Chương : 37
Edit: Mộc Tử Đằng
"Tin tin, tin tin".
Ở phía sau truyền đến một trận tiếng còi xe chói tai.
Ánh mắt Thẩm Lạc Dương nhìn thoáng qua đèn tín hiệu, phát hiện ra nó đã chuyển sang màu xanh.
Anh đành phải rời khỏi môi cô, vươn tay nhẹ nhàng lau đi chocolate còn sót lại.
"Tin tin, tin tin." Tiếng còi phía sau lại tiếp tục vang lên.
Hứa Kiều đẩy anh ra.
"Mau lái xe đi, nếu không những chiếc xe phía sau sẽ nổi giận đó."
Thẩm Lạc Dương cười cười, sau đó cài dây an toàn lại, rồi lái xe.
Hứa Kiều nhìn thanh chocolate mà trước đó Thẩm Lạc Dương đã nhét vào tay mình, phía trên thanh chocolate còn lưu lại dấu răng của anh, răng người này quá đều rồi!
Nhớ đến vừa nảy anh đút chocolate cho mình, ngay lập tức cảm thấy da mặt nóng lên.
Thẩm Lạc Dương bây giờ quá phóng túng rồi, so với trước đây khi chưa yêu nhau đúng là một trời một vực, không chỉ ở trên giường buông thả, xống giường cũng trêu chọc không ngừng, lúc trước cái gì mà cao lãnh, xa cách, lạnh lùng như băng chứ, chính xác là một con cẩu phóng túng mới đúng!
Sau khi đỗ xe vào bãi, Hứa Kiều cầm lấy trái cây đi cạnh Thẩm Lạc Dương.
Cô ngẩng đầu nhìn anh một tay ôm thùng nước khoáng, không khỏi cảm thán, người này quá Man, một thùng nặng như vậy mà chỉ cần dùng một tay thôi.
Hôm nay anh mặc một cái áo thun màu đen ngắn tay, cánh tay ôm thùng nước hơi nổi lên bắp thịt, đường cong lưu loát, cơ bắp trên cánh tay rắn chắc vô cùng.
"Nhìn cái gì?" Anh đột nhiên bất thình lình hỏi.
"Nhìn cơ bắp của anh, thật đẹp." Hứa Kiều không chút nào che dấu ánh mắt mê muội của mình, không e dè gì nhìn anh.
"Thích sao?"
"Thích thích!" Hứa Kiều gật đầu.
Xúc cảm khi chạm vào cơ bắp rắn chắc này cô đã cảm nhận qua, bóng loáng không thể dừng tay được, cảm giác đó quả thực không có từ nào hình dung nỗi.
"Về nhà cho em sờ đủ." Thẩm Lạc Dương câu môi.
"Ôi, trở về không thể chỉ sờ mỗi bắp tay được." Nói xong, ánh mắt cô đang nhìn bắp tay của anh chậm rãi dời qua cơ ngực rồi xuống cơ bụng, sau đó... Khóe miệng cô lại lộ ra nụ cười mà anh rất quen thuộc.
Thẩm Lạc Dương: "..."
Ở chung với cô đã lâu, Thẩm Lạc Dương nhìn cũng có thể hiểu thấu suy nghĩ của cô, cô chính là một đại sắc nữ không hơn không kém, không biết xấu hổ, đừng nghĩ đùa giỡn được cô, bởi vì anh sẽ bị cô trêu ngược lại.
Hai người quẹt thẻ rồi đi vào thang máy, Hứa Kiều duỗi tay ấn tầng năm.
"Anh nhìn đi, đi thang máy bớt được nhiều việc."
Thẩm Lạc Dương không nói lời nào.
Sau khi ở chung với Thẩm Lạc Dương, Hứa Kiều cũng nhanh chóng hiện nguyên hình tính tình của mình, cái gì mà chạy bộ buổi sáng, rồi đi cầu thang để rèn luyện thêm, đều dẹp hết đi.
Mỗi ngày cô không ngủ đến tự tỉnh nhất định sẽ không rời giường, hơn nữa tính khí cô khi rời giường sớm rất xấu, cho nên Thẩm Lạc Dương sau khi tỉnh dậy sẽ tự đi rửa mặt rồi chạy bộ, không chọc đến cô, anh đã từng có lần trêu chọc cô một lúc, sau đó ư không có sau đó, đau thương đó cả đời này anh sẽ không quên được.
Còn về việc đi thang bộ, lúc trước cô nói với anh là đi để rèn luyện, nhưng hiện tại, đánh chết cô cũng không muốn đi, nói cái gì mà đi thang bộ nhiều bắp chân sẽ bị thô, một mình cô không đi không nói gì, nhưng lại không cho anh đi, một hai bắt anh phải đi thang máy với cô.
Thật ra nói cho cùng cũng chỉ có một chữ, lười! Một người có thể vừa ăn vừa ngủ thì còn có thể nói thế nào nữa đây?
Sau khi vào nhà, Hứa Kiều đặt trái cây lên bàn.
Mới vừa đặt trái cây xuống, Trà Sữa vốn đang nằm trên sô pha liền nhẹ nhàng chạy về hướng cô, Hứa Kiều cúi người ôm nó vào trong ngực.
Cô phát hiện, sau khi ở chung với Thẩm Lạc Dương, cân nặng của cô vẫn như cũ, ngược lại Trà Sữa lại béo ra, hiện tại càng béo hơn, béo lên một vòng, tròn vo núc ních, trước đây là nữ thần, hiện tại giống như hoàn toàn sa ngã.
"Trà Sữa à, em cứ ăn thế này thì làm sao tìm được đối tượng hả." Hứa Kiều vỗ đầu nó, nói.
Trà Sữa yên lặng vùi đầu vào người Hứa Kiều, tự động trốn đi.
Thẩm Lạc Dương nhìn dáng vẻ nghiêm trang của Hứa Kiều, có chút buồn cười, bạn gái nhà anh sao lại đáng yêu như vậy chứ!
"Một lát anh nấu cơm, em phụ trách rửa trái cây nhé."
"Được." Thẩm Lạc Dương gật đầu đồng ý.
"OK OK, vậy bắt đầu thôi."
Hứa Kiều đặt Trà Sữa lên ghế sô pha.
"Tự chơi đi nha."
Sau đó liền vén tay áo lên, xách theo trái cây đi vào phòng bếp.
Giờ phút này Thẩm Lạc Dương đang rửa thịt bò, và rau củ.
Cô lấy nho ra, vặt ra từng trái từng trái một để vào trong thau, sau đó mới mở vòi nước ra, bắt đầu rửa sạch nho.
Cô một bên rửa, một bên bỏ vào trong miệng ăn.
Nho này thịt nhiều nước ngọt, hơn nữa lại rất to, Hứa Kiều ăn vui vẻ vô cùng, vừa rửa vừa ăn.
Thẩm Lạc Dương đang nấu ăn ở một bên không khỏi nhìn cô một cái, vừa vặn thấy Hứa Kiều đang chuẩn bị bỏ một trái nho khác vào trong miệng, đột nhiên nhìn thấy Thẩm Lạc Dương đang nhìn mình, cô cũng ngẩng đầu lên nhìn qua, vì thế tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Hứa Kiều nhìn anh một cái, sau đó lại nhìn trái nho trong tay mình, cân nhắc một chút, cuối cùng quyết định đút nho cho Thẩm Lạc Dương.
"Nè, cho anh." Cô đưa nho đến bên môi Thẩm Lạc Dương.
Thẩm Lạc Dương nhìn thoáng qua, sau đó không chút do dự há miệng ăn trái nho trong tay cô, còn thuận tiện ngậm luôn ngón tay cô trong miệng.
Đầu lưỡi ấm áp của anh nhẹ nhàng đụng vào ngón tay có chút lạnh lẽo của cô, ngay sau đó, ngón tay cô giống như bị lửa thiêu đốt, nóng rực lên.
"Anh làm gì vậy, ngón tay em ăn ngon hơn nho hả?" Cô nói.
Thẩm Lạc Dương cũng không trả lời lại, chỉ mút nhẹ ngón tay đang nằm trong miệng mình, nhìn bộ dáng đó, thật đúng là cho rằng ngón tay cô ngon hơn rồi.
Thật ra trong lòng Hứa Kiều đã bị anh khiêu khích đến khô nóng, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, cô cảm nhận được đầu lưỡi của anh, sau đó cô đột nhiên cong ngón tay ấn xuống, giữ chặt lấy đầu lưỡi của anh.
Thẩm Lạc Dương không ngờ rằng cô sẽ làm như vậy, ngay lập tức cảm thấy đau đớn, ngoài ra còn mang theo một chút tê dại, anh không khỏi hơi hé miệng, Hứa Kiều liền nhân cơ hội nhanh chóng thu ngón tay mình lại.
Cô nhìn anh, cười sáng lạn, nói: "Đã biết đau chưa, đáng đời, anh quá phóng túng rồi!"
Thẩm Lạc Dương á khẩu, anh vươn tay chuẩn bị kéo Hứa Kiều lại, nhưng Hứa Kiều đã nhanh chân tránh thoát được, lập tức trong phòng bếp bắt đầu náo loạn lên, trong căn bếp nho nhỏ đó tràn ngập tiếng cười của hai người.
***
"Thẩm Lạc Dương, lấy áo ngủ cho em."
Thẩm Lạc Dương đang ngồi tựa vào đầu giường xem tạp chí, đột nhiên nghe được thanh âm Hứa Kiều từ trong phòng tắm truyền ra.
Cô gái nhỏ này lần nào đi tắm cũng vậy, trí nhớ kém muốn chết, hầu như đều quên lấy áo ngủ, anh đành tuân mệnh từ trên giường ngồi dậy.
Mở tủ quần áo ra, quần áo của cô để đầy cả tủ.
Đủ loại kiểu dáng, đủ màu sắc, khi cô dọn đến nhà anh ở, anh còn đặc biệt mua một cái tủ quần áo mới, bởi vì quần áo của cô thật sự nhiều đến nỗi anh không tưởng tượng được.
Anh nhìn đống quần áo của cô rồi lấy một cái áo ngủ.
Anh mới vừa đi đến cửa phòng tắm, thì cửa liền mở ra một khe nhỏ.
Bàn tay trắng nõn từ bên trong đưa ra.
"Đưa cho em."
Thẩm Lạc Dương nhìn bàn tay của cô, ánh mắt hơi chớp động một chút, cũng không vội vã đưa áo ngủ cho cô.
Còn Hứa Kiều đang đứng ở bên trong chờ Thẩm Lạc Dương đưa áo ngủ bắt đầu có chút không kiên nhẫn.
"Này, ông chú già, bảo anh lấy áo ngủ cho em mà, có mang đến không hả?"
Thẩm Lạc Dương trầm mặc không lên tiếng, chỉ là khóe miệng tươi cười đã tiết lộ tâm tình của anh lúc này.
Hứa Kiều lại đợi một lát, vẫn không có áo ngủ, cô không khỏi có chút nghi hoặc, vừa rồi rõ ràng cô cảm nhận được anh đã đi đến rồi mà.
"Này?"
"Thẩm Lạc Dương?"
"Ông chú già?"
Kêu vài lần cũng không thấy ai trả lời.
Mẹ nó! Người đâu!
Cô rốt cuộc nhịn không được mở cửa ra một chút, sau đó ló đầu ra ngoài dò xét.
Mới vừa chuẩn bị mở miệng mắng, nhấc mắt lên liền nhìn thấy Thẩm Lạc Dương cầm áo ngủ của cô đang đứng khoanh tay trước cửa.
"Anh mẹ nó đứng đây sao... Uhm..."
Đáng tiếc cô còn chưa mắng xong, Thẩm Lạc Dương đã khom người hôn cô.
Những lời cô muốn mắng anh trong nháy mắt cũng nuốt hết xuống bụng.
Tên đàn ông này phóng túng thật mà.
Thẩm Lạc Dương hôn cô đủ rồi mới buông ra, anh đưa áo ngủ trong tay cho cô.
"Lấy được phúc lời rồi, áo ngủ của em đây."
Hứa Kiều chán nản.
Ông chú già! Tên sói háo sắc! Không biết xấu hổ!
Cô trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó dùng sức giật lấy áo ngủ của mình, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Thẩm Lạc Dương nghe "Rầm" một tiếng, không khỏi nhoẻn miệng cười.
Anh huýt sáo, mang tâm tình vô cùng tốt đi trở lại giường, đắp chăn lên, tiếp tục thoải mái đọc tạp chí.
Hứa Kiều một bên mặc quần áo, một bên âm thầm mắng Thẩm Lạc Dương trong lòng, tên đàn ông này, ngày thường cô đã quá xem thường anh rồi.
Mặc xong, cô lấy khăn quấn tóc lại, vừa lau tóc vừa đi ra ngoài.
Cô nhìn Thẩm Lạc Dương đang xem tạp chí, sau đó bước đi đến trước mặt anh.
"Lau tóc cho em!" Cô ném khăn lông trong tay lên mặt anh.
Khăn lông rớt trên mặt anh, sau đó lại tuột xuống chăn, anh bỏ tạp chí trong tay xuống, nói với cô: "Ngồi lại đây."
Hứa Kiều đặt mông ngồi xếp bằng trên giường, Thẩm Lạc Dương nhặt khăn lông lên, nhẹ nhàng lau tóc cho cô.
Ngoại trừ Hứa Kiều ra, anh chưa từng lau tóc cho bất kỳ ai khác, thói quen lau tóc cho cô cũng do cô ép ra, bởi cô lười, không muốn lau, cho nên cưỡng ép anh lau cho, vì thế trước lạ sau quen, nhanh chóng hình thành thói quen này.
Hứa Kiều lấy máy tính qua, cô một bên xem khu bình luận của chương truyện mình mới đăng, một bên ngồi yên cho Thẩm Lạc Dương lau tóc.
Cô nhìn lướt qua khu bình luận, kim chủ đại nhân của cô【 Như Yên Tựa Mộng 】 lại cho cô ngư lôi nước sâu*.
(*Ngư lôi nước sâu: cách cho điểm tác giả, gần giống như vote vậy. Ngư lôi nước sâu là phiếu điểm cao nhất.)
【 Như Yên Tựa Mộng 】 là một độc giả, phải nói là một fan cuồng chính hiệu.
Lần nào cô đăng chương mới, người này đều sẽ quăng ngư lôi cho cô, hành động này tương đương với việc tiêu tiền như nước, có thể nói, lợi nhuận mỗi tháng của cô dường như là nhờ ngư lôi của【 Như Yên Tựa Mộng 】.
Ở bên ngoài hai người hoàn toàn là người xa lạ, nhưng ở trong này hai người nói chuyện rất hợp, bởi vì Hứa Kiều và 【 Như Yên Tựa Mộng 】có quen biết nhau, nên hai người thường xuyên nhắn tin Weibo trò chuyện.
Nhìn tài khoản Weibo của 【 Như Yên Tựa Mộng 】, tuyệt đối cũng là một chủ tài khoản Weibo thâm niên, fan trên Weibo tuy rằng không nhiều, nhưng mỗi lần người này phát tin Weibo liền sẽ có nhiều người thích và chuyển phát, nhưng mà từ trước đến nay người này cũng không đăng ảnh chụp của mình, cho nên cô cũng không biết rốt cuộc người này trông như thế nào.
Chỉ là mỗi lần cùng người này nói chuyện phiếm, cô đều có một loại cảm giác quen thuộc nói không nên lời, hai người rõ ràng không phải cùng vai vế mà.
Nghe người này nói, hình như đã sớm kết hôn, hơn nữa con cũng đã có, cho nên cô khẳng định tuổi của người này cỡ tuổi mẹ cô, hẳn là lớn hơn cô rất nhiều, nhưng tình hữu nghị của phụ nữ không tính tuổi tác, cho nên hai người trò chuyện rất tốt.
"Lau xong rồi." Thẩm Lạc Dương vắt khăn lên vai cô, vòng tay qua ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, nói.
Ánh mắt anh dừng lại trên màn hình máy tính của Hứa Kiều, anh thấy Hứa Kiều đang xem tài khoản của một người dùng Weibo, anh vô tình nhìn thoáng qua cái tên Weibo, đột nhiên ánh mắt trở nên thâm thúy.
【 Như Yên Tựa Mộng 】.
Đây không phải là... Tài khoản Weibo của mẹ anh sao?
"Tin tin, tin tin".
Ở phía sau truyền đến một trận tiếng còi xe chói tai.
Ánh mắt Thẩm Lạc Dương nhìn thoáng qua đèn tín hiệu, phát hiện ra nó đã chuyển sang màu xanh.
Anh đành phải rời khỏi môi cô, vươn tay nhẹ nhàng lau đi chocolate còn sót lại.
"Tin tin, tin tin." Tiếng còi phía sau lại tiếp tục vang lên.
Hứa Kiều đẩy anh ra.
"Mau lái xe đi, nếu không những chiếc xe phía sau sẽ nổi giận đó."
Thẩm Lạc Dương cười cười, sau đó cài dây an toàn lại, rồi lái xe.
Hứa Kiều nhìn thanh chocolate mà trước đó Thẩm Lạc Dương đã nhét vào tay mình, phía trên thanh chocolate còn lưu lại dấu răng của anh, răng người này quá đều rồi!
Nhớ đến vừa nảy anh đút chocolate cho mình, ngay lập tức cảm thấy da mặt nóng lên.
Thẩm Lạc Dương bây giờ quá phóng túng rồi, so với trước đây khi chưa yêu nhau đúng là một trời một vực, không chỉ ở trên giường buông thả, xống giường cũng trêu chọc không ngừng, lúc trước cái gì mà cao lãnh, xa cách, lạnh lùng như băng chứ, chính xác là một con cẩu phóng túng mới đúng!
Sau khi đỗ xe vào bãi, Hứa Kiều cầm lấy trái cây đi cạnh Thẩm Lạc Dương.
Cô ngẩng đầu nhìn anh một tay ôm thùng nước khoáng, không khỏi cảm thán, người này quá Man, một thùng nặng như vậy mà chỉ cần dùng một tay thôi.
Hôm nay anh mặc một cái áo thun màu đen ngắn tay, cánh tay ôm thùng nước hơi nổi lên bắp thịt, đường cong lưu loát, cơ bắp trên cánh tay rắn chắc vô cùng.
"Nhìn cái gì?" Anh đột nhiên bất thình lình hỏi.
"Nhìn cơ bắp của anh, thật đẹp." Hứa Kiều không chút nào che dấu ánh mắt mê muội của mình, không e dè gì nhìn anh.
"Thích sao?"
"Thích thích!" Hứa Kiều gật đầu.
Xúc cảm khi chạm vào cơ bắp rắn chắc này cô đã cảm nhận qua, bóng loáng không thể dừng tay được, cảm giác đó quả thực không có từ nào hình dung nỗi.
"Về nhà cho em sờ đủ." Thẩm Lạc Dương câu môi.
"Ôi, trở về không thể chỉ sờ mỗi bắp tay được." Nói xong, ánh mắt cô đang nhìn bắp tay của anh chậm rãi dời qua cơ ngực rồi xuống cơ bụng, sau đó... Khóe miệng cô lại lộ ra nụ cười mà anh rất quen thuộc.
Thẩm Lạc Dương: "..."
Ở chung với cô đã lâu, Thẩm Lạc Dương nhìn cũng có thể hiểu thấu suy nghĩ của cô, cô chính là một đại sắc nữ không hơn không kém, không biết xấu hổ, đừng nghĩ đùa giỡn được cô, bởi vì anh sẽ bị cô trêu ngược lại.
Hai người quẹt thẻ rồi đi vào thang máy, Hứa Kiều duỗi tay ấn tầng năm.
"Anh nhìn đi, đi thang máy bớt được nhiều việc."
Thẩm Lạc Dương không nói lời nào.
Sau khi ở chung với Thẩm Lạc Dương, Hứa Kiều cũng nhanh chóng hiện nguyên hình tính tình của mình, cái gì mà chạy bộ buổi sáng, rồi đi cầu thang để rèn luyện thêm, đều dẹp hết đi.
Mỗi ngày cô không ngủ đến tự tỉnh nhất định sẽ không rời giường, hơn nữa tính khí cô khi rời giường sớm rất xấu, cho nên Thẩm Lạc Dương sau khi tỉnh dậy sẽ tự đi rửa mặt rồi chạy bộ, không chọc đến cô, anh đã từng có lần trêu chọc cô một lúc, sau đó ư không có sau đó, đau thương đó cả đời này anh sẽ không quên được.
Còn về việc đi thang bộ, lúc trước cô nói với anh là đi để rèn luyện, nhưng hiện tại, đánh chết cô cũng không muốn đi, nói cái gì mà đi thang bộ nhiều bắp chân sẽ bị thô, một mình cô không đi không nói gì, nhưng lại không cho anh đi, một hai bắt anh phải đi thang máy với cô.
Thật ra nói cho cùng cũng chỉ có một chữ, lười! Một người có thể vừa ăn vừa ngủ thì còn có thể nói thế nào nữa đây?
Sau khi vào nhà, Hứa Kiều đặt trái cây lên bàn.
Mới vừa đặt trái cây xuống, Trà Sữa vốn đang nằm trên sô pha liền nhẹ nhàng chạy về hướng cô, Hứa Kiều cúi người ôm nó vào trong ngực.
Cô phát hiện, sau khi ở chung với Thẩm Lạc Dương, cân nặng của cô vẫn như cũ, ngược lại Trà Sữa lại béo ra, hiện tại càng béo hơn, béo lên một vòng, tròn vo núc ních, trước đây là nữ thần, hiện tại giống như hoàn toàn sa ngã.
"Trà Sữa à, em cứ ăn thế này thì làm sao tìm được đối tượng hả." Hứa Kiều vỗ đầu nó, nói.
Trà Sữa yên lặng vùi đầu vào người Hứa Kiều, tự động trốn đi.
Thẩm Lạc Dương nhìn dáng vẻ nghiêm trang của Hứa Kiều, có chút buồn cười, bạn gái nhà anh sao lại đáng yêu như vậy chứ!
"Một lát anh nấu cơm, em phụ trách rửa trái cây nhé."
"Được." Thẩm Lạc Dương gật đầu đồng ý.
"OK OK, vậy bắt đầu thôi."
Hứa Kiều đặt Trà Sữa lên ghế sô pha.
"Tự chơi đi nha."
Sau đó liền vén tay áo lên, xách theo trái cây đi vào phòng bếp.
Giờ phút này Thẩm Lạc Dương đang rửa thịt bò, và rau củ.
Cô lấy nho ra, vặt ra từng trái từng trái một để vào trong thau, sau đó mới mở vòi nước ra, bắt đầu rửa sạch nho.
Cô một bên rửa, một bên bỏ vào trong miệng ăn.
Nho này thịt nhiều nước ngọt, hơn nữa lại rất to, Hứa Kiều ăn vui vẻ vô cùng, vừa rửa vừa ăn.
Thẩm Lạc Dương đang nấu ăn ở một bên không khỏi nhìn cô một cái, vừa vặn thấy Hứa Kiều đang chuẩn bị bỏ một trái nho khác vào trong miệng, đột nhiên nhìn thấy Thẩm Lạc Dương đang nhìn mình, cô cũng ngẩng đầu lên nhìn qua, vì thế tầm mắt hai người chạm vào nhau.
Hứa Kiều nhìn anh một cái, sau đó lại nhìn trái nho trong tay mình, cân nhắc một chút, cuối cùng quyết định đút nho cho Thẩm Lạc Dương.
"Nè, cho anh." Cô đưa nho đến bên môi Thẩm Lạc Dương.
Thẩm Lạc Dương nhìn thoáng qua, sau đó không chút do dự há miệng ăn trái nho trong tay cô, còn thuận tiện ngậm luôn ngón tay cô trong miệng.
Đầu lưỡi ấm áp của anh nhẹ nhàng đụng vào ngón tay có chút lạnh lẽo của cô, ngay sau đó, ngón tay cô giống như bị lửa thiêu đốt, nóng rực lên.
"Anh làm gì vậy, ngón tay em ăn ngon hơn nho hả?" Cô nói.
Thẩm Lạc Dương cũng không trả lời lại, chỉ mút nhẹ ngón tay đang nằm trong miệng mình, nhìn bộ dáng đó, thật đúng là cho rằng ngón tay cô ngon hơn rồi.
Thật ra trong lòng Hứa Kiều đã bị anh khiêu khích đến khô nóng, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, cô cảm nhận được đầu lưỡi của anh, sau đó cô đột nhiên cong ngón tay ấn xuống, giữ chặt lấy đầu lưỡi của anh.
Thẩm Lạc Dương không ngờ rằng cô sẽ làm như vậy, ngay lập tức cảm thấy đau đớn, ngoài ra còn mang theo một chút tê dại, anh không khỏi hơi hé miệng, Hứa Kiều liền nhân cơ hội nhanh chóng thu ngón tay mình lại.
Cô nhìn anh, cười sáng lạn, nói: "Đã biết đau chưa, đáng đời, anh quá phóng túng rồi!"
Thẩm Lạc Dương á khẩu, anh vươn tay chuẩn bị kéo Hứa Kiều lại, nhưng Hứa Kiều đã nhanh chân tránh thoát được, lập tức trong phòng bếp bắt đầu náo loạn lên, trong căn bếp nho nhỏ đó tràn ngập tiếng cười của hai người.
***
"Thẩm Lạc Dương, lấy áo ngủ cho em."
Thẩm Lạc Dương đang ngồi tựa vào đầu giường xem tạp chí, đột nhiên nghe được thanh âm Hứa Kiều từ trong phòng tắm truyền ra.
Cô gái nhỏ này lần nào đi tắm cũng vậy, trí nhớ kém muốn chết, hầu như đều quên lấy áo ngủ, anh đành tuân mệnh từ trên giường ngồi dậy.
Mở tủ quần áo ra, quần áo của cô để đầy cả tủ.
Đủ loại kiểu dáng, đủ màu sắc, khi cô dọn đến nhà anh ở, anh còn đặc biệt mua một cái tủ quần áo mới, bởi vì quần áo của cô thật sự nhiều đến nỗi anh không tưởng tượng được.
Anh nhìn đống quần áo của cô rồi lấy một cái áo ngủ.
Anh mới vừa đi đến cửa phòng tắm, thì cửa liền mở ra một khe nhỏ.
Bàn tay trắng nõn từ bên trong đưa ra.
"Đưa cho em."
Thẩm Lạc Dương nhìn bàn tay của cô, ánh mắt hơi chớp động một chút, cũng không vội vã đưa áo ngủ cho cô.
Còn Hứa Kiều đang đứng ở bên trong chờ Thẩm Lạc Dương đưa áo ngủ bắt đầu có chút không kiên nhẫn.
"Này, ông chú già, bảo anh lấy áo ngủ cho em mà, có mang đến không hả?"
Thẩm Lạc Dương trầm mặc không lên tiếng, chỉ là khóe miệng tươi cười đã tiết lộ tâm tình của anh lúc này.
Hứa Kiều lại đợi một lát, vẫn không có áo ngủ, cô không khỏi có chút nghi hoặc, vừa rồi rõ ràng cô cảm nhận được anh đã đi đến rồi mà.
"Này?"
"Thẩm Lạc Dương?"
"Ông chú già?"
Kêu vài lần cũng không thấy ai trả lời.
Mẹ nó! Người đâu!
Cô rốt cuộc nhịn không được mở cửa ra một chút, sau đó ló đầu ra ngoài dò xét.
Mới vừa chuẩn bị mở miệng mắng, nhấc mắt lên liền nhìn thấy Thẩm Lạc Dương cầm áo ngủ của cô đang đứng khoanh tay trước cửa.
"Anh mẹ nó đứng đây sao... Uhm..."
Đáng tiếc cô còn chưa mắng xong, Thẩm Lạc Dương đã khom người hôn cô.
Những lời cô muốn mắng anh trong nháy mắt cũng nuốt hết xuống bụng.
Tên đàn ông này phóng túng thật mà.
Thẩm Lạc Dương hôn cô đủ rồi mới buông ra, anh đưa áo ngủ trong tay cho cô.
"Lấy được phúc lời rồi, áo ngủ của em đây."
Hứa Kiều chán nản.
Ông chú già! Tên sói háo sắc! Không biết xấu hổ!
Cô trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó dùng sức giật lấy áo ngủ của mình, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Thẩm Lạc Dương nghe "Rầm" một tiếng, không khỏi nhoẻn miệng cười.
Anh huýt sáo, mang tâm tình vô cùng tốt đi trở lại giường, đắp chăn lên, tiếp tục thoải mái đọc tạp chí.
Hứa Kiều một bên mặc quần áo, một bên âm thầm mắng Thẩm Lạc Dương trong lòng, tên đàn ông này, ngày thường cô đã quá xem thường anh rồi.
Mặc xong, cô lấy khăn quấn tóc lại, vừa lau tóc vừa đi ra ngoài.
Cô nhìn Thẩm Lạc Dương đang xem tạp chí, sau đó bước đi đến trước mặt anh.
"Lau tóc cho em!" Cô ném khăn lông trong tay lên mặt anh.
Khăn lông rớt trên mặt anh, sau đó lại tuột xuống chăn, anh bỏ tạp chí trong tay xuống, nói với cô: "Ngồi lại đây."
Hứa Kiều đặt mông ngồi xếp bằng trên giường, Thẩm Lạc Dương nhặt khăn lông lên, nhẹ nhàng lau tóc cho cô.
Ngoại trừ Hứa Kiều ra, anh chưa từng lau tóc cho bất kỳ ai khác, thói quen lau tóc cho cô cũng do cô ép ra, bởi cô lười, không muốn lau, cho nên cưỡng ép anh lau cho, vì thế trước lạ sau quen, nhanh chóng hình thành thói quen này.
Hứa Kiều lấy máy tính qua, cô một bên xem khu bình luận của chương truyện mình mới đăng, một bên ngồi yên cho Thẩm Lạc Dương lau tóc.
Cô nhìn lướt qua khu bình luận, kim chủ đại nhân của cô【 Như Yên Tựa Mộng 】 lại cho cô ngư lôi nước sâu*.
(*Ngư lôi nước sâu: cách cho điểm tác giả, gần giống như vote vậy. Ngư lôi nước sâu là phiếu điểm cao nhất.)
【 Như Yên Tựa Mộng 】 là một độc giả, phải nói là một fan cuồng chính hiệu.
Lần nào cô đăng chương mới, người này đều sẽ quăng ngư lôi cho cô, hành động này tương đương với việc tiêu tiền như nước, có thể nói, lợi nhuận mỗi tháng của cô dường như là nhờ ngư lôi của【 Như Yên Tựa Mộng 】.
Ở bên ngoài hai người hoàn toàn là người xa lạ, nhưng ở trong này hai người nói chuyện rất hợp, bởi vì Hứa Kiều và 【 Như Yên Tựa Mộng 】có quen biết nhau, nên hai người thường xuyên nhắn tin Weibo trò chuyện.
Nhìn tài khoản Weibo của 【 Như Yên Tựa Mộng 】, tuyệt đối cũng là một chủ tài khoản Weibo thâm niên, fan trên Weibo tuy rằng không nhiều, nhưng mỗi lần người này phát tin Weibo liền sẽ có nhiều người thích và chuyển phát, nhưng mà từ trước đến nay người này cũng không đăng ảnh chụp của mình, cho nên cô cũng không biết rốt cuộc người này trông như thế nào.
Chỉ là mỗi lần cùng người này nói chuyện phiếm, cô đều có một loại cảm giác quen thuộc nói không nên lời, hai người rõ ràng không phải cùng vai vế mà.
Nghe người này nói, hình như đã sớm kết hôn, hơn nữa con cũng đã có, cho nên cô khẳng định tuổi của người này cỡ tuổi mẹ cô, hẳn là lớn hơn cô rất nhiều, nhưng tình hữu nghị của phụ nữ không tính tuổi tác, cho nên hai người trò chuyện rất tốt.
"Lau xong rồi." Thẩm Lạc Dương vắt khăn lên vai cô, vòng tay qua ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, nói.
Ánh mắt anh dừng lại trên màn hình máy tính của Hứa Kiều, anh thấy Hứa Kiều đang xem tài khoản của một người dùng Weibo, anh vô tình nhìn thoáng qua cái tên Weibo, đột nhiên ánh mắt trở nên thâm thúy.
【 Như Yên Tựa Mộng 】.
Đây không phải là... Tài khoản Weibo của mẹ anh sao?