Chương 63: Ý tứ
Vương Nhậm đưa mắt nhìn sang, người anh em ngồi ở khoảng cách không xa đang nhìn vào màn hình điện thoại, ánh mắt cứ dán chặt vào nó với vẻ vô cùng thích thú.
- Nhìn gì đó hả? Bọn tôi gọi cậu lên đây để bàn chuyện chứ đâu phải để cậu ngồi không. Nhắc đến Trần Mạc Nhu cứ tưởng cậu sẽ làm mình làm mẩy.
Lục Hữu Diên tắt màn hình điện thoại rồi để lên trên bàn, anh lấy ly nước của mình uống một ngụm rồi giải thích.
- Trần Mạc Nhu là con nhỏ nào chứ? Mặc kệ cô ta đi, hôm trước tôi nhìn thấy ảnh thẻ của Tiểu Hoa được đăng rầm rộ trên mạng rồi, không ngờ cô em gái của tôi lại xinh đến vậy đó.
Cô gái mà Lục Hữu Diên vừa mới ngắm không ai khác chính là Yến Hoa, đứa em gái đã được anh ta cưng nựng từ nhỏ. Dạo gần đây không hiểu sao mọi thứ anh đối xử với cô em gái này khác xa hơn trước, có phải quá thương yêu cô chăng?
Yến Huân ngồi đối diện thoáng chốc đã nhìn ra ý tứ trong mắt Lục Hữu Diên, bèn lạnh nhạt mở lời.
- Tự nhiên tôi lại cảm thấy cái cô Ladonna gì đó của cậu cũng không tồi, nên hẹn hò dài dài đi.
Trước đây Yến Huân rất chê bai cô ta, tính tình Ladonna ra sao tuy anh không nắm rõ nhưng chắc hẳn không phải là người tốt lành gì. Vương Nhậm chung thủy với bạn gái thì khỏi nói, tiêng Lục Hữu Diên mà hẹn hò với cô ta, Yến Huân nhất quyết phản đối hai tay hai chân.
Lúc đầu anh cũng mở miệng ngăn cản, nhưng bây giờ lại thay đổi 360 độ, Lục Hữu Diên bắt đầu nghi ngờ câu nói của mình, có phải trước đó anh ta nói sai gì không?
Vương Nhậm suy nghĩ vài giây, cuối cùng vẫn giữ câu hỏi cũ.
- Dạo gần đây Trần Mạc Nhu rất có liên quan đến Lưu Khang Hựu nhỉ? Chẳng lẽ cậu không có cảm giác gì à?
Trần Mạc Nhu trước đây từng là bạn gái cũ của Lục Hữu Diên, nhưng chỉ hẹn hò được một tuần anh ta đã bỏ mặc. Tính tình cô ta quá khó chiều, nhỏ tuổi mà đã ham mê những thứ đắt đỏ, nếu nói cô ta là cái lò đào mỏ thì Lục Hữu Diên chắc chắn tin.
Anh ta chỉ ngồi nhìn trời nhìn đất, khóe môi giật lên.
- Hẹn hò với cô ta là sự hối hận muộn màng nhất của tôi đó, thôi bỏ đi. Nhắc đến cô ta tôi lại muốn băm ả ra trăm mảnh đây, hình như mấy hôm đầu năm cô ta có ý định muốn tán tỉnh Yến Huân đúng không? Hên cho cậu vững tâm đó.
Nghe những lời lẽ này thốt ra từ miệng Lục Hữu Diên, Yến Huân chỉ cười nhạt, là anh bạn thân quá xem thường anh hay là quá đề cao bạn gái cũ đây.
Ăn uống chơi bời một lúc thì ai về nhà nấy, Vương Nhậm vốn có hẹn với gia đình Hàn Diệp ăn cơm nên anh đã về sớm hơn. Yến Huân cũng phải về thăm Viên Tịch một chuyến, riêng Lục Hữu Diên vẫn lang thang một mình, anh ta có bạn gái nhưng cũng như không, Ladonna hiện tại đang ở nước ngoài.
Tài xế Ngô dừng xe trước tiểu khu mà Viên Tịch đang sống, Yến Huân xuống xe, vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo hư hỏng như ngày nào đi vào thang máy. Cửa thang máy mở ra, bên trong hóa ra lại là người quen đã lâu không gặp.
- Lại là cậu?
Người ở trong thang máy dáng vẻ lịch lãm tự nhiên nói, dường như thái độ cũng không mấy hiềm khích.
- Đúng là chúng ta có duyên thật.
Yến Huân chỉ lạnh nhạt trả lời, chỉ xem Hàn Đông như hồn ma vất vưởng đâu đó, không mấy quan tâm.
Anh đi vào thang máy, vừa hay Hàn Đông lại bước ra, ở khoảng cách gần, bốn mắt nhìn nhau như tóe lên ánh lửa khiến người khác đứng gần cũng rụt rè e sợ.
Cửa thang máy đóng lại, Yến Huân chỉ chửi thầm một tiếng, đối với anh gặp Hàn Đông ở đây quả thật rất xui xẻo mà. Lần này anh phải lên đối mặt trực tiếp với Viên Tịch, hỏi xem dạo gần đây anh ta có làm phiền cô không.
Cô gái mà anh yêu thương như vàng như bạc lại trượt mất rồi lao vào tay người khác, anh không cam lòng, nghĩ đến đây thôi khuôn mặt anh đã lạnh đi mấy độ, đến một chút sự dịu dàng cũng không có.
- Yến Huân? Anh đến đây làm gì?
Anh vừa mở cửa bước vào, trong phòng khách liền có tiếng nói trong trẻo vọng ra.
Yến Huân đặt hai túi đồ ăn lên trên bàn ăn, một túi là đồ ăn vặt và những món ăn hằng ngày, còn túi còn lại là mấy đồ ăn dinh dưỡng có lợi cho sức khỏe.
- Nhớ anh không?
- Tất nhiên là nhớ rồi.
Viên Tịch chạy đến lao vào lòng anh, Yến Huân thuận tay ôm lấy cô, nhỏ giọng.
Nhưng câu nói của anh thốt ra liền khiến Viên Tịch cảm thấy không mấy tốt lành gì cho mình.
- Mấy ngày hôm nay có ai đến tìm em không? Ví dụ như Hàn Đông?
Ví dụ gì nữa chứ, sao không nói thẳng ra đi. Viên Tịch chỉ nghĩ thầm, cô sẽ không ngờ tới anh và Hàn Đông vừa gặp nhau ở thang máy.
- Thì hôm trước có gặp, còn dạo gần đây thì không gặp nữa. Sao vậy?
- Hôm trước gặp vì chuyện gì?
Anh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt sâu không thấy đáy, khác hẳn với ngày thường. Điều này càng khiến nội tâm Viên Tịch trở nên rối bời hơn, hồi hộp hơn.
- Thì... thì chuyện dạo gần đây có kẻ lạ đột nhập nên anh ta nhắc nhở em thôi. Anh đừng lo quá, em với anh ta không có gì đâu?
- Vậy sao? Sao vừa nãy anh lại gặp anh ta ở thang máy nhỉ? Chẳng lẽ anh ta chỉ đi dạo ở chung cư?
Viên Tịch không nhìn thẳng vào mắt anh nổi nữa, cô nuốt nước bọt, hai bàn tay cũng trở nên lạnh đi.
- Nhìn gì đó hả? Bọn tôi gọi cậu lên đây để bàn chuyện chứ đâu phải để cậu ngồi không. Nhắc đến Trần Mạc Nhu cứ tưởng cậu sẽ làm mình làm mẩy.
Lục Hữu Diên tắt màn hình điện thoại rồi để lên trên bàn, anh lấy ly nước của mình uống một ngụm rồi giải thích.
- Trần Mạc Nhu là con nhỏ nào chứ? Mặc kệ cô ta đi, hôm trước tôi nhìn thấy ảnh thẻ của Tiểu Hoa được đăng rầm rộ trên mạng rồi, không ngờ cô em gái của tôi lại xinh đến vậy đó.
Cô gái mà Lục Hữu Diên vừa mới ngắm không ai khác chính là Yến Hoa, đứa em gái đã được anh ta cưng nựng từ nhỏ. Dạo gần đây không hiểu sao mọi thứ anh đối xử với cô em gái này khác xa hơn trước, có phải quá thương yêu cô chăng?
Yến Huân ngồi đối diện thoáng chốc đã nhìn ra ý tứ trong mắt Lục Hữu Diên, bèn lạnh nhạt mở lời.
- Tự nhiên tôi lại cảm thấy cái cô Ladonna gì đó của cậu cũng không tồi, nên hẹn hò dài dài đi.
Trước đây Yến Huân rất chê bai cô ta, tính tình Ladonna ra sao tuy anh không nắm rõ nhưng chắc hẳn không phải là người tốt lành gì. Vương Nhậm chung thủy với bạn gái thì khỏi nói, tiêng Lục Hữu Diên mà hẹn hò với cô ta, Yến Huân nhất quyết phản đối hai tay hai chân.
Lúc đầu anh cũng mở miệng ngăn cản, nhưng bây giờ lại thay đổi 360 độ, Lục Hữu Diên bắt đầu nghi ngờ câu nói của mình, có phải trước đó anh ta nói sai gì không?
Vương Nhậm suy nghĩ vài giây, cuối cùng vẫn giữ câu hỏi cũ.
- Dạo gần đây Trần Mạc Nhu rất có liên quan đến Lưu Khang Hựu nhỉ? Chẳng lẽ cậu không có cảm giác gì à?
Trần Mạc Nhu trước đây từng là bạn gái cũ của Lục Hữu Diên, nhưng chỉ hẹn hò được một tuần anh ta đã bỏ mặc. Tính tình cô ta quá khó chiều, nhỏ tuổi mà đã ham mê những thứ đắt đỏ, nếu nói cô ta là cái lò đào mỏ thì Lục Hữu Diên chắc chắn tin.
Anh ta chỉ ngồi nhìn trời nhìn đất, khóe môi giật lên.
- Hẹn hò với cô ta là sự hối hận muộn màng nhất của tôi đó, thôi bỏ đi. Nhắc đến cô ta tôi lại muốn băm ả ra trăm mảnh đây, hình như mấy hôm đầu năm cô ta có ý định muốn tán tỉnh Yến Huân đúng không? Hên cho cậu vững tâm đó.
Nghe những lời lẽ này thốt ra từ miệng Lục Hữu Diên, Yến Huân chỉ cười nhạt, là anh bạn thân quá xem thường anh hay là quá đề cao bạn gái cũ đây.
Ăn uống chơi bời một lúc thì ai về nhà nấy, Vương Nhậm vốn có hẹn với gia đình Hàn Diệp ăn cơm nên anh đã về sớm hơn. Yến Huân cũng phải về thăm Viên Tịch một chuyến, riêng Lục Hữu Diên vẫn lang thang một mình, anh ta có bạn gái nhưng cũng như không, Ladonna hiện tại đang ở nước ngoài.
Tài xế Ngô dừng xe trước tiểu khu mà Viên Tịch đang sống, Yến Huân xuống xe, vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo hư hỏng như ngày nào đi vào thang máy. Cửa thang máy mở ra, bên trong hóa ra lại là người quen đã lâu không gặp.
- Lại là cậu?
Người ở trong thang máy dáng vẻ lịch lãm tự nhiên nói, dường như thái độ cũng không mấy hiềm khích.
- Đúng là chúng ta có duyên thật.
Yến Huân chỉ lạnh nhạt trả lời, chỉ xem Hàn Đông như hồn ma vất vưởng đâu đó, không mấy quan tâm.
Anh đi vào thang máy, vừa hay Hàn Đông lại bước ra, ở khoảng cách gần, bốn mắt nhìn nhau như tóe lên ánh lửa khiến người khác đứng gần cũng rụt rè e sợ.
Cửa thang máy đóng lại, Yến Huân chỉ chửi thầm một tiếng, đối với anh gặp Hàn Đông ở đây quả thật rất xui xẻo mà. Lần này anh phải lên đối mặt trực tiếp với Viên Tịch, hỏi xem dạo gần đây anh ta có làm phiền cô không.
Cô gái mà anh yêu thương như vàng như bạc lại trượt mất rồi lao vào tay người khác, anh không cam lòng, nghĩ đến đây thôi khuôn mặt anh đã lạnh đi mấy độ, đến một chút sự dịu dàng cũng không có.
- Yến Huân? Anh đến đây làm gì?
Anh vừa mở cửa bước vào, trong phòng khách liền có tiếng nói trong trẻo vọng ra.
Yến Huân đặt hai túi đồ ăn lên trên bàn ăn, một túi là đồ ăn vặt và những món ăn hằng ngày, còn túi còn lại là mấy đồ ăn dinh dưỡng có lợi cho sức khỏe.
- Nhớ anh không?
- Tất nhiên là nhớ rồi.
Viên Tịch chạy đến lao vào lòng anh, Yến Huân thuận tay ôm lấy cô, nhỏ giọng.
Nhưng câu nói của anh thốt ra liền khiến Viên Tịch cảm thấy không mấy tốt lành gì cho mình.
- Mấy ngày hôm nay có ai đến tìm em không? Ví dụ như Hàn Đông?
Ví dụ gì nữa chứ, sao không nói thẳng ra đi. Viên Tịch chỉ nghĩ thầm, cô sẽ không ngờ tới anh và Hàn Đông vừa gặp nhau ở thang máy.
- Thì hôm trước có gặp, còn dạo gần đây thì không gặp nữa. Sao vậy?
- Hôm trước gặp vì chuyện gì?
Anh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt sâu không thấy đáy, khác hẳn với ngày thường. Điều này càng khiến nội tâm Viên Tịch trở nên rối bời hơn, hồi hộp hơn.
- Thì... thì chuyện dạo gần đây có kẻ lạ đột nhập nên anh ta nhắc nhở em thôi. Anh đừng lo quá, em với anh ta không có gì đâu?
- Vậy sao? Sao vừa nãy anh lại gặp anh ta ở thang máy nhỉ? Chẳng lẽ anh ta chỉ đi dạo ở chung cư?
Viên Tịch không nhìn thẳng vào mắt anh nổi nữa, cô nuốt nước bọt, hai bàn tay cũng trở nên lạnh đi.