Chương 33: Bánh ngọt
Haizz. Tui chẳng muốn chèn lời của mình vào để làm mất cảm xúc đọc truyện của các tyeu chút nào. Nhưng bữa trước tui được một bạn thông báo truyện này bị reup tràn lan, lên xem mới biết ngta reup cả tháng nay. Chán thực sự luôn! Thà là mấy truyện edit nổi tiếng bị ăn cắp còn có thể hiểu, chứ truyện út khờ này viết chơi cho vui thôi, có bao nhiêu lượt đọc đâu mà phân ra tứ tán làm gì? Thậm chí có nhiều web còn set vip, khoá chương, donate mới được đọc chương mới, lượt đọc còn nhiều hơn của tui. Cứ có cảm giác mình hì hục làm phụ hồ xây nhà không công cho người ta vậy á. ᕙ (⇀ ‸ ↼ ") ᕗ
Tui có liên hệ yêu cầu gỡ nhưng chỉ đúng hai bên "lịch sự" xin lỗi và muốn kí hợp đồng nhưng tôi đã từ chối rồi nên sẽ không nhắc tên tại đây. Đấy là web còn đỡ, đằng này còn có một cá nhân tự ý bê truyện của tui up lên rồi kiếm tiền, mỗi chương rẻ bèo không đủ xỉa răng mấy ngàn đồng gì đó. Mẹ nó chứ! Phải làm căng lên nó mới xoá. Tui đau đớn, tui gục ngã _(:ɜ」∠)_
Biết bao nhiêu app dành cho người cầm bút kiếm tiền sao mà tui không biết, thời còn viết ngôn tình teenfic xàm xàm tui đã biết rồi, nhưng tui không muốn up lên đó, truyện của tui không phải văn học mạng xa hoa mỹ miều, văn của tui vừa thô vừa tục, còn có cảnh báo chửi thề/bạo lực/sexxx... Tui không kinh doanh bằng việc viết vì tự biết sẽ chếc cmn đói từ ngày đầu tiên =)))) Mỗi sáng dậy mở mắt nghĩ xem hôm nay ăn gì đã mệt rồi, đừng nói tới phải ngồi viết cho BTV duyệt rồi đánh giá kiểm nghiệm. Tui có phải dân chuyên đâu:((( Tui có cv ổn định rồi, không có gánh nặng nào về tiền bạc nữa, nên không việc gì phải đem áp lực về để người này người kia trả vài đồng rồi chỉ trích mình phải viết thế này thế kia.
Tui đã tụt hứng, mất hết cảm xúc. Nhưng mà vẫn còn mấy vợ iu nhắn tin hóng truyện, tình cảm của các cô tui đều trân trọng, kể cả chỉ còn một người ở lại tui vẫn thấy vui trong lòng nữa là. Nên thôi, cố gắng khơi nguồn hứng khởi ngoi lên tiếp vậy❤️
Nên là những cunhang nào đang đọc trên truyenfull, truyenhd, TYT, medoctruyenchu, tamlinh247, trumtruyen, sstruyen, noveltoon, truyenyy, dtruyen, nettruyen,... thì qua wattpad (Công Suất Tiêu Thụ) của tui mà đọc free nhaaa. Thương tui thì đừng để người khác kiếm lợi nhuận trên lượt view của mấy nàng (˘ ³ ˘)
À, còn cái vụ kí hợp đồng với các nền tảng thì dễ lắm nha, ai cũng có thể chứ không cao siêu gì đâu. Nên là các cô ai đam mê và có thời gian chăm chỉ viết thì có thể thử nhé.
Xin lỗi vì mấy dòng bất tiện này nhen các tyeu (✿◠‿◠)
Buổi tối đó, lúc ngồi học bài trời đổ mưa rất lớn, từng hạt "lộp độp" rớt xuống tầm tã, nhưng trong lòng tôi vui vẻ vô cùng.
Người ta thường sợ cơn mưa ẩm ướt nhưng đối với tôi mỗi lần mưa xuống đều gắn với những kỉ niệm khó quên. Kể cả lúc tôi chào đời cũng là chọn vào một đêm giông bão.
Hồi xưa, tôi từng cảm thấy cuộc đời mình u ám triền miên, nhưng có lẽ nó vốn nên vậy để chờ đợi một mặt trời nhỏ toả nắng rực rỡ. Sau cơn mưa trời sẽ sáng, mặt trời của tôi sẽ đến bên tôi, sưởi ấm trái tim tôi.
Tôi lấy chìa khoá mở ngăn tủ bí mật, trong đó có bức hình tôi vẽ Tuấn Anh, tuy không được đẹp như người thật nhưng cũng phần nào giúp vơi bớt nỗi nhớ nhung rồi. Tôi nhìn ngắm nó thật lâu rồi... hôn xuống.
"Cộc cộc... cộc cộc..."
Tôi giật bắn người vội vàng lấy sách che lại bức vẽ.
Tiếng động không phải phát ra từ cửa phòng mà là bên ngoài nhà tôi, ngay cửa sổ. Tôi nín thở, lắng nghe thêm, khoảng năm giây sau lại nghe tiếng "cốc cốc..." hai lần. Như là có ai đó cố ý gõ lên cánh cửa.
Tôi với túi cầu lông, mở ra lấy một cây vợt rồi nắm chắc trong tay, sau đó mở toang cửa phòng trước để có gì thì bỏ chạy cho nhanh, xong hết rồi mới rón rén đi tới cửa sổ gõ gõ hai tiếng.
Thế mà bên kia lập tức gõ lại. Tôi nuốt nước miếng đánh bạo la lớn lên, hỏi: "AI VẬY?"
Vì bên ngoài mưa lớn nên tôi phải ghé sát tai vào cánh cửa lắng nghe, thầm cầu mong sát nhân sẽ không lập tức cầm dao đâm xuyên qua cánh cửa giống phim kinh dị đâu nhỉ?
"Tuấn Anh đây..."
Tôi há mồm trợn mắt, nhanh nhẹn mở cửa cho Tuấn Anh. Còn phải mở khéo léo, sợ cửa bật ra mạnh quá, cậu ấy sẽ rơi xuống đất mất.
Một bên cửa vừa hé thì Tuấn Anh chồm khuôn mặt tới. Cả người cậu ấy ướt sũng như chó con mới đi tắm sông về vậy. Thế mà vẫn cười nham nhở được.
Tôi gấp gáp hỏi: "Sao Tuấn Anh lại đến đây? Ngoài trời đang mưa mà." Lại còn đến bằng cách này?
Tuấn Anh đưa cho tôi một hộp vuông nhỏ, thì ra là bánh kem, tôi cầm lấy bỏ lên bàn học rồi kéo tay cậu ấy.
"Tuấn Anh có leo lên được không? Vào đây đi, hết mưa rồi về."
Cậu ấy lắc đầu: "Thôi. Đứng đây được rồi. Vào đó bẩn hết phòng An." Cậu ấy hít hít mũi lên cánh tay tôi: "Người An thơm thế!"
Tôi rụt tay lại, nói: "Chắc là vừa tắm xong."
Tôi quay lại việc quan trọng: "Đứng đây là sao? Trên này cao lắm, Tuấn Anh đứng kiểu gì được? Lại còn đang mưa lớn nữa chứ. Lên đây đi!"
Cậu ấy cười: "Mua bánh cho An nhưng đang đi thì mắc mưa. Tính đưa liền xong rồi về, còn viết cả mấy lời củ chuối kẹp trong đấy cả rồi." Cậu ấy chỉ vào hộp bánh rồi nói tiếp: "Ai ngờ thấy người rồi lại không muốn về nữa. Thôi An lượn vài vòng cho Tuấn Anh ngắm đã rồi Tuấn Anh về liền. Ở nhà mặc đồ đẹp thế này!"
Tôi nhìn xuống bộ đồ con thỏ ngu ngốc của mình, trước ngực áo còn có hai tai bằng bông dài thòng xuống tận eo. Thật mất mặt mà!
Nhưng mặt mũi không quan trọng bằng sức khoẻ của Tuấn Anh, tôi cúi người xuống ôm lấy cậu ấy kéo lên, lấy hết sức ì ạch cuối cùng cả chân cũng chới với treo trên cửa sổ mà người bên kia vẫn không nhúc nhích.
Tuấn Anh ghé vào tai tôi hỏi: "An làm gì vậy? Tính sàm sỡ con trai nhà lành đấy à?"
Tôi lườm sang: "Đi lên đây nhanh! Tuấn Anh phải giảm béo đi. An không kéo nổi."
"Người Tuấn Anh là hoàn hảo đẹp trai level max rồi." Cậu ấy cười nắc nẻ: "An vào đi không mưa tạt vô người ướt hết kìa."
Tôi chống nạnh nói: "Tuấn Anh cũng phải vào!"
Cậu ấy cười cười phất tay: "Vào trong đi để Tuấn Anh lấy đà."
Tôi đi vào trong mới phát hiện cửa phòng nãy giờ chưa đóng, vậy là vội vàng đi khoá lại. May là không có ai nhìn thấy Tuấn Anh tới.
Lúc quay lại thì thấy Tuấn Anh đứng im một chỗ cạnh cửa sổ, nhún vai nhìn về phía này, cả người cậu ấy sũng nước, ướt hơn chuột lột.
"An định lấy vợt này quất Tuấn Anh à?" Cậu ấy chỉ vào cây vợt nằm chỏng chơ trên sàn.
"Không có. Tại hồi nãy An tưởng là trộm." Tôi gãi đầu giải thích.
Mặt Tuấn Anh vô cùng nghiêm túc nhìn tôi: "Trộm mà dùng vợt này thì đuổi muỗi giùm nó để nó lấy đồ thoải mái khỏi bị đốt à?"
"..."
Tôi chẳng thèm tranh cãi nữa, đi tới đóng cửa sổ lại rồi lấy khăn bông, kiếm áo thun, quần cộc tối màu ném lên giường.
"Quần này An mặc hơi rộng, Tuấn Anh mặc tạm đi." Nói rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.
Đứng một lát thì nghe được tiếng gõ cửa nhẹ hai lần tôi mới dám vào phòng. Vừa khoá cửa xong quay lại đã thấy Tuấn Anh nằm trên giường gối đầu lên tay nhìn tôi.
Cười cười hỏi: "Tưởng giường nhà An phải cao tận ba mét chứ. Nhiêu đây mà cũng để té được."
"..."
Nói kháy tôi y chang Diệu Hiền.
Giờ tôi mới để ý, Tuấn Anh không mặc áo thun có tay tôi đưa mà mặc áo thun lá sát nách cậu ấy cho tôi.
Tôi đảo ánh mắt sang chỗ khác, xấu hổ không dám nhìn chằm chằm vào tay cậu ấy. Tuấn Anh đã có lông nách thật rồi.
Tôi còn tưởng cơ thể ai cũng giống nhau, bây giờ so ra, ngay cả cánh tay cũng khác biệt. Tay tôi nhỏ xíu thon thẳng xuống còn tay cậu ấy có cả cơ nổi u lên một chút. Chắc là dân tập võ nên người mới rắn chắc như vậy.
"An làm sao vậy?" Cậu ấy tự nhiên ngồi bật dậy tóm lấy tôi.
"Hả?" Tôi bị bất ngờ kéo qua nên lảo đảo ngồi phịch xuống mép giường.
Tuấn Anh bóp cằm đẩy đầu tôi ngửa lên trên, sờ lên khoé mũi tôi rồi sốt sắng nói: "An chảy máu cam. An có mệt không? Có đau ở đâu không?"
Tôi sờ lên mũi mình, xấu hổ nghĩ, không lẽ mình mê trai tới mức mới nhìn lén lông nách của người ta một xíu xìu xiu mà đã căng thẳng tới mức xịt máu mũi sao?
Ánh mắt tôi đảo láo liên, nói: "An không sao."
Tôi nhìn bắp tay trần của cậu ấy cứ đung đưa qua lại trong tầm mắt thì cổ họng nhức nhối, không biết đã trúng phải tà gì mà buột miệng thốt lên: "An có thể sờ không?"
Nói xong lại muốn tự vả miệng mình, nhưng sợ Tuấn Anh nghi ngờ nên đành cắn lưỡi một cái. Cầu mong là cậu ấy không nghe được!
Tuấn Anh đang đo độ ấm nóng của trán tôi cũng phải khựng lại giật mình: "HẢ? An muốn sờ cái gì?"
Tôi đau khổ vì cái mồm hại cái thân, che mũi nằm sấp xuống giường, lắc đầu: "Không. Không muốn. Hồi nãy An bị ma quỷ nhập. Đó không phải là An."
Tuấn Anh bật cười, kéo tôi lên, cậu ấy đưa ngón tay trỏ lên môi ra hiệu: "Shh! Nói nhỏ thôi. Nào ngẩng đầu lên. Có khăn giấy không?"
Tôi gật đầu chỉ lên bàn học.
Tuấn Anh với mấy tờ lau nhẹ nhàng, sau đó cuộn một mảnh nhỏ cắm luôn vào mũi tôi.
"..."
Cậu ấy cười. Tôi cũng buồn cười bò ra cuối giường soi gương sau đó giận dữ giựt xuống: "Làm như thế này xấu lắm!"
Tuấn Anh kéo tôi về, nhét lại cuộn giấy nhỏ vào, nói: "Để đấy cho nó khỏi chảy. Giờ này còn quan trọng mặt mũi sao."
Mặt mũi lúc nào cũng quan trọng hết, hiểu không!
"Có phải hồi nãy An nhìn lén Tuấn Anh nên mới bị chảy máu mũi không?" Cậu ấy hỏi.
Tôi quay mặt đi, chối đây đẩy: "Làm làm gì có."
Tuấn Anh cười: "An nói lắp."
Tôi căng thẳng: "Thì thì làm sao? Nói lắp thì làm sao? Từ lúc Tuấn Anh lên đây tới giờ An chưa nhìn Tuấn Anh lần nào hết."
"À~" Cậu ấy cười cười, đầu gật gù, còn cố ý ngân thật dài.
Tôi đỏ mặt hỏi: "Tuấn Anh à cái gì?"
Tuấn Anh đưa hai tay lên đầu, cười nham nhở: "Không gì hết. Tuấn Anh có dám nói gì đâu."
"Vậy giờ An muốn sờ ở đâu?" Cậu ấy nhướng mày hỏi.
Tôi xua tay: "Không không! An không muốn sờ ở đâu hết!"
Chắc là Tuấn Anh cảm thấy mặt tôi chưa đủ nóng, bèn tóm lấy tay tôi, ép buộc xoa xoa một phen lên lồng ngực cậu ấy, hỏi: "Ở đây?"
Đợi mấy giây sau thì cầm tay tôi rời xuống dưới đũng quần, hỏi: "Hay là ở đây?"
Tôi trợn trắng mắt, căng thẳng nhìn chằm chằm bàn tay mình đang cách chỗ giữa chân cậu ấy khoảng 2cm, bàn tay tôi run lẩy bẩy như đang đứng giữa bão tuyết lạnh cóng vậy.
Tuấn Anh bật cười rồi trả tay về bên người tôi, nói: "Đừng sợ! Tuấn Anh chỉ chọc chút thôi."
Tôi thở hổn hển, nằm ngã ngửa xuống giường. Cậu ấy ngồi xích gần lại, từ bên trên nhìn xuống tôi, ánh mắt dịu dàng tan chảy tựa như dòng nước ngọt ngào róc rách giữa chốn sa mạc hoang vu vậy.
"Muốn hôn Tuấn Anh à?" Cậu ấy lại bắt đầu nói lời vô liêm sỉ.
Tôi nện một đấm vào bụng cậu ấy.
Vẫn như mọi lần, cậu ấy bắt lấy rồi hôn lên lòng bàn tay tôi, hỏi: "An muốn chạm vào đâu?"
Tôi rút tay về, nhìn cậu ấy, hầu kết lăn lên lăn xuống mấy lần, cuối cùng quyết tâm nói nhỏ: "Tay."
Tuấn Anh mỉm cười, kéo tay tôi đặt lên cánh tay cậu ấy. Tôi vẫn nhìn vào mắt Tuấn Anh nhưng bàn tay thì từ từ di chuyển cảm nhận.
"Cánh tay Tuấn Anh cũng cứng nữa." Tôi nhận xét.
Tuấn Anh đặt tay tôi lên bắp tay cậu ấy rồi gập khuỷu tay lại, tôi tròn mắt cảm nhận bên dưới tay mình đã u lên một cục hình bầu dục cứng ngắc. Tuấn Anh gọi đó là chuột. Tôi phải bật dậy dùng cả hai tay sờ soạng, mò mẫm, ấn nắn một phen cho đã thèm. Sau đó cũng bắt chước co khuỷu tay nhưng chẳng có gì cả. Tuấn Anh dạy tôi dùng sức, vẫn là không bắt ra được con chuột to như của cậu ấy. Thấy tôi ỉu xìu, Tuấn Anh nói, "mai mốt lớn rồi, cơ thể phát triển hoàn thiện thì đi tập thể hình cũng sẽ có." Tôi biết, do mình không đi tập võ, cũng ít vận động mạnh nên cơ thể không rắn rỏi được như người khác. So với em trai còn chưa cứng cáp bằng nữa là so với Tuấn Anh.
Tuấn Anh hối thúc tôi đi ăn bánh còn cậu ấy đảo một vòng xem xét phòng tôi, còn khen phòng ngăn nắp sạch sẽ nữa.
Tôi buồn cười, nói Tuấn Anh khác người. Người bình thường không phải nên đi xem phòng trước rồi mới ngồi lên giường sao. Còn cậu ấy vừa vào phòng đã nằm ngả ngớn lên giường tôi rồi.
Tuấn Anh cười cười gian xảo nói vào tai tôi: "Vậy mà hôm qua có người vừa vào phòng liền nằm cực kì quyến rũ trên giường Tuấn Anh đấy."
"..."
Cậu ấy nhắc lại khiến cả người tôi nóng hổi muốn bốc khói trực tiếp bay hơi luôn.
Tôi giơ nắm đấm lên, trừng mắt nói: "Tuấn Anh nói gì An không hiểu."
Tuấn Anh bật cười, giơ hai tay đầu hàng: "Ok, được được được. Là Tuấn Anh nói bậy nói bạ. Phạt Tuấn Anh hôn An một cái nhé?"
Tôi mặc kệ cậu ấy, bỏ đi ra bàn học xem hộp bánh, mở tờ giấy ra thấy cậu ấy viết xuống mấy câu.
"Hôm nay làm bé con buồn, anh đây thật là thấy có lỗi quá đi. Đền cho bé con bánh ngọt này. Ăn ngon ngon rồi ngủ ngoan ngoan. Anh sẽ đến quỳ trong giấc mơ để xin lỗi nha. Muahh!"
Tôi vừa đọc vừa tủm tỉm cười mãi. Trái tim rung động bồi hồi.
Tuấn Anh hỏi: "Thấy anh đây viết có ngọt ngào không?"
Tôi gấp lại, giữ chặt trong tay, cũng không nhìn cậu ấy mà đáp: "Không."
"Tuấn Anh xưng anh thuận miệng nhỉ?" Tôi ngồi xuống ghế, muốn lục hộp bí mật để cất mảnh giấy đáng yêu này vào.
Tuấn Anh đi loanh quanh nhìn khắp căn phòng nhỏ như lỗ mũi, gật đầu: "Đương nhiên. Chỉ còn đợi An thay đổi xưng hô thôi đấy. An mà xưng em gọi anh thì Tuấn Anh nguyện ăn chay trường cả tháng tích đức cho An luôn."
Tôi buồn cười, lắc đầu: "Mơ đi. An không gọi Tuấn Anh là anh đâu."
Tuấn Anh mở tủ quần áo của tôi, không thèm quay mặt lại mà phán chắc nịch: "Ngày nào Tuấn Anh chả mơ thấy An gọi anh. Nhưng một ngày không xa An cũng phải gọi thôi. Không thoát đâu."
Tôi không để ý mấy lời Tuấn Anh nói vớ vẩn, chỉ tranh thủ lúc cậu ấy quay lưng về phía mình mà bò xuống gầm bàn, lục sâu bên trong tủ, lấy hộp bí mật ra. Còn chưa kịp mở khoá để bỏ tờ giấy đáng yêu vào thì thấy bóng tối phủ xuống ngay bên cạnh.
Tuấn Anh cười cười, khoanh tay lại hỏi: "An chui xuống dưới đó làm gì?"
Tôi cắn đầu lưỡi, nhanh trí nói: "An lấy chân đế nhang muỗi."
"Vậy cái hộp gì trong tay vậy?"
"H...hộp nhang muỗi."
"Hộp nhang muỗi màu hồng à?"
"..."
Đâm lao phải theo lao. Tôi gật đầu.
"Hộp nhang muỗi có in hình con gấu à?"
"..."
Tôi tiếp tục gật đầu.
"Hộp nhang muỗi có in hình con gấu ôm trái tim à?"
Tôi cắn răng gật đầu.
"Ồ~ Lần đầu tiên Tuấn Anh thấy đấy."
Vì tôi vẫn cúi đầu nên không thấy biểu cảm của cậu ấy. Không biết đã qua được kiếp nạn hay chưa.
Cậu ấy lại hỏi: "Loại này xịn lắm à? Chắc mới ra hả?"
Tôi nghĩ sắp qua được màn rồi, bèn gật đầu lia lịa: "Đúng... đúng vậy. Loại này xịn. Có mùi... mùi thơm lắm."
"À~ Nhang muỗi xịn tới mức phải dùng cả ổ khoá mật mã để trộm khỏi lấy cắp nhang à?"
"..."
"Nộp lên đây!" Tuấn Anh yêu cầu.
Tôi bò tiếp vào trong gầm bàn, định bụng sẽ rẽ vào luôn trong gầm giường, nhưng Tuấn Anh đã nhanh tay tóm lấy eo tôi, xốc lên ghế ngồi.
Cậu ấy ngoắc ngoắc ngón tay.
Tôi ôm chặt hộp bí mật, lắc đầu: "Trong này không có gì hết."
May là Tuấn Anh cũng không làm khó tôi, cậu ấy xem xét khắp bàn học, sờ lên tất cả mấy con gấu bông, từng món quà cậu ấy tặng cho tôi. Còn nhấc cuốn sách lên nhìn hình bản thân rồi thản nhiên khen "đẹp đấy" khiến người giấu giếm hình cậu ấy là tôi đây ngượng chín mặt. Không biết là khen tôi vẽ đẹp hay khen chính mình đẹp trai nữa.
"Tuấn Anh biết thừa trong đó chứa gì. Người ta nói chuyện xong là xé giấy hoặc vo tròn vứt đi, còn An lúc nào cũng cẩn thận trải phẳng phiu rồi gấp lại, lén lút cất trong sách."
"Hồi nãy An cầm tờ giấy rồi cứ nhìn vào tủ hoài là Tuấn Anh nghi nghi rồi. Quay đi là tạo cơ hội cho An thôi."
Cậu ấy nhéo má tôi, mắng: "Ngốc gì đâu!"
Rồi cầm cái tai thỏ của tôi lắc lắc: "Ở nhà An mặc đồ dễ thương ghê! Nãy nhìn sơ trong tủ đồ cũng thấy nhiều đồ đáng yêu chết người, vậy mà lúc nào đi đâu cũng chỉ quần xanh áo trắng."
Tôi chưa kịp nói gì thì Tuấn Anh cúi xuống thơm lên má tôi, chào tạm biệt: "Thôi, Tuấn Anh về đây. Đóng cửa sổ kỹ vào nhé! Cửa nhà An không có song sắt, nguy hiểm quá!"
"..."
Tôi nghĩ bụng, xưa giờ có mỗi Tuấn Anh là trèo đường này vào thôi chứ có ai nữa đâu mà nguy hiểm. Nhà tôi cất lại nhưng tổng thể vẫn theo dạng nhà cấp bốn thời xưa, cửa sổ bằng gỗ cài then, cũng không có song sắt, giống như cửa trên trường vậy.
Nhưng điều quan trọng là: "Trời đang còn mưa mà. Đợi tạnh mưa rồi hẵng về." Tôi hụt hẫng trong lòng, mặc dù hôm nay nhìn thấy nhau từ sáng tới khuya rồi nhưng mà vẫn không muốn xa cậu ấy chút nào.
"Cũng bớt bớt rồi. Lần sau Tuấn Anh đi bộ lên rồi ở lại lâu hơn." Cậu ấy nói.
Tôi vừa nghe đến đó thì hưng phấn trong lòng. Còn có lần sau nữa ư? Thật là thích quá đi!
"Nay đi xe máy, để ở dưới lỡ mất thì về lại bị ăn đòn." Cậu ấy nhéo má tôi.
Tôi hết hồn đứng bật dậy. Vừa lo Tuấn Anh bị mưa ướt, vừa sợ cậu ấy mất xe, rối rắm không biết phải làm sao.
"Để An xuống nhà lấy áo mưa." Tôi đề nghị.
Tuấn Anh giữ tay tôi lại, nói: "Không cần. Tuấn Anh tắm mưa suốt quen rồi. Lấy cho Tuấn Anh cái túi bóng đựng quần áo đi."
Lúc này, tôi mới sực nhớ ra còn đồ ướt của cậu ấy gấp gọn ở góc phòng nữa. Lại nhớ đến mấy năm nay, cứ đến mùa đông, tay tôi vì giặt đồ trong nước lạnh căm mà nứt nẻ, Tuấn Anh đều nổi quạu, bắt tôi phải gói ghém quần áo đưa cho cậu ấy đem về nhà giặt bằng máy để đỡ đau tay.
Tuy tôi không hề đem đến lần nào, nhưng tấm lòng chân thành ấy tôi mãi mãi khắc ghi.
Tôi mỉm cười nói: "Để đây An giặt cho."
Tuấn Anh cười cười, xoa đầu tôi, hỏi: "Đảm đang vậy ta. Có cả quần lót đấy. Có dám giặt không?"
"..."
Mặt tôi thoắt cái bóng bừng, nhưng vẫn cắn môi mạnh dạn gật đầu.
Cậu ấy cười, vươn tay ôm lấy má tôi: "Giặt một bữa đi để Tuấn Anh hưởng thụ cảm giác được An giặt đồ cho xem như thế nào. Yên tâm. Mai mốt không bắt An phải giặt lần nào nữa đâu. Thương lắm!"
Tôi cười, nói: "Không sao. An giặt quen rồi. Vẫn giặt cho cả nhà mà."
Tuấn Anh thở dài: "Chính vì quen rồi mới thương đó. Sau này... mà thôi, Tuấn Anh về đây. Mai nhớ đợi Tuấn Anh lên rước. Ngủ ngon."
Tôi nhanh chóng bắt lấy tay cậu ấy, hỏi dồn: "Sau này làm sao?" Tôi cố chấp muốn nghe.
Cậu ấy mỉm cười, xoa xoa bên má tôi: "Sau này - nếu như - chúng ta - có thể ở bên nhau - thì Tuấn Anh sẽ không để An giặt đồ. Không muốn An phải vất vả."
Ngón tay tôi run lên.
Tuấn Anh khom người xuống, đưa má sát mặt tôi, nói: "Thơm Tuấn Anh một cái tạm biệt đi."
Tôi nắm chặt tay, nhích người tới, nhắm mắt lại rồi chạm môi mình lên má cậu ấy.
Tuấn Anh cười khẽ, vẫn chưa chịu đứng thẳng người dậy: "Hôn mạnh một chút. Phát ra tiếng kêu ấy."
Tôi nhắm mắt hạ quyết tâm, tiến tới 'chụt' một cái rõ kêu.
Tuấn Anh cười cười, bóp nhẹ má tôi cho chu môi ra rồi hôn cái 'chóc' lên môi tôi. Nói "ngủ ngon" sau đó mở cửa sổ nhảy xuống dưới mất hút trong màn mưa đêm.
Tôi gác cằm lên bệ cửa cho mưa lâm râm hắt nhẹ lên mặt. Hình như Tuấn Anh nói mai lên rước mình đi học đúng không? Tôi không chịu để cậu ấy cõng vào ban ngày đâu. Kì cục lắm!
Lúc này mới nhớ ra mình còn chưa chúc ngủ ngon mà người ta đã về mất rồi.
Thật là nhớ Tuấn Anh quá đi!
Tận sáng mai mới được gặp cậu ấy.
Buồn...
Tui có liên hệ yêu cầu gỡ nhưng chỉ đúng hai bên "lịch sự" xin lỗi và muốn kí hợp đồng nhưng tôi đã từ chối rồi nên sẽ không nhắc tên tại đây. Đấy là web còn đỡ, đằng này còn có một cá nhân tự ý bê truyện của tui up lên rồi kiếm tiền, mỗi chương rẻ bèo không đủ xỉa răng mấy ngàn đồng gì đó. Mẹ nó chứ! Phải làm căng lên nó mới xoá. Tui đau đớn, tui gục ngã _(:ɜ」∠)_
Biết bao nhiêu app dành cho người cầm bút kiếm tiền sao mà tui không biết, thời còn viết ngôn tình teenfic xàm xàm tui đã biết rồi, nhưng tui không muốn up lên đó, truyện của tui không phải văn học mạng xa hoa mỹ miều, văn của tui vừa thô vừa tục, còn có cảnh báo chửi thề/bạo lực/sexxx... Tui không kinh doanh bằng việc viết vì tự biết sẽ chếc cmn đói từ ngày đầu tiên =)))) Mỗi sáng dậy mở mắt nghĩ xem hôm nay ăn gì đã mệt rồi, đừng nói tới phải ngồi viết cho BTV duyệt rồi đánh giá kiểm nghiệm. Tui có phải dân chuyên đâu:((( Tui có cv ổn định rồi, không có gánh nặng nào về tiền bạc nữa, nên không việc gì phải đem áp lực về để người này người kia trả vài đồng rồi chỉ trích mình phải viết thế này thế kia.
Tui đã tụt hứng, mất hết cảm xúc. Nhưng mà vẫn còn mấy vợ iu nhắn tin hóng truyện, tình cảm của các cô tui đều trân trọng, kể cả chỉ còn một người ở lại tui vẫn thấy vui trong lòng nữa là. Nên thôi, cố gắng khơi nguồn hứng khởi ngoi lên tiếp vậy❤️
Nên là những cunhang nào đang đọc trên truyenfull, truyenhd, TYT, medoctruyenchu, tamlinh247, trumtruyen, sstruyen, noveltoon, truyenyy, dtruyen, nettruyen,... thì qua wattpad (Công Suất Tiêu Thụ) của tui mà đọc free nhaaa. Thương tui thì đừng để người khác kiếm lợi nhuận trên lượt view của mấy nàng (˘ ³ ˘)
À, còn cái vụ kí hợp đồng với các nền tảng thì dễ lắm nha, ai cũng có thể chứ không cao siêu gì đâu. Nên là các cô ai đam mê và có thời gian chăm chỉ viết thì có thể thử nhé.
Xin lỗi vì mấy dòng bất tiện này nhen các tyeu (✿◠‿◠)
Buổi tối đó, lúc ngồi học bài trời đổ mưa rất lớn, từng hạt "lộp độp" rớt xuống tầm tã, nhưng trong lòng tôi vui vẻ vô cùng.
Người ta thường sợ cơn mưa ẩm ướt nhưng đối với tôi mỗi lần mưa xuống đều gắn với những kỉ niệm khó quên. Kể cả lúc tôi chào đời cũng là chọn vào một đêm giông bão.
Hồi xưa, tôi từng cảm thấy cuộc đời mình u ám triền miên, nhưng có lẽ nó vốn nên vậy để chờ đợi một mặt trời nhỏ toả nắng rực rỡ. Sau cơn mưa trời sẽ sáng, mặt trời của tôi sẽ đến bên tôi, sưởi ấm trái tim tôi.
Tôi lấy chìa khoá mở ngăn tủ bí mật, trong đó có bức hình tôi vẽ Tuấn Anh, tuy không được đẹp như người thật nhưng cũng phần nào giúp vơi bớt nỗi nhớ nhung rồi. Tôi nhìn ngắm nó thật lâu rồi... hôn xuống.
"Cộc cộc... cộc cộc..."
Tôi giật bắn người vội vàng lấy sách che lại bức vẽ.
Tiếng động không phải phát ra từ cửa phòng mà là bên ngoài nhà tôi, ngay cửa sổ. Tôi nín thở, lắng nghe thêm, khoảng năm giây sau lại nghe tiếng "cốc cốc..." hai lần. Như là có ai đó cố ý gõ lên cánh cửa.
Tôi với túi cầu lông, mở ra lấy một cây vợt rồi nắm chắc trong tay, sau đó mở toang cửa phòng trước để có gì thì bỏ chạy cho nhanh, xong hết rồi mới rón rén đi tới cửa sổ gõ gõ hai tiếng.
Thế mà bên kia lập tức gõ lại. Tôi nuốt nước miếng đánh bạo la lớn lên, hỏi: "AI VẬY?"
Vì bên ngoài mưa lớn nên tôi phải ghé sát tai vào cánh cửa lắng nghe, thầm cầu mong sát nhân sẽ không lập tức cầm dao đâm xuyên qua cánh cửa giống phim kinh dị đâu nhỉ?
"Tuấn Anh đây..."
Tôi há mồm trợn mắt, nhanh nhẹn mở cửa cho Tuấn Anh. Còn phải mở khéo léo, sợ cửa bật ra mạnh quá, cậu ấy sẽ rơi xuống đất mất.
Một bên cửa vừa hé thì Tuấn Anh chồm khuôn mặt tới. Cả người cậu ấy ướt sũng như chó con mới đi tắm sông về vậy. Thế mà vẫn cười nham nhở được.
Tôi gấp gáp hỏi: "Sao Tuấn Anh lại đến đây? Ngoài trời đang mưa mà." Lại còn đến bằng cách này?
Tuấn Anh đưa cho tôi một hộp vuông nhỏ, thì ra là bánh kem, tôi cầm lấy bỏ lên bàn học rồi kéo tay cậu ấy.
"Tuấn Anh có leo lên được không? Vào đây đi, hết mưa rồi về."
Cậu ấy lắc đầu: "Thôi. Đứng đây được rồi. Vào đó bẩn hết phòng An." Cậu ấy hít hít mũi lên cánh tay tôi: "Người An thơm thế!"
Tôi rụt tay lại, nói: "Chắc là vừa tắm xong."
Tôi quay lại việc quan trọng: "Đứng đây là sao? Trên này cao lắm, Tuấn Anh đứng kiểu gì được? Lại còn đang mưa lớn nữa chứ. Lên đây đi!"
Cậu ấy cười: "Mua bánh cho An nhưng đang đi thì mắc mưa. Tính đưa liền xong rồi về, còn viết cả mấy lời củ chuối kẹp trong đấy cả rồi." Cậu ấy chỉ vào hộp bánh rồi nói tiếp: "Ai ngờ thấy người rồi lại không muốn về nữa. Thôi An lượn vài vòng cho Tuấn Anh ngắm đã rồi Tuấn Anh về liền. Ở nhà mặc đồ đẹp thế này!"
Tôi nhìn xuống bộ đồ con thỏ ngu ngốc của mình, trước ngực áo còn có hai tai bằng bông dài thòng xuống tận eo. Thật mất mặt mà!
Nhưng mặt mũi không quan trọng bằng sức khoẻ của Tuấn Anh, tôi cúi người xuống ôm lấy cậu ấy kéo lên, lấy hết sức ì ạch cuối cùng cả chân cũng chới với treo trên cửa sổ mà người bên kia vẫn không nhúc nhích.
Tuấn Anh ghé vào tai tôi hỏi: "An làm gì vậy? Tính sàm sỡ con trai nhà lành đấy à?"
Tôi lườm sang: "Đi lên đây nhanh! Tuấn Anh phải giảm béo đi. An không kéo nổi."
"Người Tuấn Anh là hoàn hảo đẹp trai level max rồi." Cậu ấy cười nắc nẻ: "An vào đi không mưa tạt vô người ướt hết kìa."
Tôi chống nạnh nói: "Tuấn Anh cũng phải vào!"
Cậu ấy cười cười phất tay: "Vào trong đi để Tuấn Anh lấy đà."
Tôi đi vào trong mới phát hiện cửa phòng nãy giờ chưa đóng, vậy là vội vàng đi khoá lại. May là không có ai nhìn thấy Tuấn Anh tới.
Lúc quay lại thì thấy Tuấn Anh đứng im một chỗ cạnh cửa sổ, nhún vai nhìn về phía này, cả người cậu ấy sũng nước, ướt hơn chuột lột.
"An định lấy vợt này quất Tuấn Anh à?" Cậu ấy chỉ vào cây vợt nằm chỏng chơ trên sàn.
"Không có. Tại hồi nãy An tưởng là trộm." Tôi gãi đầu giải thích.
Mặt Tuấn Anh vô cùng nghiêm túc nhìn tôi: "Trộm mà dùng vợt này thì đuổi muỗi giùm nó để nó lấy đồ thoải mái khỏi bị đốt à?"
"..."
Tôi chẳng thèm tranh cãi nữa, đi tới đóng cửa sổ lại rồi lấy khăn bông, kiếm áo thun, quần cộc tối màu ném lên giường.
"Quần này An mặc hơi rộng, Tuấn Anh mặc tạm đi." Nói rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.
Đứng một lát thì nghe được tiếng gõ cửa nhẹ hai lần tôi mới dám vào phòng. Vừa khoá cửa xong quay lại đã thấy Tuấn Anh nằm trên giường gối đầu lên tay nhìn tôi.
Cười cười hỏi: "Tưởng giường nhà An phải cao tận ba mét chứ. Nhiêu đây mà cũng để té được."
"..."
Nói kháy tôi y chang Diệu Hiền.
Giờ tôi mới để ý, Tuấn Anh không mặc áo thun có tay tôi đưa mà mặc áo thun lá sát nách cậu ấy cho tôi.
Tôi đảo ánh mắt sang chỗ khác, xấu hổ không dám nhìn chằm chằm vào tay cậu ấy. Tuấn Anh đã có lông nách thật rồi.
Tôi còn tưởng cơ thể ai cũng giống nhau, bây giờ so ra, ngay cả cánh tay cũng khác biệt. Tay tôi nhỏ xíu thon thẳng xuống còn tay cậu ấy có cả cơ nổi u lên một chút. Chắc là dân tập võ nên người mới rắn chắc như vậy.
"An làm sao vậy?" Cậu ấy tự nhiên ngồi bật dậy tóm lấy tôi.
"Hả?" Tôi bị bất ngờ kéo qua nên lảo đảo ngồi phịch xuống mép giường.
Tuấn Anh bóp cằm đẩy đầu tôi ngửa lên trên, sờ lên khoé mũi tôi rồi sốt sắng nói: "An chảy máu cam. An có mệt không? Có đau ở đâu không?"
Tôi sờ lên mũi mình, xấu hổ nghĩ, không lẽ mình mê trai tới mức mới nhìn lén lông nách của người ta một xíu xìu xiu mà đã căng thẳng tới mức xịt máu mũi sao?
Ánh mắt tôi đảo láo liên, nói: "An không sao."
Tôi nhìn bắp tay trần của cậu ấy cứ đung đưa qua lại trong tầm mắt thì cổ họng nhức nhối, không biết đã trúng phải tà gì mà buột miệng thốt lên: "An có thể sờ không?"
Nói xong lại muốn tự vả miệng mình, nhưng sợ Tuấn Anh nghi ngờ nên đành cắn lưỡi một cái. Cầu mong là cậu ấy không nghe được!
Tuấn Anh đang đo độ ấm nóng của trán tôi cũng phải khựng lại giật mình: "HẢ? An muốn sờ cái gì?"
Tôi đau khổ vì cái mồm hại cái thân, che mũi nằm sấp xuống giường, lắc đầu: "Không. Không muốn. Hồi nãy An bị ma quỷ nhập. Đó không phải là An."
Tuấn Anh bật cười, kéo tôi lên, cậu ấy đưa ngón tay trỏ lên môi ra hiệu: "Shh! Nói nhỏ thôi. Nào ngẩng đầu lên. Có khăn giấy không?"
Tôi gật đầu chỉ lên bàn học.
Tuấn Anh với mấy tờ lau nhẹ nhàng, sau đó cuộn một mảnh nhỏ cắm luôn vào mũi tôi.
"..."
Cậu ấy cười. Tôi cũng buồn cười bò ra cuối giường soi gương sau đó giận dữ giựt xuống: "Làm như thế này xấu lắm!"
Tuấn Anh kéo tôi về, nhét lại cuộn giấy nhỏ vào, nói: "Để đấy cho nó khỏi chảy. Giờ này còn quan trọng mặt mũi sao."
Mặt mũi lúc nào cũng quan trọng hết, hiểu không!
"Có phải hồi nãy An nhìn lén Tuấn Anh nên mới bị chảy máu mũi không?" Cậu ấy hỏi.
Tôi quay mặt đi, chối đây đẩy: "Làm làm gì có."
Tuấn Anh cười: "An nói lắp."
Tôi căng thẳng: "Thì thì làm sao? Nói lắp thì làm sao? Từ lúc Tuấn Anh lên đây tới giờ An chưa nhìn Tuấn Anh lần nào hết."
"À~" Cậu ấy cười cười, đầu gật gù, còn cố ý ngân thật dài.
Tôi đỏ mặt hỏi: "Tuấn Anh à cái gì?"
Tuấn Anh đưa hai tay lên đầu, cười nham nhở: "Không gì hết. Tuấn Anh có dám nói gì đâu."
"Vậy giờ An muốn sờ ở đâu?" Cậu ấy nhướng mày hỏi.
Tôi xua tay: "Không không! An không muốn sờ ở đâu hết!"
Chắc là Tuấn Anh cảm thấy mặt tôi chưa đủ nóng, bèn tóm lấy tay tôi, ép buộc xoa xoa một phen lên lồng ngực cậu ấy, hỏi: "Ở đây?"
Đợi mấy giây sau thì cầm tay tôi rời xuống dưới đũng quần, hỏi: "Hay là ở đây?"
Tôi trợn trắng mắt, căng thẳng nhìn chằm chằm bàn tay mình đang cách chỗ giữa chân cậu ấy khoảng 2cm, bàn tay tôi run lẩy bẩy như đang đứng giữa bão tuyết lạnh cóng vậy.
Tuấn Anh bật cười rồi trả tay về bên người tôi, nói: "Đừng sợ! Tuấn Anh chỉ chọc chút thôi."
Tôi thở hổn hển, nằm ngã ngửa xuống giường. Cậu ấy ngồi xích gần lại, từ bên trên nhìn xuống tôi, ánh mắt dịu dàng tan chảy tựa như dòng nước ngọt ngào róc rách giữa chốn sa mạc hoang vu vậy.
"Muốn hôn Tuấn Anh à?" Cậu ấy lại bắt đầu nói lời vô liêm sỉ.
Tôi nện một đấm vào bụng cậu ấy.
Vẫn như mọi lần, cậu ấy bắt lấy rồi hôn lên lòng bàn tay tôi, hỏi: "An muốn chạm vào đâu?"
Tôi rút tay về, nhìn cậu ấy, hầu kết lăn lên lăn xuống mấy lần, cuối cùng quyết tâm nói nhỏ: "Tay."
Tuấn Anh mỉm cười, kéo tay tôi đặt lên cánh tay cậu ấy. Tôi vẫn nhìn vào mắt Tuấn Anh nhưng bàn tay thì từ từ di chuyển cảm nhận.
"Cánh tay Tuấn Anh cũng cứng nữa." Tôi nhận xét.
Tuấn Anh đặt tay tôi lên bắp tay cậu ấy rồi gập khuỷu tay lại, tôi tròn mắt cảm nhận bên dưới tay mình đã u lên một cục hình bầu dục cứng ngắc. Tuấn Anh gọi đó là chuột. Tôi phải bật dậy dùng cả hai tay sờ soạng, mò mẫm, ấn nắn một phen cho đã thèm. Sau đó cũng bắt chước co khuỷu tay nhưng chẳng có gì cả. Tuấn Anh dạy tôi dùng sức, vẫn là không bắt ra được con chuột to như của cậu ấy. Thấy tôi ỉu xìu, Tuấn Anh nói, "mai mốt lớn rồi, cơ thể phát triển hoàn thiện thì đi tập thể hình cũng sẽ có." Tôi biết, do mình không đi tập võ, cũng ít vận động mạnh nên cơ thể không rắn rỏi được như người khác. So với em trai còn chưa cứng cáp bằng nữa là so với Tuấn Anh.
Tuấn Anh hối thúc tôi đi ăn bánh còn cậu ấy đảo một vòng xem xét phòng tôi, còn khen phòng ngăn nắp sạch sẽ nữa.
Tôi buồn cười, nói Tuấn Anh khác người. Người bình thường không phải nên đi xem phòng trước rồi mới ngồi lên giường sao. Còn cậu ấy vừa vào phòng đã nằm ngả ngớn lên giường tôi rồi.
Tuấn Anh cười cười gian xảo nói vào tai tôi: "Vậy mà hôm qua có người vừa vào phòng liền nằm cực kì quyến rũ trên giường Tuấn Anh đấy."
"..."
Cậu ấy nhắc lại khiến cả người tôi nóng hổi muốn bốc khói trực tiếp bay hơi luôn.
Tôi giơ nắm đấm lên, trừng mắt nói: "Tuấn Anh nói gì An không hiểu."
Tuấn Anh bật cười, giơ hai tay đầu hàng: "Ok, được được được. Là Tuấn Anh nói bậy nói bạ. Phạt Tuấn Anh hôn An một cái nhé?"
Tôi mặc kệ cậu ấy, bỏ đi ra bàn học xem hộp bánh, mở tờ giấy ra thấy cậu ấy viết xuống mấy câu.
"Hôm nay làm bé con buồn, anh đây thật là thấy có lỗi quá đi. Đền cho bé con bánh ngọt này. Ăn ngon ngon rồi ngủ ngoan ngoan. Anh sẽ đến quỳ trong giấc mơ để xin lỗi nha. Muahh!"
Tôi vừa đọc vừa tủm tỉm cười mãi. Trái tim rung động bồi hồi.
Tuấn Anh hỏi: "Thấy anh đây viết có ngọt ngào không?"
Tôi gấp lại, giữ chặt trong tay, cũng không nhìn cậu ấy mà đáp: "Không."
"Tuấn Anh xưng anh thuận miệng nhỉ?" Tôi ngồi xuống ghế, muốn lục hộp bí mật để cất mảnh giấy đáng yêu này vào.
Tuấn Anh đi loanh quanh nhìn khắp căn phòng nhỏ như lỗ mũi, gật đầu: "Đương nhiên. Chỉ còn đợi An thay đổi xưng hô thôi đấy. An mà xưng em gọi anh thì Tuấn Anh nguyện ăn chay trường cả tháng tích đức cho An luôn."
Tôi buồn cười, lắc đầu: "Mơ đi. An không gọi Tuấn Anh là anh đâu."
Tuấn Anh mở tủ quần áo của tôi, không thèm quay mặt lại mà phán chắc nịch: "Ngày nào Tuấn Anh chả mơ thấy An gọi anh. Nhưng một ngày không xa An cũng phải gọi thôi. Không thoát đâu."
Tôi không để ý mấy lời Tuấn Anh nói vớ vẩn, chỉ tranh thủ lúc cậu ấy quay lưng về phía mình mà bò xuống gầm bàn, lục sâu bên trong tủ, lấy hộp bí mật ra. Còn chưa kịp mở khoá để bỏ tờ giấy đáng yêu vào thì thấy bóng tối phủ xuống ngay bên cạnh.
Tuấn Anh cười cười, khoanh tay lại hỏi: "An chui xuống dưới đó làm gì?"
Tôi cắn đầu lưỡi, nhanh trí nói: "An lấy chân đế nhang muỗi."
"Vậy cái hộp gì trong tay vậy?"
"H...hộp nhang muỗi."
"Hộp nhang muỗi màu hồng à?"
"..."
Đâm lao phải theo lao. Tôi gật đầu.
"Hộp nhang muỗi có in hình con gấu à?"
"..."
Tôi tiếp tục gật đầu.
"Hộp nhang muỗi có in hình con gấu ôm trái tim à?"
Tôi cắn răng gật đầu.
"Ồ~ Lần đầu tiên Tuấn Anh thấy đấy."
Vì tôi vẫn cúi đầu nên không thấy biểu cảm của cậu ấy. Không biết đã qua được kiếp nạn hay chưa.
Cậu ấy lại hỏi: "Loại này xịn lắm à? Chắc mới ra hả?"
Tôi nghĩ sắp qua được màn rồi, bèn gật đầu lia lịa: "Đúng... đúng vậy. Loại này xịn. Có mùi... mùi thơm lắm."
"À~ Nhang muỗi xịn tới mức phải dùng cả ổ khoá mật mã để trộm khỏi lấy cắp nhang à?"
"..."
"Nộp lên đây!" Tuấn Anh yêu cầu.
Tôi bò tiếp vào trong gầm bàn, định bụng sẽ rẽ vào luôn trong gầm giường, nhưng Tuấn Anh đã nhanh tay tóm lấy eo tôi, xốc lên ghế ngồi.
Cậu ấy ngoắc ngoắc ngón tay.
Tôi ôm chặt hộp bí mật, lắc đầu: "Trong này không có gì hết."
May là Tuấn Anh cũng không làm khó tôi, cậu ấy xem xét khắp bàn học, sờ lên tất cả mấy con gấu bông, từng món quà cậu ấy tặng cho tôi. Còn nhấc cuốn sách lên nhìn hình bản thân rồi thản nhiên khen "đẹp đấy" khiến người giấu giếm hình cậu ấy là tôi đây ngượng chín mặt. Không biết là khen tôi vẽ đẹp hay khen chính mình đẹp trai nữa.
"Tuấn Anh biết thừa trong đó chứa gì. Người ta nói chuyện xong là xé giấy hoặc vo tròn vứt đi, còn An lúc nào cũng cẩn thận trải phẳng phiu rồi gấp lại, lén lút cất trong sách."
"Hồi nãy An cầm tờ giấy rồi cứ nhìn vào tủ hoài là Tuấn Anh nghi nghi rồi. Quay đi là tạo cơ hội cho An thôi."
Cậu ấy nhéo má tôi, mắng: "Ngốc gì đâu!"
Rồi cầm cái tai thỏ của tôi lắc lắc: "Ở nhà An mặc đồ dễ thương ghê! Nãy nhìn sơ trong tủ đồ cũng thấy nhiều đồ đáng yêu chết người, vậy mà lúc nào đi đâu cũng chỉ quần xanh áo trắng."
Tôi chưa kịp nói gì thì Tuấn Anh cúi xuống thơm lên má tôi, chào tạm biệt: "Thôi, Tuấn Anh về đây. Đóng cửa sổ kỹ vào nhé! Cửa nhà An không có song sắt, nguy hiểm quá!"
"..."
Tôi nghĩ bụng, xưa giờ có mỗi Tuấn Anh là trèo đường này vào thôi chứ có ai nữa đâu mà nguy hiểm. Nhà tôi cất lại nhưng tổng thể vẫn theo dạng nhà cấp bốn thời xưa, cửa sổ bằng gỗ cài then, cũng không có song sắt, giống như cửa trên trường vậy.
Nhưng điều quan trọng là: "Trời đang còn mưa mà. Đợi tạnh mưa rồi hẵng về." Tôi hụt hẫng trong lòng, mặc dù hôm nay nhìn thấy nhau từ sáng tới khuya rồi nhưng mà vẫn không muốn xa cậu ấy chút nào.
"Cũng bớt bớt rồi. Lần sau Tuấn Anh đi bộ lên rồi ở lại lâu hơn." Cậu ấy nói.
Tôi vừa nghe đến đó thì hưng phấn trong lòng. Còn có lần sau nữa ư? Thật là thích quá đi!
"Nay đi xe máy, để ở dưới lỡ mất thì về lại bị ăn đòn." Cậu ấy nhéo má tôi.
Tôi hết hồn đứng bật dậy. Vừa lo Tuấn Anh bị mưa ướt, vừa sợ cậu ấy mất xe, rối rắm không biết phải làm sao.
"Để An xuống nhà lấy áo mưa." Tôi đề nghị.
Tuấn Anh giữ tay tôi lại, nói: "Không cần. Tuấn Anh tắm mưa suốt quen rồi. Lấy cho Tuấn Anh cái túi bóng đựng quần áo đi."
Lúc này, tôi mới sực nhớ ra còn đồ ướt của cậu ấy gấp gọn ở góc phòng nữa. Lại nhớ đến mấy năm nay, cứ đến mùa đông, tay tôi vì giặt đồ trong nước lạnh căm mà nứt nẻ, Tuấn Anh đều nổi quạu, bắt tôi phải gói ghém quần áo đưa cho cậu ấy đem về nhà giặt bằng máy để đỡ đau tay.
Tuy tôi không hề đem đến lần nào, nhưng tấm lòng chân thành ấy tôi mãi mãi khắc ghi.
Tôi mỉm cười nói: "Để đây An giặt cho."
Tuấn Anh cười cười, xoa đầu tôi, hỏi: "Đảm đang vậy ta. Có cả quần lót đấy. Có dám giặt không?"
"..."
Mặt tôi thoắt cái bóng bừng, nhưng vẫn cắn môi mạnh dạn gật đầu.
Cậu ấy cười, vươn tay ôm lấy má tôi: "Giặt một bữa đi để Tuấn Anh hưởng thụ cảm giác được An giặt đồ cho xem như thế nào. Yên tâm. Mai mốt không bắt An phải giặt lần nào nữa đâu. Thương lắm!"
Tôi cười, nói: "Không sao. An giặt quen rồi. Vẫn giặt cho cả nhà mà."
Tuấn Anh thở dài: "Chính vì quen rồi mới thương đó. Sau này... mà thôi, Tuấn Anh về đây. Mai nhớ đợi Tuấn Anh lên rước. Ngủ ngon."
Tôi nhanh chóng bắt lấy tay cậu ấy, hỏi dồn: "Sau này làm sao?" Tôi cố chấp muốn nghe.
Cậu ấy mỉm cười, xoa xoa bên má tôi: "Sau này - nếu như - chúng ta - có thể ở bên nhau - thì Tuấn Anh sẽ không để An giặt đồ. Không muốn An phải vất vả."
Ngón tay tôi run lên.
Tuấn Anh khom người xuống, đưa má sát mặt tôi, nói: "Thơm Tuấn Anh một cái tạm biệt đi."
Tôi nắm chặt tay, nhích người tới, nhắm mắt lại rồi chạm môi mình lên má cậu ấy.
Tuấn Anh cười khẽ, vẫn chưa chịu đứng thẳng người dậy: "Hôn mạnh một chút. Phát ra tiếng kêu ấy."
Tôi nhắm mắt hạ quyết tâm, tiến tới 'chụt' một cái rõ kêu.
Tuấn Anh cười cười, bóp nhẹ má tôi cho chu môi ra rồi hôn cái 'chóc' lên môi tôi. Nói "ngủ ngon" sau đó mở cửa sổ nhảy xuống dưới mất hút trong màn mưa đêm.
Tôi gác cằm lên bệ cửa cho mưa lâm râm hắt nhẹ lên mặt. Hình như Tuấn Anh nói mai lên rước mình đi học đúng không? Tôi không chịu để cậu ấy cõng vào ban ngày đâu. Kì cục lắm!
Lúc này mới nhớ ra mình còn chưa chúc ngủ ngon mà người ta đã về mất rồi.
Thật là nhớ Tuấn Anh quá đi!
Tận sáng mai mới được gặp cậu ấy.
Buồn...