Chương : 11
Edit: Mộc Tử Đằng
Nghe vậy, Thẩm Lạc Dương không khỏi giương mắt nhìn mẹ mình một cái.
"Mẹ đọc tiểu thuyết trinh thám có hiểu người ta nói gì không?" Ngữ khí của anh có hơi cao tỏ vẻ hoài nghi.
Mẹ Thẩm mắt trợn trắng nhìn anh.
"Con thì hiểu cái gì, chính bởi vì xem không hiểu cho nên mới xem, càng xem không hiểu, liền càng là muốn đọc tiếp, càng muốn biết câu chuyện đã xảy ra cái gì."
Thẩm Lạc Dương không nói gì, chỉ là cho mẹ anh một nụ cười mỉm.
"Mẹ nói thật mà, con nói tiểu Duyệt còn quá nhỏ, vậy trong lớp của con chắc còn những cô giá khác, chẳng lẽ không nhìn trúng ai à?"
Động tác xào rau của Thẩm Lạc Dương lại dừng lại một chút.
"Cha con đâu rồi?"
"Đi công tác rồi, trong lớp có hay không nhìn trúng ai hả, lần trước thấy Trần Nhiên gửi cho mẹ một tấm ảnh chụp, bên trong vẫn có một cô gái xinh đẹp." Mẹ Thẩm cũng là một người khôn khéo, giây trước vừa trả lời xong câu hỏi lãng tránh của anh giây sau đã lái lại đề tài vừa rồi.
Trần Nhiên đã gửi anh cho mẹ anh, việc này sao anh lại không biết gì cả.
Khóe miệng anh khỏi khỏi có chút mím mím lại.
Xem ra gần đây Trần Nhiên có chút thiếu đòn.
"Con nói một chút xem cô gái đó bao lớn..."
"Mẹ, con có mua bánh ngọt cho mẹ đặt ở trên bàn trà." Thẩm Lạc Dương biết mẹ Thẩm lại muốn bắt đầu rồi, cho nên trước khi mẹ anh bắt đầu tra hỏi anh đã nhanh chóng dời lực chú ý của bà ấy.
"Bánh ngọt?"
"Đúng vậy, cơm còn phải đợi một lát nữa nên hay là mẹ cứ ăn bánh ngọt trước đi?"
Mẹ Thẩm đứng một hồi, cuối cùng đi đến bàn trà, chỉ là khi quay người rời đi không khỏi thở dài một hơi, nhiều năm như vậy, con của bà vẫn cứ trốn tránh chưa bỏ xuống.
"Cũng đúng, lần trước Chi Ưu mang cho mẹ bánh ngọt ăn rất ngon, lại không biết con mua cái này ăn ngon không thế." Mẹ Thẩm vừa đi, một bên còn không quên lải nhải vài câu với Thẩm Lạc Dương.
Mẹ Thẩm đi đến trước bàn trà, quả nhiên nhìn thấy bánh Oreo hương dâu cùng với bánh Red velvet mà Thẩm Lạc Dương mua, đây đều là hai loại bánh bà thích.
Bà mở hộp bánh ra, nếm thử một miếng, ngoài ý muốn phát hiện, hương vị này rất giống với vị bánh trước kia.
"Rất giống với vị bánh trước kia, ăn rất ngon." Mẹ Thẩm mang bánh đến gần Thẩm Lạc Dương.
"Con mua ở đâu vậy?"
"Dạ, con mua ở một cửa tiệm gần võ quán."
"Tới đây, thưởng cho con một miếng này." Mẹ Thẩm múc một muỗng cho anh.
Thẩm Lạc Dương xem cũng không xem trực tiếp lắc đầu.
"Không cần."
Mẹ Thẩm biết tính tình của đứa con trai này, cũng không bắt buộc, dù sao anh không ăn thì bà ăn.
—————————
Buổi tối sau tắm rửa xong, Hứa Kiều đem rác trong nhà dọn lại một chút, sau đó xách đi xuống dưới tiểu khu để vứt.
Ném xong rác, cô một bên lướt Weibo, một bên đi lên lầu.
Mới vừa đi đến tầng năm, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy Thẩm Lạc Dương đứng trước cửa nhà anh đang cuối đầu lấy chìa khóa mở cửa.
Thẩm Lạc Dương đang mở cửa thì nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, Hứa Kiều theo bản năng cúi đầu.
Mẹ nó!
Tại sao ngay lúc này cũng có thể gặp được anh ta chứ!
Cô gắt gao nắm chặt di động, sau đó từ từ quay người lên lầu.
Tầm mắt Thẩm Lạc Dương đảo qua cổ tay của cô, không khỏi sửng sốt một chút, bởi vì cô đang mặc áo ngủ ngắn tay, cho nên khi anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên cổ tay trắng nõn của cô có hơi sưng đỏ, đột nhiên nhớ tới lúc lên làm mẫu chắc là bị kéo đau rồi.
"Trở về thoa chút thuốc mỡ đi."
Thanh âm Thẩm Lạc Dương đột nhiên vang lên ở hành lang trống trải,
Bước chân Hứa Kiều dừng lại, có chút không hiểu anh vì sao lại nói vậy.
Anh mới vừa nói xong, cửa nhà anh vang lên tiếng mở ra. Anh đưa lưng về phía cô đi vào.
"Còn nữa lần sau đi học ngủ trong lớp thì tự lãnh lấy hậu quả."
Gì?
Anh vừa rồi đã nói gì?
"Rầm!" Cánh cửa không chút khách khí đóng lại, ở trên hành lang yên tĩnh phát ra một tiếng vang lớn làm đáy lòng Hứa Kiều không khỏi có chút run rẩy.
Cô vừa rồi không nghe lầm chứ, anh nói lần sau đi học cô không được phép ngủ! Nói như vậy, anh đã sớm nhận ra cô đang ngủ rồi ư? Vậy cái quái gì còn ở trước mặt cô biểu lộ không biết chuyện gì hết chứ?
Hứa Kiều xoay người lại, "Cộp cộp cộp" từ thang lầu trên chạy xuống dưới.
Cô nhìn gắt gao vươn tay chuẩn bị gõ cửa nhà 503, cô muốn đem anh ra đại chiến ba trăm hiệp!
Tên tiểu nhân Thẩm Lạc Dương thật âm hiểm! Rõ ràng đã sớm biết, còn ở trước mặt cô diễn, xem cô như người ngốc à!
Khi tay cô vừa chuẩn bị gõ cửa thì đột nhiên dừng lại.
Cô hít sâu một hơi.
Bình tĩnh!
Muốn cùng anh lật mặt cũng không thể là lúc này, tục ngữ nói khuôn mặt trang điểm đẹp cùng giày cao gót mới là vũ khí bí mật lớn nhất của phụ nữ, mà cô hiện tại để mặt mộc, mặc áo ngủ, đi dép lê, lại muốn cùng anh lật mặt ư?
"Xem như anh hôm nay gặp may mắn, tôi nói cho anh biết hãy chờ đấy!" Hứa Kiều oán hận nói.
Sau đó cô xoay người đi lên lầu sáu, còn chưa đi được vài bước cô lại quay trở lại, dùng sức đạp một cái vào cửa nhà của Thẩm Lạc Dương.
Đá xong cô liền tựa như một con thỏ làm chuyện xấu kéo dép lê chạy mất lên lầu sáu.
"Rầm!"
Thẩm Lạc Dương đang chuẩn bị đi tắm, đột nhiên nghe được trước cửa nhà mình "Rầm" một tiếng, hình như bị người nào đó cố tình đạp lên.
Anh đi qua, mở cửa, liền nghe được tiếng dép lê đang chạy lên lầu "Lạch bạch lạch bạch", sau đó cửa nhà 603 mở ra, "Rầm" một tiếng đóng lại.
Anh nhìn một dấu chân nhàn nhạt trên cửa nhà mình, mày gắt gao nhíu lại, trên mặt biểu tình lạnh lùng một chút cũng không lộ.
Cô gái nhỏ có sức sống như vậy?
Anh nhìn thoáng qua cửa khoảng ba giây, từ trong túi lấy di động ra, đem tay đóng cửa lại.
Hứa Kiều nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được, cô tưởng tượng đến Thẩm Lạc Dương rõ ràng biết còn làm bộ không biết, cố ý xem bộ dáng chật vật của cô, cô liền cảm thấy như có một ngọn lửa nóng trong ngực.
"A a a a!" Cô từ trên giường ngồi dậy, nắm một bên gối nằm, dùng sức chụp đánh, xem cái gối chính là Thẩm Lạc Dương mà đánh.
Cô nhìn cái gối bị làm cho nhăn nhúm rồi mới tùy tay ném qua một bên, cô duỗi tay lấy di động qua, sau đó mở WeChat ra.
Đột nhiên nhìn đến tên WeChat của Thẩm Lạc Dương, cô thiếu chút nữa quên mất, hôm nay bọn họ đã thêm WeChat lẫn nhau.
Cô mở ra lịch sử trò chuyện của mình và anh, sau đó gõ vào một hàng chữ.
"Anh làm sao thấy được?"
Nghĩ nghĩ, sau đó lại yên lặng mà xóa bỏ, một lần nữa gõ vào, nhưng gõ xong lại tiếp tục xóa.
Cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được gửi một tin.
【 Kiều Mạch 】: Anh biết lúc nào?
Sau khi gửi đi, cô nằm sấp xuống, kéo chăn đắp lên chừa lại đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Nhưng qua đã lâu, cô cảm giác như mình nhìn muốn rớt luôn hai con mắt mà tên Thẩm Lạc Dương kia còn không có trả lời lại.
"Đệt, đồ ông chú, mắt anh mù à, không biết gửi tin nhắn ư!" Hứa Kiều tức giận mắng vào di động.
Kết quả cô mới vừa mắng xong, Thẩm Lạc Dương liền gửi tin nhắn đến.
【SLY】:?
Mẹ nó, đây là nhắn cái quỷ gì vậy chứ, gửi một dấu chắm hỏi là tỏ ý không hiểu cô đang nói gì sao, cô cần phải nó irox ràng ra mới hiểu à, chỉ số thông minh của anh bị thấp ư?
【Kiều Mạch】: Anh biết tôi ngủ từ lúc nào?
Cô dứt khoát liền hỏi lại rõ ràng một chút.
Cô nhìn màn hình hiển thị thông báo đối phương đang gõ, sau đó chờ gần 3 phút cũng không thấy gửi lại cái quỷ gì cả!
Hứa Kiều cảm thấy không thể áp chế nổi tâm tình muốn bạo phát của mình, nhanh tay gõ trên màn hình.
Vào lúc cô chuẩn bị nhấn gửi đi, Thẩm Lạc Dương liền gửi tin nhắn đến.
【SLY】: Ngay từ đầu.
Mẹ nó!
Tay anh ta bị mất sao, Chỉ có ba chữ mà gõ mất gần 3 phút?!
Vậy mà anh nói ngay từ đầu!!!!! Ý là trước cả khi đi học ngay cái lúc cô lần đầu tiên gõ cửa nhà anh, khi đó anh đã nhận ra cô, ý còn không phải nói là anh đã sớm biết cô chính là người uống say rồi sau đó đùa bỡn anh!
Hứa Kiều lập tức vô lực duỗi thẳng đôi tay, đem bản thân chôn trong chăn.
Mẹ nó!
Đem người này ném đến Thái Bình Dương đi!
Đột nhiên, di động cầm trong lòng bàn tay run lên một cái mang theo một trận tê dại.
Cô ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Lạc Dương.
【SLY】: Hôm nay không biết vì sao cửa nhà tôi lại vang lên tiếng "Rầm" một cái.
Hứa Kiều tức khắc trừng lớn đôi mắt nhìn, tròng mắt cô bắt đầu xoay chuyển sau đó gửi một tin đi.
【 kiều Mạch 】: Nói với tôi làm gì, sao tôi biết được chứ.
【SYL】: Uh, cho nên tôi định xem qua camera một chút.
Mẹ nó, sao lúc này lại trả lời trong vòng vài giây!
【 Kiều Mạch 】: Hả? Xem camera à?
【 Kiều Mạch 】: Đúng rồi! Hình như tôi nhớ lúc đó trước cửa nhà anh có gió lớn thổi tới nên mới gây tiếng động đó không chừng. [đáng yêu]
Thẩm Lạc Dương nhìn Hứa Kiều gửi lại tin nhắn dài, cùng với một cái icon đáng yêu cuối tin nhắn, anh lạnh nhạt kéo kéo khóe miệng.
Cô gái nhỏ này đã làm còn mạnh miệng, một bộ dáng giảo hoạt mà.
Anh chọn một tấm ảnh chụp rồi gửi qua.
【SLY】: Hình ảnh. Jpg
Hứa Kiều nhìn tin nhắn hình ảnh của Thẩm Lạc Dương, cũng vì tín hiệu WiFi nhà cô có chút không tốt, cho nên nhất thời không thể tải được, vì thế cô ấn mở hình phải chờ tải từ từ.
Chờ đến đến khi hình ảnh tải xong, Hứa Kiều ngây ngẩn cả người.
Bởi vì Thẩm Lạc Dương gửi cho cô hình ảnh dấu giày nhàn nhạt trên cửa, nếu cô không đoán sai, dấu giày kia hẳn là chiến công vĩ đại của cô để lại.
【 Kiều Mạch 】: Thật thần kỳ nha, gió thổi còn để lại cả dấu chân nữa. [kinh ngạc]
【SLY】: Tôi muốn đến phòng bảo vệ tiểu khu xem camera xem gió thổi như thế nào lại để lại dấu chân, cái này là một kỳ tích trong vật lý, đáng giá nghiên cứu thật.
【 Kiều Mạch 】: Không đến mức đâu.
Sau khi Thẩm Lạc Dương gửi đến tin nhắn này khoảng một phút sau cũng không gửi cái gì khác nữa Hứa Kiều lập tức từ trên giường đứng lên.
"Cái tên này sẽ không thật sự đến phòng bảo vệ xem camera chứ?
Nếu anh ta thấy được mình đá cửa chắc chắn hôm sau quản lý sẽ treo tên cô trước cổng tiểu khu!"
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Hứa Kiều liền xốc chăn lên, sau đó mang dép lê vào, mở cửa vọt xuống dưới.
Một hơi chạy đến tầng năm, quả nhiên nhìn thấy dấu chân nhàn nhạt trên cửa nhà của Thẩm Lạc Dương.
Cô chạy chậm qua, từ trong túi lấy ra một tờ khăn giấy, sau đó đem dấu chân trên cửa hủy thi diệt tích, sau khi lau xong, mới vừa đứng dậy, cửa nhà đột nhiên mở ra.
Thẩm Lạc Dương đứng ở trong cửa, cho dù đang mặc áo ngủ, cũng không thể che dấu được đôi chân dài của anh.
"Cô đang làm gì?"
Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm qua vốn dĩ nói hai chương, nhưng nguyên nhân là bởi vì có chuyện cá nhân cho nên không có hai chương, tôi thật xin lỗi các bạn.
PS: ① trước một chương thu được bao lì xì các bảo bảo có thể cử cái trảo u ~
② Đồng thời hoan nghênh đại gia có thể tới Weibo tìm ta chơi, 【 Tấn Giang Tống Cửu cẩn 】, bán manh lăn lộn cầu chú ý ~
Nghe vậy, Thẩm Lạc Dương không khỏi giương mắt nhìn mẹ mình một cái.
"Mẹ đọc tiểu thuyết trinh thám có hiểu người ta nói gì không?" Ngữ khí của anh có hơi cao tỏ vẻ hoài nghi.
Mẹ Thẩm mắt trợn trắng nhìn anh.
"Con thì hiểu cái gì, chính bởi vì xem không hiểu cho nên mới xem, càng xem không hiểu, liền càng là muốn đọc tiếp, càng muốn biết câu chuyện đã xảy ra cái gì."
Thẩm Lạc Dương không nói gì, chỉ là cho mẹ anh một nụ cười mỉm.
"Mẹ nói thật mà, con nói tiểu Duyệt còn quá nhỏ, vậy trong lớp của con chắc còn những cô giá khác, chẳng lẽ không nhìn trúng ai à?"
Động tác xào rau của Thẩm Lạc Dương lại dừng lại một chút.
"Cha con đâu rồi?"
"Đi công tác rồi, trong lớp có hay không nhìn trúng ai hả, lần trước thấy Trần Nhiên gửi cho mẹ một tấm ảnh chụp, bên trong vẫn có một cô gái xinh đẹp." Mẹ Thẩm cũng là một người khôn khéo, giây trước vừa trả lời xong câu hỏi lãng tránh của anh giây sau đã lái lại đề tài vừa rồi.
Trần Nhiên đã gửi anh cho mẹ anh, việc này sao anh lại không biết gì cả.
Khóe miệng anh khỏi khỏi có chút mím mím lại.
Xem ra gần đây Trần Nhiên có chút thiếu đòn.
"Con nói một chút xem cô gái đó bao lớn..."
"Mẹ, con có mua bánh ngọt cho mẹ đặt ở trên bàn trà." Thẩm Lạc Dương biết mẹ Thẩm lại muốn bắt đầu rồi, cho nên trước khi mẹ anh bắt đầu tra hỏi anh đã nhanh chóng dời lực chú ý của bà ấy.
"Bánh ngọt?"
"Đúng vậy, cơm còn phải đợi một lát nữa nên hay là mẹ cứ ăn bánh ngọt trước đi?"
Mẹ Thẩm đứng một hồi, cuối cùng đi đến bàn trà, chỉ là khi quay người rời đi không khỏi thở dài một hơi, nhiều năm như vậy, con của bà vẫn cứ trốn tránh chưa bỏ xuống.
"Cũng đúng, lần trước Chi Ưu mang cho mẹ bánh ngọt ăn rất ngon, lại không biết con mua cái này ăn ngon không thế." Mẹ Thẩm vừa đi, một bên còn không quên lải nhải vài câu với Thẩm Lạc Dương.
Mẹ Thẩm đi đến trước bàn trà, quả nhiên nhìn thấy bánh Oreo hương dâu cùng với bánh Red velvet mà Thẩm Lạc Dương mua, đây đều là hai loại bánh bà thích.
Bà mở hộp bánh ra, nếm thử một miếng, ngoài ý muốn phát hiện, hương vị này rất giống với vị bánh trước kia.
"Rất giống với vị bánh trước kia, ăn rất ngon." Mẹ Thẩm mang bánh đến gần Thẩm Lạc Dương.
"Con mua ở đâu vậy?"
"Dạ, con mua ở một cửa tiệm gần võ quán."
"Tới đây, thưởng cho con một miếng này." Mẹ Thẩm múc một muỗng cho anh.
Thẩm Lạc Dương xem cũng không xem trực tiếp lắc đầu.
"Không cần."
Mẹ Thẩm biết tính tình của đứa con trai này, cũng không bắt buộc, dù sao anh không ăn thì bà ăn.
—————————
Buổi tối sau tắm rửa xong, Hứa Kiều đem rác trong nhà dọn lại một chút, sau đó xách đi xuống dưới tiểu khu để vứt.
Ném xong rác, cô một bên lướt Weibo, một bên đi lên lầu.
Mới vừa đi đến tầng năm, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy Thẩm Lạc Dương đứng trước cửa nhà anh đang cuối đầu lấy chìa khóa mở cửa.
Thẩm Lạc Dương đang mở cửa thì nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, Hứa Kiều theo bản năng cúi đầu.
Mẹ nó!
Tại sao ngay lúc này cũng có thể gặp được anh ta chứ!
Cô gắt gao nắm chặt di động, sau đó từ từ quay người lên lầu.
Tầm mắt Thẩm Lạc Dương đảo qua cổ tay của cô, không khỏi sửng sốt một chút, bởi vì cô đang mặc áo ngủ ngắn tay, cho nên khi anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên cổ tay trắng nõn của cô có hơi sưng đỏ, đột nhiên nhớ tới lúc lên làm mẫu chắc là bị kéo đau rồi.
"Trở về thoa chút thuốc mỡ đi."
Thanh âm Thẩm Lạc Dương đột nhiên vang lên ở hành lang trống trải,
Bước chân Hứa Kiều dừng lại, có chút không hiểu anh vì sao lại nói vậy.
Anh mới vừa nói xong, cửa nhà anh vang lên tiếng mở ra. Anh đưa lưng về phía cô đi vào.
"Còn nữa lần sau đi học ngủ trong lớp thì tự lãnh lấy hậu quả."
Gì?
Anh vừa rồi đã nói gì?
"Rầm!" Cánh cửa không chút khách khí đóng lại, ở trên hành lang yên tĩnh phát ra một tiếng vang lớn làm đáy lòng Hứa Kiều không khỏi có chút run rẩy.
Cô vừa rồi không nghe lầm chứ, anh nói lần sau đi học cô không được phép ngủ! Nói như vậy, anh đã sớm nhận ra cô đang ngủ rồi ư? Vậy cái quái gì còn ở trước mặt cô biểu lộ không biết chuyện gì hết chứ?
Hứa Kiều xoay người lại, "Cộp cộp cộp" từ thang lầu trên chạy xuống dưới.
Cô nhìn gắt gao vươn tay chuẩn bị gõ cửa nhà 503, cô muốn đem anh ra đại chiến ba trăm hiệp!
Tên tiểu nhân Thẩm Lạc Dương thật âm hiểm! Rõ ràng đã sớm biết, còn ở trước mặt cô diễn, xem cô như người ngốc à!
Khi tay cô vừa chuẩn bị gõ cửa thì đột nhiên dừng lại.
Cô hít sâu một hơi.
Bình tĩnh!
Muốn cùng anh lật mặt cũng không thể là lúc này, tục ngữ nói khuôn mặt trang điểm đẹp cùng giày cao gót mới là vũ khí bí mật lớn nhất của phụ nữ, mà cô hiện tại để mặt mộc, mặc áo ngủ, đi dép lê, lại muốn cùng anh lật mặt ư?
"Xem như anh hôm nay gặp may mắn, tôi nói cho anh biết hãy chờ đấy!" Hứa Kiều oán hận nói.
Sau đó cô xoay người đi lên lầu sáu, còn chưa đi được vài bước cô lại quay trở lại, dùng sức đạp một cái vào cửa nhà của Thẩm Lạc Dương.
Đá xong cô liền tựa như một con thỏ làm chuyện xấu kéo dép lê chạy mất lên lầu sáu.
"Rầm!"
Thẩm Lạc Dương đang chuẩn bị đi tắm, đột nhiên nghe được trước cửa nhà mình "Rầm" một tiếng, hình như bị người nào đó cố tình đạp lên.
Anh đi qua, mở cửa, liền nghe được tiếng dép lê đang chạy lên lầu "Lạch bạch lạch bạch", sau đó cửa nhà 603 mở ra, "Rầm" một tiếng đóng lại.
Anh nhìn một dấu chân nhàn nhạt trên cửa nhà mình, mày gắt gao nhíu lại, trên mặt biểu tình lạnh lùng một chút cũng không lộ.
Cô gái nhỏ có sức sống như vậy?
Anh nhìn thoáng qua cửa khoảng ba giây, từ trong túi lấy di động ra, đem tay đóng cửa lại.
Hứa Kiều nằm trên giường, lăn qua lộn lại không ngủ được, cô tưởng tượng đến Thẩm Lạc Dương rõ ràng biết còn làm bộ không biết, cố ý xem bộ dáng chật vật của cô, cô liền cảm thấy như có một ngọn lửa nóng trong ngực.
"A a a a!" Cô từ trên giường ngồi dậy, nắm một bên gối nằm, dùng sức chụp đánh, xem cái gối chính là Thẩm Lạc Dương mà đánh.
Cô nhìn cái gối bị làm cho nhăn nhúm rồi mới tùy tay ném qua một bên, cô duỗi tay lấy di động qua, sau đó mở WeChat ra.
Đột nhiên nhìn đến tên WeChat của Thẩm Lạc Dương, cô thiếu chút nữa quên mất, hôm nay bọn họ đã thêm WeChat lẫn nhau.
Cô mở ra lịch sử trò chuyện của mình và anh, sau đó gõ vào một hàng chữ.
"Anh làm sao thấy được?"
Nghĩ nghĩ, sau đó lại yên lặng mà xóa bỏ, một lần nữa gõ vào, nhưng gõ xong lại tiếp tục xóa.
Cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được gửi một tin.
【 Kiều Mạch 】: Anh biết lúc nào?
Sau khi gửi đi, cô nằm sấp xuống, kéo chăn đắp lên chừa lại đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm màn hình điện thoại.
Nhưng qua đã lâu, cô cảm giác như mình nhìn muốn rớt luôn hai con mắt mà tên Thẩm Lạc Dương kia còn không có trả lời lại.
"Đệt, đồ ông chú, mắt anh mù à, không biết gửi tin nhắn ư!" Hứa Kiều tức giận mắng vào di động.
Kết quả cô mới vừa mắng xong, Thẩm Lạc Dương liền gửi tin nhắn đến.
【SLY】:?
Mẹ nó, đây là nhắn cái quỷ gì vậy chứ, gửi một dấu chắm hỏi là tỏ ý không hiểu cô đang nói gì sao, cô cần phải nó irox ràng ra mới hiểu à, chỉ số thông minh của anh bị thấp ư?
【Kiều Mạch】: Anh biết tôi ngủ từ lúc nào?
Cô dứt khoát liền hỏi lại rõ ràng một chút.
Cô nhìn màn hình hiển thị thông báo đối phương đang gõ, sau đó chờ gần 3 phút cũng không thấy gửi lại cái quỷ gì cả!
Hứa Kiều cảm thấy không thể áp chế nổi tâm tình muốn bạo phát của mình, nhanh tay gõ trên màn hình.
Vào lúc cô chuẩn bị nhấn gửi đi, Thẩm Lạc Dương liền gửi tin nhắn đến.
【SLY】: Ngay từ đầu.
Mẹ nó!
Tay anh ta bị mất sao, Chỉ có ba chữ mà gõ mất gần 3 phút?!
Vậy mà anh nói ngay từ đầu!!!!! Ý là trước cả khi đi học ngay cái lúc cô lần đầu tiên gõ cửa nhà anh, khi đó anh đã nhận ra cô, ý còn không phải nói là anh đã sớm biết cô chính là người uống say rồi sau đó đùa bỡn anh!
Hứa Kiều lập tức vô lực duỗi thẳng đôi tay, đem bản thân chôn trong chăn.
Mẹ nó!
Đem người này ném đến Thái Bình Dương đi!
Đột nhiên, di động cầm trong lòng bàn tay run lên một cái mang theo một trận tê dại.
Cô ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Lạc Dương.
【SLY】: Hôm nay không biết vì sao cửa nhà tôi lại vang lên tiếng "Rầm" một cái.
Hứa Kiều tức khắc trừng lớn đôi mắt nhìn, tròng mắt cô bắt đầu xoay chuyển sau đó gửi một tin đi.
【 kiều Mạch 】: Nói với tôi làm gì, sao tôi biết được chứ.
【SYL】: Uh, cho nên tôi định xem qua camera một chút.
Mẹ nó, sao lúc này lại trả lời trong vòng vài giây!
【 Kiều Mạch 】: Hả? Xem camera à?
【 Kiều Mạch 】: Đúng rồi! Hình như tôi nhớ lúc đó trước cửa nhà anh có gió lớn thổi tới nên mới gây tiếng động đó không chừng. [đáng yêu]
Thẩm Lạc Dương nhìn Hứa Kiều gửi lại tin nhắn dài, cùng với một cái icon đáng yêu cuối tin nhắn, anh lạnh nhạt kéo kéo khóe miệng.
Cô gái nhỏ này đã làm còn mạnh miệng, một bộ dáng giảo hoạt mà.
Anh chọn một tấm ảnh chụp rồi gửi qua.
【SLY】: Hình ảnh. Jpg
Hứa Kiều nhìn tin nhắn hình ảnh của Thẩm Lạc Dương, cũng vì tín hiệu WiFi nhà cô có chút không tốt, cho nên nhất thời không thể tải được, vì thế cô ấn mở hình phải chờ tải từ từ.
Chờ đến đến khi hình ảnh tải xong, Hứa Kiều ngây ngẩn cả người.
Bởi vì Thẩm Lạc Dương gửi cho cô hình ảnh dấu giày nhàn nhạt trên cửa, nếu cô không đoán sai, dấu giày kia hẳn là chiến công vĩ đại của cô để lại.
【 Kiều Mạch 】: Thật thần kỳ nha, gió thổi còn để lại cả dấu chân nữa. [kinh ngạc]
【SLY】: Tôi muốn đến phòng bảo vệ tiểu khu xem camera xem gió thổi như thế nào lại để lại dấu chân, cái này là một kỳ tích trong vật lý, đáng giá nghiên cứu thật.
【 Kiều Mạch 】: Không đến mức đâu.
Sau khi Thẩm Lạc Dương gửi đến tin nhắn này khoảng một phút sau cũng không gửi cái gì khác nữa Hứa Kiều lập tức từ trên giường đứng lên.
"Cái tên này sẽ không thật sự đến phòng bảo vệ xem camera chứ?
Nếu anh ta thấy được mình đá cửa chắc chắn hôm sau quản lý sẽ treo tên cô trước cổng tiểu khu!"
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Hứa Kiều liền xốc chăn lên, sau đó mang dép lê vào, mở cửa vọt xuống dưới.
Một hơi chạy đến tầng năm, quả nhiên nhìn thấy dấu chân nhàn nhạt trên cửa nhà của Thẩm Lạc Dương.
Cô chạy chậm qua, từ trong túi lấy ra một tờ khăn giấy, sau đó đem dấu chân trên cửa hủy thi diệt tích, sau khi lau xong, mới vừa đứng dậy, cửa nhà đột nhiên mở ra.
Thẩm Lạc Dương đứng ở trong cửa, cho dù đang mặc áo ngủ, cũng không thể che dấu được đôi chân dài của anh.
"Cô đang làm gì?"
Tác giả có lời muốn nói: Ngày hôm qua vốn dĩ nói hai chương, nhưng nguyên nhân là bởi vì có chuyện cá nhân cho nên không có hai chương, tôi thật xin lỗi các bạn.
PS: ① trước một chương thu được bao lì xì các bảo bảo có thể cử cái trảo u ~
② Đồng thời hoan nghênh đại gia có thể tới Weibo tìm ta chơi, 【 Tấn Giang Tống Cửu cẩn 】, bán manh lăn lộn cầu chú ý ~