Chương : 1
Chương 1: Đồ vô dụng
“Giang Bắc Minh, cậu bê cơm ra xó khác ăn đi, bàn này của chúng
tôi không có chỗ cho cậu!”
“Đúng rồi đấy, cậu nhìn lại cậu mà xem, cậu và Trần Nhất Luân
đều là con rế nhà họ Thấm chúng tôi nhưng sao lại có chênh lệch lớn
như vậy hả? Loại người vô dụng như cậu không biết xấu hổ hay sao
mà còn ngồi đây ăn cơm hả? Đúng là đồ mặt dày!”
“Trần Nhất Luân còn nhỏ hơn cậu hai tuổi, vậy mà giờ người ta đã
là bác sĩ trưởng khoa rồi, còn cậu thì sao? Đến công việc cũng chưa
tìm được!”
“Ai lại nói Giang Bắc Minh không có công việc vậy? Người ta ở
nhà nấu cơm, giặt giũ, lau nhà tưới hoa, ôi, đó cũng là công việc đấy
thôi”
“Thật không hiểu nổi tại sao lúc trước anh cả và chị dâu lại gả
Thanh Lan cho loại người vô dụng như thế này, cả ngày chỉ biết ăn
chơi nhảy múa. Gả cho cậu đúng còn chẳng bằng gả cho một tên ăn
mày!”
Giang Bắc Minh nhìn tất cả những người ở đây, anh thực sự muốn
đánh người!
Anh sống lại rồi.
Nhưng Giang Bắc Minh cảm thấy rất khó chịu.
Vì anh sống lại trong thân xác của một kẻ vô dụng.
“Chủ nhân cũ của thân xác” này có một cô vợ tên là Thấm Thanh
Lan, dung mạo xinh đẹp, dáng người muốn cong chỗ nào có chỗ nấy
như tiên nữ, khí chất tựa nữ vương, lại còn giàu có.
Vì Thấm Thanh Lan là tống giám đốc công ty của tập đoàn nhà họ
Thẩm, trong tay cô cũng phái có mấy nghìn tỷ đồng!
Cô cùng tên chủ cũ của thân xác này kết hôn đã được gần một
năm.
Nhưng cũng làm trò cười cho bàn dân thiên hạ gần một näm.
Mỗi tháng vào ngày này nhà họ Thấm đều tụ họp lại với nhau ăn
cơm gia đình, cho dù có bận rộn đến đâu thì cả nhà cũng phải vẽ nhà
cũ ăn cơm cùng với ông cụ Thẩm.
Giang Bắc Minh luôn là trò cười trong bữa cơm gia đình này.
Điều khiến Giang Bắc Minh nghĩ mãi không thông là chủ nhân cũ
của cái thân xác này cũng quá khiêm nhường rồi đấy, bị người khác
chế nhạo, cười cợt như thế tận mười một tháng, cho dù có là người
gỗ mà bị kích đếu như vậy thì cũng phải có chút hành động khác rồi
chứ?
Nhưng tên này thì sao? Vẫn ăn chơi nhảy múa mỗi ngày, thời gian
còn lại thì quét dọn nhà cửa, giặt giũ quần áo rồi nấu cơm. Choáng
thật! Đúng là một người đàn ông của gia đình, y như một bà nội trợ nhỏ
Thật ra, khi Giang Bắc Minh sống lại trong thân xác tên này, anh
cảm thấy thể diện của mình coi như mất sạch rồi.
“Chú à, thím à, hai người đừng nói như vậy” Đúng lúc ấy, Trần
Nhất Luân đứng ra lên tiếng.
Anh ta là chồng của em họ Thấm Thanh Lan, mấy ngày hôm trước
được đặc cách thăng chức lên làm bác sĩ trưởng khoa. Hôm nay ở
bữa cơm gia đình của nhà họ Thấm này, ai nấy đều khích lệ anh ta,
tán thưởng anh ta khiến cả người anh ta lâng lâng như ở trên mây vậy.
“Mỗi người có một chí hướng riêng, anh Minh thích làm mấy việc
nội trợ nấu cơm giặt giũ, điều này cũng không thể trách anh ấy được.
Hơn nữa, chị cả cả ngày đều ở bên ngoài bận bịu lo công việc sự
nghiệp, về đến nhà đã có người chuẩn bị cơm ngon canh ngọt, quần
áo tươm tất cho chị ấy. Kể ra đó cũng là một loại hạnh phúc”
Những lời Trần Nhất Luân nói ra nghe đúng là rất êm tai đấy,
nhưng người bình thường đều có thể nghe ra trong những lời này rõ
ràng có ý coi thường Giang Bắc Minh.
“Mọi người cảm thấy mấy chuyện này rất vui phải không?” Thẩm
Thanh Lan đang ăn cơm bỗng dừng lại, đôi đũa trong tay đập mạnh
lên bàn rồi nhìn mọi người nói: “Cho dù có thế nào thì Giang Bắc Minh
ủng là chồng của con. Nếu mọi người còn nói như vậy thì những buổi
tụ họp gia đình như này, con sẽ không tham gia nữa!”
Tuy là ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng cô thì càng
thêm chán ghét Giang Bắc Minh. Bị người ta chế nhạo cười cợt lâu
như vậy mà anh chả có phản ứng gì, thật sự không để ý đến thế diện
của mình sao?
“Được rồi, được rồi. Mấy đứa đều bớt nói vài câu đi” Lúc này, ông
cụ nhà họ Thấm – Thẩm Văn Bác xua tay rồi nói: “Trần Nhất Luân,
cháu đến xem giúp ông một chút, mấy ngày nay ông luôn cảm thấy
cái lưng của thân già này đau dữ dội. Bây giờ cháu đã là bác sĩ trưởng
khoa rồi, xem thử xem có cách nào trị hay không?”
“Trần Nhất Luân là trưởng khoa, hơn nữa lại còn là được đặc cách
thăng chức, tất nhiên là có chuyên môn rất giỏi rồi ạ” Mẹ vợ của Trần
Nhất Luân cũng chính là thím của Thấm Thanh Lan đắc ý nói.
“Nhất Luân, con cũng là con rế của nhà họ Thấm, mau qua khám
thử cho ông nội, giúp ông nội giảm đau một chút. Người có tài đúng
là không giống với những kẻ khác. So với cái tên vô dụng chỉ biết
khiến người khác cảm thấy khó chịu kia thì tài giỏi hơn nhiều!”
Lúc nói chuyện lại có người đưa mắt liếc nhìn về phía Giang Bắc Minh.
Dường như trong buối tụ họp của nhà họ Thấm thì bất kì chủ đề gì
cũng có thể đề cập đến việc Giang Bắc Minh vô dụng
*Ức hiếp người quá đáng!”
Giang Bắc Minh tức khắc muốn nối giận.
Mặc dù anh không phải đối tượng bị bọn họ mỉa mai nhưng bây
giờ anh đang sống lại trong thân xác của cái tên này, cho nên mắng
anh ta chính là mắng anh. Lúc trước Giang Bắc Minh không cần thể
diện, nhưng anh thì cần!
“Mọi người đừng so sánh cháu với anh Bắc Minh như thế. So sánh
như vậy khiến cháu cảm thấy rất mất mặt, cho dù có so sánh thì cũng
phải so sánh với người tài năng như cháu chứ” Trần Nhất Luân đứng
dậy vừa cười ha ha vừa nói: “Ông nội, đế cháu khám cho ông”
Trần Nhất Luân nói xong thì đi về phía Thấm Văn Bác.
Lúc này, mặt mày Thấm Thanh Lan và bố mẹ cô đều sa sầm
xuống, trông vô cùng khó coi.
Người con rế này đúng là quá hèn nhát. Chỉ cần có chút tài năng
thôi thì đã không tới mức mỗi lần tới ăn cơm đều bị người ta mỉa mai
như vậy.
“Ông nội, bệnh đau lưng này của ông là do ông thường xuyên ngồi
luyện chữ, lâu ngày như vậy dần dần sẽ thành bệnh. Sau này ông nên
đi lại hoạt động nhiều hơn” Trần Nhất Luân cười nói: “Ông đến đây
nào, đứng dậy để cháu hướng dẫn ông một số động tác. Cháu đảm
bảo sau khi tập xong thì lưng của ông sẽ lập tức thoải mái hơn nhiều”
*Được!” Ông cụ Thấm cười hà hà rồi đứng dậy cùng Trần Nhất
Luân thực hiện động tác.
“Chỉ sợ là sau khi tập xong mấy động tác này thì đến đứng ông
nội cũng chả đứng được nữa”
Ngay sau khi Trần Nhất Luân cùng ông cụ tập được hai động tác
thì một giọng nói vang lên.
Mọi người quay đầu lại nhìn thì nhận ra người mới mở miệng nói
chuyện là Giang Bắc Minh.
“Giang Bắc Minh, cậu có ý gì?” Thím của Thẩm Thanh Lan lập tức
sa sầm mặt xuống quát Giang Bắc Minh: “Bản thân cậu đã vô dụng
không có một chút tài năng nào, lại còn dám chất vất Nhất Luân nhà
chúng tôi sao?Loại người như cậu đúng là lòng dạ hẹp hòi, bản thân
đã kém cỏi còn đố kị với người tài giỏi hơn mình!”
“Giang Bắc Minh, anh không nói không được sao?” Sắc mặt Thẩm
Thanh Lan cũng rất khó coi, cô nhìn về phía Giang Bắc Minh khẽ
mắng. Lúc người ta giêu cợt thì anh không phản bác lại câu nào, bây
giờ lại đi nói xấu người khác. Như vậy chỉ khiến anh thêm mất mặt mà
thôi.
“Nếu mọi người không tin, vậy coi như tôi chưa nói gì” Giang Bắc
Minh nhún nhún vai, tỏ vẻ sao cũng được. Dù gì thì anh cũng là bậc
tiên tôn sống lại. Mặc dù sau khi sống lại thì phần lớn phép thuật của
tiên giới đã mất đi, nhưng tri thức thì vẫn còn ở trong đầu.
Nếu đã là tiên, thì đương nhiên cấu tạo cơ thể con người anh nắm
rõ như trong lòng bàn tay, tự xưng là thần y cũng tuyệt đối không quá
đáng chút nào.
Ông cụ Thẩm này đau lưng là vì phần xương sống của ông ta có
hai đốt bị chệch, chứ không phải vì ngồi lâu mà dẫn đến đau lưng
Nếu như ông cụ tập theo mấy động tác kia thì sẽ khiến chỗ xương bị
chệch càng trở nên nghiêm trọng hơn. Như vậy thì có muốn đứng
cũng không đứng thắng nối.
“Ha ha..” Trần Nhất Luân bổng nhiên cười vang rồi nói: “Có loại
người bản thân không có tài năng gì nhưng lại thích chất vất nghỉ ngờ
người khác. Ông nội à, cháu là chuyên gia trong lĩnh vực này. Ông cứ
làm theo cháu, nếu như đúng như kẻ vô dụng này nói thì tên cháu sẽ
viết ngược!”
Đương nhiên ông cụ Thấm sao có thế tin lời của Giang Bắc Minh
Ông vẫn tập dựa theo động tác của Trần Nhất Luân
Nhưng mà… Chưa tới nối ba phút
“Đau..”
Một tiếng cạch, theo đó là một cơn đau truyền đến từ trên lưng
ông cụ. Vẻ mặt ông vô cùng khố sở cố gắng chống tay vào ghế. Cơn
đau ngày một nặng hơn, từng giọt mồ hôi như hạt đậu đã sớm xuất
hiện trên khuôn mặt.