Chương 17: Nhân Vật Lớn
Sau khi về lại không gian cá nhân, Tạ Minh Triết liền tập trung nghiên cứu hai tấm thẻ anh Trần cho mình. Mà điều cậu hoài nghi là, mặt sau của hai tấm thẻ 7 sao này vô cùng hoa lệ, nhưng mặt trước lại không hề trang trí gì cả. Nữ thần bão táp chỉ vẽ hình ảnh một nữ thần, Nữ thần băng tuyết cũng chỉ có nhân vật, không hề có các cảnh tượng trang trí như thần điện hay giáo đường. Không có cảnh nền? Nhận ra được điểm này, Tạ Minh Triết bỗng nhiên ngây ngốc —— chẳng lẽ mình đã nghĩ sai hướng ngay từ đầu sao? Lúc trước Tề sư huynh có nói, người thiết kế thẻ bài có chỉ số tinh thần càng cao thì thẻ bài được tạo ra càng cụ thể, tinh tế hơn, thực lực cũng càng mạnh hơn. “Tinh tế” này hiển nhiên là chỉ mức độ tinh tế của bộ phận chủ chốt nhất của thẻ bài, chẳng hạn như, với thẻ bài nhân vật, quần áo, dung mạo, thậm chí là từng cọng tóc của nhân vật đều phải được làm thật tỉ mẫn, như vậy thì khi triệu hồi ra sẽ càng giống như thật hơn —— chứ không phải là một đống bối cảnh hào nhoáng trống rỗng! Nghĩ thật kỹ điểm này, Tạ Minh Triết liền hiểu rõ. Cậu không chờ được đi đến thư phòng lấy ra giấy tinh vân, nhắm mắt lại, để tinh thần của mình liên kết với thế giới thẻ sao. Cậu tập trung tinh thần, hình ảnh được miêu tả rõ ràng trong đầu, một mỹ nhân cổ trang với vóc dáng gầy gò dần dần xuất hiện trên giấy tinh vân —— không có cây xanh, dòng sông hay bãi cỏ, chỉ có một mình nhân vật Lâm Đại Ngọc. Tạ Minh Triết thở sâu, kết thúc tưởng tượng. Tác giả gốc đã giữ bản quyền thẻ bài nên đương nhiên có thể tiến hành sửa chữa thẻ bài của mình. Sau khi sửa chữa, số liệu của Lâm Đại Ngọc tăng lên rõ ràng —— công, thủ không thay đổi nhiều, tốc ban đầu là 1 hiện đã trở thành 15, miêu tả kỹ năng từ “có 15% xác suất phát động hiệu quả chết tức thì với các loại thẻ hoa” biến thành “có 30% xác suất phát động hiệu quả chết tức thì với các loại thẻ hoa”. Xem ra cậu đã nghĩ đúng hướng. Tạ Minh Triết tiếp tục làm lại một tấm thẻ Võ Tòng giống như vậy, vẽ thật cẩn thận vóc dáng tráng kiện của Võ Tòng, còn tô điểm thêm y phục của hắn, cũng vẽ ngũ quang có sức sống hơn một chút. Số liệu của thẻ bài sau khi hoàn thành cũng tăng lên, xác suất phát động hiệu quả chết tức thì đối với hổ dữ cũng tăng lên 30%. Tạ Minh Triết đang suy nghĩ thì đột nhiên lại nghe thấy một âm thanh bên tai: “Bạn có thư mới, xin chú ý kiểm tra và nhận thư.” Từ khi cậu quay về không gian cá nhân thì âm thanh này đã vang lên rất nhiều lần, Tạ Minh Triết cứ tưởng là thư quảng cáo của bên phát hành game nên tạm thời không để ý đến. Hiện tại, âm thanh này lại vang lên một lần nữa, Tạ Minh Triết bị ngắt dòng suy nghĩ có hơi buồn bực đi đến phòng khách, muốn dứt khoát xóa sạch toàn bộ thư chưa đọc. Kết quả là vừa nhấn vào ký hiệu hộp thơ trên màn hình tinh thể lỏng, cậu liền thấy một lượng lớn thư đến từ người chơi. Song Song: “Chào Chú Béo, tui là người của công hội Phán Quyết, công hội bọn tui rất có hứng thú với thẻ Võ Tòng chú làm nên muốn thu mua số lượng lớn, nếu nhìn thấy thư của tui thì hãy trả lời sớm nha.” Song Song: “Chú Béo có ở đó không? Nếu có thấy thư thì chú trả lời đi mà!” Song Song: “Chú, Chú Béo! Cầu xin chú đáp lại một lời đi, bọn tui vẫn đang chờ chú trả lời đó!” Mười mấy lá thư trong hộp thơ đều do một ID Song Song này gửi đến, Tạ Minh Triết nhanh chóng nhớ tới cô nhóc đã bỏ 140 vàng mua tấm thẻ Võ Tòng ở chợ đen. Cô nhóc bảo là công hội Phán Quyết muốn thu mua số lượng lớn? Chẳng lẽ là có mối làm ăn lớn tìm tới cửa sao? Hai mắt Tạ Minh Triết sáng rực lên, lập tức trả lời thư: “Thật xin lỗi, bây giờ tui mới nhìn thấy thư. Công hội nhà cô muốn thu mua thẻ Võ Tòng thật sao? Tui vừa mới cải tiến tấm thẻ này, số liệu tốt hơn thẻ cũ, nếu bên cô muốn mua thì giá tiền sẽ tăng lên, mua 10 tấm trở lên sẽ có thêm ưu đãi nha.” Song Song mừng đến muốn khóc khi cuối cùng cũng nhận được thư trả lời, lập tức liên hệ Tàn Dương: “Hội phó, Chú Béo đã trả lời em!” Tàn Dương vui mừng trong lòng: “Mau hẹn hắn ta tới lãnh địa công hội!” Song Song trả lời thư: “Chú Béo, chú tới bản đồ sao trực tiếp dịch chuyển tới lãnh địa công hội bọn tui đi, bọn tui đã mở quyền tự do ra vào lãnh địa cho chú, tui sẽ chờ chú ở công hội!” Tạ Minh Triết đi đến phía trước bản đồ hướng dẫn, quả nhiên nhìn thấy một ngôi sao nhỏ đang chớp chớp ánh đỏ —— lãnh địa công hội Phán Quyết. Trước đó, bản đồ sao của cậu không hề có ngôi sao này, có thể là do mỗi một công hội trong game đều có một ngôi sao trong bản đồ, nhưng người ngoài sẽ không tìm được, cũng không thể tiến vào, trừ phi được mở quyền tự do ra vào thì sao lãnh địa này mới xuất hiện trên bản đồ. Tạ Minh Triết dịch chuyển tới lãnh địa công hội Phán Quyết. Vừa bước vào sao lãnh địa, cậu liền thấy được rất nhiều kiến trúc cao tầng màu đỏ, ở ngay phía trước là tòa nhà công hội bảy tầng, Song Song cũng vừa đến cổng đón cậu, nhìn thấy cậu liền dẫn đến văn phòng: “Chú Béo, mấy vị đại thần đang chờ chú nha, chú mau đi vào đi.” Dù sao thì đây cũng là mối làm ăn lớn đầu tiên, Tạ Minh Triết có hơi căng thẳng, hít thở đều để điều chỉnh vẻ mặt cho thật tốt rồi mới đẩy cửa bước vào. Diện tích văn phòng rất lớn, phong cách trang trí cũng đơn giản gọn gàng. Một huy hiệu được treo ở chính giữa bức tường, đó là một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua hai chữ “Phán Quyết” được viết rất khí phách, mang theo hiệu ứng ngọn lửa, gần như là đang cháy lên hừng hực. Huy hiệu này được thiết kế rất sắc sảo, dù Tạ Minh Triết không hiểu rõ công hội Phán Quyết nhưng chỉ nhìn thấy huy hiệu này thôi cũng biết công hội này không hề đơn giản. Ngồi trên sofa là hai ông lão tóc hoa râm, ID theo thứ tự là 9876543, 9877521. Đứng cạnh hai ông lão này là hai thanh niên, “Tàn Dương” và “Huyễn Nguyệt”, trên đỉnh đầu lần lượt treo danh hiệu “Hội phó công hội Phán Quyết” và “Hội trưởng công hội Phán Quyết”. Tạ Minh Triết: “????” Hội phó và hội trưởng đều có mặt, nhưng hai ông lão này tới làm gì vậy? Dù Tạ Minh Triết vô cùng nghi hoặc trong lòng, nhưng gương mặt cậu vẫn gắn lên một nụ cười hiền lành, cố gắng dùng giọng điệu cực kỳ thân thiết của thương nhân: “Chào mọi người, tui nghe Song Song nói công hội Phán Quyết muốn thu mua thẻ Võ Tòng số lượng lớn sao?” Huyễn Nguyệt nhìn ông chú mập mạp đang tủm tỉm cười trước mặt, cố quên đi sự quái dị trong lòng, hỏi: “Chú chính là tác giả thẻ Võ Tòng, Chú Béo?” “Ừm, thẻ bài ban đầu tui làm có số liệu không tốt lắm, nên tui đã cải tạo lại, vừa mới làm được một tấm tốt hơn thẻ Song Song mua về một chút, hội trưởng có muốn nhìn qua một chút không?” Nếu kinh doanh thì thẻ bài có số liệu tốt hẳn sẽ bán được giá cao hơn, thế là cậu liền lấy tấm thẻ Võ Tòng vừa mới sửa đổi đưa cho hội trưởng Huyễn Nguyệt. Nhưng Huyễn Nguyệt không nhìn nó, ngược lại là cẩn thận đưa thẻ bài cho ông lão đang ngồi trên sofa. Ông lão nhìn thẻ bài rồi hỏi: “Hiện tại đã làm được bao nhiêu tấm thẻ này rồi?” Rõ ràng là dùng hình tượng ông lão, nhưng giọng nói lại khá trẻ, âm sắc trầm thấp cho người khác một cảm giác rất bình thản. Tạ Minh Triết giật mình: “Anh là?” Hội trưởng Huyễn Nguyệt chủ động giới thiệu: “Hai vị này là Nhiếp thần và Lam thần của chúng tôi.” Ông lão khẽ gật đầu với cậu: “Chào chú Béo, tôi là tuyển thủ chuyên nghiệp của câu lạc bộ Phán Quyết, Nhiếp Viễn Đạo.” Ông lão bên cạnh cũng nói theo: “Chào chú Béo, tôi là tuyển thủ chuyên nghiệp Sơn Lam, đồ đệ của Nhiếp thần.” Tạ Minh Triết: “…” Móa! Lại là đại thần lợi hại như thế sao? Khi vừa mới sống lại, cậu ở bệnh viện tìm kiếm thông tin game “Cơn lốc thẻ sao” này đã từng thấy qua một số bài đánh giá, Nhiếp Viễn Đạo cũng là đại thần danh tiếng như Đường Mục Châu, độ nổi tiếng cực kỳ cao. Đại thần như thế lại đích thân vào game gặp cậu, Tạ Minh Triết vừa mừng vừa sợ, vội nói: “Xin chào hai đại thần.” Sơn Lam mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Có phải chú bị hình tượng bọn tôi dọa sợ không? Bọn tôi chỉ làm đại một tài khoản clone, sắp sửa có thi đấu nên dùng tài khoản chính đăng nhập game không tiện lắm.” “À.” Tạ Minh Triết hồi thần, phát hiện giọng nói của Lam thần vô cùng hòa nhã. ID với mã số tùy ý, tạo hình ông lão hiếm thấy, quả nhiên là clone, nhưng hai người có làm clone thì cũng nên có tâm một chút đi chứ? Sao lại xấu như vậy? Còn xấu hơn cả chú béo mập mạp này của mình. Giọng nói trầm thấp chững chạc của Nhiếp Viễn Đạo lại vang lên lần nữa, lặp lại vấn đề vừa nãy: “Hiện tại chú đã tạo được tổng cộng bao nhiêu tấm thẻ này rồi?” “Một tấm đã bán cho Song Song, tui vừa làm thêm mười tấm nữa, vẫn chưa bán.” Tạ Minh Triết đáp. “Vậy là mười một lá bài?” Nhiếp Viễn Đạo ngừng một chút rồi nói: “Tôi muốn mua tất cả thẻ Võ Tòng của chú cộng với bản quyền chế tạo của tấm thẻ này, chú cứ ra giá đi.” “???” Vẻ mặt Tạ Minh Triết mờ mịt. Nhìn thấy dáng vẻ ngây hết cả người của “ông chú béo”, Sơn Lam nhẹ nhàng giải thích: “Mua bản quyền chính là, chú chuyển nhượng bản quyền của thẻ bài này cho Nhiếp thần chúng tôi, sau này chú không thể chế tạo tấm thẻ này nữa, mà chỉ có Nhiếp thần mới phục chế được.” Tạ Minh Triết hiểu rõ, hoài nghi gãi đầu: “Về giá cả của việc chuyển nhượng bản quyền thì tính thế nào?” Nếu như chuyển nhượng bản quyền thì sau này sẽ không thể làm tấm thẻ này nữa, nhưng nếu giá cả hợp lý thì cũng có thể cân nhắc —— dù không thể làm thẻ Võ Tòng thì cậu còn có thể làm thẻ khác. Với lại cứ bán từng thẻ một thế này rất hao phí thời gian và tinh lực, chắc chắn không kiếm được nhiều bằng việc chuyển nhượng bản quyền một lần duy nhất. Nghĩ thế, Tạ Minh Triết liền nói: “Nhiếp thần ra giá đi, để tui tham khảo một chút.” Nhiếp Viễn Đạo cũng rất thẳng thắn, trực tiếp ra giá: “Ba trăm ngàn, mua đứt bản quyền, thế nào?” Ba trăm ngàn vàng theo tỉ giá 10: 1 thì chính là 30 ngàn tinh tệ, dùng cho bản thân sinh hoạt mấy năm cũng dư sức! Một nhân vật lớn như Nhiếp thần chắc chắn sẽ không báo sai giá đi bắt nạt một kẻ không tên tuổi như cậu, nghĩ đến thẻ ngân hàng chỉ còn có 200 tinh tệ, Tạ Minh Triết liền vui vẻ đồng ý: “Được, vậy tui lập tức chuyển nhượng bản quyền của thẻ Võ Tòng cho anh!” Nhiếp Viễn Đạo nhìn về phía Huyễn Nguyệt: “Làm phiền hội trưởng trả tiền trước, khi về tôi sẽ chuyển lại cho cậu.” Huyễn Nguyệt gật gật đầu, trực tiếp gửi một lời mời giao dịch cho Tạ Minh Triết. Tạ Minh Triết nhìn thấy con số được đưa vào bên trong khung giao dịch… 3.000.000. Cậu không nhìn lầm, là bảy con số, ba triệu?! Tạ Minh Triết ngây người: “Không phải là ba trăm ngàn sao?” Huyễn Nguyệt giải thích: “Giá vàng gần đây có tỉ giá là khoảng 10: 1, Nhiếp thần nói ba trăm ngàn là tiền thật, đổi thành vàng trong game chính là 3 triệu.” Tạ Minh Triết: “…” Thằng nhóc nghèo chỉ có 200 tinh tệ trong thẻ bỗng nhiên nhìn thấy số tiền có nhiều con số không thế này, Tạ Minh Triết muốn hoa cả mắt. Sơn Lam cảm thấy hình tượng ngây dại này của “ông chú mập” rất thú vị, bèn mỉm cười hỏi: “Chú Béo, có phải chú không biết giá trị của tấm thẻ này không?” Tạ Minh Triết xấu hổ sờ mũi: “Nói thật, tui chỉ mới chơi game này vài ngày, đúng là không hiểu nhiều về thị trường thẻ bài. Trước đó tui có tới hội đấu giá một lần, thẻ ‘Dạ lai hương’ của Đường thần được đấu giá lên tới 660 ngàn vàng, máu lẫn thủ của tấm thẻ đó rất cao, còn tấm thẻ này của tui nếu lên tới cấp 70 thì máu và thủ cũng rất thấp mà? Nhiếp thần ra cái giá này có phải là cao quá hay không…” Cậu đúng là thiếu tiền thật, nhưng cầm một khoản tiền lớn thế này thật không an tâm nổi, phải tìm hiểu rõ sự tình mới được. Sơn Lam kiên nhẫn giải thích: “Không hề cao. Giá thẻ Dạ Lai Hương của Đường Mục Châu kia là giá bán một tấm thẻ, còn đây là giá mua đứt bản quyền. Với lại, tấm thẻ này của chú không phải là thẻ chiến đấu bình thường, mà là thẻ chức năng dùng một lần duy nhất. Chắc chú cũng không biết nhỉ? Chỉ định chết tức thì là kỹ năng mới được thêm vào kho số liệu. Trong khi thi đấu, chỉ có thể đem theo một tấm thẻ bài chỉ định chết tức thì, nhưng nó lại có tính nhắm vào cực mạnh, có thể đánh bất ngờ lập tức giết chết thẻ bài của đối thủ, xáo trộn tiết tấu đối phương. Tấm thẻ này được xem là bài chiến thuật, cho nên không cần nhìn đến mấy thuộc tính như máu hay thủ, chỉ cần nhìn kỹ năng là đủ.” Tạ Minh Triết nghe xong thì đáy lòng cực kỳ rung động. Cậu cứ nghĩ thẻ bài mình làm là loại thẻ rất bình thường, kỹ năng cũng rất phổ biến! Cậu còn cố tình tới chợ đen để điều tra giá cả mới đi bán thẻ, nếu nói vậy, hai ông chủ kia ở chợ đen cũng không biết xem hàng sao? Nhìn vẻ mặt tràn đầy kinh hãi của Chú Béo, Sơn Lam tiếp tục hòa nhã nói: “Chú Béo, sư phụ tôi mua đứt bản quyền tấm thẻ này không phải là vì sợ nó, set thẻ của ảnh có tới mấy chục loại thú, Bạch hổ chỉ là một tấm thẻ trong đó mà thôi, coi như người khác cầm tấm thẻ này nhắm vào ảnh cũng không sao —— mục đích của chúng tôi là muốn chú biết được thiên phú của mình, muốn thuê chú trở thành nhà thiết kế thẻ bài chuyên nghiệp cho câu lạc bộ Phán Quyết. Bởi vì bình thường Nhiếp Viễn Đạo quá nghiêm túc nên rất nhiều người sợ hắn, gặp mấy chuyện phải “đàm phán” thế này, hắn luôn yên tâm thoải mái giao hết cho đồ đệ có tính cách hòa nhã của mình. Nghe tới đó, hắn mới thấp giọng xen vào: “Tôi đã nói chuyện với quản lý cấp cao của câu lạc bộ, nếu Chú Béo đồng ý, cuối tuần có thể trực tiếp tới Phán Quyết làm việc. Lương khởi điểm là 20 ngàn, mỗi khi thiết kế được một tấm thẻ tốt còn có thể nhận được tiền thưởng kếch xù.” Tạ Minh Triết: “…” Cái bánh này rớt quá đột ngột, Tạ Minh Triết cảm giác như là mình đang nằm mơ.