Chương 3: FiLe:3 Rất Hợp Khẩu Vị Của Tôi
Các dãy nhà người Hoa, nằm san sát nhau một trệt một lầu, tường nhà sơn màu vàng nhạt, cánh cửa son xanh đậm, hai bên hành lang ban công trồng, hàng cây hoa giấy màu hồng làm không gian khá yên binh,
Lâm hỷ mở cánh cửa gỗ bước vào nhà, bên trong nhà lót gạch hình thoi hai màu che kẻ, một chiếc bàn gỗ tròn đặt giữa nhà, phía trên tường là bàn thờ quan Công, anh nhìn quanh nói
"Chắc là lão Dương chưa về nhà, chắc là lại đi chơi cờ đâu đó rồi!"
"Thôi thì vào bếp làm tạm tô mì hoành thánh cái đã!"
Anh đi nhanh qua phòng khách, vào gian bếp nhỏ bỏ vào ít than phía dưới, đặt nồi nước vào, khi nước sôi anh cho mì vào,lấy vợt vớt ra cho vào tô, thì bất thình lình có một giọng nói phát ra từ phía sau
"Đang nấu ăn hả, trong có vẻ khá ngon đấy!"
Lâm Hỷ anh giật mình hốt hoảng tô mì đang cầm trên tay rơi xuống, Cô nhanh nhẹ đưa chụp lấy, anh thốt lên.
"Lại là cô nữa,sao cô vào được đây?"
Cô dịu dàng để tô mì xuống bếp, mỉm cười giọng ôn hòa
"Ta nói rồi mà,ta là tiên tử có thể ra vào bất cứ nơi nào mà ta muốn!"
Anh nhìn Mộ giao không tin cho lắm mà bảo
"Cô lại gạt ai vậy, có tin tôi kêu lính đến bắt cô không hả?"
Giọng cô cương quyết hỏi
"Vậy làm sao ngươi mới tin ta đây?"
Anh nhìn cô giọng đầy nghi hoặc
"Nếu cô nói, cô là tiên tử vậy hãy biến cây đũa này thành vàng đi!"
Lâm Hỷ lấy một đôi đũa trên ống đũa đưa ra cho, cô mỉm cười, đưa tay lên hướng về đôi đũa, từ trong tay cô một ánh sáng vàng nhạt bay ra,trong phút chốc đôi đũa cây hóa thành một đôi bằng vàng ròng,giọng anh đầy mừng rỡ
"Ôi, vàng là vàng này!"
"Cả đời tôi chưa bao giờ cầm trên tay một đôi đũa vàng như vậy, tôi phải đem nó đi bán mới được!"
Anh vui vẻ, vội vàng đi nhanh tới, định mở cánh cửa bước ra ngoài, thì Mộ giao nhanh chân đứng ngăn anh lại,cô ôn tồn bảo
"Nó chỉ là phép thuật của ta biến thành thôi, chỉ có giới hạn trong vài phút, là trở lại hình dáng ban đầu rồi!"
Mộ giao nói dứt lời thì đôi đũa trên anh đã trở lại hình dáng bình thường,anh khá ngạc nhiên có thất vọng đôi chút, bất đầu tin tưởng cô không phải là người bình thường,anh hạ giọng xuống
"Được vậy tôi cô, tôi thắc mắc là sao cô cứ đi theo tôi hoài vậy?"
Cô nở nụ cười thoáng qua,giọng ôn hòa
"À, thật ra chuyện là như vậy nè..."
Anh ngồi vào bàn, Cô kế cho câu chuyện về một con Hắc Hồ yêu xảo trá đã giả chết, thừa cơ hội thoát ra ngoài đi tới hạ giới, anh nghe xong một mạch ôn tồn bảo
"Vậy là cô muốn tôi giúp cô chứ gì, thôi được nhưng khi xong chuyện nhớ trả công cho tôi đó"
Mộ giao nhìn anh thác mắc hỏi
"Trả công hậu hĩnh, ngươi muốn trả như thế nào?"
Lâm Hý suy tư một hồi, "kêu cô ấy trả công, là gì đó thì phải từ từ suy nghĩ mới được" anh cất giọng bảo
"Chưa biết, nhưng khi tôi khi nào tôi nghĩ ra sẽ nói với cô"
Anh đứng lên rời khỏi bàn đi nhanh vào nhà bếp, cô bước theo hỏi
"Ngươi định đi đâu vậy?"
Lâm Hỷ vừa bước đi vừa bảo
"Tôi đi ăn mì, cô ăn không?"
"Được!" Mộ giao gật đầu đồng ý, bước theo Lâm Hỷ vào bếp, anh bưng ra một tô mì hoành thánh nóng hổi đặt xuống bàn, cô gương mắt nhìn tô mì mà khen ngợi
"Tô mì này thơm thật đó"
Cô vui vẻ tay cầm đũa lên,đi ăn thử một ít mì đôi mắt cô sáng lên khen ngợi
"Mì ngươi nấu thật sự rất ngon"
Chỉ nữa giờ sau, anh ngồi đối diện nhìn cô ăn ngon lành, anh liếc mắt nhìn qua mấy cái tô mì được chất lên cao, mà thở dài một hơi, giọng trầm ngâm hỏi
"Cô là tiên tử hay là ma đói vậy?"
"Từ nãy giờ, tôi chỉ ăn có một tô mì còn riêng cô, đã ăn hết sáu tô rồi!"
Cô đặt tô mì xuống giọng hài hòa vui vẻ
"Tại mì của ngươi, nấu rất hợp khẩu vị của ta, Đã lâu rồi ta mới tới hạ giới này, tính ra cũng khoảng năm trăm năm rồi nhỉ!"
Anh ngạc nhiên nhìn cô mà nói lớn
"Năm trăm năm, vậy cô còn lớn tuổi hơn cả tôi, Vậy cô bao nhiêu tuổi rồi?"
Mộ giao đưa tay lên đếm ngón tay, mỉm cười bảo
"Một ngàn tuổi!"
Lâm Hỷ kinh ngạc cô gái có gương mặt trẻ hơn mình vậy mà đã có tuổi đời tới cả ngàn năm,anh suy tư"mà cũng phải thôi cô ta đâu phải người thường"chợt tiếng cánh cửa mở ra ken két,tiếng bước chân đi vào nhà, anh giật mình giọng hốt hoảng
"Chắc lão Dương đã về rồi!"
"Nè cô mau trốn đi, để ba tôi mà thấy được, phiền phức lắm lão Dương lại hỏi này hỏi nọ!"
Vừa dứt lời, ông bước vào nhà,đi tới cạnh bàn ăn nhìn quanh,chắp tay ra sau lưng,nghiêm nghị hỏi
"Hình như, ba vừa nghe con đang nói chuyện với ai phải không? mà còn là giọng của phụ nữ?"
Anh xua tay cười phân trần
"Làm gì có, do ba nghe nhầm thôi!"
"Là con đang tập tuồng đó ba"
Vừa nói anh đưa tay lên phía trước mềm mại uyển chuyển mà uốn giọng hát
"Lương sơn bá chàng ơi...."
Ba Lâm Hỷ nhìn anh chăm chăm,gật đầu bảo
"Thôi được, vậy ba về phòng nghỉ ngơi một lát, đánh cờ nãy giờ, có hơi mệt!"
"Dạ" Lâm Hỷ gật đầu đáp lại, ông quay người bước đi về phòng,Lâm Hỷ xoay người lại nhìn quanh cất tiếng gọi khá nhỏ
"Mộ giao, cô đâu rồi?"
Một ánh sáng xuất hiện Mộ giao hiện ra mỉm cười
"Ta ở đây!"
Lâm Hỷ ngạc nhiên thắc mắc hỏi
"Cô đi đâu nãy giờ?"
Mộ giao lắc đầu nhẹ mà ôn tồn bảo
"Ta không có đi đâu cả, từ lúc nãy đến giờ ta luôn đứng cạnh ngươi thôi, chỉ tại ta dùng thuật ẩn thân nên ngươi không thấy ta được"
Cô xòe tay ra trong lòng bàn tay là một viên thuốc nhỏ màu đỏ, cô ôn hòa bảo
"Nếu muốn nhìn thấy ta thì ngươi chỉ cần uống viên tiên đan này vào..."
Cô chưa nói hết câu thì Lâm Hỷ lấy viên tiên đan uống ngay vào miệng, Mộ giao hốt hoảng nói
"Ta chưa nói xong ngươi uống rồi hả?"
"Vì khi uống viên tiên đan này ngươi có thể thấy ta và thấy được những khác nữa!"
Anh gương mắt nhìn thắc mắc hỏi
"Vậy còn thấy được những thứ gì nữa"
Cô đưa tay lên vai anh vỗ nhẹ mà nói
"Sao này ngươi sẽ biết "
"???" Lâm Hỷ anh không hiểu chuyện gì, anh đi đến bàn gom lại các tô mì đem đi dẹp, chợt nhớ ra"là mình có việc cần làm" nhìn vào đồng hồ quả quýt trên tường, đã 5 giờ 30 phút, vội vàng đi ra ngoài bếp bước tới cửa hậu sau nhà khách,
Hai căn phòng đối diện phía cuối hành lang, một cầu thang đi lên tầng trên,anh bước tới phòng bên tay phải, mở cửa ra bước vào phòng của mình, Cô chạy đi theo phía sau, anh quay người lại nhìn ôn tồn bảo
"Tôi đi thay đồ, cô đi theo làm gì, cô đứng ngoài này đi, còn nữa không được nhìn lén tôi đó có biết không hả!"
Lâm Hỷ nói rồi đóng cửa lại, Cô đứng ngoài cửa bĩu môi lại mà lẩm bẩm
"Ai thèm nhìn lén, ngươi tưởng ngươi là ai chứ!"
Anh thay vào áo sơ mi xanh nhạt, chải mái tóc lại, mở cửa phòng bước ra ngoài mà nhỏ giọng
"Tôi có việc ra ngoài đây!"
Anh nói dứt lời, bước đi nhanh ra khỏi nhà, Cô chạy theo sau mà gọi
"Nè, cho ta đi theo với!"
Lâm hỷ mở cánh cửa gỗ bước vào nhà, bên trong nhà lót gạch hình thoi hai màu che kẻ, một chiếc bàn gỗ tròn đặt giữa nhà, phía trên tường là bàn thờ quan Công, anh nhìn quanh nói
"Chắc là lão Dương chưa về nhà, chắc là lại đi chơi cờ đâu đó rồi!"
"Thôi thì vào bếp làm tạm tô mì hoành thánh cái đã!"
Anh đi nhanh qua phòng khách, vào gian bếp nhỏ bỏ vào ít than phía dưới, đặt nồi nước vào, khi nước sôi anh cho mì vào,lấy vợt vớt ra cho vào tô, thì bất thình lình có một giọng nói phát ra từ phía sau
"Đang nấu ăn hả, trong có vẻ khá ngon đấy!"
Lâm Hỷ anh giật mình hốt hoảng tô mì đang cầm trên tay rơi xuống, Cô nhanh nhẹ đưa chụp lấy, anh thốt lên.
"Lại là cô nữa,sao cô vào được đây?"
Cô dịu dàng để tô mì xuống bếp, mỉm cười giọng ôn hòa
"Ta nói rồi mà,ta là tiên tử có thể ra vào bất cứ nơi nào mà ta muốn!"
Anh nhìn Mộ giao không tin cho lắm mà bảo
"Cô lại gạt ai vậy, có tin tôi kêu lính đến bắt cô không hả?"
Giọng cô cương quyết hỏi
"Vậy làm sao ngươi mới tin ta đây?"
Anh nhìn cô giọng đầy nghi hoặc
"Nếu cô nói, cô là tiên tử vậy hãy biến cây đũa này thành vàng đi!"
Lâm Hỷ lấy một đôi đũa trên ống đũa đưa ra cho, cô mỉm cười, đưa tay lên hướng về đôi đũa, từ trong tay cô một ánh sáng vàng nhạt bay ra,trong phút chốc đôi đũa cây hóa thành một đôi bằng vàng ròng,giọng anh đầy mừng rỡ
"Ôi, vàng là vàng này!"
"Cả đời tôi chưa bao giờ cầm trên tay một đôi đũa vàng như vậy, tôi phải đem nó đi bán mới được!"
Anh vui vẻ, vội vàng đi nhanh tới, định mở cánh cửa bước ra ngoài, thì Mộ giao nhanh chân đứng ngăn anh lại,cô ôn tồn bảo
"Nó chỉ là phép thuật của ta biến thành thôi, chỉ có giới hạn trong vài phút, là trở lại hình dáng ban đầu rồi!"
Mộ giao nói dứt lời thì đôi đũa trên anh đã trở lại hình dáng bình thường,anh khá ngạc nhiên có thất vọng đôi chút, bất đầu tin tưởng cô không phải là người bình thường,anh hạ giọng xuống
"Được vậy tôi cô, tôi thắc mắc là sao cô cứ đi theo tôi hoài vậy?"
Cô nở nụ cười thoáng qua,giọng ôn hòa
"À, thật ra chuyện là như vậy nè..."
Anh ngồi vào bàn, Cô kế cho câu chuyện về một con Hắc Hồ yêu xảo trá đã giả chết, thừa cơ hội thoát ra ngoài đi tới hạ giới, anh nghe xong một mạch ôn tồn bảo
"Vậy là cô muốn tôi giúp cô chứ gì, thôi được nhưng khi xong chuyện nhớ trả công cho tôi đó"
Mộ giao nhìn anh thác mắc hỏi
"Trả công hậu hĩnh, ngươi muốn trả như thế nào?"
Lâm Hý suy tư một hồi, "kêu cô ấy trả công, là gì đó thì phải từ từ suy nghĩ mới được" anh cất giọng bảo
"Chưa biết, nhưng khi tôi khi nào tôi nghĩ ra sẽ nói với cô"
Anh đứng lên rời khỏi bàn đi nhanh vào nhà bếp, cô bước theo hỏi
"Ngươi định đi đâu vậy?"
Lâm Hỷ vừa bước đi vừa bảo
"Tôi đi ăn mì, cô ăn không?"
"Được!" Mộ giao gật đầu đồng ý, bước theo Lâm Hỷ vào bếp, anh bưng ra một tô mì hoành thánh nóng hổi đặt xuống bàn, cô gương mắt nhìn tô mì mà khen ngợi
"Tô mì này thơm thật đó"
Cô vui vẻ tay cầm đũa lên,đi ăn thử một ít mì đôi mắt cô sáng lên khen ngợi
"Mì ngươi nấu thật sự rất ngon"
Chỉ nữa giờ sau, anh ngồi đối diện nhìn cô ăn ngon lành, anh liếc mắt nhìn qua mấy cái tô mì được chất lên cao, mà thở dài một hơi, giọng trầm ngâm hỏi
"Cô là tiên tử hay là ma đói vậy?"
"Từ nãy giờ, tôi chỉ ăn có một tô mì còn riêng cô, đã ăn hết sáu tô rồi!"
Cô đặt tô mì xuống giọng hài hòa vui vẻ
"Tại mì của ngươi, nấu rất hợp khẩu vị của ta, Đã lâu rồi ta mới tới hạ giới này, tính ra cũng khoảng năm trăm năm rồi nhỉ!"
Anh ngạc nhiên nhìn cô mà nói lớn
"Năm trăm năm, vậy cô còn lớn tuổi hơn cả tôi, Vậy cô bao nhiêu tuổi rồi?"
Mộ giao đưa tay lên đếm ngón tay, mỉm cười bảo
"Một ngàn tuổi!"
Lâm Hỷ kinh ngạc cô gái có gương mặt trẻ hơn mình vậy mà đã có tuổi đời tới cả ngàn năm,anh suy tư"mà cũng phải thôi cô ta đâu phải người thường"chợt tiếng cánh cửa mở ra ken két,tiếng bước chân đi vào nhà, anh giật mình giọng hốt hoảng
"Chắc lão Dương đã về rồi!"
"Nè cô mau trốn đi, để ba tôi mà thấy được, phiền phức lắm lão Dương lại hỏi này hỏi nọ!"
Vừa dứt lời, ông bước vào nhà,đi tới cạnh bàn ăn nhìn quanh,chắp tay ra sau lưng,nghiêm nghị hỏi
"Hình như, ba vừa nghe con đang nói chuyện với ai phải không? mà còn là giọng của phụ nữ?"
Anh xua tay cười phân trần
"Làm gì có, do ba nghe nhầm thôi!"
"Là con đang tập tuồng đó ba"
Vừa nói anh đưa tay lên phía trước mềm mại uyển chuyển mà uốn giọng hát
"Lương sơn bá chàng ơi...."
Ba Lâm Hỷ nhìn anh chăm chăm,gật đầu bảo
"Thôi được, vậy ba về phòng nghỉ ngơi một lát, đánh cờ nãy giờ, có hơi mệt!"
"Dạ" Lâm Hỷ gật đầu đáp lại, ông quay người bước đi về phòng,Lâm Hỷ xoay người lại nhìn quanh cất tiếng gọi khá nhỏ
"Mộ giao, cô đâu rồi?"
Một ánh sáng xuất hiện Mộ giao hiện ra mỉm cười
"Ta ở đây!"
Lâm Hỷ ngạc nhiên thắc mắc hỏi
"Cô đi đâu nãy giờ?"
Mộ giao lắc đầu nhẹ mà ôn tồn bảo
"Ta không có đi đâu cả, từ lúc nãy đến giờ ta luôn đứng cạnh ngươi thôi, chỉ tại ta dùng thuật ẩn thân nên ngươi không thấy ta được"
Cô xòe tay ra trong lòng bàn tay là một viên thuốc nhỏ màu đỏ, cô ôn hòa bảo
"Nếu muốn nhìn thấy ta thì ngươi chỉ cần uống viên tiên đan này vào..."
Cô chưa nói hết câu thì Lâm Hỷ lấy viên tiên đan uống ngay vào miệng, Mộ giao hốt hoảng nói
"Ta chưa nói xong ngươi uống rồi hả?"
"Vì khi uống viên tiên đan này ngươi có thể thấy ta và thấy được những khác nữa!"
Anh gương mắt nhìn thắc mắc hỏi
"Vậy còn thấy được những thứ gì nữa"
Cô đưa tay lên vai anh vỗ nhẹ mà nói
"Sao này ngươi sẽ biết "
"???" Lâm Hỷ anh không hiểu chuyện gì, anh đi đến bàn gom lại các tô mì đem đi dẹp, chợt nhớ ra"là mình có việc cần làm" nhìn vào đồng hồ quả quýt trên tường, đã 5 giờ 30 phút, vội vàng đi ra ngoài bếp bước tới cửa hậu sau nhà khách,
Hai căn phòng đối diện phía cuối hành lang, một cầu thang đi lên tầng trên,anh bước tới phòng bên tay phải, mở cửa ra bước vào phòng của mình, Cô chạy đi theo phía sau, anh quay người lại nhìn ôn tồn bảo
"Tôi đi thay đồ, cô đi theo làm gì, cô đứng ngoài này đi, còn nữa không được nhìn lén tôi đó có biết không hả!"
Lâm Hỷ nói rồi đóng cửa lại, Cô đứng ngoài cửa bĩu môi lại mà lẩm bẩm
"Ai thèm nhìn lén, ngươi tưởng ngươi là ai chứ!"
Anh thay vào áo sơ mi xanh nhạt, chải mái tóc lại, mở cửa phòng bước ra ngoài mà nhỏ giọng
"Tôi có việc ra ngoài đây!"
Anh nói dứt lời, bước đi nhanh ra khỏi nhà, Cô chạy theo sau mà gọi
"Nè, cho ta đi theo với!"