Chương 20
Lục Nhiên Thành về nhà ông bà, Đinh Tiếu cũng chẳng ra ngoài, cô lười đến mức chỉ ở trong phòng, năm nào cũng vậy cô đều tự mình mua đồ trang trí tết, lại tự mình ăn cơm, đón giao thừa cũng một mình.
Cô ngước mắt nhìn điện thoại, hôm nay làm gì nhỉ?
Cơ mà chẳng phải hôm qua Lục Nhiên Thành mua cho cô tận hai quyển tiểu thuyết sao, xem ra hôm nay có chuyện làm rồi.
Đinh Tiếu ngồi vào bàn học vừa định tìm quyển tiểu thuyết vừa mua thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đưa mắt nhìn cái tên hiển thị trên điện thoại.
“ *Alo ”
“ Ừm! Cậu mua đồ tết hết chưa* ” Lục Nhiên Thành đầu dây bên kia chậm rãi lên tiếng.
Đinh Tiếu ngửa đầu nhìn lên trần nhà, giọng điệu bình thản “ *Đã mua rồi! ”.
“ Ở chổ cậu tết có vui không*? ”
Lục Nhiên Thành gật gù “ Vui! nhà tớ năm nào cũng đông như vậy, đám nhỏ chạy khắp nhà náo nhiệt lắm ”.
Cô nghe xong thì cúi đầu, nhìn ra cửa sổ sáng, bên ngoài cũng có chút náo nhiệt “ *Thật tốt! ”.
“ Sao vậy? không vui à* ” Thấy cô có chút lạ, anh liền lên tiếng hỏi.
“ Vui chứ! ở đây cũng rất náo nhiệt ” Đinh Tiếu giật mình, nở nụ cười gượng gạo.
“ Tôi có việc ra ngoài cúp máy đây, tối nay còn phải đón giao thừa ” Còn chưa đợi đầu dây bên kia trả lời cô đã cúp máy trước, để điện thoại lên bàn, đặt cằm lên mu bàn tay.
Ngón tay nhỏ khẽ mân mê những cây sen đá trên thành cửa sổ, nhìn chúng đúng là có sức sống thật.
Nhóm chat điện thoại rôm rả như vậy, Tống Thụy còn khoe chưa đến giao thừa đã có tiền mừng, Tiêu Tuấn Nam cũng vừa mua được mấy món nhìn cũng rất hay ho.
Đinh Tiếu thở dài một hơi xong liền đi xuống bếp nấu đồ ăn, thường ngày cô đều ăn ở cửa hàng tiện lợi, không thì tìm đại cái gì đấy để ăn, hôm nào vui vẻ sẽ ra ngoài ngõ ăn một bát mì hoành thánh.
Một chút nữa cô sẽ ra ngoài ngắm bầu trời đêm giao thừa một chút.
Ở bên kia Lục Nhiên Thành còn đang giúp bà lặt rau ở cái bàn ngoài sân, không khí ở chổ anh có chút mát mẻ hơn nhiều, ở đây là dưới quê nên cũng rất náo nhiệt.
Hàng xóm cũng vô cùng vui vẻ.
Mẹ cậu mang ra một bình nước chanh dây, đặt lên bàn, rót cho bà ngoại một ly nước chanh dây xong liền quay sang nhìn cậu lên tiếng.
“ Khi nãy con nói chuyện với ai vậy? ”
“ Bạn gái à? Mẹ thấy con cười rất tươi đó ” Mẹ cậu là Từ Tuệ Lam là giám đốc của DNT do ba cầu điều hành, hai người họ rất ít khi về nước, đa số đều là công tác ở nước ngoài.
Lục Nhiên Thành giật mình “ Bạn gái gì chứ cậu ấy là bạn cùng bàn của con ” mẹ cậu không biết nghĩ cái gì cậu chỉ mới lớp 10 đã sợ anh không có bạn gái.
“ Vậy sao, ai mà biết được mẹ thấy con cười rất vui bình thường đâu có thấy con như vậy ” Mẹ cậu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu, bà thật sự muốn nhìn dáng vẻ cậu yêu đương quá đi mất.
Cậu không thèm nói nữa chỉ thở dài một cái sau đó uống một ly nước chanh dây, bà ngoại cậu bên cạnh cũng không nói giúp bà ấy còn bật cười hùa theo mẹ cậu.
Rõ ràng cậu chỉ mới lớp 10 mà? chỉ vừa mới 16 tuổi đã có thể yêu sao?
Bây giờ đã tối rồi, cả nhà anh cũng đã nấu cơm xong hết rồi, mọi người đều vui vẻ, năm nay thành tích của cậu và đám nhóc ở nhà cũng rất tốt.
Nhưng lâu lâu Lục Nhiên Thành lại liếc nhìn chiếc điện thoại của mình, cứ mấy phút lại nhìn một lần.
Đinh Tiếu ở bên kia, ngồi ở một quán cafe cô mặc chiếc áo bành tô màu trắng, bên trong là chiếc áo len cổ lọ cùng màu, cùng với quần jean ống xuống, mang đôi giày trắng.
Nhìn cô be bé lại có chút đáng yêu.
Cô gọi một ly trà trái cây, xong lựa một cái bàn có thể nhìn ra bên ngoài.
Ngoài đường hiện tại rất náo nhiệt, anh cũng nhanh chân mua đồ về nhà cùng nhau đón giao thừa, khoảnh khắc giao thừa chính là thứ không thể bỏ qua.
Pháo hoa rực rỡ xinh đẹp, có thể cùng người nhà ngồi cùng một mâm cơm vui vẻ trò chuyện, khoảnh khắc đó thật sự rất tuyệt nhưng hình như đã rất lâu rồi.
23 giờ 45 phút.
Tiếng chuông khiến Đinh Tiếu dời mắt.
Lại là Lục Nhiên Thành? cậu ấy gọi cô mãi như vậy, cô còn tưởng là cậu ấy nhớ cô đấy, sáng sớm đã gọi, trưa gọi bây giờ lại gọi.
Cô ấn nút nghe máy, vì đeo tai nghe nên cô đặt điện thoại trên bàn.
“ Alo ”.
“ Vẫn đang nghe đây ” Lục Nhiên Thành mỉm cười trả lời cô.
Đinh Tiếu bật cười khi nghe thấy giọng cậu “ Không đón giao thừa với gia đình à? ” chẳng phải anh nói ở đó rất náo nhiệt sao?
“ Ừm mọi người đang ở bên ngoài ” Lục Nhiên Thành dời mắt đang nhìn ra bên ngoài, mọi người vẫn còn đang cùng nhau chơi bài, lại còn uống trà đàm đạo.
Lục Nhiên Thành lại lên tiếng hỏi cô “ Cậu đang ở bên ngoài à? tớ nghe thấy có chút ồn ”.
“ Ừm ” Cô chỉ khẽ nói một cái.
“ Khi nào cậu về đây? ” Cô không biết nói gì đành lên tiếng hỏi anh tiếp tục, ánh mắt vẫn còn đang nhìn ra bên ngoài.
“ Mùng 3 sẽ về. Sao vậy? nhớ hàng xóm đẹp trai của cậu rồi à ” Lục Nhiên Thành giọng điệu có chút trêu chọc cô, cậu không biết giờ này sao cô lại ở bên ngoài.
Đinh Tiếu nghe cậu trêu chọc cũng bật cười theo đáp lại “ Ai nhớ cậu làm gì, không có cậu không làm phiền tớ, hết kỳ nghĩ cậu về cũng được tốt nhất đừng về sớm ” cái tên này, cậu ta từ khi nào có thể nói nhiều như vậy chứ.
“ Haha! ”.
“ Tiếu Tiếu năm mới vui vẻ ” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ấm áp của Lục Nhiên Thành khiến Đinh Tiếu sững người.
Pháo hoa trên bầu trời bắt đầu bắn lên rồi, một màu rực rỡ đón chào một năm mới đầy bình an hạnh phúc và thật vui vẻ.
Cô mỉm cười nụ cười có chút ấm áp đáng yêu “ Nhiên Thành năm mới vui vẻ ”.
“ Ừm ” Cậu nở nụ cười, mấy giây sau cậu nghe được tiếng pháo hoa thì cô cũng cúp máy rồi.
Anh ra ngoài cùng mọi người xem pháo hoa đông đúc vui vẻ.
Ở đây cô cũng đứng nhìn pháo hoa, trên tay là ly trà trái cây, chỉ tiếc là năm nay cô chỉ có một mình đứng xem pháo hoa.
“ Năm Mới Vui Vẻ ”....
Cô ngước mắt nhìn điện thoại, hôm nay làm gì nhỉ?
Cơ mà chẳng phải hôm qua Lục Nhiên Thành mua cho cô tận hai quyển tiểu thuyết sao, xem ra hôm nay có chuyện làm rồi.
Đinh Tiếu ngồi vào bàn học vừa định tìm quyển tiểu thuyết vừa mua thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đưa mắt nhìn cái tên hiển thị trên điện thoại.
“ *Alo ”
“ Ừm! Cậu mua đồ tết hết chưa* ” Lục Nhiên Thành đầu dây bên kia chậm rãi lên tiếng.
Đinh Tiếu ngửa đầu nhìn lên trần nhà, giọng điệu bình thản “ *Đã mua rồi! ”.
“ Ở chổ cậu tết có vui không*? ”
Lục Nhiên Thành gật gù “ Vui! nhà tớ năm nào cũng đông như vậy, đám nhỏ chạy khắp nhà náo nhiệt lắm ”.
Cô nghe xong thì cúi đầu, nhìn ra cửa sổ sáng, bên ngoài cũng có chút náo nhiệt “ *Thật tốt! ”.
“ Sao vậy? không vui à* ” Thấy cô có chút lạ, anh liền lên tiếng hỏi.
“ Vui chứ! ở đây cũng rất náo nhiệt ” Đinh Tiếu giật mình, nở nụ cười gượng gạo.
“ Tôi có việc ra ngoài cúp máy đây, tối nay còn phải đón giao thừa ” Còn chưa đợi đầu dây bên kia trả lời cô đã cúp máy trước, để điện thoại lên bàn, đặt cằm lên mu bàn tay.
Ngón tay nhỏ khẽ mân mê những cây sen đá trên thành cửa sổ, nhìn chúng đúng là có sức sống thật.
Nhóm chat điện thoại rôm rả như vậy, Tống Thụy còn khoe chưa đến giao thừa đã có tiền mừng, Tiêu Tuấn Nam cũng vừa mua được mấy món nhìn cũng rất hay ho.
Đinh Tiếu thở dài một hơi xong liền đi xuống bếp nấu đồ ăn, thường ngày cô đều ăn ở cửa hàng tiện lợi, không thì tìm đại cái gì đấy để ăn, hôm nào vui vẻ sẽ ra ngoài ngõ ăn một bát mì hoành thánh.
Một chút nữa cô sẽ ra ngoài ngắm bầu trời đêm giao thừa một chút.
Ở bên kia Lục Nhiên Thành còn đang giúp bà lặt rau ở cái bàn ngoài sân, không khí ở chổ anh có chút mát mẻ hơn nhiều, ở đây là dưới quê nên cũng rất náo nhiệt.
Hàng xóm cũng vô cùng vui vẻ.
Mẹ cậu mang ra một bình nước chanh dây, đặt lên bàn, rót cho bà ngoại một ly nước chanh dây xong liền quay sang nhìn cậu lên tiếng.
“ Khi nãy con nói chuyện với ai vậy? ”
“ Bạn gái à? Mẹ thấy con cười rất tươi đó ” Mẹ cậu là Từ Tuệ Lam là giám đốc của DNT do ba cầu điều hành, hai người họ rất ít khi về nước, đa số đều là công tác ở nước ngoài.
Lục Nhiên Thành giật mình “ Bạn gái gì chứ cậu ấy là bạn cùng bàn của con ” mẹ cậu không biết nghĩ cái gì cậu chỉ mới lớp 10 đã sợ anh không có bạn gái.
“ Vậy sao, ai mà biết được mẹ thấy con cười rất vui bình thường đâu có thấy con như vậy ” Mẹ cậu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cậu, bà thật sự muốn nhìn dáng vẻ cậu yêu đương quá đi mất.
Cậu không thèm nói nữa chỉ thở dài một cái sau đó uống một ly nước chanh dây, bà ngoại cậu bên cạnh cũng không nói giúp bà ấy còn bật cười hùa theo mẹ cậu.
Rõ ràng cậu chỉ mới lớp 10 mà? chỉ vừa mới 16 tuổi đã có thể yêu sao?
Bây giờ đã tối rồi, cả nhà anh cũng đã nấu cơm xong hết rồi, mọi người đều vui vẻ, năm nay thành tích của cậu và đám nhóc ở nhà cũng rất tốt.
Nhưng lâu lâu Lục Nhiên Thành lại liếc nhìn chiếc điện thoại của mình, cứ mấy phút lại nhìn một lần.
Đinh Tiếu ở bên kia, ngồi ở một quán cafe cô mặc chiếc áo bành tô màu trắng, bên trong là chiếc áo len cổ lọ cùng màu, cùng với quần jean ống xuống, mang đôi giày trắng.
Nhìn cô be bé lại có chút đáng yêu.
Cô gọi một ly trà trái cây, xong lựa một cái bàn có thể nhìn ra bên ngoài.
Ngoài đường hiện tại rất náo nhiệt, anh cũng nhanh chân mua đồ về nhà cùng nhau đón giao thừa, khoảnh khắc giao thừa chính là thứ không thể bỏ qua.
Pháo hoa rực rỡ xinh đẹp, có thể cùng người nhà ngồi cùng một mâm cơm vui vẻ trò chuyện, khoảnh khắc đó thật sự rất tuyệt nhưng hình như đã rất lâu rồi.
23 giờ 45 phút.
Tiếng chuông khiến Đinh Tiếu dời mắt.
Lại là Lục Nhiên Thành? cậu ấy gọi cô mãi như vậy, cô còn tưởng là cậu ấy nhớ cô đấy, sáng sớm đã gọi, trưa gọi bây giờ lại gọi.
Cô ấn nút nghe máy, vì đeo tai nghe nên cô đặt điện thoại trên bàn.
“ Alo ”.
“ Vẫn đang nghe đây ” Lục Nhiên Thành mỉm cười trả lời cô.
Đinh Tiếu bật cười khi nghe thấy giọng cậu “ Không đón giao thừa với gia đình à? ” chẳng phải anh nói ở đó rất náo nhiệt sao?
“ Ừm mọi người đang ở bên ngoài ” Lục Nhiên Thành dời mắt đang nhìn ra bên ngoài, mọi người vẫn còn đang cùng nhau chơi bài, lại còn uống trà đàm đạo.
Lục Nhiên Thành lại lên tiếng hỏi cô “ Cậu đang ở bên ngoài à? tớ nghe thấy có chút ồn ”.
“ Ừm ” Cô chỉ khẽ nói một cái.
“ Khi nào cậu về đây? ” Cô không biết nói gì đành lên tiếng hỏi anh tiếp tục, ánh mắt vẫn còn đang nhìn ra bên ngoài.
“ Mùng 3 sẽ về. Sao vậy? nhớ hàng xóm đẹp trai của cậu rồi à ” Lục Nhiên Thành giọng điệu có chút trêu chọc cô, cậu không biết giờ này sao cô lại ở bên ngoài.
Đinh Tiếu nghe cậu trêu chọc cũng bật cười theo đáp lại “ Ai nhớ cậu làm gì, không có cậu không làm phiền tớ, hết kỳ nghĩ cậu về cũng được tốt nhất đừng về sớm ” cái tên này, cậu ta từ khi nào có thể nói nhiều như vậy chứ.
“ Haha! ”.
“ Tiếu Tiếu năm mới vui vẻ ” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ấm áp của Lục Nhiên Thành khiến Đinh Tiếu sững người.
Pháo hoa trên bầu trời bắt đầu bắn lên rồi, một màu rực rỡ đón chào một năm mới đầy bình an hạnh phúc và thật vui vẻ.
Cô mỉm cười nụ cười có chút ấm áp đáng yêu “ Nhiên Thành năm mới vui vẻ ”.
“ Ừm ” Cậu nở nụ cười, mấy giây sau cậu nghe được tiếng pháo hoa thì cô cũng cúp máy rồi.
Anh ra ngoài cùng mọi người xem pháo hoa đông đúc vui vẻ.
Ở đây cô cũng đứng nhìn pháo hoa, trên tay là ly trà trái cây, chỉ tiếc là năm nay cô chỉ có một mình đứng xem pháo hoa.
“ Năm Mới Vui Vẻ ”....