Chương : 41
Bây giờ mới thoát khỏi bánh chưng, canh măng và nem rán. Các cậu năm nay “thu hoạch” được không?:v
————–
Khuôn mặt nhỏ của Đàm Lâm Kha dần cứng nhắc, hiển nhiên là đã bị dọa, Triệu Tiềm theo bản năng an ủi: “Đừng lo, chắc chỉ là hai người đi qua thôi…”
Lời này nói thực miễn cưỡng, ngang qua? Ngang qua mà bị bọn họ quay lại nhìn liền chạy sao? Động tác của hai người thực sự không quá mức khác người, người đi ngang qua căn bản sẽ không nghiêm túc dòm. Dáng dấp kia, thật sự không phải là vô tình, ngược lại giống như paparazi chụp trộm bị phát hiện nên phải bỏ chạy!
Triệu Tiềm vừa an ủi cậu, vừa tự an ủi mình, hắn thực sự không tin là có sự trùng hợp như vậy. Nhưng nhìn cậu thất hồn lạc phách, hắn cũng có chút hoảng sợ, thấp giọng khuyên nhủ cậu hai, ba câu làm cậu bình tĩnh lại, đóng cửa xe, đi về phía cửa gara.
Mặc dù hai người kia đã sớm chạy mất, hành động này chỉ thuần túy là tự trấn an mình nhưng Triệu Tiềm vẫn không nhịn được đứng tại chỗ bọn họ vừa đứng, tự xoay người nhìn về phía xe đỗ ban nãy. Lòng hắn chìm xuống, vị trí này vừa vặn nhìn được hết hành động thân mật hắn dành cho cậu, trong lòng hắn cũng thấp thỏm, nhìn ra ngoài gara một chút, Lý Thu Hải và trợ lý của cậu ta đang đi về bên này.
Lý Thu Hải nhìn Triệu Tiềm, hiếu kỳ hỏi: “Triệu tổng, anh đứng đây làm gì thế?”
Cậu đi ra từ hướng hai người kia chạy, Triệu Tiềm vốn muốn hỏi xem có nhìn thấy gì không nhưng chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy chưa có kết luận chính xác, trong đầu vẫn còn ôm hi vọng liền lắc đầu: “Không có gì!” rồi quay đầu về xe, trong đó còn một tiểu gia hỏa hay suy nghĩ lung tung chờ hắn an ủi.
Lý Thu Hải rất mờ mịt nhìn bóng lưng hắn, cậu ta nhớ ra gì đó, quay đầu rồi nhíu mày, nhưng không nói gì, bảo trợ lý nhà mình lái xe rời đi.
Triệu Tiềm mở cửa xe, quả thật sắc mặt Đàm Lâm Kha vẫn tái nhợt ngồi nguyên trên ghế. Quả thật cậu đang suy nghĩ quá nhiều, đầu loạn như cào cào. Triệu Tiềm không thấy được bộ dáng của hai người kia, quay đầu lại chỉ là hai bóng lưng cuống quít chạy. Hắn chắc hẳn cậu thấy rõ vì vậy liền hỏi: “Em có thấy bọn họ quen không?”
Đàm Lâm Kha cách một lúc mới phản ứng được, chầm chậm lắc đầu: “Đèn quá chói mắt, em không nhìn rõ…”
Đáy lòng Triệu Tiềm thở dài, nghĩ thầm vì sự việc này khiến cậu sợ đến choáng váng. Hắn nhất định phải bắt được hai tên kia, nhưng mà bây giờ hắn không có đầu mối, suy nghĩ nhiều cũng chẳng tác dụng gì, có trời mới biết chúng là người qua đường hay chó săn. Hắn trở tay đóng cửa lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy mình tự đào hố chôn, nếu hắn nghiêng đầu một chút thì sẽ khiến người ta không thể nghĩ linh tinh được… Đàm Lâm Kha vẫn còn mấy phần không yên, Triệu Tiềm lại càng không biết an ủi thế nào, trầm ngâm hồi lâu, hắn chỉ biết dùng tay mình nắm lấy bàn tay đang nắm chặt đặt trên đầu gối của cậu, nói nhỏ: “Em đừng lo lắng…”
Đàm Lâm Kha thoáng trấn định, không nói gì, trở tay nắm lại, tựa hồ có chút hơi run rẩy, qua nửa ngày mới trả lời: “Ừm…”
…
Hai người về đến nhà, Đàm Lâm Kha vẫn lo lắng, Triệu Tiềm an ủi cậu, nói đơn giản là “ binh lai tướng áng, thủy lai thổ yểm” [1] thì cậu mới chịu đi ngủ. Triệu Tiềm thấy chuyện này ít nhiều cũng phải nói với Lý Nhất Minh và tiểu trợ lý của mình một tiếng, tốt xấu thế nào cũng để họ có sự chuẩn bị kỹ càng.
Tiểu trợ lý không gọi được, hắn nghĩ cậu uống rượu nên không nghe thấy chuông, đành chuyển sang Lý Nhất Minh.
“Gara là sân khấu công cộng!” Y nghe xong chính sự, hiển nhiên hận không thể xuyên qua điện thoại bóp chết tên gia hỏa to xác chuyên gây chuyện: “Cậu không thể tiết chế được à!!”
Triệu Tiềm vốn muốn giải thích hai câu, nhưng hắn cảm thấy xác thực nên mắng hắn, vì vậy đành ngậm miệng, không dám ho he. Lý Nhất Minh thở dài, cảm giác mình như là mẹ của một đám nhóc nghịch ngợm: Lục Thăng, Triệu Tiềm, Đàm Lâm Kha, đứa nào cũng không được bình thường.
Y đề ra hướng giải quyết, trước tiên sẽ gọi cho các tòa soạn báo hỏi thăm một chút. Triệu Tiềm lần nữa gọi lại cho Tiểu Sở nhưng vẫn không thấy người đâu, không thể làm gì khác ngoài gửi tin nhắn. Hắn thức nguyên một đêm đợi, hai người căn bản không thể nghỉ ngơi, Lý Nhất Minh vẫn chưa có động tĩnh, đi một vòng các trang đưa tin giải trí đều bình thường.
Triệu Tiềm nghĩ chuyện đêm qua chỉ là trùng hợp, Đàm Lâm Kha hôm nay lại ra sân bay về đoàn làm phim. Hai người trong lúc thu dọn thì Triệu Tiềm nhận được điện thoại. Hắn cầm lên xem, là Lý Nhất Minh. Không hiểu sao mí mắt phải hắn nháy mấy lần, vừa mới “Alo?” một tiếng, y đã nã pháo.
“Có tin rồi!”
Hắn lập tức trầm xuống, Lý Nhất Minh coi như bình tĩnh. Không bình tĩnh sao được, y và tiểu trợ lý đã nhìn nhận vấn đề, họ sẽ xử lý. Y chắc mẩm hôm nay Đàm Lâm Kha đến sân bay, đại sảnh đã có một đám chó săn đợi sẵn rồi.
Đàm Lâm Kha nhìn biểu tình của hắn, trong lòng mơ hồ đã đoán được kết quả nhưng vẫn hỏi: “Sao thế?”. Triệu Tiềm liếc mắt nhìn cậu, không nói gì. Đàm Lâm Kha vẫn hiểu, đợi đến khi sự tình vỡ lở, cậu ngược lại rất bình tĩnh, lấy điện thoại vào những trang tin tức, quả nhiên sự việc đã bị đẩy lên các đầu đề.
Tin tức vừa ra nửa giờ trước, có tấm hình chụp trong nhà để xe, ảnh mô tả có chút mờ, hẳn là không phải chụp bằng máy ảnh. Chỉ có điều Triệu Tiềm không che mặt, cậu đeo kính râm nên rất dễ dàng nhận ra. Trong hình, Triệu Tiềm cúi xuống, tiến đến bên người Đàm Lâm Kha, khoảng cách giữa hai người gần vô cùng, giống như đang chuẩn bị hôn nhau, rất thân mật. Đàm Lâm Kha xem bài báo hoàn chỉnh xong liền đưa điện thoại qua cho Triệu Tiềm, trầm mặc không nói.
Hắn cũng lật qua lật lại, hình như vỡ lẽ ra gì đó. Bài báo này nói có một tiên sinh A cùng ngành giải trí tiết lộ cho bọn họ, nói vậy hai người đêm qua không phải chó săn mà là người cùng ngành? Hắn nghĩ có chút loạn, thế nhưng vẫn không nghĩ ra kẻ nào làm. Nhưng bung thì cũng bung rồi, xoắn xuýt nghĩ cái này cũng vô dụng, còn không bằng nghĩ cách ứng đối.
Có một chuyện là tối trọng yếu, đó là phản ứng của quần chúng. Scandal giữa Triệu Tiềm và Đàm Lâm Kha vừa vỡ lở, mọi người đầu tiên là ồ lên, sau đó lập tức phân thành mấy đại trận doanh.
Một đám người cho rằng Đàm Lâm Kha ở bên ông chủ Triệu là vì ôm đùi hắn, giống như những kẻ khác áp dụng quy tắc ngầm, còn cảm khái cậu lúc trước chẳng phải cự tuyệt Trâu Duệ Văn, sao bây giờ lại đi theo con đường này. Phe bên kia thì đồng loạt gào thét đây là sự xỉ nhục, là thứ đồi bại, bôi nhọ thuần phong mỹ tục không thể tha thứ, ngoài miệng đòi đuổi hai người đi để trả lại đạo đức, nhưng thực chất bọn họ hở ra một chút là nói tục. Cũng may còn một số người đứng ở nhóm đứng đắn, bất quá chỉ là in a relationship như những người bình thường, sao phải đàm tiếu vậy?
Lý Nhất Minh và tiểu trợ lý đã nhanh hơn một bước thay mặt hai người lên tiếng, nhưng chưa nói thẳng vào vấn đề, họ chỉ biểu đạt bất mãn với hành vi chụp trộm, đồng thời còn thẳng thừng tuyên bố không ai có thể can thiệp vào đời sống, tình cảm riêng tư của hai người họ, mong truyền thông không nên công kích thêm.
Cùng ngày Đàm Lâm Kha đi sân bay, Triệu Tiềm không tự mình đưa cậu đi. Hắn cảm thấy mình cần chú ý hơn một chút, không thể để chó săn có cơ hội nắm bím tóc nên chỉ tiễn ra cửa nhà. Lý Nhất Minh ở ngoài chờ, nhanh nhẹn giúp cậu mang hành lý. Đàm Lâm Kha ngoái lại còn muốn nói gì đó với Triệu Tiềm, nhưng cuối cùng lại không bật ra được. Triệu Tiềm chỉ khẽ mỉm cười, đưa tay sờ đầu cậu, thấp giọng nói: “Em đóng phim cho tốt, đừng lo lắng, sẽ không sao đâu.”
…
Triệu Tiềm và Đàm Lâm Kha ở nhà này thực chất là của ông Triệu, bọn lều báo nhất thời sẽ không thể đánh hơi ra được nơi. Còn mình hắn ở nhà ngồm chồm hỗm ngóng chờ, Đàm Lâm Kha theo Lý Nhất Minh và những người đi cùng y lên xe đến sân bay. Ở đó đã có không ít paparazzi đợi sẵn, tất cả đều giơ máy quay phim cùng micro, vừa nhìn thấy Đàm Lâm Kha xuất hiện là hô nhau chạy xồ tới. Cũng may Lý Nhất Minh phái mấy người đến ngăn lại, cùng các nhân viên an ninh tại sân bay đều đã chuẩn bị sẵn, y cũng đã dặn cậu trước, bất luận bọn chúng có hỏi gì cũng không được trả lời, cậu liền cúi đầu vội vã chạy vào phòng cách ly.
Lại nói bên Triệu Tiềm, cậu vừa đi không lâu thì ông Triệu gọi tới. Trong lòng hắn thấp thỏm, biết là lúc này không dễ dàng ứng phó, kiên trì nhận điện. Ông Triệu chưa mắng hắn, chỉ im lặng. Triệu Tiềm cẩn thận từng li từng tí gọi một tiếng “Ba.”, ông mới thở dài, ngữ điệu vẫn còn chút nóng giận, nhưng nhiều hơn là bất đắc dĩ: “Lập tức lăn về đây cho ông!”
Triệu Tiềm thật sự thấy to chuyện rồi, hắn không dám lảm nhảm, đành gửi tin nhắn cho cậu, báo rằng mình về nhà mấy ngày để cậu khỏi lo lắng. Đàm Lâm Kha cũng đoán ông Triệu rất tức giận, lại bắt đầu tâm hoảng ý loạn, cậu cũng bắt đầu lo lắng trong nhà, đại ca biết chuyện, tạm thời không cần nghĩ, nhưng bố mẹ… Đàm Lâm Kha chắc chắn ông bà sẽ không tiếp thu được. Dọc một đường cậu cứ thấp thỏm, mãi đến khi về đoàn phim thì Lục Thăng đã có mặt, đang tạo hình, thấy cậu về, rất an ủi vỗ vai cậu, nhỏ giọng: “Đừng lo lắng, bọn họ bát quái không được mấy ngày đâu…”
Đàm Lâm Kha biết anh đang thật lòng an ủi, cậu lại không biết đáp trả thế nào, đành cười với anh, rõ ràng là khóe miệng kéo lên nhưng gương mặt đắng chát.
——————-
[1]: quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn –> bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đểu linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó
————–
Khuôn mặt nhỏ của Đàm Lâm Kha dần cứng nhắc, hiển nhiên là đã bị dọa, Triệu Tiềm theo bản năng an ủi: “Đừng lo, chắc chỉ là hai người đi qua thôi…”
Lời này nói thực miễn cưỡng, ngang qua? Ngang qua mà bị bọn họ quay lại nhìn liền chạy sao? Động tác của hai người thực sự không quá mức khác người, người đi ngang qua căn bản sẽ không nghiêm túc dòm. Dáng dấp kia, thật sự không phải là vô tình, ngược lại giống như paparazi chụp trộm bị phát hiện nên phải bỏ chạy!
Triệu Tiềm vừa an ủi cậu, vừa tự an ủi mình, hắn thực sự không tin là có sự trùng hợp như vậy. Nhưng nhìn cậu thất hồn lạc phách, hắn cũng có chút hoảng sợ, thấp giọng khuyên nhủ cậu hai, ba câu làm cậu bình tĩnh lại, đóng cửa xe, đi về phía cửa gara.
Mặc dù hai người kia đã sớm chạy mất, hành động này chỉ thuần túy là tự trấn an mình nhưng Triệu Tiềm vẫn không nhịn được đứng tại chỗ bọn họ vừa đứng, tự xoay người nhìn về phía xe đỗ ban nãy. Lòng hắn chìm xuống, vị trí này vừa vặn nhìn được hết hành động thân mật hắn dành cho cậu, trong lòng hắn cũng thấp thỏm, nhìn ra ngoài gara một chút, Lý Thu Hải và trợ lý của cậu ta đang đi về bên này.
Lý Thu Hải nhìn Triệu Tiềm, hiếu kỳ hỏi: “Triệu tổng, anh đứng đây làm gì thế?”
Cậu đi ra từ hướng hai người kia chạy, Triệu Tiềm vốn muốn hỏi xem có nhìn thấy gì không nhưng chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy chưa có kết luận chính xác, trong đầu vẫn còn ôm hi vọng liền lắc đầu: “Không có gì!” rồi quay đầu về xe, trong đó còn một tiểu gia hỏa hay suy nghĩ lung tung chờ hắn an ủi.
Lý Thu Hải rất mờ mịt nhìn bóng lưng hắn, cậu ta nhớ ra gì đó, quay đầu rồi nhíu mày, nhưng không nói gì, bảo trợ lý nhà mình lái xe rời đi.
Triệu Tiềm mở cửa xe, quả thật sắc mặt Đàm Lâm Kha vẫn tái nhợt ngồi nguyên trên ghế. Quả thật cậu đang suy nghĩ quá nhiều, đầu loạn như cào cào. Triệu Tiềm không thấy được bộ dáng của hai người kia, quay đầu lại chỉ là hai bóng lưng cuống quít chạy. Hắn chắc hẳn cậu thấy rõ vì vậy liền hỏi: “Em có thấy bọn họ quen không?”
Đàm Lâm Kha cách một lúc mới phản ứng được, chầm chậm lắc đầu: “Đèn quá chói mắt, em không nhìn rõ…”
Đáy lòng Triệu Tiềm thở dài, nghĩ thầm vì sự việc này khiến cậu sợ đến choáng váng. Hắn nhất định phải bắt được hai tên kia, nhưng mà bây giờ hắn không có đầu mối, suy nghĩ nhiều cũng chẳng tác dụng gì, có trời mới biết chúng là người qua đường hay chó săn. Hắn trở tay đóng cửa lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy mình tự đào hố chôn, nếu hắn nghiêng đầu một chút thì sẽ khiến người ta không thể nghĩ linh tinh được… Đàm Lâm Kha vẫn còn mấy phần không yên, Triệu Tiềm lại càng không biết an ủi thế nào, trầm ngâm hồi lâu, hắn chỉ biết dùng tay mình nắm lấy bàn tay đang nắm chặt đặt trên đầu gối của cậu, nói nhỏ: “Em đừng lo lắng…”
Đàm Lâm Kha thoáng trấn định, không nói gì, trở tay nắm lại, tựa hồ có chút hơi run rẩy, qua nửa ngày mới trả lời: “Ừm…”
…
Hai người về đến nhà, Đàm Lâm Kha vẫn lo lắng, Triệu Tiềm an ủi cậu, nói đơn giản là “ binh lai tướng áng, thủy lai thổ yểm” [1] thì cậu mới chịu đi ngủ. Triệu Tiềm thấy chuyện này ít nhiều cũng phải nói với Lý Nhất Minh và tiểu trợ lý của mình một tiếng, tốt xấu thế nào cũng để họ có sự chuẩn bị kỹ càng.
Tiểu trợ lý không gọi được, hắn nghĩ cậu uống rượu nên không nghe thấy chuông, đành chuyển sang Lý Nhất Minh.
“Gara là sân khấu công cộng!” Y nghe xong chính sự, hiển nhiên hận không thể xuyên qua điện thoại bóp chết tên gia hỏa to xác chuyên gây chuyện: “Cậu không thể tiết chế được à!!”
Triệu Tiềm vốn muốn giải thích hai câu, nhưng hắn cảm thấy xác thực nên mắng hắn, vì vậy đành ngậm miệng, không dám ho he. Lý Nhất Minh thở dài, cảm giác mình như là mẹ của một đám nhóc nghịch ngợm: Lục Thăng, Triệu Tiềm, Đàm Lâm Kha, đứa nào cũng không được bình thường.
Y đề ra hướng giải quyết, trước tiên sẽ gọi cho các tòa soạn báo hỏi thăm một chút. Triệu Tiềm lần nữa gọi lại cho Tiểu Sở nhưng vẫn không thấy người đâu, không thể làm gì khác ngoài gửi tin nhắn. Hắn thức nguyên một đêm đợi, hai người căn bản không thể nghỉ ngơi, Lý Nhất Minh vẫn chưa có động tĩnh, đi một vòng các trang đưa tin giải trí đều bình thường.
Triệu Tiềm nghĩ chuyện đêm qua chỉ là trùng hợp, Đàm Lâm Kha hôm nay lại ra sân bay về đoàn làm phim. Hai người trong lúc thu dọn thì Triệu Tiềm nhận được điện thoại. Hắn cầm lên xem, là Lý Nhất Minh. Không hiểu sao mí mắt phải hắn nháy mấy lần, vừa mới “Alo?” một tiếng, y đã nã pháo.
“Có tin rồi!”
Hắn lập tức trầm xuống, Lý Nhất Minh coi như bình tĩnh. Không bình tĩnh sao được, y và tiểu trợ lý đã nhìn nhận vấn đề, họ sẽ xử lý. Y chắc mẩm hôm nay Đàm Lâm Kha đến sân bay, đại sảnh đã có một đám chó săn đợi sẵn rồi.
Đàm Lâm Kha nhìn biểu tình của hắn, trong lòng mơ hồ đã đoán được kết quả nhưng vẫn hỏi: “Sao thế?”. Triệu Tiềm liếc mắt nhìn cậu, không nói gì. Đàm Lâm Kha vẫn hiểu, đợi đến khi sự tình vỡ lở, cậu ngược lại rất bình tĩnh, lấy điện thoại vào những trang tin tức, quả nhiên sự việc đã bị đẩy lên các đầu đề.
Tin tức vừa ra nửa giờ trước, có tấm hình chụp trong nhà để xe, ảnh mô tả có chút mờ, hẳn là không phải chụp bằng máy ảnh. Chỉ có điều Triệu Tiềm không che mặt, cậu đeo kính râm nên rất dễ dàng nhận ra. Trong hình, Triệu Tiềm cúi xuống, tiến đến bên người Đàm Lâm Kha, khoảng cách giữa hai người gần vô cùng, giống như đang chuẩn bị hôn nhau, rất thân mật. Đàm Lâm Kha xem bài báo hoàn chỉnh xong liền đưa điện thoại qua cho Triệu Tiềm, trầm mặc không nói.
Hắn cũng lật qua lật lại, hình như vỡ lẽ ra gì đó. Bài báo này nói có một tiên sinh A cùng ngành giải trí tiết lộ cho bọn họ, nói vậy hai người đêm qua không phải chó săn mà là người cùng ngành? Hắn nghĩ có chút loạn, thế nhưng vẫn không nghĩ ra kẻ nào làm. Nhưng bung thì cũng bung rồi, xoắn xuýt nghĩ cái này cũng vô dụng, còn không bằng nghĩ cách ứng đối.
Có một chuyện là tối trọng yếu, đó là phản ứng của quần chúng. Scandal giữa Triệu Tiềm và Đàm Lâm Kha vừa vỡ lở, mọi người đầu tiên là ồ lên, sau đó lập tức phân thành mấy đại trận doanh.
Một đám người cho rằng Đàm Lâm Kha ở bên ông chủ Triệu là vì ôm đùi hắn, giống như những kẻ khác áp dụng quy tắc ngầm, còn cảm khái cậu lúc trước chẳng phải cự tuyệt Trâu Duệ Văn, sao bây giờ lại đi theo con đường này. Phe bên kia thì đồng loạt gào thét đây là sự xỉ nhục, là thứ đồi bại, bôi nhọ thuần phong mỹ tục không thể tha thứ, ngoài miệng đòi đuổi hai người đi để trả lại đạo đức, nhưng thực chất bọn họ hở ra một chút là nói tục. Cũng may còn một số người đứng ở nhóm đứng đắn, bất quá chỉ là in a relationship như những người bình thường, sao phải đàm tiếu vậy?
Lý Nhất Minh và tiểu trợ lý đã nhanh hơn một bước thay mặt hai người lên tiếng, nhưng chưa nói thẳng vào vấn đề, họ chỉ biểu đạt bất mãn với hành vi chụp trộm, đồng thời còn thẳng thừng tuyên bố không ai có thể can thiệp vào đời sống, tình cảm riêng tư của hai người họ, mong truyền thông không nên công kích thêm.
Cùng ngày Đàm Lâm Kha đi sân bay, Triệu Tiềm không tự mình đưa cậu đi. Hắn cảm thấy mình cần chú ý hơn một chút, không thể để chó săn có cơ hội nắm bím tóc nên chỉ tiễn ra cửa nhà. Lý Nhất Minh ở ngoài chờ, nhanh nhẹn giúp cậu mang hành lý. Đàm Lâm Kha ngoái lại còn muốn nói gì đó với Triệu Tiềm, nhưng cuối cùng lại không bật ra được. Triệu Tiềm chỉ khẽ mỉm cười, đưa tay sờ đầu cậu, thấp giọng nói: “Em đóng phim cho tốt, đừng lo lắng, sẽ không sao đâu.”
…
Triệu Tiềm và Đàm Lâm Kha ở nhà này thực chất là của ông Triệu, bọn lều báo nhất thời sẽ không thể đánh hơi ra được nơi. Còn mình hắn ở nhà ngồm chồm hỗm ngóng chờ, Đàm Lâm Kha theo Lý Nhất Minh và những người đi cùng y lên xe đến sân bay. Ở đó đã có không ít paparazzi đợi sẵn, tất cả đều giơ máy quay phim cùng micro, vừa nhìn thấy Đàm Lâm Kha xuất hiện là hô nhau chạy xồ tới. Cũng may Lý Nhất Minh phái mấy người đến ngăn lại, cùng các nhân viên an ninh tại sân bay đều đã chuẩn bị sẵn, y cũng đã dặn cậu trước, bất luận bọn chúng có hỏi gì cũng không được trả lời, cậu liền cúi đầu vội vã chạy vào phòng cách ly.
Lại nói bên Triệu Tiềm, cậu vừa đi không lâu thì ông Triệu gọi tới. Trong lòng hắn thấp thỏm, biết là lúc này không dễ dàng ứng phó, kiên trì nhận điện. Ông Triệu chưa mắng hắn, chỉ im lặng. Triệu Tiềm cẩn thận từng li từng tí gọi một tiếng “Ba.”, ông mới thở dài, ngữ điệu vẫn còn chút nóng giận, nhưng nhiều hơn là bất đắc dĩ: “Lập tức lăn về đây cho ông!”
Triệu Tiềm thật sự thấy to chuyện rồi, hắn không dám lảm nhảm, đành gửi tin nhắn cho cậu, báo rằng mình về nhà mấy ngày để cậu khỏi lo lắng. Đàm Lâm Kha cũng đoán ông Triệu rất tức giận, lại bắt đầu tâm hoảng ý loạn, cậu cũng bắt đầu lo lắng trong nhà, đại ca biết chuyện, tạm thời không cần nghĩ, nhưng bố mẹ… Đàm Lâm Kha chắc chắn ông bà sẽ không tiếp thu được. Dọc một đường cậu cứ thấp thỏm, mãi đến khi về đoàn phim thì Lục Thăng đã có mặt, đang tạo hình, thấy cậu về, rất an ủi vỗ vai cậu, nhỏ giọng: “Đừng lo lắng, bọn họ bát quái không được mấy ngày đâu…”
Đàm Lâm Kha biết anh đang thật lòng an ủi, cậu lại không biết đáp trả thế nào, đành cười với anh, rõ ràng là khóe miệng kéo lên nhưng gương mặt đắng chát.
——————-
[1]: quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn –> bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đểu linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó