Chương 43: Chương 43
Chuyện này yên ổn được mấy ngày, rồi sau đó tất cả mọi người đều ném chuyện này ra sau đầu, bất ngờ tới một ngày xảy ra chuyện Đường Vũ Tiêu nhảy lầu.Ban đầu trường học không hề liên tưởng đến chuyện này, đến khi một tuần sau lại xảy ra sự kiện nhảy lầu tự sát giống hệt như vậy thì mới có người bắt đầu liên kết hai chuyện này lại, rồi nhắc đến trong buổi họp nhưng lại bị hiệu trưởng mắng cho một trận.Đến tận khi bà Trịnh đích thân đến trường học, kể lại tình huống đêm đó Trịnh Dung Dung đã nhìn thấy, hơn nữa còn lấy cả bản thân ra làm ví dụ chứng minh.Lúc này trường học mới bắt đầu để ý đến vụ việc.Dù sao thì cũng không còn cách nào khác, nếu có thêm người tự sát nữa vậy thì trường học không cần hoạt động nữa đâu.Thế nên trường học lén mời một đạo sĩ đến, vừa hay mấy ngày nay tiết tự học buổi tối trong trường bị tạm dừng, càng thuận tiện hơn.Ai ngờ đâu lại có người mất mạng cơ chứ.Cảnh sát nhanh chóng phong tỏa khu vực thi công, không may chính là khu vực này không có camera theo dõi, hoàn toàn không thể biết được hiện trường đêm đó thế nào, trên người đạo sĩ không có vết thương ngoài da, giống như là bỗng nhiên phát bệnh rồi tử vong, nhưng rốt cuộc là chết thế nào thì chỉ có thể chờ có kết quả khám nghiệm tử thi rồi mới biết được.Sáng sớm hôm nay Khương Tô vừa nghe thấy tin tức này.Thì buổi chiều đã có người đến nhà, chính là vì chuyện của trường học.Người đến là bà Trịnh.Thật ra lúc trước bà Trịnh đã đề cử Khương Tô với trường học, dù sao bà ta đã tận mắt chứng kiến bản lĩnh thật sự của Khương Tô.Nhưng mà Khương Tô báo giá thật sự quá cao, tên đạo sĩ mà trường học mời về chỉ tốn có ba nghìn, cái giá mà Khương Tô đưa ra có thể mời hơn một trăm tên đạo sĩ.Nhưng bây giờ tên đạo sĩ mà họ ra giá ba ngàn mời về đã chết.Mà quan trọng nhất chính là, vị hiệu trưởng mới mấy ngày hôm trước còn mạnh mẽ lên án những chuyện mê tín dị đoan kia, sáng nay đến trường học thái độ đã thay đổi một trăm tám mươi độ, sắc mặt ông ta cũng rất tệ, giống như mất ngủ cả đêm, sau khi đến trường học rồi nghe tin vị đạo sĩ nhà trường mới về đã chết, sắc mặt càng tái đi.Còn đặc biệt mời bà Trịnh đến đây, hỏi thăm về vị bà cốt mà bà ta đã nhắc đến ngày đó.Sau khi nhận được lời thề son sắc của bà Trịnh, hiệu trưởng quyết định tin tưởng bà ta, đi mời Khương Tô.Khương Tô đưa ra đề nghị với hiệu trưởng là phải đến chỗ tên đạo sĩ kia chết để xem xét trước.Cô cần phải xem con quỷ đó ở cấp bậc nào mới có thể định giá được.Khu vực thi công trống rỗng, cảnh sát và đội thi công đều không có mặt ở đây, Khương Tô khom lưng chui qua dải phân cách mà cảnh sát đã thiết lập, đi vào bên trong.Thi công nơi này đã hoàn toàn ngừng lại, mấy ngày trước trời vừa đổ mưa, trên mặt đất bùn lầy lội, Khương Tô mang đôi ủng trị giá hơn mười nghìn, dẫm lên bùn lầy mà không hề chùn bước, uyển chuyển nhẹ nhàng cất bước đi vào bên trong, sau đó cô đi đến nơi tên đạo sĩ kia chết, bên cạnh có một ít lá bùa rơi lả tả, Khương Tô nhặt một tờ dưới vũng bùn lên, giơ lên trước mặt nhìn thoáng qua nó, sau đó ném xuống, trong mắt lóe lên vẻ châm chọc, đạo sĩ nửa vời mà cũng dám nhận vụ này, đúng là không biết tự lượng sức mình.Cô lấy ra một cái la bàn có hình thù trông rất xa xưa, trên la bàn này không hề có ký tự nào, chỉ có một cây kim đồng hồ nằm lẻ loi ở chính giữa la bàn, lúc này dù không có bất kỳ tác dụng của ngoại lực nào mà nó vẫn quay tròn điên cuồng, cuối cùng dừng lại chỉ về một hướng.Nhóm dịch: Nhà YooAhin.