Chương : 7
Thiều Nhiễm nhìn ngăn tủ trống trơn sửng sốt nửa ngày, mới nhớ ra ban ngày mình đã đem khăn tắm ra ban công phơi nắng.
Nhớ tới chuyện vừa rồi, Thiều Nhiễm liền có xúc động muốn đâm đầu chết cho xong.
Mình không phải là quá rảnh rỗi sao? Có phải là rảnh quá rồi hay không? Thiều Nhiễm khóc không ra nước mắt, hung hăng nhéo mình hai cái, xác định đây là sự thật chứ không phải mơ.
Tự làm bậy không thể sống, đúng là người già không lừa dối mình. Thiều Nhiễm giữa suy nghĩ “lõa thân đem chim đi dạo ở ngoài” với “mặt dày kêu Du Khinh Trần thêm một lần nữa”, quyết đoán lựa chọn cái sau.
“Vị bên ngoài ơi?” Thiều Nhiễm thử thăm dò kêu một tiếng.
Bên ngoài không có ai trả lời.
Thiều Nhiễm cố gắng kêu thêm một lần nữa, lần này ân cần hơn: “Du tiên sinh.”
Bên ngoài yên lặng đến đáng sợ.
Thiều Nhiễm mặt dày kêu: “Khinh Trần”
“Ừ.” Du Khinh Trần đáp một tiếng.
Được rồi, đã thành công được bước đầu tiên. Trong mắt Thiều Nhiễm sáng lên, quan tâm nói: “Anh ở bên ngoài có tốt không?”
“Ừ.”
“Có nhàm chán không? Có đói không?” Thiều Nhiễm yếu ớt nói, “…… Có nhớ tới tôi?”
Lại không trả lời.
“Là như vậy,” thái độ Thiều Nhiễm rất chân thành, “Tôi muốn gặp anh, nhưng tình huống hiện tại của tôi…… nói như thế nào nhỉ…….”
“Thực xấu hổ…….” Thiều Nhiễm lấy tay che chim, hơi hơi cảm thấy thẹn thùng.
Qua một lúc, có một thanh âm rất bình tĩnh truyền đến: “Cho nên?”
“Ừ……” Thiều Nhiễm kiên trì nói, “Có thể lấy khăn tắm giúp tôi không? Chính là cái màu trắng ở ngoài ban công.”
Du Khinh Trần không trả lời.
Thiều Nhiễm lại nói lại một lần nữa: “Có thể lấy khăn tắm giúp tôi hay không?”
Du Khinh Trần: “Thật có lỗi, xa quá, không nghe thấy.”
Thiều Nhiễm kéo giọng kêu: “Có thể lấy! giúp tôi! Khăn…..! Tắm……!”
Du Khinh Trần thản nhiên nói: “Tôi sợ mình nghe lầm.”
Khóe miệng Thiều Nhiễm co rút, ở trong lòng giơ ngón giữa với người bên ngoài, quỷ hẹp hòi!
“Thực xin lỗi,” Thiều Nhiễm cúi đầu, giọng nói thành khẩn, “Nếu thời gian có thể quay lại vài phút trước, tôi nhất định sẽ không làm như vậy.”
Du Khinh Trần nói: “Có sự giác ngộ này rất tốt.”
Bước thứ hai đã thành công, nhận được khích lệ Thiều Nhiễm giống như là nhìn thấy mình quần áo chỉnh tề đang đè lên Du Khinh Trần đánh cho hắn một trận!
“Nhưng ai biết tôi lần này có nghe nhầm không?” Du Khinh Trần nói.
Thiều Nhiễm khẳng đinh: “Lần này anh không nghe lầm.”
“Lần trước tôi đã phạm sai lầm, hiện giờ trong tâm lý vẫn còn bóng ma.”
“Câm miệng!” Thiều Nhiễm lạnh lùng nói, “Sao có thể chửi bới bản thân mình như vậy? lần trước cũng không phải anh sai!”
Du Khinh Trần thản nhiên “à” một tiếng.
“À” xong rồi sau đó thì sao, Thiều Nhiễm đang lộ mông thực sốt ruột, nhanh chóng nói: “Cảm ơn!!”
Người nọ vẫn không có động tĩnh gì.
Thiều Nhiễm nóng nảy: “Nếu anh không lấy khăn tắm cho tôi, tôi liền……”
Nói được một nửa liền cảm thấy không đúng, cơ trí đem câu “lộ mông chạy ra ngoài” sắp ra khỏi miệng nuốt xuống.
Đang suy nghĩ làm sao để uy hiếp người ta, thì bên ngoài vang lên tiếng động. Trong mắt Thiều Nhiễm sáng ngời, mở ra một khe nhỏ, bàn tay thò ra ngoài sờ soạng nửa ngày cũng không thấy khăn tắm.
Thanh âm rơi vào trong tai rất là rõ ràng: “Cậu liền làm sao?”
Tay Thiều Nhiễm cứng đờ, ở trong không khí nắm nắm hai cái.
Du Khinh Trần tùy ý dựa vào trên vách tường, ngón tay thon dài ôm lấy khăn tắm màu trắng quơ quơ, khi con người này sắp tóm được liền kéo sang bên cạnh.
Mỗi lần Thiều Nhiễm cảm thấy sắp sờ tới rồi, nhưng sau đó khăn tắm liền bỏ chạy đi nơi khác, lặp lại vài lần như vậy, bị người khác trêu đùa vẻ mặt đỏ bừng.
“Anh đừng ép tôi đi ra!” sau khi bắt loạn một lúc, kiên nhẫn của Thiều Nhiễm rốt cục cũng dùng hết.
Tôi đùa giỡn lưu manh còn không sợ! có tin tôi lao ra làm bẩn mắt anh hay không?
Thiều Nhiễm nổi giận đùng đùng nói: “Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, làm sao được coi là chính nhân quân tử? Có bản lĩnh anh đưa khăn tắm cho tôi, tôi mặc đồ xong, sẽ đi ra đấu với anh!”
Vừa dứt lời, lòng bàn tay liền truyền tới cảm xúc quen thuộc. Sợ người này đổi ý, Thiều Nhiễm không chút do dự tóm lấy, cửa rất nhanh được đóng lại.
Thiều Nhiễm cúi đầu, nhìn cái thứ ở trên tay liền đen mặt: “Anh có ý gì?!”
Du Khinh Trần ở ngoài cửa không để ý nói: “Tùy tiện che đi, còn có ý gì khác nữa?”
Khác nhau rất lớn có được hay không? Cái áo sơ mi này còn không che hết mông! Thiều Nhiễm nắm áo sơ mi trong tay, tâm tình rất là phức tạp.
Đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết. Thiều Nhiễm an ủi bản thân, hai ba cái đem áo sơ mi cột lên người, sau đó đứng ở trước gương ngắm nghía.
Hai chân thẳng tắp lộ ra ngoài, tầm mắt hướng lên trên, địa phương nên được che được che chắn vừa vặn, mơ hồ có cảm giác hấp dẫn.
Trước khi đi ra, Thiều Nhiễm kéo áo sơ mi xuống một chút, thoải mái kéo cửa ra, nhìn rất trong sáng ngời ngời, không câu nệ tiểu tiết, rất là đàn ông!
Thiều đại gia giả vở bình tĩnh, tao nhã đi qua trước mặt người kia, không chút hoang mang đi tới phòng ngủ của mình.
Du Khinh Trần đàng hoàng ngồi trên sô pha xem tạp chí, nghe thấy động tĩnh ở phía sau thì liếc mắt một cái, mặt không chút thay đổi dời mắt đi.
Thiều Nhiễm: “…..”
Mặt không có cảm xúc là có ý gì?! Tôi không yêu cầu anh thú tính liên túc thở dốc, nhưng cũng phải lễ phép lau máu mũi một chút! Thiều Nhiễm hơi không phục, lặng lẽ lui về phía sau vài bước, dọc theo đường cũ đi lại một lần nữa.
Du Khinh Trần lại bình tĩnh liếc con người này một cái.
Thiều Nhiễm càng ngẩng đầu ưỡn ngực, còn phóng mị nhãn với người này.
Du Khinh Trần hạ mắt, lại lật một tờ tạp trí ở trong tay.
“Khụ!” Thiều Nhiễm khó chịu ho khan một tiếng, có thể hơi đỏ mặt với dáng người của tôi được hay không!
Du Khinh Trần ngẩng đầu.
Thiều Nhiễm hỏi: “Có đẹp không?”
Du Khinh Trần khép tạp trí lại, từ từ nói: “Không hiểu lắm.”
Thiều Nhiễm mặt dày nói: “Tôi, tôi nói chính là tôi.”
Du Khinh Trần “ừ” một tiếng, rất có lệ.
Thiều Nhiễm hàm súc nhắc nhở người này: “….. Anh không thấy tôi mặc rất ít sao?”
Du Khinh Trần lại đánh giá con người này một lần nữa, lần này tốc độ chậm hơn một chút, nhìn thêm vài giây.
Thiều Nhiễm cười xấu xa: “Suy nghĩ cái gì?”
Du Khinh Trần ăn ngay nói thật: “Áo sơ mi không hấp dẫn.”
Thiều Nhiễm: “…. Chân đâu?”
Du Khinh Trần thản nhiên đánh giá: “Còn được.”
Khóe miệng Thiều Nhiễm có rút, bắt đầu hoài nghi mị lực của bản thân, bình tĩnh nói: “Rõ ràng anh đang nói, anh không có ý tưởng gì….?”
Du Khinh Trần bình tĩnh nhìn con người này, trong con ngươi không hề có một chút tạp chất.
Thiều Nhiễm đành phải hướng dẫn từng bước: “Ví dụ như cảm thấy trên người tôi rất thơm, dáng người rất tốt, gợi cảm mê người, tràn ngập hấp dẫn?”
Du Khinh Trần thản nhiên liếc mắt, hiển nhiên là không hề có loại ý tưởng này.
“Hoặc là cảm thấy dục vọng của bản thân. Đang thiêu đốt trong người không thể kiềm chế được?”
Du Khinh Trần nhếch miệng: “Đừng nói lung tung.”
Thấy người này như vậy, ác quỷ trong người Thiều Nhiễm lại rục rịch, ngả ngớn nháy mắt với người này: “Nửa đêm, lại ở chung một phòng,**.”
Du Khinh Trần phun ra hai chữ cao quý : « Tục tằng.”
“Chỉ có mấy chữ đó thôi, tôi tục tằng như thế nào?” Thiều Nhiễm khiêm tốn xin chỉ dạy.
Du Khinh Trần ngồi nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp.
“Anh đang suy nghĩ cái gì?” Thiều Nhiễm ngả ngớn nói, “Du tiên sinh thô tục.”
Du Khinh Trần không nói lời nào.
Vừa mới bắt đầu Thiều Nhiễm còn cảm thấy thẹn thùng, hiện tại miệng chiếm thượng phong nên hoàn toàn đã đánh mất tiết tháo: “Có một số người, ngoài miệng thì nói ghét bỏ, trong đầu cả ngày lại nghĩ mấy thứ linh tinh. Nói anh đưa khăn tắm cho tôi, anh lại đưa áo sơ mi, ai nói là anh không phải cố ý?”
Du Khinh Trần hạ mắt, môi mỏng hơi nhếch.
“Bên ngoài thì làm bộ như không có hứng thú, lại lén lút có ý dâm với tôi, tự thảo mãn hứng thú của bản thân, vừa muốn bảo vệ hình ảnh cấm dục của bản thân,” Thiều Nhiễm càng nói càng cảm thấy đúng, trong giọng nói rất là thưởng thức, “Thủ đoạn thật cao minh….”
Mặt Du Khinh Trần không hề thay đổi: “Nhàm chán.”
“Khẳng định là chột dạ.” mặt Thiều Nhiễm lộ vẻ đắc ý.
Du Khinh Trần nhìn hắn mồm mép mặc dù lợi hại, nhưng từ đầu đến cuối đều giữ khoảng cách với hắn, mặc kệ người này, cúi đầu tiếp tục xem tạp trí.
“Anh đang trốn tránh.” Thiều Nhiệm kích người này.
Du Khinh Trần “ừ” một tiếng phối hợp với người này.
Thiều Nhiễm: “……”
Ừ là có ý gì? Thiều Nhiễm lập tức cảm thấy không thú vị, anh sao lại thuận theo tôi? Anh phải là mặt không chút thay đổi phản bác tôi chứ!
Thiều Nhiễm thực sự vẫn thấy kinh sợ, nhanh chóng chạy đi mặc quần, sau đó đi vài bước đến ngồi bên cạnh người này, đề nghị nói: “Không thì nhân cơ hội này chúng ta tâm sự chuyện nhân sinh đi, để tăng tiến tình cảm?”
Động tác quá thân mật làm cho Du Khinh Trần cảm thấy mất tự nhiên, xê dịch sang bên cạnh.
Thiều Nhiễm lưu luyến không rời theo sát phía sau, tay khoát trên vai người này, lời nói thành khẩn: “Nói thật, tôi không đồng ý với một số quan điểm của anh.”
“Ví dụ như?” Du Khinh Trần đem cánh tay trên vai mình bỏ xuống, mặt không thay đổi nói, “Rửa tai lắng nghe.”
Thiều Nhiễm chờ mong nhìn người này: “Anh cảm thấy tôi như thế nào?”
Du Khinh Trần đánh giá con người này một phen, cuối cùng tầm mắt dời xuống, dừng lại ở trên cái quần ở nhà của hắn, bình luận: “Cậu vừa rồi nhìn đẹp hơn một ít.”
Thiều Nhiễm: “…..”
“Nhưng ngày mai không thể mặc vậy đi ra ngoài.” Du Khinh Trần thản nhiên nói.
Thiều Nhiễm tự mình não bổ một chút “Dùng áo sơ mi che phía dưới đi ra ngoài,” không khỏi sợ run cả người, cảm xúc hơi xúc động: “Nói thừa tôi đương nhiên sẽ không mặc như vậy….”
Du Khinh Trần ngắt lời người này, mặt không thay đổi nói: “Chột dạ?”
Đúng vậy, chính là gậy ông đập lưng ông trong truyền thuyết.
Thiều Nhiễm bị nghẹn không nói nên lời, hơn nữa nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Coi như anh lợi hại!”
Du Khinh Trần bình tĩnh nói: “Đa tạ.”
Thiều Nhiễm căm giận nhìn chằm chằm người này, từ trước tới nay còn chưa bao giờ nín nhịn như vậy. Tròng mắt liên tục xoay tròn ở trong đầu tìm cách trả thù người này.
Du Khinh Trần hỏi: “Tối hôm nay tôi ngủ ở đâu?”
Thiều Nhiễm chỉ chỉ sô pha.
Du Khinh Trần nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.”
Thiều Nhiễm lập tức sửa miệng: “Trên giường! ngủ trên giường của tôi!”
Du Khinh Trần nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú không có biểu tình gì.
Thiều Nhiễm thấy thế lập tức khôi phục sức sống, đắc ý dạt dào nói: “Không riêng gì ngủ trên giường của tôi, còn đắp chung chăn với tôi nữa! nhà của tôi không có cái chăn khác! Hơn nữa dáng ngủ của tôi rất xấu, sẽ ôm anh ngủ!”
Nói xong còn ngồi nghiêm chỉnh nhìn sắc mặt người này.
Du Khinh Trần xoay mặt đi, không cho người này nhìn biểu tình của mình.
“Có phải không muốn hay không?” Thiều Nhiễm giống như là tiểu lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành.
Du Khinh Trần không trả lời.
Thể xác và tinh thần Thiều Nhiễm sảng khoái, hường người này nháy mắt: “Ngoại trừ anh nói cho tôi biết quần lót của anh có màu gì, loại gì, kiểu dáng gì?”
Du Khinh Trần không sợ đùa giỡn, cũng mạnh mẽ phản kích lại: “Cậu thì sao?”
Thiều Nhiễm cười xấu xa: “Tôi không có mặc.”
Du Khinh Trần: “…..”
“Tôi không có mặc” Thiều Nhiễm nháy mắt với người này.
Trầm mặc hai giây, trong mắt Du Khinh Trần hiện lên một tia trào phúng không rõ: “Thật keo kiệt?”
Đều là nam nhân Thiều Nhiễm đương nhiên hiểu được tia trào phúng kia là có ý gì, lỗ tai đỏ lên: “Tôi không nhỏ!”
Du Khinh Trần học theo Thiều Nhiễm đâm cho hắn một kim: “Khẩn trương như vậy, chột dạ?”
Thiều Nhiễm: “Có bản lĩnh anh đừng học theo tôi!”
Du Khinh Trần thoải mái trả lời: “Có bản lĩnh cậu đừng nói với tôi những chuyện này.”
Thiều Nhiễm: “Tôi cứ nói, cho anh xấu hổ chết!”
Du Khinh Trần thản nhiên nói: “Vậy tùy ý đi.”
Du Khinh Trần không cần tốn nhiều sức, sức chiến đấu tăng đến 99%, sức chiến đầu của Thiều Nhiễm cũng đạt tới 100%, chiến đấu hăng hái đến mức máu văng tứ phía.
Ngực Thiều Nhiễm phập phồng kịch liệt, đặc biết nhớ tới món gà xào ớt để độc chết người này!
Nhớ tới chuyện vừa rồi, Thiều Nhiễm liền có xúc động muốn đâm đầu chết cho xong.
Mình không phải là quá rảnh rỗi sao? Có phải là rảnh quá rồi hay không? Thiều Nhiễm khóc không ra nước mắt, hung hăng nhéo mình hai cái, xác định đây là sự thật chứ không phải mơ.
Tự làm bậy không thể sống, đúng là người già không lừa dối mình. Thiều Nhiễm giữa suy nghĩ “lõa thân đem chim đi dạo ở ngoài” với “mặt dày kêu Du Khinh Trần thêm một lần nữa”, quyết đoán lựa chọn cái sau.
“Vị bên ngoài ơi?” Thiều Nhiễm thử thăm dò kêu một tiếng.
Bên ngoài không có ai trả lời.
Thiều Nhiễm cố gắng kêu thêm một lần nữa, lần này ân cần hơn: “Du tiên sinh.”
Bên ngoài yên lặng đến đáng sợ.
Thiều Nhiễm mặt dày kêu: “Khinh Trần”
“Ừ.” Du Khinh Trần đáp một tiếng.
Được rồi, đã thành công được bước đầu tiên. Trong mắt Thiều Nhiễm sáng lên, quan tâm nói: “Anh ở bên ngoài có tốt không?”
“Ừ.”
“Có nhàm chán không? Có đói không?” Thiều Nhiễm yếu ớt nói, “…… Có nhớ tới tôi?”
Lại không trả lời.
“Là như vậy,” thái độ Thiều Nhiễm rất chân thành, “Tôi muốn gặp anh, nhưng tình huống hiện tại của tôi…… nói như thế nào nhỉ…….”
“Thực xấu hổ…….” Thiều Nhiễm lấy tay che chim, hơi hơi cảm thấy thẹn thùng.
Qua một lúc, có một thanh âm rất bình tĩnh truyền đến: “Cho nên?”
“Ừ……” Thiều Nhiễm kiên trì nói, “Có thể lấy khăn tắm giúp tôi không? Chính là cái màu trắng ở ngoài ban công.”
Du Khinh Trần không trả lời.
Thiều Nhiễm lại nói lại một lần nữa: “Có thể lấy khăn tắm giúp tôi hay không?”
Du Khinh Trần: “Thật có lỗi, xa quá, không nghe thấy.”
Thiều Nhiễm kéo giọng kêu: “Có thể lấy! giúp tôi! Khăn…..! Tắm……!”
Du Khinh Trần thản nhiên nói: “Tôi sợ mình nghe lầm.”
Khóe miệng Thiều Nhiễm co rút, ở trong lòng giơ ngón giữa với người bên ngoài, quỷ hẹp hòi!
“Thực xin lỗi,” Thiều Nhiễm cúi đầu, giọng nói thành khẩn, “Nếu thời gian có thể quay lại vài phút trước, tôi nhất định sẽ không làm như vậy.”
Du Khinh Trần nói: “Có sự giác ngộ này rất tốt.”
Bước thứ hai đã thành công, nhận được khích lệ Thiều Nhiễm giống như là nhìn thấy mình quần áo chỉnh tề đang đè lên Du Khinh Trần đánh cho hắn một trận!
“Nhưng ai biết tôi lần này có nghe nhầm không?” Du Khinh Trần nói.
Thiều Nhiễm khẳng đinh: “Lần này anh không nghe lầm.”
“Lần trước tôi đã phạm sai lầm, hiện giờ trong tâm lý vẫn còn bóng ma.”
“Câm miệng!” Thiều Nhiễm lạnh lùng nói, “Sao có thể chửi bới bản thân mình như vậy? lần trước cũng không phải anh sai!”
Du Khinh Trần thản nhiên “à” một tiếng.
“À” xong rồi sau đó thì sao, Thiều Nhiễm đang lộ mông thực sốt ruột, nhanh chóng nói: “Cảm ơn!!”
Người nọ vẫn không có động tĩnh gì.
Thiều Nhiễm nóng nảy: “Nếu anh không lấy khăn tắm cho tôi, tôi liền……”
Nói được một nửa liền cảm thấy không đúng, cơ trí đem câu “lộ mông chạy ra ngoài” sắp ra khỏi miệng nuốt xuống.
Đang suy nghĩ làm sao để uy hiếp người ta, thì bên ngoài vang lên tiếng động. Trong mắt Thiều Nhiễm sáng ngời, mở ra một khe nhỏ, bàn tay thò ra ngoài sờ soạng nửa ngày cũng không thấy khăn tắm.
Thanh âm rơi vào trong tai rất là rõ ràng: “Cậu liền làm sao?”
Tay Thiều Nhiễm cứng đờ, ở trong không khí nắm nắm hai cái.
Du Khinh Trần tùy ý dựa vào trên vách tường, ngón tay thon dài ôm lấy khăn tắm màu trắng quơ quơ, khi con người này sắp tóm được liền kéo sang bên cạnh.
Mỗi lần Thiều Nhiễm cảm thấy sắp sờ tới rồi, nhưng sau đó khăn tắm liền bỏ chạy đi nơi khác, lặp lại vài lần như vậy, bị người khác trêu đùa vẻ mặt đỏ bừng.
“Anh đừng ép tôi đi ra!” sau khi bắt loạn một lúc, kiên nhẫn của Thiều Nhiễm rốt cục cũng dùng hết.
Tôi đùa giỡn lưu manh còn không sợ! có tin tôi lao ra làm bẩn mắt anh hay không?
Thiều Nhiễm nổi giận đùng đùng nói: “Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, làm sao được coi là chính nhân quân tử? Có bản lĩnh anh đưa khăn tắm cho tôi, tôi mặc đồ xong, sẽ đi ra đấu với anh!”
Vừa dứt lời, lòng bàn tay liền truyền tới cảm xúc quen thuộc. Sợ người này đổi ý, Thiều Nhiễm không chút do dự tóm lấy, cửa rất nhanh được đóng lại.
Thiều Nhiễm cúi đầu, nhìn cái thứ ở trên tay liền đen mặt: “Anh có ý gì?!”
Du Khinh Trần ở ngoài cửa không để ý nói: “Tùy tiện che đi, còn có ý gì khác nữa?”
Khác nhau rất lớn có được hay không? Cái áo sơ mi này còn không che hết mông! Thiều Nhiễm nắm áo sơ mi trong tay, tâm tình rất là phức tạp.
Đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết. Thiều Nhiễm an ủi bản thân, hai ba cái đem áo sơ mi cột lên người, sau đó đứng ở trước gương ngắm nghía.
Hai chân thẳng tắp lộ ra ngoài, tầm mắt hướng lên trên, địa phương nên được che được che chắn vừa vặn, mơ hồ có cảm giác hấp dẫn.
Trước khi đi ra, Thiều Nhiễm kéo áo sơ mi xuống một chút, thoải mái kéo cửa ra, nhìn rất trong sáng ngời ngời, không câu nệ tiểu tiết, rất là đàn ông!
Thiều đại gia giả vở bình tĩnh, tao nhã đi qua trước mặt người kia, không chút hoang mang đi tới phòng ngủ của mình.
Du Khinh Trần đàng hoàng ngồi trên sô pha xem tạp chí, nghe thấy động tĩnh ở phía sau thì liếc mắt một cái, mặt không chút thay đổi dời mắt đi.
Thiều Nhiễm: “…..”
Mặt không có cảm xúc là có ý gì?! Tôi không yêu cầu anh thú tính liên túc thở dốc, nhưng cũng phải lễ phép lau máu mũi một chút! Thiều Nhiễm hơi không phục, lặng lẽ lui về phía sau vài bước, dọc theo đường cũ đi lại một lần nữa.
Du Khinh Trần lại bình tĩnh liếc con người này một cái.
Thiều Nhiễm càng ngẩng đầu ưỡn ngực, còn phóng mị nhãn với người này.
Du Khinh Trần hạ mắt, lại lật một tờ tạp trí ở trong tay.
“Khụ!” Thiều Nhiễm khó chịu ho khan một tiếng, có thể hơi đỏ mặt với dáng người của tôi được hay không!
Du Khinh Trần ngẩng đầu.
Thiều Nhiễm hỏi: “Có đẹp không?”
Du Khinh Trần khép tạp trí lại, từ từ nói: “Không hiểu lắm.”
Thiều Nhiễm mặt dày nói: “Tôi, tôi nói chính là tôi.”
Du Khinh Trần “ừ” một tiếng, rất có lệ.
Thiều Nhiễm hàm súc nhắc nhở người này: “….. Anh không thấy tôi mặc rất ít sao?”
Du Khinh Trần lại đánh giá con người này một lần nữa, lần này tốc độ chậm hơn một chút, nhìn thêm vài giây.
Thiều Nhiễm cười xấu xa: “Suy nghĩ cái gì?”
Du Khinh Trần ăn ngay nói thật: “Áo sơ mi không hấp dẫn.”
Thiều Nhiễm: “…. Chân đâu?”
Du Khinh Trần thản nhiên đánh giá: “Còn được.”
Khóe miệng Thiều Nhiễm có rút, bắt đầu hoài nghi mị lực của bản thân, bình tĩnh nói: “Rõ ràng anh đang nói, anh không có ý tưởng gì….?”
Du Khinh Trần bình tĩnh nhìn con người này, trong con ngươi không hề có một chút tạp chất.
Thiều Nhiễm đành phải hướng dẫn từng bước: “Ví dụ như cảm thấy trên người tôi rất thơm, dáng người rất tốt, gợi cảm mê người, tràn ngập hấp dẫn?”
Du Khinh Trần thản nhiên liếc mắt, hiển nhiên là không hề có loại ý tưởng này.
“Hoặc là cảm thấy dục vọng của bản thân. Đang thiêu đốt trong người không thể kiềm chế được?”
Du Khinh Trần nhếch miệng: “Đừng nói lung tung.”
Thấy người này như vậy, ác quỷ trong người Thiều Nhiễm lại rục rịch, ngả ngớn nháy mắt với người này: “Nửa đêm, lại ở chung một phòng,**.”
Du Khinh Trần phun ra hai chữ cao quý : « Tục tằng.”
“Chỉ có mấy chữ đó thôi, tôi tục tằng như thế nào?” Thiều Nhiễm khiêm tốn xin chỉ dạy.
Du Khinh Trần ngồi nghiêm chỉnh, lưng thẳng tắp.
“Anh đang suy nghĩ cái gì?” Thiều Nhiễm ngả ngớn nói, “Du tiên sinh thô tục.”
Du Khinh Trần không nói lời nào.
Vừa mới bắt đầu Thiều Nhiễm còn cảm thấy thẹn thùng, hiện tại miệng chiếm thượng phong nên hoàn toàn đã đánh mất tiết tháo: “Có một số người, ngoài miệng thì nói ghét bỏ, trong đầu cả ngày lại nghĩ mấy thứ linh tinh. Nói anh đưa khăn tắm cho tôi, anh lại đưa áo sơ mi, ai nói là anh không phải cố ý?”
Du Khinh Trần hạ mắt, môi mỏng hơi nhếch.
“Bên ngoài thì làm bộ như không có hứng thú, lại lén lút có ý dâm với tôi, tự thảo mãn hứng thú của bản thân, vừa muốn bảo vệ hình ảnh cấm dục của bản thân,” Thiều Nhiễm càng nói càng cảm thấy đúng, trong giọng nói rất là thưởng thức, “Thủ đoạn thật cao minh….”
Mặt Du Khinh Trần không hề thay đổi: “Nhàm chán.”
“Khẳng định là chột dạ.” mặt Thiều Nhiễm lộ vẻ đắc ý.
Du Khinh Trần nhìn hắn mồm mép mặc dù lợi hại, nhưng từ đầu đến cuối đều giữ khoảng cách với hắn, mặc kệ người này, cúi đầu tiếp tục xem tạp trí.
“Anh đang trốn tránh.” Thiều Nhiệm kích người này.
Du Khinh Trần “ừ” một tiếng phối hợp với người này.
Thiều Nhiễm: “……”
Ừ là có ý gì? Thiều Nhiễm lập tức cảm thấy không thú vị, anh sao lại thuận theo tôi? Anh phải là mặt không chút thay đổi phản bác tôi chứ!
Thiều Nhiễm thực sự vẫn thấy kinh sợ, nhanh chóng chạy đi mặc quần, sau đó đi vài bước đến ngồi bên cạnh người này, đề nghị nói: “Không thì nhân cơ hội này chúng ta tâm sự chuyện nhân sinh đi, để tăng tiến tình cảm?”
Động tác quá thân mật làm cho Du Khinh Trần cảm thấy mất tự nhiên, xê dịch sang bên cạnh.
Thiều Nhiễm lưu luyến không rời theo sát phía sau, tay khoát trên vai người này, lời nói thành khẩn: “Nói thật, tôi không đồng ý với một số quan điểm của anh.”
“Ví dụ như?” Du Khinh Trần đem cánh tay trên vai mình bỏ xuống, mặt không thay đổi nói, “Rửa tai lắng nghe.”
Thiều Nhiễm chờ mong nhìn người này: “Anh cảm thấy tôi như thế nào?”
Du Khinh Trần đánh giá con người này một phen, cuối cùng tầm mắt dời xuống, dừng lại ở trên cái quần ở nhà của hắn, bình luận: “Cậu vừa rồi nhìn đẹp hơn một ít.”
Thiều Nhiễm: “…..”
“Nhưng ngày mai không thể mặc vậy đi ra ngoài.” Du Khinh Trần thản nhiên nói.
Thiều Nhiễm tự mình não bổ một chút “Dùng áo sơ mi che phía dưới đi ra ngoài,” không khỏi sợ run cả người, cảm xúc hơi xúc động: “Nói thừa tôi đương nhiên sẽ không mặc như vậy….”
Du Khinh Trần ngắt lời người này, mặt không thay đổi nói: “Chột dạ?”
Đúng vậy, chính là gậy ông đập lưng ông trong truyền thuyết.
Thiều Nhiễm bị nghẹn không nói nên lời, hơn nữa nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Coi như anh lợi hại!”
Du Khinh Trần bình tĩnh nói: “Đa tạ.”
Thiều Nhiễm căm giận nhìn chằm chằm người này, từ trước tới nay còn chưa bao giờ nín nhịn như vậy. Tròng mắt liên tục xoay tròn ở trong đầu tìm cách trả thù người này.
Du Khinh Trần hỏi: “Tối hôm nay tôi ngủ ở đâu?”
Thiều Nhiễm chỉ chỉ sô pha.
Du Khinh Trần nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.”
Thiều Nhiễm lập tức sửa miệng: “Trên giường! ngủ trên giường của tôi!”
Du Khinh Trần nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú không có biểu tình gì.
Thiều Nhiễm thấy thế lập tức khôi phục sức sống, đắc ý dạt dào nói: “Không riêng gì ngủ trên giường của tôi, còn đắp chung chăn với tôi nữa! nhà của tôi không có cái chăn khác! Hơn nữa dáng ngủ của tôi rất xấu, sẽ ôm anh ngủ!”
Nói xong còn ngồi nghiêm chỉnh nhìn sắc mặt người này.
Du Khinh Trần xoay mặt đi, không cho người này nhìn biểu tình của mình.
“Có phải không muốn hay không?” Thiều Nhiễm giống như là tiểu lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành.
Du Khinh Trần không trả lời.
Thể xác và tinh thần Thiều Nhiễm sảng khoái, hường người này nháy mắt: “Ngoại trừ anh nói cho tôi biết quần lót của anh có màu gì, loại gì, kiểu dáng gì?”
Du Khinh Trần không sợ đùa giỡn, cũng mạnh mẽ phản kích lại: “Cậu thì sao?”
Thiều Nhiễm cười xấu xa: “Tôi không có mặc.”
Du Khinh Trần: “…..”
“Tôi không có mặc” Thiều Nhiễm nháy mắt với người này.
Trầm mặc hai giây, trong mắt Du Khinh Trần hiện lên một tia trào phúng không rõ: “Thật keo kiệt?”
Đều là nam nhân Thiều Nhiễm đương nhiên hiểu được tia trào phúng kia là có ý gì, lỗ tai đỏ lên: “Tôi không nhỏ!”
Du Khinh Trần học theo Thiều Nhiễm đâm cho hắn một kim: “Khẩn trương như vậy, chột dạ?”
Thiều Nhiễm: “Có bản lĩnh anh đừng học theo tôi!”
Du Khinh Trần thoải mái trả lời: “Có bản lĩnh cậu đừng nói với tôi những chuyện này.”
Thiều Nhiễm: “Tôi cứ nói, cho anh xấu hổ chết!”
Du Khinh Trần thản nhiên nói: “Vậy tùy ý đi.”
Du Khinh Trần không cần tốn nhiều sức, sức chiến đấu tăng đến 99%, sức chiến đầu của Thiều Nhiễm cũng đạt tới 100%, chiến đấu hăng hái đến mức máu văng tứ phía.
Ngực Thiều Nhiễm phập phồng kịch liệt, đặc biết nhớ tới món gà xào ớt để độc chết người này!