Chương 38: Cạm Bẫy
Chuyến tàu vận chuyển gốm sứ sau nhiều ngày lênh đênh trên biển cuối cùng cũng cập Bến Cảng. Một người đàn ông gương mặt phong sương từng trên tàu bước đi xuống cúi đầu thưa.
“Chào Cậu Hai.Cậu Ba tôi là Hoàng. Số hàng gốm sứ đã tới nơi mời hai cậu đến kiểm tra!”
Một người đàn ông trung niên đeo kính.đội mũ lưỡi trai, trong rất kiến thức tiến tới bắt tay với anh và Cậu Hai.
“Chào xin tự giới thiệu tôi là Lâm.nhà thẩm định đồ cổ được ông Mã sai tới đây!”
Hai anh niên khiên ra một thùng hàng.Ông Hoàng lấy chìa khóa mở nắp thùng ra.một chiếc bình gốm sứ màu trắng họa tiết hoa văn xanh vô cùng tinh tế. Anh Lâm lấy chiếc kính lúp soi xét từng chi tiết.
“Quả nhiên đúng là hàng cổ từng đường nét thật tinh xảo!”
Cậu Hai lên tiếng.“Nếu không có vấn đề gì chúng tôi đưa nó về nhà. Nặc ý chú mau niêm phong lại đi!”
Anh tiến quan sát thêm một lần nữa đưa bình gốm qua một hộp khác gọn nhẹ. đóng nắp khóa lại cẩn thận.Cậu Hai vỗ nhẹ vai anh.
“Bình gốm Anh giao cho chú bảo quản, còn số đồ gốm còn lại anh cho xe đưa về kho hàng!”
Anh gật đầu. Chiếc xe trên tuyến đường trở về. một ông lão lom khom chống gậy trong đi qua đường, run rẩy khụy xuống giữa đường lộ. làm xe ngừng lại Anh lo lắng mở cửa tới đỡ ông lão.
“Ông ơi. không sao chứ?”
Ông lão giọng run rẩy.“Chỉ là bệnh đau khớp người già, cậu đưa tôi tới ghế công viên ngồi nghỉ một chút được không?”
Anh gật đầu dìu ông lão đến ghế phía trước công viên, ngồi xuống được một hồi sắc mặt tươi tỉnh lại,
“Cảm ơn cậu, tôi thấy khỏe nhiều”
Ông mỉm cười vỗ nhẹ vai anh.“Cậu tốt bụng thật, nhưng tốt quá không ổn đâu”
Anh bâng khuâng những lời ông lão nói có ý gì vậy.
chợt nhớ ra bình gốm sứ quay lại xe,chiếc hộp vẫn còn nằm yên trên ghế, Anh lên xe quay trở về nhà. vừa tới sảnh, một người đàn ông ngồi trên ghế trường kỷ cầm tẩu thuốc hút phì phò.
Ông Mã vừa thấy anh bèn lên tiếng.“Nặc ý con về rồi sao, lại đây ba giới thiệu cho con đây là ông Hà người đặt bình sứ này!”
Anh tiến tới cúi đầu chào.đặt chiếc hộp xuống bàn, lấy chìa khóa mở nắp ra.“Mời ông xem qua”
Ông Hà đứng dậy ngắm nghía khen ngợi.“Chiếc bình cổ này thật sự rất đẹp”
“Để cho chắc ăn tôi có đem thêm người giám định tới đây.Anh Trung mau lại xem!”
Anh ta bước đi tới lấy tay gỏ nhẹ vào bình quan sát lại thật kỹ.lắc đầu lên tiếng
“Thưa ông Hà.là bình giả, màu sắc hoa văn đều giống nhau nhưng khi gõ nhẹ âm thanh của bình gốm cổ nghe rất âm, còn bình này thì ngược lại”
Ông Mã và Anh kinh ngạc đồng thanh thốt lên.“Sao lại như vậy?”
Ông Hà bực bội.“Anh Trung có nhiều năm kinh nghiệm thẩm định không bao giờ sai.Các anh định bán đồ giả cho tôi sao? theo thỏa thuận nếu có sai sót thì phải bồi thường, nếu không chờ lên quan đi”
Ông ta đứng dậy đi ra ngoài.Anh chợt nhớ ra không lẽ nào là ông lão lúc nãy giở trò.chết tiệt mình bi mắc mưu rồi.
Ông Mã chau mày lại sắc mặt tái nhợt, Bà Hai từ nhà trong bước tới lo âu, lấy thuốc đưa cho ông uống.
“Nghiêm Hy ông không sao chứ đừng làm tôi sợ!”
Ông Mã uống vài viên thuốc phẩy tay ra hiệu.“Tôi không sao. Nhưng mà Nặc ý số tiền bồi thường rất lớn.”
Bà Hai buông lời cay đắng.“Má không muốn trách con.gia đình này chịu tốn thất lớn là do con gây ra. từ nay khó mà tin tưởng giao việc cho con?”
Anh lên tiếng.“Chuyện lần này con sẽ chịu trách nhiệm.Ba cho con thời gian xử lý nếu không được con xin rời khỏi nhà này!”
Ông Mã lo âu.“Kìa Nặc ý. con không cần nhất thiết như vậy mà”
Bà Hai giọng chua ngoa.“Cần chứ ông.gia đình mình phải mất một số tiền lớn,chỉ rời khỏi nhà không là nhẹ cho nó lắm rồi!”
Lời của bà khiến ông Mã cơn đau tim lại phát lên. ông ôm ngực nhăn mặt gắng lên tiếng.
“Bà có thôi đi không?”
Cậu Hai vừa về đến nhanh hơn tới chỗ ông.“Ba không sao chứ?”
Bà Hai lo lắng.“Nặc Á, mau đưa ba con về phòng nghỉ ngơi”
Cậu Hai dìu ông về phòng.Anh gương mắt nhìn theo bất an trong lòng.Nhất định sẽ giải quyết việc này ba yên tâm.Anh quay người bước đi
…
Buổi tối tại con đường nhỏ tâm tối vắng vẻ. Anh cùng cô đứng trước cửa sau một căn nhà khang trang.
“Cô có chắc là người cần tìm ở trong nhà này không?”
Mộ Giao điềm đạm bảo.“Chắc chắn, quẻ bói của ta chưa bao giờ sai”
Anh đáp lại.“Vậy chúng ta vào trong đó thôi”
Mộ Giao cầm lấy cánh tay nhẹ nhàng nhấc bỗng bay lên cao hạ xuống tầng trệt. tất cả các phòng đều tắt đèn chỉ có phòng này còn sáng.Anh núp sau cửa kính ban công bên cạnh tấm rèm.len lén xem xét trong phòng.
Tiếng của người đàn ông trò chuyện nghe rất quen thuộc.gắng nhìn kỹ hóa ra là ông Triệu trưởng quầy Phùng Hưng ký và anh Sơn tài xế mọi chuyện thế nào.anh kê sát tai lắng nghe cuộc trò chuyện.
Ông Triệu lên tiếng.“Hắn ta đến chưa?”
Anh Sơn đáp.“Còn ít phút mới tới hẹn”
Ông Triệu hút thuốc thở phào ra." Kế hoạch của hắn rất chu toàn, lợi dụng tên ngốc đó sơ suất trộm long tráo phụng thật dễ dàng.
“Nếu như hắn tới lấy tiền thưởng xử lý hắn ngay.Có chiếc bình đó từ nay tôi không làm trưởng quầy nhà họ Mã. Ngày nào phải xu nịnh ông ta thật mệt mỏi.tôi tự mở cửa tiệm làm chủ mọi thứ”
Anh Sơn cười tươi.“Còn tôi không làm tài xế cho tên ngốc đó nữa. sống cuộc đời giàu sang”
“A Ha ha ha…”
Anh xiết chặt tay lại.tên khốn dám cài bẫy hại gia đình mình.Tiếng mở cửa một người đàn ông đội nón lá che nửa mặt. cúi đầu chào tay ôm một gói đồ bọc vải.
“Thứ mà ông cần tôi đem tới đây!”
Ông Triệu vui vẻ khen ngợi.“Ông làm tốt lắm mau lấy tiền thưởng!”.
Anh cảm thấy giọng nói rất quen phải rồi đó là giọng ông lão hồi sáng.anh quan sát thêm nữa. Anh Sơn bước tới lấy gói đồ.mở ra là hộp đựng gốm sứ.anh ta khẩy cười ánh mắt hung hãn trong người rút súng ra bắn vào người ông ta trong chớp mắt.
Một tiếng nổ lớn vang lên khói súng mù mịt.Nhìn kỹ lại người ngã xuống lại là anh Sơn.người đàn ông đó đã nhanh tay bắn hạ.và đưa họng súng vào đầu Ông Triệu run rẩy.
“Ông muốn bao nhiêu tiền tôi cho. Xin hãy tha cho cái mạng hèn mọn này!”
Giọng hắn khẩy cười lạnh.“Cái tao cần là mạng của mày!”
Anh thốt lên.“Mộ Giao cô mau ra tay!”
“Chào Cậu Hai.Cậu Ba tôi là Hoàng. Số hàng gốm sứ đã tới nơi mời hai cậu đến kiểm tra!”
Một người đàn ông trung niên đeo kính.đội mũ lưỡi trai, trong rất kiến thức tiến tới bắt tay với anh và Cậu Hai.
“Chào xin tự giới thiệu tôi là Lâm.nhà thẩm định đồ cổ được ông Mã sai tới đây!”
Hai anh niên khiên ra một thùng hàng.Ông Hoàng lấy chìa khóa mở nắp thùng ra.một chiếc bình gốm sứ màu trắng họa tiết hoa văn xanh vô cùng tinh tế. Anh Lâm lấy chiếc kính lúp soi xét từng chi tiết.
“Quả nhiên đúng là hàng cổ từng đường nét thật tinh xảo!”
Cậu Hai lên tiếng.“Nếu không có vấn đề gì chúng tôi đưa nó về nhà. Nặc ý chú mau niêm phong lại đi!”
Anh tiến quan sát thêm một lần nữa đưa bình gốm qua một hộp khác gọn nhẹ. đóng nắp khóa lại cẩn thận.Cậu Hai vỗ nhẹ vai anh.
“Bình gốm Anh giao cho chú bảo quản, còn số đồ gốm còn lại anh cho xe đưa về kho hàng!”
Anh gật đầu. Chiếc xe trên tuyến đường trở về. một ông lão lom khom chống gậy trong đi qua đường, run rẩy khụy xuống giữa đường lộ. làm xe ngừng lại Anh lo lắng mở cửa tới đỡ ông lão.
“Ông ơi. không sao chứ?”
Ông lão giọng run rẩy.“Chỉ là bệnh đau khớp người già, cậu đưa tôi tới ghế công viên ngồi nghỉ một chút được không?”
Anh gật đầu dìu ông lão đến ghế phía trước công viên, ngồi xuống được một hồi sắc mặt tươi tỉnh lại,
“Cảm ơn cậu, tôi thấy khỏe nhiều”
Ông mỉm cười vỗ nhẹ vai anh.“Cậu tốt bụng thật, nhưng tốt quá không ổn đâu”
Anh bâng khuâng những lời ông lão nói có ý gì vậy.
chợt nhớ ra bình gốm sứ quay lại xe,chiếc hộp vẫn còn nằm yên trên ghế, Anh lên xe quay trở về nhà. vừa tới sảnh, một người đàn ông ngồi trên ghế trường kỷ cầm tẩu thuốc hút phì phò.
Ông Mã vừa thấy anh bèn lên tiếng.“Nặc ý con về rồi sao, lại đây ba giới thiệu cho con đây là ông Hà người đặt bình sứ này!”
Anh tiến tới cúi đầu chào.đặt chiếc hộp xuống bàn, lấy chìa khóa mở nắp ra.“Mời ông xem qua”
Ông Hà đứng dậy ngắm nghía khen ngợi.“Chiếc bình cổ này thật sự rất đẹp”
“Để cho chắc ăn tôi có đem thêm người giám định tới đây.Anh Trung mau lại xem!”
Anh ta bước đi tới lấy tay gỏ nhẹ vào bình quan sát lại thật kỹ.lắc đầu lên tiếng
“Thưa ông Hà.là bình giả, màu sắc hoa văn đều giống nhau nhưng khi gõ nhẹ âm thanh của bình gốm cổ nghe rất âm, còn bình này thì ngược lại”
Ông Mã và Anh kinh ngạc đồng thanh thốt lên.“Sao lại như vậy?”
Ông Hà bực bội.“Anh Trung có nhiều năm kinh nghiệm thẩm định không bao giờ sai.Các anh định bán đồ giả cho tôi sao? theo thỏa thuận nếu có sai sót thì phải bồi thường, nếu không chờ lên quan đi”
Ông ta đứng dậy đi ra ngoài.Anh chợt nhớ ra không lẽ nào là ông lão lúc nãy giở trò.chết tiệt mình bi mắc mưu rồi.
Ông Mã chau mày lại sắc mặt tái nhợt, Bà Hai từ nhà trong bước tới lo âu, lấy thuốc đưa cho ông uống.
“Nghiêm Hy ông không sao chứ đừng làm tôi sợ!”
Ông Mã uống vài viên thuốc phẩy tay ra hiệu.“Tôi không sao. Nhưng mà Nặc ý số tiền bồi thường rất lớn.”
Bà Hai buông lời cay đắng.“Má không muốn trách con.gia đình này chịu tốn thất lớn là do con gây ra. từ nay khó mà tin tưởng giao việc cho con?”
Anh lên tiếng.“Chuyện lần này con sẽ chịu trách nhiệm.Ba cho con thời gian xử lý nếu không được con xin rời khỏi nhà này!”
Ông Mã lo âu.“Kìa Nặc ý. con không cần nhất thiết như vậy mà”
Bà Hai giọng chua ngoa.“Cần chứ ông.gia đình mình phải mất một số tiền lớn,chỉ rời khỏi nhà không là nhẹ cho nó lắm rồi!”
Lời của bà khiến ông Mã cơn đau tim lại phát lên. ông ôm ngực nhăn mặt gắng lên tiếng.
“Bà có thôi đi không?”
Cậu Hai vừa về đến nhanh hơn tới chỗ ông.“Ba không sao chứ?”
Bà Hai lo lắng.“Nặc Á, mau đưa ba con về phòng nghỉ ngơi”
Cậu Hai dìu ông về phòng.Anh gương mắt nhìn theo bất an trong lòng.Nhất định sẽ giải quyết việc này ba yên tâm.Anh quay người bước đi
…
Buổi tối tại con đường nhỏ tâm tối vắng vẻ. Anh cùng cô đứng trước cửa sau một căn nhà khang trang.
“Cô có chắc là người cần tìm ở trong nhà này không?”
Mộ Giao điềm đạm bảo.“Chắc chắn, quẻ bói của ta chưa bao giờ sai”
Anh đáp lại.“Vậy chúng ta vào trong đó thôi”
Mộ Giao cầm lấy cánh tay nhẹ nhàng nhấc bỗng bay lên cao hạ xuống tầng trệt. tất cả các phòng đều tắt đèn chỉ có phòng này còn sáng.Anh núp sau cửa kính ban công bên cạnh tấm rèm.len lén xem xét trong phòng.
Tiếng của người đàn ông trò chuyện nghe rất quen thuộc.gắng nhìn kỹ hóa ra là ông Triệu trưởng quầy Phùng Hưng ký và anh Sơn tài xế mọi chuyện thế nào.anh kê sát tai lắng nghe cuộc trò chuyện.
Ông Triệu lên tiếng.“Hắn ta đến chưa?”
Anh Sơn đáp.“Còn ít phút mới tới hẹn”
Ông Triệu hút thuốc thở phào ra." Kế hoạch của hắn rất chu toàn, lợi dụng tên ngốc đó sơ suất trộm long tráo phụng thật dễ dàng.
“Nếu như hắn tới lấy tiền thưởng xử lý hắn ngay.Có chiếc bình đó từ nay tôi không làm trưởng quầy nhà họ Mã. Ngày nào phải xu nịnh ông ta thật mệt mỏi.tôi tự mở cửa tiệm làm chủ mọi thứ”
Anh Sơn cười tươi.“Còn tôi không làm tài xế cho tên ngốc đó nữa. sống cuộc đời giàu sang”
“A Ha ha ha…”
Anh xiết chặt tay lại.tên khốn dám cài bẫy hại gia đình mình.Tiếng mở cửa một người đàn ông đội nón lá che nửa mặt. cúi đầu chào tay ôm một gói đồ bọc vải.
“Thứ mà ông cần tôi đem tới đây!”
Ông Triệu vui vẻ khen ngợi.“Ông làm tốt lắm mau lấy tiền thưởng!”.
Anh cảm thấy giọng nói rất quen phải rồi đó là giọng ông lão hồi sáng.anh quan sát thêm nữa. Anh Sơn bước tới lấy gói đồ.mở ra là hộp đựng gốm sứ.anh ta khẩy cười ánh mắt hung hãn trong người rút súng ra bắn vào người ông ta trong chớp mắt.
Một tiếng nổ lớn vang lên khói súng mù mịt.Nhìn kỹ lại người ngã xuống lại là anh Sơn.người đàn ông đó đã nhanh tay bắn hạ.và đưa họng súng vào đầu Ông Triệu run rẩy.
“Ông muốn bao nhiêu tiền tôi cho. Xin hãy tha cho cái mạng hèn mọn này!”
Giọng hắn khẩy cười lạnh.“Cái tao cần là mạng của mày!”
Anh thốt lên.“Mộ Giao cô mau ra tay!”