Chương : 20
Sáng ngày hôm sau, chuyện đầu tiên Lương Chân Chân làm sau khi tỉnh lại chính là vọt vào phòng tắm rửa sạch tất cả dơ bẩn trên người, nhưng cho dù cô có tắm rửa ra sao, một màn xảy ra tối hôm qua đều hiện rõ trước mắt, nhất là những mảng xanh mảng tím trên người, càng nhắc nhở trên người cô có bao nhiêu dơ bẩn.
“Hức hức. . . . . . Hu hu. . . . . .” Cô ngồi xổm người xuống cuộn mình, mặc cho nước nóng chảy trên người, bi thương trong lòng lan tràn ra.
Nếu như nói khuya ngày hôm trước hoan ái với ác ma là bất đắc dĩ, là vì phí phẫu thuật cho mẹ Diệp, như vậy tối hôm qua là gì đây?
Tại sao người đàn ông này không chịu bỏ qua cho mình, phụ nữ trên đời này rất nhiều, cả đống người còn xinh đẹp hơn cô, tại sao cố ý tìm cô?
Cô như vậy, còn có tư cách gì có được tình yêu đây?
Không biết là nước mắt hay nước từ vòi sen chảy xuống, tầm mắt của cô dần dần mơ hồ, cô không nhịn được nữa lớn tiếng khóc. . . . . .
Sau khi ăn mặc chỉnh tề ra ngoài, cô mới nhìn thấy tấm chi phiếu trên bàn, năm trăm vạn, nhưng không hề khiến cô vui lên được, không thèm nhìn tới liền trực tiếp đi ra khỏi cửa phòng.
Cô không muốn, một chút cũng không muốn, nếu như cầm tiền, anh ta sẽ thật sự xem mình là loại phụ nữ bán mình, nói không chừng lần sau còn đến tìm mình, không thể! Tuyệt đối không thể lấy!
Chuyện tối ngày hôm qua xem như là bị chó điên cắn đi, cô không bao giờ muốn có lần thứ ba nữa!
Nhưng những chuyện này cũng chỉ là ý nghĩ ngây thơ của cô, con mồi mà Đằng Cận Tư nhìn trúng há để cho cô nói không?
*****
Cao ốc trụ sở chính của tập đoàn Đế Hào Tư, trên tầng 68 bên trong phòng làm việc xa hoa của tổng giám đốc.
Giờ phút này bốn người đàn ông đẹp trai trẻ tuổi đang ngồi trong phòng, người cà lơ phất phơ đang nghiêng người dựa vào trên ghế sa lon bằng da là Tứ thiếu Mạc Đông Lăng, hiện đang đảm nhiệm cái ghế CEO của giới giải trí danh tiếng, là đại thiếu gia phong lưu phóng khoáng.
Có thể so sánh với Phan An (*), khôi ngô tuấn tú, trời sinh một đôi mắt đào hoa, luôn cười như không cười, làm cho người khác đoán không ra rốt cuộc anh ta đang suy nghĩ gì.
(*):Phan An (tên khác là Phan Nhạc), là người Hà Nam, sống vào thời Tây Tấn, được xem như một kỳ nhân của lịch sử Trung Quốc cổ đại. Phan An dung mạo rất đẹp, tinh thần và bản lĩnh cũng được ca ngợi, trong dân gian có câu: “mặt tựa Phan An” để miêu tả những người đàn ông đẹp.
Người đàn ông lười biếng tùy ý dựa vào cửa sổ, có một đôi mắt mê ly màu xanh nhạt, lúc nhíu mày, mênh mông sóng nước, khí chất ôn hoà khiến người khác sinh ra cảm giác thân thiết, gương mặt như tiểu thiên sứ chính là Nam Hoa Cẩn, mọi người gọi là Tam thiếu, thật ra thì người quen của anh đều biết, anh không hề dịu dàng, ngược lại là ——hóa thân gian ác.
Nhà thiết kế thời trang nổi tiếng ở Paris, trên thế giới có vô số cửa hàng ‘Phi Sắc’ do anh mở, trang phục do anh thiết kế đều được tất cả phụ nữ tranh nhau mua.
Người đàn ông đối diện với Tứ thiếu —— Nhị thiếu Nông Dịch Tiêu, là một tên ăn chơi siêu cấp, hưởng thụ tài sản của gia đình, gương mặt lịch sự luôn cười nhạt, hai chân chồng lên nhau đặt lên trên bàn hội nghị, thỉnh thoảng ngước mắt, có một loại sắc bén, khiến cho người khác không dám khinh thường.
Anh là Thiếu Đông Gia của tập đoàn hàng không Hồng Viễn, là một phi công tiêu biểu, khắp nơi trên thế giới đều có dấu chân của anh.
Người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng ngồi trên ghế da ở giữa, ngũ quan (*) như điêu khắc, một đôi mắt đen như mực tựa như hồ sâu lộ ra sự lạnh lùng và uy nghiêm khiếp người, anh chính là Đằng Cận Tư —— Tổng giám đốc của tập đoàn Đế Hào Tư, một trong mười người giàu nhất thế giới.
(*): Ngũ Quan gồm Mắt, Tai, Miệng, Mũi, Mày.
Trời sinh vương giả, vô cùng khí phách và thân phận tôn quý khiến cho người khác không thể xem thường và đắc tội.
Bốn người bọn họ quen biết khi còn đi học, không đánh nhau thì không quen biết, dùng sức mạnh xem ai là lão đại, sau đó theo thứ tự đi lên, cuối cùng người chiến thắng chính là Đằng Cận Tư —— hoàn toàn xứng đáng làm lão đại.