Chương 15: Cướp nụ hôn đầu
Cả buổi sáng Viên Tịch không có gì trong bụng, công viên buổi trưa cũng chẳng có ai, cô ngồi bên bờ sông gần đó, suy đi nghĩ lại, cảm thấy bản thân thật đáng thương.
Nhiều lúc cô cũng muốn khóc lắm, nhưng khóc cho ai xem, khóc rồi có ai thương cô không, có ai cho cô nhà để ở, tiền để xài không, khóc có ích gì chứ?
Cả đời hai chữ "tiết kiệm" đã đeo bám lấy cô, hôm nay vừa bị đuổi khỏi nhà, vừa bị đuổi việc, lại còn bị người ta trách lầm, quả là một ngày xui xẻo đối với cô. Không còn gì để nói nữa, Viên Tịch mua vài chai bia, tuổi của cô không thích hợp để uống bia nhưng cô không thể tự mình say được, cần có sự giúp đỡ của nó.
- Cũng chỉ là bất đắc dĩ nên tao mới uống mày, xin chào mày đến với dạ dày của tao.
Nói xong cô uống mấy ngụm liền, cảm giác sung sướng, mát lạnh xuất hiện trong xúc cảm của cô. Cứ như vậy mấy lon liền, cơ thể không còn uống tiếp được, lăn ra bãi cỏ, trước mặt là một bờ sông yên bình, sau lưng là một công viên tĩnh lặng.
Yên bình và lặng lẽ nó như ước mơ của cô, nhưng tại sao suốt 16 năm qua cô không thể chạm đến nó chứ, thật trớ trêu thay.
- Viên Tịch, Viên Tịch... bình thường không nghĩ đến thì vô tình gặp, bây giờ tôi cất công đi tìm lại không thấy đâu. Buồn cười thật.
Yến Huân đến một công viên vắng người, không phải đây là công viên duy nhất vắng người, buổi trưa ở công viên khác cũng vậy cả thôi. Anh tìm xung quanh không thấy ai, tìm mãi tìm hoài, ánh nắng nhè nhẹ chiếu rọi vào khuôn mặt đổ đầy mồ hôi của anh nhưng không khiến sự kiên định biến đi mất.
Đi ngang qua bờ sông, anh nhìn quanh, vẫn không thấy bóng dáng người mà anh đang tìm, lúc này Viên Tịch đã nằm lịm đi trên nền cỏ, cô cũng không biết có người đang tìm cô.
Đi ngang qua người cô có mấy bước chân, Viên Tịch uống nhiều bia mà "ợ" một tiếng, âm thanh không lớn cũng không nhỏ khiến Yến Huân nhăn mày tìm quanh.
- Ai?
Anh quay đầu lại thấy một thân thể đang nằm lăn lóc gần gốc cây, bên cạnh có một cái vali nhỏ, xung quanh là lon bia rỗng và bia chưa được khui ra.
- Viên Tịch?
Yến Huân ngồi xuống bên cạnh cô, ngón tay chạm nhẹ vào vai cô, lay lay người nhưng cô chẳng hề đả động. Nhìn vào đống lon bia rỗng, anh thở dài.
- Say như vậy thì làm sao gặp được ông nội đây, thật là.
Yến Huân vừa lẩm bẩm, Viên Tịch nghe thấy động tĩnh liền nở nụ cười, cô quay người nghiêng về phía anh, cánh tay không kiểm soát mà ôm lấy anh. Chẳng kịp né tránh, chưa kịp đẩy ra, Viên Tịch đã mở miệng thều thào.
- Cảm ơn anh đã đến, không ngờ nước mắt cũng có uy lực lớn như vậy. Tôi cứ nghĩ tôi khóc sẽ chẳng có ích gì cả, nhưng mà lúc nãy tôi không kiểm soát được nên rơi vài giọt, cuối cùng cũng có người để ý đến tôi rồi. Anh có thể thương hại tôi không?
Đôi mắt cô vẫn nhắm chặt, đôi môi đáng yêu mấp máy, Yến Huân nhìn cô trong lòng mình, cảm thấy cô ấy cũng có chút đáng thương. Trước giờ anh gặp nhiều người từng cầu xin mình nhưng chẳng ai chân thành như vậy cả, ánh mắt anh chợt xuất hiện một cảm xúc là thường, bàn tay Yến Huân nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô.
Giọng nói anh dịu dàng hơn, khác xa với những lần nói chuyện trước.
- Đến sự thương hại mà cô cũng đi cầu xin sao?
Viên Tịch cười lạnh nhạt, chỉ khi say cô mới dám bộc lộ tính cách, sự mềm yếu và những giọt nước mắt của mình.
- Thà là có còn hơn không.
- Cô không được ai thương sao?
- Có chứ, nhưng mà... nhưng mà tôi không cảm nhận được, có lẽ họ không thật lòng.
Yến Huân nhìn đồng hồ, đã 1 tiếng trôi qua, khi thấy Viên Tịch say mèm nằm trong lòng mình anh đã xác định khi về bệnh viện sẽ bị ông nội mắng.
Anh đưa tay đẩy nhẹ cơ thể cô đang ôm chặt người mình, thấy có người bỏ mặc, cô nhíu mày, ôm chặt hơn lúc trước.
- Đừng mà... đừng bỏ rơi tôi. Để tôi cảm nhận hơi ấm một chút, đến khi nào tôi ngủ mê man rồi anh có thể đẩy tôi ra mà.
Những lời nói ngọt ngào và nũng nịu như đứa trẻ thật khiến Yến Huân không thể tin, bình thường cô trong bộ dạng này có phải rất đáng yêu không, sao lại phải làm cho người khác ghét cay ghét đắng như vậy chứ.
Nhìn xuống khuôn mặt xinh xắn kia, anh không khỏi cảm thán. Nhìn thấy Viên Tịch đã ngủ say anh đẩy nhẹ cô ra, cô liền mở miệng khiến anh giật mình.
- Anh tên gì vậy? Tôi sẽ cảm ơn anh.
- Không cần.
- Tôi phải cảm ơn chứ.
- Tôi đã bảo....
Chưa nói hết câu, Viên Tịch liền mở mắt, cô không nhìn rõ người đó là ai nhưng cô biết anh ta là người rất rất đẹp. Cô nhoài người lên, ôm lấy cổ Yến Huân, đôi môi mỏng của cô phủ lên môi anh, cả người anh cứng đờ ra như một cỗ máy lâu ngày không hoạt động. Còn cô vẫn luôn thoải mái hôn anh, một lúc sau Viên Tịch rời khỏi môi Yến Huân, miệng thều thào.
- Tôi nghe nói hôn là cách giảm stress hiệu quả, hy vọng anh sẽ giảm được không ít. Tôi chỉ giúp đến đó thôi.
Nói xong Viên Tịch liền lịm ngay trong vòng tay Yến Huân, anh ngỡ ngàng một lúc rồi mới bình tĩnh lại, nhìn cô gái vừa mới mạnh bạo với mình xong, Yến Huân liền tức giận mà mắng chửi mấy câu.
- Chết tiệt thật, nụ hôn đầu của tôi mà cô cũng dám cướp.
?⬅⬅?
Nhiều lúc cô cũng muốn khóc lắm, nhưng khóc cho ai xem, khóc rồi có ai thương cô không, có ai cho cô nhà để ở, tiền để xài không, khóc có ích gì chứ?
Cả đời hai chữ "tiết kiệm" đã đeo bám lấy cô, hôm nay vừa bị đuổi khỏi nhà, vừa bị đuổi việc, lại còn bị người ta trách lầm, quả là một ngày xui xẻo đối với cô. Không còn gì để nói nữa, Viên Tịch mua vài chai bia, tuổi của cô không thích hợp để uống bia nhưng cô không thể tự mình say được, cần có sự giúp đỡ của nó.
- Cũng chỉ là bất đắc dĩ nên tao mới uống mày, xin chào mày đến với dạ dày của tao.
Nói xong cô uống mấy ngụm liền, cảm giác sung sướng, mát lạnh xuất hiện trong xúc cảm của cô. Cứ như vậy mấy lon liền, cơ thể không còn uống tiếp được, lăn ra bãi cỏ, trước mặt là một bờ sông yên bình, sau lưng là một công viên tĩnh lặng.
Yên bình và lặng lẽ nó như ước mơ của cô, nhưng tại sao suốt 16 năm qua cô không thể chạm đến nó chứ, thật trớ trêu thay.
- Viên Tịch, Viên Tịch... bình thường không nghĩ đến thì vô tình gặp, bây giờ tôi cất công đi tìm lại không thấy đâu. Buồn cười thật.
Yến Huân đến một công viên vắng người, không phải đây là công viên duy nhất vắng người, buổi trưa ở công viên khác cũng vậy cả thôi. Anh tìm xung quanh không thấy ai, tìm mãi tìm hoài, ánh nắng nhè nhẹ chiếu rọi vào khuôn mặt đổ đầy mồ hôi của anh nhưng không khiến sự kiên định biến đi mất.
Đi ngang qua bờ sông, anh nhìn quanh, vẫn không thấy bóng dáng người mà anh đang tìm, lúc này Viên Tịch đã nằm lịm đi trên nền cỏ, cô cũng không biết có người đang tìm cô.
Đi ngang qua người cô có mấy bước chân, Viên Tịch uống nhiều bia mà "ợ" một tiếng, âm thanh không lớn cũng không nhỏ khiến Yến Huân nhăn mày tìm quanh.
- Ai?
Anh quay đầu lại thấy một thân thể đang nằm lăn lóc gần gốc cây, bên cạnh có một cái vali nhỏ, xung quanh là lon bia rỗng và bia chưa được khui ra.
- Viên Tịch?
Yến Huân ngồi xuống bên cạnh cô, ngón tay chạm nhẹ vào vai cô, lay lay người nhưng cô chẳng hề đả động. Nhìn vào đống lon bia rỗng, anh thở dài.
- Say như vậy thì làm sao gặp được ông nội đây, thật là.
Yến Huân vừa lẩm bẩm, Viên Tịch nghe thấy động tĩnh liền nở nụ cười, cô quay người nghiêng về phía anh, cánh tay không kiểm soát mà ôm lấy anh. Chẳng kịp né tránh, chưa kịp đẩy ra, Viên Tịch đã mở miệng thều thào.
- Cảm ơn anh đã đến, không ngờ nước mắt cũng có uy lực lớn như vậy. Tôi cứ nghĩ tôi khóc sẽ chẳng có ích gì cả, nhưng mà lúc nãy tôi không kiểm soát được nên rơi vài giọt, cuối cùng cũng có người để ý đến tôi rồi. Anh có thể thương hại tôi không?
Đôi mắt cô vẫn nhắm chặt, đôi môi đáng yêu mấp máy, Yến Huân nhìn cô trong lòng mình, cảm thấy cô ấy cũng có chút đáng thương. Trước giờ anh gặp nhiều người từng cầu xin mình nhưng chẳng ai chân thành như vậy cả, ánh mắt anh chợt xuất hiện một cảm xúc là thường, bàn tay Yến Huân nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô.
Giọng nói anh dịu dàng hơn, khác xa với những lần nói chuyện trước.
- Đến sự thương hại mà cô cũng đi cầu xin sao?
Viên Tịch cười lạnh nhạt, chỉ khi say cô mới dám bộc lộ tính cách, sự mềm yếu và những giọt nước mắt của mình.
- Thà là có còn hơn không.
- Cô không được ai thương sao?
- Có chứ, nhưng mà... nhưng mà tôi không cảm nhận được, có lẽ họ không thật lòng.
Yến Huân nhìn đồng hồ, đã 1 tiếng trôi qua, khi thấy Viên Tịch say mèm nằm trong lòng mình anh đã xác định khi về bệnh viện sẽ bị ông nội mắng.
Anh đưa tay đẩy nhẹ cơ thể cô đang ôm chặt người mình, thấy có người bỏ mặc, cô nhíu mày, ôm chặt hơn lúc trước.
- Đừng mà... đừng bỏ rơi tôi. Để tôi cảm nhận hơi ấm một chút, đến khi nào tôi ngủ mê man rồi anh có thể đẩy tôi ra mà.
Những lời nói ngọt ngào và nũng nịu như đứa trẻ thật khiến Yến Huân không thể tin, bình thường cô trong bộ dạng này có phải rất đáng yêu không, sao lại phải làm cho người khác ghét cay ghét đắng như vậy chứ.
Nhìn xuống khuôn mặt xinh xắn kia, anh không khỏi cảm thán. Nhìn thấy Viên Tịch đã ngủ say anh đẩy nhẹ cô ra, cô liền mở miệng khiến anh giật mình.
- Anh tên gì vậy? Tôi sẽ cảm ơn anh.
- Không cần.
- Tôi phải cảm ơn chứ.
- Tôi đã bảo....
Chưa nói hết câu, Viên Tịch liền mở mắt, cô không nhìn rõ người đó là ai nhưng cô biết anh ta là người rất rất đẹp. Cô nhoài người lên, ôm lấy cổ Yến Huân, đôi môi mỏng của cô phủ lên môi anh, cả người anh cứng đờ ra như một cỗ máy lâu ngày không hoạt động. Còn cô vẫn luôn thoải mái hôn anh, một lúc sau Viên Tịch rời khỏi môi Yến Huân, miệng thều thào.
- Tôi nghe nói hôn là cách giảm stress hiệu quả, hy vọng anh sẽ giảm được không ít. Tôi chỉ giúp đến đó thôi.
Nói xong Viên Tịch liền lịm ngay trong vòng tay Yến Huân, anh ngỡ ngàng một lúc rồi mới bình tĩnh lại, nhìn cô gái vừa mới mạnh bạo với mình xong, Yến Huân liền tức giận mà mắng chửi mấy câu.
- Chết tiệt thật, nụ hôn đầu của tôi mà cô cũng dám cướp.
?⬅⬅?