Chương 45: “Em Muốn Ăn Cơm Hay Ăn Cháo?”
Kiều Dương lên giường nằm lại, kéo Hà Mật Khuê ôm vào lòng. Anh nhướng nửa người trên, vuốt gọn tóc Hà Mật Khuê ra sau đầu để không vướng víu lên mặt cô lúc ngủ. Sau cùng, anh chủ động nắm tay cô gác qua eo anh. Hà Mật Khuê thoải mái hưởng thụ sự dịu dàng Kiều Dương mang đến, cảm giác khó chịu trong người cũng dần vơi đi. Trên người Kiều Dương thông thường luôn mang theo mùi nhàn nhạt của thuốc khử trùng, nhưng ngoài ra còn có mùi cơ thể dịu nhẹ thoang thoảng dễ chịu. Hà Mật Khuê vùi mặt vào cổ Kiều Dương, bụng no ấm, ngửi được mùi quen thuộc đầu óc liền thư thả, chỉ tầm mười phút sau cô đã rơi vào giấc ngủ sâu. Suốt mười mấy phút, Kiều Dương dù mệt mỏi vẫn chống chọi với cơn buồn ngủ. Anh nhắm hờ mắt, đợi qua một lúc, để ý hơi thở của Hà Mật Khuê đều đều, xác nhận cô đã ngủ anh mới cẩn thận dịch chuyển tay, cầm lấy điều khiển tắt đèn. Hôm sau Kiều Dương phải tham dự cuộc hội thảo, dự kiến cuộc họp sẽ kéo dài cả ngày. Hà Mật Khuê vì không muốn anh bận tâm quá nhiều nên hầu hết thời gian đều ở trong phòng, hạn chế ra ngoài tránh va vấp chuyện chẳng may. Trọn vẹn một buổi sáng, trong phòng Hà Mật Khuê ôm máy vẽ hết ngồi rồi nằm, cứ cách nửa tiếng lại đi lấy đồ ăn vặt Kiều Dương để sẵn trên bàn trà ăn cho đỡ buồn miệng. Canh đến gần mười một giờ rưỡi Kiều Dương sẽ được nghỉ trưa, Hà Mật Khuê tranh thủ chỉnh tề lại quần áo, cầm theo ví tiền và điện thoại bỏ vào túi nhỏ đeo chéo màu lam, xỏ giày lười ra ngoài. Cuộc hội thảo diễn ra ngay trong phòng hội nghị của khách sạn dưới lầu, Hà Mật Khuê di chuyển bằng thang máy xuống, hỏi tiếp tân chỗ cụ thể rồi lại tung tăng đi tìm chờ Kiều Dương. Ở trước phòng hội nghị đóng kín cửa, Hà Mật Khuê đứng ở phía xa xa đi qua đi lại chờ đợi. Chỉ tầm năm phút sau, cánh cửa gỗ bật mở, từng tốp người lần lượt bước ra. Hà Mật Khuê chăm chú dõi mắt tìm bóng dáng của Kiều Dương, chẳng mấy chốc vóc dáng cao ráo nổi bật giữa đám đông cũng xuất hiện trong tầm mắt. Kiều Dưỡng mải mê trò chuyện với Vĩ Hào và người đồng nghiệp nam đi chung nên không chú ý về phía Hà Mật Khuê bên này. Ngay khi cô vừa nhấc chân định tiến gần đến chỗ anh thì cùng lúc, Gia Hân không còn bị nhóm người đi trước che khuất, hình ảnh cô gái ấy vẫn luôn đi song song cùng Kiều Dương lọt vào mắt Hà Mật Khuê. Không rõ vô tình hay hữu ý, Gia Hân bỗng giơ tay chỉnh lại cổ áo sơ mi của Kiều Dương, anh mải lo nói chuyện đến khi có sự động chạm mới xoay đầu nhìn người bên cạnh. Mà ngay giây phút này, khung cảnh “tương tác” của Kiều Dương và Gia Hân dưới ánh mắt Hà Mật Khuê chính là đưa đẩy nhau. Nét mặt cô đanh lại, hai bàn tay siết chặt rồi lại vội buông ra, tránh có hành vi không hay nơi công cộng. Lúc Kiều Dương nhìn thấy Hà Mật Khuê, trên môi anh tự động hiện lên nụ cười, đôi chân dài thẳng tắp từng bước lớn tiến về chỗ cô đang đứng. Khoảng cách vị trí giữa cả hai dần thu hẹp, khi còn cách tầm một mét, Kiều Dương đã dang rộng hai tay ôm lấy Hà Mật Khuê, sau đó chuyển xuống nắm tay cô. Trước mặt người khác, Hà Mật Khuê bên ngoài mỉm cười tình cảm, nhưng sâu trong ảnh mắt lại thấp thoáng tia tức giận dành riêng cho anh. Ngay khi khuất tầm mắt người khác, cô lập tức rút mạnh tay về, tỏ rõ thái độ không vui ra mặt. Đối với phản ứng bất ngờ của Hà Mật Khuê, Kiều Dương đứng hình mất vài giây, có điều rất nhanh nhận thức được lý do cô bỗng giận dỗi. Anh cười khổ, cố kéo tay Hà Mật Khuê đang nhét trong túi áo khoác ra để nắm, bất lực phân trần: “Anh vô tội, anh đâu có biết người khác động vào mình” Hà Mật Khuê dùng lực ghì tay trong túi áo không cho Kiều Dương kéo ra, gằn thấp giọng điệu bóng gió mỉa mai: “Vậy anh để người ta cởi đồ anh ra... ăn thịt anh rồi lúc đó hẵng biết!” Kiều Dương không nhịn được bật cười thành tiếng, mềm giọng dỗ dành: “Xin lỗi mà, từ nay anh chỉ để em động vào anh thôi, được không?” “Không! Em không thèm động vào anh nữa, anh tự đi mà động, không thì bảo “người quen” động cho anh” Hà Mật Khuê dù cố cỡ nào cũng đấu sức không lại Kiều Dương, bàn tay giấu trong áo bị anh kéo ra nắm chặt. Giữa lúc giằng co tay nhau, người nắm và người không cho nắm, Kiều Dương bất ngờ khom người hôn lên bàn tay cô. Hành động của Kiều Dương hoàn toàn ngoài dự đoán của Hà Mật Khuê, cô không khống chế được mà bật cười, hình tượng mặt lạnh nghiêm túc vừa nãy bay sạch trong tức khắc. Thấy được nụ cười của Hà Mật Khuê, Kiều Dương kéo cô đứng ngay ngắn lại, vừa ôm vai vừa cưỡng ép cô bước đi theo anh. “Anh cho em ngầu quá năm phút được không?” Hà Mật Khuê không cam tâm nhăn nhó trách móc. “Không được.” Kiều Dương dứt khoát cự tuyệt: “Áo tưởng sức mạnh quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến thần kinh đấy cô bé nhà tôi” Hà Mật Khuê vừa tức vừa buồn cười, cười trong cơn tức lại dẫn đến ho sặc sụa. Kiều Dương bên cạnh thở dài bất đắc dĩ, nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô. Vì thời gian nghỉ trưa không nhiều, hầu hết mọi người đều dùng bữa ở ngay trong nhà hàng của khách sạn. Chọn một bàn gần cửa sổ cho thoáng đãng, Hà Mật Khuê theo Kiều Dương ngồi cùng bàn Với Vĩ Hào, Gia Hân và thêm hai người bạn chung cùng ngành với anh. Nhân viên mang Menu ra, Kiều Dương vừa lật trang chọn món, vừa lên tiếng hỏi Hà Mật Khuê đang lơ đễnh nhìn khu vườn của khách sạn bên ngoài cửa sổ. “Em muốn ăn cơm hay ăn cháo?” Hà Mật Khuế xoay đầu lại, mặt hơi hất lên, ý tứ qua lời nói có phần nịnh bợ: “Làm gì có ai nấu cháo ngon hơn anh để ăn chứ.”