Chương 1
Cổng sắt ngoài sân bị đập ầm ầm, Lâm Dĩ Nhiên nhốt mình trong phòng, cửa sổ đóng chặt, cuối tháng Sáu ở trong phòng nóng đến ngạt thở.
Lâm Dĩ Nhiên dựa lưng vào cửa phòng, co người lại. Tiếng đập phá cửa liên tục vang lên không ngừng, Lâm Dĩ Nhiên nhắm chặt hai mắt, cả người đổ đầy mồ hôi.
Không biết là nóng hay là do sợ hãi, hay là bởi vì hai ngày không ăn gì khiến thân thể suy yếu, Lâm Dĩ Nhiên chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng nặng trĩu, tầm mắt mơ hồ.
Trong lúc hoảng hốt, cô lại một lần nữa hy vọng vào giờ phút mình đang chìm sâu vào một cơn ác mộng dài đằng đẵng, cuối cùng cũng phải đến lúc tỉnh lại.
Dù sao thì cuộc sống trong một năm này đối với cô mà nói, thực sự giống như một giấc mộng.
Mẹ đột nhiên qua đời khiến cô mất đi mẹ, nếu phải ôm một nỗi sợ hãi không tên ở cùng với người cha dượng nắng mưa thất thường, cô thà quay trở về ngôi nhà thời thơ ấu của mình hơn. Ở đây có một người cha ruột thích uống rượu lại không đứng đắn, nhưng đó là cha ruột của cô. Ít nhất cô không cần phải lo lắng cửa phòng tắm lúc nào cũng không khóa được, cũng không cần phải căng thẳng thần kinh trong lúc đang ngủ.
Ít ra khi ở đây cô sẽ được an toàn. Dù cho ở nơi này khắp nơi đều cũ nát.
Nhưng trước kỳ thi Đại học cha cô đột nhiên biến mất, khiến cho chút an toàn cuối cùng của cô cũng chẳng còn nữa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Cha chỉ gửi tin nhắn cho cô, nói mình có việc phải rời đi một thời gian, bảo cô thi tốt, thi đến một ngôi trường thật xa. Sau đó không còn thấy bóng dáng nữa, chỉ để lại duy nhất một nghìn tệ dưới gối.
Tới hôm nay cha cô đã mất tích nửa tháng, điện thoại tắt máy, tin nhắn cũng không nhắn về. Lâm Dĩ Nhiên không biết ông đi đâu, cũng không biết ông có trở về nữa hay không.
Ba ngày trước bắt đầu có người lại đây phá cửa, bọn họ biết trong nhà có một cô gái, đi vào nhìn quanh một vòng rồi đi ra. Trước khi đi còn bảo cô mau chóng liên lạc với cha, nói nếu như cha cô không về nữa thì đừng trách bọn họ làm chuyện không phải người.
Lâm Dĩ Nhiên không biết họ nói “Chuyện không phải người” là ám chỉ cái gì, nhưng cô rất sợ hãi.
Tiếng xe máy từ xa chạy đến gần vang lên ở trong đêm, vừa đột ngột vừa chói tai.
Khi tới trong đường hẻm thì dừng lại, nghe giống như là dừng ở trước sân. Lâm Dĩ Nhiên căng thẳng ngồi xổm sau cửa, không biết có phải bên ngoài lại có thêm một người tới nữa hay không.
Cô mơ hồ nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói chuyện, nghe không rõ lắm.
Một lát sau, cửa cổng sân bên cạnh có tiếng xiềng xích vang lên cùm cụp, là sát vách có người trở về.
Khâu Hành không để ý những người chặn cửa bên cạnh, mở cửa, đẩy xe máy vào sân.
Đã hơn hai tháng anh chưa về, giờ phút này khắp người bao bọc đầy mồ hôi và bụi bặm, tóc tai lộn xộn. Trong sân chất đống một vài thứ, thau giặt đồ, ghế nhựa, bình nước khoáng, trống rỗng lại mang theo chút uể oải.
Một giờ khuya.
Khâu Hành ở giếng nước bên sân rửa mặt gội đầu, bên cạnh có một cái ghế, mặt trên đặt một cái thau. Trong sân không bật đèn, Khâu Hành ở dưới ánh trăng tắm rất thoải mái, khắp nơi đều là nước. Anh để trần thân trên, phía dưới còn mặc cái quần bụi bẩn lúc nãy. Nước bẩn thuận theo bả vai trượt xuống, chảy qua lưng, chảy qua cánh tay, vẽ lên người anh từng dòng nước uốn lượn.
Tiếng nước vẫn vang lên, có bốn viên đá nhỏ rơi trong sân mà Khâu Hành cũng không để ý tới. Cho đến khi có một viên đá nhỏ lăn tới bên chân anh, Khâu Hành mới cúi đầu liếc nhìn.
Tầm mắt anh từ viên đá nhỏ chuyển tới bên bức tường sân bên cạnh, chỉ có ánh sáng trăng lờ mờ, Khâu Hành híp mắt, cho dù Khâu Hành trước giờ to gan đến mấy thì cũng bị dọa giật cả mình.
Khâu Hành nhìn bên kia vài giây, nghĩ đến mấy người ở trước cổng vừa nãy, không nói gì, chỉ tiếp tục tắm cho xong, tiện tay giội một thau nước bẩn ở trong sân rồi mới lắc lắc nước trên đầu, đi tới.
Lâm Dĩ Nhiên leo lên ghế, cẩn thận nằm bò trên đầu tường, nhìn Khâu Hành xin giúp đỡ.
Lúc Khâu Hành đi tới, cô chỉ chỉ hướng cửa cổng, “Suỵt” một tiếng.
“Nói đi.” Trên mặt Khâu Hành không mang theo biểu cảm gì, đầu tóc còn đang nhỏ nước.
“Anh đưa em ra ngoài được không?” Hai tay Lâm Dĩ Nhiên bám chặt vào tường, giọng nói nhỏ đến mức sắp nghe không rõ, âm sắc phát run. Khoảng thời gian này Khâu Hành vẫn chưa từng gặp cô, hỏi: “Cô là ai?”
“Lâm Duy Chính là cha em.” Mồ hôi Lâm Dĩ Nhiên làm ướt tóc cô, có vài sợi dính trên trán, cô hất tóc ra, để Khâu Hành nhìn rõ cô, lại nhắc nhở, “Lâm Thuyền Nhỏ đây ạ.”
*Thuyền Nhỏ là tên cúng cơm của em Nhiên.
Khâu Hành nhíu mày, có vẻ hơi bất ngờ, nhìn vào mắt cô, hỏi: “Cha em đâu?”
Lâm Dĩ Nhiên lắc đầu, tuyệt vọng nói: “Em không biết…”
Ngoài cổng truyền đến tiếng động lớn, Lâm Dĩ Nhiên lập tức ngồi xổm xuống, một lát sau khi không nghe thấy gì nữa mới đứng lên lại, Khâu Hành vẫn còn ở đó.
“Cha em thiếu nợ à?” Khâu Hành hỏi.
“Chắc vậy.” Giọng Lâm Dĩ Nhiên nghe rất sợ hãi, nhìn ra ngoài cổng, nhìn Khâu Hành xin giúp đỡ: “Ngày nào họ cũng chặn ở đây, em sợ lắm…”
Khâu Hành trầm mặc chốc lát, nói: “Qua đây đi.”
Khu ngoại thành còn chưa được đưa vào phạm vi quy hoạch xây dựng thành phố, cũ kỹ hỗn loạn, không có một ngọn đèn đường nào, ở đây giống như bị thành phố quên lãng, cũng ít có người ở.
Trước hai cánh cửa cổng cũ nát nối liền nhau, có hai người đàn ông dựa vào chân tường, khoanh tay ngủ gật.
Lâm Dĩ Nhiên cố sức leo lên bức tường trong sân, trong quá trình cố gắng không phát ra chút tiếng động nào. Khâu Hành ở bên này đỡ cô xuống, để cô chạm đất nhẹ nhàng.
Tim cô vẫn đang đập kịch liệt, đánh trống ngực, trợn tròn mắt nhìn Khâu Hành.
Khâu Hành hất cằm hướng về phía nhà, ra hiệu bảo cô đi vào.
Trong nhà có mùi ẩm mốc, Khâu Hành mặc quần đùi nằm trên giường ngủ, anh ngủ rất say, dường như rất mệt mỏi. Lâm Dĩ Nhiên không dám rời khỏi căn nhà này, cô ôm chân ngồi ở một góc sô pha, vùi mặt vào đầu gối.
Cô không biết khi nào mình mới tỉnh lại sau giấc mơ hỗn loạn này.
Khâu Hành tỉnh dậy khi trời còn chưa sáng hẳn, anh chỉ ngủ hơn hai tiếng.
Lâm Dĩ Nhiên vẫn không ngủ, Khâu Hành vừa ngồi dậy cô đã lập tức ngẩng đầu nhìn anh.
Khâu Hành nhìn cô, động tác hơi dừng lại, lúc này mới nhớ tới chuyện tối hôm qua. Sau đó cũng không để ý đến cô nữa, tự mình bưng thau ra sân rửa mặt gội đầu.
Tối hôm qua sau khi cô qua đây, Khâu Hành cũng không hỏi cô bất cứ câu nào nữa. Lâm Dĩ Nhiên nhìn anh chằm chằm qua cửa sổ, giống như sợ anh cứ thế mà bỏ đi.
Khâu Hành lại đi vào, tùy tiện lấy một bộ quần áo từ trong tủ ra, áo tay ngắn, quần đùi, cầm sang phòng bên cạnh thay. Lúc đi ra nói với Lâm Dĩ Nhiên: “Em ở đây đợi một chút, đừng đi ra.”
Lâm Dĩ Nhiên gật đầu.
Khâu Hành mở cổng sân, động tác không nhẹ, hai người đàn ông ngồi ở trước cổng mở mắt ra, quét mắt nhìn anh một cái rồi lại nhắm mắt.
Khâu Hành đi tới đi lui vài lần, còn múc thau nước rửa xe máy ở trong sân.
Trời chỉ vừa mới sáng, cũng chính là lúc làm người ta ngủ mê hơn, Khâu Hành đẩy xe ra ngoài rồi lại quay đầu đi vào, động tĩnh của anh nhiều đến nỗi hai tên kia không thèm mở mắt nhìn anh nữa.
Lâm Dĩ Nhiên được Khâu Hành đưa đi bằng cách này, thậm chí Khâu Hành còn chẳng che giấu gì, Lâm Dĩ Nhiên nhẹ nhàng bước ra ngoài leo lên xe ngồi trước, Khâu Hành sải bước theo sau, trước khi đi còn khóa cửa.
Ra khỏi con hẻm, tim của Lâm Dĩ Nhiên đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Tốc độ xe máy rất nhanh, Lâm Dĩ Nhiên bị gió thổi không mở mắt nổi. Hai tay Khâu Hành ở phía sau giữ tay cầm, hơi cúi người xuống, Lâm Dĩ Nhiên cũng không ngẩng đầu lên được.
Cuối cùng Khâu Hành lái xe vào một khoảng sân rộng của một xưởng sửa xe, trong sân đều là xe chở hàng. Có xe chở hàng đang mở tung cửa, bên trong có người đang ngủ, chân duỗi ra ngoài cửa sổ xe, từng tiếng ngáy truyền tới, cộng thêm mùi dầu máy trong sân. Trong buổi sáng sớm như vậy, hiện ra một vẻ thô tháp hài hòa.
Khâu Hành dừng xe máy trước một căn nhà bên cạnh sân, tiện tay ném chìa khóa vào trong cửa sổ đang mở.
Lâm Dĩ Nhiên vẫn luôn đi theo anh, anh quay đầu lại nói với cô: “Em đi đi, lúc này bọn họ chắc là vẫn chưa tỉnh.”
Lâm Dĩ Nhiên không biết mình có thể đi đâu. Thành phố này khiến cô cảm thấy không an toàn, cô không biết mình có thể trốn ở đâu, cũng không biết những người đó có tìm đến cô nữa hay không.
Cô luống cuống nhìn Khâu Hành, Khâu Hành hỏi cô: “Mẹ em đâu?”
Lâm Dĩ Nhiên trả lời: “Đi rồi.”
“Đi đâu?” Khâu Hành thuận miệng hỏi.
Lâm Dĩ Nhiên mím môi, ngón tay chỉ lên trời.
Lần này Khâu Hành thật sự cảm thấy bất ngờ, lông mày kinh ngạc nhướng lên. Anh nhìn Lâm Dĩ Nhiên, nhất thời không nói gì nữa.
Khi đó Khâu Hành đối với Lâm Dĩ Nhiên mà nói, cũng giống như khi đang ở dưới nước mà ôm được một khúc gỗ trôi, như khi đang lạc đường mà gặp phải một người qua đường duy nhất.
Khâu Hành đi tới đi lui quanh xe ràng rịt tấm bạt đậy hàng, Lâm Dĩ Nhiên yên lặng đứng ở một góc xe tải.
“Đừng đứng ở đây, chút nữa tôi đi rồi.” Khâu Hành nói với cô.
Mấy ngày nay Lâm Dĩ Nhiên không ngủ, giờ khắc này đôi mắt đỏ rực, dáng vẻ vô cùng chật vật, tóc và quần áo đều lộn xộn, môi khô nứt nẻ.
Khâu Hành cột chặt dây thừng vào móc, hỏi cô: “Em còn người thân nào khác không?”
Lâm Dĩ Nhiên im lặng lắc đầu.
Khâu Hành đương nhiên không phải kiểu người nhiệt tình, trên mặt anh không có cảm xúc dư thừa nào, chỉ nói: “Nhà bạn, nhà thầy cô, luôn có chỗ để em đi.”
Lâm Dĩ Nhiên mím chặt môi, không có ý dây dưa, gật đầu.
Nói xong, Khâu Hành không quan tâm cô nữa, anh đi nghe điện thoại, nói tiếng địa phương mà Lâm Dĩ Nhiên nghe không hiểu. Giọng nói của anh dường như rất thiếu kiên nhẫn, câu duy nhất mà Lâm Dĩ Nhiên có thể nghe hiểu chính là anh liên tục lặp lại “Đêm nay đến”.
Có người ở đằng xa gọi “Khâu Hành”, Khâu Hành ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy lão Lâm đang vẫy tay.
Khâu Hành nhíu chặt lông mày, lại hét vào điện thoại một câu: “Đã nói đêm nay đến rồi!”
Anh đi về phía lão Lâm, chỉ về phía cổng lớn cho Lâm Dĩ Nhiên.
Lâm Dĩ Nhiên nhìn anh rời đi, ánh nắng sáng sớm vẫn chưa gắt lắm, nhưng dù sao cũng là thời tiết tháng Sáu nóng như lửa đốt, cổ Khâu Hành đã thấm một vòng mồ hôi. Anh vừa đi vừa đưa tay lau trán, vừa rồi làm việc một lúc lâu, trên tay đã dính bẩn.
“Chỗ nào cần sửa thì sửa lại hết cho cậu rồi, cái lốp xe thủng kia tôi dùng một cái lốp cũ thay cho cậu, lần trước đổi từ xe của Tiểu Hổ, cậu nói với cậu ta một tiếng để cậu ta không lấy tiền cậu. Tuy rằng hoa lốp khác nhau, nhưng dù sao cũng không nằm ở đầu xe, chạy đối phó đi.”
Lão Lâm đưa cho Khâu Hành một chai nước, hỏi anh: “Lần này chở gì vậy?”
“Vẫn chở gỗ.” Khâu Hành vặn nước ra uống một hớp, nói: “Tháng sau tính tiền cho anh nhé, anh Lâm, tháng này em không có tiền dư.”
“Sang năm đưa cũng được mà, ai giục cậu đâu.” Lão Lâm cười nói với anh, “Cậu vẫn nên gọi tôi bằng chú đi, nghe cậu gọi anh tôi thấy không quen, trước kia tôi toàn gọi cha cậu bằng anh.”
Khâu Hành thản nhiên nói: “Mạnh ai nấy gọi đi ạ.”
Khâu Hành thiếu lão Lâm không ít tiền, lúc trước mượn ông một trăm năm mươi nghìn tệ rồi trả lại cho người khác, dỡ tường Đông để lấp tường Tây. Bây giờ mỗi lần trở về cũng phải ném xe cho lão Lâm sửa, chạy xe tải không có lần nào là không tu sửa. Vì phải làm việc nặng, linh kiện cũng phải thay thường xuyên, cho dù không hư hỏng gì thì cũng phải kiểm tra sửa chữa.
Hai chiếc xe tồi tàn của Khâu Hành hơi lớn tuổi, tất cả đều nhờ vào lão Lâm sửa giúp anh thì mới có thể tiếp tục lên đường. Cộng thêm cả tiền sửa xe lúc trước, Khâu Hành trong một lúc không thể trả hết được.
“Được rồi, đi nhanh đi.” Lão Lâm ném chìa khóa cho anh.
Khâu Hành nhận lấy nhét vào túi, nói: “Em đi đây ạ.”
Sau bảy giờ sáng không cho xe chở hàng chạy vào nội thành, cho nên Khâu Hành phải xuất phát trước lúc đó, anh đi đến mấy xóm xung quanh chất hàng lên xe, sau đó chở mấy chục tấn gỗ lái hơn một nghìn ki-lô-mét.
Chạy trên đường cao tốc mấy nghìn ki-lô-mét tựa như không có điểm cuối, Khâu Hành đã chạy như vậy ba năm rồi.
Nhưng Khâu Hành năm nay cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi.
“Anh Khâu, phải đi rồi sao?” Con trai của lão Lâm – Lâm Sưởng lái chiếc Audi quẹo vào, dừng ở bên cạnh Khâu Hành, lên tiếng chào hỏi.
Năm nay cậu ta mười chín tuổi, mới vừa tốt nghiệp cấp ba, tự nói mình thi Đại học không tồi, lão Lâm mừng rỡ mua cho cậu ta chiếc xe.
Lão Lâm là một người an phận thủ thường, nhưng con trai ông hoàn toàn không giống ông. Lớp 11 đã làm người khác có thai, lớp 12 lại bị phụ huynh của một nữ sinh tới trường học nói cậu ta cả ngày quấy rầy con gái người ta.
Khâu Hành giơ tay lên coi như chào hỏi xong.
Điện thoại lại reo lên, Khâu Hành nhận, vừa nghe điện thoại vừa đi về phía xe tải.
Nhưng còn chưa đi tới gần, Khâu Hành nheo mắt lại, lập tức nhíu mày, sải bước chạy tới.
Ngay tại vị trí Lâm Dĩ Nhiên đứng lúc nãy, giờ phút này có một người đang nằm. Cô gái nhỏ còn mặc đồng phục học sinh xụi lơ không hề có sức sống, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt dưới ánh mặt trời dần dần sáng ngời nhưng vẫn tái nhợt như một tờ giấy.
Lâm Dĩ Nhiên dựa lưng vào cửa phòng, co người lại. Tiếng đập phá cửa liên tục vang lên không ngừng, Lâm Dĩ Nhiên nhắm chặt hai mắt, cả người đổ đầy mồ hôi.
Không biết là nóng hay là do sợ hãi, hay là bởi vì hai ngày không ăn gì khiến thân thể suy yếu, Lâm Dĩ Nhiên chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng nặng trĩu, tầm mắt mơ hồ.
Trong lúc hoảng hốt, cô lại một lần nữa hy vọng vào giờ phút mình đang chìm sâu vào một cơn ác mộng dài đằng đẵng, cuối cùng cũng phải đến lúc tỉnh lại.
Dù sao thì cuộc sống trong một năm này đối với cô mà nói, thực sự giống như một giấc mộng.
Mẹ đột nhiên qua đời khiến cô mất đi mẹ, nếu phải ôm một nỗi sợ hãi không tên ở cùng với người cha dượng nắng mưa thất thường, cô thà quay trở về ngôi nhà thời thơ ấu của mình hơn. Ở đây có một người cha ruột thích uống rượu lại không đứng đắn, nhưng đó là cha ruột của cô. Ít nhất cô không cần phải lo lắng cửa phòng tắm lúc nào cũng không khóa được, cũng không cần phải căng thẳng thần kinh trong lúc đang ngủ.
Ít ra khi ở đây cô sẽ được an toàn. Dù cho ở nơi này khắp nơi đều cũ nát.
Nhưng trước kỳ thi Đại học cha cô đột nhiên biến mất, khiến cho chút an toàn cuối cùng của cô cũng chẳng còn nữa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Cha chỉ gửi tin nhắn cho cô, nói mình có việc phải rời đi một thời gian, bảo cô thi tốt, thi đến một ngôi trường thật xa. Sau đó không còn thấy bóng dáng nữa, chỉ để lại duy nhất một nghìn tệ dưới gối.
Tới hôm nay cha cô đã mất tích nửa tháng, điện thoại tắt máy, tin nhắn cũng không nhắn về. Lâm Dĩ Nhiên không biết ông đi đâu, cũng không biết ông có trở về nữa hay không.
Ba ngày trước bắt đầu có người lại đây phá cửa, bọn họ biết trong nhà có một cô gái, đi vào nhìn quanh một vòng rồi đi ra. Trước khi đi còn bảo cô mau chóng liên lạc với cha, nói nếu như cha cô không về nữa thì đừng trách bọn họ làm chuyện không phải người.
Lâm Dĩ Nhiên không biết họ nói “Chuyện không phải người” là ám chỉ cái gì, nhưng cô rất sợ hãi.
Tiếng xe máy từ xa chạy đến gần vang lên ở trong đêm, vừa đột ngột vừa chói tai.
Khi tới trong đường hẻm thì dừng lại, nghe giống như là dừng ở trước sân. Lâm Dĩ Nhiên căng thẳng ngồi xổm sau cửa, không biết có phải bên ngoài lại có thêm một người tới nữa hay không.
Cô mơ hồ nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói chuyện, nghe không rõ lắm.
Một lát sau, cửa cổng sân bên cạnh có tiếng xiềng xích vang lên cùm cụp, là sát vách có người trở về.
Khâu Hành không để ý những người chặn cửa bên cạnh, mở cửa, đẩy xe máy vào sân.
Đã hơn hai tháng anh chưa về, giờ phút này khắp người bao bọc đầy mồ hôi và bụi bặm, tóc tai lộn xộn. Trong sân chất đống một vài thứ, thau giặt đồ, ghế nhựa, bình nước khoáng, trống rỗng lại mang theo chút uể oải.
Một giờ khuya.
Khâu Hành ở giếng nước bên sân rửa mặt gội đầu, bên cạnh có một cái ghế, mặt trên đặt một cái thau. Trong sân không bật đèn, Khâu Hành ở dưới ánh trăng tắm rất thoải mái, khắp nơi đều là nước. Anh để trần thân trên, phía dưới còn mặc cái quần bụi bẩn lúc nãy. Nước bẩn thuận theo bả vai trượt xuống, chảy qua lưng, chảy qua cánh tay, vẽ lên người anh từng dòng nước uốn lượn.
Tiếng nước vẫn vang lên, có bốn viên đá nhỏ rơi trong sân mà Khâu Hành cũng không để ý tới. Cho đến khi có một viên đá nhỏ lăn tới bên chân anh, Khâu Hành mới cúi đầu liếc nhìn.
Tầm mắt anh từ viên đá nhỏ chuyển tới bên bức tường sân bên cạnh, chỉ có ánh sáng trăng lờ mờ, Khâu Hành híp mắt, cho dù Khâu Hành trước giờ to gan đến mấy thì cũng bị dọa giật cả mình.
Khâu Hành nhìn bên kia vài giây, nghĩ đến mấy người ở trước cổng vừa nãy, không nói gì, chỉ tiếp tục tắm cho xong, tiện tay giội một thau nước bẩn ở trong sân rồi mới lắc lắc nước trên đầu, đi tới.
Lâm Dĩ Nhiên leo lên ghế, cẩn thận nằm bò trên đầu tường, nhìn Khâu Hành xin giúp đỡ.
Lúc Khâu Hành đi tới, cô chỉ chỉ hướng cửa cổng, “Suỵt” một tiếng.
“Nói đi.” Trên mặt Khâu Hành không mang theo biểu cảm gì, đầu tóc còn đang nhỏ nước.
“Anh đưa em ra ngoài được không?” Hai tay Lâm Dĩ Nhiên bám chặt vào tường, giọng nói nhỏ đến mức sắp nghe không rõ, âm sắc phát run. Khoảng thời gian này Khâu Hành vẫn chưa từng gặp cô, hỏi: “Cô là ai?”
“Lâm Duy Chính là cha em.” Mồ hôi Lâm Dĩ Nhiên làm ướt tóc cô, có vài sợi dính trên trán, cô hất tóc ra, để Khâu Hành nhìn rõ cô, lại nhắc nhở, “Lâm Thuyền Nhỏ đây ạ.”
*Thuyền Nhỏ là tên cúng cơm của em Nhiên.
Khâu Hành nhíu mày, có vẻ hơi bất ngờ, nhìn vào mắt cô, hỏi: “Cha em đâu?”
Lâm Dĩ Nhiên lắc đầu, tuyệt vọng nói: “Em không biết…”
Ngoài cổng truyền đến tiếng động lớn, Lâm Dĩ Nhiên lập tức ngồi xổm xuống, một lát sau khi không nghe thấy gì nữa mới đứng lên lại, Khâu Hành vẫn còn ở đó.
“Cha em thiếu nợ à?” Khâu Hành hỏi.
“Chắc vậy.” Giọng Lâm Dĩ Nhiên nghe rất sợ hãi, nhìn ra ngoài cổng, nhìn Khâu Hành xin giúp đỡ: “Ngày nào họ cũng chặn ở đây, em sợ lắm…”
Khâu Hành trầm mặc chốc lát, nói: “Qua đây đi.”
Khu ngoại thành còn chưa được đưa vào phạm vi quy hoạch xây dựng thành phố, cũ kỹ hỗn loạn, không có một ngọn đèn đường nào, ở đây giống như bị thành phố quên lãng, cũng ít có người ở.
Trước hai cánh cửa cổng cũ nát nối liền nhau, có hai người đàn ông dựa vào chân tường, khoanh tay ngủ gật.
Lâm Dĩ Nhiên cố sức leo lên bức tường trong sân, trong quá trình cố gắng không phát ra chút tiếng động nào. Khâu Hành ở bên này đỡ cô xuống, để cô chạm đất nhẹ nhàng.
Tim cô vẫn đang đập kịch liệt, đánh trống ngực, trợn tròn mắt nhìn Khâu Hành.
Khâu Hành hất cằm hướng về phía nhà, ra hiệu bảo cô đi vào.
Trong nhà có mùi ẩm mốc, Khâu Hành mặc quần đùi nằm trên giường ngủ, anh ngủ rất say, dường như rất mệt mỏi. Lâm Dĩ Nhiên không dám rời khỏi căn nhà này, cô ôm chân ngồi ở một góc sô pha, vùi mặt vào đầu gối.
Cô không biết khi nào mình mới tỉnh lại sau giấc mơ hỗn loạn này.
Khâu Hành tỉnh dậy khi trời còn chưa sáng hẳn, anh chỉ ngủ hơn hai tiếng.
Lâm Dĩ Nhiên vẫn không ngủ, Khâu Hành vừa ngồi dậy cô đã lập tức ngẩng đầu nhìn anh.
Khâu Hành nhìn cô, động tác hơi dừng lại, lúc này mới nhớ tới chuyện tối hôm qua. Sau đó cũng không để ý đến cô nữa, tự mình bưng thau ra sân rửa mặt gội đầu.
Tối hôm qua sau khi cô qua đây, Khâu Hành cũng không hỏi cô bất cứ câu nào nữa. Lâm Dĩ Nhiên nhìn anh chằm chằm qua cửa sổ, giống như sợ anh cứ thế mà bỏ đi.
Khâu Hành lại đi vào, tùy tiện lấy một bộ quần áo từ trong tủ ra, áo tay ngắn, quần đùi, cầm sang phòng bên cạnh thay. Lúc đi ra nói với Lâm Dĩ Nhiên: “Em ở đây đợi một chút, đừng đi ra.”
Lâm Dĩ Nhiên gật đầu.
Khâu Hành mở cổng sân, động tác không nhẹ, hai người đàn ông ngồi ở trước cổng mở mắt ra, quét mắt nhìn anh một cái rồi lại nhắm mắt.
Khâu Hành đi tới đi lui vài lần, còn múc thau nước rửa xe máy ở trong sân.
Trời chỉ vừa mới sáng, cũng chính là lúc làm người ta ngủ mê hơn, Khâu Hành đẩy xe ra ngoài rồi lại quay đầu đi vào, động tĩnh của anh nhiều đến nỗi hai tên kia không thèm mở mắt nhìn anh nữa.
Lâm Dĩ Nhiên được Khâu Hành đưa đi bằng cách này, thậm chí Khâu Hành còn chẳng che giấu gì, Lâm Dĩ Nhiên nhẹ nhàng bước ra ngoài leo lên xe ngồi trước, Khâu Hành sải bước theo sau, trước khi đi còn khóa cửa.
Ra khỏi con hẻm, tim của Lâm Dĩ Nhiên đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Tốc độ xe máy rất nhanh, Lâm Dĩ Nhiên bị gió thổi không mở mắt nổi. Hai tay Khâu Hành ở phía sau giữ tay cầm, hơi cúi người xuống, Lâm Dĩ Nhiên cũng không ngẩng đầu lên được.
Cuối cùng Khâu Hành lái xe vào một khoảng sân rộng của một xưởng sửa xe, trong sân đều là xe chở hàng. Có xe chở hàng đang mở tung cửa, bên trong có người đang ngủ, chân duỗi ra ngoài cửa sổ xe, từng tiếng ngáy truyền tới, cộng thêm mùi dầu máy trong sân. Trong buổi sáng sớm như vậy, hiện ra một vẻ thô tháp hài hòa.
Khâu Hành dừng xe máy trước một căn nhà bên cạnh sân, tiện tay ném chìa khóa vào trong cửa sổ đang mở.
Lâm Dĩ Nhiên vẫn luôn đi theo anh, anh quay đầu lại nói với cô: “Em đi đi, lúc này bọn họ chắc là vẫn chưa tỉnh.”
Lâm Dĩ Nhiên không biết mình có thể đi đâu. Thành phố này khiến cô cảm thấy không an toàn, cô không biết mình có thể trốn ở đâu, cũng không biết những người đó có tìm đến cô nữa hay không.
Cô luống cuống nhìn Khâu Hành, Khâu Hành hỏi cô: “Mẹ em đâu?”
Lâm Dĩ Nhiên trả lời: “Đi rồi.”
“Đi đâu?” Khâu Hành thuận miệng hỏi.
Lâm Dĩ Nhiên mím môi, ngón tay chỉ lên trời.
Lần này Khâu Hành thật sự cảm thấy bất ngờ, lông mày kinh ngạc nhướng lên. Anh nhìn Lâm Dĩ Nhiên, nhất thời không nói gì nữa.
Khi đó Khâu Hành đối với Lâm Dĩ Nhiên mà nói, cũng giống như khi đang ở dưới nước mà ôm được một khúc gỗ trôi, như khi đang lạc đường mà gặp phải một người qua đường duy nhất.
Khâu Hành đi tới đi lui quanh xe ràng rịt tấm bạt đậy hàng, Lâm Dĩ Nhiên yên lặng đứng ở một góc xe tải.
“Đừng đứng ở đây, chút nữa tôi đi rồi.” Khâu Hành nói với cô.
Mấy ngày nay Lâm Dĩ Nhiên không ngủ, giờ khắc này đôi mắt đỏ rực, dáng vẻ vô cùng chật vật, tóc và quần áo đều lộn xộn, môi khô nứt nẻ.
Khâu Hành cột chặt dây thừng vào móc, hỏi cô: “Em còn người thân nào khác không?”
Lâm Dĩ Nhiên im lặng lắc đầu.
Khâu Hành đương nhiên không phải kiểu người nhiệt tình, trên mặt anh không có cảm xúc dư thừa nào, chỉ nói: “Nhà bạn, nhà thầy cô, luôn có chỗ để em đi.”
Lâm Dĩ Nhiên mím chặt môi, không có ý dây dưa, gật đầu.
Nói xong, Khâu Hành không quan tâm cô nữa, anh đi nghe điện thoại, nói tiếng địa phương mà Lâm Dĩ Nhiên nghe không hiểu. Giọng nói của anh dường như rất thiếu kiên nhẫn, câu duy nhất mà Lâm Dĩ Nhiên có thể nghe hiểu chính là anh liên tục lặp lại “Đêm nay đến”.
Có người ở đằng xa gọi “Khâu Hành”, Khâu Hành ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy lão Lâm đang vẫy tay.
Khâu Hành nhíu chặt lông mày, lại hét vào điện thoại một câu: “Đã nói đêm nay đến rồi!”
Anh đi về phía lão Lâm, chỉ về phía cổng lớn cho Lâm Dĩ Nhiên.
Lâm Dĩ Nhiên nhìn anh rời đi, ánh nắng sáng sớm vẫn chưa gắt lắm, nhưng dù sao cũng là thời tiết tháng Sáu nóng như lửa đốt, cổ Khâu Hành đã thấm một vòng mồ hôi. Anh vừa đi vừa đưa tay lau trán, vừa rồi làm việc một lúc lâu, trên tay đã dính bẩn.
“Chỗ nào cần sửa thì sửa lại hết cho cậu rồi, cái lốp xe thủng kia tôi dùng một cái lốp cũ thay cho cậu, lần trước đổi từ xe của Tiểu Hổ, cậu nói với cậu ta một tiếng để cậu ta không lấy tiền cậu. Tuy rằng hoa lốp khác nhau, nhưng dù sao cũng không nằm ở đầu xe, chạy đối phó đi.”
Lão Lâm đưa cho Khâu Hành một chai nước, hỏi anh: “Lần này chở gì vậy?”
“Vẫn chở gỗ.” Khâu Hành vặn nước ra uống một hớp, nói: “Tháng sau tính tiền cho anh nhé, anh Lâm, tháng này em không có tiền dư.”
“Sang năm đưa cũng được mà, ai giục cậu đâu.” Lão Lâm cười nói với anh, “Cậu vẫn nên gọi tôi bằng chú đi, nghe cậu gọi anh tôi thấy không quen, trước kia tôi toàn gọi cha cậu bằng anh.”
Khâu Hành thản nhiên nói: “Mạnh ai nấy gọi đi ạ.”
Khâu Hành thiếu lão Lâm không ít tiền, lúc trước mượn ông một trăm năm mươi nghìn tệ rồi trả lại cho người khác, dỡ tường Đông để lấp tường Tây. Bây giờ mỗi lần trở về cũng phải ném xe cho lão Lâm sửa, chạy xe tải không có lần nào là không tu sửa. Vì phải làm việc nặng, linh kiện cũng phải thay thường xuyên, cho dù không hư hỏng gì thì cũng phải kiểm tra sửa chữa.
Hai chiếc xe tồi tàn của Khâu Hành hơi lớn tuổi, tất cả đều nhờ vào lão Lâm sửa giúp anh thì mới có thể tiếp tục lên đường. Cộng thêm cả tiền sửa xe lúc trước, Khâu Hành trong một lúc không thể trả hết được.
“Được rồi, đi nhanh đi.” Lão Lâm ném chìa khóa cho anh.
Khâu Hành nhận lấy nhét vào túi, nói: “Em đi đây ạ.”
Sau bảy giờ sáng không cho xe chở hàng chạy vào nội thành, cho nên Khâu Hành phải xuất phát trước lúc đó, anh đi đến mấy xóm xung quanh chất hàng lên xe, sau đó chở mấy chục tấn gỗ lái hơn một nghìn ki-lô-mét.
Chạy trên đường cao tốc mấy nghìn ki-lô-mét tựa như không có điểm cuối, Khâu Hành đã chạy như vậy ba năm rồi.
Nhưng Khâu Hành năm nay cũng chỉ mới hai mươi mốt tuổi.
“Anh Khâu, phải đi rồi sao?” Con trai của lão Lâm – Lâm Sưởng lái chiếc Audi quẹo vào, dừng ở bên cạnh Khâu Hành, lên tiếng chào hỏi.
Năm nay cậu ta mười chín tuổi, mới vừa tốt nghiệp cấp ba, tự nói mình thi Đại học không tồi, lão Lâm mừng rỡ mua cho cậu ta chiếc xe.
Lão Lâm là một người an phận thủ thường, nhưng con trai ông hoàn toàn không giống ông. Lớp 11 đã làm người khác có thai, lớp 12 lại bị phụ huynh của một nữ sinh tới trường học nói cậu ta cả ngày quấy rầy con gái người ta.
Khâu Hành giơ tay lên coi như chào hỏi xong.
Điện thoại lại reo lên, Khâu Hành nhận, vừa nghe điện thoại vừa đi về phía xe tải.
Nhưng còn chưa đi tới gần, Khâu Hành nheo mắt lại, lập tức nhíu mày, sải bước chạy tới.
Ngay tại vị trí Lâm Dĩ Nhiên đứng lúc nãy, giờ phút này có một người đang nằm. Cô gái nhỏ còn mặc đồng phục học sinh xụi lơ không hề có sức sống, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt dưới ánh mặt trời dần dần sáng ngời nhưng vẫn tái nhợt như một tờ giấy.