Chương 1
Triều Kim Tuế vào năm 5 tuổi, đã sinh ra một tâm ma gọi là "hệ thống".
Nàng đã sớm nghe được mọi người nói nàng là thiên phú kì tài, thân mang kiếm cốt đạo tâm, nhưng vì tuổi còn nhỏ nên tạm thời không biết chính mình có gì hơn người.....ít nhất nàng kiễng chân còn không cao bằng cái bàn, tạm thời không thể hơn người.
Thẳng tới khi nàng phát hiện ra mình sinh ra tâm ma vào thời điểm bản thân 5 tuổi...
Quả nhiên, một sứ mệnh cao cả của trời giáng xuống.
Nàng từ nhỏ tâm tính kiên định, mỗi khi tên tâm ma "hệ thống" kia lấy đường hồ lô tới dụ hoặc nàng kí kết khế ước thiên địa, nàng đều sẽ ngồi xếp bằng niệm "Thanh Tâm Kinh" để chống cự.
Chỉ cần niệm bốn năm canh giờ, tâm ma kia liền sẽ kêu lên "Sư phụ đừng niệm nữa".
Nàng đọc nhiều sách, luôn kiên định cho rằng, mỗi ngày chỉ cần đối với tâm ma niệm kinh, tin tưởng niệm mười tám năm, cũng có thể đem tâm ma kia niệm tới chết.
Hệ thống:.....
Người này đại danh là Triều Kim Tuế, nhũ danh Tuế Tuế tiểu cô nương, có một gia thế bất phàm.
Côn Luân kiếm tông trong tu chân giới là một đại kiếm tông, căn cơ của Triều gia ở Côn Luân kiếm tông phải bắt đầu từ mấy vạn năm trước khi tông môn được sáng lập, là nơi sinh ra gần một nửa tông chủ. Cũng không có gì ngạc nhiên khi thân phụ của nàng, Triều Thái Sơ trở thành tông chủ của tông phái ở thời điểm hiện tại.
Chỉ là phương pháp giáo dục của Triều thân phụ, có đôi chút tàn nhẫn. Không chỉ giáo dục huấn luyện cường độ cao mà còn thích đem một Triều Kim Tuế cùi bắp vừa mới bắt đầu tu luyện ném vào tỉ thí cùng đệ tử ngoại môn, đối mặt với việc bị đệ tử tông môn bắt nạt.
Nàng còn có một kiếm tu ca ca tên Triều Chiếu Nguyệt. Hắn ngọc thụ lâm phong, thiên phú trác tuyệt, thường xuyên ra ngoài mua đường hồ lô cho nàng ăn, nhiệt tình yêu thương đem đầu nàng xoa thành cái ổ gà, đem nàng ném lên trời xanh xem nàng kinh hoàng thất thố, duy chỉ có một khuyết điểm, đó là trình độ văn hóa không cao.
Nàng ôm sách đi thỉnh giáo ca ca, ca ca suy tư nửa ngày rồi thốt ra một câu cảm thán "Cái quái gì vậy?"
Nàng ôm sổ sách đi tìm ca ca, ca ca tràn đầy tự tin mà ở đằng sau mười tám cộng ba đặt bút viết "mười bốn".
Nàng cùng ca ca đi ra ngoài mua đồ ăn vặt, ca ca cùng người ta cò kè mặc cả, giá chém càng ngày càng cao.
.... Nàng có một người phụ thân không đủ tư cách và một người ca ca không thể nào thông minh.
Tuy rằng nàng rất ít khi được phụ thân quan tâm, nhưng được phụ thân coi trọng, được ca ca cưng chiều, cuộc sống cơm áo cũng tính là vô ưu vô phiền.
Hệ thống phát hiện:
Nó hiện tại không có cơ hội để dụ dỗ tiểu cô nương, liền tạm thời ẩn xuống ngủ đông.
- -------------------------------
Thẳng tới khi Triều Thái Sơn cử hành nghi thức đưa nàng lên vị trí thiếu tông chủ của Côn Luân kiếm tông.
Người từng được hô hào là thiếu tông chủ, Côn Luân đệ nhất kiếm – Triều Chiếu Nguyệt chỉ vì không đủ mưu mô, lại là một tên điên thích múa kiếm nên đã bị đá ra khỏi danh sách người được đề cử.
Trong lúc diễn ra nghi thức, toàn bộ người trong Côn Luân kiếm tông đều được diện kiến vị tiểu tông chủ này: tuổi còn nhỏ, sắc mặt tái nhợt, duy chỉ có dung mạo tuyệt sắc là nhìn qua một lần sẽ không quên. (*)
Nàng có được địa vị nhưng lại không có thực lực tương xứng, mà trong giới tu chân này thực lực mới là cái quan trọng nhất. Nàng bây giờ chẳng khác nào chú chim non bị đặt ở trên vách núi.
Ngày đó sau khi nghĩ lễ hoàn thành, nàng gặp rất nhiều người ngầm cười nhạo, làm khó nàng, âm thanh bàn tán cứ vang lên như dòi trong xương, gắn chặt với nàng như hình với bóng.
Rất nhiều người sau đó tìm đến thiếu tông chủ để đàm luận, mà trong tông môn việc đàm luận là được cho phép, không bị ngăn cản cho nên ngay từ lúc bắt đầu nàng đã vô cùng thảm. Cho dù Triều Chiếu Nguyệt có đuổi từng đám từng đám đi thế nhưng càng như vậy, những khó khăn mà nàng phải chịu lại càng nhiều.
Cơ hồ mỗi ngày đều mang thương tích đầy mình quay trở về, thỉnh thoảng cũng sẽ quay trở về với nụ cười méo xệch trên môi. Phụ thân Triều Thái Sơ nhìn thấy cũng chưa bao giờ hỏi thăm lấy một câu. Hắn thường xuyên cùng các đại trưởng lão đi ngang qua rồi cho nàng một cái nhíu mày: "Thiếu tông chủ, người không cần phải để ý đến sắc mặt của tông chủ đâu"......cũng chính là đang truyền đạt lại ý tứ của Triều Thái Sơ.
Nguyên văn là: "Ít nhất đừng có phá, ra ngoài sẽ không bị bẽ mặt"
Lúc ấy nàng sửng sốt mất một lúc, cuối cùng dùng gương mặt biến sắc mà an tĩnh gật đầu.
Mùa hè mười tuổi năm ấy, hai chiếc xương sườn của nàng gần như bị gãy nát, nằm trên giường bệnh mà phát sốt không ngừng.
Nàng nằm trên giường bệnh mất nhiều ngày, ca ca Triều Chiếu Nguyệt ngày nào cũng tới thăm nàng, mua chuồn chuồn, đường hồ lô để dỗ nàng cười. Nàng cười đến cong cong mi mắt, lại còn làm khó Triều Chiếu Nguyệt, bắt hắn phải đọc sách cho nàng nghe.
Nhưng hệ thống biết, kì thực nàng đang mong chờ Triều Thái Sơ đến thăm nàng.
Toàn bộ bằng hữu của Triều Kim Tuế đều không biết, nhưng hệ thống lại có thể nghe được toàn bộ tâm tư của nàng cho dù nàng không nói ra.
Cho tới rất nhiều ngày sau, Triều Thái Sơ mới tới thăm nàng. Hắn nói: "Cũng giống như một con ưng non muốn bay, nó sẽ phải trải qua vô số lần trượt chân nơi vách đá, đây chính là con đường bắt buộc phải trải qua để trở thành một tông chủ".
Hắn nói: "Nếu như muốn trở thành một thiếu tông chủ đủ tư cách, ngươi lại càng phải làm tốt hơn nữa".
Nàng sắc mặt tái nhợt, cuộn tròn mình trong chăn, giương đôi mắt chăm chú nhìn phụ thân. Triều Thái Sơ nhìn thấy nàng ngoan ngoãn như vậy cũng hài lòng, vì thế hắn nói: "Hàn Thu kiếm pháp của ngươi vẫn còn chưa thuần thục, vẫn nên tìm ca ca ngươi luyện tập nhiều thêm."
Nàng trả lời: "Vâng thưa phụ thân, con sẽ làm càng tốt hơn ạ"
Nhưng đợi sau khi Triều Thái Sơ đi rồi, nàng mới nhẹ nhàng cụp mắt, trầm lặng hồi lâu.
Hệ thống xuất hiện trong đầu, dụ hoặc nàng: "Chỉ cần kí khế ước cùng với hệ thống, tu vi đảm bảo tăng vượt bậc".
Nàng suy nghĩ một hồi, hỏi tâm ma: "Pháp lực sắp tới sẽ đạt được tới đâu?"
Hệ thống dựa theo tiêu chuẩn thiên tài của tu chân giới mà nói: "Kim Đan trăm tuổi"
Nàng gật đầu.
Hệ thống lúc ấy cho rằng nàng đã tin, vô cùng sung sướng.
Thẳng cho tới khi.....
Vào năm 18 tuổi, nàng đã đạt tới Kim Đan, trở thành tu sĩ đạt tới Kim Đan trẻ nhất trong Tu chân giới trăm nghìn năm trở lại đây.
Triều Kim Tuế đối với tâm ma của chính mình bâng quơ nói: "Mục tiêu hoàn thành trước thời hạn 82 năm".
Hệ thống:.....
*
Hệ thống bắt đầu hứa hẹn giúp nàng trở thành người được vạn người kính yêu, không chỉ cần có vũ lực để nghiền áp mà còn phải dùng nhân cách tốt đẹp để chinh phục mọi người, ngồi yên ổn ở vị trí thiếu tông chủ. Nàng tuổi nhỏ đã trở thành thiếu tông chủ, điều này vốn dĩ đã khiến nhiều người không phục, hơn nữa càng ngày càng lớn, một cái khuyết điểm liền lộ ra: Vẻ ngoài của nàng quá mức xuất chúng.
Khi còn nhỏ nàng là một cái bánh bao thịt trắng tuyết đáng yêu, lớn lên lại trở thành một mĩ nhân ngàn dặm khó tìm, không chỉ chiếm được tâm của các sư huynh đệ mà còn thường xuyên gặp phải ong bướm không muốn mạng ở bên ngoài, quả thực ẩn chứa rất nhiều phiền toái. Ngay cả sư tỷ sư muội trong sư môn cũng âm thầm có thành kiến với nàng.
Hệ thống rốt cuộc cũng phát hiện ra được vấn đề mà kí chủ không giải quyết được liền lập tức gấp không chờ nổi mà nhảy ra thể hiện rằng mình có thể!
Triều Kim Tuế tựa hồ cũng ý thức được vấn đề này liền rơi vào trầm tư. Vì vậy, nàng không còn cười mỗi khi gặp người khác, bên cạnh đó việc tu vi tăng tiến thần tốc cùng những thành tựu đạt được trong kiếm đạo đã khiến khí chất của nàng có sự biến đổi nghiêng trời lệch đất. Một năm bốn mùa nàng chỉ diện bộ y phục bất phân nam nữ của tông môn, gương mặt lạnh lùng, cả người toát ra vẻ thanh lãnh của thiếu niên, đẹp đến mức đem tới cảm giác không thể phân biệt được nàng là nam hay là nữ.
Quả nhiên, ái mộ của các nam tu sĩ dần lắng xuống, thay vào đó nàng chiếm được tâm của nhóm sư tỷ muội đồng môn.
Hệ thống:.....
*
Hệ thống dần cảm nhận được một tia tuyệt vọng đang len lói.
Nhưng mà, vấn đề không lớn. Bởi vì vào năm Triều Kim Tuế mười lăm tuổi ấy, phụ thân đem Triều Tiểu Đồ về. Triều Tiểu Đồ so với nàng thì kém một tuổi, có diện mạo thanh tú, má lúm đồng tiền hiện lên mỗi khi cười rộ, từ ngoài cửa điện chạy ù vào trong, nhảy vào lòng của Triều Thái Sơ.
Triều Tiểu Đồ cùng nàng có vài phần giống nhau, chỉ là không thể đọ được với nhan sắc diễm lệ kinh người của nàng. Triều Kim Tuế rất giống với vị mẫu thân mất sớm của nàng, đặc biệt là đôi mắt hạnh lãnh đạm lại vô cùng xinh đẹp, tinh xảo không gì sánh bằng.
Triều Tiểu Đồ có tư chất tốt, nhưng tuyệt đối không thể so với thiên tài, cùng lắm chỉ có thể nói trên trung bình, căn cốt của nàng ta thì bình thường không có gì đặc biệt nhưng lại rất thích tùy hứng làm bậy, vừa lớn mật lại hoạt bát, thật sự khiên Triều Thái Sơ yêu thích vô cùng.
Nàng cho rằng, Triều Thái Sơ đối với nhi nữ của chính mình đều sẽ dùng phương pháp "thuần lang" mà đối xử, nghiêm khắc mà rèn luyện, đập đến cả người toàn thương tích, khi ấy hắn cũng chỉ là đứng bên cạnh thờ ơ lạnh lùng mà nhìn. Phụ thân đối xử với nàng như vậy, với ca ca Triều Chiếu Nguyệt cũng như vậy.
Cho đến khi nàng thấy cách đối xử của phụ thân với Triều Tiểu Đồ.
Vì lòng bàn tay của Triều Tiểu Đồ có một vết cắt nhỏ mà phụ thân liền đem chí bảo của Côn Luân ra để giúp nàng ta trị thương. Khi ấy nàng đứng ở ngoài điện Côn Luân, an tĩnh mà nhìn vào trong. Chỉ là vào thời điểm Côn Luân chí bảo được đem lên, ánh mắt nàng liền dừng lại trong một khoảnh khắc. Bởi vì nàng chính là người hộ tống Côn Luân chí bảo về tông môn, trên tay đến giờ vẫn còn lưu lại vết sẹo bỏng do nó để lại.
Triều Tiểu Đồ tò mò liếc mắt nhìn ra bên ngoài, hỏi Triều Thái Sơ: "Người bên ngoài là ai vậy ạ?"
Nàng nghe được Triều Thái Sơ buông một câu nhẹ nhàng bâng quơ: "Chỉ là đứa nhỏ ti tiện do phàm nhân sinh ra thôi"
Nàng cảm thấy vết sẹo trên tay ẩn ẩn đau. Hệ thống lúc này cũng không có lên tiếng. Nàng nắm chặt tay áo, mặt không biểu tình quay người rời đi.
Nàng cuối cùng cũng hiểu, mẫu thân của nàng và ca ca chẳng qua chỉ một nữ tử người phàm vô cùng bình thường, không có lấy nửa phần linh căn, dựa vào đan dược để kéo dài thời gian sống mà vì hạ sinh nàng phải rời khỏi nhân gian. Triều Thái Sơ tự nhiên sẽ không đem một nữ tử người phàm đặt trong mắt, phàm nhân với tu sĩ mà nói, chẳng khác nào một con kiến. Ngay cả đứa trẻ chỉ vì mẫu thân không đủ cao quý ấy, cũng sẽ trở thành bùn loãng vô dụng.
Triều Kim Tuế trông thấy Triều Thái Sơ ôm Triều Tiểu Đồ giơ lên cao khiến nàng ta cười khanh khách không ngừng. Hắn vốn là một phụ thân nghiêm khắc, lạnh lùng vậy mà lúc này hắn lại chẳng khác gì bao từ phụ khắp trên thiên hạ này.
Nàng chợt nhớ lại năm nàng mười tuổi (**) khi suýt mất nửa cái mạng ấy, cũng chưa từng nhận được sự quan tâm của phụ thân; nàng khi nhỏ muốn ôm phụ thân một cái lại bị một ánh nhìn ngăn lại. Nhưng mà vẫn còn tốt vì nàng còn có Triều Chiếu Nguyệt.
Hệ thống đem hết mọi thứ thu vào trong mắt. Nó cho rằng mình đã có được một cơ hội có thể thành công: Hiển nhiên, một muội muội từ đâu chui ra cướp hết toàn bộ sự quan tâm, yêu quý của phụ thân, thành đứa nhỏ được sủng ái, loại đãi ngộ không công bằng này tất nhiên sẽ nảy sinh rất nhiều mâu thuẫn.
Quả nhiên, Triều Tiểu Đồ đối với việc nàng còn nhỏ mà đã trở thành thiếu tông chủ, đạt được sự công nhân của phụ thân thì vô cùng để ý, liền ỷ vào việc được phụ thân sủng ái mà tìm đến nàng gây phiền toái.
Hệ thống lúc ấy gấp gáp hiện ra tỏ vẻ mình có thể giải quyết cái phiền toái này, làm nàng được phụ thân thiên vị. Thế nhưng nó lại phát hiện ra rằng: đối với vị muội muội này, Triều Kim Tuế cũng không tính toán chi li.
Ngay từ đầu, Triều Tiểu Đồ luôn là người khiêu khích nàng, chọc nàng phiền toái, đánh nàng nàng cũng mặc kệ, chửi nàng nàng cũng không mở miệng, đến cả mi mắt cũng không thèm nhấc lên một cái.....
Thẳng cho tới khi Triều Tiểu Đồ bỏ đi, nàng liền quay người đi tố với người trong lòng của nàng ta.
Đúng vậy, Triều Tiểu Đồ sau khi đến Côn Luân kiếm tông liền thích sư đệ của Triều Kim Tuế, Túc Lưu Vân.
Tình nhân trong mộng của vô số người trong Côn Luân kiếm tông là Triều Kim Tuế, nhưng Triều Tiểu Đồ cũng đâu thể đi thích vị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ này được, chỉ đành yêu thích vị thiếu niên tài tuấn chỉ đứng sau Triều Kim Tuế này.
Triều Tiểu Đồ có lần trong một tháng tổng cộng tìm nàng gây sự bốn lần, cho nên một tháng đó, bất kể người trong lòng của Triều Tiểu Đồ có đi tới đâu, trên đường cũng sẽ gặp thiếu tông chủ rút kiếm đánh, rất giống quỷ đả tường (ý nói đi đâu cũng gặp, không thể tránh)
Triều Kim Tuế đem người trong lòng Triều Tiểu Đồ đánh một ngày ba bữa, khiến nàng ta tức giận tới nỗi khóc oa oa, mỗi lần đều chạy tìm phụ thân mà cáo trạng. Tất nhiên việc cáo trạng này chẳng có tác dụng cái rắm gì, bởi vì phụ thân chỉ đau lòng Triều Tiểu Đồ chứ không đau lòng người nàng ta thương, Túc Lưu Vân kia. Triều Thái Sơ thậm chí còn cảm thấy đánh khá tốt, như vậy chẳng phải Túc Lưu Vân có khả năng bảo hộ nàng ta sao. Triều Tiểu Đồ khóc đến tê tâm phế liệt, khóc đến trời đất sụp đổ. Rốt cuộc thì đau thân hắn nhưng đau tâm nàng.
Triều Tiểu Đồ sau đó liền học được cách trở nên ngoan ngoãn, bời nàng ta dần phát hiện ra rằng người trong lòng chỉ có một cái mạng, nếu cứ bị đánh như vậy chẳng phải sẽ đi đời nhà ma hay sao. Từ đây Triều Tiểu Đồ nhìn thấy nàng liền đi đường vòng.
Triều Kim Tuế chỉnh lại áo khoác, nhẹ nhàng nói với chính tâm ma của mình: "Xem, vấn đề không phải được giải quyết dễ dàng rồi sao?"
Hệ thống:....
Thanh âm của hệ thống nhỏ dần, nó lại cảm nhận được tia tuyệt vọng đang hiện hữu.
Một trăm năm rồi, sắp được một trăm năm rồi.
Nó vẫn chưa kí kết được khế ước.
Kí chủ tâm tính kiên định, buộc nó phải bình tĩnh chứng kiến mọi việc.
Không chỉ bởi vì kí chủ từ nhỏ đã có thể đối mặt với nó mà niệm kinh bốn tiếng đồng hồ, càng vì nàng lớn nhỏ tuyệt đối không ăn hành, mỗi một bát mì đề phải gắp hết hành ra ngoài, cứ như vậy kiên trì, liền kéo dài một trăm năm. Loại tâm tính này đã khiến nàng trở thành thiên tài kiếm đạo ngàn năm khó gặp trong số các tông môn, cũng khiến cho những bất công tìm đến nàng trong tương lai phá lệ nhiều.
Nhưng hệ thống thấy trước mắt việc dụ dỗ nàng kí kết khế ước khó như lên trên, nó cũng ở thế giới này tiêu hao rất nhiều năm thời gian, chỉ mấy tháng nữa liền phải rơi vào giấc ngủ sâu nên nó chỉ đành nhận mệnh mà thôi.
Một ngày sau khi Triều Kim Tuế đạt tới Nguyên Anh, sáng hôm sau hệ thống xuất hiện nói với nàng: "Ta có khả năng sẽ chìm vào một giấc ngủ sâu"
Trăm năm bầu bạn, cuối cùng cũng đổi được cái run nhẹ đến từ nàng.
Hệ thống nghĩ rằng nàng cuối cùng cũng cảm thấy có chút thương cảm nhưng lại thấy nàng rút ra một quyền sách rồi viết xuống sự việc tâm đắc của ngày hôm nay: "Niệm "Thanh Tâm Kinh" sáu vạn chín nghìn lần, cuối cùng cũng đem tâm ma niệm chết".
Hệ thống:....
Hệ thống nhìn nàng lớn lên, nàng giống như thanh kiếm với hào quang tỏa ra vạn trượng, ánh sáng trong trẻo đến bức người. Hiện giờ trong tông môn, mọi người đều tôn xưng nàng là "Thiếu chủ", uy vọng của nàng ở trong tông môn giống như nước mưa, âm thầm thấm ướt vạn vật. Vào lúc mọi người không phản ứng lại là lúc, nàng đã trở thành vầng trăng sáng trên bầu trời mà không ai dám mạo phạm.
Nhưng thần thái của nàng vẫn luôn thanh lãnh, nhìn bề ngoài trông nàng có vẻ cùng với vị thiếu chủ trong truyền thuyết kia không quá giống, thậm chí bởi vì sợ lạnh nên quanh năm đều khoác áo lông hồ ly trắng tuyết, vừa trông thấy liền cảm giác vô cùng ốm yếu; lại bởi vì quanh năm luyện kiếm, những chiêu thức lạnh băng của Hàn Thu kiếm pháp khiến nàng mày thưa sắc lạnh khác với nữ nhi nhà khác nhu thuận, có loại sắc bén khó động vào, thậm chí có vài phần cảm giác khó phân biệt nam nữ.
Nếu mọi thứ mọi thứ cứ diễn ra theo từng bước như vậy, nàng có thể trở thành một tông chủ hoàn toàn xứng đáng của Côn Luân kiếm tông, bước đi trên con đường rộng thênh thang dành riêng cho nàng. Cho dù Triều Tiểu Đồ hay Túc Lưu Vân nhiều lần tìm nàng gây phiền toái, nàng cũng chỉ cho rằng đây là những viên đá nhỏ mà nàng ngẫu nhiên gặp trên đường đi của cuộc đời, không có cách nào có thể ngăn cản nàng tỏa sáng cũng như tương lai đầy hứa hẹn của nàng.
Nàng sẽ trở thành tông chủ trẻ nhất của Côn Luân kiếm tông, là kiếm tu thiên tài tuyệt diễm giống như một mũi kiếm nhọn đã sớm không thể che giấu.
Nàng dùng hai chữ để hình dung nhân sinh: Hoàn mỹ
Nhưng hệ thống biết, phía sau đó phải thêm vào hai chữ: oan chủng
Về tên chương: tên chương là do tác giả đặt
"完美冤种" (Hoàn mỹ oan chủng): loại oan ức (oan khuất, bất công, bất bình.....) hoàn hảo
(*) ở đây nguyên văn còn 1 đoạn thế này: 半张脸厚厚的狐狸毛里,几乎一阵风就可以吹跑 tức là "một nửa gương mặt được bao phủ bởi một lớp lông hồ ly dày, cơ hồ một cơn gió cũng có thể thổi bay"
Mình nghĩ ý tác giả kiểu trên mặt có lông tơ xong nhìn dưới nắng phát sáng trắng như lông hồ ly hay gì đó, cơ mà cho thêm vào mình cứ thấy kì kì nên thôi mình bỏ đi. Nói thêm ở dưới này cho mọi người biết chứ mình cũng chả biết viết kiểu gì.
(**) ở đây tác giả có đề cập đến 2 mốc tuổi là khi Triều Kim Tuế 5 tuổi và 10 tuổi, nhưng ở bản Trung mình thấy tác giả ghi là năm 8 tuổi (Nguyên văn: 朝今岁想起来了八岁那年差点丢了半条命) nên mình nghĩ tác giả có chút nhầm lẫn và mình thấy mốc 10 tuổi thì có vẻ hợp lí hơn nên mình để là 10 tuổi.
Đây là lần đầu mình dịch thể loại cổ trang kiếm hiệp huyền huyễn..... này nên còn nhiều thiếu sót, rất mong được mọi người góp ý!
Chúc mọi người đọc vui vẻ:3
Nàng đã sớm nghe được mọi người nói nàng là thiên phú kì tài, thân mang kiếm cốt đạo tâm, nhưng vì tuổi còn nhỏ nên tạm thời không biết chính mình có gì hơn người.....ít nhất nàng kiễng chân còn không cao bằng cái bàn, tạm thời không thể hơn người.
Thẳng tới khi nàng phát hiện ra mình sinh ra tâm ma vào thời điểm bản thân 5 tuổi...
Quả nhiên, một sứ mệnh cao cả của trời giáng xuống.
Nàng từ nhỏ tâm tính kiên định, mỗi khi tên tâm ma "hệ thống" kia lấy đường hồ lô tới dụ hoặc nàng kí kết khế ước thiên địa, nàng đều sẽ ngồi xếp bằng niệm "Thanh Tâm Kinh" để chống cự.
Chỉ cần niệm bốn năm canh giờ, tâm ma kia liền sẽ kêu lên "Sư phụ đừng niệm nữa".
Nàng đọc nhiều sách, luôn kiên định cho rằng, mỗi ngày chỉ cần đối với tâm ma niệm kinh, tin tưởng niệm mười tám năm, cũng có thể đem tâm ma kia niệm tới chết.
Hệ thống:.....
Người này đại danh là Triều Kim Tuế, nhũ danh Tuế Tuế tiểu cô nương, có một gia thế bất phàm.
Côn Luân kiếm tông trong tu chân giới là một đại kiếm tông, căn cơ của Triều gia ở Côn Luân kiếm tông phải bắt đầu từ mấy vạn năm trước khi tông môn được sáng lập, là nơi sinh ra gần một nửa tông chủ. Cũng không có gì ngạc nhiên khi thân phụ của nàng, Triều Thái Sơ trở thành tông chủ của tông phái ở thời điểm hiện tại.
Chỉ là phương pháp giáo dục của Triều thân phụ, có đôi chút tàn nhẫn. Không chỉ giáo dục huấn luyện cường độ cao mà còn thích đem một Triều Kim Tuế cùi bắp vừa mới bắt đầu tu luyện ném vào tỉ thí cùng đệ tử ngoại môn, đối mặt với việc bị đệ tử tông môn bắt nạt.
Nàng còn có một kiếm tu ca ca tên Triều Chiếu Nguyệt. Hắn ngọc thụ lâm phong, thiên phú trác tuyệt, thường xuyên ra ngoài mua đường hồ lô cho nàng ăn, nhiệt tình yêu thương đem đầu nàng xoa thành cái ổ gà, đem nàng ném lên trời xanh xem nàng kinh hoàng thất thố, duy chỉ có một khuyết điểm, đó là trình độ văn hóa không cao.
Nàng ôm sách đi thỉnh giáo ca ca, ca ca suy tư nửa ngày rồi thốt ra một câu cảm thán "Cái quái gì vậy?"
Nàng ôm sổ sách đi tìm ca ca, ca ca tràn đầy tự tin mà ở đằng sau mười tám cộng ba đặt bút viết "mười bốn".
Nàng cùng ca ca đi ra ngoài mua đồ ăn vặt, ca ca cùng người ta cò kè mặc cả, giá chém càng ngày càng cao.
.... Nàng có một người phụ thân không đủ tư cách và một người ca ca không thể nào thông minh.
Tuy rằng nàng rất ít khi được phụ thân quan tâm, nhưng được phụ thân coi trọng, được ca ca cưng chiều, cuộc sống cơm áo cũng tính là vô ưu vô phiền.
Hệ thống phát hiện:
Nó hiện tại không có cơ hội để dụ dỗ tiểu cô nương, liền tạm thời ẩn xuống ngủ đông.
- -------------------------------
Thẳng tới khi Triều Thái Sơn cử hành nghi thức đưa nàng lên vị trí thiếu tông chủ của Côn Luân kiếm tông.
Người từng được hô hào là thiếu tông chủ, Côn Luân đệ nhất kiếm – Triều Chiếu Nguyệt chỉ vì không đủ mưu mô, lại là một tên điên thích múa kiếm nên đã bị đá ra khỏi danh sách người được đề cử.
Trong lúc diễn ra nghi thức, toàn bộ người trong Côn Luân kiếm tông đều được diện kiến vị tiểu tông chủ này: tuổi còn nhỏ, sắc mặt tái nhợt, duy chỉ có dung mạo tuyệt sắc là nhìn qua một lần sẽ không quên. (*)
Nàng có được địa vị nhưng lại không có thực lực tương xứng, mà trong giới tu chân này thực lực mới là cái quan trọng nhất. Nàng bây giờ chẳng khác nào chú chim non bị đặt ở trên vách núi.
Ngày đó sau khi nghĩ lễ hoàn thành, nàng gặp rất nhiều người ngầm cười nhạo, làm khó nàng, âm thanh bàn tán cứ vang lên như dòi trong xương, gắn chặt với nàng như hình với bóng.
Rất nhiều người sau đó tìm đến thiếu tông chủ để đàm luận, mà trong tông môn việc đàm luận là được cho phép, không bị ngăn cản cho nên ngay từ lúc bắt đầu nàng đã vô cùng thảm. Cho dù Triều Chiếu Nguyệt có đuổi từng đám từng đám đi thế nhưng càng như vậy, những khó khăn mà nàng phải chịu lại càng nhiều.
Cơ hồ mỗi ngày đều mang thương tích đầy mình quay trở về, thỉnh thoảng cũng sẽ quay trở về với nụ cười méo xệch trên môi. Phụ thân Triều Thái Sơ nhìn thấy cũng chưa bao giờ hỏi thăm lấy một câu. Hắn thường xuyên cùng các đại trưởng lão đi ngang qua rồi cho nàng một cái nhíu mày: "Thiếu tông chủ, người không cần phải để ý đến sắc mặt của tông chủ đâu"......cũng chính là đang truyền đạt lại ý tứ của Triều Thái Sơ.
Nguyên văn là: "Ít nhất đừng có phá, ra ngoài sẽ không bị bẽ mặt"
Lúc ấy nàng sửng sốt mất một lúc, cuối cùng dùng gương mặt biến sắc mà an tĩnh gật đầu.
Mùa hè mười tuổi năm ấy, hai chiếc xương sườn của nàng gần như bị gãy nát, nằm trên giường bệnh mà phát sốt không ngừng.
Nàng nằm trên giường bệnh mất nhiều ngày, ca ca Triều Chiếu Nguyệt ngày nào cũng tới thăm nàng, mua chuồn chuồn, đường hồ lô để dỗ nàng cười. Nàng cười đến cong cong mi mắt, lại còn làm khó Triều Chiếu Nguyệt, bắt hắn phải đọc sách cho nàng nghe.
Nhưng hệ thống biết, kì thực nàng đang mong chờ Triều Thái Sơ đến thăm nàng.
Toàn bộ bằng hữu của Triều Kim Tuế đều không biết, nhưng hệ thống lại có thể nghe được toàn bộ tâm tư của nàng cho dù nàng không nói ra.
Cho tới rất nhiều ngày sau, Triều Thái Sơ mới tới thăm nàng. Hắn nói: "Cũng giống như một con ưng non muốn bay, nó sẽ phải trải qua vô số lần trượt chân nơi vách đá, đây chính là con đường bắt buộc phải trải qua để trở thành một tông chủ".
Hắn nói: "Nếu như muốn trở thành một thiếu tông chủ đủ tư cách, ngươi lại càng phải làm tốt hơn nữa".
Nàng sắc mặt tái nhợt, cuộn tròn mình trong chăn, giương đôi mắt chăm chú nhìn phụ thân. Triều Thái Sơ nhìn thấy nàng ngoan ngoãn như vậy cũng hài lòng, vì thế hắn nói: "Hàn Thu kiếm pháp của ngươi vẫn còn chưa thuần thục, vẫn nên tìm ca ca ngươi luyện tập nhiều thêm."
Nàng trả lời: "Vâng thưa phụ thân, con sẽ làm càng tốt hơn ạ"
Nhưng đợi sau khi Triều Thái Sơ đi rồi, nàng mới nhẹ nhàng cụp mắt, trầm lặng hồi lâu.
Hệ thống xuất hiện trong đầu, dụ hoặc nàng: "Chỉ cần kí khế ước cùng với hệ thống, tu vi đảm bảo tăng vượt bậc".
Nàng suy nghĩ một hồi, hỏi tâm ma: "Pháp lực sắp tới sẽ đạt được tới đâu?"
Hệ thống dựa theo tiêu chuẩn thiên tài của tu chân giới mà nói: "Kim Đan trăm tuổi"
Nàng gật đầu.
Hệ thống lúc ấy cho rằng nàng đã tin, vô cùng sung sướng.
Thẳng cho tới khi.....
Vào năm 18 tuổi, nàng đã đạt tới Kim Đan, trở thành tu sĩ đạt tới Kim Đan trẻ nhất trong Tu chân giới trăm nghìn năm trở lại đây.
Triều Kim Tuế đối với tâm ma của chính mình bâng quơ nói: "Mục tiêu hoàn thành trước thời hạn 82 năm".
Hệ thống:.....
*
Hệ thống bắt đầu hứa hẹn giúp nàng trở thành người được vạn người kính yêu, không chỉ cần có vũ lực để nghiền áp mà còn phải dùng nhân cách tốt đẹp để chinh phục mọi người, ngồi yên ổn ở vị trí thiếu tông chủ. Nàng tuổi nhỏ đã trở thành thiếu tông chủ, điều này vốn dĩ đã khiến nhiều người không phục, hơn nữa càng ngày càng lớn, một cái khuyết điểm liền lộ ra: Vẻ ngoài của nàng quá mức xuất chúng.
Khi còn nhỏ nàng là một cái bánh bao thịt trắng tuyết đáng yêu, lớn lên lại trở thành một mĩ nhân ngàn dặm khó tìm, không chỉ chiếm được tâm của các sư huynh đệ mà còn thường xuyên gặp phải ong bướm không muốn mạng ở bên ngoài, quả thực ẩn chứa rất nhiều phiền toái. Ngay cả sư tỷ sư muội trong sư môn cũng âm thầm có thành kiến với nàng.
Hệ thống rốt cuộc cũng phát hiện ra được vấn đề mà kí chủ không giải quyết được liền lập tức gấp không chờ nổi mà nhảy ra thể hiện rằng mình có thể!
Triều Kim Tuế tựa hồ cũng ý thức được vấn đề này liền rơi vào trầm tư. Vì vậy, nàng không còn cười mỗi khi gặp người khác, bên cạnh đó việc tu vi tăng tiến thần tốc cùng những thành tựu đạt được trong kiếm đạo đã khiến khí chất của nàng có sự biến đổi nghiêng trời lệch đất. Một năm bốn mùa nàng chỉ diện bộ y phục bất phân nam nữ của tông môn, gương mặt lạnh lùng, cả người toát ra vẻ thanh lãnh của thiếu niên, đẹp đến mức đem tới cảm giác không thể phân biệt được nàng là nam hay là nữ.
Quả nhiên, ái mộ của các nam tu sĩ dần lắng xuống, thay vào đó nàng chiếm được tâm của nhóm sư tỷ muội đồng môn.
Hệ thống:.....
*
Hệ thống dần cảm nhận được một tia tuyệt vọng đang len lói.
Nhưng mà, vấn đề không lớn. Bởi vì vào năm Triều Kim Tuế mười lăm tuổi ấy, phụ thân đem Triều Tiểu Đồ về. Triều Tiểu Đồ so với nàng thì kém một tuổi, có diện mạo thanh tú, má lúm đồng tiền hiện lên mỗi khi cười rộ, từ ngoài cửa điện chạy ù vào trong, nhảy vào lòng của Triều Thái Sơ.
Triều Tiểu Đồ cùng nàng có vài phần giống nhau, chỉ là không thể đọ được với nhan sắc diễm lệ kinh người của nàng. Triều Kim Tuế rất giống với vị mẫu thân mất sớm của nàng, đặc biệt là đôi mắt hạnh lãnh đạm lại vô cùng xinh đẹp, tinh xảo không gì sánh bằng.
Triều Tiểu Đồ có tư chất tốt, nhưng tuyệt đối không thể so với thiên tài, cùng lắm chỉ có thể nói trên trung bình, căn cốt của nàng ta thì bình thường không có gì đặc biệt nhưng lại rất thích tùy hứng làm bậy, vừa lớn mật lại hoạt bát, thật sự khiên Triều Thái Sơ yêu thích vô cùng.
Nàng cho rằng, Triều Thái Sơ đối với nhi nữ của chính mình đều sẽ dùng phương pháp "thuần lang" mà đối xử, nghiêm khắc mà rèn luyện, đập đến cả người toàn thương tích, khi ấy hắn cũng chỉ là đứng bên cạnh thờ ơ lạnh lùng mà nhìn. Phụ thân đối xử với nàng như vậy, với ca ca Triều Chiếu Nguyệt cũng như vậy.
Cho đến khi nàng thấy cách đối xử của phụ thân với Triều Tiểu Đồ.
Vì lòng bàn tay của Triều Tiểu Đồ có một vết cắt nhỏ mà phụ thân liền đem chí bảo của Côn Luân ra để giúp nàng ta trị thương. Khi ấy nàng đứng ở ngoài điện Côn Luân, an tĩnh mà nhìn vào trong. Chỉ là vào thời điểm Côn Luân chí bảo được đem lên, ánh mắt nàng liền dừng lại trong một khoảnh khắc. Bởi vì nàng chính là người hộ tống Côn Luân chí bảo về tông môn, trên tay đến giờ vẫn còn lưu lại vết sẹo bỏng do nó để lại.
Triều Tiểu Đồ tò mò liếc mắt nhìn ra bên ngoài, hỏi Triều Thái Sơ: "Người bên ngoài là ai vậy ạ?"
Nàng nghe được Triều Thái Sơ buông một câu nhẹ nhàng bâng quơ: "Chỉ là đứa nhỏ ti tiện do phàm nhân sinh ra thôi"
Nàng cảm thấy vết sẹo trên tay ẩn ẩn đau. Hệ thống lúc này cũng không có lên tiếng. Nàng nắm chặt tay áo, mặt không biểu tình quay người rời đi.
Nàng cuối cùng cũng hiểu, mẫu thân của nàng và ca ca chẳng qua chỉ một nữ tử người phàm vô cùng bình thường, không có lấy nửa phần linh căn, dựa vào đan dược để kéo dài thời gian sống mà vì hạ sinh nàng phải rời khỏi nhân gian. Triều Thái Sơ tự nhiên sẽ không đem một nữ tử người phàm đặt trong mắt, phàm nhân với tu sĩ mà nói, chẳng khác nào một con kiến. Ngay cả đứa trẻ chỉ vì mẫu thân không đủ cao quý ấy, cũng sẽ trở thành bùn loãng vô dụng.
Triều Kim Tuế trông thấy Triều Thái Sơ ôm Triều Tiểu Đồ giơ lên cao khiến nàng ta cười khanh khách không ngừng. Hắn vốn là một phụ thân nghiêm khắc, lạnh lùng vậy mà lúc này hắn lại chẳng khác gì bao từ phụ khắp trên thiên hạ này.
Nàng chợt nhớ lại năm nàng mười tuổi (**) khi suýt mất nửa cái mạng ấy, cũng chưa từng nhận được sự quan tâm của phụ thân; nàng khi nhỏ muốn ôm phụ thân một cái lại bị một ánh nhìn ngăn lại. Nhưng mà vẫn còn tốt vì nàng còn có Triều Chiếu Nguyệt.
Hệ thống đem hết mọi thứ thu vào trong mắt. Nó cho rằng mình đã có được một cơ hội có thể thành công: Hiển nhiên, một muội muội từ đâu chui ra cướp hết toàn bộ sự quan tâm, yêu quý của phụ thân, thành đứa nhỏ được sủng ái, loại đãi ngộ không công bằng này tất nhiên sẽ nảy sinh rất nhiều mâu thuẫn.
Quả nhiên, Triều Tiểu Đồ đối với việc nàng còn nhỏ mà đã trở thành thiếu tông chủ, đạt được sự công nhân của phụ thân thì vô cùng để ý, liền ỷ vào việc được phụ thân sủng ái mà tìm đến nàng gây phiền toái.
Hệ thống lúc ấy gấp gáp hiện ra tỏ vẻ mình có thể giải quyết cái phiền toái này, làm nàng được phụ thân thiên vị. Thế nhưng nó lại phát hiện ra rằng: đối với vị muội muội này, Triều Kim Tuế cũng không tính toán chi li.
Ngay từ đầu, Triều Tiểu Đồ luôn là người khiêu khích nàng, chọc nàng phiền toái, đánh nàng nàng cũng mặc kệ, chửi nàng nàng cũng không mở miệng, đến cả mi mắt cũng không thèm nhấc lên một cái.....
Thẳng cho tới khi Triều Tiểu Đồ bỏ đi, nàng liền quay người đi tố với người trong lòng của nàng ta.
Đúng vậy, Triều Tiểu Đồ sau khi đến Côn Luân kiếm tông liền thích sư đệ của Triều Kim Tuế, Túc Lưu Vân.
Tình nhân trong mộng của vô số người trong Côn Luân kiếm tông là Triều Kim Tuế, nhưng Triều Tiểu Đồ cũng đâu thể đi thích vị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ này được, chỉ đành yêu thích vị thiếu niên tài tuấn chỉ đứng sau Triều Kim Tuế này.
Triều Tiểu Đồ có lần trong một tháng tổng cộng tìm nàng gây sự bốn lần, cho nên một tháng đó, bất kể người trong lòng của Triều Tiểu Đồ có đi tới đâu, trên đường cũng sẽ gặp thiếu tông chủ rút kiếm đánh, rất giống quỷ đả tường (ý nói đi đâu cũng gặp, không thể tránh)
Triều Kim Tuế đem người trong lòng Triều Tiểu Đồ đánh một ngày ba bữa, khiến nàng ta tức giận tới nỗi khóc oa oa, mỗi lần đều chạy tìm phụ thân mà cáo trạng. Tất nhiên việc cáo trạng này chẳng có tác dụng cái rắm gì, bởi vì phụ thân chỉ đau lòng Triều Tiểu Đồ chứ không đau lòng người nàng ta thương, Túc Lưu Vân kia. Triều Thái Sơ thậm chí còn cảm thấy đánh khá tốt, như vậy chẳng phải Túc Lưu Vân có khả năng bảo hộ nàng ta sao. Triều Tiểu Đồ khóc đến tê tâm phế liệt, khóc đến trời đất sụp đổ. Rốt cuộc thì đau thân hắn nhưng đau tâm nàng.
Triều Tiểu Đồ sau đó liền học được cách trở nên ngoan ngoãn, bời nàng ta dần phát hiện ra rằng người trong lòng chỉ có một cái mạng, nếu cứ bị đánh như vậy chẳng phải sẽ đi đời nhà ma hay sao. Từ đây Triều Tiểu Đồ nhìn thấy nàng liền đi đường vòng.
Triều Kim Tuế chỉnh lại áo khoác, nhẹ nhàng nói với chính tâm ma của mình: "Xem, vấn đề không phải được giải quyết dễ dàng rồi sao?"
Hệ thống:....
Thanh âm của hệ thống nhỏ dần, nó lại cảm nhận được tia tuyệt vọng đang hiện hữu.
Một trăm năm rồi, sắp được một trăm năm rồi.
Nó vẫn chưa kí kết được khế ước.
Kí chủ tâm tính kiên định, buộc nó phải bình tĩnh chứng kiến mọi việc.
Không chỉ bởi vì kí chủ từ nhỏ đã có thể đối mặt với nó mà niệm kinh bốn tiếng đồng hồ, càng vì nàng lớn nhỏ tuyệt đối không ăn hành, mỗi một bát mì đề phải gắp hết hành ra ngoài, cứ như vậy kiên trì, liền kéo dài một trăm năm. Loại tâm tính này đã khiến nàng trở thành thiên tài kiếm đạo ngàn năm khó gặp trong số các tông môn, cũng khiến cho những bất công tìm đến nàng trong tương lai phá lệ nhiều.
Nhưng hệ thống thấy trước mắt việc dụ dỗ nàng kí kết khế ước khó như lên trên, nó cũng ở thế giới này tiêu hao rất nhiều năm thời gian, chỉ mấy tháng nữa liền phải rơi vào giấc ngủ sâu nên nó chỉ đành nhận mệnh mà thôi.
Một ngày sau khi Triều Kim Tuế đạt tới Nguyên Anh, sáng hôm sau hệ thống xuất hiện nói với nàng: "Ta có khả năng sẽ chìm vào một giấc ngủ sâu"
Trăm năm bầu bạn, cuối cùng cũng đổi được cái run nhẹ đến từ nàng.
Hệ thống nghĩ rằng nàng cuối cùng cũng cảm thấy có chút thương cảm nhưng lại thấy nàng rút ra một quyền sách rồi viết xuống sự việc tâm đắc của ngày hôm nay: "Niệm "Thanh Tâm Kinh" sáu vạn chín nghìn lần, cuối cùng cũng đem tâm ma niệm chết".
Hệ thống:....
Hệ thống nhìn nàng lớn lên, nàng giống như thanh kiếm với hào quang tỏa ra vạn trượng, ánh sáng trong trẻo đến bức người. Hiện giờ trong tông môn, mọi người đều tôn xưng nàng là "Thiếu chủ", uy vọng của nàng ở trong tông môn giống như nước mưa, âm thầm thấm ướt vạn vật. Vào lúc mọi người không phản ứng lại là lúc, nàng đã trở thành vầng trăng sáng trên bầu trời mà không ai dám mạo phạm.
Nhưng thần thái của nàng vẫn luôn thanh lãnh, nhìn bề ngoài trông nàng có vẻ cùng với vị thiếu chủ trong truyền thuyết kia không quá giống, thậm chí bởi vì sợ lạnh nên quanh năm đều khoác áo lông hồ ly trắng tuyết, vừa trông thấy liền cảm giác vô cùng ốm yếu; lại bởi vì quanh năm luyện kiếm, những chiêu thức lạnh băng của Hàn Thu kiếm pháp khiến nàng mày thưa sắc lạnh khác với nữ nhi nhà khác nhu thuận, có loại sắc bén khó động vào, thậm chí có vài phần cảm giác khó phân biệt nam nữ.
Nếu mọi thứ mọi thứ cứ diễn ra theo từng bước như vậy, nàng có thể trở thành một tông chủ hoàn toàn xứng đáng của Côn Luân kiếm tông, bước đi trên con đường rộng thênh thang dành riêng cho nàng. Cho dù Triều Tiểu Đồ hay Túc Lưu Vân nhiều lần tìm nàng gây phiền toái, nàng cũng chỉ cho rằng đây là những viên đá nhỏ mà nàng ngẫu nhiên gặp trên đường đi của cuộc đời, không có cách nào có thể ngăn cản nàng tỏa sáng cũng như tương lai đầy hứa hẹn của nàng.
Nàng sẽ trở thành tông chủ trẻ nhất của Côn Luân kiếm tông, là kiếm tu thiên tài tuyệt diễm giống như một mũi kiếm nhọn đã sớm không thể che giấu.
Nàng dùng hai chữ để hình dung nhân sinh: Hoàn mỹ
Nhưng hệ thống biết, phía sau đó phải thêm vào hai chữ: oan chủng
Về tên chương: tên chương là do tác giả đặt
"完美冤种" (Hoàn mỹ oan chủng): loại oan ức (oan khuất, bất công, bất bình.....) hoàn hảo
(*) ở đây nguyên văn còn 1 đoạn thế này: 半张脸厚厚的狐狸毛里,几乎一阵风就可以吹跑 tức là "một nửa gương mặt được bao phủ bởi một lớp lông hồ ly dày, cơ hồ một cơn gió cũng có thể thổi bay"
Mình nghĩ ý tác giả kiểu trên mặt có lông tơ xong nhìn dưới nắng phát sáng trắng như lông hồ ly hay gì đó, cơ mà cho thêm vào mình cứ thấy kì kì nên thôi mình bỏ đi. Nói thêm ở dưới này cho mọi người biết chứ mình cũng chả biết viết kiểu gì.
(**) ở đây tác giả có đề cập đến 2 mốc tuổi là khi Triều Kim Tuế 5 tuổi và 10 tuổi, nhưng ở bản Trung mình thấy tác giả ghi là năm 8 tuổi (Nguyên văn: 朝今岁想起来了八岁那年差点丢了半条命) nên mình nghĩ tác giả có chút nhầm lẫn và mình thấy mốc 10 tuổi thì có vẻ hợp lí hơn nên mình để là 10 tuổi.
Đây là lần đầu mình dịch thể loại cổ trang kiếm hiệp huyền huyễn..... này nên còn nhiều thiếu sót, rất mong được mọi người góp ý!
Chúc mọi người đọc vui vẻ:3