Chương 5
Uống thuốc xong cuối cùng cũng có thể ngủ.
Chẩm Nguy đắp chăn cho tôi, có lẽ do quá mệt mỏi, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng tôi ngủ không sâu, đầu cứ choáng váng, thỉnh thoảng lại đau nhức, cứ như đang ngồi trong đống lửa, lúc nóng lúc lạnh.
Không hiểu vì sao nước mắt cứ tuôn rơi, nhưng hốc mắt lại khô khốc.
Tôi biết thuốc không có tác dụng với mình.
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch..."
Vừa mở mắt liền nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Chẩm Nguy.
"Em sao vậy?"
"Tôi... Tôi sắp bỏng chết rồi."
Tôi vốn định nói mình không sao.
Chẩm Nguy ở rất gần, tuy tầm nhìn đã mơ hồ nhưng tôi vẫn có thể thấy rõ khóe miệng của anh, chóp mũi anh ở ngay trước mặt, hơi thở dồn dập hòa lẫn với hơi thở nóng bỏng của anh ấy.
Hơn nữa còn có hương hoa hồng nhẹ nhàng dễ chịu.
Tôi có cảm giác mình sắp chết rồi, chắc anh sẽ không dùng nụ hôn để cứu người đấy chứ?
Hai tay anh nâng mặt tôi lên, cúi đầu, nốt ruồi lập tức trở nên phóng đại, tôi không khỏi hoảng loạn, vội nhắm mắt lại.
Trán tôi bỗng lạnh buốt, xung quanh đầu có một luồng khí mát, cơn đau đầu dần giảm bớt.
Tôi mở mắt, thấy Chẩm Nguy đang nhắm mắt, trán chúng tôi chạm vào nhau, lông mi anh rất dài còn đang run rẩy, dưới làn da trắng nõn có những đường mạch máu nhỏ.
Trái tim bỗng đập nhanh liên hồi.
Quyến rũ trong vô thức đúng là điểm trí mạng.
Tôi đã khỏe hơn rồi, nhưng Chẩm Nguy lại mệt đến mức nằm sấp xuống.
Tôi cẩn hận dưa cho anh ly nước: "Nguy thần, này."
"Em..." Chẩm Nguy híp mắt cười, "Em không cần tự trách đâu."
"Tôi đâu có tự trách!"
Tôi là sợ anh đòi nợ tôi, bây giờ tôi chỉ có một cái mạng này thôi.
"Dù gì cũng cảm ơn anh, tôi chưa từng được ai chăm sóc lúc ốm cả."
"Ừ."
Tôi thắc mắc trước thái độ của anh: "Anh không hỏi tôi à?"
"Em muốn nói thì đã nói rồi, có điều tôi đúng là muốn hỏi em sao em uống rượu kém vậy hả?"
Vấn đề này...
Tôi ho một tiếng: "Hồi năm tuổi, tối ngủ tôi quên tắt chăn điện, đến khi tắt thì chăn đã phồng lên, tắt rồi thì chăn lại lạnh, lúc nóng lúc lạnh, sau này đã thành thói quen, chỉ cần cảm lạnh một chút là sẽ bị sốt."
Việc này tôi chưa từng kể với ai.
Hốc mắt tôi bắt đầu cay cay: "Nhưng bị sốt ngủ một giấc là khỏi, không ngờ lần này lại nghiêm trọng như vậy, ha ha..."
Chẩm Nguy nhìn tôi: "Sau này bị bệnh nhất định phải uống thuốc đúng giờ."
"Biết rồi."
Anh không hỏi gì nữa, cũng không hỏi tại sao bố mẹ không quan tôi, anh đúng là người dịu dàng, không vạch trần vết sẹo mà tôi chôn giấu.
Chẩm Nguy đắp chăn cho tôi, có lẽ do quá mệt mỏi, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng tôi ngủ không sâu, đầu cứ choáng váng, thỉnh thoảng lại đau nhức, cứ như đang ngồi trong đống lửa, lúc nóng lúc lạnh.
Không hiểu vì sao nước mắt cứ tuôn rơi, nhưng hốc mắt lại khô khốc.
Tôi biết thuốc không có tác dụng với mình.
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch..."
Vừa mở mắt liền nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Chẩm Nguy.
"Em sao vậy?"
"Tôi... Tôi sắp bỏng chết rồi."
Tôi vốn định nói mình không sao.
Chẩm Nguy ở rất gần, tuy tầm nhìn đã mơ hồ nhưng tôi vẫn có thể thấy rõ khóe miệng của anh, chóp mũi anh ở ngay trước mặt, hơi thở dồn dập hòa lẫn với hơi thở nóng bỏng của anh ấy.
Hơn nữa còn có hương hoa hồng nhẹ nhàng dễ chịu.
Tôi có cảm giác mình sắp chết rồi, chắc anh sẽ không dùng nụ hôn để cứu người đấy chứ?
Hai tay anh nâng mặt tôi lên, cúi đầu, nốt ruồi lập tức trở nên phóng đại, tôi không khỏi hoảng loạn, vội nhắm mắt lại.
Trán tôi bỗng lạnh buốt, xung quanh đầu có một luồng khí mát, cơn đau đầu dần giảm bớt.
Tôi mở mắt, thấy Chẩm Nguy đang nhắm mắt, trán chúng tôi chạm vào nhau, lông mi anh rất dài còn đang run rẩy, dưới làn da trắng nõn có những đường mạch máu nhỏ.
Trái tim bỗng đập nhanh liên hồi.
Quyến rũ trong vô thức đúng là điểm trí mạng.
Tôi đã khỏe hơn rồi, nhưng Chẩm Nguy lại mệt đến mức nằm sấp xuống.
Tôi cẩn hận dưa cho anh ly nước: "Nguy thần, này."
"Em..." Chẩm Nguy híp mắt cười, "Em không cần tự trách đâu."
"Tôi đâu có tự trách!"
Tôi là sợ anh đòi nợ tôi, bây giờ tôi chỉ có một cái mạng này thôi.
"Dù gì cũng cảm ơn anh, tôi chưa từng được ai chăm sóc lúc ốm cả."
"Ừ."
Tôi thắc mắc trước thái độ của anh: "Anh không hỏi tôi à?"
"Em muốn nói thì đã nói rồi, có điều tôi đúng là muốn hỏi em sao em uống rượu kém vậy hả?"
Vấn đề này...
Tôi ho một tiếng: "Hồi năm tuổi, tối ngủ tôi quên tắt chăn điện, đến khi tắt thì chăn đã phồng lên, tắt rồi thì chăn lại lạnh, lúc nóng lúc lạnh, sau này đã thành thói quen, chỉ cần cảm lạnh một chút là sẽ bị sốt."
Việc này tôi chưa từng kể với ai.
Hốc mắt tôi bắt đầu cay cay: "Nhưng bị sốt ngủ một giấc là khỏi, không ngờ lần này lại nghiêm trọng như vậy, ha ha..."
Chẩm Nguy nhìn tôi: "Sau này bị bệnh nhất định phải uống thuốc đúng giờ."
"Biết rồi."
Anh không hỏi gì nữa, cũng không hỏi tại sao bố mẹ không quan tôi, anh đúng là người dịu dàng, không vạch trần vết sẹo mà tôi chôn giấu.