Chương 35: Khóc Và Cười
Sau cả ngày ngủ ở nhà Huỳnh Mai Anh và lấy lại bình tĩnh vì chuyện hôm qua, trời chập tối, tối lấy lại tinh thần lạc quan đi đến bệnh viện, Nguyễn Tiến Đức như có thần giao cách cảm, đã đứng sẵn trước cửa bệnh viện làm gì đó, chắc không phải để đợi tôi đâu.
Tôi vừa bước tới, Nguyễn Tiến Đức đã lên tiếng:
"Em nói chuyện với anh một chút nhé."
Ừ thì tôi cũng chẳng có vấn đề gì với anh, cũng chỉ là nói chuyện thôi mà, không mất gì, tôi cũng muốn nghe xem Đức nói gì.
Chúng tôi đi đến một chiếc ghế ở cuối góc, buổi tối ít người qua lại, tôi vẫn giữ thái độ im lặng, vì tôi không có gì nói với Đức, tôi cũng tôn trọng quyết định mình đã đưa ra, xem Đức như một người bạn.
"Em muốn kết hôn với anh Mạnh thật đấy à?" Đức hỏi.
"Anh thấy em giống nói đùa à?"
"Em biết rõ tình hình của anh Mạnh như thế nào mà, em có biết quyết định đó rất trẻ con không?"
Tôi nhìn Đức, sâu trong thâm tâm anh là một chút không cam chịu với quyết định của tôi sao? Tôi nhẹ nhàng đáp:
"Em đủ lớn để biết mình đang nói và nghĩ gì, anh còn nhỏ hơn em hai tháng tuổi đấy."
"Khi em quyết định như thế, em đã từng nghĩ đến cảm xúc của anh chưa? Em đã công bằng với anh chưa?"
Tôi bật cười thành tiếng, chẳng hiểu sao lúc này tôi buồn cười thật, cười mà lòng chua xót, Nguyễn Tiến Đức đang nói đến hai từ công bằng à? Anh cũng biết mình cần hai chữ đó, vậy tại sao anh chưa từng công bằng với tôi chứ.
"Anh đã từng công bằng với em à? Anh đã từng để ý đến cảm nhận của em hả? Chưa từng có ai lấy mất đi cơ hôi của anh và em, là do anh chưa từng chọn em mà thôi. Nếu anh vì em một chút thì yêu xa cũng được, khoảng cách không gian, thời gian cũng được, bao nhiêu năm cũng được em vẫn sẽ chờ anh đấy thôi, nhưng anh là không chọn em, không có lý do gì mà em phải chờ đợi cả. Em được gì ngoài những vết thương? Nếu anh Mạnh không xuất hiện thì cũng sẽ là một người khác, là do anh không chọn em, không phải anh không có cơ hội."
Tôi vừa nói vừa cố gạt những giọt nước mắt, tôi buồn chứ, những lời này tôi chưa từng nói ra và đã chôn giấu nó cách đây nhiều năm liền, tôi còn tình cảm với anh dù có nhiều thế nào thì sau thời gian xa cách không liên lạc như thế, không có cách nào để tôi yêu anh và lựa chọn anh vô điều kiện chư trước đây. Nguyễn Tiến Đức vẫn ngồi im lặng, thoáng kèm tiếng thở dài rồi liếc nhìn tôi.
"Anh xin lỗi, năm đó anh suy nghĩ chưa chín chắn, anh.."
"Anh xin lỗi em làm gì, em cũng không có ý trách anh mà, chỉ là hơi kích động chút thôi. Nếu em là anh của năm đó em cũng không chắc mình sẽ không sai lầm mà. À mà thôi, em vào với anh Mạnh trước nhé, anh cho em xin chút không gian riêng tư nha."
Tôi gạt nước mắt rồi đứng dậy bước đi, tôi không thể để anh Mạnh biết tôi vừa khóc, anh sẽ lo cho tôi nữa. Bớt chợt một cơn mưa đổ xuống làm ướt cả thành phố sau một ngày trời gần ba mươi độ làm tôi cũng dính ít mưa, Tôi bước vào phòng khi anh Mạnh đang ngủ say, tôi ngồi bên cạnh nhìn anh ngủ, có lẽ đã rất lâu rồi anh không được có một giấc ngủ ngon như thế này. Suy nghĩ chưa dứt đầu, anh đã giật mình tỉnh giấc.
Tôi mỉm cười: "Anh tỉnh rồi à, nào để em đỡ anh ngồi dậy."
Vừa nói tôi vừa đứng dậy đỡ anh tựa vào thành giường.
"Em bị ướt rồi, lấy áo anh mặc vào đi, không lại bị bệnh thì ai chăm sóc anh."
"Anh không hỏi em trời có mưa không à?"
"Em ướt thì chắc chắn là trời mưa rồi. Không lẽ nào em lại tự làm ướt bản thân đâu."
"Anh, hay là chúng ta kết hôn đi. Em rất nghiêm túc đấy, em muốn được cùng anh đi hết quãng đường còn lại."
Anh Mạnh nghe rồi im lặng rất lâu, tay vuốt nhẹ má tôi rất âu yếm, chỉ là anh không nói gì, cho đến rất lâu sau anh mới nắm tay tôi nghiêm túc nhìn vào mắt tôi:
"Bụi này, chúng ta có rất nhiều cách để cùng nhau đi đến hết quãng đường còn lại, nếu anh khỏe mạnh anh sẽ cầu hôn em, anh biết em muốn bên anh là thật, nhưng nếu biết tình trạng của anh bố mẹ, gia đình em chắc chắn sẽ không đồng ý, họ chỉ có em là con gái, họ làm sao có thể nhìn em chịu khổ, anh yêu em, nhưng không thể lấy lý do yêu mà kết hôn với em ở thời điểm này vì đó chính là rào cản lớn nhất, sau này khi không còn anh nữa em sẽ người ta dù có yêu em cũng sẽ quan ngại hoàn cảnh của em. Bụi à, người ta hay nói xã hội này bình đẳng rồi, thế nhưng khi có lỗi lầm xảy ra người con gái vẫn thua thiệt hơn, nghe anh, em chính là nuối tiếc lớn nhất kiếp này anh để lại, anh chẳng dám hứa hẹn kiếp sau, nhưng nếu có anh sẽ không quan ngại tất cả mà chạy đến bên em, anh yêu em."
Vừa nói anh vừa cố kìm nén những giọt nước mắt để làm chỗ dữa tinh thần cho tôi, còn tôi đã không thể nào giữ bình tĩnh được nữa, chẳng lẽ là những người tốt thì sẽ không có kết thúc tốt đẹp sao? Tôi lắc đầu không đồng ý:
"Em sẽ thuyết phục bố mẹ mà, còn anh Khánh nữa, em sẽ thuyết phục gia đình cho mình kết hôn, em không ngại tai tiếng đâu, anh đồng ý với em đi."
"Đừng ngang bướng nữa, bình thường tính em ngang như cua, anh đã không nói rồi, lần này em phải nghe anh chứ. Em cũng không nghĩ đi, biết đâu kỳ tích xảy ra, anh sẽ khỏe lại thì sao?"
Anh có thể khỏe lại sao? Đó là điều không thể, thế giới của chúng ta chưa tân tiến tới mức chữa được ung thư đâu, huống hồ bệnh tình của anh đang xấu đi nhanh chóng, tôi biết anh lừa tôi chứ, nhưng tôi sẽ không ngang bướng nữa, tôi sẽ mỉm cười chấp nhận sự thật này.
"Được, thế anh phải khỏe lại nhé, sau đó em sẽ gả cho anh. Nhưng tình hình của anh phải được nói với bố mẹ, anh cũng biết mà, cảm giác mất đi một người đáng sợ lắm, cả đời bố mẹ chỉ có anh là con, nếu đột ngột mất anh, em sợ họ không sống nổi."
"Anh hứa với em."
Tôi ôm lấy anh Mạnh, những giọt nước mắt âm thầm rơi sau lưng anh. Đúng là tôi chưa từng trải qua cảm giác sinh ly tử biệt, xa cách muôn trùng ở hai thế giới khác nhau. Nhưng tôi sợ rồi, tôi sợ phải chia xa, rồi phải mất bao lâu tôi mới lại tìm thấy một người xa lạ nhưng thật lòng yêu mình đến thế.
"À, anh đã hoàn thành thủ tục chuyển giao hai cửa hàng ở Hà Nội và hơn một tỷ tiền mặt vào sổ tiết kiệm cho em rồi. Sau này không có anh thì em vẫn phải sống tốt nhé. Hai cửa hàng kia em không quản lý thì có thể chuyển nhượng cho gười khác cũng được." Anh Mạnh nói.
Tôi đưa tay lau đi những giọt nước mắt sau lưng anh rồi cười:
"Em giữ chứ, em không quản lý được thì em nhờ chị Lệ quản lý, đó là những gì anh cho em, trừ khi em thật sự không thể gắng gượng được thì em sẽ từ bỏ, nếu còn có thể em sẽ luôn cố gắng phát triển nó, xem như là anh luôn ở bên em. Cho em ôm anh nhiều một chút, em sẽ truyền hơi ấm cho anh nhé."
Chợt cơn ho truyền tới, anh ho không ngừng nghỉ rồi ngất lịm đi, làm tôi hoảng loạn gọi bác sĩ, tôi lớn từng ấy năm cũng chưa từng thấy ai ho như thế này, thật đáng sợ, các bác sĩ đến và tôi bị đuổi ra ngoài, anh được đẩy vao trong phòng cấp cứu, tôi ngồi bên ngoài ghế chờ mà tim như ngừng đập chờ đợi, tôi chỉ có thể biết chắp tay cầu nguyện cho thiên thần của tôi không sao, anh Mạnh không sao.
Đồng hồ điểm một tiếng rồi hai tiếng trôi qua, cuối cùng đèn phòng cấp cứu cũng tắt đèn, anh Mạnh được đẩy ra và được thông báo đã qua nguy kịch.
Tôi muốn ở bên anh tối nay nhưng Nguyễn Tiến Đức đã không cho tôi ở lại và bảo tôi về nghỉ, tôi không chọn bắt xe mà mười hai giờ lang thang trên đường, tôi về nhà anh Mạnh dọn lại nhà và nằm lên chiếc giường của anh, những hơi ấm anh để lại như chưa từng biến mất, mùi hương đọng lại trên gối khiến tôi trở nên thật ấm áp, chỉ tiếc là không thể mãi như này được.
Tôi ngảy người nằm xuống ôm lấy chiếc gối ôm quen thuộc nhớ lại những ký ức bao năm giữa tôi và anh, nhớ cả lần đầu chúng tôi gặp nhau, rồi cả lần thứ hai, thứ ba, thứ n cho đến khi chính thức trở thành người yêu.
"Em làm người yêu anh nhé."
"Nhưng mà em chưa yêu anh đâu đấy, anh vẫn yêu em chứ?"
"Anh vẫn sẽ yêu em. Em đồng ý đi."
"Em suy nghĩ lại đã."
Tôi bất giác cười, những lúc đó thật hạnh phúc, chẳng như bây giờ nhỉ, tôi cứ nghĩ rồi lại nghĩ và thiếp đi lúc nào không hay.
Ranh giới giữa nụ cười và tiếng khóc cũng mong manh như sự sống và cái chết. Anh đã từng làm tôi cười thì rồi giờ lại làm tôi khóc, tôi không trách anh, nếu không phải thế giới này không công bằng với anh thì có lẽ tôi chính là người hạnh phúc nhất trên đời này. Tôi sẽ trân trọng những gì anh để lại và chúc anh luôn hạnh phúc dù ở đâu, tôi chỉ mong bệnh tình của anh khá lên rồi cùng tôi đi du lịch bốn phương, tôi được cùng anh đi với nhau đến hết quang đường còn lại.
Tôi vừa bước tới, Nguyễn Tiến Đức đã lên tiếng:
"Em nói chuyện với anh một chút nhé."
Ừ thì tôi cũng chẳng có vấn đề gì với anh, cũng chỉ là nói chuyện thôi mà, không mất gì, tôi cũng muốn nghe xem Đức nói gì.
Chúng tôi đi đến một chiếc ghế ở cuối góc, buổi tối ít người qua lại, tôi vẫn giữ thái độ im lặng, vì tôi không có gì nói với Đức, tôi cũng tôn trọng quyết định mình đã đưa ra, xem Đức như một người bạn.
"Em muốn kết hôn với anh Mạnh thật đấy à?" Đức hỏi.
"Anh thấy em giống nói đùa à?"
"Em biết rõ tình hình của anh Mạnh như thế nào mà, em có biết quyết định đó rất trẻ con không?"
Tôi nhìn Đức, sâu trong thâm tâm anh là một chút không cam chịu với quyết định của tôi sao? Tôi nhẹ nhàng đáp:
"Em đủ lớn để biết mình đang nói và nghĩ gì, anh còn nhỏ hơn em hai tháng tuổi đấy."
"Khi em quyết định như thế, em đã từng nghĩ đến cảm xúc của anh chưa? Em đã công bằng với anh chưa?"
Tôi bật cười thành tiếng, chẳng hiểu sao lúc này tôi buồn cười thật, cười mà lòng chua xót, Nguyễn Tiến Đức đang nói đến hai từ công bằng à? Anh cũng biết mình cần hai chữ đó, vậy tại sao anh chưa từng công bằng với tôi chứ.
"Anh đã từng công bằng với em à? Anh đã từng để ý đến cảm nhận của em hả? Chưa từng có ai lấy mất đi cơ hôi của anh và em, là do anh chưa từng chọn em mà thôi. Nếu anh vì em một chút thì yêu xa cũng được, khoảng cách không gian, thời gian cũng được, bao nhiêu năm cũng được em vẫn sẽ chờ anh đấy thôi, nhưng anh là không chọn em, không có lý do gì mà em phải chờ đợi cả. Em được gì ngoài những vết thương? Nếu anh Mạnh không xuất hiện thì cũng sẽ là một người khác, là do anh không chọn em, không phải anh không có cơ hội."
Tôi vừa nói vừa cố gạt những giọt nước mắt, tôi buồn chứ, những lời này tôi chưa từng nói ra và đã chôn giấu nó cách đây nhiều năm liền, tôi còn tình cảm với anh dù có nhiều thế nào thì sau thời gian xa cách không liên lạc như thế, không có cách nào để tôi yêu anh và lựa chọn anh vô điều kiện chư trước đây. Nguyễn Tiến Đức vẫn ngồi im lặng, thoáng kèm tiếng thở dài rồi liếc nhìn tôi.
"Anh xin lỗi, năm đó anh suy nghĩ chưa chín chắn, anh.."
"Anh xin lỗi em làm gì, em cũng không có ý trách anh mà, chỉ là hơi kích động chút thôi. Nếu em là anh của năm đó em cũng không chắc mình sẽ không sai lầm mà. À mà thôi, em vào với anh Mạnh trước nhé, anh cho em xin chút không gian riêng tư nha."
Tôi gạt nước mắt rồi đứng dậy bước đi, tôi không thể để anh Mạnh biết tôi vừa khóc, anh sẽ lo cho tôi nữa. Bớt chợt một cơn mưa đổ xuống làm ướt cả thành phố sau một ngày trời gần ba mươi độ làm tôi cũng dính ít mưa, Tôi bước vào phòng khi anh Mạnh đang ngủ say, tôi ngồi bên cạnh nhìn anh ngủ, có lẽ đã rất lâu rồi anh không được có một giấc ngủ ngon như thế này. Suy nghĩ chưa dứt đầu, anh đã giật mình tỉnh giấc.
Tôi mỉm cười: "Anh tỉnh rồi à, nào để em đỡ anh ngồi dậy."
Vừa nói tôi vừa đứng dậy đỡ anh tựa vào thành giường.
"Em bị ướt rồi, lấy áo anh mặc vào đi, không lại bị bệnh thì ai chăm sóc anh."
"Anh không hỏi em trời có mưa không à?"
"Em ướt thì chắc chắn là trời mưa rồi. Không lẽ nào em lại tự làm ướt bản thân đâu."
"Anh, hay là chúng ta kết hôn đi. Em rất nghiêm túc đấy, em muốn được cùng anh đi hết quãng đường còn lại."
Anh Mạnh nghe rồi im lặng rất lâu, tay vuốt nhẹ má tôi rất âu yếm, chỉ là anh không nói gì, cho đến rất lâu sau anh mới nắm tay tôi nghiêm túc nhìn vào mắt tôi:
"Bụi này, chúng ta có rất nhiều cách để cùng nhau đi đến hết quãng đường còn lại, nếu anh khỏe mạnh anh sẽ cầu hôn em, anh biết em muốn bên anh là thật, nhưng nếu biết tình trạng của anh bố mẹ, gia đình em chắc chắn sẽ không đồng ý, họ chỉ có em là con gái, họ làm sao có thể nhìn em chịu khổ, anh yêu em, nhưng không thể lấy lý do yêu mà kết hôn với em ở thời điểm này vì đó chính là rào cản lớn nhất, sau này khi không còn anh nữa em sẽ người ta dù có yêu em cũng sẽ quan ngại hoàn cảnh của em. Bụi à, người ta hay nói xã hội này bình đẳng rồi, thế nhưng khi có lỗi lầm xảy ra người con gái vẫn thua thiệt hơn, nghe anh, em chính là nuối tiếc lớn nhất kiếp này anh để lại, anh chẳng dám hứa hẹn kiếp sau, nhưng nếu có anh sẽ không quan ngại tất cả mà chạy đến bên em, anh yêu em."
Vừa nói anh vừa cố kìm nén những giọt nước mắt để làm chỗ dữa tinh thần cho tôi, còn tôi đã không thể nào giữ bình tĩnh được nữa, chẳng lẽ là những người tốt thì sẽ không có kết thúc tốt đẹp sao? Tôi lắc đầu không đồng ý:
"Em sẽ thuyết phục bố mẹ mà, còn anh Khánh nữa, em sẽ thuyết phục gia đình cho mình kết hôn, em không ngại tai tiếng đâu, anh đồng ý với em đi."
"Đừng ngang bướng nữa, bình thường tính em ngang như cua, anh đã không nói rồi, lần này em phải nghe anh chứ. Em cũng không nghĩ đi, biết đâu kỳ tích xảy ra, anh sẽ khỏe lại thì sao?"
Anh có thể khỏe lại sao? Đó là điều không thể, thế giới của chúng ta chưa tân tiến tới mức chữa được ung thư đâu, huống hồ bệnh tình của anh đang xấu đi nhanh chóng, tôi biết anh lừa tôi chứ, nhưng tôi sẽ không ngang bướng nữa, tôi sẽ mỉm cười chấp nhận sự thật này.
"Được, thế anh phải khỏe lại nhé, sau đó em sẽ gả cho anh. Nhưng tình hình của anh phải được nói với bố mẹ, anh cũng biết mà, cảm giác mất đi một người đáng sợ lắm, cả đời bố mẹ chỉ có anh là con, nếu đột ngột mất anh, em sợ họ không sống nổi."
"Anh hứa với em."
Tôi ôm lấy anh Mạnh, những giọt nước mắt âm thầm rơi sau lưng anh. Đúng là tôi chưa từng trải qua cảm giác sinh ly tử biệt, xa cách muôn trùng ở hai thế giới khác nhau. Nhưng tôi sợ rồi, tôi sợ phải chia xa, rồi phải mất bao lâu tôi mới lại tìm thấy một người xa lạ nhưng thật lòng yêu mình đến thế.
"À, anh đã hoàn thành thủ tục chuyển giao hai cửa hàng ở Hà Nội và hơn một tỷ tiền mặt vào sổ tiết kiệm cho em rồi. Sau này không có anh thì em vẫn phải sống tốt nhé. Hai cửa hàng kia em không quản lý thì có thể chuyển nhượng cho gười khác cũng được." Anh Mạnh nói.
Tôi đưa tay lau đi những giọt nước mắt sau lưng anh rồi cười:
"Em giữ chứ, em không quản lý được thì em nhờ chị Lệ quản lý, đó là những gì anh cho em, trừ khi em thật sự không thể gắng gượng được thì em sẽ từ bỏ, nếu còn có thể em sẽ luôn cố gắng phát triển nó, xem như là anh luôn ở bên em. Cho em ôm anh nhiều một chút, em sẽ truyền hơi ấm cho anh nhé."
Chợt cơn ho truyền tới, anh ho không ngừng nghỉ rồi ngất lịm đi, làm tôi hoảng loạn gọi bác sĩ, tôi lớn từng ấy năm cũng chưa từng thấy ai ho như thế này, thật đáng sợ, các bác sĩ đến và tôi bị đuổi ra ngoài, anh được đẩy vao trong phòng cấp cứu, tôi ngồi bên ngoài ghế chờ mà tim như ngừng đập chờ đợi, tôi chỉ có thể biết chắp tay cầu nguyện cho thiên thần của tôi không sao, anh Mạnh không sao.
Đồng hồ điểm một tiếng rồi hai tiếng trôi qua, cuối cùng đèn phòng cấp cứu cũng tắt đèn, anh Mạnh được đẩy ra và được thông báo đã qua nguy kịch.
Tôi muốn ở bên anh tối nay nhưng Nguyễn Tiến Đức đã không cho tôi ở lại và bảo tôi về nghỉ, tôi không chọn bắt xe mà mười hai giờ lang thang trên đường, tôi về nhà anh Mạnh dọn lại nhà và nằm lên chiếc giường của anh, những hơi ấm anh để lại như chưa từng biến mất, mùi hương đọng lại trên gối khiến tôi trở nên thật ấm áp, chỉ tiếc là không thể mãi như này được.
Tôi ngảy người nằm xuống ôm lấy chiếc gối ôm quen thuộc nhớ lại những ký ức bao năm giữa tôi và anh, nhớ cả lần đầu chúng tôi gặp nhau, rồi cả lần thứ hai, thứ ba, thứ n cho đến khi chính thức trở thành người yêu.
"Em làm người yêu anh nhé."
"Nhưng mà em chưa yêu anh đâu đấy, anh vẫn yêu em chứ?"
"Anh vẫn sẽ yêu em. Em đồng ý đi."
"Em suy nghĩ lại đã."
Tôi bất giác cười, những lúc đó thật hạnh phúc, chẳng như bây giờ nhỉ, tôi cứ nghĩ rồi lại nghĩ và thiếp đi lúc nào không hay.
Ranh giới giữa nụ cười và tiếng khóc cũng mong manh như sự sống và cái chết. Anh đã từng làm tôi cười thì rồi giờ lại làm tôi khóc, tôi không trách anh, nếu không phải thế giới này không công bằng với anh thì có lẽ tôi chính là người hạnh phúc nhất trên đời này. Tôi sẽ trân trọng những gì anh để lại và chúc anh luôn hạnh phúc dù ở đâu, tôi chỉ mong bệnh tình của anh khá lên rồi cùng tôi đi du lịch bốn phương, tôi được cùng anh đi với nhau đến hết quang đường còn lại.