Chương : 37
Hề Gia tắm sơ qua rồi ngồi vào bàn làm việc như bình thường.
Mạc Dư Thâm hối cô đi ngủ.
Hề Gia: "Anh ngủ trước đi." Vốn cho rằng hôm nay có thể thả lỏng, không cần ôn lại nội dung trong bút ký, ai ngờ trong tiệc rượu lại xảy ra tình huống khó xử như vậy.
Cô xoa xoa lỗ tai, nhỏ mấy giọt thuốc nhỏ mắt. Mấy ngày gần đây thức đêm nhiều, mắt không được thoải mái.
Mạc Dư Thâm tựa ở đầu giường, im lặng nhìn Hề Gia hoàn thành hết những động tác này.
Anh vẫn tự cho là không có việc gì là mình làm không được, cho đến khi xuất hiện bệnh tình của Hề Gia.
Hề Gia sắp xếp lại những chuyện xảy ra tối nay, ấn tượng nhất là gặp Mạc Liêm ở tiệc rượu. Còn về phần Chu Minh Khiêm gọi điện yêu cầu cô sửa kịch bản, cô quên mất.
"Tối nay em còn gặp được bạn cũ, quen nhau từ thời đọc sách ấy."
Hề Gia vừa nhớ lại nói.
Mạc Dư Thâm đoán được là Mạc Liêm, anh không nhiều lời, chỉ "Ừm" một tiếng đáp lại.
Hề Gia lẩm bẩm nói: "Con người anh ấy rất mâu thuẫn. Bạn em nói anh ấy rất tàn nhẫn, nhưng cũng đam mê từ thiện, nhất là đối với những đứa trẻ mồ côi."
Nói rồi cô lắc đầu, không thể hiểu được.
"Chắc là khi còn nhỏ, mẹ của anh ấy đối xử với anh ấy lạnh nhạt bạo lực. Ba anh ấy chắc cũng không tốt hơn là bao."
Mạc Dư Thâm nhìn Hề Gia, cô đã quen Mạc Liêm từ mấy năm trước rồi nên bây giờ vẫn còn nhớ kỹ.
"Còn chưa viết xong?" Anh thúc giục.
Hề Gia: "Mới vừa viết được có mấy dòng."
Mạc Dư Thâm nhàn nhạt nói: "Mấy dòng rồi còn chưa đủ? Chuẩn bị viết một cái tự truyện mấy chục ngàn chữ cho anh ta luôn hả?"
Hề Gia: "....." Cô quay người.
Mạc Dư Thâm thuận tay cầm cuốn sách trên tủ đầu giường, điềm nhiên như không có gì mở ra đọc.
Hề Gia cười, túi giấm nhỏ lại ghen. "Quyển sách kia anh đọc lần này là lần thứ bao nhiêu rồi?"
Mạc Dư Thâm không ngẩng đầu, "Trong sách có nhan như ngọc*. Em viết của em, anh xem của anh."
*Từ ngày xưa, người ta coi chuyện đọc sách là một việc thú vị, đọc sách là cuộc khám phá hào hứng, là niềm say sưa bay bổng của trí tưởng tượng: "Thư trung kim ngọc vô vàn", "Thư trung hữu nữ nhan như ngọc. Câu trên đại ý là trong sách có người con gái nhan sắc như châu ngọc khiến cho con người chìm đắm mãi. Mà câu này cũng có mục đích là khiến người ta đọc nhiều sách hơn vì nghĩ trong sách có mỹ nhân. (Nguồn: GG)
"Ha ha."
"....."
Hề Gia xoay chỗ khác, tiếp tục ghi chép.
Mạc Dư Thâm để sách về tủ đầu giường, nhìn bóng lưng của cô. Thỉnh thoảng còn run lên.
Anh biết, cô nhịn không được đang cười lên, vì cái câu "Trong sách có mỹ nhân" kia.
"Hề Gia."
"Ơi."
Cô quay lại lần nữa. Cô lập tức đổi khuôn mặt nghiêm túc.
"Sao vậy?" Cô thấy trong tay anh trống không, "Nhan như ngọc trong sách của anh đâu?" Biểu cảm không giả vờ được nữa, bật cười.
Mạc Dư Thâm đi qua bế cô lên.
Hề Gia ném bút lên bàn, vòng tay qua cô anh.
Cô không nhớ được trước kia anh có từng bế cô kiểu công chúa như này không, dù sao thì bây giờ cô cảm giác như đây là lần đầu tiên.
Trái tim đập loạn.
Mạc Dư Thâm thả cô trên giường, "Ngủ đi, mai em còn muốn dậy sớm mà."
Hề Gia, "Em vẫn chưa ghi xong. Trong tiệc rượu có vài việc em phải ghi lại."
Mạc Dư Thâm nhìn cô, "Em nói, anh viết."
Chuyện xảy ra với mẹ chồng, cô không muốn anh biết.
"Em có một bí mật nho nhỏ không thể để người khác biết."
"Nếu là bí mật thì em quên đi sẽ an toàn hơn còn gì?"
Hề Gia không nói nên lời.
Mạc Dư Thâm tắt đèn, hôn lên người cô, cả người cũng đè lên.
Hơ, mới vừa rồi còn ghen, bây giờ đã muốn. Hề Gia cũng không mất hứng, phối hợp với anh.
Anh đã đi đến cuối con đường dẫn đến trái tim của người phụ nữ rồi.
Không bật đèn, đôi mắt Hề Gia dễ chịu không ít, nhìn Mạc Dư Thâm, cô bị xoáy sâu vào đôi mắt tĩnh mịch của anh.
Hơi thở Mạc Dư Thâm nóng rực, thủ thỉ bên tai của cô, "Bà xã."
Chớp mắt một cái, đầu óc Hề Gia trống rỗng.
Đêm an tĩnh, căn phòng cũng từ từ bình tĩnh lại.
Mạc Dư Thâm ôm Hề Gia, rất nhanh, hô hấp của cô đều đều. Anh rời giường vào phòng tắm dội nước rồi lên giường. Hề Gia trở mình lăn đến bên giường.
Mạc Dư Thâm muốn ôm cô vào lòng, bị Hề Gia đạp một cái. Cô rất không kiên nhẫn nhưng ngủ nhìn rất thỏa mãn. Mạc Dư Thâm cũng không cử động nữa, để kệ cô.
Rất nhanh, Mạc Dư Thâm cũng chìm vào giấc ngủ.
Đợi nửa phút sau, Hề Gia xoay người, thanh âm rất nhỏ, "Ông xã?"
Không ai trả lời.
Hề Gia cẩn thận từng li từng tí vén chăn lên, sợ đánh thức anh.
Cô đi chân trần, nhón chân lên, cầm bút và sổ đi thư phòng.
Hồi nãy cô buồn ngủ mở mắt không ra, xém chút nữa là đi tìm Chu Công đánh cờ luôn rồi nhưng vẫn cố gắng chống cự con buồn ngủ đến bây giờ.
Ở tiệc rượu, cô lén chụp hai tấm hình của mẹ chồng, in ra.
Hề Gia không biết mẹ chồng cô tên gì, cô nhắn tin cho Quý Thanh Thời, 【Mẹ chồng em tên là gì? Anh nói hết những thứ anh biết cho em đi.】
Quý Thanh Thời gọi điện cho cô nhưng cô không nhận.
Bây giờ lỗ tai của Hề Gia không được thoải mái, có khi nghe không rõ, 【Mạc Dư Thâm đang ngủ, anh gửi tin nhắn cho em đi.】
Quý Thanh Thời muốn hỏi cô mấy giờ rồi còn chưa ngủ.
【Bây giờ mấy giờ rồi? Không muốn sống nữa hả?】
Hề Gia nói dối: 【Hôm nay em nghỉ, ngủ cả ngày rồi nên bây giờ không buồn ngủ.】
Quý Thanh Thời tin.
Hề Gia thở dài, ngày mai lại bắt đầu một ngày bận rộn khác ở đoàn làm phim. Trí nhớ của cô thì càng ngày càng ngắn nhưng những chuyện cần nhớ thì ngày càng nhiều.
Rất nhanh, Quý Thanh Thời gửi cho cô một file tài liệu mấy trang, không chỉ có Tần Tô Lan còn có Mạc đổng và Mạc phu nhân và Mạc Liêm.
Tất cả đều có ảnh chụp, còn có "ân oán nửa đời trước" của nhau.
Xem hết, Hề Gia gõ đầu.
Khó trách đêm nay Mạc Dư Thâm ghen, còn muốn cô hai lần.
Liên tục ngáp mấy cái, Hề Gia đến toilet rửa mặt bằng nước lạnh, quay lại tiếp tục làm việc.
Cô ghi chú hết tất cả thông tin vào bút ký, ảnh cũng in ra rồi dán bên cạnh. Cô lưu hết ảnh chụp lại rồi lưu trữ vài iCloud.
Trong iCloud có vài thư mục,
TRong này có bao gồm các thông tin của những nhân viên chủ chốt trong đoàn làm phim, còn có cả Dư An.
Mỗi buổi sáng cô đều xem lại một lần, để đến khi gặp mọi người cũng không phải bối rối.
Bây giờ trong mục còn có thêm bốn người, là mẹ chồng cô và ba người nhà Mạc Liêm kia.
Điện thoại lại rung lên, Quý Thanh Thời: 【Ngủ sớm đi, không buồn ngủ cũng không được thức đêm. Tối mai anh đi thăm em.】
Hề Gia không chú ý đến tin nhắn đến.
Quý Thanh Thời đợi một hồi vẫn không thấy trả lời. Anh tắt điện thoại.
"Em gái à?" Sở Sam hỏi. Anh nhìn điện thoại nửa tiếng rồi, giống như đang chỉnh lý tài liệu gì đó. Ngoại trừ đối với Hề Gia, anh không có kiên nhẫn như vậy với người khác.
Quý Thanh Thì "Ừm" một tiếng, cầm ly rượu lên.
Tiệc tùng vẫn còn tiếp tục, náo nhiệt điên cuồng.
Đêm nay là tiệc chia tay độc thân của một người bạn, Sở Sam cũng được mời tới.
Sở Sam nhìn anh, "Bộ phim sắp tới của em, bên công ty quản lý của Diệp Thu nhờ người móc nối quan hệ, tranh thủ cho cô ấy một vai. Em vốn nghĩ không cho."
Cô muốn nói lại thôi.
Quý Thanh Thời, "Vậy thì đừng cho. Không cần miễn cưỡng chính bản thân mình."
Ly nước trái cây bên môi Sở Sam khựng lại, sau đó cô lại nhấp một ngụm.
Cô nghe không hiểu ý tứ trong câu nói này của Quý Thanh Thời.
Sở Sam đặt ly nước trái cây xuống, nhìn đồng hồ đeo tay. Ánh sáng mập mờ, nhìn không rõ là mấy giờ, cô nói: "Anh còn muốn ở đây chơi một lát à? Ngày mai có việc, em về trước đây."
Quý Thanh Thời gật đầu, "Đi đường cẩn thận."
Sở Sam nhìn Quý Thanh Thời, anh đang rũ mắt nhìn rượu trong ly. Cô cầm áo khoác lên, đi tìm chủ tiệc đánh tiếng chào hỏi.
Mãi đến ba giờ rưỡi sáng, Quý Thanh Thời mới từ hội sở đi ra.
Anh tựa lên cửa xe, rút một điếu thuốc ra.
Có tin nhắn đến, là Hề Gia: 【Anh không cần tới thăm em, em không có thời gian. Ngủ ngon.】
Cô vẫn còn chưa ngủ.
Quý Thanh Thời: 【Mấy nay thời tiết lạnh thêm vài độ, anh mua cho em mấy cái áo ấm, tối mai qua đưa.】
Hề Gia: 【Anh để lái xe đưa qua là được.】
Quý Thanh Thời không trả lời. Một giây sau anh bị sặc khói thuốc.
Hề Gia không có tâm tư buôn chuyện với Quý Thanh Thời. Cô bật chế độ im lặng, rón rén quay về phòng ngủ, lên giường xích lại gần Mạc Dư Thâm.
Mạc Dư Thâm đưa tay kéo cô ôm vào lòng.
Áo ngủ của cô có hơi lạnh. Rất nhanh, sự ấm áp trong ngực anh bao phủ hết người cô.
Sáu giờ sáng, trời còn chưa sáng hẳn thì báo thức của Hề Gia đã kêu lên.
Mạc Dư Thâm tắt chuông, ôm Hề Gia vào ngực, muốn để cô ngủ thêm một chút nữa.
Hề Gia đẩy đẩy anh, "Anh không buông là em bị trễ giờ đó."
Mạc Dư Thâm vuốt ve gò má cô, cặp mắt sưng vù. Đêm qua anh cũng không ngủ được. Anh biết cô lén lút đi bổ sung bút ký, ba giờ rưỡi mới ngủ mà sáu giờ đã dậy rồi.
Mới ngủ được có hai tiếng rưỡi.
Nếu anh ở khách sạn bên làng du lịch, cô không cần phải chạy tới chạy lui, có thể ngủ thêm hai tiếng mà ngày nào cũng có thể nhìn thấy anh.
Hề Gia dậy, Mạc Dư Thâm cũng rời giường. Anh nói Hề Gia, "Bắt đầu từ tối nay anh sẽ đến làng du lịch ở, anh sẽ ở phòng khách sạn khác, buổi tối xong việc em cứ qua tìm anh."
Hề Gia nhìn anh, "Vậy anh phải mất hai tiếng đi làm lận."
Mạc Dư Thâm đến phòng chứa đồ tìm quần áo, "Trên xe xử lý công việc cũng vậy, không ảnh hưởng."
Anh nói lí do: "Vợ chồng sống xa nhau sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt."
Hề Gia gật đầu, "Sợ em ngủ không ngon à?"
Mạc Dư Thâm: "Là anh sợ mình ngủ không ngon. Cũng đâu thể tối nào cũng cầm sách tìm mỹ nhân được."
Anh đóng cửa phòng tắm, âm thanh nhỏ dần.
Đơn giản giải quyết bữa sáng, hai người tách ra ai làm việc nấy.
Sáng nay Mạc Dư Thâm nhận được tin nhắn của thư ký Đinh, trước mặt Hề Gia anh không mở ra xem.
Lên xe, anh gọi cho thư ký Đinh.
Mới có sáu giờ rưỡi, trời còn chưa sáng hẳn mà thư ký Đinh đã chạy đến công ty.
Mạc Dư Thâm: "Còn tin tức nào khác không?"
"Vẫn chưa có. Nhưng thư ký Đổng bên kia nói Mạc đổng đã tặng cho Mạc Liêm một nửa số cổ phần trong tay mình. Sắp tới sẽ thông báo trong cuộc họp quản trị. Còn cổ phần của Mạc phu nhân do bà ấy giữ hay Mạc đổng giữ vẫn chưa biết. Tôi nghĩ chỉ có Mạc đổng và luật sư biết."
Mạc Dư Thâm không nói chuyện, ánh mắt tĩnh mịch.
Anh không biết cuối cùng ba mình muốn làm gì. Anh nghĩ như vậy nhưng có khi không phải như vậy.
Thư ký Đinh: "Bây giờ chúng ta cùng Lý đổng nhất trí hành động, số cổ phần trong tay Mạc Liêm tạm thời không tạo thành uy hiếp đối với chúng ta."
Anh dùng hai chữ "tạm thời".
Mà cũng chỉ có thể tạm thời.
Đầu năm tới, hội đồng quản trị sẽ thay máu.
Mạc đổng chọn thời điểm này để tặng cổ phần cho Mạc Liêm, hẳn là muốn bắt cầu cho Mạc Liêm.
Nếu bọn họ ở thế bị động, việc nghiên cứu bên xưởng thuốc kia cũng bị đình trệ.
Mạc Dư Thâm: "Đừng buông lỏng cảnh giác bên phía Mạc phu nhân."
"Đã rõ."
Mạc Dư Thâm không nhiều lời nữa, gác máy.
Tối qua mẹ anh gọi điện nói cho anh nghe chuyện của Hề Gia, rồi sẵn tiện hỏi anh chuyện cổ phần công ty, hỏi anh nghĩ như thế nào?
Anh không lên tiếng.
Tần Tô Lan: Nên là của con thì chính là của con, không cần tỏ ra hào phóng. Mẹ hối hận nhất chính là khi xưa tiêu sái ra đi, một đồng cũng không lấy. Sớm biết có chuyện như ngày hôm nay, ngày đó mẹ phải lấy một nửa tài sản để dành cho con.
Sắp bảy giờ, trời cũng sáng lên.
Xe trên đường dần nhiều lên. Ngồi trên xe, Hề Gia ôn lại bút ký, đặt biệt là nội dung liên quan đến Chu Minh Khiêm. Cô phải nhớ cho kỹ.
Hoá ra thái độ của anh đối với cô lại ác liệt như vậy.
Còn nói lời kịch của cô là vô vị.
Dừng xe ở bãi, Hề Gia gặp phải Dư An.
Dư An cầm chìa khoá xe, đeo túi, trông có vẻ như muốn đi ra ngoài.
"Chị Hề Gia, chào buổi sáng."
Dư An mở khoá xe, chào hỏi Hề Gia.
"Chào buổi sáng tiểu mỹ nữ." Hề Gia mỉm cười, "Sáng sớm đã đi ra ngoài rồi à?"
Dư An gật đầu, "Vào nội thành mua cho Chu đạo ít đồ."
Chủ yếu là mua vài hộp thuốc dự trữ.
Đêm qua Chu Minh Khiêm quay đến muộn, cảm lạnh còn đau dạ dày. Gói thuốc giảm đau dạ dày chỉ còn một gói, anh nói muốn lấy nó làm đạo cụ quay phim nên không uống. Vì vậy hôm nay kêu cô đi mua nhiều một chút.
Lúc cô chuẩn bị đi, Chu Minh Khiêm còn chụp gói thuốc gửi qua, kêu cô mua giống y chang như vậy.
Hề Gia khoá xe, đi qua chỗ Dư An.
Đến gần, Dư An mới thấy rõ. Tối qua chắn chắn Hề Gia thức khuya sửa kịch bản, quầng mắt đen, trong mắt còn có tia máu.
"Hôm nay em đi siêu thị, có cần em mua giúp chị mấy gói cà phê không?"
Hề Gia cảm ơn, "Không cần đâu. Chị có rồi."
Mỗi sáng đoàn phim đều mở họp, không còn sớm, Hề Gia đi trước.
Dư An nhìn bóng lưng vội vã của Hề Gia.
Phim trường có một phòng họp đơn giản, lúc Hề Gia vào, Khương Thấm vẫn chưa đến. Cô quét mắt nhìn Chu Minh Khiêm rồi hờ hững thu mắt lại.
Cái ánh mắt kia, Chu Minh Khiêm nhận rõ mồn một.
Người phụ nữ này, cái dáng vẻ giọng điệu ôn nhu hôm qua chắc chắn là giả vờ, sao anh có thể tin được.
*
#14042020
Mạc Dư Thâm hối cô đi ngủ.
Hề Gia: "Anh ngủ trước đi." Vốn cho rằng hôm nay có thể thả lỏng, không cần ôn lại nội dung trong bút ký, ai ngờ trong tiệc rượu lại xảy ra tình huống khó xử như vậy.
Cô xoa xoa lỗ tai, nhỏ mấy giọt thuốc nhỏ mắt. Mấy ngày gần đây thức đêm nhiều, mắt không được thoải mái.
Mạc Dư Thâm tựa ở đầu giường, im lặng nhìn Hề Gia hoàn thành hết những động tác này.
Anh vẫn tự cho là không có việc gì là mình làm không được, cho đến khi xuất hiện bệnh tình của Hề Gia.
Hề Gia sắp xếp lại những chuyện xảy ra tối nay, ấn tượng nhất là gặp Mạc Liêm ở tiệc rượu. Còn về phần Chu Minh Khiêm gọi điện yêu cầu cô sửa kịch bản, cô quên mất.
"Tối nay em còn gặp được bạn cũ, quen nhau từ thời đọc sách ấy."
Hề Gia vừa nhớ lại nói.
Mạc Dư Thâm đoán được là Mạc Liêm, anh không nhiều lời, chỉ "Ừm" một tiếng đáp lại.
Hề Gia lẩm bẩm nói: "Con người anh ấy rất mâu thuẫn. Bạn em nói anh ấy rất tàn nhẫn, nhưng cũng đam mê từ thiện, nhất là đối với những đứa trẻ mồ côi."
Nói rồi cô lắc đầu, không thể hiểu được.
"Chắc là khi còn nhỏ, mẹ của anh ấy đối xử với anh ấy lạnh nhạt bạo lực. Ba anh ấy chắc cũng không tốt hơn là bao."
Mạc Dư Thâm nhìn Hề Gia, cô đã quen Mạc Liêm từ mấy năm trước rồi nên bây giờ vẫn còn nhớ kỹ.
"Còn chưa viết xong?" Anh thúc giục.
Hề Gia: "Mới vừa viết được có mấy dòng."
Mạc Dư Thâm nhàn nhạt nói: "Mấy dòng rồi còn chưa đủ? Chuẩn bị viết một cái tự truyện mấy chục ngàn chữ cho anh ta luôn hả?"
Hề Gia: "....." Cô quay người.
Mạc Dư Thâm thuận tay cầm cuốn sách trên tủ đầu giường, điềm nhiên như không có gì mở ra đọc.
Hề Gia cười, túi giấm nhỏ lại ghen. "Quyển sách kia anh đọc lần này là lần thứ bao nhiêu rồi?"
Mạc Dư Thâm không ngẩng đầu, "Trong sách có nhan như ngọc*. Em viết của em, anh xem của anh."
*Từ ngày xưa, người ta coi chuyện đọc sách là một việc thú vị, đọc sách là cuộc khám phá hào hứng, là niềm say sưa bay bổng của trí tưởng tượng: "Thư trung kim ngọc vô vàn", "Thư trung hữu nữ nhan như ngọc. Câu trên đại ý là trong sách có người con gái nhan sắc như châu ngọc khiến cho con người chìm đắm mãi. Mà câu này cũng có mục đích là khiến người ta đọc nhiều sách hơn vì nghĩ trong sách có mỹ nhân. (Nguồn: GG)
"Ha ha."
"....."
Hề Gia xoay chỗ khác, tiếp tục ghi chép.
Mạc Dư Thâm để sách về tủ đầu giường, nhìn bóng lưng của cô. Thỉnh thoảng còn run lên.
Anh biết, cô nhịn không được đang cười lên, vì cái câu "Trong sách có mỹ nhân" kia.
"Hề Gia."
"Ơi."
Cô quay lại lần nữa. Cô lập tức đổi khuôn mặt nghiêm túc.
"Sao vậy?" Cô thấy trong tay anh trống không, "Nhan như ngọc trong sách của anh đâu?" Biểu cảm không giả vờ được nữa, bật cười.
Mạc Dư Thâm đi qua bế cô lên.
Hề Gia ném bút lên bàn, vòng tay qua cô anh.
Cô không nhớ được trước kia anh có từng bế cô kiểu công chúa như này không, dù sao thì bây giờ cô cảm giác như đây là lần đầu tiên.
Trái tim đập loạn.
Mạc Dư Thâm thả cô trên giường, "Ngủ đi, mai em còn muốn dậy sớm mà."
Hề Gia, "Em vẫn chưa ghi xong. Trong tiệc rượu có vài việc em phải ghi lại."
Mạc Dư Thâm nhìn cô, "Em nói, anh viết."
Chuyện xảy ra với mẹ chồng, cô không muốn anh biết.
"Em có một bí mật nho nhỏ không thể để người khác biết."
"Nếu là bí mật thì em quên đi sẽ an toàn hơn còn gì?"
Hề Gia không nói nên lời.
Mạc Dư Thâm tắt đèn, hôn lên người cô, cả người cũng đè lên.
Hơ, mới vừa rồi còn ghen, bây giờ đã muốn. Hề Gia cũng không mất hứng, phối hợp với anh.
Anh đã đi đến cuối con đường dẫn đến trái tim của người phụ nữ rồi.
Không bật đèn, đôi mắt Hề Gia dễ chịu không ít, nhìn Mạc Dư Thâm, cô bị xoáy sâu vào đôi mắt tĩnh mịch của anh.
Hơi thở Mạc Dư Thâm nóng rực, thủ thỉ bên tai của cô, "Bà xã."
Chớp mắt một cái, đầu óc Hề Gia trống rỗng.
Đêm an tĩnh, căn phòng cũng từ từ bình tĩnh lại.
Mạc Dư Thâm ôm Hề Gia, rất nhanh, hô hấp của cô đều đều. Anh rời giường vào phòng tắm dội nước rồi lên giường. Hề Gia trở mình lăn đến bên giường.
Mạc Dư Thâm muốn ôm cô vào lòng, bị Hề Gia đạp một cái. Cô rất không kiên nhẫn nhưng ngủ nhìn rất thỏa mãn. Mạc Dư Thâm cũng không cử động nữa, để kệ cô.
Rất nhanh, Mạc Dư Thâm cũng chìm vào giấc ngủ.
Đợi nửa phút sau, Hề Gia xoay người, thanh âm rất nhỏ, "Ông xã?"
Không ai trả lời.
Hề Gia cẩn thận từng li từng tí vén chăn lên, sợ đánh thức anh.
Cô đi chân trần, nhón chân lên, cầm bút và sổ đi thư phòng.
Hồi nãy cô buồn ngủ mở mắt không ra, xém chút nữa là đi tìm Chu Công đánh cờ luôn rồi nhưng vẫn cố gắng chống cự con buồn ngủ đến bây giờ.
Ở tiệc rượu, cô lén chụp hai tấm hình của mẹ chồng, in ra.
Hề Gia không biết mẹ chồng cô tên gì, cô nhắn tin cho Quý Thanh Thời, 【Mẹ chồng em tên là gì? Anh nói hết những thứ anh biết cho em đi.】
Quý Thanh Thời gọi điện cho cô nhưng cô không nhận.
Bây giờ lỗ tai của Hề Gia không được thoải mái, có khi nghe không rõ, 【Mạc Dư Thâm đang ngủ, anh gửi tin nhắn cho em đi.】
Quý Thanh Thời muốn hỏi cô mấy giờ rồi còn chưa ngủ.
【Bây giờ mấy giờ rồi? Không muốn sống nữa hả?】
Hề Gia nói dối: 【Hôm nay em nghỉ, ngủ cả ngày rồi nên bây giờ không buồn ngủ.】
Quý Thanh Thời tin.
Hề Gia thở dài, ngày mai lại bắt đầu một ngày bận rộn khác ở đoàn làm phim. Trí nhớ của cô thì càng ngày càng ngắn nhưng những chuyện cần nhớ thì ngày càng nhiều.
Rất nhanh, Quý Thanh Thời gửi cho cô một file tài liệu mấy trang, không chỉ có Tần Tô Lan còn có Mạc đổng và Mạc phu nhân và Mạc Liêm.
Tất cả đều có ảnh chụp, còn có "ân oán nửa đời trước" của nhau.
Xem hết, Hề Gia gõ đầu.
Khó trách đêm nay Mạc Dư Thâm ghen, còn muốn cô hai lần.
Liên tục ngáp mấy cái, Hề Gia đến toilet rửa mặt bằng nước lạnh, quay lại tiếp tục làm việc.
Cô ghi chú hết tất cả thông tin vào bút ký, ảnh cũng in ra rồi dán bên cạnh. Cô lưu hết ảnh chụp lại rồi lưu trữ vài iCloud.
Trong iCloud có vài thư mục,
TRong này có bao gồm các thông tin của những nhân viên chủ chốt trong đoàn làm phim, còn có cả Dư An.
Mỗi buổi sáng cô đều xem lại một lần, để đến khi gặp mọi người cũng không phải bối rối.
Bây giờ trong mục còn có thêm bốn người, là mẹ chồng cô và ba người nhà Mạc Liêm kia.
Điện thoại lại rung lên, Quý Thanh Thời: 【Ngủ sớm đi, không buồn ngủ cũng không được thức đêm. Tối mai anh đi thăm em.】
Hề Gia không chú ý đến tin nhắn đến.
Quý Thanh Thời đợi một hồi vẫn không thấy trả lời. Anh tắt điện thoại.
"Em gái à?" Sở Sam hỏi. Anh nhìn điện thoại nửa tiếng rồi, giống như đang chỉnh lý tài liệu gì đó. Ngoại trừ đối với Hề Gia, anh không có kiên nhẫn như vậy với người khác.
Quý Thanh Thì "Ừm" một tiếng, cầm ly rượu lên.
Tiệc tùng vẫn còn tiếp tục, náo nhiệt điên cuồng.
Đêm nay là tiệc chia tay độc thân của một người bạn, Sở Sam cũng được mời tới.
Sở Sam nhìn anh, "Bộ phim sắp tới của em, bên công ty quản lý của Diệp Thu nhờ người móc nối quan hệ, tranh thủ cho cô ấy một vai. Em vốn nghĩ không cho."
Cô muốn nói lại thôi.
Quý Thanh Thời, "Vậy thì đừng cho. Không cần miễn cưỡng chính bản thân mình."
Ly nước trái cây bên môi Sở Sam khựng lại, sau đó cô lại nhấp một ngụm.
Cô nghe không hiểu ý tứ trong câu nói này của Quý Thanh Thời.
Sở Sam đặt ly nước trái cây xuống, nhìn đồng hồ đeo tay. Ánh sáng mập mờ, nhìn không rõ là mấy giờ, cô nói: "Anh còn muốn ở đây chơi một lát à? Ngày mai có việc, em về trước đây."
Quý Thanh Thời gật đầu, "Đi đường cẩn thận."
Sở Sam nhìn Quý Thanh Thời, anh đang rũ mắt nhìn rượu trong ly. Cô cầm áo khoác lên, đi tìm chủ tiệc đánh tiếng chào hỏi.
Mãi đến ba giờ rưỡi sáng, Quý Thanh Thời mới từ hội sở đi ra.
Anh tựa lên cửa xe, rút một điếu thuốc ra.
Có tin nhắn đến, là Hề Gia: 【Anh không cần tới thăm em, em không có thời gian. Ngủ ngon.】
Cô vẫn còn chưa ngủ.
Quý Thanh Thời: 【Mấy nay thời tiết lạnh thêm vài độ, anh mua cho em mấy cái áo ấm, tối mai qua đưa.】
Hề Gia: 【Anh để lái xe đưa qua là được.】
Quý Thanh Thời không trả lời. Một giây sau anh bị sặc khói thuốc.
Hề Gia không có tâm tư buôn chuyện với Quý Thanh Thời. Cô bật chế độ im lặng, rón rén quay về phòng ngủ, lên giường xích lại gần Mạc Dư Thâm.
Mạc Dư Thâm đưa tay kéo cô ôm vào lòng.
Áo ngủ của cô có hơi lạnh. Rất nhanh, sự ấm áp trong ngực anh bao phủ hết người cô.
Sáu giờ sáng, trời còn chưa sáng hẳn thì báo thức của Hề Gia đã kêu lên.
Mạc Dư Thâm tắt chuông, ôm Hề Gia vào ngực, muốn để cô ngủ thêm một chút nữa.
Hề Gia đẩy đẩy anh, "Anh không buông là em bị trễ giờ đó."
Mạc Dư Thâm vuốt ve gò má cô, cặp mắt sưng vù. Đêm qua anh cũng không ngủ được. Anh biết cô lén lút đi bổ sung bút ký, ba giờ rưỡi mới ngủ mà sáu giờ đã dậy rồi.
Mới ngủ được có hai tiếng rưỡi.
Nếu anh ở khách sạn bên làng du lịch, cô không cần phải chạy tới chạy lui, có thể ngủ thêm hai tiếng mà ngày nào cũng có thể nhìn thấy anh.
Hề Gia dậy, Mạc Dư Thâm cũng rời giường. Anh nói Hề Gia, "Bắt đầu từ tối nay anh sẽ đến làng du lịch ở, anh sẽ ở phòng khách sạn khác, buổi tối xong việc em cứ qua tìm anh."
Hề Gia nhìn anh, "Vậy anh phải mất hai tiếng đi làm lận."
Mạc Dư Thâm đến phòng chứa đồ tìm quần áo, "Trên xe xử lý công việc cũng vậy, không ảnh hưởng."
Anh nói lí do: "Vợ chồng sống xa nhau sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt."
Hề Gia gật đầu, "Sợ em ngủ không ngon à?"
Mạc Dư Thâm: "Là anh sợ mình ngủ không ngon. Cũng đâu thể tối nào cũng cầm sách tìm mỹ nhân được."
Anh đóng cửa phòng tắm, âm thanh nhỏ dần.
Đơn giản giải quyết bữa sáng, hai người tách ra ai làm việc nấy.
Sáng nay Mạc Dư Thâm nhận được tin nhắn của thư ký Đinh, trước mặt Hề Gia anh không mở ra xem.
Lên xe, anh gọi cho thư ký Đinh.
Mới có sáu giờ rưỡi, trời còn chưa sáng hẳn mà thư ký Đinh đã chạy đến công ty.
Mạc Dư Thâm: "Còn tin tức nào khác không?"
"Vẫn chưa có. Nhưng thư ký Đổng bên kia nói Mạc đổng đã tặng cho Mạc Liêm một nửa số cổ phần trong tay mình. Sắp tới sẽ thông báo trong cuộc họp quản trị. Còn cổ phần của Mạc phu nhân do bà ấy giữ hay Mạc đổng giữ vẫn chưa biết. Tôi nghĩ chỉ có Mạc đổng và luật sư biết."
Mạc Dư Thâm không nói chuyện, ánh mắt tĩnh mịch.
Anh không biết cuối cùng ba mình muốn làm gì. Anh nghĩ như vậy nhưng có khi không phải như vậy.
Thư ký Đinh: "Bây giờ chúng ta cùng Lý đổng nhất trí hành động, số cổ phần trong tay Mạc Liêm tạm thời không tạo thành uy hiếp đối với chúng ta."
Anh dùng hai chữ "tạm thời".
Mà cũng chỉ có thể tạm thời.
Đầu năm tới, hội đồng quản trị sẽ thay máu.
Mạc đổng chọn thời điểm này để tặng cổ phần cho Mạc Liêm, hẳn là muốn bắt cầu cho Mạc Liêm.
Nếu bọn họ ở thế bị động, việc nghiên cứu bên xưởng thuốc kia cũng bị đình trệ.
Mạc Dư Thâm: "Đừng buông lỏng cảnh giác bên phía Mạc phu nhân."
"Đã rõ."
Mạc Dư Thâm không nhiều lời nữa, gác máy.
Tối qua mẹ anh gọi điện nói cho anh nghe chuyện của Hề Gia, rồi sẵn tiện hỏi anh chuyện cổ phần công ty, hỏi anh nghĩ như thế nào?
Anh không lên tiếng.
Tần Tô Lan: Nên là của con thì chính là của con, không cần tỏ ra hào phóng. Mẹ hối hận nhất chính là khi xưa tiêu sái ra đi, một đồng cũng không lấy. Sớm biết có chuyện như ngày hôm nay, ngày đó mẹ phải lấy một nửa tài sản để dành cho con.
Sắp bảy giờ, trời cũng sáng lên.
Xe trên đường dần nhiều lên. Ngồi trên xe, Hề Gia ôn lại bút ký, đặt biệt là nội dung liên quan đến Chu Minh Khiêm. Cô phải nhớ cho kỹ.
Hoá ra thái độ của anh đối với cô lại ác liệt như vậy.
Còn nói lời kịch của cô là vô vị.
Dừng xe ở bãi, Hề Gia gặp phải Dư An.
Dư An cầm chìa khoá xe, đeo túi, trông có vẻ như muốn đi ra ngoài.
"Chị Hề Gia, chào buổi sáng."
Dư An mở khoá xe, chào hỏi Hề Gia.
"Chào buổi sáng tiểu mỹ nữ." Hề Gia mỉm cười, "Sáng sớm đã đi ra ngoài rồi à?"
Dư An gật đầu, "Vào nội thành mua cho Chu đạo ít đồ."
Chủ yếu là mua vài hộp thuốc dự trữ.
Đêm qua Chu Minh Khiêm quay đến muộn, cảm lạnh còn đau dạ dày. Gói thuốc giảm đau dạ dày chỉ còn một gói, anh nói muốn lấy nó làm đạo cụ quay phim nên không uống. Vì vậy hôm nay kêu cô đi mua nhiều một chút.
Lúc cô chuẩn bị đi, Chu Minh Khiêm còn chụp gói thuốc gửi qua, kêu cô mua giống y chang như vậy.
Hề Gia khoá xe, đi qua chỗ Dư An.
Đến gần, Dư An mới thấy rõ. Tối qua chắn chắn Hề Gia thức khuya sửa kịch bản, quầng mắt đen, trong mắt còn có tia máu.
"Hôm nay em đi siêu thị, có cần em mua giúp chị mấy gói cà phê không?"
Hề Gia cảm ơn, "Không cần đâu. Chị có rồi."
Mỗi sáng đoàn phim đều mở họp, không còn sớm, Hề Gia đi trước.
Dư An nhìn bóng lưng vội vã của Hề Gia.
Phim trường có một phòng họp đơn giản, lúc Hề Gia vào, Khương Thấm vẫn chưa đến. Cô quét mắt nhìn Chu Minh Khiêm rồi hờ hững thu mắt lại.
Cái ánh mắt kia, Chu Minh Khiêm nhận rõ mồn một.
Người phụ nữ này, cái dáng vẻ giọng điệu ôn nhu hôm qua chắc chắn là giả vờ, sao anh có thể tin được.
*
#14042020