Chương 57
Sáng hôm sau, Mật Nhiên dậy sớm uống sữa vì đói, thấy Kiều Dương sửa soạn đi làm nên không ngủ tiếp mà làm cái đuôi nhỏ bám theo anh. Cho đến khi lên bàn ăn, cô nhóc lại nhiệt tình bóc rau trong dĩa salad đút anh ăn, miệng liên tục “nhăm nhăm” minh họa. Kết thúc bữa sáng, Kiều Dương ra đến cửa để chuẩn bị đi làm, Mật Nhiên đang chơi cùng ông bà nội liền bật dậy chạy theo, bám víu đòi anh bế. Kiều Dương bế Mật Nhiên lên ôm hôn một cái rồi thả xuống, nhưng cô nhóc lại bấu lấy áo anh không chịu buông. Hà Mật Khuê tiễn Kiều Dương, thấy Mật Nhiên ôm anh liền vươn tay ra bế, mềm giọng dỗ ngọt: “Vào nhà cho bố đi làm, chiều bố về nha.” Mật Nhiên đẩy tay Hà Mật Khuê ra, một tay vòng ôm cổ Kiều Dương, một tay giơ lên vẫy vẫy chào tạm biệt cô: “Bái bai…” Kiều Dương cùng Hà Mật Khuê bật cười bất lực, cô lần nữa vươn tay nhưng lại bị cô nhóc tiếp tục gạt bỏ, bàn tay nhỏ càng vẫy một cách mạnh mẽ: “Bái bai!” Mật Nhiên bám khư khư lấy Kiều Dương đòi theo, đến khi ông nội ra mặt dụ ngọt dẫn qua nhà ông cố chơi thì cô nhóc mới miễn cưỡng buông tay cho anh đi làm. Kiều Dương vừa đi không lâu, cả nhà cũng sửa soạn qua nhà Kiều lão gia. Đến nơi, nghe người giúp việc báo Kiều lão gia ngồi cùng một vài người bạn già bên công viên của nhà đánh cờ, bố Kiều Dương bể Mật Nhiên sang tìm. Từ xa thấy Kiều lão gia, Mật Nhiên đã lớn tiếng gọi: “Có!” Nghe tiếng gọi quen thuộc, Kiều lão gia đang tập trung đánh cờ liền ngẩng đầu, nhanh chóng đứng dậy cười vui vẻ thành tiếng đi đến bế Mật Nhiên qua tay mình. Những người bạn của Kiều lão gia mỗi lần thấy Mật Nhiên đều suýt xoa khen ngợi, có người dù bị cự tuyệt nhiều lần nhưng cứ gặp lại vẫn không nhịn được ngỏ lời: “Lão Kiều, cháu trai tôi càng lớn càng ngoan, xứng làm cháu rể ông lắm đấy, ông thử cân nhắc xem sao.” Còn chưa suy nghĩ, Kiều lão gia đã phũ phàng từ chối: “Tôi nói rồi, cháu gái nhà này không gả!”. KC Ông lão vừa rồi thở ra, kiên nhẫn thuyết phục: “Ông cũng đâu thể giữ con bé đến cả đời.” Kiều lão gia cười lạnh, dứt khoát phản kích: “Sao không giữ được? Tôi còn thở thì đừng hòng có đứa con trai nào tiếp cận nó. Còn nếu tôi chết, tôi cũng làm ma về bẻ cổ đứa nào dám động vào cháu gái tôi!” Những người có mặt chỉ biết cười, hoàn toàn không có cách nào cãi lại Kiều lão gia. Cả ngày chơi đùa chán chê, buổi chiều trước khi về còn được ôm dưa hấu mới thu hoạch về, Mật Nhiên giành cầm túi đựng dưa kéo xềnh xệch trên sàn do không khiêng nổi. Tuy rằng có dưa hấu yêu thích, nhưng cô nhóc vẫn không quên mang theo bánh ông cố mua mang về chia cho Kiều Dương. Từ nhà Kiều lão gia trên đường ghé đến bệnh viện đón Kiều Dương, bố mẹ anh để Hà Mật Khuê và Mật Nhiên vào trong về cùng anh, còn hai ông bà về nhà trước. Mật Nhiên ôm hộp bánh ngọt trong tay, tung tăng bước đi phía trước Hà Mật Khuê vào sảnh chính. Cô nhóc đi đến đâu đều được nhân viên và đồng nghiệp trong bệnh viện của Kiều Dương gọi chào. Mặc dù gặp nhiều người lạ, Mật Nhiên không chút sợ sệt, ngược lại còn vẫy tay chào ngược lại. “Con gái!” Phía xa vừa nhìn thấy cháu gái, Hà Tố Như vui mừng nhanh chân đến gần ôm chầm lấy Mật Nhiên cho thỏa nhớ mong. Từ hồi Mật Nhiên được ba tháng, Hà Tố Như đã cùng Vĩ Hào kết hôn, hiện tại cũng đã mang thai năm tháng, thời gian phải lo cho gia đình riêng chiếm hầu hết ngày giờ. Mật Nhiên khi thấy chiếc bụng to tròn của Hà Tố Như cũng biết mà chỉ tay nói: “Em bé…” “Di sinh em bé cho Mật Nhiên trông nhé?” Hà Tố Như sờ bụng mình hỏi. Không rõ Mật Nhiên có hiểu hay không, nhưng nghe Hà Tố Như nói xong cô nhóc liền bật cười hớn hở. Đã tới giờ tan làm, Vĩ Hào từ chỗ khác đến, thấy Hà Tố Như ngồi quỳ trên sàn liền bước đến đỡ cô nàng đứng lên. Thấy Mật Nhiên, anh chàng dụng ý nói: “Càng lớn càng giống y như bố nhỉ.” Giọng điệu Vĩ Hào có ý mỉa mai, ắt hẳn từ chuyện làm đồng nghiệp ở bệnh viện và làm anh em rể ở nhà với Kiều Dương đã có điều khiến anh chàng cay cú. Trò chuyện thêm vài câu, Vĩ Hào và Hà Tổ Như có hẹn nên ra về trước, Hà Mật Khuê và Mật Nhiên lại tiếp tục đến phòng khám riêng của Kiều Dương. Không cần ai dẫn, Mật Nhiên đi nhiều lần quen đường, theo lối cũ đến thẳng phòng khám của Kiều Dương. Đến nơi cửa phòng mở, Mật Nhiên đứng ngoài cửa dõi theo Kiều Dương bên trong cởi áo blouse chuẩn bị tan làm. Lúc xoay người lại, bắt gặp Mật Nhiên đứng ngoài cửa đứng chờ, Kiều Dương tự động nở nụ cười ngọt ngào khom người xuống, cất giọng nịnh ngọt: “Đến đón bố hả?” Không một giây chần chừ, cô nhóc lập tức chạy lao vào vòng tay anh, theo sau là tiếng cười mềm mại phát ra. Kiều Dương ôm Mật Nhiên rời khỏi phòng khám, đến chỗ Hà Mật Khuê bên ngoài đợi. Còn cách một khoảng ngắn, anh giơ tay ôm cô vào người, vừa mới chu môi định hôn cô thì một bàn tay bé xíu bỗng chặn miệng anh lại, kéo đầu anh nghiêng qua một bên. Kiều Dương gỡ tay Mật Nhiên đang che miệng anh ra, mở lời xin xỏ: “Bố hôn mẹ một cái.” Mật Nhiên nghĩ nghĩ gì đó, chợt dùng lòng bàn tay áp lên môi anh rồi lại tự áp lên môi mình, sau cùng mới áp lòng bàn tay qua môi Hà Mật Khuê. Giúp bố mẹ “hôn gió qua trung gian” xong, cô nhóc nhướng mày tinh ranh nói: “Xong rồi…” Hà Mật Khuê và Kiều Dương lặng lẽ nhìn nhau cười bất đắc dĩ. Kiều Dương một tay bế Mật Nhiên, một tay nắm tay Hà Mật Khuê cùng ra về. Trên mỗi bước chân, lướt qua bao ánh mắt ngưỡng mộ, hình tượng bác sĩ Kiều ấm áp vẫn như trước, giờ đây càng thêm trưởng thành mang đến cảm giác an toàn. Ngày để Hà Mật Khuê lợi dụng lấy “giống”, ngày quyết định kiên trì cùng cô giữ vững mối quan hệ, Kiều Dương đã đoán trước được cả hai sẽ rung động với đối phương. Không cần môn đăng hộ đối, không cần ở cùng một tầng mây, không cần xứng đôi vừa lứa, Kiều Dương vẫn chọn Hà Mật Khuê đi cùng anh đến cuối đời. Bởi tư tưởng đòi hỏi càng cao, hiện thực diễn ra càng đau. Không cần yêu quá cuồng nhiệt, chỉ cần trong tim biết nghĩ cho đối phương, chấp nhận hạ bớt cái tôi để vun vén cho gia đình. Và kể cả khi ban đầu xuất phát vì lợi dụng, dám làm dám chịu mới có tư cách giành lấy hạnh phúc cho riêng mình. Hết