Chương 55: Trăng Trối?
Nhưng rồi lại có bàn tay to lớn ấm áp đặt lên tay cô vỗ nhẹ nhè vài cái.“Bà…xã..em đừng khóc nữa. Sẽ rất xấu đó” Nhiếp Thần he hé đôi mắt nhìn cô mỉm cười“Nhiếp Thần à…..” thấy được anh trả lời mình Từ Noãn một lần nữa nấc nghẹn lên như đứa trẻ được giải toả uất ức trong lòng.“Bà xã em không bị…thương ở đâu chứ?”“Em không. Nhưng mà Thần à máu…anh chảy máu rất nhiều. Đúng…rồi phải cầm máu…phải cầm máu”Được chút an ủi khiến cô trở nên bình tĩnh hơn. Bàn tay Từ Noãn run rẩy cởi đi chiếc á sơ mi duy nhất trên người mình. Vo lại bịt kín vết thương anh.Sắc mặt Nhiếp Thần rất kém, trên gương mặt điển trai vẫn còn lưu lại vệt máu.“Đừng…lo…nhé. Nhanh thôi sẽ có người đến” Nhiếp Thần xoa xoa lấy mu bàn tay nhỏ bé đang run rẩy đè trước bụng mình.Vết thương dưới bụng vẫn đau âm ỉ. Anh thầm rủa mẹ nó chắc chắn con dao kia có vấn đề không thể nào vì vết rạch mà đau đến như vậy được.Mồ hôi như hạt đậu ngày một nhiều. Nhiếp Thần cố che dấu nhất có thể không để người phụ nữ của mình bị doạ sợ thêm lần nữa.Nhìn cô gái nhỏ đang run rẩy rơm rớm nước mắt lo lắng cho mình mà xoa dịu được phần nào nỗi đau.“Ông…xã à tại..sao tại sao…máu vẫn chưa ngừng chảy?”Chiếc áo cô giữ vết thương cho anh rất nhanh cũng bị nhuộm đậm màu máu. Cô có thử kiểm tra nhưng máu vẫn chảy lại còn là màu đỏ thẫm gần ngã sang đen.“Noãn…Noãn. Đừng lo nhé! Không đau lắm đâu”“Nói xạo. Là cắt da cắt thịt anh sao có thể không đau? Ông xã à anh nhất định không được…không được…bỏ em lại một mình đâu” Cô rất sợ.Bạch Nhiếp Thần hiểu được tâm trạng của cô anh rất hạnh phúc nếu còn sức thật rất muốn cười thật to thật lớn. Vợ mình vì mình là lo lắng đến mếu máo.Anh lục dò trong túi quần mình tìm chiếc vòng nhỏ lấp lánh. Rồi lại một lần nữa lần mò tay cô đeo lên chiếc nhẫn kim cương.“Đã đeo nhẫn thì không được chạy đi đâu nữa nhé! Vốn dĩ muốn đeo nhẫn cho em ở nơi lãng mạn hơn nhưng làm sao bây giờ anh vội lắm rồi”Từ Noãn sững sờ nhìn chiếc nhẫn được đeo ở ngón áp út. Nhiếp Thần có chút lo sợ trông chờ cô phản ứng.“Huhu. Ông…xã…anh tại sao lại đeo nhẫn cho em?”“Noãn Noãn à em không thích sao?”“Không phải. Anh có phải muốn đeo nhẫn cho em. Để sau khi anh…anh…anh…Em mặc kệ anh đừng hòng biến em thành goá phụ. Em cho anh biết nếu anh có mệnh hệ gì em sẽ không thủ tiết vì anh đâu”Nhiếp Thần cố gắng bật cười mặc dù rất đau. Sao lại có người dễ thương như thế này. Lại còn nghĩ đây là trăn trối.“Nhẫn em cũng đeo rồi. Sau này ra đường ai hỏi muốn làm quen phải đưa tay cho mọi người xem đấy nhé. Biết em có ông chồng đẹp trai cỡ nào, giàu cỡ nào. Và yêu thương em như thế nào”“Nếu anh đã nói như vậy thì không được có mệnh hệ gì đâu nhé. Về…về nhà anh muốn gì em cũng sẽ đồng ý”“Được….”*Ở một bên khác Lam Phong vắt cơ thể mình ra cửa xe. Anh dùng một khẩu súng trường xử lý hết những người đang đuổi theo sau.Chiếc xe của liên tục lạng qua lách lại. Đường núi nhỏ hẹp, chân ga chỉ cần dậm không đúng nhịp một chút là cả ba người nhanh chóng đi đời.“Cậu lái khá đó. Nhưng mà tăng tốc lên đi. Không thì anh chị dâu cậu sẽ đi đời nhà ma đó. Chỉ số của Nhiếp Thần không ổn định mấy, hình như là bị thương rồi”Tô Nguyên đẩy kính lên thấp giọng nói rồi lại cuối mặt xuống làm gì đó trên máy tính.“Còn bao xa?” Bạch Minh Tử cầm lái muốn toát cả mồ hôi hột. Còn hấp dẫn hơn cả chiến trường năm xưa anh từng làm phóng viên tác chiến cùng Từ Noãn.“45 phút nữa nếu hết ga”“Được” Minh Tử dậm ga hết mức, chiếc xe liền phóng bay đi vèo vèo.Lam Phong quay người trở vào xe thay băng đạn. Kiểm tra xung quang không ai bám theo mới thả lỏng mội chút“Mẹ nó. Đâu ra lắm nhền nhện thế này”“Có mệt không?” Tô Nguyên liền ngẩn đầu hỏi han, ngữ điệu cũng khác hẳn ban nãy.“Không mệt. Nhưng anh em bên kia hình như hơi vất vả”“Cứu được hai người kia trước đã”Lam Phong nhìn ra gương xe thấy vài chiếc xe đen cùng vài người đang lú nhú đầu ra cầm súng. Anh thò tay xuống bên dưới xe mình móc thứ gì đó.Rất nhanh lấy ra được một trái lựu đạn H-07“Minh Tử, tôi canh chuẩn thời cơ ném anh nghe tôi hét liền tăng tốc hết cỡ nhé. Nếu không chúng ta sẽ thành thịt nướng đó”“Hả? cái gì?”Vừa nói xong Tô Nguyên và cả Lam Phong rất hào hứng đều cười phá lên. Như sắp tới có chuyện gì đó hấp dẫn lắm.Lam Phong lại chồm người ra bên ngoài lần nữa ném đi quả lựu đạn kia rồi hết lên“Là lúc này. Mau tăng tốc”Ít giây sau quả lựu đạn phát nổ. Bừng lên ngọn lửa cao vút gần bằng đỉnh ngọn núi. Xung chấn cực kì mạnh kèm theo một cơn lốc lửa lan rộng đến bán kính mấy trăm mét.Chiếc xe việt dã ba người đang lái tuy đã chạy nhanh nhưng do ảnh hưởng của xung chấn hai bánh sau của đuôi xe còn bay lên khỏi mặt đất một khoảng rồi mới quay lại mặt đường.Bạch Minh Tử nhìn ra kính xe thấy bánh xe chạy còn kéo theo hai hàng lửa chấy rực chói mắt. Này là lựu đạn à? Giống bom hạt nhân thì hơn.“Mấy người điên thật rồi.” Đâu lắm vũ khí thế“Ha. Không điên thì người amh cũng thành tổ ong đó” Lam Phong thu người ngồi lại chỉnh đốn.“Lỡ đốt phải rừng thì phải làm sao? Đi tù mục xương đó. Hơn nữa vũ khí mấy người dùng….”Nhìn xuống khẩu súng trường trên tay Lam Phong, Minh Tử nuốt ngụm nước miếng. Vừa rồi dùng súng điêu luyện như vậy, mẹ nó Nhiếp Thần chơi toàn với khủng bố à.“Sức công phá lựu đạn H-07 hơn lựu đạn thường thật. Do đám kia có bình xăng xe nên mới bốc vậy đó. Hơn nữa cái nơi rừng rú này thì đâu ra camera mà tra cứu trách nhiệm” Lam Phong hào hứng nói“Nhanh chút đi. Nhiếp Thần sẽ không xong mất. Lam Phong điều trực thăng đi.” Tô Nguyên chấn chỉnh lại nhắc nhở.“Đến liền đây” Minh Tử trả số, dậm hết chân ga.