Chương 1: FiLE:1 Chàng xa phu Lâm Hỷ
Saigon vào đầu thế kỷ 20 Một khu phố người Hoa nằm san sát giáp bên sông có con đường đi ngay giữa, một con đường dọc bên Sông, các con đường đan xen nhau như một chữ điền,nơi tập trung người Hoa và người Việt sinh sống còn gọi là phố cù lao,các ngôi nhà xây dựng theo kiến trúc Hoa trước nhà đều có treo hai chiếc lồng đèn đỏ, khi màn đêm buông xuống những chiếc lồng đèn đỏ rực sáng cả con đường phố cù lao...
Tại một con hẻm nhỏ, tiếng bước chân chân chạy nhanh tới, tiếng bánh xe lăn trên đường lọc cọc không ngừng, một người đàn ông trung niên vóc dáng nhỏ bé gương mặt tròn trịa phúc hậu, đang kéo chiếc xe kéo chạy vào,Bỗng có tiếng khóc trẻ con cất lên trong con hẻm tâm tối
"Oe...oe..
Khiến ông ta giật mình, để chiếc xe kéo xuống bước đi tới gần, nhìn vào chiếc giỏ là một đứa bé sơ sinh bọc lại bằng vải lụa trắng, đôi má phúng phính đôi mắt to tròn đen lay láy, ông ta đưa tay bế lên mà tự hỏi
"Một Đứa trẻ dễ thương như vậy, ai nỡ lòng mà bỏ rơi ở đây như vậy!"
Ông ta đưa tay lên nựng đôi má phúng phính hồng hồng, đứa bé liền phát cười lên ông ta nhìn nó mà nghĩ" nụ cười của nó sao mà ấm áp làm con người trở nên vui vẻ một cách kì lạ như vậy" ông ta mỉm cười bảo
"Ta cũng là một kẻ cô đơn, còn con lại bị cha mẹ bỏ rơi, nếu con không chê ta nghèo khổ từ nay hai chúng ta hãy nương tựa nhau mà sống"
Ông đưa đứa bé lên cao mà ngắm nhìn mà nói
"Ta tên là Lâm Dương,vậy con tên con là Lâm Hỷ!"
Đứa bé cười típ mắt cười thật tươi, Lâm Dương đưa đứa bé để lên xe kéo lom khom ngồi xuống kéo chiếc xe đứng dậy đi về nhà, thời gian cứ thế mà đã thấm thoát trôi qua hai mươi lăm năm sau...
Trời vừa hừng sáng trong phố cù lao nhộn nhịp người qua kẻ lại tiếng rao của các ông sẫm vang lên lơ lớ nữa Việt nữa Hoa
"Bánh bao đây, bánh bao nóng hổi đây!"
Tiếng xe kéo lọc cọc lăn nhanh không ngừng, một anh thanh niên vóc dáng cao ráo nước da ngăm, mặc trong chiếc áo chân bâu màu trắng đã phai màu, trên vai choàng qua cổ một chiếc khăn màu trắng, đôi mắt to tròn sống mũi cao thẳng gương mặt điển trai, nụ cười luôn nở trên môi,
Một ông sẫm mặc bộ áo tiều màu xanh đen, đang đứng trước quầy, tay đang cho bánh vào nồi hấp vừa thấy Lâm Hỷ chạy tới,tay ông lấy trong một cái bánh bao nóng hổi thảy bay tới Lâm Hỷ mà nói
"Lâm Hỷ, của cậu này!"
Lâm Hỷ đưa tay lên chụp lấy cái bánh bao nóng hổi mà nói
"Cảm ơn, ông chú mười, bánh bao của ông lúc nào cũng ngon số 1"
Ông chú mười mỉm cười mà nói
"Cái thằng này chỉ giỏi nịnh bợ"
Lâm Hỷ anh vừa ăn bánh bao vừa chạy nhanh đi qua các con đường lớn trong phố cù lao phía trước xa xa là một viên trang lớn nhà họ Mã có kiến trúc Hoa và pháp, trước viên trang một cánh cổng bằng sắt màu đen khá lớn vài người hầu đang dọn dẹp lau chùi trước sân,
Bên trong viên trang nhà họ Mã một ngôi nhà rộng lớn, một tầng trệt và các giang nhà khác nhau, tại giang nhà phía nam là một căn phòng rộng lớn trang trí khá đẹp các bình gốm sứ được trưng bày trên các kệ, phía bên trong
Một người phụ nữ gương mặt thanh tú xinh đẹp đang trong bộ áo dài xanh nhạt ngồi bên gương soi, trang điểm, phía sau là nha hoàn trạch tuổi chừng mười bảy đang cầm lược chải tóc, cô ta liếc mắt nhìn về phía sau mà hỏi
"Như ý, xe kéo đã tới chưa!"
Một cô nha hoàn tết tóc hai bên từ ngoài cửa vội vàng đi tới cúi đầu thưa
"Thưa bà năm xe kéo đã tới, đang chờ ở ngoài trước cổng nhà!"
Cô ta là người vợ thứ năm của Mã Nghiêm Hy một thương gia người hoa, giàu có bậc nhất ở tại cù lao phố, bà năm vợ thứ đứng dậy, cô nha hoàn lấy chiếc khăn choàng lụa mỏng trắng choàng qua vai cô ta bước đi tới nhẹ nhàng mà nói
"Được rồi, ta đi thôi!"
Bà năm vợ thứ cùng với cô nha hoàn như ý bước đi ra ngoài cửa, đi qua các giang nhà tới cánh cổng sắt, các người hầu vội vàng mở rộng cánh cửa sắt nặng nề ra, cúi đầu xuống chào, bà năm bước tới, trước đường lớn Lâm Hỷ cúi đầu chào mà nói
"Thưa bà năm, hôm nay bà muốn đi đâu vậy!"
Bà năm bước tới xe kéo,Lâm Hỷ hạ xe thấp xuống, cô ta bước vào xe ngồi ngay ngắn mà nói
"Miếu Quan âm!"
"Dạ, thưa bà năm!" Lâm Hỷ cúi đầu mà đáp lại.
Chiếc xe kéo bắt đầu lăn bánh đi tới, cạnh bên là nha hoàn như ý bước đi theo, Lâm Hỷ chạy chầm chậm để cô nha hoàn như ý bắt kịp xe..
Tại miếu Quan âm, bà năm chắp tay lại quỳ dưới tượng quan âm mà cầu nguyện"tín nữ là Nguyễn Thị Thuỳ Chi đã kết hôn mười năm mà chưa được mụn con nào, xin Quan âm người ban cho con đứa con trai"
Vừa nguyện bà năm vừa cầm ống xâm lắc đều một cây xâm rớt xuống, cô nha hoàn như ý vội vàng nhặt lên giùm chủ của mình, cô ta lom khom đứng dậy nha hoàn như ý đưa tay lên diu bà năm đứng dậy đi tới ông từ đang ngồi ở phía trước,
Bà năm ngồi vào ghế đôi mắt nhìn qua ông từ mong chờ lời giải xâm, ông từ phe phẩy cây quạt mà nói
"Quẻ xâm này của Mã phu nhân thật là cát tường sớm muộn gì nhà họ Mã sẽ có thêm một cậu con trai!"
Bà năm mừng rỡ ra mặt mà nói
"Thật sao, nếu tôi được như vậy thì còn gì bằng, từ nay địa vị trong nhà họ Mã sẽ vững chắc hơn nữa!"
Bà năm liếc mắt qua ra biểu thị, cô nha hoàn như ý hiểu ý chủ lấy ra trong túi một bao lì xì đưa cho ông từ, cô ta bắt đầu nói tiếp
"Nếu tôi mà có tin vui tôi sẽ gửi thật nhiều tiền nhang đèn đó đa!"
Bà năm cúi đầu chào ông từ cùng cô nha hoàn như ý bước đi ra ngoài miếu...sau khi đưa bà năm nhà họ Mã trở về viên trang,Lâm Hỷ kéo xe đi ngang qua chợ những gian hàng bán tấp nập, một ông sẫm người Hoa đang rao bán các bức tranh vừa thấy Lâm Hỷ liền kêu lớn
"A Hỷ, Cậu xem bức tranh tiên nữ dâng đào này đẹp chưa, mua một bức về nhà để được thêm phúc thêm lộc đầy nhà!"
"Rẻ lắm chỉ năm đồng thôi!"
Lâm Hỷ để xe kéo xuống bước tới trước quầy hàng cấm bức tranh lên mà nói
"Năm đồng mắc lắm bốn đồng, thì tôi mua giùm chú hai!"
ông sẫm gương mặt tỏ vẻ không hài lòng lắm mà nói
"Thôi được bốn đồng thì bốn đồng tôi bán cho cậu vậy!"
Lâm Hỷ lấy trong túi quần ra bốn đồng trả cho ông sẫm, cuộn bức tranh lại bỏ vào xe kéo, tiếp tục đi tới phía trước là một con hẻm dừng chân lại để xe kéo xuống, lấy khăn lau chùi mặt, một bà cụ tay xách giỏ đi tới,Lâm Hỷ mời gọi
"Bà ơi đi xe kéo không bà!"
Bà cụ lắc đầu phẩy tay mà nói
"không đi đâu!"
Lâm Hỷ hụt hẫng cứ chào gọi khách liên tục
"Xe kéo đây ai đi xe kéo không?"
Trời bắt đầu trưa nắng nóng,Lâm Hỷ đứng suốt không có một người khách, mệt mỏi anh ngã dài trên chiếc xe kéo cầm cuộn tranh mở ra xem mà nói
"Tiên nữ sao, trên đời làm gì có tiên nữ!"
Nói xong anh để cuộn tranh lại để sang một bên gối tay lên đầu khẽ nhắm mắt lại ngủ một giấc..
Tại một con hẻm nhỏ, tiếng bước chân chân chạy nhanh tới, tiếng bánh xe lăn trên đường lọc cọc không ngừng, một người đàn ông trung niên vóc dáng nhỏ bé gương mặt tròn trịa phúc hậu, đang kéo chiếc xe kéo chạy vào,Bỗng có tiếng khóc trẻ con cất lên trong con hẻm tâm tối
"Oe...oe..
Khiến ông ta giật mình, để chiếc xe kéo xuống bước đi tới gần, nhìn vào chiếc giỏ là một đứa bé sơ sinh bọc lại bằng vải lụa trắng, đôi má phúng phính đôi mắt to tròn đen lay láy, ông ta đưa tay bế lên mà tự hỏi
"Một Đứa trẻ dễ thương như vậy, ai nỡ lòng mà bỏ rơi ở đây như vậy!"
Ông ta đưa tay lên nựng đôi má phúng phính hồng hồng, đứa bé liền phát cười lên ông ta nhìn nó mà nghĩ" nụ cười của nó sao mà ấm áp làm con người trở nên vui vẻ một cách kì lạ như vậy" ông ta mỉm cười bảo
"Ta cũng là một kẻ cô đơn, còn con lại bị cha mẹ bỏ rơi, nếu con không chê ta nghèo khổ từ nay hai chúng ta hãy nương tựa nhau mà sống"
Ông đưa đứa bé lên cao mà ngắm nhìn mà nói
"Ta tên là Lâm Dương,vậy con tên con là Lâm Hỷ!"
Đứa bé cười típ mắt cười thật tươi, Lâm Dương đưa đứa bé để lên xe kéo lom khom ngồi xuống kéo chiếc xe đứng dậy đi về nhà, thời gian cứ thế mà đã thấm thoát trôi qua hai mươi lăm năm sau...
Trời vừa hừng sáng trong phố cù lao nhộn nhịp người qua kẻ lại tiếng rao của các ông sẫm vang lên lơ lớ nữa Việt nữa Hoa
"Bánh bao đây, bánh bao nóng hổi đây!"
Tiếng xe kéo lọc cọc lăn nhanh không ngừng, một anh thanh niên vóc dáng cao ráo nước da ngăm, mặc trong chiếc áo chân bâu màu trắng đã phai màu, trên vai choàng qua cổ một chiếc khăn màu trắng, đôi mắt to tròn sống mũi cao thẳng gương mặt điển trai, nụ cười luôn nở trên môi,
Một ông sẫm mặc bộ áo tiều màu xanh đen, đang đứng trước quầy, tay đang cho bánh vào nồi hấp vừa thấy Lâm Hỷ chạy tới,tay ông lấy trong một cái bánh bao nóng hổi thảy bay tới Lâm Hỷ mà nói
"Lâm Hỷ, của cậu này!"
Lâm Hỷ đưa tay lên chụp lấy cái bánh bao nóng hổi mà nói
"Cảm ơn, ông chú mười, bánh bao của ông lúc nào cũng ngon số 1"
Ông chú mười mỉm cười mà nói
"Cái thằng này chỉ giỏi nịnh bợ"
Lâm Hỷ anh vừa ăn bánh bao vừa chạy nhanh đi qua các con đường lớn trong phố cù lao phía trước xa xa là một viên trang lớn nhà họ Mã có kiến trúc Hoa và pháp, trước viên trang một cánh cổng bằng sắt màu đen khá lớn vài người hầu đang dọn dẹp lau chùi trước sân,
Bên trong viên trang nhà họ Mã một ngôi nhà rộng lớn, một tầng trệt và các giang nhà khác nhau, tại giang nhà phía nam là một căn phòng rộng lớn trang trí khá đẹp các bình gốm sứ được trưng bày trên các kệ, phía bên trong
Một người phụ nữ gương mặt thanh tú xinh đẹp đang trong bộ áo dài xanh nhạt ngồi bên gương soi, trang điểm, phía sau là nha hoàn trạch tuổi chừng mười bảy đang cầm lược chải tóc, cô ta liếc mắt nhìn về phía sau mà hỏi
"Như ý, xe kéo đã tới chưa!"
Một cô nha hoàn tết tóc hai bên từ ngoài cửa vội vàng đi tới cúi đầu thưa
"Thưa bà năm xe kéo đã tới, đang chờ ở ngoài trước cổng nhà!"
Cô ta là người vợ thứ năm của Mã Nghiêm Hy một thương gia người hoa, giàu có bậc nhất ở tại cù lao phố, bà năm vợ thứ đứng dậy, cô nha hoàn lấy chiếc khăn choàng lụa mỏng trắng choàng qua vai cô ta bước đi tới nhẹ nhàng mà nói
"Được rồi, ta đi thôi!"
Bà năm vợ thứ cùng với cô nha hoàn như ý bước đi ra ngoài cửa, đi qua các giang nhà tới cánh cổng sắt, các người hầu vội vàng mở rộng cánh cửa sắt nặng nề ra, cúi đầu xuống chào, bà năm bước tới, trước đường lớn Lâm Hỷ cúi đầu chào mà nói
"Thưa bà năm, hôm nay bà muốn đi đâu vậy!"
Bà năm bước tới xe kéo,Lâm Hỷ hạ xe thấp xuống, cô ta bước vào xe ngồi ngay ngắn mà nói
"Miếu Quan âm!"
"Dạ, thưa bà năm!" Lâm Hỷ cúi đầu mà đáp lại.
Chiếc xe kéo bắt đầu lăn bánh đi tới, cạnh bên là nha hoàn như ý bước đi theo, Lâm Hỷ chạy chầm chậm để cô nha hoàn như ý bắt kịp xe..
Tại miếu Quan âm, bà năm chắp tay lại quỳ dưới tượng quan âm mà cầu nguyện"tín nữ là Nguyễn Thị Thuỳ Chi đã kết hôn mười năm mà chưa được mụn con nào, xin Quan âm người ban cho con đứa con trai"
Vừa nguyện bà năm vừa cầm ống xâm lắc đều một cây xâm rớt xuống, cô nha hoàn như ý vội vàng nhặt lên giùm chủ của mình, cô ta lom khom đứng dậy nha hoàn như ý đưa tay lên diu bà năm đứng dậy đi tới ông từ đang ngồi ở phía trước,
Bà năm ngồi vào ghế đôi mắt nhìn qua ông từ mong chờ lời giải xâm, ông từ phe phẩy cây quạt mà nói
"Quẻ xâm này của Mã phu nhân thật là cát tường sớm muộn gì nhà họ Mã sẽ có thêm một cậu con trai!"
Bà năm mừng rỡ ra mặt mà nói
"Thật sao, nếu tôi được như vậy thì còn gì bằng, từ nay địa vị trong nhà họ Mã sẽ vững chắc hơn nữa!"
Bà năm liếc mắt qua ra biểu thị, cô nha hoàn như ý hiểu ý chủ lấy ra trong túi một bao lì xì đưa cho ông từ, cô ta bắt đầu nói tiếp
"Nếu tôi mà có tin vui tôi sẽ gửi thật nhiều tiền nhang đèn đó đa!"
Bà năm cúi đầu chào ông từ cùng cô nha hoàn như ý bước đi ra ngoài miếu...sau khi đưa bà năm nhà họ Mã trở về viên trang,Lâm Hỷ kéo xe đi ngang qua chợ những gian hàng bán tấp nập, một ông sẫm người Hoa đang rao bán các bức tranh vừa thấy Lâm Hỷ liền kêu lớn
"A Hỷ, Cậu xem bức tranh tiên nữ dâng đào này đẹp chưa, mua một bức về nhà để được thêm phúc thêm lộc đầy nhà!"
"Rẻ lắm chỉ năm đồng thôi!"
Lâm Hỷ để xe kéo xuống bước tới trước quầy hàng cấm bức tranh lên mà nói
"Năm đồng mắc lắm bốn đồng, thì tôi mua giùm chú hai!"
ông sẫm gương mặt tỏ vẻ không hài lòng lắm mà nói
"Thôi được bốn đồng thì bốn đồng tôi bán cho cậu vậy!"
Lâm Hỷ lấy trong túi quần ra bốn đồng trả cho ông sẫm, cuộn bức tranh lại bỏ vào xe kéo, tiếp tục đi tới phía trước là một con hẻm dừng chân lại để xe kéo xuống, lấy khăn lau chùi mặt, một bà cụ tay xách giỏ đi tới,Lâm Hỷ mời gọi
"Bà ơi đi xe kéo không bà!"
Bà cụ lắc đầu phẩy tay mà nói
"không đi đâu!"
Lâm Hỷ hụt hẫng cứ chào gọi khách liên tục
"Xe kéo đây ai đi xe kéo không?"
Trời bắt đầu trưa nắng nóng,Lâm Hỷ đứng suốt không có một người khách, mệt mỏi anh ngã dài trên chiếc xe kéo cầm cuộn tranh mở ra xem mà nói
"Tiên nữ sao, trên đời làm gì có tiên nữ!"
Nói xong anh để cuộn tranh lại để sang một bên gối tay lên đầu khẽ nhắm mắt lại ngủ một giấc..