Chương 6
Ngày qua ngày, mỗi ngày Tư Ninh đều đến phòng tự học.
Trong chớp mắt, học kỳ đầu tiên của đại học sắp kết thúc, kéo theo đó là kỳ thi cuối kỳ khiến mọi người phải đau đầu.
Ở đại học, gần như tất cả sinh viên khối xã hội đều tin rằng họ đã có thể chạy thoát khỏi toán học. Tuy nhiên, giữa suy nghĩ và hiện thực luôn có một khoảng cách chênh lệch nhỏ.
Trong phòng tự học, ba người ký túc xá của Tư Ninh đang đấu tranh với những con số.
Tô Nhã khóc thút thít: "Vi phân và tích phân khó quá, toán học chính là kẻ thù không đội trời chung của tớ!"
Tư Ninh là người có tính cách bình đạm nhất, nhưng giờ đây cũng hiện ra khuôn mặt u sầu.
"Két!". Ghế được đẩy ra.
Tư Ninh và Tố Nhã khó hiểu nhìn Liễu Dư Thanh cầm cuốn sách toán cao cấp đi về phía cửa.
Nhìn Liễu Dư Thanh đi tới trước mặt Hứa Chu Ngôn nói gì đó, Hứa Chu Ngôn quay đầu nhìn bọn họ, sau đó đứng dậy đi theo Liễu Dư Thanh, đi về phía bọn họ.
Tư Ninh chợt nhớ ra Hứa Chu Ngôn và Liễu Dư Thanh là bạn cùng lớp ở trường cấp ba.
Tô Nhã nhìn Hứa Chu Ngôn đang đến gần, kích động mà lắc cánh tay của Tư Ninh.
Tư Ninh cũng có chút mê mẩn, hiện tại cô có thể cảm nhận được tâm trạng của Tô Nhã.
Liễu Dư Thanh cảm xúc nói: "Đại thần đến rồi, chúng ta đã được cứu."
Hứa Chu Ngôn thấy Tư Ninh cúi đầu, cười nói: "Bây giờ các em mở sách ra, chuẩn bị sẵn giấy nháp, đầu tiên nói về phần này trước..."
Tư Ninh vẫn cúi đầu, cô cũng không biết hiện tại cô đang cảm thấy xấu hổ hay sao đó.
Tư Ninh học môn toán không tệ, nhưng lại không quá giỏi, những phép tính vi phân và tích phân cô thực sự không hiểu.
Ba người giống như học sinh tiểu học, cố gắng vểnh tai chăm chú lắng nghe, sợ bỏ lỡ dù chỉ một chút thì sau này sẽ giống như nghe tụng kinh.
Hứa Chu Ngôn thỉnh thoảng quan sát phản ứng của họ, khi gặp phải câu hỏi hơi khó, anh sẽ thay đổi cách giảng, nghĩ ra phương pháp để họ có thể hiểu.
Nói xong phần cuối cùng, Hứa Chu Ngôn dừng bút, dự định để bọn họ nghỉ ngơi một chút.
Không ngờ lúc ngẩng đầu lên, anh thấy Tư Ninh bất động nhìn sách, tay không cử động.
Lúc này Tư Ninh không có đọc sách, cô đang nhìn chằm chằm vào mu bàn tay của Hứa Chu Ngôn.
Những ngón tay thon dài trắng trẻo của anh cầm bút, nét chữ như người, nét bút đều đặn và mạnh mẽ.
Hứa Chu Ngôn nghi hoặc nhìn Tư Ninh: "Tư Ninh, em có gì không hiểu sao?"
Tư Ninh đang nhìn say mê, đột nhiên nghe thấy anh gọi tên cô, trong lòng căng thẳng, buông hai tay đang che mặt xuống, khẽ lẩm bẩm: "Em hiểu rồi ạ."
Hứa Chu Ngôn nhìn Tư Ninh gần như vùi đầu xuống bàn, vô tình nhìn thấy đôi tai đỏ ửng của cô, không khỏi mỉm cười.
Không bao lâu, Tư Ninh cảm thấy ánh mắt nhìn cô đã biến mất, cô hít một hơi thật sâu.
Cả buổi tối tự học, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của Hứa Chu Ngôn khiến Tư Ninh, một người thích lắng nghe giọng nói của người khác, rất thích thú, ngay cả khi cô nghe phải một số câu hỏi toán nâng cao mà cô không hiểu được.
Buổi tự học kết thúc, Hứa Chu Ngôn gần như đã giải thích xong những điểm mấu chốt của toàn bộ cuốn sách.
Liễu Dư Thanh: "Cảm ơn anh rất nhiều! Khi nào thi xong tụi em sẽ mời anh ăn cơm."
Tô Nhã: "Cảm ơn đại thần!"
Có lẽ vì sự việc ban nãy, Tư Ninh có chút chột dạ, vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh!". Nói xong, cô lập tức dời tầm mắt qua cuốn sách trước mặt.
Hứa Chu Ngôn bỏ cây bút trong tay xuống, nhìn ba người ngồi đối diện, hiển nhiên cũng không bỏ sót ánh mắt đang chột dạ của Tư Ninh.
Anh cười và nói: "Không cần khách sáo, chúc các em vượt qua kỳ thi một cách thuận lợi nhé."
Khi Hứa Chu Ngôn quay người bước đi, Tô Nhã thở dài: "Đại thần đúng là đại thần! Kẻ thù của tớ cuối cùng cũng bị đánh bại."
Tư Ninh nghe vậy, ngẩng đầu, cùng Liễu Dư Thanh liếc nhìn nhau, không khỏi bật cười.
Tư Ninh thực sự rất biết ơn Hứa Chu Ngôn, vì có anh mà tảng đá lớn trong lòng cô cũng đã rơi xuống đất.
Một tuần sau, cơn ác mộng thi cử cuối cùng cũng kết thúc, điều đó cũng có nghĩa là học kỳ này đã hoàn toàn kết thúc.
Không phụ sự mong đợi, ký túc xá phòng 605 đã vượt qua tất cả các môn thi một cách thuận lợi.
Tư Ninh đang tra điểm của mình, điểm của cô ở tất cả các môn đều khá tốt, cô rất hài lòng.
Đặc biệt là môn toán đạt 92 điểm.
Nghĩ đến đây, vẫn phải đặc biệt cảm ơn Hứa Chu Ngôn.
Tư Ninh nảy ra ý kiến, hỏi bạn cùng phòng: "Khi nào các cậu về nhà? Hay là chúng ta hẹn nhau mời Hứa Chu Ngôn một bữa nhé?"
Liễu Dư Thanh: "Nhà tớ ở Bình Châu, tớ không vội về. Các cậu thì sao?"
Tô Nhã: "Tớ đã mua vé máy bay về An Thành vào ngày mốt. Ngày mai tớ rảnh."
Tư Hành đã đặt vé cho Tư Ninh sớm vài ngày trước khi cô thi.
Tư Ninh: "Ngày mốt tớ cũng đi máy bay về Ninh Thành."
Tô Nhã: "Vậy chốt ngày mai đi! Hai người có ai có số điện thoại của nam thần họ Hứa không, hỏi anh ấy thử xem."
Tư Ninh buột miệng nói ra: "Thanh Thanh, cậu hỏi đi!."
Vừa nói xong, Tư Ninh cũng nhận ra mình nói chuyện giọng hơi cao, có chút hứng phấn.
Cô vội quay đầu, cầm cốc nước trên bàn lên uống.
Liễu Dư Thanh nhìn phản ứng khác thường của Tư Ninh, một lúc lâu sau, cô nói "Ừm" coi như đồng ý.
Tô Nhã vốn luôn vô tư, lúc này cũng cảm thấy phản ứng của Tư Ninh có gì đó không đúng. Trong ấn tượng của cô, Tư Ninh luôn nói chuyện rất bình tĩnh, chưa bao giờ sốt ruột như vậy.
Nửa giờ sau, Tư Ninh đang thu dọn quần áo chuẩn bị về nhà.
Liễu Dư Thanh: "Hứa Chu Ngôn đã về nhà rồi nên không còn ở trường nữa, anh ấy nói sẽ hẹn chúng ta vào lần sau."
Tô Nhã thất vọng nói: "Được rồi! Năm nay tớ không thể gặp được Hứa đại thần rồi!"
Tư Ninh cầm chiếc khăn quàng cổ trong tay, nhất thời không biết để ở đâu.
Vậy cũng chỉ có thể gặp lại vào năm sau!
Trong chớp mắt, học kỳ đầu tiên của đại học sắp kết thúc, kéo theo đó là kỳ thi cuối kỳ khiến mọi người phải đau đầu.
Ở đại học, gần như tất cả sinh viên khối xã hội đều tin rằng họ đã có thể chạy thoát khỏi toán học. Tuy nhiên, giữa suy nghĩ và hiện thực luôn có một khoảng cách chênh lệch nhỏ.
Trong phòng tự học, ba người ký túc xá của Tư Ninh đang đấu tranh với những con số.
Tô Nhã khóc thút thít: "Vi phân và tích phân khó quá, toán học chính là kẻ thù không đội trời chung của tớ!"
Tư Ninh là người có tính cách bình đạm nhất, nhưng giờ đây cũng hiện ra khuôn mặt u sầu.
"Két!". Ghế được đẩy ra.
Tư Ninh và Tố Nhã khó hiểu nhìn Liễu Dư Thanh cầm cuốn sách toán cao cấp đi về phía cửa.
Nhìn Liễu Dư Thanh đi tới trước mặt Hứa Chu Ngôn nói gì đó, Hứa Chu Ngôn quay đầu nhìn bọn họ, sau đó đứng dậy đi theo Liễu Dư Thanh, đi về phía bọn họ.
Tư Ninh chợt nhớ ra Hứa Chu Ngôn và Liễu Dư Thanh là bạn cùng lớp ở trường cấp ba.
Tô Nhã nhìn Hứa Chu Ngôn đang đến gần, kích động mà lắc cánh tay của Tư Ninh.
Tư Ninh cũng có chút mê mẩn, hiện tại cô có thể cảm nhận được tâm trạng của Tô Nhã.
Liễu Dư Thanh cảm xúc nói: "Đại thần đến rồi, chúng ta đã được cứu."
Hứa Chu Ngôn thấy Tư Ninh cúi đầu, cười nói: "Bây giờ các em mở sách ra, chuẩn bị sẵn giấy nháp, đầu tiên nói về phần này trước..."
Tư Ninh vẫn cúi đầu, cô cũng không biết hiện tại cô đang cảm thấy xấu hổ hay sao đó.
Tư Ninh học môn toán không tệ, nhưng lại không quá giỏi, những phép tính vi phân và tích phân cô thực sự không hiểu.
Ba người giống như học sinh tiểu học, cố gắng vểnh tai chăm chú lắng nghe, sợ bỏ lỡ dù chỉ một chút thì sau này sẽ giống như nghe tụng kinh.
Hứa Chu Ngôn thỉnh thoảng quan sát phản ứng của họ, khi gặp phải câu hỏi hơi khó, anh sẽ thay đổi cách giảng, nghĩ ra phương pháp để họ có thể hiểu.
Nói xong phần cuối cùng, Hứa Chu Ngôn dừng bút, dự định để bọn họ nghỉ ngơi một chút.
Không ngờ lúc ngẩng đầu lên, anh thấy Tư Ninh bất động nhìn sách, tay không cử động.
Lúc này Tư Ninh không có đọc sách, cô đang nhìn chằm chằm vào mu bàn tay của Hứa Chu Ngôn.
Những ngón tay thon dài trắng trẻo của anh cầm bút, nét chữ như người, nét bút đều đặn và mạnh mẽ.
Hứa Chu Ngôn nghi hoặc nhìn Tư Ninh: "Tư Ninh, em có gì không hiểu sao?"
Tư Ninh đang nhìn say mê, đột nhiên nghe thấy anh gọi tên cô, trong lòng căng thẳng, buông hai tay đang che mặt xuống, khẽ lẩm bẩm: "Em hiểu rồi ạ."
Hứa Chu Ngôn nhìn Tư Ninh gần như vùi đầu xuống bàn, vô tình nhìn thấy đôi tai đỏ ửng của cô, không khỏi mỉm cười.
Không bao lâu, Tư Ninh cảm thấy ánh mắt nhìn cô đã biến mất, cô hít một hơi thật sâu.
Cả buổi tối tự học, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của Hứa Chu Ngôn khiến Tư Ninh, một người thích lắng nghe giọng nói của người khác, rất thích thú, ngay cả khi cô nghe phải một số câu hỏi toán nâng cao mà cô không hiểu được.
Buổi tự học kết thúc, Hứa Chu Ngôn gần như đã giải thích xong những điểm mấu chốt của toàn bộ cuốn sách.
Liễu Dư Thanh: "Cảm ơn anh rất nhiều! Khi nào thi xong tụi em sẽ mời anh ăn cơm."
Tô Nhã: "Cảm ơn đại thần!"
Có lẽ vì sự việc ban nãy, Tư Ninh có chút chột dạ, vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô ngẩng đầu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh!". Nói xong, cô lập tức dời tầm mắt qua cuốn sách trước mặt.
Hứa Chu Ngôn bỏ cây bút trong tay xuống, nhìn ba người ngồi đối diện, hiển nhiên cũng không bỏ sót ánh mắt đang chột dạ của Tư Ninh.
Anh cười và nói: "Không cần khách sáo, chúc các em vượt qua kỳ thi một cách thuận lợi nhé."
Khi Hứa Chu Ngôn quay người bước đi, Tô Nhã thở dài: "Đại thần đúng là đại thần! Kẻ thù của tớ cuối cùng cũng bị đánh bại."
Tư Ninh nghe vậy, ngẩng đầu, cùng Liễu Dư Thanh liếc nhìn nhau, không khỏi bật cười.
Tư Ninh thực sự rất biết ơn Hứa Chu Ngôn, vì có anh mà tảng đá lớn trong lòng cô cũng đã rơi xuống đất.
Một tuần sau, cơn ác mộng thi cử cuối cùng cũng kết thúc, điều đó cũng có nghĩa là học kỳ này đã hoàn toàn kết thúc.
Không phụ sự mong đợi, ký túc xá phòng 605 đã vượt qua tất cả các môn thi một cách thuận lợi.
Tư Ninh đang tra điểm của mình, điểm của cô ở tất cả các môn đều khá tốt, cô rất hài lòng.
Đặc biệt là môn toán đạt 92 điểm.
Nghĩ đến đây, vẫn phải đặc biệt cảm ơn Hứa Chu Ngôn.
Tư Ninh nảy ra ý kiến, hỏi bạn cùng phòng: "Khi nào các cậu về nhà? Hay là chúng ta hẹn nhau mời Hứa Chu Ngôn một bữa nhé?"
Liễu Dư Thanh: "Nhà tớ ở Bình Châu, tớ không vội về. Các cậu thì sao?"
Tô Nhã: "Tớ đã mua vé máy bay về An Thành vào ngày mốt. Ngày mai tớ rảnh."
Tư Hành đã đặt vé cho Tư Ninh sớm vài ngày trước khi cô thi.
Tư Ninh: "Ngày mốt tớ cũng đi máy bay về Ninh Thành."
Tô Nhã: "Vậy chốt ngày mai đi! Hai người có ai có số điện thoại của nam thần họ Hứa không, hỏi anh ấy thử xem."
Tư Ninh buột miệng nói ra: "Thanh Thanh, cậu hỏi đi!."
Vừa nói xong, Tư Ninh cũng nhận ra mình nói chuyện giọng hơi cao, có chút hứng phấn.
Cô vội quay đầu, cầm cốc nước trên bàn lên uống.
Liễu Dư Thanh nhìn phản ứng khác thường của Tư Ninh, một lúc lâu sau, cô nói "Ừm" coi như đồng ý.
Tô Nhã vốn luôn vô tư, lúc này cũng cảm thấy phản ứng của Tư Ninh có gì đó không đúng. Trong ấn tượng của cô, Tư Ninh luôn nói chuyện rất bình tĩnh, chưa bao giờ sốt ruột như vậy.
Nửa giờ sau, Tư Ninh đang thu dọn quần áo chuẩn bị về nhà.
Liễu Dư Thanh: "Hứa Chu Ngôn đã về nhà rồi nên không còn ở trường nữa, anh ấy nói sẽ hẹn chúng ta vào lần sau."
Tô Nhã thất vọng nói: "Được rồi! Năm nay tớ không thể gặp được Hứa đại thần rồi!"
Tư Ninh cầm chiếc khăn quàng cổ trong tay, nhất thời không biết để ở đâu.
Vậy cũng chỉ có thể gặp lại vào năm sau!