Chương 23: Giải thoát - Rui
Phần này các câu thoại của nhân vật đều là tiếng Nhật nhé!
Tin đồn lan truyền nhanh chóng về một tên béo cầm đầu một gia tộc bên Úc vừa bị ám sát dã man, hiện nay vẫn chưa tra ra được dấu vết của tên sát thủ.
“Làm tốt lắm, Kyo.”
“Không có gì, ông chủ.”
“Từ giờ cậu đừng bảo vệ ta nữa.”
Kyo thoáng sững người, không lẽ ông chủ muốn sa thải cậu ư?
“Cậu đi theo Yuki đi. Con bé cần cậu hơn ta.”
“Nhưng mà, ông chủ…”
“Ta biết cậu thích Yuki rồi, Yuki bị như vậy ngoài ta đau lòng ra thì còn có cậu. Nếu cậu dám bỏ thời gian ra để chăm sóc và ở cạnh nó trong giai đoạn này thì ta tin cậu sẽ chiếm được cảm tình. Con gái ta nuôi bao năm, giờ ta tin cậu dù cho sau này nó có chấp nhận cậu hay không thì liệu cậu có ở bên nó?”
“Có.”
“Cậu có thể sẽ bị phụ lòng.”
“Vậy cũng được ạ, miễn là bên cạnh bảo vệ cô ấy. Tôi cảm ơn ông chủ.”
“Ừ đi nghỉ ngơi đi rồi qua chỗ Yuki.”
Hiro cũng đã có tuổi, ông không thể lúc nào cũng kè kè bên con gái, cũng vì một phút sơ suất mà con bé lâm ra tình cảnh này. Người làm cha như ông xót xa và đau lòng biết bao nhiêu.
Về phần Rui, vài ngày sau hôm đó người của Lâm Thiên Khang lập tức tìm đến.
“Cô gây chuyện gì, ắt phải trả.”
“Vâng tôi trả hết, tôi hứa là tôi sẽ làm hết miễn sao đừng làm hại tiểu thư của tôi là được.”
“Vậy được, tôi xin phép đưa cô ấy đi thưa ngài Hiro.”
“Rui,…con cẩn thận nhé.”
Rui cũng bị trải nghiệm thứ thuốc đó để cô ra hiểu thế nào là sự ngu ngốc của mình. Vương Hàn ném cô ta vào một căn phòng toàn đàn ông, mắt của bọn họ như thú dữ nhìn chằm chằm vào cô.
“Rui, đây là thứ mà cô phải trả. Trả cho tội bỏ thuốc Lâm Thiên Khang và cả trả cả cho tiểu thư của cô. Lão đại sẽ không ra mặt mấy chuyện như này nhưng tôi sẽ ra mặt thay. Sự trừng phạt thích đáng nhất là gieo nhân nào gặp quả đó.”
Rui chỉ đưa mắt nhìn Vương Hàn mà rơm rớm nước mắt. Dù cả đời cô ta có sống tốt hay tốt bụng như thế nào thì chỉ cần cái suy nghĩ đó lóe lên là cô ta đã phải trả giá. Đó là cách vận hành của hắc đạo, suy nghĩ cẩn thận trước khi làm.
Rui bị hành như chết đi sống lại giữa bọn thú dữ. Thân thể tê dại, đôi mắt vô hồn để mặc bọn chúng xấu xé ăn thịt cô. Vương Hàn đã dặn làm gì làm phải để cô sống nên sự nhục nhã này còn ám ảnh cô dài lâu hơn. Cái giá cô ắt phải trả cho những hành động đê hèn của mình.
Chỉ một ngày sau, Rui đã được đưa về gia tộc Haruma. Chúng chừa cho cô sống, một cuộc sống nhục nhã chẳng thể xóa bỏ. Hiro nhìn cô cũng xót xa nhưng chuyện tới nước này ông không thể ra mặt nữa.
Mọi người cứ tưởng miễn là Yuki còn sống thì dù Rui có trải qua chuyện gì cũng sẽ sớm ổn định lại cuộc sống ấy vậy mà mọi người đều nghĩ sai.
Một đêm trăng sáng, tròn vành vạnh. Cây hoa đào nay đã nở rộ trong sân, mùi hương thơm ngát thoang thoảng mê đắm lòng người. Một sợi dây thừng được bện chắc chắn được cột ngay cành cây to. Và cuối cùng là một xác người lơ lửng.
Rui đã tự sát.
Cô không thể nào tha thứ cho hành động của mình và cô cũng không thể nào sống cuộc đời nhục nhã này. Cách giải thoát bản thân là chết đi, chỉ có chết đi cô mới nhẹ nhõm.
Sáng hôm sau, người làm mới tá hỏa phát hiện ra xác cô. Cô chết nhắm mắt, nở nụ cười an nhiên như chỉ đang ngủ. Có lẽ cô sẽ rất bình yên sau hôm nay.
Tin đồn lan truyền nhanh chóng về một tên béo cầm đầu một gia tộc bên Úc vừa bị ám sát dã man, hiện nay vẫn chưa tra ra được dấu vết của tên sát thủ.
“Làm tốt lắm, Kyo.”
“Không có gì, ông chủ.”
“Từ giờ cậu đừng bảo vệ ta nữa.”
Kyo thoáng sững người, không lẽ ông chủ muốn sa thải cậu ư?
“Cậu đi theo Yuki đi. Con bé cần cậu hơn ta.”
“Nhưng mà, ông chủ…”
“Ta biết cậu thích Yuki rồi, Yuki bị như vậy ngoài ta đau lòng ra thì còn có cậu. Nếu cậu dám bỏ thời gian ra để chăm sóc và ở cạnh nó trong giai đoạn này thì ta tin cậu sẽ chiếm được cảm tình. Con gái ta nuôi bao năm, giờ ta tin cậu dù cho sau này nó có chấp nhận cậu hay không thì liệu cậu có ở bên nó?”
“Có.”
“Cậu có thể sẽ bị phụ lòng.”
“Vậy cũng được ạ, miễn là bên cạnh bảo vệ cô ấy. Tôi cảm ơn ông chủ.”
“Ừ đi nghỉ ngơi đi rồi qua chỗ Yuki.”
Hiro cũng đã có tuổi, ông không thể lúc nào cũng kè kè bên con gái, cũng vì một phút sơ suất mà con bé lâm ra tình cảnh này. Người làm cha như ông xót xa và đau lòng biết bao nhiêu.
Về phần Rui, vài ngày sau hôm đó người của Lâm Thiên Khang lập tức tìm đến.
“Cô gây chuyện gì, ắt phải trả.”
“Vâng tôi trả hết, tôi hứa là tôi sẽ làm hết miễn sao đừng làm hại tiểu thư của tôi là được.”
“Vậy được, tôi xin phép đưa cô ấy đi thưa ngài Hiro.”
“Rui,…con cẩn thận nhé.”
Rui cũng bị trải nghiệm thứ thuốc đó để cô ra hiểu thế nào là sự ngu ngốc của mình. Vương Hàn ném cô ta vào một căn phòng toàn đàn ông, mắt của bọn họ như thú dữ nhìn chằm chằm vào cô.
“Rui, đây là thứ mà cô phải trả. Trả cho tội bỏ thuốc Lâm Thiên Khang và cả trả cả cho tiểu thư của cô. Lão đại sẽ không ra mặt mấy chuyện như này nhưng tôi sẽ ra mặt thay. Sự trừng phạt thích đáng nhất là gieo nhân nào gặp quả đó.”
Rui chỉ đưa mắt nhìn Vương Hàn mà rơm rớm nước mắt. Dù cả đời cô ta có sống tốt hay tốt bụng như thế nào thì chỉ cần cái suy nghĩ đó lóe lên là cô ta đã phải trả giá. Đó là cách vận hành của hắc đạo, suy nghĩ cẩn thận trước khi làm.
Rui bị hành như chết đi sống lại giữa bọn thú dữ. Thân thể tê dại, đôi mắt vô hồn để mặc bọn chúng xấu xé ăn thịt cô. Vương Hàn đã dặn làm gì làm phải để cô sống nên sự nhục nhã này còn ám ảnh cô dài lâu hơn. Cái giá cô ắt phải trả cho những hành động đê hèn của mình.
Chỉ một ngày sau, Rui đã được đưa về gia tộc Haruma. Chúng chừa cho cô sống, một cuộc sống nhục nhã chẳng thể xóa bỏ. Hiro nhìn cô cũng xót xa nhưng chuyện tới nước này ông không thể ra mặt nữa.
Mọi người cứ tưởng miễn là Yuki còn sống thì dù Rui có trải qua chuyện gì cũng sẽ sớm ổn định lại cuộc sống ấy vậy mà mọi người đều nghĩ sai.
Một đêm trăng sáng, tròn vành vạnh. Cây hoa đào nay đã nở rộ trong sân, mùi hương thơm ngát thoang thoảng mê đắm lòng người. Một sợi dây thừng được bện chắc chắn được cột ngay cành cây to. Và cuối cùng là một xác người lơ lửng.
Rui đã tự sát.
Cô không thể nào tha thứ cho hành động của mình và cô cũng không thể nào sống cuộc đời nhục nhã này. Cách giải thoát bản thân là chết đi, chỉ có chết đi cô mới nhẹ nhõm.
Sáng hôm sau, người làm mới tá hỏa phát hiện ra xác cô. Cô chết nhắm mắt, nở nụ cười an nhiên như chỉ đang ngủ. Có lẽ cô sẽ rất bình yên sau hôm nay.