Chương 4-1: Đại Sư bắt quỷ
Lúc ở trên xe, đạo diễn Tần cố gắng dò hỏi, muốn từ Trường Tuế biết thêm một vài thông tin nhưng Trường Tuế chỉ nói với ông ta rằng đợi đến nhà đã rồi nói tiếp.
Bà cụ Tần là qua đời tại nhà.
Vợ đạo diễn Tần đứng chờ ngay tại cửa ra vào. Vừa nhìn thấy đạo diễn Tần trở về thì lập tức bước tới, hai mắt bà ấy đỏ hoe, rõ ràng là đã khóc một lúc lâu. Bà ấy đang định nói gì đó với đạo diễn Tần liền thấy Trường Tuế đi ngay đằng sau ông. Ngay lập tức bà ấy nuốt những lời đang chuẩn bị nói vào bụng, sau đó nhìn vào Trường Tuế và hỏi: “Cô đây là…”
Đạo diễn Tần nhìn Trường Tuế, nhất thời cũng không biết nên giới thiệu cô như thế nào.
Trường Tuế lại không hề nhìn ông ta, cô ngẩng đầu nhìn về đỉnh cao nhất của ngôi biệt thự trước mặt mình.
Sát khí xông lên đến tận trời.
Thấy Trường Tuế đang nhìn chằm chằm vào mái nhà, đạo diễn Tần liền hỏi: “Có chuyện gì à?”
Trường Tuế thu lại ánh mắt, cô chưa nhìn vào đạo diễn Tần mà nhìn thẳng vào bà Tần đang đứng trước mặt cô.
Bà Tần bị ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm, chẳng hiểu sao trong người lại thấy ớn lạnh.
Khi Trường Tuế nhìn vào bà Tần, ánh mắt lạnh như băng của cô liền trở nên dịu dàng hơn một chút: “Bà có tin Phật phải không?”
Bà Tần sửng sốt, vô thức nhìn về phía đạo diễn Tần rồi hỏi: “Làm sao cô biết?”
Bà ấy đúng là đã theo Phật nhiều năm rồi, mặc dù trên người bà không mang theo bùa hay chuỗi hạt gì hết, cũng chỉ mặc quần áo bình thường mà thôi, nếu nhìn bề ngoài thì rất khó có thể nhận ra là bà ấy theo Phật.
Đạo diễn Tần cũng nhìn Trường Tuế một cách ngạc nhiên.
Trường Tuế chỉ mỉm cười không nói gì. Cô nhìn thấy quanh thân bà Tần có ánh sáng màu vàng như ẩn như hiện đã đủ hiểu rằng bà ấy đã theo Phật nhiều năm, là thành tâm bái Phật.
Cô từ nhỏ lớn lên ở trong chùa, ngày nào cũng tụng kinh bái Phật. Các thầy, các chú tiểu ở trong chùa cũng có ánh sáng vàng hộ thân không cho ma quỷ tà vật xâm nhập quấy phá nên khi cô nhìn thấy ánh sáng vàng quen thuộc trên người bà Tần, tự nhiên cảm thấy thật thân thiết.
Cô chỉ nói: “Vào nhà xem bà cụ thế nào đã.”
Đạo diễn Tần lúc này mới phản ứng lại rồi hỏi vợ ông ta: “Mẹ nằm ở đâu rồi?”
Bà Tần nói: “Ở phòng trên lầu.”
Đạo diễn Tần trầm mặt hỏi: “Đã gọi điện báo cho Tiểu Xuyên chưa?”
Bà Tần nói: “Đã báo rồi, bây giờ nó đang nhanh chóng chạy về nhà.”
Hai người vừa đi vào nhà vừa nói chuyện.
Trường Tuế cũng không nhanh không chậm đi sau lưng bọn họ bước vào trong nhà.
Vừa bước vào trong, ngay lập tức một cảm giác ớn lạnh đập thẳng vào mặt.
Đây không phải là lạnh tự nhiên, mà chính là cái lạnh quỷ khí âm trầm. Người bình thường có thể không có gì nhưng người có thể chất yếu ớt khó có thể chịu được cỗ khí lạnh này, thân thể tự nhiên sẽ bị yếu đi.
Trường Tuế đi theo chân hai người bọn họ đi lên tầng hai.
Đạo diễn Tần khóc kêu một tiếng “Mẹ” rồi quỳ xuống ở trước giường. Tìm đọc thêm tại ﹏ t r ? m t r ? y ? n﹒V? ﹏
Bà cụ nằm ở trên giường, khuôn mặt đã trắng bệch không còn một chút máu nào.
Bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng ở đầu giường nói với ông ta: “Bà cụ đột ngột qua đời. Thật đáng tiếc, khi chúng tôi đến đây đã quá muộn rồi. Xin gia đình hãy nén bi thương.”
Bà Tần đặt tay trên vai đạo diễn Tần, liền quỳ xuống ở bên cạnh nghẹn ngào nói: “Sáng nay lúc mẹ ăn sáng vẫn còn khỏe mạnh, còn gọi điện thoại cho Tiểu Bắc nữa, tinh thần cũng thấy tốt hơn rất nhiều. Nhưng đến lúc ăn cơm trưa xong thì mẹ nói mẹ mệt nên muốn ngủ một chút, đến lúc em lên xem mẹ thì đã thấy mẹ không tỉnh lại nữa rồi…”
Lúc hai người bọn họ đang nói chuyện thì Trường Tuế bước ra khỏi phòng, một mình bước lên phía trên xem xét ngôi biệt thự.
Đến lúc đạo diễn Tần khóc xong một hồi và bình tĩnh trở lại mới phát hiện ra Trường Tuế đã không còn ở đó.
Trường Tuế đi vòng quanh căn biệt thự một vòng cả trong lẫn ngoài. Đến lúc quay trở lại đại sảnh thì cô nghe thấy bên ngoài có tiếng đóng cửa xe, sau đó Trường Tuế nhìn thấy một thanh niên cao lớn từ cửa chạy vào. Hai người đối mặt với nhau, anh ta sững sờ một chút, sau đó chạy thẳng lên lầu và hét lên: “Bà ơi!” rồi lại nghe từ trên lầu truyền xuống một trận khóc nữa.
Khuôn mặt Trường Tuế vẫn bình tĩnh như nước không có chút gợn sóng nào, cô lại bước ra khỏi đại sảnh, đi ra phía ngoài ngôi nhà, đi thẳng ra phía sân rồi quay đầu lại nhìn ngôi nhà. Cô từ từ bước lùi về sau cho đến khi có thể thấy rõ hoàn toàn tổng thể ngôi biệt thự, đôi mắt cô khẽ nheo lại, ánh mắt lạnh lùng.
Ngôi nhà này rõ ràng chính là một toà nhà bố trí trận pháp trấn hồn, vốn không phải là nơi để dành cho người sống ở mà chỉ được sử dụng để trấn áp tà ma yêu vật mà thôi.
Cô ở bên ngoài nhìn một lúc rồi mới quay trở lại bên trong ngôi nhà.
Đạo diễn Tần đang ngồi hút thuốc trong đại sảnh, vừa nhìn thấy cô, ông ta lập tức bước tới: “Cô đã đi đâu vậy?”
Trường Tuế có thói quen trả lời bằng cách hỏi ngược trở lại: “Ngôi nhà này mọi người dọn đến đây ở chưa đến một tháng đúng không?”
Đạo diễn Tần ngẩn người: “Làm sao cô biết?”
Trường Tuế hỏi: “Có phải sau khi mọi người dọn đến ở trong ngôi nhà này, đã xảy ra rất nhiều chuyện phải không?”
Lúc này bà Tần cũng bước tới nhìn Trường Tuế hỏi với vẻ nghi ngờ: “Rốt cuộc thì cô là ai?”
Trường Tuế nói: “Tôi là người sẽ giải quyết rắc rối cho gia đình ông bà.”
Bà Tần nhìn đạo diễn Tần rồi hỏi: “Ông xã à, chuyện này là thế nào? Rắc rối gì cơ?”
Đạo diễn Tần cau mày nói: “Không phải trước đó em luôn nghi ngờ trong nhà này có thứ gì đó không sạch sẽ sao? Hôm nay ngay trước khi em gọi điện cho anh báo tin chuyện của mẹ, cô ấy đã nói cho anh biết rằng mẹ đã qua đời…”
Bà Tần lập tức chấn động, nhìn Trường Tuế với vẻ kinh ngạc.
Trường Tuế mím môi cười: “Bà Tần, đừng vì thấy tôi còn nhỏ mà ngạc nhiên như thế. Tôi là đệ tử thân truyền của sư phụ Tuệ Viễn chùa Thanh Sơn, từ nhỏ tôi đã sống và lớn lên trong chùa.”
Tên của Khương Tô chỉ được biết đến trong một giới đặc biệt thôi, nên lúc cần thiết, cô vẫn dùng tên tuổi của chùa Thanh Sơn.
Bà Tần sửng sốt: “Cô là đệ tử của sư phụ Tuệ Viễn sao?”
Sư phụ Tuệ Viễn là một nhà sư nổi tiếng, nhờ có ông mà thanh danh của chùa Thanh Sơn mới vang dội được nhiều người biết đến như thế.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói từ trên lầu hai vọng xuống: “Cô đang muốn lừa người đúng không? Tại sao tôi lại không biết trong chùa đó còn có ni cô chứ?”
Trường Tuế quay đầu lại xem, thấy chính là thanh niên lúc trước đang từ trên lầu hai bước xuống.
Lúc nãy khi đối mặt với anh ta, Trường Tuế không để ý lắm, nhưng lúc này khi anh ta đến trước mặt cô thì ánh mắt của cô lập tức sáng lên, anh ta là một anh chàng đẹp trai.
Trường Tuế vừa nhìn thấy anh ta liền biết anh ta là một người lớn lên trong hoàn cảnh thuận lợi không bao giờ gặp trắc trở. Bộ dáng cao ráo, trắng trẻo khỏe khoắn, mái tóc đen mượt, đôi mắt trong sáng vừa mới khóc xong nên hơi ửng đỏ nhưng lại trở nên đẹp hơn, là một anh chàng thanh niên có ngoại hình dễ nhìn.
Hai mắt Tần Nhất Xuyên đỏ hoe nhìn Trường Tuế: “Cô còn nhỏ như vậy, không lo học hành cho tốt, chạy đến đây lừa gạt người ta như thế làm gì hả?”
Bà cụ Tần là qua đời tại nhà.
Vợ đạo diễn Tần đứng chờ ngay tại cửa ra vào. Vừa nhìn thấy đạo diễn Tần trở về thì lập tức bước tới, hai mắt bà ấy đỏ hoe, rõ ràng là đã khóc một lúc lâu. Bà ấy đang định nói gì đó với đạo diễn Tần liền thấy Trường Tuế đi ngay đằng sau ông. Ngay lập tức bà ấy nuốt những lời đang chuẩn bị nói vào bụng, sau đó nhìn vào Trường Tuế và hỏi: “Cô đây là…”
Đạo diễn Tần nhìn Trường Tuế, nhất thời cũng không biết nên giới thiệu cô như thế nào.
Trường Tuế lại không hề nhìn ông ta, cô ngẩng đầu nhìn về đỉnh cao nhất của ngôi biệt thự trước mặt mình.
Sát khí xông lên đến tận trời.
Thấy Trường Tuế đang nhìn chằm chằm vào mái nhà, đạo diễn Tần liền hỏi: “Có chuyện gì à?”
Trường Tuế thu lại ánh mắt, cô chưa nhìn vào đạo diễn Tần mà nhìn thẳng vào bà Tần đang đứng trước mặt cô.
Bà Tần bị ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm, chẳng hiểu sao trong người lại thấy ớn lạnh.
Khi Trường Tuế nhìn vào bà Tần, ánh mắt lạnh như băng của cô liền trở nên dịu dàng hơn một chút: “Bà có tin Phật phải không?”
Bà Tần sửng sốt, vô thức nhìn về phía đạo diễn Tần rồi hỏi: “Làm sao cô biết?”
Bà ấy đúng là đã theo Phật nhiều năm rồi, mặc dù trên người bà không mang theo bùa hay chuỗi hạt gì hết, cũng chỉ mặc quần áo bình thường mà thôi, nếu nhìn bề ngoài thì rất khó có thể nhận ra là bà ấy theo Phật.
Đạo diễn Tần cũng nhìn Trường Tuế một cách ngạc nhiên.
Trường Tuế chỉ mỉm cười không nói gì. Cô nhìn thấy quanh thân bà Tần có ánh sáng màu vàng như ẩn như hiện đã đủ hiểu rằng bà ấy đã theo Phật nhiều năm, là thành tâm bái Phật.
Cô từ nhỏ lớn lên ở trong chùa, ngày nào cũng tụng kinh bái Phật. Các thầy, các chú tiểu ở trong chùa cũng có ánh sáng vàng hộ thân không cho ma quỷ tà vật xâm nhập quấy phá nên khi cô nhìn thấy ánh sáng vàng quen thuộc trên người bà Tần, tự nhiên cảm thấy thật thân thiết.
Cô chỉ nói: “Vào nhà xem bà cụ thế nào đã.”
Đạo diễn Tần lúc này mới phản ứng lại rồi hỏi vợ ông ta: “Mẹ nằm ở đâu rồi?”
Bà Tần nói: “Ở phòng trên lầu.”
Đạo diễn Tần trầm mặt hỏi: “Đã gọi điện báo cho Tiểu Xuyên chưa?”
Bà Tần nói: “Đã báo rồi, bây giờ nó đang nhanh chóng chạy về nhà.”
Hai người vừa đi vào nhà vừa nói chuyện.
Trường Tuế cũng không nhanh không chậm đi sau lưng bọn họ bước vào trong nhà.
Vừa bước vào trong, ngay lập tức một cảm giác ớn lạnh đập thẳng vào mặt.
Đây không phải là lạnh tự nhiên, mà chính là cái lạnh quỷ khí âm trầm. Người bình thường có thể không có gì nhưng người có thể chất yếu ớt khó có thể chịu được cỗ khí lạnh này, thân thể tự nhiên sẽ bị yếu đi.
Trường Tuế đi theo chân hai người bọn họ đi lên tầng hai.
Đạo diễn Tần khóc kêu một tiếng “Mẹ” rồi quỳ xuống ở trước giường. Tìm đọc thêm tại ﹏ t r ? m t r ? y ? n﹒V? ﹏
Bà cụ nằm ở trên giường, khuôn mặt đã trắng bệch không còn một chút máu nào.
Bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng ở đầu giường nói với ông ta: “Bà cụ đột ngột qua đời. Thật đáng tiếc, khi chúng tôi đến đây đã quá muộn rồi. Xin gia đình hãy nén bi thương.”
Bà Tần đặt tay trên vai đạo diễn Tần, liền quỳ xuống ở bên cạnh nghẹn ngào nói: “Sáng nay lúc mẹ ăn sáng vẫn còn khỏe mạnh, còn gọi điện thoại cho Tiểu Bắc nữa, tinh thần cũng thấy tốt hơn rất nhiều. Nhưng đến lúc ăn cơm trưa xong thì mẹ nói mẹ mệt nên muốn ngủ một chút, đến lúc em lên xem mẹ thì đã thấy mẹ không tỉnh lại nữa rồi…”
Lúc hai người bọn họ đang nói chuyện thì Trường Tuế bước ra khỏi phòng, một mình bước lên phía trên xem xét ngôi biệt thự.
Đến lúc đạo diễn Tần khóc xong một hồi và bình tĩnh trở lại mới phát hiện ra Trường Tuế đã không còn ở đó.
Trường Tuế đi vòng quanh căn biệt thự một vòng cả trong lẫn ngoài. Đến lúc quay trở lại đại sảnh thì cô nghe thấy bên ngoài có tiếng đóng cửa xe, sau đó Trường Tuế nhìn thấy một thanh niên cao lớn từ cửa chạy vào. Hai người đối mặt với nhau, anh ta sững sờ một chút, sau đó chạy thẳng lên lầu và hét lên: “Bà ơi!” rồi lại nghe từ trên lầu truyền xuống một trận khóc nữa.
Khuôn mặt Trường Tuế vẫn bình tĩnh như nước không có chút gợn sóng nào, cô lại bước ra khỏi đại sảnh, đi ra phía ngoài ngôi nhà, đi thẳng ra phía sân rồi quay đầu lại nhìn ngôi nhà. Cô từ từ bước lùi về sau cho đến khi có thể thấy rõ hoàn toàn tổng thể ngôi biệt thự, đôi mắt cô khẽ nheo lại, ánh mắt lạnh lùng.
Ngôi nhà này rõ ràng chính là một toà nhà bố trí trận pháp trấn hồn, vốn không phải là nơi để dành cho người sống ở mà chỉ được sử dụng để trấn áp tà ma yêu vật mà thôi.
Cô ở bên ngoài nhìn một lúc rồi mới quay trở lại bên trong ngôi nhà.
Đạo diễn Tần đang ngồi hút thuốc trong đại sảnh, vừa nhìn thấy cô, ông ta lập tức bước tới: “Cô đã đi đâu vậy?”
Trường Tuế có thói quen trả lời bằng cách hỏi ngược trở lại: “Ngôi nhà này mọi người dọn đến đây ở chưa đến một tháng đúng không?”
Đạo diễn Tần ngẩn người: “Làm sao cô biết?”
Trường Tuế hỏi: “Có phải sau khi mọi người dọn đến ở trong ngôi nhà này, đã xảy ra rất nhiều chuyện phải không?”
Lúc này bà Tần cũng bước tới nhìn Trường Tuế hỏi với vẻ nghi ngờ: “Rốt cuộc thì cô là ai?”
Trường Tuế nói: “Tôi là người sẽ giải quyết rắc rối cho gia đình ông bà.”
Bà Tần nhìn đạo diễn Tần rồi hỏi: “Ông xã à, chuyện này là thế nào? Rắc rối gì cơ?”
Đạo diễn Tần cau mày nói: “Không phải trước đó em luôn nghi ngờ trong nhà này có thứ gì đó không sạch sẽ sao? Hôm nay ngay trước khi em gọi điện cho anh báo tin chuyện của mẹ, cô ấy đã nói cho anh biết rằng mẹ đã qua đời…”
Bà Tần lập tức chấn động, nhìn Trường Tuế với vẻ kinh ngạc.
Trường Tuế mím môi cười: “Bà Tần, đừng vì thấy tôi còn nhỏ mà ngạc nhiên như thế. Tôi là đệ tử thân truyền của sư phụ Tuệ Viễn chùa Thanh Sơn, từ nhỏ tôi đã sống và lớn lên trong chùa.”
Tên của Khương Tô chỉ được biết đến trong một giới đặc biệt thôi, nên lúc cần thiết, cô vẫn dùng tên tuổi của chùa Thanh Sơn.
Bà Tần sửng sốt: “Cô là đệ tử của sư phụ Tuệ Viễn sao?”
Sư phụ Tuệ Viễn là một nhà sư nổi tiếng, nhờ có ông mà thanh danh của chùa Thanh Sơn mới vang dội được nhiều người biết đến như thế.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói từ trên lầu hai vọng xuống: “Cô đang muốn lừa người đúng không? Tại sao tôi lại không biết trong chùa đó còn có ni cô chứ?”
Trường Tuế quay đầu lại xem, thấy chính là thanh niên lúc trước đang từ trên lầu hai bước xuống.
Lúc nãy khi đối mặt với anh ta, Trường Tuế không để ý lắm, nhưng lúc này khi anh ta đến trước mặt cô thì ánh mắt của cô lập tức sáng lên, anh ta là một anh chàng đẹp trai.
Trường Tuế vừa nhìn thấy anh ta liền biết anh ta là một người lớn lên trong hoàn cảnh thuận lợi không bao giờ gặp trắc trở. Bộ dáng cao ráo, trắng trẻo khỏe khoắn, mái tóc đen mượt, đôi mắt trong sáng vừa mới khóc xong nên hơi ửng đỏ nhưng lại trở nên đẹp hơn, là một anh chàng thanh niên có ngoại hình dễ nhìn.
Hai mắt Tần Nhất Xuyên đỏ hoe nhìn Trường Tuế: “Cô còn nhỏ như vậy, không lo học hành cho tốt, chạy đến đây lừa gạt người ta như thế làm gì hả?”