Chương 23: Đãi ngộ hậu hĩnh
Viên Tịch đưa tay thảy chai nước lên, không cao không thấp, đáp xuống một cách nhẹ nhàng và đẹp đẽ, chiếc chai nhựa bốn chân bắt đầu ngả nghiêng, suýt chút nữa là thành công thì có một nam sinh bên phía Lưu Khang Hựu không may vấp chân ngã nhào vào cái bàn, mọi thứ tanh bành hết.
Cô nhăn mày, khuôn mặt vô cùng tức giận nhìn tên khốn đang phá chuyện tốt của mình. Không hề e dè, không quan tâm anh ta là ai, quát thẳng.
- Có mắt không? Bị điên sao?
Lưu Khang Hựu chỉ nhìn tên đó đang nhút nhát sợ hãi, không trách mắng anh ta, lạnh giọng.
- Dù sao chai nước cũng đâu có đứng, tức giận thì được gì?
- Lâm thiếu gia đã dở trò bẩn thỉu như vậy thì tôi cũng không ngốc mà dở trò bẩn thỉu lại với anh. Tôi muốn mọi người ở đây và cả anh phải tâm phục khẩu phục tôi. Tôi không tin kẻ xảo trá như anh có thể thắng.
Viên Tịch nhếch mày nhìn Lưu Khang Hựu không mấy dễ chịu, lượt của cô lần thứ 7 dĩ nhiên không tính vì người của Lưu thiếu gia làm hỏng.
Dù biết kế bẩn của mình bị mọi người nhìn thấy nhưng anh ta vẫn tự cao tự đại, vẫn vênh mặt cứ như không có chuyện gì xảy ra.
- Nếu là Yến Huân, câu nói này có thể khiến tôi phải hạ thấp rút lui, nhưng với cô? Tôi lại càng thích, tôi rất muốn xem bộ mặt của cô khi thua thảm hại dưới tay tôi sẽ như thế nào?
Viên Tịch cười mỉm, tất nhiên là cô xem thường anh ta rồi.
- Cứ bình tĩnh mà thảy đi.
Yến Huân đứng phía sau, hậu phương vững chắc cho Viên Tịch, giọng nói rất nhẹ nhàng và bình thản.
Cô nhìn ra sau, lặng lẽ gật đầu, chiếc bàn và mấy chai nước cũng đã đặt về vị trí cũ. Viên Tịch cầm lấy cổ chai, các ngón tay chạm nhẹ vào chai nước, dùng lực tung lên, vì chai nước đã bị rơi xuống đất nên vỏ chai không còn nguyên vẹn, không thể đứng vững được nữa.
- Cô gái, hãy xem tôi.
Nói xong, Lưu Khang Hựu tung chai nước, nét mặt anh ta tối sầm lại, đúng như những gì Viên Tịch dự đoán, nó không đứng thẳng, thật là xiên xiên vẹo vẹo như nhân cách của anh ta.
Viên Tịch nở một nụ cười khinh bỉ, cô cầm chai nước lên, thảy nhẹ, kết quả thật đáng ngạc nhiên, đứng im rồi.
Vương Nhậm, Lục Hữu Diên đứng bên cạnh cũng không khỏi cảm thán, xem ra hai người họ phải thay đổi mắt nhìn về cô rồi.
Một tràng vỗ tay to như sấm dành cho Viên Tịch vang lên bên tai, hai tay cô chống lên bàn, ánh mắt nhìn Lưu Khang Hựu vô cùng đắc ý, khuôn miệng xinh xắn liền nở một nụ cười.
- Tôi thắng rồi.
Tên khốn kia chỉ biết tức giận cầm chai nước đập mạnh xuống đất, vỏ chai nhựa bị nứt ra, thể hiện cho sự nóng giận của anh ta ngay lúc ấy.
Dù sao Lưu Khang Hựu là người chơi trước, lượt thứ 8 anh ta chơi trước và đã thua, đến Viên Tịch chơi lượt thứ 8 và cô đã thắng, quy định rất rõ ràng.
Yến Huân nhìn cô với ánh mắt vô cùng vui mừng, mà cô làm như vậy chẳng phải cũng tốt cho cô sao. Khỏi phải công khai bạn gái, khỏi phải chỉ chỏ gièm pha, thật sự rất đáng mà.
- Lưu thiếu gia, mời anh cuốn xéo khỏi đây.
Trong đám Lục Hữu Diên là người cũng "chiến" không kém, anh khoanh tay trước ngực, khuôn mặt ngước lên nhìn Lưu Khang Hựu đang vô cùng nóng giận.
Bị mấy đứa bạn kéo đi, Lưu Khang Hựu chỉ nhìn vào Viên Tịch và Yến Huân, giọng nói vô cùng đay nghiến.
- Một lũ khốn.
Bóng lưng Lưu Khang Hựu khuất dần, đám nam nữ sinh trong trường cũng dần tản ra, Viên Tịch nhìn quanh, chỉ thấy ba người.
Yến Huân ngay phía sau đưa cho cô một ly nước được đặt ở canteen, đưa lên trước mặt, khuôn miệng mấp máy.
- Tìm ai?
- Cô gái tóc ngắn mái bằng lúc nãy đi chung với anh đó, tôi thắc mắc tại sao anh không chọn cô ta để công khai?
Vương Nhậm và Lục Hữu Diên hết sức ngỡ ngàng, người mà cô nhắc đến không ai khác chính là Yến Hoa, thật không thể tin nổi sức tưởng tượng của Viên Tịch sao có thể lớn đến vậy.
Yến Huân không trả lời, Lục Hữu Diên chỉ cười nhạt, trong nhóm thì anh ta là người lèm bèm nhiều nhất còn gì.
- Ý cô nói là Yến Hoa?
- Cậu ấy tên Yến Hoa sao?
- Đừng nói là cậu không biết cô gái tóc ngắn mái bằng đó là em gái của Yến Huân?
Viên Tịch ngạc nhiên nhìn Lục Hữu Diên, anh ta cũng đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô, cuối cùng thì sự hiểu lầm này đã được làm rõ.
Yến Huân trên tay vẫn cầm cốc nước đưa ra trước mặt Viên Tịch lần 2 nhưng liên tục bị cô ngó lơ, anh ta cũng không ép, miệng ngậm ống hút, uống một ngụm. Vì mải mê nói chuyện với Lục Hữu Diên, Yến Huân không muốn xen vào.
- Vậy là...
- Thật sự hết nói nổi mà.
- Tôi cũng không ngờ anh ấy có em gái.
- Cậu ta là thần thánh hay sao mà không được có em gái?
- Được, được, tôi biết đầu óc tôi có vấn đề rồi.
Viên Tịch đưa mắt nhìn Yến Huân, nhìn thấy trên tay anh ta cầm một ly nước vừa uống mất một ngụm, cô nhăn mày.
- Đây là đãi ngộ của anh khi tôi thắng?
- Muốn gì nữa.
- Yến thiếu gia tài sản cả ngàn tỉ, đi trực thăng xe bốn bánh đến trường, tiền hàng ngày còn cao hơn cả tòa chung cư 5 tầng nữa mà chỉ đãi ngộ cho tôi như vậy thôi sao? Anh còn uống rồi? Chà, hậu hĩnh thật.
Viên Tịch đưa mắt nhìn ly nước đang cầm trên tay của Yến Huân, dù sao cô cũng đang khát, chê thì chê, uống thì vẫn cứ uống.
Cô không ngần ngại cướp lấy ly nước của mình về tay mình, một hơi uống gần nửa ly, vị đào thực sự rất hợp với cô.
Vương Nhậm và Lục Hữu Diên đứng bên cạnh trố mắt nhìn, họ nhìn nhau rồi nhìn hai người bọn họ. Giọng điệu rất ngạc nhiên như không thể tin vào mắt.
- Sao có thể tự nhiên như vậy? Hai người đang hôn gián tiếp đó.
Viên Tịch đảo mắt, cái gì mà gián tiếp với trực tiếp chứ, trong cuộc đời của cô cô chỉ xem trọng trực tiếp, còn gián tiếp sao, cô bỏ vào một xó rồi, dường như chẳng quan tâm đến điều đó.
Khuôn miệng xinh xắn mỏng manh vẫn ngậm ống hút rồi uống một ngụm.
- Gián tiếp không có trong từ điển của tôi.
Ngưng một lúc, Viên Tịch chợt nhớ ra vài điều.
- À đúng rồi, cái balo, anh đưa nhầm rồi, cái balo mà anh đưa cho tôi đích thị là cái của anh mới phải. Tôi sẽ trả lại cho anh.
- Lên tầng ba với tôi, tôi đưa cho cô.
Nói xong Yến Huân quay lưng bỏ đi, Viên Tịch cũng theo sau anh chỉ cách nhau vài bước chân. Hai người họ khiến Vương Nhậm và Lục Hữu Diên như rơi vào hố lửa, đưa họ từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Tầng ba làm gì có người bình thường nào dám lên trên đó, trừ phi có người học ở tầng ba được đồng ý cho lên. Tầng ba là nơi dành cho những người giàu nhất ở trường quý tộc, là nơi hiệu trưởng e dè nhất.
?⬅⬅
Cô nhăn mày, khuôn mặt vô cùng tức giận nhìn tên khốn đang phá chuyện tốt của mình. Không hề e dè, không quan tâm anh ta là ai, quát thẳng.
- Có mắt không? Bị điên sao?
Lưu Khang Hựu chỉ nhìn tên đó đang nhút nhát sợ hãi, không trách mắng anh ta, lạnh giọng.
- Dù sao chai nước cũng đâu có đứng, tức giận thì được gì?
- Lâm thiếu gia đã dở trò bẩn thỉu như vậy thì tôi cũng không ngốc mà dở trò bẩn thỉu lại với anh. Tôi muốn mọi người ở đây và cả anh phải tâm phục khẩu phục tôi. Tôi không tin kẻ xảo trá như anh có thể thắng.
Viên Tịch nhếch mày nhìn Lưu Khang Hựu không mấy dễ chịu, lượt của cô lần thứ 7 dĩ nhiên không tính vì người của Lưu thiếu gia làm hỏng.
Dù biết kế bẩn của mình bị mọi người nhìn thấy nhưng anh ta vẫn tự cao tự đại, vẫn vênh mặt cứ như không có chuyện gì xảy ra.
- Nếu là Yến Huân, câu nói này có thể khiến tôi phải hạ thấp rút lui, nhưng với cô? Tôi lại càng thích, tôi rất muốn xem bộ mặt của cô khi thua thảm hại dưới tay tôi sẽ như thế nào?
Viên Tịch cười mỉm, tất nhiên là cô xem thường anh ta rồi.
- Cứ bình tĩnh mà thảy đi.
Yến Huân đứng phía sau, hậu phương vững chắc cho Viên Tịch, giọng nói rất nhẹ nhàng và bình thản.
Cô nhìn ra sau, lặng lẽ gật đầu, chiếc bàn và mấy chai nước cũng đã đặt về vị trí cũ. Viên Tịch cầm lấy cổ chai, các ngón tay chạm nhẹ vào chai nước, dùng lực tung lên, vì chai nước đã bị rơi xuống đất nên vỏ chai không còn nguyên vẹn, không thể đứng vững được nữa.
- Cô gái, hãy xem tôi.
Nói xong, Lưu Khang Hựu tung chai nước, nét mặt anh ta tối sầm lại, đúng như những gì Viên Tịch dự đoán, nó không đứng thẳng, thật là xiên xiên vẹo vẹo như nhân cách của anh ta.
Viên Tịch nở một nụ cười khinh bỉ, cô cầm chai nước lên, thảy nhẹ, kết quả thật đáng ngạc nhiên, đứng im rồi.
Vương Nhậm, Lục Hữu Diên đứng bên cạnh cũng không khỏi cảm thán, xem ra hai người họ phải thay đổi mắt nhìn về cô rồi.
Một tràng vỗ tay to như sấm dành cho Viên Tịch vang lên bên tai, hai tay cô chống lên bàn, ánh mắt nhìn Lưu Khang Hựu vô cùng đắc ý, khuôn miệng xinh xắn liền nở một nụ cười.
- Tôi thắng rồi.
Tên khốn kia chỉ biết tức giận cầm chai nước đập mạnh xuống đất, vỏ chai nhựa bị nứt ra, thể hiện cho sự nóng giận của anh ta ngay lúc ấy.
Dù sao Lưu Khang Hựu là người chơi trước, lượt thứ 8 anh ta chơi trước và đã thua, đến Viên Tịch chơi lượt thứ 8 và cô đã thắng, quy định rất rõ ràng.
Yến Huân nhìn cô với ánh mắt vô cùng vui mừng, mà cô làm như vậy chẳng phải cũng tốt cho cô sao. Khỏi phải công khai bạn gái, khỏi phải chỉ chỏ gièm pha, thật sự rất đáng mà.
- Lưu thiếu gia, mời anh cuốn xéo khỏi đây.
Trong đám Lục Hữu Diên là người cũng "chiến" không kém, anh khoanh tay trước ngực, khuôn mặt ngước lên nhìn Lưu Khang Hựu đang vô cùng nóng giận.
Bị mấy đứa bạn kéo đi, Lưu Khang Hựu chỉ nhìn vào Viên Tịch và Yến Huân, giọng nói vô cùng đay nghiến.
- Một lũ khốn.
Bóng lưng Lưu Khang Hựu khuất dần, đám nam nữ sinh trong trường cũng dần tản ra, Viên Tịch nhìn quanh, chỉ thấy ba người.
Yến Huân ngay phía sau đưa cho cô một ly nước được đặt ở canteen, đưa lên trước mặt, khuôn miệng mấp máy.
- Tìm ai?
- Cô gái tóc ngắn mái bằng lúc nãy đi chung với anh đó, tôi thắc mắc tại sao anh không chọn cô ta để công khai?
Vương Nhậm và Lục Hữu Diên hết sức ngỡ ngàng, người mà cô nhắc đến không ai khác chính là Yến Hoa, thật không thể tin nổi sức tưởng tượng của Viên Tịch sao có thể lớn đến vậy.
Yến Huân không trả lời, Lục Hữu Diên chỉ cười nhạt, trong nhóm thì anh ta là người lèm bèm nhiều nhất còn gì.
- Ý cô nói là Yến Hoa?
- Cậu ấy tên Yến Hoa sao?
- Đừng nói là cậu không biết cô gái tóc ngắn mái bằng đó là em gái của Yến Huân?
Viên Tịch ngạc nhiên nhìn Lục Hữu Diên, anh ta cũng đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô, cuối cùng thì sự hiểu lầm này đã được làm rõ.
Yến Huân trên tay vẫn cầm cốc nước đưa ra trước mặt Viên Tịch lần 2 nhưng liên tục bị cô ngó lơ, anh ta cũng không ép, miệng ngậm ống hút, uống một ngụm. Vì mải mê nói chuyện với Lục Hữu Diên, Yến Huân không muốn xen vào.
- Vậy là...
- Thật sự hết nói nổi mà.
- Tôi cũng không ngờ anh ấy có em gái.
- Cậu ta là thần thánh hay sao mà không được có em gái?
- Được, được, tôi biết đầu óc tôi có vấn đề rồi.
Viên Tịch đưa mắt nhìn Yến Huân, nhìn thấy trên tay anh ta cầm một ly nước vừa uống mất một ngụm, cô nhăn mày.
- Đây là đãi ngộ của anh khi tôi thắng?
- Muốn gì nữa.
- Yến thiếu gia tài sản cả ngàn tỉ, đi trực thăng xe bốn bánh đến trường, tiền hàng ngày còn cao hơn cả tòa chung cư 5 tầng nữa mà chỉ đãi ngộ cho tôi như vậy thôi sao? Anh còn uống rồi? Chà, hậu hĩnh thật.
Viên Tịch đưa mắt nhìn ly nước đang cầm trên tay của Yến Huân, dù sao cô cũng đang khát, chê thì chê, uống thì vẫn cứ uống.
Cô không ngần ngại cướp lấy ly nước của mình về tay mình, một hơi uống gần nửa ly, vị đào thực sự rất hợp với cô.
Vương Nhậm và Lục Hữu Diên đứng bên cạnh trố mắt nhìn, họ nhìn nhau rồi nhìn hai người bọn họ. Giọng điệu rất ngạc nhiên như không thể tin vào mắt.
- Sao có thể tự nhiên như vậy? Hai người đang hôn gián tiếp đó.
Viên Tịch đảo mắt, cái gì mà gián tiếp với trực tiếp chứ, trong cuộc đời của cô cô chỉ xem trọng trực tiếp, còn gián tiếp sao, cô bỏ vào một xó rồi, dường như chẳng quan tâm đến điều đó.
Khuôn miệng xinh xắn mỏng manh vẫn ngậm ống hút rồi uống một ngụm.
- Gián tiếp không có trong từ điển của tôi.
Ngưng một lúc, Viên Tịch chợt nhớ ra vài điều.
- À đúng rồi, cái balo, anh đưa nhầm rồi, cái balo mà anh đưa cho tôi đích thị là cái của anh mới phải. Tôi sẽ trả lại cho anh.
- Lên tầng ba với tôi, tôi đưa cho cô.
Nói xong Yến Huân quay lưng bỏ đi, Viên Tịch cũng theo sau anh chỉ cách nhau vài bước chân. Hai người họ khiến Vương Nhậm và Lục Hữu Diên như rơi vào hố lửa, đưa họ từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Tầng ba làm gì có người bình thường nào dám lên trên đó, trừ phi có người học ở tầng ba được đồng ý cho lên. Tầng ba là nơi dành cho những người giàu nhất ở trường quý tộc, là nơi hiệu trưởng e dè nhất.
?⬅⬅