa Kiều nghẹn cả buổi, liền nghẹn ra những lời này.
Thẩm Lạc Dương nhìn cô một cái, sau đó duỗi chân đóng cửa lại.
Chân Hứa Kiều lập tức run lên.
Vì sao đột nhiên cảm thấy lạnh thế này?
"Như vậy thì không sợ bị ai thấy được nữa."
Hứa Kiều: "..."
Cô theo bản năng lui về sau hai bước, nhưng cảm thấy có chút không đúng, vì sao cô phải lui bước, cô không có làm chuyện gì trái với lương tâm.
Nghĩ như vậy cô liền ngẩng cao đầu.
Cô đi đến bồn rửa tay, sau đó mở vòi nước, vừa rửa tay, vừa nói với anh.
"Anh vào đây làm gì?" Cô hỏi anh.
Thẩm Lạc Dương không trả lời lại cô, chỉ là dựa vào thành bệ rửa tay nhìn chằm chằm cô.
Đôi mắt anh thâm thúy dọa người.
"Này, anh bị câm à, em không muốn nói chuyện với người câm đâu!"
Hứa Kiều nói mà anh cũng không chú ý gì, cô thấy có chút bực bội.
Nhưng giây tiếp theo, Thẩm Lạc Dương đột nhiên bước về phía cô.
Anh vươn cánh ta như sắt thép của mình ra bế Hứa Kiều lên, sau đó quay người lại đặt cô lên bồn rửa tay.
Cả người Hứa Kiều còn chưa phục hồi tinh thần liền nghe thấy giọng nói của anh.
"Em ghen à?"
Những lời này của Thẩm Lạc Dương vừa nói ra, Hứa Kiều lập tức tỉnh lại.
"Khụ khụ... Ghen? Ghen cái đầu anh!" Hứa Kiều có chút tức giận, mặt cũng dần đỏ lên.
"Chẳng lẽ không phải sao?"
"Là do anh nghĩ nhiều thôi, tránh ra, em muốn đi xuống." Hứa Kiều vươn tay đẩy anh.
Nhưng hai cánh tay rắn chắc của Thẩm Lạc Dương chống bên người cô, chỉ cần đẩy là đi à?
"Em thừa nhận mình ghen đi rồi anh thả em xuống."
Hứa Kiều trợn mắt.
"Ghen em gái anh, thả..."
Thẩm Lạc Dương đột nhiên cúi đầu, cắn môi cô.
Hứa Kiều bị đau mà run rẩy.
"Đau!"
Mẹ nó, người này là chó sao! Cứ như vậy cắn cô!
"Em nói thô tục nữa anh sẽ cắn tiếp."
Hứa Kiều liếc anh một cái.
"Anh là chó hả?" Cô bực bội hỏi.
"Ừ, muốn cắn ngươi." Thẩm Lạc Dương đột nhiên áp đến nói nhỏ bên tai cô.
Ngay lập tức một cỗ nhiệt độ truyền từ vành tai lan ra cả người cô.
"Anh cắn cái kia..haha" Hứa Kiều chuẩn bị tiếp tục mắng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của anh, cứ thế cứng rắn thay đổi giọng nói.
Thẩm Lạc Dương nhìn thấy vậy, bỗng bật cười.
Hứa Kiều thấy khóe miệng Thẩm Lạc Dương mỉm cười, trong con ngươi đều là ý cười, hàm răng trắng tinh của anh làm chói mắt cô.
Cô trực tiếp đưa tay lên che miệng anh lại.
"Cười cái gì mà cười, không cho cười!"
Môi Thẩm Lạc Dương bị tay cô che lại, vì thế anh cũng không cười nữa, chỉ lấy tay nắm tay cô lại rồi hôn vào lòng bàn tay cô.
Cả người Hứa Kiều liền mềm nhũn.
Tên đàn ông này quá phóng túng, cô dùng sức muốn thu tay, nhưng Thẩm Lạc Dương càng dùng thêm sức đè lại.
Cô cảm giác được đầu lưỡi của anh đưa ra, đảo quanh lòng bàn tay mình, lửa nóng trong người lập tức bốc lên.
"Anh, anh..."
Quá sắc tình.
Đầu lưỡi Thẩm Lạc Dương nhẹ nhàng liếm hôn long bàn tay cô, đôi mắt lẳng lặng nhìn thẳng cô, da mặt Hứa Kiều rất dày lúc này cũng không tránh được đỏ hồng.
"Này, anh đủ rồi đó, lỡ có người đi vào thì sao?"
Thẩm Lạc Dương buông tay cô ra, sau đó bàn tay to giữ chặt cổ cô.
Môi vững vàn hôn lên.
Đầu lưỡi ấm áp của anh nhanh chóng cạy mở hàm răng cô rồi dò xét đi vào, lướt nhẹ qua khoang miệng cô, từng chút từng chút một không buông tha thứ gì, anh liếm nhẹ qua hàm trên mẫn cảm của cô.
Đầu lưỡi mạnh mẽ của anh làm một trận long trời lở đất trong miệng cô.
Hứa Kiều cảm thấy miệng mình sắp tê dại, nhưng anh một chút cũng không muốn buông tha cô.
Hắn ngậm lấy môi cô, tiếp túc trằn trọc ma sát.
Hứa Kiều cảm thấy hai chân mình đã mềm nhũn, cô nhịn không được duỗi tay ôm lấy đầu anh.
"Rầm rầm." Cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.
Trái tim Hứa Kiều lập tức rơi nữa nhịp.
"Có, có người..." Thanh âm nhỏ vụn từ trong cổ họng phát ra.
"Mở cửa không được, một lát sẽ đi thôi." Anh một bên hôn cô, một bên nói.
"Nhưng..."
"Cửa này sao không mở được?" Bên ngoài truyền đến giọng nói của một cô gái.
"Mở không được thì đi thôi." Là giọng của một nam sinh.
"Không được, em sắp nghẹn chết rồi." Âm thanh của cô gái nghe có chút gấp, dường như nghẹn thật rồi.
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Mặc kệ, đá văng cửa đi."
Vừa nói xong cửa liền truyền đến một trận đá.
Hứa Kiều hoảng sợ trừng to đôi mắt, theo âm thanh càng ngày càng lớn ở bên ngoài khiến tim cô cũng muốn rớt ra luôn rồi.
"Này, mở được rồi."
Lúc này, một cô gái vội vã chạy vào một gian phòng trong nhà về sinh.
"A, quả nhiên con người có ba cái gấp, chuyện này muốn nghẹn cũng không nghẹn được."
Nhưng cô gái đó cũng không biết, bên phòng bên cạnh có một đôi nam nữ đang đứng.
Cô đang kẹp chặt eo anh, anh đặt cô lên tường, tay cô gắt gao che lỗ tai anh lại.
Qua vài giây, cách vách truyền đến tiếng xả nước.
Mặc dù không biết rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào, nhưng cô biết "cô ấy" luôn ảnh hưởng đến Thẩm Lạc Dương, có lẽ "cô ấy" chính là bạn gái cũ của Thẩm Lạc Dương.
Sau khi ăn xong, mấy người cùng đi ra khỏi nhà hàng.
Hứa Kiều quét mắt nhìn Trần Tịch Nhuế, cô ta đứng bên cạnh Thẩm Lạc Dương, cũng không chủ động mở miệng nói phải rời đi, cô không khỏi vươn tay, yên lặng nắm tay anh.
Thẩm Lạc Dương nghiêng đầu nhìn cô một cái, Hứa Kiều nhìn anh cười cười, anh liền chủ động trở tay lại nắm tay cô trong lòng bàn tay mình.
Trần Tịch Nhuế đơn nhiên chú ý đến hành động của hai người, nhưng trên mặt cô ta vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, thật ra trong lòng đã nổi lên sự ghen ghét.
Đột nhiên cảm nhận được di động đang cầm trong tay run lên, Tống Lâm lấy di động lên nhìn thoáng qua, là tin nhắn của Đàm Đinh Đan.
Bây giờ đã hơn 10 giờ, lúc này Đàm Đinh Đan chắc đã kết thúc công việc rồi.
"Mọi người, tôi đi trước." Tống Lâm nói với bọn họ.
Trần Nhiên nhìn thấy vừa rồi anh ta còn cười với cái di động, trêu chọc nói: "Haiz, người có người yêu rồi có khác."
Tống Lâm nhàn nhạt nhìn anh ta một cái.
"Đi đi đi, xem như tôi chưa nói gì."
"Lão đại, chị dâu tôi đi trước."
Chị dâu?
Hứa Kiều không khỏi nhướng mày, Tống Lâm đột nhiên gọi cô là chị dâu, trước giờ đều chưa từng gọi qua, đây là anh ta đang tỏ rõ lập trường của mình sao?
Nhưng đây mới là người thông minh, cô cho Tống Lâm một ánh mắt tán thưởng.
"Được, tạm biệt, đi đường cẩn thận."
"Ừ."
Tống Lâm đi rồi, Trần Nhiên cũng tìm một cái cớ rồi rời đi.
"Đúng rồi, Hứa tiểu thư chút nữa về nhà như thế nào?" Cô ta hỏi.
Khóe miệng Hứa Kiều lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo.
"À, tôi và anh ấy cùng nhau về nhà."
Trần Tịch Nhuế có chút khiếp sợ nhìn bọn họ một cái.
"Hai người sống chung?" Thanh âm cô ta hơi run lên nhè nhẹ.
"Đúng vậy, rất kỳ quái sao?" Hứa Kiều hỏi lại.
"A? Không, không có." Trần Tịch Nhuế có chút xấu hổ cười cười.
"Đi đây." Tống Tử Ngu liếc nhìn đồng hồ.
"Được, Tống đại ca, tạm biệt." Trần Tịch Nhuế nói với anh ta.
"Ừ." Tống Tử Ngu gật đầu với cô ta.
Hứa Kiều cũng nói tạm biệt với anh ta.
Những người khác đều đi rồi, chỉ còn lại ba người bọn họ, Hứa Kiều nhìn thoáng Trần Tịch Nhuế vẫn không lên tiếng gì.
Da mặt người phụ này quá dày rồi. Cô ta muốn làm gì? Chẳng lẽ còn muốn Thẩm Lạc Dương đưa cô ta về nhà?
"Trần tiểu thư, cô còn chưa đi sao?" Cô cố ý mở miệng hỏi cô ta.
Trần Tịch Nhuế hơi sửng sốt một chút, cô ta không nghĩ tới Hứa Kiều đột nhiên lại trực tiếp hỏi cô ta như vậy.
"Cái đó, tôi không có..."
"Trần tiểu thư, có phải cô không lái xe đến không?" Hứa Kiều cười hỏi.
Trần Tịch Nhuế không rõ ý tứ của Hứa Kiều là gì, nhưng cô cũng chỉ có thể nói theo Hứa Kiều mà thôi.
"Ừ."
"À, vậy à." Hứa Kiều như suy tư gì đó gật gật đầu.
Trần Tịch Nhuế không nói tiếp, chỉ nhìn Thẩm Lạc Dương.
Hứa Kiều hiện tại hận không thể ném cô ta đi, đây là đang công khai nhìn người đàn ông của cô ư, muốn làm gì hả?
"Ôi..." Cô đột nhiên che bụng, biểu cảm có chút không thích hợp.
Thẩm Lạc Dương đứng cạnh cô phát hiện ra cô có chút không đúng lắm.
"Làm sao vậy?" Anh dịu dàng hỏi.
"Không sao, chỉ muốn đi nhà vệ sinh chút thôi, anh đi với em được không?"
Trần Tịch Nhuế đưa mắt sang nhìn cô, trong con ngươi là một mảnh lo lắng.
"Hay là để tôi đưa cô đi cho?"
Trong lòng Hứa Kiều đã sớm xem thường cô ta, cô ta cho rằng mình là ai mà muốn đi với cô?
Cô không khỏi lộ ra vẻ khó chịu, nắm tay Thẩm Lạc Dương tay cũng càng thêm dùng sức.
"Không, không cần, không muốn phiền Trần tiểu thư, hôm nay cũng không còn sớm, Trần tiểu thư nên về nhà sớm đi."
"Gấp lắm sao?" Thẩm Lạc Dương quan tâm hỏi.
"Ừ, ừ vô cùng gấp, vô cùng gấp." Hứa Kiều nhanh chóng gật đầu với anh.
Nghe vậy, Thẩm Lạc Dương quay đầu nhìn thoáng qua Trần Tịch Nhuế, nói: "Lúc đầu còn định đưa cô về nhưng bây giờ xem ra không được rồi, nên cô tự bắt xe taxi về đi, trên đường cẩn thận một chút."
Trần Tịch Nhuế ngay lập tức cảm thấy cả mặt mình đều bị thiêu cháy.
Rõ ràng lời nói của Thẩm Lạc Dương là đang quan tâm cô ta, nhưng không hiểu vì sao lại nghe khách sáo như vậy, kéo ra khoảng cách của hai người.
"Không, không có việc gì, hai người đi trước đi, chút nữa tôi sẽ tự về." Cô ta thật vất vả mới nói xong một câu.
"Ừ."
Thẩm Lạc Dương gật đầu với cô ta, sau đó đưa Hứa Kiều quay lại nhà vệ sinh trong nhà hàng.
Trần Tịch Nhuế nhìn bóng dáng Hứa Kiều, tay gắt gao nắm chặt lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Bước chân cô rất vững vàng, nhìn thế nào mà đang gấp chuyện kia chứ, rõ ràng chính là cố ý.
Đang nghĩ đột nhiên phía sau truyền đến tiếng còi xe.
"Đi thôi, tôi đưa cô về."
***
Hứa Kiều đứng trong nhà vệ sinh, cô nhìn thoáng qua gương, sau đó mở vòi nước ra. Hất nước vào gương.
"Tiểu tiện nhân, tiểu tiện nhân, còn muốn đấu với tôi, cô còn non lắm."
"Còn tên Thẩm Lạc Dương chết tiệt, anh đúng là mù rồi mới không nhìn ra cô ta đang cố ý, còn chờ đưa cô ta về nhà, anh không biết bịa chuyện sao, thật là muốn giết chết cái tên đàn ông này, nếu tôi không nói lời nào có phải anh thật sự muốn đưa cô ta về không hả?"
"Không phải."
Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm trầm thấp ổn trọng của Thẩm Lạc Dương.
Hứa Kiều xém chút nữa đã bị dọa chết.
Cô xoay người lại, liền nhìn thấy Thẩm Lạc Dương đang tựa trước cửa.
Tầm mắt hai người giao nhau trong không khí, ngay lập tức có một trận xấu hổ nổi lên, Thẩm Lạc Dương nhìn cô, sau đó nhấc chân đi vào.
"Này, này, này anh, anh muốn làm gì?" Hứa Kiều thiếu chút nữa đã hét lên, anh đang quang minh chính đại đi vào WC nữ đó, còn biết xấu hổ hay không? Nếu bị người khác bắt gặp, mặt cô để đâu đây?
Cô còn chưa kịp nói lời nào, Thẩm Lạc Dương đã đi đến bên cạnh.
"Anh, anh mau đi ra đi, nếu bị người khác thấy được thì làm sao bây giờ?" Hứa Kiều nghẹn cả buổi, liền nghẹn ra những lời này.
Thẩm Lạc Dương nhìn cô một cái, sau đó duỗi chân đóng cửa lại.
Chân Hứa Kiều lập tức run lên.
Vì sao đột nhiên cảm thấy lạnh thế này?
"Như vậy thì không sợ bị ai thấy được nữa."
Hứa Kiều: "..."
Cô theo bản năng lui về sau hai bước, nhưng cảm thấy có chút không đúng, vì sao cô phải lui bước, cô không có làm chuyện gì trái với lương tâm.
Nghĩ như vậy cô liền ngẩng cao đầu.
Cô đi đến bồn rửa tay, sau đó mở vòi nước, vừa rửa tay, vừa nói với anh.
"Anh vào đây làm gì?" Cô hỏi anh.
Thẩm Lạc Dương không trả lời lại cô, chỉ là dựa vào thành bệ rửa tay nhìn chằm chằm cô.
Đôi mắt anh thâm thúy dọa người.
"Này, anh bị câm à, em không muốn nói chuyện với người câm đâu!"
Hứa Kiều nói mà anh cũng không chú ý gì, cô thấy có chút bực bội.
Nhưng giây tiếp theo, Thẩm Lạc Dương đột nhiên bước về phía cô.
Anh vươn cánh ta như sắt thép của mình ra bế Hứa Kiều lên, sau đó quay người lại đặt cô lên bồn rửa tay.
Cả người Hứa Kiều còn chưa phục hồi tinh thần liền nghe thấy giọng nói của anh.
"Em ghen à?"
Những lời này của Thẩm Lạc Dương vừa nói ra, Hứa Kiều lập tức tỉnh lại.
"Khụ khụ... Ghen? Ghen cái đầu anh!" Hứa Kiều có chút tức giận, mặt cũng dần đỏ lên.
"Chẳng lẽ không phải sao?"
"Là do anh nghĩ nhiều thôi, tránh ra, em muốn đi xuống." Hứa Kiều vươn tay đẩy anh.
Nhưng hai cánh tay rắn chắc của Thẩm Lạc Dương chống bên người cô, chỉ cần đẩy là đi à?
"Em thừa nhận mình ghen đi rồi anh thả em xuống."
Hứa Kiều trợn mắt.
"Ghen em gái anh, thả..."
Thẩm Lạc Dương đột nhiên cúi đầu, cắn môi cô.
Hứa Kiều bị đau mà run rẩy.
"Đau!"
Mẹ nó, người này là chó sao! Cứ như vậy cắn cô!
"Em nói thô tục nữa anh sẽ cắn tiếp."
Hứa Kiều liếc anh một cái.
"Anh là chó hả?" Cô bực bội hỏi.
"Ừ, muốn cắn ngươi." Thẩm Lạc Dương đột nhiên áp đến nói nhỏ bên tai cô.
Ngay lập tức một cỗ nhiệt độ truyền từ vành tai lan ra cả người cô.
"Anh cắn cái kia..haha" Hứa Kiều chuẩn bị tiếp tục mắng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của anh, cứ thế cứng rắn thay đổi giọng nói.
Thẩm Lạc Dương nhìn thấy vậy, bỗng bật cười.
Hứa Kiều thấy khóe miệng Thẩm Lạc Dương mỉm cười, trong con ngươi đều là ý cười, hàm răng trắng tinh của anh làm chói mắt cô.
Cô trực tiếp đưa tay lên che miệng anh lại.
"Cười cái gì mà cười, không cho cười!"
Môi Thẩm Lạc Dương bị tay cô che lại, vì thế anh cũng không cười nữa, chỉ lấy tay nắm tay cô lại rồi hôn vào lòng bàn tay cô.
Cả người Hứa Kiều liền mềm nhũn.
Tên đàn ông này quá phóng túng, cô dùng sức muốn thu tay, nhưng Thẩm Lạc Dương càng dùng thêm sức đè lại.
Cô cảm giác được đầu lưỡi của anh đưa ra, đảo quanh lòng bàn tay mình, lửa nóng trong người lập tức bốc lên.
"Anh, anh..."
Quá sắc tình.
Đầu lưỡi Thẩm Lạc Dương nhẹ nhàng liếm hôn long bàn tay cô, đôi mắt lẳng lặng nhìn thẳng cô, da mặt Hứa Kiều rất dày lúc này cũng không tránh được đỏ hồng.
"Này, anh đủ rồi đó, lỡ có người đi vào thì sao?"
Thẩm Lạc Dương buông tay cô ra, sau đó bàn tay to giữ chặt cổ cô.
Môi vững vàn hôn lên.
Đầu lưỡi ấm áp của anh nhanh chóng cạy mở hàm răng cô rồi dò xét đi vào, lướt nhẹ qua khoang miệng cô, từng chút từng chút một không buông tha thứ gì, anh liếm nhẹ qua hàm trên mẫn cảm của cô.
Đầu lưỡi mạnh mẽ của anh làm một trận long trời lở đất trong miệng cô.
Hứa Kiều cảm thấy miệng mình sắp tê dại, nhưng anh một chút cũng không muốn buông tha cô.
Hắn ngậm lấy môi cô, tiếp túc trằn trọc ma sát.
Hứa Kiều cảm thấy hai chân mình đã mềm nhũn, cô nhịn không được duỗi tay ôm lấy đầu anh.
"Rầm rầm." Cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.
Trái tim Hứa Kiều lập tức rơi nữa nhịp.
"Có, có người..." Thanh âm nhỏ vụn từ trong cổ họng phát ra.
"Mở cửa không được, một lát sẽ đi thôi." Anh một bên hôn cô, một bên nói.
"Nhưng..."
"Cửa này sao không mở được?" Bên ngoài truyền đến giọng nói của một cô gái.
"Mở không được thì đi thôi." Là giọng của một nam sinh.
"Không được, em sắp nghẹn chết rồi." Âm thanh của cô gái nghe có chút gấp, dường như nghẹn thật rồi.
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Mặc kệ, đá văng cửa đi."
Vừa nói xong cửa liền truyền đến một trận đá.
Hứa Kiều hoảng sợ trừng to đôi mắt, theo âm thanh càng ngày càng lớn ở bên ngoài khiến tim cô cũng muốn rớt ra luôn rồi.
"Này, mở được rồi."
Lúc này, một cô gái vội vã chạy vào một gian phòng trong nhà về sinh.
"A, quả nhiên con người có ba cái gấp, chuyện này muốn nghẹn cũng không nghẹn được."
Nhưng cô gái đó cũng không biết, bên phòng bên cạnh có một đôi nam nữ đang đứng.
Cô đang kẹp chặt eo anh, anh đặt cô lên tường, tay cô gắt gao che lỗ tai anh lại.
Qua vài giây, cách vách truyền đến tiếng xả nước.