Chương 35
Lục Ngô nắm chặt góc áo, tim đập nhanh kịch liệt, trong đầu lặp đi lặp lại: “Đừng nghe, đừng nghe…”
Nhưng mà, chưa đến hai mươi giây, điện thoại đã được kết nối.
“Lục Ngô?” Giọng nói của Tiêu Lăng vang vọng rõ ràng khắp phòng khách yên tĩnh: “Sao vậy?”
Lời nói và giọng điệu của cậu đều rất bình thường, nhưng vừa dứt lời, Dương Ngọc San đã cúp máy.
Bà là người từng trải làm sao có thể không nghe ra được sự dịu dàng bất thường ẩn chứa trong câu nói bình thường kia.
Bầu không khí trong phòng khách trở nên nặng nề.
“Con giải thích đi.”
Dương Ngọc San bình tĩnh ra lệnh.
Lục Ngô cắn môi, sắc mặt tái nhợt.
**
Cuộc gọi này thật khó hiểu, Tiêu Lăng nhíu mày, mí mắt bất an giật giật.
Màn hình điện thoại còn chưa tắt, phía trên có thể nhìn thấy cuộc gọi đến từ Lục Ngô đã nghe, thời gian gọi chỉ có bốn giây.
Cậu chỉ nói một câu, không nghe được bất kỳ âm thanh gì từ bên kia thì điện thoại đã bị cúp máy.
Tiêu Lăng suy nghĩ một lát, soạn một đoạn tin nhắn, nhưng ngón tay dừng lại ở nút gửi một giây, vẫn không nhấn xuống. Cậu xoá hết đoạn tin nhắn đã soạn đi, ngón tay gõ hai lần vào màn hình, vẻ mặt hơi trầm xuống.
Suy nghĩ một chút, cậu mở danh bạ ra, gọi đến số điện thoại của Mạnh Tiêm Lâm.
“Tiêu Lăng?” Mạnh Tiêm Lâm hơi kinh ngạc: “Có chuyện gì không?”
“Cậu có thông tin liên lạc của Dương Tuyết không?”
Lấy được số điện thoại của Dương Tuyết, cậu không do dự lập tức gọi đến.
Trả lời điện thoại là một người đàn ông, giọng nói từ tính, có chút lười biếng: “Xin chào.”
Tiêu Lăng dừng một chút: “Xin chào, em tìm Dương Tuyết.”
Hô hấp của anh ta dường như chậm lại, cười khẽ một tiếng khó hiểu, kéo dài âm cuối lười biếng gọi to: “Em gái Tiểu Tuyết, có một bạn học nam tìm em kìa—”
Chỉ một lúc sau, trong điện thoại truyền đến vài tiếng cãi vã, sau đó là tiếng dép bước lên bậc thang gỗ, cùng lúc đó, một giọng nói trong trẻo vang lên: “A lô? Xin chào, tớ là Dương Tuyết.”
“Tớ là Tiêu Lăng.”
Dương Tuyết khó tin hít một ngụm khí lạnh: “Tiêu Lăng?! Cậu, sao cậu lại có số điện thoại của tớ? Không, không, không… Bạn học Tiêu, cho hỏi cậu gọi tớ có chuyện gì không?”
Tiêu Lăng nói thẳng: “Có thể làm phiền cậu gọi cho Lục Ngô được không? Nếu như gọi điện thoại di động của cậu ấy không được thì cậu thử gọi điện thoại bàn nhà cậu ấy xem.”
Nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của cậu, Dương Tuyết ngẩn người: “Xảy ra chuyện gì vậy? Cậu không gọi được sao?”
“… Nếu tớ gọi, tình hình có lẽ sẽ trở nên nghiêm trọng hơn.”
Đầu óc Dương Tuyết xoay chuyển rất nhanh, trong nháy mắt đã hiểu chút gì đó: “Được, tớ biết rồi.”
Lúc Dương Tuyết gọi tới, Lục Ngô vẫn duy trì tư thế đứng ngay từ đầu, cúi đầu, môi sắp bị cắn rách, im lặng rơi nước mắt. Dương Ngọc San kích động trách mắng cô, tức giận đến mức hai vai run rẩy.
Điện thoại của Lục Ngô đã bị tắt máy, đưa Lục Thành giữ, tiếng chuông điện thoại bàn đột ngột vang lên xen giữa lời nói của Dương Ngọc San, cắt ngang lời bà sắp nói.
Sau ba giây im lặng kỳ lạ, Dương Ngọc San hồi phục một chút cảm xúc, đi trả lời điện thoại.
“A, Dương Tuyết à.”
“Con bé bị cảm lạnh, không được khoẻ, đã ngủ trước rồi.”
“… Vậy sao? Hiện tại bố con bé đang giữ điện thoại di động của nó, không để ý pin. Có chuyện gì con cứ nói cho dì, chờ Lục Ngô ngủ dậy dì bảo nó.”
“À, được, dì nhớ rồi.”
“Chờ đã.” Lúc sắp cúp máy, bà bỗng nhiên gọi Dương Tuyết.
Lục Ngô vẫn tập trung lắng nghe, ngừng thở.
“Dương Tuyết, dì hỏi con chuyện này.” Dương Ngọc San nói chậm lại: “Lớp trưởng của lớp Lục Ngô tên là Tiêu Lăng sao? Con biết không?”
“… Có đúng không? À, không có gì, chỉ là dì tò mò, tùy tiện hỏi một chút thôi. Không sao, không sao, tạm biệt.”
**
Dương Tuyết cúp máy, chưa kịp bình tĩnh lại gọi cho Tiêu Lăng.
Điện thoại vừa được kết nối, cô ấy không thể chịu được mà vội vàng mở miệng trước báo cáo tình hình: “Thật sự có chuyện rồi, huhu điện thoại di động tắt máy, tớ gọi điện thoại bàn thì mẹ cậu ấy nhận, còn nói điện thoại của cậu ấy đang ở chỗ bố cậu ấy… Đúng rồi, mẹ cậu ấy còn hỏi về cậu.”
“… Hỏi thăm tớ?” Tiêu Lăng tiêu hoá thông tin được truyền đạt từ chuỗi lời nói dài của cô ấy.
“Đúng vậy, hỏi tớ có biết cậu không. Cậu yên tâm đi, những lời tớ nói đều hữu ích, không nói về chuyện của cậu và Lục Ngô, tớ còn khen cậu hết lời.” Dương Tuyết chần chờ một chút: “Tình yêu ngầm của các cậu chín phần chín là bị phát hiện rồi.”
Tiêu Lăng đương nhiên cũng biết.
Trước đó chỉ là suy đoán, vậy nên vì an toàn cậu mới nhờ Dương Tuyết, kết quả đạt được đã chứng minh suy đoán của cậu là đúng.
Hôm nay quả thực cậu đã quá liều lĩnh.
Cậu rất muốn gặp cô, không cân nhắc toàn bộ hậu quả đã vội ra cửa.
Cậu đã từng nghĩ mình là người cẩn thận, bây giờ xem ra cậu vẫn có chút ngạo mạn mà chính mình cũng không biết.
Tiêu Lăng thở dài một tiếng, khẽ nói câu cảm ơn: “Gần đây tớ không liên lạc được với cậu ấy, nếu cậu có tin tức của cậu ấy thì có thể nói cho tớ biết không?”
Dương Tuyết liên tục đồng ý, chần chừ một chút, an ủi: “À, bạn học Tiêu, cậu không cần lo lắng quá đâu, chú và dì có tức giận tới đâu thì ít nhất cũng sẽ không đánh Lục Ngô, điều này cậu có thể an tâm.”
“Được. Cảm ơn, làm phiền cậu rồi.”
“Không phiền, không phiền.”
Cúp điện thoại, Tiêu Lăng mím môi, đứng bên giường một lúc lâu.
Cậu không nhịn được mà nghĩ, bây giờ cô thế nào rồi?
Chắc chắn không phải đang ngủ, có lẽ vẫn còn đang bị bố mẹ tra hỏi và trách cứ.
Có lẽ… Đang khóc.
Tiêu Lăng nhíu chặt mày, nghĩ đến bộ dạng cô cúi đầu khóc, đau lòng càng thêm tự trách.
Cửa sổ phòng không đóng chặt, gió lạnh xuyên qua khe cửa, phát ra tiếng “ù ù” kéo dài như tiếng khóc, làm người ta phiền lòng.
“Con trai, sao tiếng gió phòng con lại lớn như vậy, có phải là không đóng chặt cửa sổ không?” Mẹ Tiêu thò đầu vào từ cánh cửa khép hờ, thấy cậu đứng bất động như một pho tượng, lại gọi một tiếng: “Con trai, con có nghe mẹ nói không?”
Bà gõ cửa hai cái, muốn thu hút sự chú ý của Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng cuối cùng cũng có phản ứng, xoay người nhìn mẹ, ánh mắt bình tĩnh mà nghiêm túc.
“Mẹ, con đang yêu.”
**
Ngày hôm sau, Lục Ngô không chút bất ngờ nào mà phát sốt.
Sốt không nhẹ, cả người như đống bùn nhão ngồi phịch trên giường, toàn thân không có sức lực, hơi thở nóng đến dọa người.
Cô vô thức sờ sờ bên cạnh gối, một lúc sau mới chậm chạp nhớ lại, điện thoại di động đã bị tịch thu, khó có thể lấy về.
Cô bọc lấy chăn khó khăn hít thở, khóc cả đêm nên mắt vừa đỏ vừa sưng, càng thêm khó chịu.
Buổi tối hôm qua xem như tan rã trong không vui, Lục Ngô chống lại sự tức giận to lớn của bố mẹ để thanh minh cho mình, giải thích cho Tiêu Lăng, nhiều lần bảo đảm tương lai, nhưng đều vô dụng.
Bố mẹ đang nổi giận, cái gì cũng nghe không lọt, đồng thời cố chấp đổ lỗi cho mối quan hệ của cô với Tiêu Lăng làm thành tích học tập tuột dốc.
Mặc dù cô đã cố gắng giải thích nói không phải, nói với bố mẹ rằng Tiêu Lăng đã giúp đỡ cô rất nhiều trong việc học, nhưng cũng không thể đả động hai người họ.
Cô không muốn nhận sai. Cô nghĩ rằng mình đúng, sai lầm duy nhất là nói dối bố mẹ mình.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Lục Ngô bộc phát tranh chấp với bố mẹ, lúc chia khoa chỉ có thể coi là tranh luận, cuối cùng Lục Thành cũng thoả hiệp. Lần này thật sự rõ ràng là không ai nhường ai.
Cô con gái luôn ngoan ngoãn giờ lại “phản nghịch” càng khiến Lục Thành và Dương Ngọc San khó tin.
Cuộc cãi vã này kết thúc khi Dương Ngọc San tức giận đến mức phất tay áo về phòng, còn Lục Ngô khoá trái cửa phòng mình.
Lục Ngô vùi đầu vào gối khóc thật lâu, khóc đến mơ màng thiếp đi.
Lúc tỉnh lại đã là chín giờ sáng.
Hôm nay là ngày làm việc, giờ này bố mẹ đã đi làm từ lâu, cô vùng vẫy đứng lên mở cửa phòng, trong nhà yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của cô và tiếng đồng hồ hoạt động.
Nhiệt kế và thuốc cảm lạnh được đặt trên bàn phòng khách, bên cạnh là cốc nước cô chuyên dùng, dưới đáy đè lên một tờ giấy: Nước sôi ở trong phòng bếp, uống nước nóng, uống thuốc.
Giọng điệu rất cứng nhắc.
Nhưng đến cùng cũng là máu mủ của mình, sao có thể không đau lòng.
Hốc mắt Lục Ngô lại đỏ lên, hít một hơi thật sâu, nuốt nước mắt vào trong.
Cô đo nhiệt độ cơ thể, chịu lạnh cộng thêm một đêm không nghỉ ngơi tốt, cô sốt gần bốn mươi độ. Đo xong, Lục Ngô kéo cơ thể mệt mỏi rót một ly nước ấm, sau đó uống thuốc cảm, nhưng vẫn khó chịu.
Điện thoại di động không có trên người, cô mở cửa, phát hiện cửa nhà đã bị bố mẹ khoá từ bên ngoài.
Nhất thời có hơi tuyệt vọng.
Tầm mắt của cô hốt hoảng mơ màng một lát, dừng trên chiếc điện thoại bàn đặt trên tủ trang trí.
Cô chậm rãi nhìn đi tới thoáng qua, may mà bố mẹ không rút dây điện thoại.
Cũng có thể là quên.
Tóm lại, đối với cô mà nói đây là cọng cỏ cứu mạng duy nhất.
Cô cầm ống nghe lên, do dự hồi lâu mới gọi một cú điện thoại.
Đã kết nối, không ai trả lời.
Cô đợi hai phút, sau đó gọi lại một lần nữa.
Lần này thông.
Bên kia truyền đến tiếng mạt chược, chấn động làm huyệt Thái Dương của Lục Ngô không khỏi giật giật.
“A lô?” Một giọng nữ già nua nhưng tràn đầy năng lượng xen lẫn trong đó.
“Bà nội…”
Lục Ngô khàn giọng, vừa dứt lời, một trận chua xót kịch liệt xông lên, cô nhất thời không nói được nữa, mím môi, giơ tay lên lau nước mắt loạn xạ.
Ngay sau khi nghe giọng nói của cô, bà nội lập tức lo lắng: “Ôi, bé cưng ngoan của bà, có chuyện gì vậy?”
“Bà Lý, cháu gái ngoan của bà lại gọi điện cho bà à?” Một trong những người bạn chơi bài mỉm cười và hỏi.
Bà nội nói: “Các bà đánh trước đi, tôi đi gọi điện thoại với cháu gái ngoan.”
“Được rồi, được rồi.” Bạn đánh bài hâm mộ nói: “Nếu tổ tông nhà tôi có đứa cháu gái nghe lời như cháu bà thì tôi có thể bớt nhọc lòng rồi.”
Những lời này truyền vào tai Lục Ngô không sót một chữ.
Bà nội đi tới một nơi yên tĩnh: “Bé ngoan, có chuyện gì vậy? Không cần vội, có gì cứ nói với bà nội.”
Người bệnh luôn luôn yếu ớt hơn bình thường, giọng nói ấm áp và bao dung của người già có truyền qua ống nghe lạnh như băng thì nhiệt độ không giảm vẫn như cũ, giống như lúc nhỏ từng trấn an cô vậy.
Những cảm xúc tồn đọng hơn mười năm bỗng nhiên sụp đổ.
“Bà ơi, con mệt quá.” Cổ họng cô đắng chát: “Con mệt quá…”
Từ khi bắt đầu biết ghi nhớ, những từ người khác hình dung về cô mà cô từng nghe nhiều nhất là “ngoan”, “hiểu chuyện” và “nghe lời”.
Mỗi lần có người nói như vậy về cô, cả nhà sẽ cười vui vẻ, và sau đó cũng sẽ khen cô như vậy.
Vì thế cô biết, mình phải làm một đứa trẻ ngoan.
Cứ thế ngoan ngoãn tận mười mấy năm.
Nhưng cô cũng rất mệt mỏi.
Làm một đứa trẻ ngoan, thật mệt mỏi.
Chỉ có ở trước mặt Tiêu Lăng, cô mới có thể thử buông thả, có thể biểu đạt những cảm xúc không vui.
Điều này bắt nguồn từ sự bao dung và dẫn dắt từng chút, từng chút của Tiêu Lăng.
Khiến cô thực sự cảm nhận được mình là người như thế nào.
Hoá ra cô cũng có thể không ngoan như vậy.
Hoá ra cô cũng có quyền thể hiện tất cả cảm xúc của mình.
Hoá ra thật sự sẽ có người hi vọng mình không ngoan, đồng thời tiếp nhận tất cả dáng vẻ của mình.
Nhưng mà, chưa đến hai mươi giây, điện thoại đã được kết nối.
“Lục Ngô?” Giọng nói của Tiêu Lăng vang vọng rõ ràng khắp phòng khách yên tĩnh: “Sao vậy?”
Lời nói và giọng điệu của cậu đều rất bình thường, nhưng vừa dứt lời, Dương Ngọc San đã cúp máy.
Bà là người từng trải làm sao có thể không nghe ra được sự dịu dàng bất thường ẩn chứa trong câu nói bình thường kia.
Bầu không khí trong phòng khách trở nên nặng nề.
“Con giải thích đi.”
Dương Ngọc San bình tĩnh ra lệnh.
Lục Ngô cắn môi, sắc mặt tái nhợt.
**
Cuộc gọi này thật khó hiểu, Tiêu Lăng nhíu mày, mí mắt bất an giật giật.
Màn hình điện thoại còn chưa tắt, phía trên có thể nhìn thấy cuộc gọi đến từ Lục Ngô đã nghe, thời gian gọi chỉ có bốn giây.
Cậu chỉ nói một câu, không nghe được bất kỳ âm thanh gì từ bên kia thì điện thoại đã bị cúp máy.
Tiêu Lăng suy nghĩ một lát, soạn một đoạn tin nhắn, nhưng ngón tay dừng lại ở nút gửi một giây, vẫn không nhấn xuống. Cậu xoá hết đoạn tin nhắn đã soạn đi, ngón tay gõ hai lần vào màn hình, vẻ mặt hơi trầm xuống.
Suy nghĩ một chút, cậu mở danh bạ ra, gọi đến số điện thoại của Mạnh Tiêm Lâm.
“Tiêu Lăng?” Mạnh Tiêm Lâm hơi kinh ngạc: “Có chuyện gì không?”
“Cậu có thông tin liên lạc của Dương Tuyết không?”
Lấy được số điện thoại của Dương Tuyết, cậu không do dự lập tức gọi đến.
Trả lời điện thoại là một người đàn ông, giọng nói từ tính, có chút lười biếng: “Xin chào.”
Tiêu Lăng dừng một chút: “Xin chào, em tìm Dương Tuyết.”
Hô hấp của anh ta dường như chậm lại, cười khẽ một tiếng khó hiểu, kéo dài âm cuối lười biếng gọi to: “Em gái Tiểu Tuyết, có một bạn học nam tìm em kìa—”
Chỉ một lúc sau, trong điện thoại truyền đến vài tiếng cãi vã, sau đó là tiếng dép bước lên bậc thang gỗ, cùng lúc đó, một giọng nói trong trẻo vang lên: “A lô? Xin chào, tớ là Dương Tuyết.”
“Tớ là Tiêu Lăng.”
Dương Tuyết khó tin hít một ngụm khí lạnh: “Tiêu Lăng?! Cậu, sao cậu lại có số điện thoại của tớ? Không, không, không… Bạn học Tiêu, cho hỏi cậu gọi tớ có chuyện gì không?”
Tiêu Lăng nói thẳng: “Có thể làm phiền cậu gọi cho Lục Ngô được không? Nếu như gọi điện thoại di động của cậu ấy không được thì cậu thử gọi điện thoại bàn nhà cậu ấy xem.”
Nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của cậu, Dương Tuyết ngẩn người: “Xảy ra chuyện gì vậy? Cậu không gọi được sao?”
“… Nếu tớ gọi, tình hình có lẽ sẽ trở nên nghiêm trọng hơn.”
Đầu óc Dương Tuyết xoay chuyển rất nhanh, trong nháy mắt đã hiểu chút gì đó: “Được, tớ biết rồi.”
Lúc Dương Tuyết gọi tới, Lục Ngô vẫn duy trì tư thế đứng ngay từ đầu, cúi đầu, môi sắp bị cắn rách, im lặng rơi nước mắt. Dương Ngọc San kích động trách mắng cô, tức giận đến mức hai vai run rẩy.
Điện thoại của Lục Ngô đã bị tắt máy, đưa Lục Thành giữ, tiếng chuông điện thoại bàn đột ngột vang lên xen giữa lời nói của Dương Ngọc San, cắt ngang lời bà sắp nói.
Sau ba giây im lặng kỳ lạ, Dương Ngọc San hồi phục một chút cảm xúc, đi trả lời điện thoại.
“A, Dương Tuyết à.”
“Con bé bị cảm lạnh, không được khoẻ, đã ngủ trước rồi.”
“… Vậy sao? Hiện tại bố con bé đang giữ điện thoại di động của nó, không để ý pin. Có chuyện gì con cứ nói cho dì, chờ Lục Ngô ngủ dậy dì bảo nó.”
“À, được, dì nhớ rồi.”
“Chờ đã.” Lúc sắp cúp máy, bà bỗng nhiên gọi Dương Tuyết.
Lục Ngô vẫn tập trung lắng nghe, ngừng thở.
“Dương Tuyết, dì hỏi con chuyện này.” Dương Ngọc San nói chậm lại: “Lớp trưởng của lớp Lục Ngô tên là Tiêu Lăng sao? Con biết không?”
“… Có đúng không? À, không có gì, chỉ là dì tò mò, tùy tiện hỏi một chút thôi. Không sao, không sao, tạm biệt.”
**
Dương Tuyết cúp máy, chưa kịp bình tĩnh lại gọi cho Tiêu Lăng.
Điện thoại vừa được kết nối, cô ấy không thể chịu được mà vội vàng mở miệng trước báo cáo tình hình: “Thật sự có chuyện rồi, huhu điện thoại di động tắt máy, tớ gọi điện thoại bàn thì mẹ cậu ấy nhận, còn nói điện thoại của cậu ấy đang ở chỗ bố cậu ấy… Đúng rồi, mẹ cậu ấy còn hỏi về cậu.”
“… Hỏi thăm tớ?” Tiêu Lăng tiêu hoá thông tin được truyền đạt từ chuỗi lời nói dài của cô ấy.
“Đúng vậy, hỏi tớ có biết cậu không. Cậu yên tâm đi, những lời tớ nói đều hữu ích, không nói về chuyện của cậu và Lục Ngô, tớ còn khen cậu hết lời.” Dương Tuyết chần chờ một chút: “Tình yêu ngầm của các cậu chín phần chín là bị phát hiện rồi.”
Tiêu Lăng đương nhiên cũng biết.
Trước đó chỉ là suy đoán, vậy nên vì an toàn cậu mới nhờ Dương Tuyết, kết quả đạt được đã chứng minh suy đoán của cậu là đúng.
Hôm nay quả thực cậu đã quá liều lĩnh.
Cậu rất muốn gặp cô, không cân nhắc toàn bộ hậu quả đã vội ra cửa.
Cậu đã từng nghĩ mình là người cẩn thận, bây giờ xem ra cậu vẫn có chút ngạo mạn mà chính mình cũng không biết.
Tiêu Lăng thở dài một tiếng, khẽ nói câu cảm ơn: “Gần đây tớ không liên lạc được với cậu ấy, nếu cậu có tin tức của cậu ấy thì có thể nói cho tớ biết không?”
Dương Tuyết liên tục đồng ý, chần chừ một chút, an ủi: “À, bạn học Tiêu, cậu không cần lo lắng quá đâu, chú và dì có tức giận tới đâu thì ít nhất cũng sẽ không đánh Lục Ngô, điều này cậu có thể an tâm.”
“Được. Cảm ơn, làm phiền cậu rồi.”
“Không phiền, không phiền.”
Cúp điện thoại, Tiêu Lăng mím môi, đứng bên giường một lúc lâu.
Cậu không nhịn được mà nghĩ, bây giờ cô thế nào rồi?
Chắc chắn không phải đang ngủ, có lẽ vẫn còn đang bị bố mẹ tra hỏi và trách cứ.
Có lẽ… Đang khóc.
Tiêu Lăng nhíu chặt mày, nghĩ đến bộ dạng cô cúi đầu khóc, đau lòng càng thêm tự trách.
Cửa sổ phòng không đóng chặt, gió lạnh xuyên qua khe cửa, phát ra tiếng “ù ù” kéo dài như tiếng khóc, làm người ta phiền lòng.
“Con trai, sao tiếng gió phòng con lại lớn như vậy, có phải là không đóng chặt cửa sổ không?” Mẹ Tiêu thò đầu vào từ cánh cửa khép hờ, thấy cậu đứng bất động như một pho tượng, lại gọi một tiếng: “Con trai, con có nghe mẹ nói không?”
Bà gõ cửa hai cái, muốn thu hút sự chú ý của Tiêu Lăng.
Tiêu Lăng cuối cùng cũng có phản ứng, xoay người nhìn mẹ, ánh mắt bình tĩnh mà nghiêm túc.
“Mẹ, con đang yêu.”
**
Ngày hôm sau, Lục Ngô không chút bất ngờ nào mà phát sốt.
Sốt không nhẹ, cả người như đống bùn nhão ngồi phịch trên giường, toàn thân không có sức lực, hơi thở nóng đến dọa người.
Cô vô thức sờ sờ bên cạnh gối, một lúc sau mới chậm chạp nhớ lại, điện thoại di động đã bị tịch thu, khó có thể lấy về.
Cô bọc lấy chăn khó khăn hít thở, khóc cả đêm nên mắt vừa đỏ vừa sưng, càng thêm khó chịu.
Buổi tối hôm qua xem như tan rã trong không vui, Lục Ngô chống lại sự tức giận to lớn của bố mẹ để thanh minh cho mình, giải thích cho Tiêu Lăng, nhiều lần bảo đảm tương lai, nhưng đều vô dụng.
Bố mẹ đang nổi giận, cái gì cũng nghe không lọt, đồng thời cố chấp đổ lỗi cho mối quan hệ của cô với Tiêu Lăng làm thành tích học tập tuột dốc.
Mặc dù cô đã cố gắng giải thích nói không phải, nói với bố mẹ rằng Tiêu Lăng đã giúp đỡ cô rất nhiều trong việc học, nhưng cũng không thể đả động hai người họ.
Cô không muốn nhận sai. Cô nghĩ rằng mình đúng, sai lầm duy nhất là nói dối bố mẹ mình.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Lục Ngô bộc phát tranh chấp với bố mẹ, lúc chia khoa chỉ có thể coi là tranh luận, cuối cùng Lục Thành cũng thoả hiệp. Lần này thật sự rõ ràng là không ai nhường ai.
Cô con gái luôn ngoan ngoãn giờ lại “phản nghịch” càng khiến Lục Thành và Dương Ngọc San khó tin.
Cuộc cãi vã này kết thúc khi Dương Ngọc San tức giận đến mức phất tay áo về phòng, còn Lục Ngô khoá trái cửa phòng mình.
Lục Ngô vùi đầu vào gối khóc thật lâu, khóc đến mơ màng thiếp đi.
Lúc tỉnh lại đã là chín giờ sáng.
Hôm nay là ngày làm việc, giờ này bố mẹ đã đi làm từ lâu, cô vùng vẫy đứng lên mở cửa phòng, trong nhà yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của cô và tiếng đồng hồ hoạt động.
Nhiệt kế và thuốc cảm lạnh được đặt trên bàn phòng khách, bên cạnh là cốc nước cô chuyên dùng, dưới đáy đè lên một tờ giấy: Nước sôi ở trong phòng bếp, uống nước nóng, uống thuốc.
Giọng điệu rất cứng nhắc.
Nhưng đến cùng cũng là máu mủ của mình, sao có thể không đau lòng.
Hốc mắt Lục Ngô lại đỏ lên, hít một hơi thật sâu, nuốt nước mắt vào trong.
Cô đo nhiệt độ cơ thể, chịu lạnh cộng thêm một đêm không nghỉ ngơi tốt, cô sốt gần bốn mươi độ. Đo xong, Lục Ngô kéo cơ thể mệt mỏi rót một ly nước ấm, sau đó uống thuốc cảm, nhưng vẫn khó chịu.
Điện thoại di động không có trên người, cô mở cửa, phát hiện cửa nhà đã bị bố mẹ khoá từ bên ngoài.
Nhất thời có hơi tuyệt vọng.
Tầm mắt của cô hốt hoảng mơ màng một lát, dừng trên chiếc điện thoại bàn đặt trên tủ trang trí.
Cô chậm rãi nhìn đi tới thoáng qua, may mà bố mẹ không rút dây điện thoại.
Cũng có thể là quên.
Tóm lại, đối với cô mà nói đây là cọng cỏ cứu mạng duy nhất.
Cô cầm ống nghe lên, do dự hồi lâu mới gọi một cú điện thoại.
Đã kết nối, không ai trả lời.
Cô đợi hai phút, sau đó gọi lại một lần nữa.
Lần này thông.
Bên kia truyền đến tiếng mạt chược, chấn động làm huyệt Thái Dương của Lục Ngô không khỏi giật giật.
“A lô?” Một giọng nữ già nua nhưng tràn đầy năng lượng xen lẫn trong đó.
“Bà nội…”
Lục Ngô khàn giọng, vừa dứt lời, một trận chua xót kịch liệt xông lên, cô nhất thời không nói được nữa, mím môi, giơ tay lên lau nước mắt loạn xạ.
Ngay sau khi nghe giọng nói của cô, bà nội lập tức lo lắng: “Ôi, bé cưng ngoan của bà, có chuyện gì vậy?”
“Bà Lý, cháu gái ngoan của bà lại gọi điện cho bà à?” Một trong những người bạn chơi bài mỉm cười và hỏi.
Bà nội nói: “Các bà đánh trước đi, tôi đi gọi điện thoại với cháu gái ngoan.”
“Được rồi, được rồi.” Bạn đánh bài hâm mộ nói: “Nếu tổ tông nhà tôi có đứa cháu gái nghe lời như cháu bà thì tôi có thể bớt nhọc lòng rồi.”
Những lời này truyền vào tai Lục Ngô không sót một chữ.
Bà nội đi tới một nơi yên tĩnh: “Bé ngoan, có chuyện gì vậy? Không cần vội, có gì cứ nói với bà nội.”
Người bệnh luôn luôn yếu ớt hơn bình thường, giọng nói ấm áp và bao dung của người già có truyền qua ống nghe lạnh như băng thì nhiệt độ không giảm vẫn như cũ, giống như lúc nhỏ từng trấn an cô vậy.
Những cảm xúc tồn đọng hơn mười năm bỗng nhiên sụp đổ.
“Bà ơi, con mệt quá.” Cổ họng cô đắng chát: “Con mệt quá…”
Từ khi bắt đầu biết ghi nhớ, những từ người khác hình dung về cô mà cô từng nghe nhiều nhất là “ngoan”, “hiểu chuyện” và “nghe lời”.
Mỗi lần có người nói như vậy về cô, cả nhà sẽ cười vui vẻ, và sau đó cũng sẽ khen cô như vậy.
Vì thế cô biết, mình phải làm một đứa trẻ ngoan.
Cứ thế ngoan ngoãn tận mười mấy năm.
Nhưng cô cũng rất mệt mỏi.
Làm một đứa trẻ ngoan, thật mệt mỏi.
Chỉ có ở trước mặt Tiêu Lăng, cô mới có thể thử buông thả, có thể biểu đạt những cảm xúc không vui.
Điều này bắt nguồn từ sự bao dung và dẫn dắt từng chút, từng chút của Tiêu Lăng.
Khiến cô thực sự cảm nhận được mình là người như thế nào.
Hoá ra cô cũng có thể không ngoan như vậy.
Hoá ra cô cũng có quyền thể hiện tất cả cảm xúc của mình.
Hoá ra thật sự sẽ có người hi vọng mình không ngoan, đồng thời tiếp nhận tất cả dáng vẻ của mình.