Chương 4: (Hoàn)
10.Chuyện cao trào thứ hai là Trần Ương vào tùCông ty điều tra hợp đồng của Lâm Triết phát hiện có vấn đề, không xem không biết, kiểm tra mới phát hiện Trần Ương lợi dụng là trợ lý của Lâm Triết mà nơi nơi đều ăn % lợi nhuậnMột ít nhãn hàng tìm Lâm Triết quảng cáo sản phẩm đều được kí tên là Trần Ương, tất cả tiền đều vào túi Trần Ương.Số tiền được nhắc đến rất lớn, chừng hơn 800 vạn, Trần Ương bị tuyên án 13 năm t.ù có thời hạn.Lúc vào tù, cô ta vừa khóc vừa nháo, tiền cô ta lấy sớm đã mua túi, các mặt hàng xa xỉ hoặc là tiêu hoang phí hết rồi, căn bản không còn đồng nàoCô ta cầu xin Lâm Triết giúp cô ta giảm bớt thời hạn thi hành án, chính là Lâm Triết còn khó cứu bản thân mình, hơi đâu lo lắng cho cô taNgày mở phiên tòa, tôi cũng tới xemLướt qua đám người, tôi cùng Trần Ương đối diện ánh mắtCô ta đỏ mắt hướng tôi xông tới; “Tiện nhân! Đều là mày, tiện nhân, sao mày không ch.ê.t. đi a!”Tôi wechat mà chống đỡ, [Tôi có chết hay không, không biết, bất quá đời này của cô xong rồi, đi vào đó cố mà đạp máy may đi, nói không chừng tôi có thể mặc quần áo mà cô may đâu]Thời điểm tuyên án, cô ta trực tiếp xụi lơ, nước mắt, nước mũi tèm lem, kéo cũng không đứng dậyTôi từng rất hận cô ta, nhưng nhìn bộ dáng chật vật đó, lòng thù hận đều tan thành mây khóiCô ta đã gặp báo ứng,cho nên tôi không cần lãng phí cảm xúc với người không liên quan.Buổi tối ngày lập xuân, Lâm Triết tới tìm tôiHắn ngồi ở trước cửa nhà tôi, trên mặt đất vô số tàn thuốc, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy tơ máuLâu rồi không gặp, hắn gầy đi không ít, quần áo trên người, gió thổi qua cũng thấy trống rỗng, có thể nhìn đến bả vai trơ xương của hắn.Cơ bắp làm cho hắn luôn tự hào đã biến mất không thấy, gương mặt đều hõm sâuChúng tôi liền như vậy đứng dưới hàng hiên tối tăm, cả hai đều chưa nói chuyệnThật lâu sau, hắn mở miệng trước, giọng nói có chút khàn khàn“Thật giống như mơChúng ta lại đi đến bước đường này”Tôi mặt vô biểu tình nhìn hắnLâm Triết niết bẹp cái lon, cúi đầu cả người đều chôn trong bóng tốiMột sau sau, hắn cười ha hả“Thư Ninh, em làm thật tuyệt anh không nghĩ đến em có thể ra tay tàn nhẫn như thế”Tôi không nghĩ tới, tới lúc này rồi mà hắn còn cáo trạng người khác, tức khắc tức giận trong tôi bùng nổ“Kể từ khi anh phản tôi, chúng ta chỉ có thể là người xa lạ hoặc là kẻ thù”“Lâm Triết, là anh ép tôi”Lâm Triết cười khổ một tiếng: “Là anh làm anh chịu, nhưng là Thư Ninh, anh thật sự không có làm cho bọn họ hại em, weibo của anh là do Trần Ương trộm lấy di động của anh mà đăng, chờ anh phát hiện, công ty đã tạo áp lực cho anh, anh bất lực”Tôi lạnh lùng nói: “Có khác gì đâu?”Lâm Triết nhìn tôi, hốc mắt phiếm hồng: “Mặc kệ em tin hay không, anh thật sự chưa từng thích Trần Ương”“Em là con gái duy nhất mà anh yêu, chỉ là anh không biết vì cái gì, nổi tiếng rồi liền không muốn về nhà“Anh không nghĩ rời đi em, chính là vừa thấy em, anh đều nhớ đến thời điểm chúng ta như chuột cống mà xuống dưới tầng hầm, anh bắt đầu trốn tránh không về, trốn tránh em, dùng phụ nữ khác mà tê liệt chính mình“Anh không nghĩ cùng em tới bước đường này”Tôi biết ý tứ của Lâm TriếtCó rất nhiên đàn ông phát đạt liền vứt đi người ở cạnh mình lúc khó khăn, đơn giản là khi hắn nhìn thấy người đó liền nhớ đến đoạn thời gian hèn nhát của mình.Mà phụ nữ mới mẽ chỉ biết sùng bái sự ngăn nắp của bọn họ làm cho bọn họ thỏa mãn lòng hư vinhChi bằng nói những người này muốn vứt bỏ đi thời gian hèn mọn của họ thôiNhưng kia thì làm sao?Tôi đánh gãy lời Lâm Triết: “Đừng có nói mấy lời như thế với tôi, tôi không có hứng thú đối với quá trình yêu đương của anh”“Không bằng anh đi gi.ê.t người sau đó phân tích với cảnh sát những lí do của chính anh, nhìn xem cảnh sát có bắt anh hay không?”Lâm Triết kinh ngạc mà nhìn tôi, tựa hồ khó có thể tin tôi thế mà sẽ nói với hắn như vậyĐúng ròi, từ trước tới giờ, tôi đối với hắn đều là bộ dáng ngoan ngoãn phục tùng, chẳng sợ bị Quản lí khu phố mắng đuổi tôi đi khỏi cầu vượt, cũng sẽ ôm hắn an ủi, vĩnh viễn không ghét bỏ hắn“Thư Ninh, em thay đổi thật nhiều”, hắn ngẩn ngơ nói, “Em như nào mà biến thành như vậy?”Tôi cười“Đối tốt với anh là bởi vì yêu anhKhông yêu anh thì anh chẳng là cái gì”Nói xong tôi liền đi về nhà Trước khi đóng cửa, giọng nói run rẩy của Lâm Triết truyền đến từ sau, bị gió thổi có chút nghe không rõ“Trước kia anh liều mạng muốn trèo cao chính là muốn cho em sống tốt, muốn cho em không hối hận đi theo anh chịu khổ nhiều năm, chính là như thế nào lại thay đổi đâu?”“Thư Ninh” hắn nức nở nói “Chúng ta làm sao lại đi đến bước đường này a”Tôi đột nhiện nhớ tới ngày trừ tịch của năm nào đó, bởi vì tôi thuận miệng nói muốn ăn dưa hấu, hắn liền chạy nhanh mang về hai miếng dưa hấu trở lạiGió đêm lạnh thấy xương, hắn đầy người là tuyết, lại cười đến tít cả mắt“Anh không mang đủ tiền, xin rất lâu, ông chủ mới nguyện ý mà cắt ra bán cho anh, em ăn nhanh nha!” Hắn đem dưa hấu nhét vào ngực tôiTôi mắng hắn: “Đồ vật quý như vậy, anh mua nó làm gì, em chỉ thuận miệng nói”Hắn lại ngây ngô cười: “Nếu vượt qua hay băng đèo có thể làm cho em vui vẻ, anh đây cũng cam tâm tình nguyện, huống chi chỉ là một miếng dưa hấu”Chuyện xưa như mây khói, gió thổi liền tanTôi ngửa đầu, lau nước mắt, đóng cửa lại11.Một năm sau, tôi cùng bạn thân đi dạo phố, đi đến cầu vượt nghe được tiếng đàn ghita quen thuộcTôi sửng sốt, cầm lòng không được mà quay lại nhìnÂm u trong góc, một người đàn ông gầy mang khẩu trang cùng kính râm ôm đàn ghita, đại khái hắn cũng thấy được tôi, thủ hạ cầm quá mức dùng sức thế nên chặt đứt một cái, đầu ngón tay chảy ra máu tươiTrên mặt đất có một cái hộp, bên trong có mấy tờ tiền cùng vài đồng xuThấy được tầm mắt của tôi, hắn co rúm người lại cúi đầu tránh đi“Ai vậy?” bạn thân có chút tò mò, “ban ngày ban mặt còn bọc kín mít như vậy, không phải là tội phạm truy nã đi”Tôi lôi kéo cô ấy bình tĩnh mà nói: “Mặc kệ nó, đi thôi, chút nữa nhiều người đi ăn cơm, đi không kịp”“Nga nga, chạy nhanh đi”Đàn ghita dư âm bị gió biển xé nátTôi cảm nhận được ánh mát của Lâm Triết, không có quay đầu lạiHắn ở bóng tối, tôi ở dưới ánh mắt trời, chung quy càng lúc càng xaNày một bài hát chia tay, nhạc cùng người đều là sai Cho nên chỉ có thể đi đến nơi này thoii.(HOÀN VĂN)