Chương 11: Cứu người
Viên Tịch lái xe trở về nhà, dù sao thì sắp đến giờ học, chạy một đoạn, thấy một người khoảng 70 tuổi đang chạy bộ đột nhiên ngã lăn ra đất. Cô vừa hoảng hốt vừa lo lắng cho ông ta, vội dừng xe, lao thẳng đến người đàn ông đang nằm mê man không còn ý thức.
Ông ấy tay chân cứng đờ, khuôn mặt méo mó, gắng gượng để nói với cô mấy chữ nhưng lại ú ú ớ ớ, Viên Tịch chẳng nghe được gì. Với một người am hiểu về bệnh tật như cô, vừa nhìn là biết ông ấy bị đột quỵ.
Muộn gì thì muộn, cô phải cứu người trước, Viên Tịch mở điện thoại, trên trán không ngừng toát ra mồ hôi, khó khăn mới gọi cho bên cấp cứu.
- Có người bị đột quỵ...
Nói chuyện xong, Viên Tịch vận dụng hết kiến thức mà mình đã biết suốt 16 năm về đột quỵ, cô để ông ấy nằm nghiêng một góc 45 độ, nới lỏng quần áo để dễ điều chỉnh hơi thở, làm xong những bước này, xe cấp cứu cũng đã tới.
Dù sao nơi này tuy dành cho các ông trùm tài phiệt nhưng cũng có bệnh viện riêng ở bên ngoài, Viên Tịch gọi điện cho bệnh viện, vị trí lại ở đây, xe cấp cứu không thể chậm trễ vì đây là những người có tầm ảnh hưởng rất lớn.
Vài người khiêng ông ấy lên xe, chưa kịp trở về chiếc xe giao hàng, cô bị một người khác lôi lên trên xe cấp cứu.
- Đi cùng chúng tôi.
Không cho Viên Tịch từ chối, chiếc xe liền phóng đi tới bệnh viện, cô nhìn đồng hồ trên tay rồi nhăn đôi lông mày lại, trễ học thật rồi.
Đứng chờ trước phòng cấp cứu, Viên Tịch không khỏi sốt ruột, cô chỉ muốn cứu người chứ không muốn bị lôi kéo vào nơi nồng nặc mùi bệnh viện. Nhiều lúc cô muốn trốn đi nhưng y tá liên tục ra ra vào vào, có trốn cũng chẳng được.
- Cô liên hệ với người nhà bệnh nhân giúp tôi.
- Tôi chỉ là người qua đường thôi, không quen biết ông ấy cũng như là người nhà ông ấy.
- Được rồi, cô cứ đợi ở đây.
Những người sống trong vùng nhà ở giàu có kia không khó để tìm ra thân phận và người nhà, chỉ là phải cần thêm thời gian.
Tiếng bước chân dồn dập ở bên ngoài, hình như là hướng về phía này, Viên Tịch không khỏi nôn nao, chẳng lẽ là người nhà của ông ấy.
Quả nhiên 4 người đi vào, liên tục nhìn vào phòng cấp cứu của ông lão, có một bóng hình rất quen thuộc, anh ta lao đến phòng cấp cứu như hổ đói vậy, tức giận mà đấm mạnh một cái vào cánh cửa.
- Anh, đừng làm ồn.
Cô gái bên cạnh hình như cô đã gặp ở đâu đó rồi, giọng nói mềm mại như dáng vẻ của cô ấy lúc bấy giờ, thật khiến cô gái như Viên Tịch cũng động lòng. Nhưng bây giờ làm gì có thời gian nghĩ đến những chuyện vớ vẩn, bốn người bọn họ đều mang khuôn mặt lo lắng.
Yến Chung đưa mắt nhìn Viên Tịch, thấy cô ngồi một góc, ông ta bước lên giọng điềm đạm hỏi.
- Cô là người đã gọi xe cấp cứu đó sao?
- Vâng ạ.
Viên Tịch mang khuôn mặt lạnh lẽo nhìn ông ta, gia đình này hết cháu trai đến ông nội đều gây cho cô nhiều phiền phức, hân hoan cũng chẳng nổi nữa. Nhưng dù sao cô cũng cảm thấy tự hào vì mình vừa mới cứu được một mạng người.
Yến Huân nhìn cô nhăn mày, chẳng cần hỏi rõ đầu đuôi, ba ruột anh ta chưa kịp hỏi thêm thì anh ta đã nhào tới, nắm lấy cổ áo Viên Tịch, dáng vẻ côn đồ này thật dọa những người xung quanh một phen hú vía nhưng đối với Viên Tịch, nó chẳng là gì cả.
- Nói đi, cô đã làm gì ông nội tôi, cô đã làm gì khiến ông ấy trở nên như vậy hả?
Trong hoàn cảnh này, Yến Huân là người lo cho ông nội nhiều nhất, anh ta dường như phát điên lên, giọng nói có chút gầm như hổ, Yến Hoa mở miệng ngăn lại nên anh ta mới ngừng tay.
- Anh, bỏ ra đi, bình tĩnh đã.
- Ông nội tôi mà xảy ra chuyện gì thì đừng trách.
Viên Tịch cũng không thèm nể mặt anh ta, không thèm nể mặt ba mẹ hay người nhà, giọng điệu lạnh lẽo như băng, sát khí vô cùng, ánh mắt nhìn Yến Huân như muốn xuyên qua người anh ta vậy.
- Trước khi ông nội anh xảy ra chuyện, anh mà còn động tay động chân, thì anh là người xảy ra chuyện với tôi đó.
Yến Hoa đứng bên cạnh vuốt nhẹ lưng anh trai mình, ánh mắt cô gái kia nhìn Viên Tịch không khỏi ngỡ ngàng cũng không khỏi lo lắng.
Bây giờ cô mới nhớ cô gái đứng bên cạnh Yến Huân là ai rồi. Chẳng phải là bạn gái anh ta sao, hai người họ từng đi khách sạn chung, khi ấy Viên Tịch đang lần mò theo dõi họ.
Nội bộ Yến gia cô không tìm hiểu rõ, manh mối thực sự rất ít, Viên Tịch còn không biết Yến Huân còn có một cô em gái, luôn nghĩ rằng cô gái trạc tuổi mình ở bên cạnh chính là bạn gái của anh ta.
Ông ấy tay chân cứng đờ, khuôn mặt méo mó, gắng gượng để nói với cô mấy chữ nhưng lại ú ú ớ ớ, Viên Tịch chẳng nghe được gì. Với một người am hiểu về bệnh tật như cô, vừa nhìn là biết ông ấy bị đột quỵ.
Muộn gì thì muộn, cô phải cứu người trước, Viên Tịch mở điện thoại, trên trán không ngừng toát ra mồ hôi, khó khăn mới gọi cho bên cấp cứu.
- Có người bị đột quỵ...
Nói chuyện xong, Viên Tịch vận dụng hết kiến thức mà mình đã biết suốt 16 năm về đột quỵ, cô để ông ấy nằm nghiêng một góc 45 độ, nới lỏng quần áo để dễ điều chỉnh hơi thở, làm xong những bước này, xe cấp cứu cũng đã tới.
Dù sao nơi này tuy dành cho các ông trùm tài phiệt nhưng cũng có bệnh viện riêng ở bên ngoài, Viên Tịch gọi điện cho bệnh viện, vị trí lại ở đây, xe cấp cứu không thể chậm trễ vì đây là những người có tầm ảnh hưởng rất lớn.
Vài người khiêng ông ấy lên xe, chưa kịp trở về chiếc xe giao hàng, cô bị một người khác lôi lên trên xe cấp cứu.
- Đi cùng chúng tôi.
Không cho Viên Tịch từ chối, chiếc xe liền phóng đi tới bệnh viện, cô nhìn đồng hồ trên tay rồi nhăn đôi lông mày lại, trễ học thật rồi.
Đứng chờ trước phòng cấp cứu, Viên Tịch không khỏi sốt ruột, cô chỉ muốn cứu người chứ không muốn bị lôi kéo vào nơi nồng nặc mùi bệnh viện. Nhiều lúc cô muốn trốn đi nhưng y tá liên tục ra ra vào vào, có trốn cũng chẳng được.
- Cô liên hệ với người nhà bệnh nhân giúp tôi.
- Tôi chỉ là người qua đường thôi, không quen biết ông ấy cũng như là người nhà ông ấy.
- Được rồi, cô cứ đợi ở đây.
Những người sống trong vùng nhà ở giàu có kia không khó để tìm ra thân phận và người nhà, chỉ là phải cần thêm thời gian.
Tiếng bước chân dồn dập ở bên ngoài, hình như là hướng về phía này, Viên Tịch không khỏi nôn nao, chẳng lẽ là người nhà của ông ấy.
Quả nhiên 4 người đi vào, liên tục nhìn vào phòng cấp cứu của ông lão, có một bóng hình rất quen thuộc, anh ta lao đến phòng cấp cứu như hổ đói vậy, tức giận mà đấm mạnh một cái vào cánh cửa.
- Anh, đừng làm ồn.
Cô gái bên cạnh hình như cô đã gặp ở đâu đó rồi, giọng nói mềm mại như dáng vẻ của cô ấy lúc bấy giờ, thật khiến cô gái như Viên Tịch cũng động lòng. Nhưng bây giờ làm gì có thời gian nghĩ đến những chuyện vớ vẩn, bốn người bọn họ đều mang khuôn mặt lo lắng.
Yến Chung đưa mắt nhìn Viên Tịch, thấy cô ngồi một góc, ông ta bước lên giọng điềm đạm hỏi.
- Cô là người đã gọi xe cấp cứu đó sao?
- Vâng ạ.
Viên Tịch mang khuôn mặt lạnh lẽo nhìn ông ta, gia đình này hết cháu trai đến ông nội đều gây cho cô nhiều phiền phức, hân hoan cũng chẳng nổi nữa. Nhưng dù sao cô cũng cảm thấy tự hào vì mình vừa mới cứu được một mạng người.
Yến Huân nhìn cô nhăn mày, chẳng cần hỏi rõ đầu đuôi, ba ruột anh ta chưa kịp hỏi thêm thì anh ta đã nhào tới, nắm lấy cổ áo Viên Tịch, dáng vẻ côn đồ này thật dọa những người xung quanh một phen hú vía nhưng đối với Viên Tịch, nó chẳng là gì cả.
- Nói đi, cô đã làm gì ông nội tôi, cô đã làm gì khiến ông ấy trở nên như vậy hả?
Trong hoàn cảnh này, Yến Huân là người lo cho ông nội nhiều nhất, anh ta dường như phát điên lên, giọng nói có chút gầm như hổ, Yến Hoa mở miệng ngăn lại nên anh ta mới ngừng tay.
- Anh, bỏ ra đi, bình tĩnh đã.
- Ông nội tôi mà xảy ra chuyện gì thì đừng trách.
Viên Tịch cũng không thèm nể mặt anh ta, không thèm nể mặt ba mẹ hay người nhà, giọng điệu lạnh lẽo như băng, sát khí vô cùng, ánh mắt nhìn Yến Huân như muốn xuyên qua người anh ta vậy.
- Trước khi ông nội anh xảy ra chuyện, anh mà còn động tay động chân, thì anh là người xảy ra chuyện với tôi đó.
Yến Hoa đứng bên cạnh vuốt nhẹ lưng anh trai mình, ánh mắt cô gái kia nhìn Viên Tịch không khỏi ngỡ ngàng cũng không khỏi lo lắng.
Bây giờ cô mới nhớ cô gái đứng bên cạnh Yến Huân là ai rồi. Chẳng phải là bạn gái anh ta sao, hai người họ từng đi khách sạn chung, khi ấy Viên Tịch đang lần mò theo dõi họ.
Nội bộ Yến gia cô không tìm hiểu rõ, manh mối thực sự rất ít, Viên Tịch còn không biết Yến Huân còn có một cô em gái, luôn nghĩ rằng cô gái trạc tuổi mình ở bên cạnh chính là bạn gái của anh ta.