Chương 40: Sau một đêm
“Người anh em, cậu uống nhầm thuốc kích dụ*c hả? Sao dậy sớm thế?”
“Có cậu mới uống nhầm thuốc.” Tô Gia Ngôn vỗ vào đầu Thời Dĩ Châu một cái cho cậu tỉnh táo: “Đi, đánh răng rửa mặt rồi sang nhà chị cậu ăn sáng, chị ấy chuẩn bị xong rồi.”
Tô Gia Ngôn ngồi trên sofa đợi Thời Dĩ Châu. Một lát sau, Thời Dĩ Châu đã vệ sinh cá nhân xong, cả hai cùng đi ra cửa. Lúc chờ Thời Dĩ An mở cửa, Thời Dĩ Châu huých vai Tô Gia Ngôn: “Hôm qua cực khổ cho cậu rồi, không bị nhức mỏi gì chứ?”
Tối qua, cuối cùng Tô Gia Ngôn vẫn làm tròn đạo chủ nhà, nhường phòng ngủ cho cậu. Mà Thời Dĩ Châu bôn ba di chuyển cả ngày, tắm xong đặt lưng xuống là ngủ không biết trời đất trăng sao gì.
Tô Gia Ngôn mặt dửng dưng, còn hơi cười: “Khoan khoái lắm, tôi chưa bao giờ nghĩ ngủ sofa lại khoan khoái như vậy.”
Thực tế là ngủ chung một giường với chị, được ôm chị ngủ cả đêm thật tuyệt. Đây là cảm giác cậu ao ước bao lâu, cũng lần đầu tiên được nếm trải.
Nói xong thì cửa nhà Thời Dĩ An cũng mở, lúc cô xuất hiện ở cửa, Thời Dĩ Châu có chút giật mình, bởi vì chị gái của cậu khoác một chiếc áo chống nắng che kín nửa thân trên, trùm cả đầu.
“Bà chị, ăn mặc kiểu gì đây?”
Thời Dĩ An cười gượng: “Tối qua vừa tẩy da chết, nay chị sợ bị bắt nắng thôi.” Nói xong, cô kéo Thời Dĩ Châu vào nhà: “Mau vào đi, đồ ăn xong hết rồi.”
Thời Dĩ Châu nhắc đến đồ ăn là quên luôn mọi thứ, cậu rảo bước vào trong, Thời Dĩ An nhìn Thời Dĩ Châu đi được một đoạn xa, cô ai oán nhìn Tô Gia Ngôn, đáp lại chỉ là nụ cười đầy ẩn ý của cậu.
Con hồ ly này, còn đang vênh váo ve vẩy đuôi trước mặt cô.
Đều tại cậu!
Ra tay quá độc ác!
Nếu không phải tối qua Tô Gia Ngôn tìm cách đánh dấu khắp nơi trên người cô, sáng ra cô có cần phải mặc kín như này không?
Tối qua bọn họ làm rất nhiều chuyện, chỉ chừa lại đúng phòng tuyến cuối cùng. Tô Gia Ngôn thậm chí còn khẩn khoản xin cô…
Nghĩ đến đây, Thời Dĩ An lại thấy cơ miệng mình đau nhức, mà mặt và tai cô cũng đỏ ửng lên vì ngại…
Tên nhóc này, xấu xa quá!
“Hai người còn đang buôn gì thế? Mau vào đây ăn đi!” Thời Dĩ Châu thấy mãi mà chị cậu và người anh em tốt của cậu chưa vào, gọi vọng ra. Thời Dĩ An không thèm quan tâm đến Tô Gia Ngôn nữa, cô đi vào trước. Nhưng mới đi được nửa đường, đã nghe thấy tiếng Thời Dĩ Châu gào lên:
“Móa! Chị nấu phải không?”
Thời Dĩ An bước nhanh chân hơn: “Sao thế?”
“Khó ăn quá!”
Hóa ra là sủi cảo không ngon.
“Em có cần phải quả quyết quy chụp như thế không? Cứ không ngon là do chị nấu sao?” Thời Dĩ An lao tới, bóp cổ Thời Dĩ Châu.
“Đương nhiên rồi, nếu nấu khó ăn thế này thì sao chưa sập tiệm chứ! Chắc chắn là chị nấu, dù sao em không chỉ một lần được lĩnh giáo tài năng bếp núc của chị.”
Thời Dĩ An cạn lời.
Tô Gia Ngôn đi từ sau tới, nhìn thấy đống túi và hộp đựng đồ ăn nhanh, cậu xắn tay áo lên: “Không sao, hôm qua em thấy tủ lạnh còn bột và thịt, để em nấu tạm ba bát sủi cảo khác.”
Thời Dĩ An cũng đi vào phụ một tay, trong bụng thầm quyết lần sau sẽ tránh xa cái tiệm cách chung cư hai ngõ này. Hại cô bị Thời Dĩ Châu sỉ nhục.
“Chị, em nói thật với chị này, chị nên đi học một khóa nấu ăn đi, như thế sau này kiếm bạn trai mới có lợi thế. Không phải ông cha ta đã nói rồi sao, muốn nắm bắt trái tim một người đàn ông thì cần nắm bắt dạ dày của anh ta trước.”
Thời Dĩ An chau mày: “Ông cha nào nói thế? Thời buổi nào rồi nấu ăn còn phân nam nữ?”
Thời Dĩ Châu gạt bát sủi cảo dở tệ sang một bên, hút thêm một ngụm cà phê: “Em không có ý đó. Em chỉ lo lắng cho tương lai của gia đình nhỏ nhà chị thôi. Giả dụ sau này chị kiếm bạn trai mà vớ trúng một ông không biết nấu ăn, thế chẳng phải cả nhà chết vì đói sao?”
Thời Dĩ An: “?”
“Không sao, tôi biết nấu.”
Thời Dĩ An và Thời Dĩ Châu cùng quay ra nhìn Tô Gia Ngôn, mỗi người một suy nghĩ.
Thời Dĩ An thì lo lắng Thời Dĩ Châu sẽ phát giác ra giữa cô và Tô Gia Ngôn có hành động mập mờ. Còn Thời Dĩ Châu thì…
“Cậu biết thì liên quan quái gì đến gì tôi?”
Thời Dĩ An: “…”
Thôi được rồi, cô đã đánh giá quá cao bộ óc ‘nhạy bén’ của em trai mình.
“Tôi và chị là hàng xóm, nếu chị không biết nấu có thể sang ăn ké, tôi không ngại.” Vẻ mặt Tô Gia Ngôn vô cùng đơn thuần, vừa nặn sủi cảo bỏ vào lồng hấp, vừa bổ sung thêm: “Đương nhiên, nếu chị muốn học nấu nướng, tôi cũng có thể dạy chị, miễn là chị không chê.”
Tên nhóc này, dù là người đầu óc trì độn đến mấy, nghe nhiều cũng sẽ phát hiện ra. Sao cứ phải khiêu khích giới hạn của Thời Dĩ Châu vậy?
“Ha ha, vậy khi nào rảnh chị sẽ nhờ thầy Tô dạy bảo, ha ha.” Cô chỉ còn cách giả vờ tự nhiên, tiếp lời. Dứt lời, cô chuyển chủ đề: “Sắp đến Tết rồi, em có dẫn bạn gái về không?”
Thời Dĩ Châu giảy nảy lên như cá mắc cạn: “Chị, sao chị biết em có bạn gái? Cậu ta nói?” Nói xong, cậu chỉ vào Tô Gia Ngôn.
Thời Dĩ An nhún vai: “Đâu khó để đoán ra, cả buổi chỉ nhìn điện thoại, thấy cuộc gọi tới là chạy ra chỗ khác để nghe. Vậy còn không rõ ràng sao?”
Đến lượt Thời Dĩ Châu ngại ngùng: “Cô ấy hay xấu hổ lắm, để khi nào cô ấy sẵn sàng, em mới dẫn về.”
Tô Gia Ngôn đậy nắp lồng hấp lại, bổ sung một câu: “Nếu lúc đó cậu chưa bị đá!”
“Tô Gia Ngôn!”
Bữa sáng kết thúc, Thời Dĩ An phải đi làm. Thời Dĩ Châu vẫn được nghỉ, bèn rủ Tô Gia Ngôn đi chơi.
“Có cậu mới uống nhầm thuốc.” Tô Gia Ngôn vỗ vào đầu Thời Dĩ Châu một cái cho cậu tỉnh táo: “Đi, đánh răng rửa mặt rồi sang nhà chị cậu ăn sáng, chị ấy chuẩn bị xong rồi.”
Tô Gia Ngôn ngồi trên sofa đợi Thời Dĩ Châu. Một lát sau, Thời Dĩ Châu đã vệ sinh cá nhân xong, cả hai cùng đi ra cửa. Lúc chờ Thời Dĩ An mở cửa, Thời Dĩ Châu huých vai Tô Gia Ngôn: “Hôm qua cực khổ cho cậu rồi, không bị nhức mỏi gì chứ?”
Tối qua, cuối cùng Tô Gia Ngôn vẫn làm tròn đạo chủ nhà, nhường phòng ngủ cho cậu. Mà Thời Dĩ Châu bôn ba di chuyển cả ngày, tắm xong đặt lưng xuống là ngủ không biết trời đất trăng sao gì.
Tô Gia Ngôn mặt dửng dưng, còn hơi cười: “Khoan khoái lắm, tôi chưa bao giờ nghĩ ngủ sofa lại khoan khoái như vậy.”
Thực tế là ngủ chung một giường với chị, được ôm chị ngủ cả đêm thật tuyệt. Đây là cảm giác cậu ao ước bao lâu, cũng lần đầu tiên được nếm trải.
Nói xong thì cửa nhà Thời Dĩ An cũng mở, lúc cô xuất hiện ở cửa, Thời Dĩ Châu có chút giật mình, bởi vì chị gái của cậu khoác một chiếc áo chống nắng che kín nửa thân trên, trùm cả đầu.
“Bà chị, ăn mặc kiểu gì đây?”
Thời Dĩ An cười gượng: “Tối qua vừa tẩy da chết, nay chị sợ bị bắt nắng thôi.” Nói xong, cô kéo Thời Dĩ Châu vào nhà: “Mau vào đi, đồ ăn xong hết rồi.”
Thời Dĩ Châu nhắc đến đồ ăn là quên luôn mọi thứ, cậu rảo bước vào trong, Thời Dĩ An nhìn Thời Dĩ Châu đi được một đoạn xa, cô ai oán nhìn Tô Gia Ngôn, đáp lại chỉ là nụ cười đầy ẩn ý của cậu.
Con hồ ly này, còn đang vênh váo ve vẩy đuôi trước mặt cô.
Đều tại cậu!
Ra tay quá độc ác!
Nếu không phải tối qua Tô Gia Ngôn tìm cách đánh dấu khắp nơi trên người cô, sáng ra cô có cần phải mặc kín như này không?
Tối qua bọn họ làm rất nhiều chuyện, chỉ chừa lại đúng phòng tuyến cuối cùng. Tô Gia Ngôn thậm chí còn khẩn khoản xin cô…
Nghĩ đến đây, Thời Dĩ An lại thấy cơ miệng mình đau nhức, mà mặt và tai cô cũng đỏ ửng lên vì ngại…
Tên nhóc này, xấu xa quá!
“Hai người còn đang buôn gì thế? Mau vào đây ăn đi!” Thời Dĩ Châu thấy mãi mà chị cậu và người anh em tốt của cậu chưa vào, gọi vọng ra. Thời Dĩ An không thèm quan tâm đến Tô Gia Ngôn nữa, cô đi vào trước. Nhưng mới đi được nửa đường, đã nghe thấy tiếng Thời Dĩ Châu gào lên:
“Móa! Chị nấu phải không?”
Thời Dĩ An bước nhanh chân hơn: “Sao thế?”
“Khó ăn quá!”
Hóa ra là sủi cảo không ngon.
“Em có cần phải quả quyết quy chụp như thế không? Cứ không ngon là do chị nấu sao?” Thời Dĩ An lao tới, bóp cổ Thời Dĩ Châu.
“Đương nhiên rồi, nếu nấu khó ăn thế này thì sao chưa sập tiệm chứ! Chắc chắn là chị nấu, dù sao em không chỉ một lần được lĩnh giáo tài năng bếp núc của chị.”
Thời Dĩ An cạn lời.
Tô Gia Ngôn đi từ sau tới, nhìn thấy đống túi và hộp đựng đồ ăn nhanh, cậu xắn tay áo lên: “Không sao, hôm qua em thấy tủ lạnh còn bột và thịt, để em nấu tạm ba bát sủi cảo khác.”
Thời Dĩ An cũng đi vào phụ một tay, trong bụng thầm quyết lần sau sẽ tránh xa cái tiệm cách chung cư hai ngõ này. Hại cô bị Thời Dĩ Châu sỉ nhục.
“Chị, em nói thật với chị này, chị nên đi học một khóa nấu ăn đi, như thế sau này kiếm bạn trai mới có lợi thế. Không phải ông cha ta đã nói rồi sao, muốn nắm bắt trái tim một người đàn ông thì cần nắm bắt dạ dày của anh ta trước.”
Thời Dĩ An chau mày: “Ông cha nào nói thế? Thời buổi nào rồi nấu ăn còn phân nam nữ?”
Thời Dĩ Châu gạt bát sủi cảo dở tệ sang một bên, hút thêm một ngụm cà phê: “Em không có ý đó. Em chỉ lo lắng cho tương lai của gia đình nhỏ nhà chị thôi. Giả dụ sau này chị kiếm bạn trai mà vớ trúng một ông không biết nấu ăn, thế chẳng phải cả nhà chết vì đói sao?”
Thời Dĩ An: “?”
“Không sao, tôi biết nấu.”
Thời Dĩ An và Thời Dĩ Châu cùng quay ra nhìn Tô Gia Ngôn, mỗi người một suy nghĩ.
Thời Dĩ An thì lo lắng Thời Dĩ Châu sẽ phát giác ra giữa cô và Tô Gia Ngôn có hành động mập mờ. Còn Thời Dĩ Châu thì…
“Cậu biết thì liên quan quái gì đến gì tôi?”
Thời Dĩ An: “…”
Thôi được rồi, cô đã đánh giá quá cao bộ óc ‘nhạy bén’ của em trai mình.
“Tôi và chị là hàng xóm, nếu chị không biết nấu có thể sang ăn ké, tôi không ngại.” Vẻ mặt Tô Gia Ngôn vô cùng đơn thuần, vừa nặn sủi cảo bỏ vào lồng hấp, vừa bổ sung thêm: “Đương nhiên, nếu chị muốn học nấu nướng, tôi cũng có thể dạy chị, miễn là chị không chê.”
Tên nhóc này, dù là người đầu óc trì độn đến mấy, nghe nhiều cũng sẽ phát hiện ra. Sao cứ phải khiêu khích giới hạn của Thời Dĩ Châu vậy?
“Ha ha, vậy khi nào rảnh chị sẽ nhờ thầy Tô dạy bảo, ha ha.” Cô chỉ còn cách giả vờ tự nhiên, tiếp lời. Dứt lời, cô chuyển chủ đề: “Sắp đến Tết rồi, em có dẫn bạn gái về không?”
Thời Dĩ Châu giảy nảy lên như cá mắc cạn: “Chị, sao chị biết em có bạn gái? Cậu ta nói?” Nói xong, cậu chỉ vào Tô Gia Ngôn.
Thời Dĩ An nhún vai: “Đâu khó để đoán ra, cả buổi chỉ nhìn điện thoại, thấy cuộc gọi tới là chạy ra chỗ khác để nghe. Vậy còn không rõ ràng sao?”
Đến lượt Thời Dĩ Châu ngại ngùng: “Cô ấy hay xấu hổ lắm, để khi nào cô ấy sẵn sàng, em mới dẫn về.”
Tô Gia Ngôn đậy nắp lồng hấp lại, bổ sung một câu: “Nếu lúc đó cậu chưa bị đá!”
“Tô Gia Ngôn!”
Bữa sáng kết thúc, Thời Dĩ An phải đi làm. Thời Dĩ Châu vẫn được nghỉ, bèn rủ Tô Gia Ngôn đi chơi.