Chương 67: Giáo viên dạy múa
Tuy việc Yến Huân và cô gái lạ mặt đó vẫn là một ẩn số, nhưng giữa anh với cô hiện tại đã trở về quỹ đạo cũ. Viên Tịch không muốn hỏi anh, cô sợ anh sẽ nói dối mình, thà tự mình đi điều tra thì hơn.
Sau khi tan học, Yến Huân có việc ở nhà nên không thể đưa cô về, chỉ dặn dò cô về nhà an toàn sau đó thì không nói gì thêm. Viên Tịch lủi thủi đi giữa biển người, đến trước cổng trường, cô bị một dáng người mảnh khảnh nhưng lại quyến rũ chặn lại.
Cô ta cao hơn Viên Tịch một chút, vóc dáng phải nói chuẩn như người mẫu, khuôn mặt trắng nõn như trừng gà bóc, trên mặt có đeo kính nên không nhìn rõ ánh mắt của cô ta.
Viên Tịch sợ cô gái này tìm nhầm người, vội nhìn quanh. Lúc ra về học sinh đi ra rất đông, việc nhầm người là điều hiển nhiên, nếu đúng là cô gái này tìm cô thật thì quả thực cô ta tinh mắt.
- Cô là Viên Tịch sao?
Thanh âm lơ lớ không chuẩn người địa phương nhưng lại ngọt ngào yểu điệu chuẩn thục nữ, cô gái đó cởi kính râm ra, ánh mắt nhìn Viên Tịch càng lúc càng sắc sảo.
Mùi hương tỏa trên người khiến Viên Tịch say đắm hơn bất cứ ai, nếu thượng đế cho phép cô là đàn ông, chắc chắn cô sẽ mặt dày theo đuổi người phụ nữ này.
Viên Tịch ngạc nhiên nhìn vẻ đẹp của cô gái vừa lạ vừa quen, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Ngay lập tức cô ta xoay chuyển 360 độ, nét mặt lập tức vui vẻ như hoa, nụ cười tươi rói nhưng có chút công nghiệp.
- Tốt quá, chị đang tìm em, giới thiệu với em, chị là Ladonna giáo viên dạy múa.
Nhìn thấy bàn tay trắng trẻo thon dài của Ladonna đưa ra trước mặt, Viên Tịch rụt rè đưa tay ra rồi nắm lấy, quả là ngọc nữ mà, ngay cả bàn tay cũng mượt mà không kém, một vết chai sạn cũng không cảm nhận được.
Ngồi ở một quán nước gần trường học, nói chuyện rồi mới biết, cô ta muốn Viên Tịch tham gia đội văn nghệ của trường. Tuy quả thật Viên Tịch rất ưu tú, được giáo viên dạy múa nhìn trúng là điều dễ hiểu nhưng cô không muốn có nhiều rắc rối.
Tính tình Viên Tịch cũng không mấy hoạt bát nổi trội, cô sợ sẽ gây phiền toái đến nhiều người, và nhiều người cũng gây phiền toái đến cô.
- Em...
Chưa kịp mở miệng từ chối, Ladonna đã tinh ý phát hiện nên nhanh nhảu cướp lời. Cô ta vẫn giữ dáng vẻ xinh đẹp khí chất và nụ cười lịch sự trên môi khiến người khác có cái nhìn thiện cảm và thích thú nhất.
- Viên Tịch này, em còn nhỏ, muốn trau dồi bản thân, làm đẹp học bạ, em nên tham gia một số văn nghệ của trường. Chị nói thật, mắt nhìn của chị kén lắm, rất ít khi chị mở miệng ra mời hỏi ai, chị quý em lắm nên mới tới tận đây để ngỏ lời. Sau này nên có cơ hội, nhóm văn nghệ chúng ta khả năng sẽ có thưởng, giải càng cao thì thưởng càng nhiều đấy.
Viên Tịch nghe xong có hơi do dự, cô thú thật rất thích tiền, trên đời này có ai ngu ngốc mà lớn tiếng nói mình không yêu tiền cơ chứ. Có điều cô vẫn rất lí trí, phần trăm cơ hội có giải không lớn không nhỏ, biết chắc sẽ lọt vào vòng trong hay không là cả một vấn đề.
Hơn nữa, dạo gần đây cô cũng rảnh, lại không có việc làm, hay là tham gia thử...?
Thấy Viên Tịch vẫn đang do dự suy nghĩ, Ladonna nhanh miệng tiếp lời.
- Viên Tịch, đây là danh thiếp của chị, nếu bây giờ em không đưa ra quyết định thì chị đợi hai ngày sau nhé. Chị sẽ quay lại.
Viên Tịch cầm tấm danh thiếp trên tay, nhìn rõ họ tên số điện thoại, vừa ngẩng đầu lên, đã không thấy giáo viên dạy múa ở đâu nữa. Đưa mắt nhìn ra cửa, chỉ thấy bóng lưng mờ ảo và xinh đẹp của cô.
Về nhà, Yến Huân đã đợi sẵn, biết rõ Hang Đông thường xuyên qua lại nên dạo gần đây anh rất chăm chỉ qua nhà. Đặc biệt là những lúc Viên Tịch ở nhà, nhiều lúc cô đã quen với việc Yến Huân đang sống ở đây.
Nằm trong lòng anh, được Yến Huân đút bim bim tận miệng, tivi full hd rõ nét chiếu sáng cả căn phòng cùng với không khí quá đỗi đẹp đẽ, còn gì sánh bằng chứ.
- Huân, có người bảo em đi tham gia văn nghệ trường cho ngày lễ sắp tới. Anh nói xem em có nên đi không?
- Em thích đi không?
- Vừa thích vừa không thích.
Anh mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô.
- Vậy thì đừng đi, ở nhà với anh đủ sung sướng rồi. Mấy nơi như phòng tập múa gì đó anh thấy thường có nhiều nữ sinh, mà nhiều nữ sinh thì nhiều drama thôi, em không nên dính những thứ bẩn thỉu đó. Không nên tham gia thì hơn.
- Nghe nói phúc lợi cũng ổn.
Yến Huân nghe xong, lập tức bật người, anh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt khó hiểu.
- Anh cho em nhiều phúc lợi hơn, thế nào?
Viên Tịch thấy dáng vẻ có hơi nghiêm túc của anh, cô vội ôm lấy anh vào lòng.
- Em chỉ nói như vậy thôi, sao anh lại quan trọng vấn đề lên như vậy. Không cần phúc lợi nữa, em cần anh thôi.
- Ai dạy em điêu ngoa như vậy hả?
Sau khi tan học, Yến Huân có việc ở nhà nên không thể đưa cô về, chỉ dặn dò cô về nhà an toàn sau đó thì không nói gì thêm. Viên Tịch lủi thủi đi giữa biển người, đến trước cổng trường, cô bị một dáng người mảnh khảnh nhưng lại quyến rũ chặn lại.
Cô ta cao hơn Viên Tịch một chút, vóc dáng phải nói chuẩn như người mẫu, khuôn mặt trắng nõn như trừng gà bóc, trên mặt có đeo kính nên không nhìn rõ ánh mắt của cô ta.
Viên Tịch sợ cô gái này tìm nhầm người, vội nhìn quanh. Lúc ra về học sinh đi ra rất đông, việc nhầm người là điều hiển nhiên, nếu đúng là cô gái này tìm cô thật thì quả thực cô ta tinh mắt.
- Cô là Viên Tịch sao?
Thanh âm lơ lớ không chuẩn người địa phương nhưng lại ngọt ngào yểu điệu chuẩn thục nữ, cô gái đó cởi kính râm ra, ánh mắt nhìn Viên Tịch càng lúc càng sắc sảo.
Mùi hương tỏa trên người khiến Viên Tịch say đắm hơn bất cứ ai, nếu thượng đế cho phép cô là đàn ông, chắc chắn cô sẽ mặt dày theo đuổi người phụ nữ này.
Viên Tịch ngạc nhiên nhìn vẻ đẹp của cô gái vừa lạ vừa quen, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Ngay lập tức cô ta xoay chuyển 360 độ, nét mặt lập tức vui vẻ như hoa, nụ cười tươi rói nhưng có chút công nghiệp.
- Tốt quá, chị đang tìm em, giới thiệu với em, chị là Ladonna giáo viên dạy múa.
Nhìn thấy bàn tay trắng trẻo thon dài của Ladonna đưa ra trước mặt, Viên Tịch rụt rè đưa tay ra rồi nắm lấy, quả là ngọc nữ mà, ngay cả bàn tay cũng mượt mà không kém, một vết chai sạn cũng không cảm nhận được.
Ngồi ở một quán nước gần trường học, nói chuyện rồi mới biết, cô ta muốn Viên Tịch tham gia đội văn nghệ của trường. Tuy quả thật Viên Tịch rất ưu tú, được giáo viên dạy múa nhìn trúng là điều dễ hiểu nhưng cô không muốn có nhiều rắc rối.
Tính tình Viên Tịch cũng không mấy hoạt bát nổi trội, cô sợ sẽ gây phiền toái đến nhiều người, và nhiều người cũng gây phiền toái đến cô.
- Em...
Chưa kịp mở miệng từ chối, Ladonna đã tinh ý phát hiện nên nhanh nhảu cướp lời. Cô ta vẫn giữ dáng vẻ xinh đẹp khí chất và nụ cười lịch sự trên môi khiến người khác có cái nhìn thiện cảm và thích thú nhất.
- Viên Tịch này, em còn nhỏ, muốn trau dồi bản thân, làm đẹp học bạ, em nên tham gia một số văn nghệ của trường. Chị nói thật, mắt nhìn của chị kén lắm, rất ít khi chị mở miệng ra mời hỏi ai, chị quý em lắm nên mới tới tận đây để ngỏ lời. Sau này nên có cơ hội, nhóm văn nghệ chúng ta khả năng sẽ có thưởng, giải càng cao thì thưởng càng nhiều đấy.
Viên Tịch nghe xong có hơi do dự, cô thú thật rất thích tiền, trên đời này có ai ngu ngốc mà lớn tiếng nói mình không yêu tiền cơ chứ. Có điều cô vẫn rất lí trí, phần trăm cơ hội có giải không lớn không nhỏ, biết chắc sẽ lọt vào vòng trong hay không là cả một vấn đề.
Hơn nữa, dạo gần đây cô cũng rảnh, lại không có việc làm, hay là tham gia thử...?
Thấy Viên Tịch vẫn đang do dự suy nghĩ, Ladonna nhanh miệng tiếp lời.
- Viên Tịch, đây là danh thiếp của chị, nếu bây giờ em không đưa ra quyết định thì chị đợi hai ngày sau nhé. Chị sẽ quay lại.
Viên Tịch cầm tấm danh thiếp trên tay, nhìn rõ họ tên số điện thoại, vừa ngẩng đầu lên, đã không thấy giáo viên dạy múa ở đâu nữa. Đưa mắt nhìn ra cửa, chỉ thấy bóng lưng mờ ảo và xinh đẹp của cô.
Về nhà, Yến Huân đã đợi sẵn, biết rõ Hang Đông thường xuyên qua lại nên dạo gần đây anh rất chăm chỉ qua nhà. Đặc biệt là những lúc Viên Tịch ở nhà, nhiều lúc cô đã quen với việc Yến Huân đang sống ở đây.
Nằm trong lòng anh, được Yến Huân đút bim bim tận miệng, tivi full hd rõ nét chiếu sáng cả căn phòng cùng với không khí quá đỗi đẹp đẽ, còn gì sánh bằng chứ.
- Huân, có người bảo em đi tham gia văn nghệ trường cho ngày lễ sắp tới. Anh nói xem em có nên đi không?
- Em thích đi không?
- Vừa thích vừa không thích.
Anh mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô.
- Vậy thì đừng đi, ở nhà với anh đủ sung sướng rồi. Mấy nơi như phòng tập múa gì đó anh thấy thường có nhiều nữ sinh, mà nhiều nữ sinh thì nhiều drama thôi, em không nên dính những thứ bẩn thỉu đó. Không nên tham gia thì hơn.
- Nghe nói phúc lợi cũng ổn.
Yến Huân nghe xong, lập tức bật người, anh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt khó hiểu.
- Anh cho em nhiều phúc lợi hơn, thế nào?
Viên Tịch thấy dáng vẻ có hơi nghiêm túc của anh, cô vội ôm lấy anh vào lòng.
- Em chỉ nói như vậy thôi, sao anh lại quan trọng vấn đề lên như vậy. Không cần phúc lợi nữa, em cần anh thôi.
- Ai dạy em điêu ngoa như vậy hả?