Chương 33: Chúng ta hẹn hò đi!
Thời Dĩ An gục mặt hít hà hương bạc hà trên người Tô Gia Ngôn, sau đó chầm chậm nói: “Chúng ta… hẹn hò đi.”
Năm đó, kể từ lúc trúng tiếng sét ái tình với Thời Dĩ An, Tô Gia Ngôn mỗi khi tan học sẽ hộc tốc chạy đến cổng trường cấp ba, chờ Thời Dĩ An bước ra khỏi cổng, sau đó đi theo cô một mạch về đến tận nhà, xác định cô an toàn bước vào trong cửa tòa chung cư mới quay ngược lại, ra xe tài xế chờ để về nhà.
Cậu là một người thiếu thốn hơi ấm gia đình, bố mẹ luôn bận công việc riêng, chỉ có mình cậu với quản gia, người giúp việc trong căn biệt thự rộng lớn. Suốt năm tháng thiếu niên, Thời Dĩ An là hơi ấm duy nhất sưởi ấm cậu, chống đỡ căn phòng cô quạnh trong trái tim cậu.
Hôm đó, Tô Gia Ngôn chờ mãi, đã quá 10 phút không thấy Thời Dĩ An xuất hiện, trong khi bạn của cô đều đã về trước. Cậu kéo một người qua hỏi mới biết Thời Dĩ An cùng một bạn nữ khác ra khu nhà bỏ hoang cuối sân trường. Khi cậu trèo tường vào, chạy đến nơi đã nghe thấy tiếng khóc của cô.
Tô Gia Ngôn không dám nghĩ, nếu cậu đến chậm chút nữa, Thời Dĩ An sẽ ra sao.
Cậu cởi áo che lên người cô, lại dùng máy điện thoại của cô gọi cho gia đình cô.
Tên khốn Phương Chí Tĩnh bị cậu đánh ngất, máu me bê bết, mặt mũi bầm dập, sau đó cậu nhờ cậy quan hệ, gán cho gã một án tù chung thân.
Chỉ là… Thời Dĩ An đã bị tổn thương sâu sắc, cô thậm chí còn từng nghĩ đến việc tự sát. Tổn thương thể diện, tổn thương tâm hồn, nỗi ám ảnh về một tên bệnh hoạn đã khiến cô không còn dũng khí hòa mình vào xã hội.
Chỉ còn một cách khiến cô thôi tìm đến cái chết, đó là thôi miên để xóa sạch phần ký ức không tốt đẹp đó đi.
Thôi miên thành công.
Thời Dĩ An chuyển trường…
“Gia Ngôn, chúng ta hẹn hò đi!”
Động lực để Thời Dĩ An quyết định nhanh chóng như vậy, là vì cô đã nhớ ra ký ức xưa cũ. Cô nhớ ra cậu nhóc lần đầu cô gặp sau khi nhận lời tỏ tình, chính cậu nhóc ấy đã cứu vớt cô. Hóa ra tình cảm 9 năm mà cậu nói là thật, còn cô, cũng không còn lý do gì để đắn đo, lo sợ nữa.
Cứ yêu đi.
Tô Gia Ngôn đẩy nhẹ Thời Dĩ An ra, ánh mắt sững sờ: “An An… chị nói thật chứ?”
Thời Dĩ An cười mỉm: “Thật mà.”
“Nhưng chuyện cũ…”
“Yên tâm, chị sẽ không tự sát nữa đâu. Quá khứ tuy đáng sợ, những đã nhiều năm trôi qua rồi, cuộc sống tươi đẹp thế này chị sẽ không vì chút chuyện cũ mà chấm dứt đâu.” Thời Dĩ An theo thói quen đưa tay lên xoa đầu Tô Gia Ngôn, đang xoa nửa chừng thì bị cậu nắm lấy.
Tô Gia Ngôn kéo cô vào lòng, cậu thủ thỉ: “Tốt quá, cảm giác khi bị chị lãng quên không tốt chút nào.”
Thời Dĩ An chủ động níu cổ cậu, đặt lên môi cậu một nụ hôn. Đây là lần đầu tiên cô chủ động tỏ tình, chủ động hôn, có chút căng thẳng. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, chạm lên môi rồi lại tách ra.
Tô Gia Ngôn sao thỏa mãn được. Cậu níu eo cô, kéo lại gần, môi gần chạm môi, Thời Dĩ An vội kêu lên:
“Khoan đã! Đây là bệnh viện mà!”
“Thế thì đi khách sạn?” Tô Gia Ngôn cười gian.
“Không muốn!” Thời Dĩ An lập tức lắc đầu: “Chị vẫn chưa sẵn sàng.”
Tô Gia Ngôn bỗng nhìn cô cười khúc khích, sau đó đưa tay lên nhéo má cô: “Chị, em phát hiện chị học nhanh phết đấy.”
Thời Dĩ An ngẩn người mất mấy giây rồi lập tức hiểu ra Tô Gia Ngôn đang ám chỉ điều gì. Cô thẹn quá hóa giận, đấm vào ngực cậu.
Nhìn thấy trạng thái tâm lý của Thời Dĩ An ổn định, Tô Gia Ngôn âm thầm thở phào một hơi.
Chiều tối, Thời Dĩ An được xuất viện, cô nằng nặc đòi đi ăn lẩu. Vừa hay nhóm bạn ở ký túc xá của Tô Gia Ngôn cũng gọi điện rủ cậu đi. Vốn dĩ Tô Gia Ngôn định từ chối, muốn đi riêng với Thời Dĩ An, thế nhưng nghe xong, cô lại chủ động muốn đi ăn cùng.
Hai người sau khi ra viện, trực tiếp gọi taxi đến phố ẩm thực ngoài cổng Tây trường Đại học S. Vương Tinh Húc, Đặng Vy, Từ Hồng Minh đã ngồi gọi đồ sẵn, lúc nhìn thấy Tô Gia Ngôn nắm tay Thời Dĩ An xuống xe, mắt ba người sáng rực.
Vương Tinh Húc lập tức hô to: “Anh Ngôn, chị dâu, ở đây!”
Thời Dĩ An mới xác định quan hệ với cậu nhóc của mình, vẫn còn thấy chưa quen nên vô cùng xấu hổ, thế nhưng cô không cách nào rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Tô Gia Ngôn, cuối cùng chỉ đành cúi mặt, nép sát người cậu, cùng đi đến chỗ ba cậu thanh niên kia.
Ở quán ăn vỉa hè phía xa, Úc Noãn Khê đã nhìn thấy bóng dáng hai người, nhìn thấy cả đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau, cô nàng hậm hực muốn lao lên, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại, chụp một bức ảnh rồi gửi đến một người tên Tô Thời Nghi.
Năm đó, kể từ lúc trúng tiếng sét ái tình với Thời Dĩ An, Tô Gia Ngôn mỗi khi tan học sẽ hộc tốc chạy đến cổng trường cấp ba, chờ Thời Dĩ An bước ra khỏi cổng, sau đó đi theo cô một mạch về đến tận nhà, xác định cô an toàn bước vào trong cửa tòa chung cư mới quay ngược lại, ra xe tài xế chờ để về nhà.
Cậu là một người thiếu thốn hơi ấm gia đình, bố mẹ luôn bận công việc riêng, chỉ có mình cậu với quản gia, người giúp việc trong căn biệt thự rộng lớn. Suốt năm tháng thiếu niên, Thời Dĩ An là hơi ấm duy nhất sưởi ấm cậu, chống đỡ căn phòng cô quạnh trong trái tim cậu.
Hôm đó, Tô Gia Ngôn chờ mãi, đã quá 10 phút không thấy Thời Dĩ An xuất hiện, trong khi bạn của cô đều đã về trước. Cậu kéo một người qua hỏi mới biết Thời Dĩ An cùng một bạn nữ khác ra khu nhà bỏ hoang cuối sân trường. Khi cậu trèo tường vào, chạy đến nơi đã nghe thấy tiếng khóc của cô.
Tô Gia Ngôn không dám nghĩ, nếu cậu đến chậm chút nữa, Thời Dĩ An sẽ ra sao.
Cậu cởi áo che lên người cô, lại dùng máy điện thoại của cô gọi cho gia đình cô.
Tên khốn Phương Chí Tĩnh bị cậu đánh ngất, máu me bê bết, mặt mũi bầm dập, sau đó cậu nhờ cậy quan hệ, gán cho gã một án tù chung thân.
Chỉ là… Thời Dĩ An đã bị tổn thương sâu sắc, cô thậm chí còn từng nghĩ đến việc tự sát. Tổn thương thể diện, tổn thương tâm hồn, nỗi ám ảnh về một tên bệnh hoạn đã khiến cô không còn dũng khí hòa mình vào xã hội.
Chỉ còn một cách khiến cô thôi tìm đến cái chết, đó là thôi miên để xóa sạch phần ký ức không tốt đẹp đó đi.
Thôi miên thành công.
Thời Dĩ An chuyển trường…
“Gia Ngôn, chúng ta hẹn hò đi!”
Động lực để Thời Dĩ An quyết định nhanh chóng như vậy, là vì cô đã nhớ ra ký ức xưa cũ. Cô nhớ ra cậu nhóc lần đầu cô gặp sau khi nhận lời tỏ tình, chính cậu nhóc ấy đã cứu vớt cô. Hóa ra tình cảm 9 năm mà cậu nói là thật, còn cô, cũng không còn lý do gì để đắn đo, lo sợ nữa.
Cứ yêu đi.
Tô Gia Ngôn đẩy nhẹ Thời Dĩ An ra, ánh mắt sững sờ: “An An… chị nói thật chứ?”
Thời Dĩ An cười mỉm: “Thật mà.”
“Nhưng chuyện cũ…”
“Yên tâm, chị sẽ không tự sát nữa đâu. Quá khứ tuy đáng sợ, những đã nhiều năm trôi qua rồi, cuộc sống tươi đẹp thế này chị sẽ không vì chút chuyện cũ mà chấm dứt đâu.” Thời Dĩ An theo thói quen đưa tay lên xoa đầu Tô Gia Ngôn, đang xoa nửa chừng thì bị cậu nắm lấy.
Tô Gia Ngôn kéo cô vào lòng, cậu thủ thỉ: “Tốt quá, cảm giác khi bị chị lãng quên không tốt chút nào.”
Thời Dĩ An chủ động níu cổ cậu, đặt lên môi cậu một nụ hôn. Đây là lần đầu tiên cô chủ động tỏ tình, chủ động hôn, có chút căng thẳng. Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, chạm lên môi rồi lại tách ra.
Tô Gia Ngôn sao thỏa mãn được. Cậu níu eo cô, kéo lại gần, môi gần chạm môi, Thời Dĩ An vội kêu lên:
“Khoan đã! Đây là bệnh viện mà!”
“Thế thì đi khách sạn?” Tô Gia Ngôn cười gian.
“Không muốn!” Thời Dĩ An lập tức lắc đầu: “Chị vẫn chưa sẵn sàng.”
Tô Gia Ngôn bỗng nhìn cô cười khúc khích, sau đó đưa tay lên nhéo má cô: “Chị, em phát hiện chị học nhanh phết đấy.”
Thời Dĩ An ngẩn người mất mấy giây rồi lập tức hiểu ra Tô Gia Ngôn đang ám chỉ điều gì. Cô thẹn quá hóa giận, đấm vào ngực cậu.
Nhìn thấy trạng thái tâm lý của Thời Dĩ An ổn định, Tô Gia Ngôn âm thầm thở phào một hơi.
Chiều tối, Thời Dĩ An được xuất viện, cô nằng nặc đòi đi ăn lẩu. Vừa hay nhóm bạn ở ký túc xá của Tô Gia Ngôn cũng gọi điện rủ cậu đi. Vốn dĩ Tô Gia Ngôn định từ chối, muốn đi riêng với Thời Dĩ An, thế nhưng nghe xong, cô lại chủ động muốn đi ăn cùng.
Hai người sau khi ra viện, trực tiếp gọi taxi đến phố ẩm thực ngoài cổng Tây trường Đại học S. Vương Tinh Húc, Đặng Vy, Từ Hồng Minh đã ngồi gọi đồ sẵn, lúc nhìn thấy Tô Gia Ngôn nắm tay Thời Dĩ An xuống xe, mắt ba người sáng rực.
Vương Tinh Húc lập tức hô to: “Anh Ngôn, chị dâu, ở đây!”
Thời Dĩ An mới xác định quan hệ với cậu nhóc của mình, vẫn còn thấy chưa quen nên vô cùng xấu hổ, thế nhưng cô không cách nào rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Tô Gia Ngôn, cuối cùng chỉ đành cúi mặt, nép sát người cậu, cùng đi đến chỗ ba cậu thanh niên kia.
Ở quán ăn vỉa hè phía xa, Úc Noãn Khê đã nhìn thấy bóng dáng hai người, nhìn thấy cả đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau, cô nàng hậm hực muốn lao lên, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế lại, chụp một bức ảnh rồi gửi đến một người tên Tô Thời Nghi.