Chương : 29
Editor: Z.
Sáng sớm hôm sau Triệu Tiềm leo lên máy bay đến chỗ Đàm Lâm Kha…
Đương nhiên là hắn quang minh chính đại đi vì công việc, căn bản đây chỉ là một vấn đề cực nhỏ nhặt không cần đích thân ông chủ Triệt ra tay. Chẳng qua là cái cớ, dạo gần đây Triệu Tiềm đều chuồn rất sớm, tiểu trợ lý cắn răng đuổi theo. Đợi ông chủ nhà mình xuống máy bay liền gọi cho lão Tôn. Lão Tôn vừa nghe thấy tên hắn đã liền đau đầu, hai người nói vài câu, ông liền ném điện thoại đi sau đó nhìn thanh niên Đàm Lâm Kha bọc mình trong cái áo khoác dày cộp mà vẫn lạnh đến run rẩy, ấn mình trong ghế đọc kịch bản mà khẽ thở dài…
…
Triệu Tiềm tới nơi, nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, bọn Đàm Lâm Kha chắc vẫn chưa xong việc, hắn không muốn quấy cậu, cho nên chạy đi làm việc rồi lại nhìn đồng hồ, xong gọn gàng cho tiểu trợ lý nghỉ ngơi. Tiểu Sở kinh hãi, cậu không phải không muốn được nghỉ, nhưng vẫn kiên trì hỏi ông chủ nhà mình muốn đi đâu. Hắn thành thật khai mình tới tìm Đàm Lâm Kha, cậu đành một lần quyết tâm không đi làm cái đèn sáng hàng ngàn kilowatt. Triệu Tiềm lúc này mới toại nguyện đổi xe tới phim trường, vừa tới nơi thì thấy bên cậu chưa xong. Thích Chính đang cùng Kỳ Nghệ Lan đóng cảnh đối nghịch, Đàm Lâm Kha thì ở cạnh nhân viên, trên người bọc một cái áo khoác đặc biệt dày, tay chân đều rúc vào ghế, gương mặt lạnh cóng hơi đỏ lên, nhưng thấy hai người đang phải làm việc đọc sai lời thoạt là cười đến hài lòng.
Triệu Tiềm hơi bình tĩnh lại, lấy điện thoại gọi cho cậu. Đàm Lâm Kha nghe thấy chuông, luống cuống nửa ngày trời lần mò tìm di động. Kết quả vừa thấy tên người gọi thì nụ cười trên gương mặt lại càng tươi thêm, cậu vội nhận điện, nhưng sợ nhân viên xung quanh phát hiện nên hạ giọng xuống mức thấp nhất, còn cẩn thận thu lại nụ cười, hỏi: “Alo? Có chuyện gì thế?”
Hắn ở bên cạnh nhìn gương mặt như điệp viên đang ẩn trong hang ổ địch của người nào đó, muốn cười nhưng cố nhẫn nhịn. Hắn cũng nhỏ giọng lại, thần bí nói: “Cục cưng! Cho em một bất ngờ!”
Cậu hơi sửng sốt. Phải biết là từ trước đến giờ hắn chỉ gọi Lâm Kha, cậu cũng quen gọi đại danh Triệu Tiềm. Tuy không được thân mật, nhưng thói quen này đã được hình thành từ rất sớm. Đột nhiên thay đổi có hơi kỳ quái, Triệu Tiềm lần đầu tiên thân mật gọi cậu như thế, khiến cậu không nhịn được ngây ngẩn, rồi mặt khẽ đỏ lên, trong lòng cậu hơi hơi hài lòng. Cũng may là là cậu lạnh quá nên má đỏ sẵn, không ai nhìn ra được, liền đè thanh âm xuống thấp hơn nữa: “… Tức là sao?”
Hắn mỉm cười: “Em quay đầu lại đi!”
Đàm Lâm Kha mờ mịt quay đầu, Triệu Tiềm đứng phía sau liền bước sang bên trái. Đàm Lâm Kha cứ quay đầu trái phải tìm hồi lâu mới phát hiện ra tên rỗi hơi nào đó. Ánh mắt của cậu hơi sáng lên, nhưng sau đó vì ngại nhân viên xung quanh mà khiêm tốn hơn một chút, nhưng nụ cười bên mép thế nào cũng không chịu đi xuống.
Triệu Tiềm thoáng nhướn mày, vốn muốn đi qua luôn, nhưng nào ngờ mắt lão Tôn quá sắc, liếc một cái đã nhìn thấy hắn, miễn cưỡng lôi kéo ông chủ nào đó hàn huyên. Triệu Tiềm tuy không vui nhưng cũng hết cách, đành phải đi theo ông. Lão Tôn chỉ đơn giản nói hai ba câu liên quan đến vấn đề tuyên truyền và lễ ra mắt phim, Triệu Tiềm đáp ứng có chút hàm hồ, hiển nhiên là mất tập trung. Lão Tôn không thể làm gì khác ngoài thở dài, người trẻ tuổi mà, nói chuyện tình yêu thì làm sao có thể cản lại được. Đừng nói Triệu Tiềm với Đàm Lâm Kha không công khai, nhưng làm sao mà ông không phát hiện ra được! Tốt xấu cũng sống mấy chục năm, có một số việc dù chỉ là nhỏ nhặt ông cũng có thể nhìn ra không ít. Mà đặc biệt là đứa nhỏ Tiểu Đàm, cứ nói là xuất thân diễn viên, nhưng có rất nhiều thứ không che dấu được, vui, sướng, đau, buồn đều viết hết lên mặt. Không phải cậu trực bạch, nhưng cũng chẳng kém là bao, với cái tính nết này thì sớm muốn gì cũng chịu thiệt.
Lão Tôn thả Triệu Tiềm đi, hắn ngược lại hơi lo nơi này nhiều nhiều người sẽ hoài nghi liền nói với công nhân viên là mình tiện đường đi làm công chuyện thì đến thăm mọi người. Mọi người cũng không mù, đi làm việc mà sao không mang theo trợ lý? Mọi người đều nghĩ rằng Đàm Lâm Kha là bạn tốt với ông chủ, liền coi mối quan hệ của họ giống Lục Thăng và Triệu Tiềm. Nhưng thời điểm anh đóng phim hắn chẳng quan tâm lắm, nhưng việc tư của người có tiềnm tốt nhất là đừng quản!
Triệu Tiềm cùng một đám người xã giao xong, rốt cuộc cũng có thể mãn nguyện cọ đến người Đàm Lâm Kha. Hắn bóp tay áo một cái, tựa hồ muốn kiểm tra độ dày của áo rồi hỏi cậu có lạnh không, xong ngồi một chỗ cười cười.
Bên này Đàm Lâm Kha như uống nhầm thuốc, lắc đầu nói không lạnh, nhưng một trận gió thổi tới khiến cậu rét rụt cổ lại. Tâm hắn đau nhưng chẳng có cách nào giúp cậu. Thích Chính và Kỳ Nghệ Lan hoàn thành cảnh phim, cóng đến tưởng đóng băng, xuýt xoa chạy vào. Thích Chính nhìn thấy hắn, ho khan một tiếng rồi ôm áo khoác cùng đàn em hiểu ý chạy qua chỗ khác.
Trời thực sự rất lạnh nên lão Tôn cho kết thúc công việc sớm hơn, Triệu Tiềm theo Đàm Lâm Kha về khách sạn, cậu mở miệng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Hắn nhịn cười không nổi: “Em không vui à?”
Cậu nhíu mày không lên tiếng, hắn tiếp tục trêu ghẹo: Vừa nãy không phải rất cao hứng sao?”
Đàm Lâm Kha quyết định lảng sang chuyện khác, vì vậy đành bảo mấy cảnh quay ngoài trời với trời tuyết rét căm căm cuối cùng đã xong trong gian khổ. Triệu Tiềm nhìn gương mặt nhỏ đầy hài lòng của người yêu, sủng nịch cười: “Ừ, xong thì chúng ta về thôi!”
Cậu ngẩn ngơ: “Anh không phải có việc mới đến sao?”
“Ừ! Đúng là có việc!” Hắn dừng một chút: “Sợ em cảm mạo!”
Đàm Lâm Kha nghẹn, nhìn hắn nháy nháy mắt, cuối cùng không nhịn được mà cười.
…
Mấy ngày sau, đoàn làm phim vui mừng rời khỏi nơi này. Triệu Tiềm lại về công ty, cực kỳ hưng phấn chuẩn bị cho kỳ nghỉ của Đàm Lâm Kha. Cái gì Vân Nam, Hải Nam, Maldives đều nhìn qua hướng dẫn du lịch một lần. Nhưng kết quả hắn nghĩ được nghỉ thì ở nhà vẫn là thoải mái nhất, huống chi hắn không có thời gian nào để đi chơi khắp nơi liềt thiết thực gạch đi kết hoạch này. Hắn thu dọn nhà cửa sạch sẽ, chờ cậu về sắp xếp, bố trí lại.
Ngày ra mắt phim ngày càng gần, weibo tràn đầy quảng cáo tuyên truyền, độ hot của cậu tăng lên không ít. Lão Tôn cho ra poster trước, coi như là quảng cáo bước đầu. Đương nhiên ông chủ Triệu là một trong những người đâu tiên được xem trailer. Trailer rất đúng quy củ, nhưng chỉ những mỹ cảnh làm người ta sáng mắt. Càng làm người ta giật mình hơn là trong trailer giới thiệu chợt lóe lên mấy võ sư, nước chảy mây trôi, tạo hình của Kỳ Nghệ Lan ngọt ngào, Thích Chính lương bạc, đôi ngươi của Đàm Lâm Kha vừa nhấc là tràn đầy thanh tuyến. Đoạn giới thiệu không quá hai phút vừa được tung lên, không ít người hô hào nhất định phải ra rạp xem phim!
Hắn hết sức, hết sức hài lòng với kết quả này!
Đoàn làm phim đóng máy, ông chủ Triệu lập tức rồ rại tự mình chạy tới đón người tống lên máy bay, sau đó đưa đến biết thự, hận không thể là một cái đuôi dính theo người ta, rất không có tiền đồ!
Đàm Lâm Kha ngoài ý muốn nhìn ngôi biệt thự nhỏ, cậu không ngờ hắn lại tìm cái chỗ này… Lại nghĩ tới phí sinh hoạt một tháng… A! Cùng nhau sống… đầu cậu có chút mù mờ, sau khi xuống xe nhìn nhìn xung quanh. Thôi thì dù sao cũng vừa đóng máy, liền lên máy bay đi nửa cái Trung Quốc, xuống máy bay liền đổi xe, ít nhiều có chút mệt, thôi thì cứ nghỉ ngơi trước rồi tính sau đi…
Sáng thứ hai đúng là bị rất nhiều người ghét! Triệu Tiềm dậy sớm đi làm, cùng cậu nói hắn đi đây! Kết quả Đàm Lâm Kha mơ mơ màng màng ư một tiếng sau đó đem chăn trùm lên đầu. Ước chừng đã lâu lắm rồi không được ngủ đủ giấc nên không nghe rõ. Hắn hết cách, đành để lại để lại một tờ giấy trong bếp rồi vội vàng rời đi.
Chờ đến khi tỉnh lại, cậu mới mơ hồ nhớ tới hắn nói gì với mình. Ngồi trên giường phát ngốc một hồi rồi vào bếp rót cốc nước mới nhìn thấy giấy note. Cậu ngủ giấc này là đến trưa, sớm đói gần chết! Triệu Tiềm chỉ là tên úp mì tôm phế vật, tất nhiên là không thể làm được bữa sáng tình yêu. Hắn không phải không muốn làm, mà là hắn trời sinh không có skill nấu ăn! Cũng may cậu mở tủ lạnh ra nhìn, nguyên liệu, thực phẩm rất đầu đủ, dư sức làm điểm tâm. Căn bếp nhà hắn vô cùng sạch sẽ, thoạt nhìn chính là mới tinh chưa được sử dụng. Cậu xoay xoay một vòng, mở hết các ngăn, kệ, sững sờ nhận ra là không hề có nồi với dao, thậm chỉ cũng chẳng thấy tăm hơi của bát đũa.
Cậu từ bỏ lăn lộn, gọi Triệu Tiềm hỏi hắn nhét mấy thứ đồ gia dụng đi đâu rồi. Kết quả chờ nửa ngày không thấy người nhận rồi bị từ chối, lúc sau hắn nhắn tin cho cậu, bảo mình đang họp rồi hỏi cậu có chuyện gì.
Đàm Lâm Kha lúc này mới nhớ tới sớm nay hắn bảo mình đi chủ trì cái hội nghị gì đó. Sẽ không phải điện thoại của mình phá bĩnh hắn đi? Ngẫm lại nếu là thật thì quá lúng túng! Vì vậy cậu liền gửi tin nhắn hỏi nồi niêu xoong chảo bát đũa ở đâu. Cũng không có việc gì to tát, bảo hắn cứ tập trung vào làm việc, đừng để ý đến cậu.
Triệu Tiềm bên kia trầm mặc cả nửa ngày, liền trả lời: “Anh thấy mình như giấu kim ốc tàng kiều vậy…”
Cậu nhất thời nổi giận, ném điện thoại qua một góc nhất quyết không thèm để ý tới. Lát sau điện thoại lại đổ chuông tin nhắn, cậu tò mò quá liền cầm lấy điện thoại đọc. Triệu Tiềm nói rằng hội nghị đến lượt giám đốc đầu hói đang phát biểu. Hắn miêu tả dáng dấp của vị giám đốc kia, cuối cùng chốt lại vấn đề quan trọng nhất… Hắn cũng không thể cho cậu biết mình có thể tìm được mấy thứ đồ kia ở đâu…
Để điện thoại xuống, cậu có chút buồn rầu… Vậy là… Triệu Tiềm như tên nhà giàu mới nổi… đối với căn bếp này chỉ coi như đồ trang trí thôi sao? Cũng may cậu còn hỏi được xuống đường rẽ phải là có một cái siêu thị, chắc ở đó sẽ có những thứ này!
————-
Vân Nam là tỉnh cực tây nam của Trung Quốc, với đường Bắc chí tuyến chạy ngang qua phần phía nam của tỉnh. Tỉnh này có diện tích khoảng 394.000 km², chiếm 4,1% tổng diện tích Trung Quốc. Tỉnh này có ranh giới với Khu tự trị người Choang Quảng Tây và tỉnh Quý Châu ở phía đông, tỉnh Tứ Xuyên ở phía bắc, Khu tự trị Tây Tạng ở phía tây bắc. Tỉnh này cũng có biên giới dài 4.060 km với Myanma ở phía tây, Lào ở phía nam, Việt Nam ở phía đông nam.
Các tỉnh, khu tự trị có ranh giới là Khu tụ trị Tây Tạng, Tứ Xuyên, Quý Châu và Quảng Tây. Các quốc gia có biên giới với tỉnh này là Việt Nam (các tỉnh Việt Nam tiếp giáp gồm Điện Biên, Lai Châu, Lào Cai, Hà Giang; các đơn vị hành chính của Vân Nam tiếp giáp với Việt Nam gồm châu Hồng Hà, Văn Sơn, địa cấp thị Phổ Nhị; cửa khẩu chính qua biên giới theo đường bộ và đường sắt là tại Hà Khẩu – Lào Cai), Lào (tại Boten) và Myanma (với cửa khẩu biên giới chính tại Thụy Lệ, đây cũng là của khẩu biên giới bộ duy nhất được phép đi lại đối với những người không có quốc tịch Trung Quốc hay Myama). (Theo Wikivoyage)
1 số điểm đến đáng chú ý:
Côn Minh:
dc_150811_con-minh-2
Đại Lý:
du-lich-trung-quoc-52
Hải Nam thời cổ gọi là Quỳnh Châu (琼州32.198 km2. Theo cách tính của Chính phủ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thì đảo Hải Nam có diện tích mặt biển là 2 triệu km2, là đảo lớn thứ hai Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, sau đảo Đài Loan(xem vị thế chính trị Đài Loan. Đảo Hải Nam từng thuộc lãnh thổ Giao Châu (một phần Việt Nam ngày nay).
Đảo Hải Nam cách Trung Hoa đại lục qua eo biển Quỳnh Châu, đối diện bán đảo Lôi Châu.
kinh-nghiem-du-lich-hai-nam21
Đặc sản:
kinh-nghiem-du-lich-hai-nam7
Maldives là quốc đảo gồm nhóm các đảo san hô tại Ấn Độ Dương, Maldives nằm ở phía nam quần đảo Lakshadweep thuộc Ấn Độ, và cách khoảng 700 kilômét (435 mi) phía tây nam Sri Lanka. (Cái đảo được mệnh danh là thiên đường đó!! ‘A’ người có tiền thật sướng quá đi~~~)
du20le1bb8bch20maldives1
Sáng sớm hôm sau Triệu Tiềm leo lên máy bay đến chỗ Đàm Lâm Kha…
Đương nhiên là hắn quang minh chính đại đi vì công việc, căn bản đây chỉ là một vấn đề cực nhỏ nhặt không cần đích thân ông chủ Triệt ra tay. Chẳng qua là cái cớ, dạo gần đây Triệu Tiềm đều chuồn rất sớm, tiểu trợ lý cắn răng đuổi theo. Đợi ông chủ nhà mình xuống máy bay liền gọi cho lão Tôn. Lão Tôn vừa nghe thấy tên hắn đã liền đau đầu, hai người nói vài câu, ông liền ném điện thoại đi sau đó nhìn thanh niên Đàm Lâm Kha bọc mình trong cái áo khoác dày cộp mà vẫn lạnh đến run rẩy, ấn mình trong ghế đọc kịch bản mà khẽ thở dài…
…
Triệu Tiềm tới nơi, nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, bọn Đàm Lâm Kha chắc vẫn chưa xong việc, hắn không muốn quấy cậu, cho nên chạy đi làm việc rồi lại nhìn đồng hồ, xong gọn gàng cho tiểu trợ lý nghỉ ngơi. Tiểu Sở kinh hãi, cậu không phải không muốn được nghỉ, nhưng vẫn kiên trì hỏi ông chủ nhà mình muốn đi đâu. Hắn thành thật khai mình tới tìm Đàm Lâm Kha, cậu đành một lần quyết tâm không đi làm cái đèn sáng hàng ngàn kilowatt. Triệu Tiềm lúc này mới toại nguyện đổi xe tới phim trường, vừa tới nơi thì thấy bên cậu chưa xong. Thích Chính đang cùng Kỳ Nghệ Lan đóng cảnh đối nghịch, Đàm Lâm Kha thì ở cạnh nhân viên, trên người bọc một cái áo khoác đặc biệt dày, tay chân đều rúc vào ghế, gương mặt lạnh cóng hơi đỏ lên, nhưng thấy hai người đang phải làm việc đọc sai lời thoạt là cười đến hài lòng.
Triệu Tiềm hơi bình tĩnh lại, lấy điện thoại gọi cho cậu. Đàm Lâm Kha nghe thấy chuông, luống cuống nửa ngày trời lần mò tìm di động. Kết quả vừa thấy tên người gọi thì nụ cười trên gương mặt lại càng tươi thêm, cậu vội nhận điện, nhưng sợ nhân viên xung quanh phát hiện nên hạ giọng xuống mức thấp nhất, còn cẩn thận thu lại nụ cười, hỏi: “Alo? Có chuyện gì thế?”
Hắn ở bên cạnh nhìn gương mặt như điệp viên đang ẩn trong hang ổ địch của người nào đó, muốn cười nhưng cố nhẫn nhịn. Hắn cũng nhỏ giọng lại, thần bí nói: “Cục cưng! Cho em một bất ngờ!”
Cậu hơi sửng sốt. Phải biết là từ trước đến giờ hắn chỉ gọi Lâm Kha, cậu cũng quen gọi đại danh Triệu Tiềm. Tuy không được thân mật, nhưng thói quen này đã được hình thành từ rất sớm. Đột nhiên thay đổi có hơi kỳ quái, Triệu Tiềm lần đầu tiên thân mật gọi cậu như thế, khiến cậu không nhịn được ngây ngẩn, rồi mặt khẽ đỏ lên, trong lòng cậu hơi hơi hài lòng. Cũng may là là cậu lạnh quá nên má đỏ sẵn, không ai nhìn ra được, liền đè thanh âm xuống thấp hơn nữa: “… Tức là sao?”
Hắn mỉm cười: “Em quay đầu lại đi!”
Đàm Lâm Kha mờ mịt quay đầu, Triệu Tiềm đứng phía sau liền bước sang bên trái. Đàm Lâm Kha cứ quay đầu trái phải tìm hồi lâu mới phát hiện ra tên rỗi hơi nào đó. Ánh mắt của cậu hơi sáng lên, nhưng sau đó vì ngại nhân viên xung quanh mà khiêm tốn hơn một chút, nhưng nụ cười bên mép thế nào cũng không chịu đi xuống.
Triệu Tiềm thoáng nhướn mày, vốn muốn đi qua luôn, nhưng nào ngờ mắt lão Tôn quá sắc, liếc một cái đã nhìn thấy hắn, miễn cưỡng lôi kéo ông chủ nào đó hàn huyên. Triệu Tiềm tuy không vui nhưng cũng hết cách, đành phải đi theo ông. Lão Tôn chỉ đơn giản nói hai ba câu liên quan đến vấn đề tuyên truyền và lễ ra mắt phim, Triệu Tiềm đáp ứng có chút hàm hồ, hiển nhiên là mất tập trung. Lão Tôn không thể làm gì khác ngoài thở dài, người trẻ tuổi mà, nói chuyện tình yêu thì làm sao có thể cản lại được. Đừng nói Triệu Tiềm với Đàm Lâm Kha không công khai, nhưng làm sao mà ông không phát hiện ra được! Tốt xấu cũng sống mấy chục năm, có một số việc dù chỉ là nhỏ nhặt ông cũng có thể nhìn ra không ít. Mà đặc biệt là đứa nhỏ Tiểu Đàm, cứ nói là xuất thân diễn viên, nhưng có rất nhiều thứ không che dấu được, vui, sướng, đau, buồn đều viết hết lên mặt. Không phải cậu trực bạch, nhưng cũng chẳng kém là bao, với cái tính nết này thì sớm muốn gì cũng chịu thiệt.
Lão Tôn thả Triệu Tiềm đi, hắn ngược lại hơi lo nơi này nhiều nhiều người sẽ hoài nghi liền nói với công nhân viên là mình tiện đường đi làm công chuyện thì đến thăm mọi người. Mọi người cũng không mù, đi làm việc mà sao không mang theo trợ lý? Mọi người đều nghĩ rằng Đàm Lâm Kha là bạn tốt với ông chủ, liền coi mối quan hệ của họ giống Lục Thăng và Triệu Tiềm. Nhưng thời điểm anh đóng phim hắn chẳng quan tâm lắm, nhưng việc tư của người có tiềnm tốt nhất là đừng quản!
Triệu Tiềm cùng một đám người xã giao xong, rốt cuộc cũng có thể mãn nguyện cọ đến người Đàm Lâm Kha. Hắn bóp tay áo một cái, tựa hồ muốn kiểm tra độ dày của áo rồi hỏi cậu có lạnh không, xong ngồi một chỗ cười cười.
Bên này Đàm Lâm Kha như uống nhầm thuốc, lắc đầu nói không lạnh, nhưng một trận gió thổi tới khiến cậu rét rụt cổ lại. Tâm hắn đau nhưng chẳng có cách nào giúp cậu. Thích Chính và Kỳ Nghệ Lan hoàn thành cảnh phim, cóng đến tưởng đóng băng, xuýt xoa chạy vào. Thích Chính nhìn thấy hắn, ho khan một tiếng rồi ôm áo khoác cùng đàn em hiểu ý chạy qua chỗ khác.
Trời thực sự rất lạnh nên lão Tôn cho kết thúc công việc sớm hơn, Triệu Tiềm theo Đàm Lâm Kha về khách sạn, cậu mở miệng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Hắn nhịn cười không nổi: “Em không vui à?”
Cậu nhíu mày không lên tiếng, hắn tiếp tục trêu ghẹo: Vừa nãy không phải rất cao hứng sao?”
Đàm Lâm Kha quyết định lảng sang chuyện khác, vì vậy đành bảo mấy cảnh quay ngoài trời với trời tuyết rét căm căm cuối cùng đã xong trong gian khổ. Triệu Tiềm nhìn gương mặt nhỏ đầy hài lòng của người yêu, sủng nịch cười: “Ừ, xong thì chúng ta về thôi!”
Cậu ngẩn ngơ: “Anh không phải có việc mới đến sao?”
“Ừ! Đúng là có việc!” Hắn dừng một chút: “Sợ em cảm mạo!”
Đàm Lâm Kha nghẹn, nhìn hắn nháy nháy mắt, cuối cùng không nhịn được mà cười.
…
Mấy ngày sau, đoàn làm phim vui mừng rời khỏi nơi này. Triệu Tiềm lại về công ty, cực kỳ hưng phấn chuẩn bị cho kỳ nghỉ của Đàm Lâm Kha. Cái gì Vân Nam, Hải Nam, Maldives đều nhìn qua hướng dẫn du lịch một lần. Nhưng kết quả hắn nghĩ được nghỉ thì ở nhà vẫn là thoải mái nhất, huống chi hắn không có thời gian nào để đi chơi khắp nơi liềt thiết thực gạch đi kết hoạch này. Hắn thu dọn nhà cửa sạch sẽ, chờ cậu về sắp xếp, bố trí lại.
Ngày ra mắt phim ngày càng gần, weibo tràn đầy quảng cáo tuyên truyền, độ hot của cậu tăng lên không ít. Lão Tôn cho ra poster trước, coi như là quảng cáo bước đầu. Đương nhiên ông chủ Triệu là một trong những người đâu tiên được xem trailer. Trailer rất đúng quy củ, nhưng chỉ những mỹ cảnh làm người ta sáng mắt. Càng làm người ta giật mình hơn là trong trailer giới thiệu chợt lóe lên mấy võ sư, nước chảy mây trôi, tạo hình của Kỳ Nghệ Lan ngọt ngào, Thích Chính lương bạc, đôi ngươi của Đàm Lâm Kha vừa nhấc là tràn đầy thanh tuyến. Đoạn giới thiệu không quá hai phút vừa được tung lên, không ít người hô hào nhất định phải ra rạp xem phim!
Hắn hết sức, hết sức hài lòng với kết quả này!
Đoàn làm phim đóng máy, ông chủ Triệu lập tức rồ rại tự mình chạy tới đón người tống lên máy bay, sau đó đưa đến biết thự, hận không thể là một cái đuôi dính theo người ta, rất không có tiền đồ!
Đàm Lâm Kha ngoài ý muốn nhìn ngôi biệt thự nhỏ, cậu không ngờ hắn lại tìm cái chỗ này… Lại nghĩ tới phí sinh hoạt một tháng… A! Cùng nhau sống… đầu cậu có chút mù mờ, sau khi xuống xe nhìn nhìn xung quanh. Thôi thì dù sao cũng vừa đóng máy, liền lên máy bay đi nửa cái Trung Quốc, xuống máy bay liền đổi xe, ít nhiều có chút mệt, thôi thì cứ nghỉ ngơi trước rồi tính sau đi…
Sáng thứ hai đúng là bị rất nhiều người ghét! Triệu Tiềm dậy sớm đi làm, cùng cậu nói hắn đi đây! Kết quả Đàm Lâm Kha mơ mơ màng màng ư một tiếng sau đó đem chăn trùm lên đầu. Ước chừng đã lâu lắm rồi không được ngủ đủ giấc nên không nghe rõ. Hắn hết cách, đành để lại để lại một tờ giấy trong bếp rồi vội vàng rời đi.
Chờ đến khi tỉnh lại, cậu mới mơ hồ nhớ tới hắn nói gì với mình. Ngồi trên giường phát ngốc một hồi rồi vào bếp rót cốc nước mới nhìn thấy giấy note. Cậu ngủ giấc này là đến trưa, sớm đói gần chết! Triệu Tiềm chỉ là tên úp mì tôm phế vật, tất nhiên là không thể làm được bữa sáng tình yêu. Hắn không phải không muốn làm, mà là hắn trời sinh không có skill nấu ăn! Cũng may cậu mở tủ lạnh ra nhìn, nguyên liệu, thực phẩm rất đầu đủ, dư sức làm điểm tâm. Căn bếp nhà hắn vô cùng sạch sẽ, thoạt nhìn chính là mới tinh chưa được sử dụng. Cậu xoay xoay một vòng, mở hết các ngăn, kệ, sững sờ nhận ra là không hề có nồi với dao, thậm chỉ cũng chẳng thấy tăm hơi của bát đũa.
Cậu từ bỏ lăn lộn, gọi Triệu Tiềm hỏi hắn nhét mấy thứ đồ gia dụng đi đâu rồi. Kết quả chờ nửa ngày không thấy người nhận rồi bị từ chối, lúc sau hắn nhắn tin cho cậu, bảo mình đang họp rồi hỏi cậu có chuyện gì.
Đàm Lâm Kha lúc này mới nhớ tới sớm nay hắn bảo mình đi chủ trì cái hội nghị gì đó. Sẽ không phải điện thoại của mình phá bĩnh hắn đi? Ngẫm lại nếu là thật thì quá lúng túng! Vì vậy cậu liền gửi tin nhắn hỏi nồi niêu xoong chảo bát đũa ở đâu. Cũng không có việc gì to tát, bảo hắn cứ tập trung vào làm việc, đừng để ý đến cậu.
Triệu Tiềm bên kia trầm mặc cả nửa ngày, liền trả lời: “Anh thấy mình như giấu kim ốc tàng kiều vậy…”
Cậu nhất thời nổi giận, ném điện thoại qua một góc nhất quyết không thèm để ý tới. Lát sau điện thoại lại đổ chuông tin nhắn, cậu tò mò quá liền cầm lấy điện thoại đọc. Triệu Tiềm nói rằng hội nghị đến lượt giám đốc đầu hói đang phát biểu. Hắn miêu tả dáng dấp của vị giám đốc kia, cuối cùng chốt lại vấn đề quan trọng nhất… Hắn cũng không thể cho cậu biết mình có thể tìm được mấy thứ đồ kia ở đâu…
Để điện thoại xuống, cậu có chút buồn rầu… Vậy là… Triệu Tiềm như tên nhà giàu mới nổi… đối với căn bếp này chỉ coi như đồ trang trí thôi sao? Cũng may cậu còn hỏi được xuống đường rẽ phải là có một cái siêu thị, chắc ở đó sẽ có những thứ này!
————-
Vân Nam là tỉnh cực tây nam của Trung Quốc, với đường Bắc chí tuyến chạy ngang qua phần phía nam của tỉnh. Tỉnh này có diện tích khoảng 394.000 km², chiếm 4,1% tổng diện tích Trung Quốc. Tỉnh này có ranh giới với Khu tự trị người Choang Quảng Tây và tỉnh Quý Châu ở phía đông, tỉnh Tứ Xuyên ở phía bắc, Khu tự trị Tây Tạng ở phía tây bắc. Tỉnh này cũng có biên giới dài 4.060 km với Myanma ở phía tây, Lào ở phía nam, Việt Nam ở phía đông nam.
Các tỉnh, khu tự trị có ranh giới là Khu tụ trị Tây Tạng, Tứ Xuyên, Quý Châu và Quảng Tây. Các quốc gia có biên giới với tỉnh này là Việt Nam (các tỉnh Việt Nam tiếp giáp gồm Điện Biên, Lai Châu, Lào Cai, Hà Giang; các đơn vị hành chính của Vân Nam tiếp giáp với Việt Nam gồm châu Hồng Hà, Văn Sơn, địa cấp thị Phổ Nhị; cửa khẩu chính qua biên giới theo đường bộ và đường sắt là tại Hà Khẩu – Lào Cai), Lào (tại Boten) và Myanma (với cửa khẩu biên giới chính tại Thụy Lệ, đây cũng là của khẩu biên giới bộ duy nhất được phép đi lại đối với những người không có quốc tịch Trung Quốc hay Myama). (Theo Wikivoyage)
1 số điểm đến đáng chú ý:
Côn Minh:
dc_150811_con-minh-2
Đại Lý:
du-lich-trung-quoc-52
Hải Nam thời cổ gọi là Quỳnh Châu (琼州32.198 km2. Theo cách tính của Chính phủ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thì đảo Hải Nam có diện tích mặt biển là 2 triệu km2, là đảo lớn thứ hai Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, sau đảo Đài Loan(xem vị thế chính trị Đài Loan. Đảo Hải Nam từng thuộc lãnh thổ Giao Châu (một phần Việt Nam ngày nay).
Đảo Hải Nam cách Trung Hoa đại lục qua eo biển Quỳnh Châu, đối diện bán đảo Lôi Châu.
kinh-nghiem-du-lich-hai-nam21
Đặc sản:
kinh-nghiem-du-lich-hai-nam7
Maldives là quốc đảo gồm nhóm các đảo san hô tại Ấn Độ Dương, Maldives nằm ở phía nam quần đảo Lakshadweep thuộc Ấn Độ, và cách khoảng 700 kilômét (435 mi) phía tây nam Sri Lanka. (Cái đảo được mệnh danh là thiên đường đó!! ‘A’ người có tiền thật sướng quá đi~~~)
du20le1bb8bch20maldives1