Chương 59: Con người và zombie
Ngay khi Kỳ Xán muốn nói chuyện thì đèn trong cả căn nhà đều sáng lên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, không cần đoán cũng biết, là người quản lý đảo Bắc về nhà.
Bàn tay đang cầm súng của Tân Đàm cứng lại, cô đang muốn tránh né, Kỳ Xán chợt kéo cô đến sau cửa. Cô theo bản năng hất tay qua, sau đó đối diện với đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Kỳ Xán.
Kỳ Xán nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay Tân Đàm, xích lại gần cô, thấp giọng nói: "Sao Đàm Đàm lại hung dữ vậy chứ?"
Tân Đàm kinh ngạc nhìn Kỳ Xán, nhưng tiếng bước chân càng ngày càng gần, cô cũng không kịp nói gì.
Một giây sau, cánh cửa thư phòng đang khép hờ bị đẩy ra.
Vào lúc Tân Đàm thoáng tránh về sau một chút, Kỳ Xán chợt ra tay, nhanh như chớp dùng tay bổ lên cổ người quản lý đảo nhỏ. Người đàn ông trung niên bụng phệ không hề đề phòng, lập tức ngã xuống đất bất tỉnh.
"Cậu đang tìm gì?" Tân Đàm tò mò nhìn Kỳ Xán đang sờ túi của người quản lý đảo nhỏ, hỏi thăm.
Kỳ Xán giơ tay lên, lộ ra cái vòng đen nhánh trên cổ tay trái cho Tân Đàm nhìn. Anh trả lời: "Mình đang tìm điều khiển khống chế vòng tay."
"Điều khiển? Là cái này à?" Tân Đàm lấy từ trong túi áo ra một cái điều khiển từ xa nhỏ, cô nói: "Lúc đầu mình muốn tìm chìa khóa hầm ngục, lại phát hiện điều khiển bị cất trong ngăn kéo khóa kín. Giấu kỹ như vậy, mình còn tưởng đây là điều khiển khống chế ngục giam."
"Chỗ rách nát kia cũng không tiên tiến thế đâu." Kỳ Xán cầm điều khiển từ xa lật qua lật lại, không tìm được nút tháo vòng tay, còn không cẩn thận tự giật mình một cái.
Tân Đàm thấy dáng vẻ luống cuống tay chân của anh thì nghẹn cười, nói: "A Xán, có cần mình giúp cậu không? Mình chỉ cần cào một cái là xong."
"Cậu cào một cái, có thể chúng ta sẽ cùng nhau bị điện giật bỏ mình ở nơi này." Kỳ Xán cất điều khiển vào trong túi, sau đó lại bắt đầu tìm kiếm trên người người quản lý đảo nhỏ, cuối cùng tìm ra một tấm thẻ từ màu đen, lại cất vào túi.
Tân Đàm lại hỏi: "Đây là cái gì?"
"Không biết. Chúng ta rời khỏi đây trước đã." Kỳ Xán nắm tay Tân Đàm, mặc kệ người quản lý đảo nhỏ đến hiến mạng đang nằm trên mặt đất, trực tiếp rời khỏi nơi này.
...
Hai đảo Nam, Bắc đều không canh phòng nghiêm ngặt mấy, bọn họ càng có khuynh hướng làm con người và zombie kiềm chế lẫn nhau, như vậy có thể tiết kiệm được một lượng sức người sức của lớn.
Kỳ Xán và Tân Đàm dạo bước trong bóng đêm, một đường không gặp trở ngại. Tân Đàm tò mò hỏi: "Tiết kiệm để làm gì?"
"Xây dựng đảo Hồ Tâm." Kỳ Xán giải thích nói: "Đảo Hồ Tâm đang trong quá trình xây dựng lại, cần một lượng sức người sức của lớn."
Số lượng cư dân vốn có của đảo Vĩnh Ninh có hạn, khó trách đảo Vĩnh Ninh vẫn luôn hấp thu con người và zombie ở bên ngoài. Tân Đàm quay đầu, nhìn khu nghỉ chân và hầm ngục một cái, cô nói: "A Xán, cậu biết bọn họ làm cách nào để khiến con người và zombie cam tâm tình nguyện làm được kiềm chế lẫn nhau… mà không phải phấn khởi phản kháng không?"
Cấu tạo của hầm ngục rất đặc biệt, vì đe dọa bọn họ, trên mỗi cánh cửa đều có một màn hình, trên màn hình lặp đi lặp lại chiếu cảnh người đảo Vĩnh Ninh khiến con người và zombie thuần phục như thế nào. Kỳ Xán ở trong hầm ngục suốt một ngày một đêm, cũng nhìn một ngày một đêm.
||||| Truyện đề cử: |||||
Phương pháp của họ vừa đơn giản lại thô bạo, dùng đói khát khống chế con người và zombie, đợi đến khi họ phát cuồng vì đồ ăn lại cho chút ngon ngọt, sau đó chỉ có ngoan ngoãn nghe lời mới có thể tiếp tục có được đồ ăn, cứ thế mãi, rồi nuôi thành bản tính nô lệ.
Đây là một quá trình khá dài, nhưng người trên đảo Vĩnh Ninh đã tập mãi thành quen. Rất hiển nhiên, bọn họ cũng không coi những người trong hầm ngục là người, bọn họ coi người trong hầm ngục như gia súc hèn mọn mà huấn luyện như chó.
Kỳ Xán cũng không muốn nói cho Tân Đàm biết những chuyện này, nhưng Tân Đàm hỏi anh cũng sẽ nói, chẳng qua anh sẽ châm chước lời nói, cố gắng uyển chuyển hết mức có thể.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tân Đàm nghe, nghĩ đến những con người và zombie chờ phân phát đồ ăn lúc chạng vạng tối, giống như tất cả tư tưởng của họ đều bị rửa sạch, chỉ còn lại một suy nghĩ lấp đầy dạ dày.
"Cân bằng kiểu này thật sự có thể lâu dài à?" Tân Đàm hỏi lại, rồi lại nói tiếp: "Dây cung căng chặt chắc chắn cuối cùng cũng sẽ đứt gãy, rồi cũng có một ngày áp bức sẽ bị phản kháng thay thế. A Xán, đã nửa năm rồi, sẽ không tiếp tục quá lâu."
"Người canh gác nói với mình, hai đảo Nam Bắc đều từng xảy ra bạo động nhưng lại nhanh chóng bị áp xuống. Máu tươi rất có uy nghiêm, đe dọa kẻ gây chuyện, khiến bọn họ không dám lại hành động thiếu suy nghĩ."
Khóe môi Tân Đàm khẽ nhấp, màu môi trắng bệch.
Đúng lúc này, Kỳ Xán lại nói rõ ràng từng chữ cho Tân Đàm nghe: "Nhưng lần tiếp theo chắc chắn sẽ khác, bởi vì đảo Vĩnh Ninh đã nghênh đón biến số. Đàm Đàm, chúng ta tới rồi."
Giọng Kỳ Xán sôi sục và tự tin, khiến Tân Đàm phải ghé mắt. Cô nghĩ A Xán luôn luôn lạc quan như vậy, lực lượng của hai người nhỏ bé cỡ nào chứ.
Nhưng Tân Đàm tuyệt đối sẽ không giội nước lạnh lên đầu Kỳ Xán, bởi vì chính vì điều này cô mới đến đây. Cô nói: "Chắc chắn sẽ!"
"Thế nhưng Đàm Đàm, tại sao cậu lại chạy tới đây?"
Giữa Tân Đàm và Kỳ Xán chưa từng che giấu điều gì, Kỳ Xán hỏi, Tân Đàm thật thà nói cho anh biết cô tới đây bằng cách nào, sau đó cô tiếp tục nói: "Còn về lý do mình tới đây... Ngoài muốn tìm cơ hội cứu cậu ra, đồng loại ở trấn Vĩnh Ninh cầu xin mình cứu những người bạn đang hãm sâu vào vũng lầy của họ ra. Lúc ấy mình rất kinh ngạc, cuối cùng đồng loại của mình cũng bắt đầu muốn trợ giúp những đồng loại khác, đương nhiên mình cũng phải giúp bọn họ rồi!"
Kỳ Xán không ngờ lại là lý do như vậy, anh bỗng không biết nói gì, qua nửa ngày mới nói: "Nhưng Đàm Đàm, cậu có nghĩ tới việc nếu con người và zombie trên đảo cùng đạt được tự do, đảo Vĩnh Ninh sẽ là một cảnh tượng khác không? Vĩnh Ninh sẽ mãi mãi không thể yên bình, bởi vì chiến tranh giữa con người và zombie mãi mãi sẽ không biến mất."
Tân Đàm cũng không phải là một cô gái quá lạc quan, nhưng giờ phút này cô lại tin chắc một chuyện đến gần như cố chấp. Cô nghiêm túc nói: "Không có chuyện gì là mãi mãi không biến mất, tình huống trên đảo Bắc chính là chứng minh tốt nhất."
"Đương nhiên mình biết bọn họ đều là vì đồ ăn mới kiềm chế lẫn nhau. Nhưng mình tin, đổi đồ ăn thành mục tiêu khác, chúng ta có thể phấn đấu vì cùng một mục tiêu."
Lúc này bọn họ đã đi được một quãng đường rất dài, tới đảo Nam. Bọn họ xuyên qua giữa những hàng cây nông nghiệp xanh um, nắng sớm lờ mờ, khúc xạ trên những mảnh lá cây xanh biếc. Trên người Tân Đàm giống như được phủ thêm một lớp ánh sáng nhạt, khiến cô trông như thể đang phát sáng.
Trong lòng Kỳ Xán nảy lên một cảm giác, qua nửa ngày, anh nhẹ nhàng "ừ" một tiếng. Anh cũng chờ mong... sẽ có một ngày như vậy.
...
Trước khi nhìn thấy Tân Đàm, tất cả những điều Kỳ Xán hiểu biết về đảo Vĩnh Ninh đều bắt nguồn từ tên bảo vệ lắm mồm, sau khi nghe Tân Đàm nói cho anh những tin tức mà cô biết, Kỳ Xán đã có tính toán về những việc họ phải làm tiếp theo.
... Ở lại đảo Nam hay đảo Bắc đều không có tác dụng, họ phải đến đảo Hồ Tâm, tới gần trung tâm quyền lợi của đảo Vĩnh Ninh mới có thể thay đổi.
Tân Đàm và Kỳ Xán nghĩ giống hệt nhau, nhưng trước đó, Tân Đàm lần theo mùi dẫn Kỳ Xán tiến lên. Cô nói với Kỳ Xán, bọn họ càng xa lạ với đảo Hồ Tâm, cần tìm người hiểu rõ đảo Hồ Tâm dẫn đường cho họ.
Chẳng bao lâu sau, một thôn xóm đơn sơ đập vào mắt họ. Vừa bước vào thôn Tân Đàm đã ngửi thấy mùi hương chỉ thuộc về đồng loại. Theo lý thuyết trên đảo Nam không nên xuất hiện zombie, có xuất hiện cũng hẳn là bị nhốt vào hầm ngục ở đảo Bắc mới đúng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thôn xóm đơn sơ thi thoảng lại có một hai thôn dân xanh xao vàng vọt đi qua, Tân Đàm và Kỳ Xán thuộc về kẻ từ ngoài đến, ánh mắt bọn họ nhìn về phía hai người vừa cảnh giác vừa nghi ngờ, mà sau khi ánh mắt đó nhìn thấy chiếc vòng tay màu đen trên cổ tay Kỳ Xán thì sắc mặt chợt thay đổi, chạy trối chết.
Kỳ Xán không rõ cái vòng tay này đại biểu điều gì, nhưng vì không gây chuyện, anh kéo vòng tay lên cao một chút giấu vào trong tay áo.
Tân Đàm vẫn luôn thử bắt giữ mùi hương của đồng loại, trong khoảng thời gian ngắn ngủi Kỳ Xán kéo vòng tay, cô đã khóa chặt mục tiêu, nhanh chân đi về một phía.
Chẳng bao lâu sau cô và Kỳ Xán đã nhìn thấy một căn nhà đơn sơ, trên mặt đất trong sân đặt mấy dụng cụ làm nông, hai bao gạo rỗng tuếch bị tùy ý đặt trên chiếc kệ ngoài phòng bếp nhỏ, trong phòng truyền đến mùi cháo trắng.
Ánh mắt Tân Đàm ngừng lại trên hai bao gạo một lát, nghĩ hẳn là gạo đã bị Phương Dung Phương Miên chia sẻ ra ngoài. Cô nhấc chân đi tới cửa, lễ phép gõ cửa.
"Trương Thần Nhi cậu đã tới rồi, tôi có để lại gạo cho cậu..." Phương Miên nghe thấy tiếng thì đứng lên khỏi ghế đẩu, quay người lại đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Tân Đàm, tiếng của cô ấy lập tức nghẹn lại trong cổ họng.
Phương Dung cũng trở nên cảnh giác, đứng sau lưng Phương Miên.
Hiện tại Tân Đàm không hề quan tâm tới hai người bọn họ, ánh mắt cô bình tĩnh rơi vào trên người một con zombie khuôn mặt trắng xanh, mắt cả hai chạm nhau giữa không trung.
Trong con ngươi vẩn đục của con zombie nữ kia hiện lên vẻ kinh ngạc, cô ấy nhìn Tân Đàm, chậm rãi gật đầu với cô giống như đang chào hỏi.
Tân Đàm cười với cô ấy.
Phương Miên che trước người zombie nữ, ánh mắt không tốt hỏi: "Rốt cuộc thì chị muốn làm gì?!"
"Sao chỗ cô cậu lại có zombie?" Tân Đàm vội vàng hỏi.
"Chị không sợ à? Sợ thì mau chóng rời khỏi đây ngay! Chúng tôi không chào đón chị!"
Tân Đàm nhíu mày.
Phương Dung thấy vậy thì vội vàng nói: "Chị ấy là chị gái đã thu nhận và giúp đỡ chúng tôi, chị ấy không giống những zombie khác, chị ấy sẽ không làm hại người khác, cũng có thể ăn đồ ăn bình thường. Trong làng của chúng tôi còn có mấy zombie như vậy nữa, bọn họ đều vô cùng tốt! Không hề giống với zombie trong tưởng trượng của các người!"
Tân Đàm nở nụ cười, cô nhẹ nhàng nói: "Rất tốt."
Kỳ Xán nghe bọn họ nói chuyện, nghĩ Phương Dung hẳn là không nói dối, bởi vì suốt quãng thời gian này ngoài những zombie bên cạnh Tân Đàm ra anh cũng đã từng gặp được zombie ôn hòa, trừ bề ngoài ra bọn họ không khác gì con người bình thường. Chẳng qua bởi vì đa số zombie đều hung ác tàn bạo, ăn sống nuốt tươi, cho nên ấn tượng cứng nhắc của con người về zombie chính là như thế.
Sau khi nhận được ánh mắt ra hiệu của Tân Đàm, Kỳ Xán trở tay đóng cửa lại. Phương Miên lập tức lộ ra vẻ mặt cảnh giác, Phương Dung cũng thoáng lùi lại một bước, chỉ có con zombie nữ kia nhìn Tân Đàm, ánh mắt dịu dàng yên tĩnh.
Lúc này đã trôi qua một đêm, người trên đảo Bắc hẳn sẽ nhanh chóng phát hiện Kỳ Xán đã mất tích, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ phái người ra tìm kiếm, cho nên hai người không thể kéo dài thời gian quá lâu.
Tân Đàm trực tiếp hỏi thẳng: "Tôi và bạn trai định tới đảo Hồ Tâm một chuyến, nhưng chúng tôi không quen thuộc địa hình trên đảo Hồ Tâm, cần cô cậu dẫn đường. Cô cậu có đi không?"
Phương Miên khẽ giật mình, cô ấy không hỏi bọn họ muốn đi kiểu gì, có thể đi hay không và rất nhiều nỗi lo sau khi cùng đi. Cô ấy hỏi là: "Anh chị tới đó làm gì?"
"Tìm Đại đảo chủ trong miệng cô cậu."
Nếu như muốn thay đổi tình hình hiện nay của đảo Vĩnh Ninh, tìm tới Đại đảo chủ là cách làm thuận tiện nhất. Từ ông ấy ra mặt, rất nhiều vấn đề đều có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Bàn tay đang cầm súng của Tân Đàm cứng lại, cô đang muốn tránh né, Kỳ Xán chợt kéo cô đến sau cửa. Cô theo bản năng hất tay qua, sau đó đối diện với đôi mắt đen nhánh sáng ngời của Kỳ Xán.
Kỳ Xán nhẹ nhàng nắm chặt cổ tay Tân Đàm, xích lại gần cô, thấp giọng nói: "Sao Đàm Đàm lại hung dữ vậy chứ?"
Tân Đàm kinh ngạc nhìn Kỳ Xán, nhưng tiếng bước chân càng ngày càng gần, cô cũng không kịp nói gì.
Một giây sau, cánh cửa thư phòng đang khép hờ bị đẩy ra.
Vào lúc Tân Đàm thoáng tránh về sau một chút, Kỳ Xán chợt ra tay, nhanh như chớp dùng tay bổ lên cổ người quản lý đảo nhỏ. Người đàn ông trung niên bụng phệ không hề đề phòng, lập tức ngã xuống đất bất tỉnh.
"Cậu đang tìm gì?" Tân Đàm tò mò nhìn Kỳ Xán đang sờ túi của người quản lý đảo nhỏ, hỏi thăm.
Kỳ Xán giơ tay lên, lộ ra cái vòng đen nhánh trên cổ tay trái cho Tân Đàm nhìn. Anh trả lời: "Mình đang tìm điều khiển khống chế vòng tay."
"Điều khiển? Là cái này à?" Tân Đàm lấy từ trong túi áo ra một cái điều khiển từ xa nhỏ, cô nói: "Lúc đầu mình muốn tìm chìa khóa hầm ngục, lại phát hiện điều khiển bị cất trong ngăn kéo khóa kín. Giấu kỹ như vậy, mình còn tưởng đây là điều khiển khống chế ngục giam."
"Chỗ rách nát kia cũng không tiên tiến thế đâu." Kỳ Xán cầm điều khiển từ xa lật qua lật lại, không tìm được nút tháo vòng tay, còn không cẩn thận tự giật mình một cái.
Tân Đàm thấy dáng vẻ luống cuống tay chân của anh thì nghẹn cười, nói: "A Xán, có cần mình giúp cậu không? Mình chỉ cần cào một cái là xong."
"Cậu cào một cái, có thể chúng ta sẽ cùng nhau bị điện giật bỏ mình ở nơi này." Kỳ Xán cất điều khiển vào trong túi, sau đó lại bắt đầu tìm kiếm trên người người quản lý đảo nhỏ, cuối cùng tìm ra một tấm thẻ từ màu đen, lại cất vào túi.
Tân Đàm lại hỏi: "Đây là cái gì?"
"Không biết. Chúng ta rời khỏi đây trước đã." Kỳ Xán nắm tay Tân Đàm, mặc kệ người quản lý đảo nhỏ đến hiến mạng đang nằm trên mặt đất, trực tiếp rời khỏi nơi này.
...
Hai đảo Nam, Bắc đều không canh phòng nghiêm ngặt mấy, bọn họ càng có khuynh hướng làm con người và zombie kiềm chế lẫn nhau, như vậy có thể tiết kiệm được một lượng sức người sức của lớn.
Kỳ Xán và Tân Đàm dạo bước trong bóng đêm, một đường không gặp trở ngại. Tân Đàm tò mò hỏi: "Tiết kiệm để làm gì?"
"Xây dựng đảo Hồ Tâm." Kỳ Xán giải thích nói: "Đảo Hồ Tâm đang trong quá trình xây dựng lại, cần một lượng sức người sức của lớn."
Số lượng cư dân vốn có của đảo Vĩnh Ninh có hạn, khó trách đảo Vĩnh Ninh vẫn luôn hấp thu con người và zombie ở bên ngoài. Tân Đàm quay đầu, nhìn khu nghỉ chân và hầm ngục một cái, cô nói: "A Xán, cậu biết bọn họ làm cách nào để khiến con người và zombie cam tâm tình nguyện làm được kiềm chế lẫn nhau… mà không phải phấn khởi phản kháng không?"
Cấu tạo của hầm ngục rất đặc biệt, vì đe dọa bọn họ, trên mỗi cánh cửa đều có một màn hình, trên màn hình lặp đi lặp lại chiếu cảnh người đảo Vĩnh Ninh khiến con người và zombie thuần phục như thế nào. Kỳ Xán ở trong hầm ngục suốt một ngày một đêm, cũng nhìn một ngày một đêm.
||||| Truyện đề cử: |||||
Phương pháp của họ vừa đơn giản lại thô bạo, dùng đói khát khống chế con người và zombie, đợi đến khi họ phát cuồng vì đồ ăn lại cho chút ngon ngọt, sau đó chỉ có ngoan ngoãn nghe lời mới có thể tiếp tục có được đồ ăn, cứ thế mãi, rồi nuôi thành bản tính nô lệ.
Đây là một quá trình khá dài, nhưng người trên đảo Vĩnh Ninh đã tập mãi thành quen. Rất hiển nhiên, bọn họ cũng không coi những người trong hầm ngục là người, bọn họ coi người trong hầm ngục như gia súc hèn mọn mà huấn luyện như chó.
Kỳ Xán cũng không muốn nói cho Tân Đàm biết những chuyện này, nhưng Tân Đàm hỏi anh cũng sẽ nói, chẳng qua anh sẽ châm chước lời nói, cố gắng uyển chuyển hết mức có thể.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tân Đàm nghe, nghĩ đến những con người và zombie chờ phân phát đồ ăn lúc chạng vạng tối, giống như tất cả tư tưởng của họ đều bị rửa sạch, chỉ còn lại một suy nghĩ lấp đầy dạ dày.
"Cân bằng kiểu này thật sự có thể lâu dài à?" Tân Đàm hỏi lại, rồi lại nói tiếp: "Dây cung căng chặt chắc chắn cuối cùng cũng sẽ đứt gãy, rồi cũng có một ngày áp bức sẽ bị phản kháng thay thế. A Xán, đã nửa năm rồi, sẽ không tiếp tục quá lâu."
"Người canh gác nói với mình, hai đảo Nam Bắc đều từng xảy ra bạo động nhưng lại nhanh chóng bị áp xuống. Máu tươi rất có uy nghiêm, đe dọa kẻ gây chuyện, khiến bọn họ không dám lại hành động thiếu suy nghĩ."
Khóe môi Tân Đàm khẽ nhấp, màu môi trắng bệch.
Đúng lúc này, Kỳ Xán lại nói rõ ràng từng chữ cho Tân Đàm nghe: "Nhưng lần tiếp theo chắc chắn sẽ khác, bởi vì đảo Vĩnh Ninh đã nghênh đón biến số. Đàm Đàm, chúng ta tới rồi."
Giọng Kỳ Xán sôi sục và tự tin, khiến Tân Đàm phải ghé mắt. Cô nghĩ A Xán luôn luôn lạc quan như vậy, lực lượng của hai người nhỏ bé cỡ nào chứ.
Nhưng Tân Đàm tuyệt đối sẽ không giội nước lạnh lên đầu Kỳ Xán, bởi vì chính vì điều này cô mới đến đây. Cô nói: "Chắc chắn sẽ!"
"Thế nhưng Đàm Đàm, tại sao cậu lại chạy tới đây?"
Giữa Tân Đàm và Kỳ Xán chưa từng che giấu điều gì, Kỳ Xán hỏi, Tân Đàm thật thà nói cho anh biết cô tới đây bằng cách nào, sau đó cô tiếp tục nói: "Còn về lý do mình tới đây... Ngoài muốn tìm cơ hội cứu cậu ra, đồng loại ở trấn Vĩnh Ninh cầu xin mình cứu những người bạn đang hãm sâu vào vũng lầy của họ ra. Lúc ấy mình rất kinh ngạc, cuối cùng đồng loại của mình cũng bắt đầu muốn trợ giúp những đồng loại khác, đương nhiên mình cũng phải giúp bọn họ rồi!"
Kỳ Xán không ngờ lại là lý do như vậy, anh bỗng không biết nói gì, qua nửa ngày mới nói: "Nhưng Đàm Đàm, cậu có nghĩ tới việc nếu con người và zombie trên đảo cùng đạt được tự do, đảo Vĩnh Ninh sẽ là một cảnh tượng khác không? Vĩnh Ninh sẽ mãi mãi không thể yên bình, bởi vì chiến tranh giữa con người và zombie mãi mãi sẽ không biến mất."
Tân Đàm cũng không phải là một cô gái quá lạc quan, nhưng giờ phút này cô lại tin chắc một chuyện đến gần như cố chấp. Cô nghiêm túc nói: "Không có chuyện gì là mãi mãi không biến mất, tình huống trên đảo Bắc chính là chứng minh tốt nhất."
"Đương nhiên mình biết bọn họ đều là vì đồ ăn mới kiềm chế lẫn nhau. Nhưng mình tin, đổi đồ ăn thành mục tiêu khác, chúng ta có thể phấn đấu vì cùng một mục tiêu."
Lúc này bọn họ đã đi được một quãng đường rất dài, tới đảo Nam. Bọn họ xuyên qua giữa những hàng cây nông nghiệp xanh um, nắng sớm lờ mờ, khúc xạ trên những mảnh lá cây xanh biếc. Trên người Tân Đàm giống như được phủ thêm một lớp ánh sáng nhạt, khiến cô trông như thể đang phát sáng.
Trong lòng Kỳ Xán nảy lên một cảm giác, qua nửa ngày, anh nhẹ nhàng "ừ" một tiếng. Anh cũng chờ mong... sẽ có một ngày như vậy.
...
Trước khi nhìn thấy Tân Đàm, tất cả những điều Kỳ Xán hiểu biết về đảo Vĩnh Ninh đều bắt nguồn từ tên bảo vệ lắm mồm, sau khi nghe Tân Đàm nói cho anh những tin tức mà cô biết, Kỳ Xán đã có tính toán về những việc họ phải làm tiếp theo.
... Ở lại đảo Nam hay đảo Bắc đều không có tác dụng, họ phải đến đảo Hồ Tâm, tới gần trung tâm quyền lợi của đảo Vĩnh Ninh mới có thể thay đổi.
Tân Đàm và Kỳ Xán nghĩ giống hệt nhau, nhưng trước đó, Tân Đàm lần theo mùi dẫn Kỳ Xán tiến lên. Cô nói với Kỳ Xán, bọn họ càng xa lạ với đảo Hồ Tâm, cần tìm người hiểu rõ đảo Hồ Tâm dẫn đường cho họ.
Chẳng bao lâu sau, một thôn xóm đơn sơ đập vào mắt họ. Vừa bước vào thôn Tân Đàm đã ngửi thấy mùi hương chỉ thuộc về đồng loại. Theo lý thuyết trên đảo Nam không nên xuất hiện zombie, có xuất hiện cũng hẳn là bị nhốt vào hầm ngục ở đảo Bắc mới đúng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thôn xóm đơn sơ thi thoảng lại có một hai thôn dân xanh xao vàng vọt đi qua, Tân Đàm và Kỳ Xán thuộc về kẻ từ ngoài đến, ánh mắt bọn họ nhìn về phía hai người vừa cảnh giác vừa nghi ngờ, mà sau khi ánh mắt đó nhìn thấy chiếc vòng tay màu đen trên cổ tay Kỳ Xán thì sắc mặt chợt thay đổi, chạy trối chết.
Kỳ Xán không rõ cái vòng tay này đại biểu điều gì, nhưng vì không gây chuyện, anh kéo vòng tay lên cao một chút giấu vào trong tay áo.
Tân Đàm vẫn luôn thử bắt giữ mùi hương của đồng loại, trong khoảng thời gian ngắn ngủi Kỳ Xán kéo vòng tay, cô đã khóa chặt mục tiêu, nhanh chân đi về một phía.
Chẳng bao lâu sau cô và Kỳ Xán đã nhìn thấy một căn nhà đơn sơ, trên mặt đất trong sân đặt mấy dụng cụ làm nông, hai bao gạo rỗng tuếch bị tùy ý đặt trên chiếc kệ ngoài phòng bếp nhỏ, trong phòng truyền đến mùi cháo trắng.
Ánh mắt Tân Đàm ngừng lại trên hai bao gạo một lát, nghĩ hẳn là gạo đã bị Phương Dung Phương Miên chia sẻ ra ngoài. Cô nhấc chân đi tới cửa, lễ phép gõ cửa.
"Trương Thần Nhi cậu đã tới rồi, tôi có để lại gạo cho cậu..." Phương Miên nghe thấy tiếng thì đứng lên khỏi ghế đẩu, quay người lại đối diện với đôi mắt bình tĩnh của Tân Đàm, tiếng của cô ấy lập tức nghẹn lại trong cổ họng.
Phương Dung cũng trở nên cảnh giác, đứng sau lưng Phương Miên.
Hiện tại Tân Đàm không hề quan tâm tới hai người bọn họ, ánh mắt cô bình tĩnh rơi vào trên người một con zombie khuôn mặt trắng xanh, mắt cả hai chạm nhau giữa không trung.
Trong con ngươi vẩn đục của con zombie nữ kia hiện lên vẻ kinh ngạc, cô ấy nhìn Tân Đàm, chậm rãi gật đầu với cô giống như đang chào hỏi.
Tân Đàm cười với cô ấy.
Phương Miên che trước người zombie nữ, ánh mắt không tốt hỏi: "Rốt cuộc thì chị muốn làm gì?!"
"Sao chỗ cô cậu lại có zombie?" Tân Đàm vội vàng hỏi.
"Chị không sợ à? Sợ thì mau chóng rời khỏi đây ngay! Chúng tôi không chào đón chị!"
Tân Đàm nhíu mày.
Phương Dung thấy vậy thì vội vàng nói: "Chị ấy là chị gái đã thu nhận và giúp đỡ chúng tôi, chị ấy không giống những zombie khác, chị ấy sẽ không làm hại người khác, cũng có thể ăn đồ ăn bình thường. Trong làng của chúng tôi còn có mấy zombie như vậy nữa, bọn họ đều vô cùng tốt! Không hề giống với zombie trong tưởng trượng của các người!"
Tân Đàm nở nụ cười, cô nhẹ nhàng nói: "Rất tốt."
Kỳ Xán nghe bọn họ nói chuyện, nghĩ Phương Dung hẳn là không nói dối, bởi vì suốt quãng thời gian này ngoài những zombie bên cạnh Tân Đàm ra anh cũng đã từng gặp được zombie ôn hòa, trừ bề ngoài ra bọn họ không khác gì con người bình thường. Chẳng qua bởi vì đa số zombie đều hung ác tàn bạo, ăn sống nuốt tươi, cho nên ấn tượng cứng nhắc của con người về zombie chính là như thế.
Sau khi nhận được ánh mắt ra hiệu của Tân Đàm, Kỳ Xán trở tay đóng cửa lại. Phương Miên lập tức lộ ra vẻ mặt cảnh giác, Phương Dung cũng thoáng lùi lại một bước, chỉ có con zombie nữ kia nhìn Tân Đàm, ánh mắt dịu dàng yên tĩnh.
Lúc này đã trôi qua một đêm, người trên đảo Bắc hẳn sẽ nhanh chóng phát hiện Kỳ Xán đã mất tích, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ phái người ra tìm kiếm, cho nên hai người không thể kéo dài thời gian quá lâu.
Tân Đàm trực tiếp hỏi thẳng: "Tôi và bạn trai định tới đảo Hồ Tâm một chuyến, nhưng chúng tôi không quen thuộc địa hình trên đảo Hồ Tâm, cần cô cậu dẫn đường. Cô cậu có đi không?"
Phương Miên khẽ giật mình, cô ấy không hỏi bọn họ muốn đi kiểu gì, có thể đi hay không và rất nhiều nỗi lo sau khi cùng đi. Cô ấy hỏi là: "Anh chị tới đó làm gì?"
"Tìm Đại đảo chủ trong miệng cô cậu."
Nếu như muốn thay đổi tình hình hiện nay của đảo Vĩnh Ninh, tìm tới Đại đảo chủ là cách làm thuận tiện nhất. Từ ông ấy ra mặt, rất nhiều vấn đề đều có thể giải quyết một cách dễ dàng.