Chương 45: Họp phụ huynh
Viên Tịch đã có Yến Huân chống lưng phía sau nhưng cô không tin chắc anh ta có chống vững hay không. Giáo viên chủ nhiệm đã đứng trên bục giảng, đưa mắt nhìn qua học sinh một lượt rồi cuối cùng dừng ngay tại vị trí chỗ ngồi của cô.
Giáo viên kia không nói gì, chỉ nhìn cô một cái rồi cúi mắt xuống nhìn vào mấy cuốn sổ của mình.
- Hôm nay là tiết học cuối cùng môn Sinh Học 10 học kì 1, cũng là tiết ôn tập cuối, chỉ còn 2 tuần nữa các em thi học kì, phải nhớ ôn tập thật kĩ và thi thật tốt bình tĩnh nhất. Có một vấn đề mà đầu năm chúng ta chưa thực hiện đó chính là họp phụ huynh.
Giáo viên chủ nhiệm ngưng một chút rồi nói tiếp.
- Đầu năm có nhiều vấn đề cần giải quyết nên bên phía nhà trường vẫn chưa đề cập đến việc họp phụ huynh, vì vậy trong cuối tuần này các em gửi thư mời này cho người thân gia đình của các em. Lần này không phụ huynh nào được vắng mặt nhé, buổi họp cuối tuần thực sự rất quan trọng.
Nói xong, giáo viên cầm lấy một xấp giấy mời dày cộp phát cho từng học sinh. Viên Tịch vừa nghe về vấn đề họp phụ huynh trong lòng liền thấy buồn tủi, năm trước khi nghe đến việc họp phụ huynh Viên Tịch đều đưa tấm thiệp mới cho dì Xuân, nhưng có vẻ năm nay phải dùng cách khác.
Đáng lẽ ra đầu năm họp phụ huynh nhưng không ai nói gì, dì Xuân cũng không quan tâm lắm nên Viên Tịch mới muốn giấu giếm đi. Cô có nên thuê người giả làm phụ huynh không, đang còn mơ màng suy nghĩ, giáo viên chủ nhiệm liền đưa mắt nhìn cô, cất giọng.
- Viên Tịch, ngày họp phụ huynh em tới lớp dọn dẹp lớp cho sạch sẽ. Em biết vì sao cô phạt em mà phải không?
- Vâng ạ.
Viên Tịch như nở hoa trong lòng, trốn học đi chơi mà chỉ bị phạt đơn giản như vậy, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy đáng tiếc. Sao cô lại cúp học vào tiết 3 mà không cúp vào tiết 1, nhưng dù sao như vậy cũng mãn nguyện rồi.
Trước đó giáo viên phụ trách biết được Lưu Khang Hựu làm khó làm dễ Viên Tịch đến mức sức khỏe xảy ra vấn đề, Yến Huân phải tận tay đưa cô đến phòng y tế, cho nên nói đúng ra Viên Tịch có xin phép thì giáo viên vẫn sẽ cho phép về nhà.
Hơn nữa Yến Huân cũng đã nói giúp cho Viên Tịch, giáo viên không thể không nể mặt.
...
Thư viện đặc biệt, chỉ có bốn người ngồi trên bàn, trước mặt là thứ đồ uống mà Vương Nhậm đặc biệt gọi đến. Không khí rất thoải mái và thư giãn, không gò bó như ở nhà, cũng không áp lực như trên lớp.
Lục Hữu Diên vừa bấm điện thoại vừa cười tủm tỉm, nhìn qua cũng biết anh ta đang nhắn tin với gái, chắc lại cua được em nào xinh xắn nên hôm nay tươi tắn như vậy.
Vì khoảng thời gian này sắp đến kì thi quan trọng nên Yến Hoa không muốn bỏ lỡ thời gian dù là một giây hay một phút, mấy chuyện tụ tập căn bản cô không muốn đến nên hôm nay không góp mặt.
Hiện tại chỉ còn bốn người, sau một ngày mây mưa với Viên Tịch thì tâm trạng Yến Huân tốt lên hẳn. Anh đột ngột lấy điện thoại từ túi áo ra, nhắn tin cho cô.
[Lên thư viện gặp anh.]
Thấy Yến Huân bấm điện thoại, Hàn Diệp vẫn đang được Vương Nhậm âu âu yếm yếm cũng không rảnh rỗi ngồi không, cô thừa biết anh đang nhắn tin cho ai nên vội vã thêm lời.
- Anh nhắn gì cho con bé đó vậy? Đừng có nói là " lên thư viện gặp tôi " nhé?
Yến Huân nhìn vào điện thoại, vẫn chưa có dấu hiệu trả lời từ Viên Tịch, ngẩng đầu lên nhìn Hàn Diệp với đầy vẻ nghi ngờ.
- Em là ma sao?
- Anh không biết lãng mạn và quan tâm là thế nào à? Anh phải nhắn với người ta là... "Tiểu Tịch, em lên thư viện ăn sáng cùng anh." Còn muốn thân mật hơn thì "Tiểu Tịch, lên thư viện đi, anh nhớ em rồi." Muốn đánh cắp trái tim phụ nữ điều quan trọng nhất vẫn là lãng mạn.
Nghe những gợi ý của Hàn Diệp anh vốn không để vào tai, dù sao những lời đó chỉ là lý thuyết, hơn nữa như vậy thì quá khoa trương rồi. Anh không chỉ muốn cô từ từ thích anh, mà còn từ từ cảm nhận được tình cảm của anh.
Yến Huân vẫn không nói gì, ánh mắt thâm sâu nhìn vào màn hình điện thoại.
- Quan trọng nhất vẫn là kết quả mà, muốn học không? Tôi đồng ý dạy cho cậu.
Trong nhóm bọn họ chỉ có Lục Hữu Diên là kẻ đào hoa nhất, miệng lưỡi uốn lượn không bằng ai, hành động tinh tế và ngọt ngào cũng không ai bằng, chỉ cần vài lời nói đã khiến người đối diện phải đổ gục.
Nhưng đó chỉ là tán tỉnh qua loa đơn thuần, xét về mối quan hệ nghiêm túc, Yến Huân chắc chắn không giao chuyện này cho Lục Hữu Diên.
- Không khiến.
Giáo viên kia không nói gì, chỉ nhìn cô một cái rồi cúi mắt xuống nhìn vào mấy cuốn sổ của mình.
- Hôm nay là tiết học cuối cùng môn Sinh Học 10 học kì 1, cũng là tiết ôn tập cuối, chỉ còn 2 tuần nữa các em thi học kì, phải nhớ ôn tập thật kĩ và thi thật tốt bình tĩnh nhất. Có một vấn đề mà đầu năm chúng ta chưa thực hiện đó chính là họp phụ huynh.
Giáo viên chủ nhiệm ngưng một chút rồi nói tiếp.
- Đầu năm có nhiều vấn đề cần giải quyết nên bên phía nhà trường vẫn chưa đề cập đến việc họp phụ huynh, vì vậy trong cuối tuần này các em gửi thư mời này cho người thân gia đình của các em. Lần này không phụ huynh nào được vắng mặt nhé, buổi họp cuối tuần thực sự rất quan trọng.
Nói xong, giáo viên cầm lấy một xấp giấy mời dày cộp phát cho từng học sinh. Viên Tịch vừa nghe về vấn đề họp phụ huynh trong lòng liền thấy buồn tủi, năm trước khi nghe đến việc họp phụ huynh Viên Tịch đều đưa tấm thiệp mới cho dì Xuân, nhưng có vẻ năm nay phải dùng cách khác.
Đáng lẽ ra đầu năm họp phụ huynh nhưng không ai nói gì, dì Xuân cũng không quan tâm lắm nên Viên Tịch mới muốn giấu giếm đi. Cô có nên thuê người giả làm phụ huynh không, đang còn mơ màng suy nghĩ, giáo viên chủ nhiệm liền đưa mắt nhìn cô, cất giọng.
- Viên Tịch, ngày họp phụ huynh em tới lớp dọn dẹp lớp cho sạch sẽ. Em biết vì sao cô phạt em mà phải không?
- Vâng ạ.
Viên Tịch như nở hoa trong lòng, trốn học đi chơi mà chỉ bị phạt đơn giản như vậy, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy đáng tiếc. Sao cô lại cúp học vào tiết 3 mà không cúp vào tiết 1, nhưng dù sao như vậy cũng mãn nguyện rồi.
Trước đó giáo viên phụ trách biết được Lưu Khang Hựu làm khó làm dễ Viên Tịch đến mức sức khỏe xảy ra vấn đề, Yến Huân phải tận tay đưa cô đến phòng y tế, cho nên nói đúng ra Viên Tịch có xin phép thì giáo viên vẫn sẽ cho phép về nhà.
Hơn nữa Yến Huân cũng đã nói giúp cho Viên Tịch, giáo viên không thể không nể mặt.
...
Thư viện đặc biệt, chỉ có bốn người ngồi trên bàn, trước mặt là thứ đồ uống mà Vương Nhậm đặc biệt gọi đến. Không khí rất thoải mái và thư giãn, không gò bó như ở nhà, cũng không áp lực như trên lớp.
Lục Hữu Diên vừa bấm điện thoại vừa cười tủm tỉm, nhìn qua cũng biết anh ta đang nhắn tin với gái, chắc lại cua được em nào xinh xắn nên hôm nay tươi tắn như vậy.
Vì khoảng thời gian này sắp đến kì thi quan trọng nên Yến Hoa không muốn bỏ lỡ thời gian dù là một giây hay một phút, mấy chuyện tụ tập căn bản cô không muốn đến nên hôm nay không góp mặt.
Hiện tại chỉ còn bốn người, sau một ngày mây mưa với Viên Tịch thì tâm trạng Yến Huân tốt lên hẳn. Anh đột ngột lấy điện thoại từ túi áo ra, nhắn tin cho cô.
[Lên thư viện gặp anh.]
Thấy Yến Huân bấm điện thoại, Hàn Diệp vẫn đang được Vương Nhậm âu âu yếm yếm cũng không rảnh rỗi ngồi không, cô thừa biết anh đang nhắn tin cho ai nên vội vã thêm lời.
- Anh nhắn gì cho con bé đó vậy? Đừng có nói là " lên thư viện gặp tôi " nhé?
Yến Huân nhìn vào điện thoại, vẫn chưa có dấu hiệu trả lời từ Viên Tịch, ngẩng đầu lên nhìn Hàn Diệp với đầy vẻ nghi ngờ.
- Em là ma sao?
- Anh không biết lãng mạn và quan tâm là thế nào à? Anh phải nhắn với người ta là... "Tiểu Tịch, em lên thư viện ăn sáng cùng anh." Còn muốn thân mật hơn thì "Tiểu Tịch, lên thư viện đi, anh nhớ em rồi." Muốn đánh cắp trái tim phụ nữ điều quan trọng nhất vẫn là lãng mạn.
Nghe những gợi ý của Hàn Diệp anh vốn không để vào tai, dù sao những lời đó chỉ là lý thuyết, hơn nữa như vậy thì quá khoa trương rồi. Anh không chỉ muốn cô từ từ thích anh, mà còn từ từ cảm nhận được tình cảm của anh.
Yến Huân vẫn không nói gì, ánh mắt thâm sâu nhìn vào màn hình điện thoại.
- Quan trọng nhất vẫn là kết quả mà, muốn học không? Tôi đồng ý dạy cho cậu.
Trong nhóm bọn họ chỉ có Lục Hữu Diên là kẻ đào hoa nhất, miệng lưỡi uốn lượn không bằng ai, hành động tinh tế và ngọt ngào cũng không ai bằng, chỉ cần vài lời nói đã khiến người đối diện phải đổ gục.
Nhưng đó chỉ là tán tỉnh qua loa đơn thuần, xét về mối quan hệ nghiêm túc, Yến Huân chắc chắn không giao chuyện này cho Lục Hữu Diên.
- Không khiến.