Chương 28: Một Trăm Hai Mươi Triệu
Tối, tôi đi làm như thường, lần này là thằng em Dương Khánh Vũ chủ động chạy qua nhà đón tôi. Thằng bé đáng yêu, hiền lành, dễ nổi loạn, chỉ là chưa tiếp xúc quá nhiều nên cũng không biết được.
Tôi ngồi yên vị sau xe nó, thú thật tôi có chút không quen khi ngồi sau xe người lạ với cả tôi đang có vài chuyện không tiện nói.
"Em nhìn chị có vẻ không được vui lắm?"
Tôi đang vu vơ suy nghĩ thì bị Dương Khánh Vũ cắt ngang, tôi bất ngờ, ngơ ngác, bật ngửa, vì nãy giờ tôi có để ý gì đâu:
"Hả, em nói gì?"
"Có vẻ như chị không được vui lắm, chị có chuyện gì không vui hả?"
"Không có, chị bình thường mà."
Thằng em không nhìn thấy vết đỏ trên má tôi, chắc do tôi trang điểm hơi đậm quá. Lê Khánh Hà đánh phát này đúng là quá mạnh rồi, so với lần trước chỉ đau hơn chứ không ít hơn. Tôi không đi mách ai thì thôi, chị ta đã đi mách Nguyễn Tiến Đức rồi, mà Đức như thằng ngáo ngơ, độ lượng hết mức, tin lời chị ta từ lần này đến hết lần khác.
"Em có chuyện muốn xin ý kiến của chị. Chị cho em xin ý kiến nhá?"
"Nói xem, chị có giúp được gì không?"
"Em nói nhé."
"Ừ, nói đi đừng ngại."
Nó chần chừ một lúc rồi mở miệng, tôi ngồi sau xe nên cũng chẳng nhìn được cái biểu cảm của nó như thế nào.
"Em thích một cô gái, cô ấy lớn hơn em vài tuổi, điều này không quan trọng, tình yêu thì không quan trọng tuổi tác mà. Cô ấy rất xinh đẹp, tài năng, năng lượng, chị ấy có người yêu rồi, nhưng em vẫn thích chị ấy nhiều như thế."
Hóa ra là một phi công, ừ thì một phi công chất lượng thế này cũng được, ai may mắn thế chứ, có thể lọt vào mắt xanh của một chàng trai mỹ quan hoàn hảo, đẹp trai, tài năng như thế này. Khá thú vị đấy chứ.
"Chị gái nào may mắn thế, có thể được Vũ nhà ta để ý? Ý kiến riêng của chị nhé, yêu ai, thích ai thì cứ mạnh dạn nói ra thôi, cho dù có được người đó đồng ý hay bị từ chối thì cũng là một lần sống thật với tình cảm của mình, sống không uổng thanh xuân."
Lấy kinh nghiệm thực tế, năm đó tôi đã yêu nhưng chưa một lần tỏ tình, tôi đã yêu, nhưng chưa từng được yêu. Tôi sống cũng xem như là uổng phí cả thanh xuân, tôi cũng tiếc vì khi còn trẻ mình chỉ yêu một người, thích một người. Lẽ ra tôi phải thích thêm chục người nữa mới phải.
Nghe tôi nói xong, Dương Khánh Vũ im lặng lúc lâu:
"Em sẽ xem xét ý kiến của chị. Có lẽ là nên một lần tỏ tình, cho dù có bị từ chối hay đồng ý, em cũng sẽ vui."
Có không vui cũng phải vui, không có sự lựa chọn đâu.
Tôi chỉ biết cười nhẹ nhàng, trong lòng lại có chút hiu quạnh, năm trước mùa Đông đến muộn, cuối tháng tư rồi mà trời vẫn lành lạnh như Đông, thỉnh thoảng còn phải mặc áo khoác bên ngoài. Không biết do trời lạnh hay lòng nguội lạnh mà tôi thấy toàn thân run lên. Tôi đã yêu một người có ước mơ, ước mơ quay lại với người yêu cũ, đếm sơ cũng phải vài lần, như một trò đùa.
Một lúc sau đến nơi, tôi hôm nay không làm trong quán bar, pub gì cả. Chúng tôi đi tiệc cho một công ty, chủ yếu là anh Hưng làm chính, tôi và Vũ là hai cái đuôi hỗ trợ anh ấy. Ekip cũng có đến gần chục người, cơ mà tôi cũng không biết họ là ai cả.
Lẽ ra anh Mạnh muốn đi cùng tôi, nhưng chợt có công chuyện liên quan đến việc thành lập cửa hàng nên không đi được, tôi muốn anh ấy đi xem tôi diễn.
Vừa ngồi xuống được một lúc thì xuất hiện trước mắt tôi là Nguyễn Tiến Đức, tôi có chút ngạc nhiên, hoảng hốt, tại sao tôi lại chẳng biết anh ta cũng ở đây.
Nguyễn Tiến Đức giận dữ nắm lấy tay tôi lôi đi ra một góc tối, tôi đau quá giật tay ra, khó chịu quát lên:
"Anh lại điên cái gì nữa đấy? Nếu muốn nói đến chuyện của Lê Khánh Hà thì tôi không có gì để nói."
Nguyễn Tiến Đức không nói gì, cũng chẳng giống như tôi đã nghĩ là anh ta lôi tôi ra chất vấn về chuyện của Lê Khánh Hà mà nhẹ nhàng ôm lấy tôi, bám lấy tôi.
Tôi mới là không hiểu anh ta bị cái vong ma nào nhập, chiều vừa gọi điện chấp vấn tôi gắt lắm, mà giờ lại như con cún cần được chủ nhân vỗ về.
Tôi đẩy nó ra, y như rằng không thể. Nó cứ bám lấy tôi như một em bé thân xác mét tám.
"Không được đẩy anh, cho anh ôm em một chút."
"Anh có bị điên không đấy? Chỗ đông người, làm cái trò gì thế?"
"Anh không tin Hà nữa, khoảnh khắc em tắt máy không nói chuyện với anh, anh biết em là người bị hại rồi. Anh tin em."
Ừ, thì sao? Nói với tôi mấy lời này làm gì? Tôi đẩy Đức ra thêm lần nữa, lần này anh buông, cuối cùng thì anh cũng đứng về phía tôi, nhưng chẳng biết sao tôi không vui. Anh cho tôi hy vọng rồi lại giật tắt đi những hy vọng vừa len lỏi trong đầu.
"Nguyễn Tiến Đức, tôi không quan trọng anh đứng về phía ai, tôi chỉ muốn nói là anh tôn trọng tôi một chút, dù sao thì tôi cũng đang là người yêu của anh họ anh, nếu anh muốn làm bạn bình thường, tôi không phản đối, còn nếu anh cứ như thế này, gian gian díu díu mập mờ thì tôi không làm được. Còn nữa, anh và Lê Khánh Hà tốt nhất là về đóng cửa bảo nhau, đừng như chó dại chạy ra đường cắn người khác."
Tôi rời đi, Nguyễn Tiến Đức thì vẫn đứng đó. Tôi không biết mình có làm đúng những gì trái tim muốn hay không, nhưng chí ít là tôi không muốn Nguyễn Đức Mạnh buồn, anh ấy quá tốt với tôi, tôi không thể phụ anh ấy.
"Ting."
Cộng một trăm hai mươi triệu đồng là số tiền tôi vừa nhận được từ Nguyễn Đức Mạnh với lời nhắn yêu em. Đây không phải là lần đầu anh cho tôi tiền, cơ mà như thế này thì quá lớn rồi. Tôi chuyển messenger muốn nhắn tin cho anh, nhưng đã nhận được tin nhắn tới:
"Em muốn mua gì cứ mua nhé. Nếu thiếu thì bảo anh."
Tôi nghi ngờ nhân sinh, dạo này anh sao hay lạ quá, nhưng cũng chỉ nghĩ là anh yêu tôi và muốn làm tất cả vì tôi.
"Sao anh chuyển nhiều thế ạ?"
"Vì anh muốn cho em những gì tốt nhất. Vì anh yêu em."
Nhiều tiền như vậy tôi cũng chẳng biết tiêu vào đâu, dù sao thì đây là tiền anh cho tôi, tôi sẽ nghĩ xem nên làm gì với nó, tiêu nó một cách hợp lý nhất có thể.
"Em cảm ơn anh yêu nhé."
Từ lúc yêu anh tôi chẳng khác gì công chúa cả, cứ cho là một năm có mười ngày lễ lớn đi, thì phải đến mười hai lần tôi được tặng quà với những giá trị lớn, tầm cỡ thấp nhất cũng trên mười triệu, cao nhất lên đến hàng trăm triệu. Tôi không biết là tôi may mắn hay là thế nào nữa, nhưng anh Mạnh đối xử với tôi quá tốt rồi.
Xong việc, lẽ ra thì Dương Khánh Vũ sẽ đưa tôi về như cái cách nó đón tôi, thế nào tôi lại từ chối, bảo bắt xe tự về, tôi quyết liệt quá thằng bé cũng chỉ đành thỏa thuận.
Tôi gọi Huỳnh Mai Anh lái xe ra đón tôi rồi tôi dẫn nó đi ăn đêm quanh khu Tạ Quang Bửu, Bách Khoa hay Ngõ Tự Do, mà cảm hứng sáng tạo của nó dâng trào quá nên không chịu. Bạn thân thế đấy, thân ai nấy lo thì có.
Tôi đứng trước cửa đặt xe, Nguyễn Tiến Đức đã tiến lại sát bên tôi từ bao giờ, ấm áp nói:
"Để anh đưa em về?"
Tôi không trả lời, vẫn cố gắng đặt xe, tôi gạt đi những lời nói của Nguyễn Tiến Đức, đơn giản vì tôi không muốn dính vào mấy cái chuyện thị phi không rõ ràng của nó với Lê Khánh Hà thôi.
Nó giật lấy điện thoại của tôi, đội luôn lên đầu tôi cái nón bảo hiểm, một lần nữa lên tiếng:
"Anh đưa em về."
"Nguyễn Tiến Đức, anh có bị sao không đấy? Đi về thì tự đi đi, mắc mớ gì phải kéo em theo mới chịu."
"Anh thích. Giờ có lên xe không thì bảo?"
Tôi khó chịu ra mặt, hờn dỗi nhưng vẫn phải lên xe, nó lấy mất chiếc điện thoại của tôi rồi.
Ghét cái tính trẻ con này thế không biết.
Cả quãng đường đi, tôi dường như không mở miệng nói chuyện, ngồi cùng nhau trên xe nhưng khoảng cách giữa tôi và Đức như cách nhau cả nghìn dặm. Mọi thứ im lặng đến mức, ngoại trừ thỉnh thoảng có chiếc xe chạy qua, thì tôi còn nghe được cả tiếng trái tim mình đập.
Đèn vẫn sáng, tôi vẫn thế, vẫn đứng sừng sững giữa đất trời bao la, khác là khác ở chỗ tôi chẳng còn hiểu được tình cảm của mình. Dù giờ đèn có tắt thì ngủ một giấc là ngày mai trời lại sáng.
Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà, Đức trả lại điện thoại cho tôi, không quên xuống xe và ôm lấy tôi, trong khi tôi chưa kịp phản ứng gì.
Nguyễn Tiến Đức lại phát điên nữa rồi.
Đức ghé vào tai tôi, từng hơi thở phả vào cổ làm tôi nóng ran cả người. Ở gần Đức, tôi giống như một con chim nhỏ, không thể kìm chế được cảm xúc, anh nghẹn ngào nói:
"Anh xin lỗi, anh biết, em là người yêu của anh Mạnh, nhưng anh không thể kìm chế được mình, không thể bắt bản thân rời xa em."
Nói thế mà cũng tin, thật là dễ lừa.
Tôi chẳng thể đẩy Đức ra được, cái thân thể này không hề nhỏ để có thể đẩy ra. Tôi đương nhiên không dễ lây động trước những lời nói của nó. Hứa thật nhiều, thất hứa cũng thật nhiều, không phải bao nhiêu lần nó cũng đứng về phía Lê Khánh Hà à? Làm sao tôi có thể dễ dàng tin được một người đã từng làm mình đau rất nhiều lần như thế chứ.
"Nguyễn Tiến Đức, anh bớt làm khùng làm điên lại. Anh về đi, anh Mạnh chắc đang chờ anh về."
"Nhưng mà, anh muốn ôm em mãi như thế này. Muốn cảm nhận được từng hơi thở của em, anh cũng muốn được như anh Mạnh, ôm em mỗi ngày, được bên em mỗi khi em buồn, được theo em trên từng bước em đi."
Ơ, thế sao trước đây anh không nghĩ thế? Giờ anh lại nghĩ thế? Anh lạ nhỉ?
Tự dưng cái nghe Nguyễn Tiến Đức nói xong tôi bật cười thành tiếng, tôi không biết vì sao nữa, chắc do tôi không quen nhìn Đức nghiêm túc, chỉ quen nhìn nó lạnh lùng thôi.
"Anh buồn cười nhỉ? Không bên em thì có người khác, không yêu em thì yêu người khác, không thích em nữa thì thích người khác, nói mấy lời sến sẩm này làm nổi hết cả da gà, bỏ ra đi."
Nó vẫn không chịu buông mà thỏ thẻ vào tai tôi:
"Em có ý định mở phương thức liên lạc của anh ra khỏi danh sách đen không?"
"Có. Để em mở."
Để thoát khỏi cái lồng ngực chắc chắn này, tôi chỉ có thể đồng ý, cứ cho là vậy đi. Nguyễn Tiến Đức này thật là kỳ lạ, kiếp trước chắc tôi phải nợ nó và Lê Khánh Hà nhiều lắm đấy.
Tôi dịu giọng, nói năng nhẹ nhàng với Nguyễn Tiến Đức:
"Muộn rồi, anh về đi, cẩn thận nhé."
Chủ yếu là tôi muốn Đức đi về thật nhanh thôi. Lỡ bị người quen bắt gặp thì lại không hay, khó đỡ với các chiếc camera chạy bằng cơm.
Nguyễn Tiến Đức nhéo má tôi một cái âu yếm rồi đi về. Còn tôi chỉ muốn tiền đình luôn, giờ chắc phải chuyển mình trở về Hồ Chí Minh city sống quá, ở cái Hà Nội này cứ dăm bữa nửa tháng lại gặp Nguyễn Tiến Đức chắc tổn thọ quá.
Huỳnh Mai Anh nhìn thấy tôi mệt mỏi trở về thì lắc đầu:
"Anh nào đưa về vậy? Nhìn tình cảm quá ha."
"Ai đâu? Bạn tui."
Vừa nói tôi vừa vứt cái túi xách ra sofa và nằm xuống giường. Mệt muốn xỉu, Huỳnh Mai Anh cầm máy tính bảng lên và giơ về phía tôi.
"Người vừa nãy đưa bà về, chính là mối tình đầu của bà, người mà bà hay kể với tui bằng ánh mắt tha thiết đó hả?"
"Ừ, đó cũng là em trai họ của anh Mạnh."
Huỳnh Mai Anh nhìn tôi mắt chữ a mồm chữ o, nó kiểu không thể tin được.
"Bà gan thế? Lỡ anh Mạnh biết thì sao?"
"Thì có làm sao? Tui và Đức đã là quá khứ rồi, bây giờ tui chỉ muốn có thể toàn tâm toàn ý với anh Mạnh thôi. Sao nay ngủ muộn quá vậy?"
"Tương tư Phạm Đình Cường đó."
"Thôi nha bà nội. Lưu luyến gì cái thằng mới chia tay người yêu. Tìm được người như anh Mạnh thì được. Nói vậy thôi, tui đi vệ sinh cá nhân cái rồi đi ngủ."
Phạm Đình Cường có thể rất tốt nhưng nó chắc chắn chưa sẵn sàng để cho một mối quan hệ, tôi mặc kệ Huỳnh Mai Anh nói thật hay đùa, tôi cũng không muốn gieo tương tư cho nó chút nào.
Tôi ngồi yên vị sau xe nó, thú thật tôi có chút không quen khi ngồi sau xe người lạ với cả tôi đang có vài chuyện không tiện nói.
"Em nhìn chị có vẻ không được vui lắm?"
Tôi đang vu vơ suy nghĩ thì bị Dương Khánh Vũ cắt ngang, tôi bất ngờ, ngơ ngác, bật ngửa, vì nãy giờ tôi có để ý gì đâu:
"Hả, em nói gì?"
"Có vẻ như chị không được vui lắm, chị có chuyện gì không vui hả?"
"Không có, chị bình thường mà."
Thằng em không nhìn thấy vết đỏ trên má tôi, chắc do tôi trang điểm hơi đậm quá. Lê Khánh Hà đánh phát này đúng là quá mạnh rồi, so với lần trước chỉ đau hơn chứ không ít hơn. Tôi không đi mách ai thì thôi, chị ta đã đi mách Nguyễn Tiến Đức rồi, mà Đức như thằng ngáo ngơ, độ lượng hết mức, tin lời chị ta từ lần này đến hết lần khác.
"Em có chuyện muốn xin ý kiến của chị. Chị cho em xin ý kiến nhá?"
"Nói xem, chị có giúp được gì không?"
"Em nói nhé."
"Ừ, nói đi đừng ngại."
Nó chần chừ một lúc rồi mở miệng, tôi ngồi sau xe nên cũng chẳng nhìn được cái biểu cảm của nó như thế nào.
"Em thích một cô gái, cô ấy lớn hơn em vài tuổi, điều này không quan trọng, tình yêu thì không quan trọng tuổi tác mà. Cô ấy rất xinh đẹp, tài năng, năng lượng, chị ấy có người yêu rồi, nhưng em vẫn thích chị ấy nhiều như thế."
Hóa ra là một phi công, ừ thì một phi công chất lượng thế này cũng được, ai may mắn thế chứ, có thể lọt vào mắt xanh của một chàng trai mỹ quan hoàn hảo, đẹp trai, tài năng như thế này. Khá thú vị đấy chứ.
"Chị gái nào may mắn thế, có thể được Vũ nhà ta để ý? Ý kiến riêng của chị nhé, yêu ai, thích ai thì cứ mạnh dạn nói ra thôi, cho dù có được người đó đồng ý hay bị từ chối thì cũng là một lần sống thật với tình cảm của mình, sống không uổng thanh xuân."
Lấy kinh nghiệm thực tế, năm đó tôi đã yêu nhưng chưa một lần tỏ tình, tôi đã yêu, nhưng chưa từng được yêu. Tôi sống cũng xem như là uổng phí cả thanh xuân, tôi cũng tiếc vì khi còn trẻ mình chỉ yêu một người, thích một người. Lẽ ra tôi phải thích thêm chục người nữa mới phải.
Nghe tôi nói xong, Dương Khánh Vũ im lặng lúc lâu:
"Em sẽ xem xét ý kiến của chị. Có lẽ là nên một lần tỏ tình, cho dù có bị từ chối hay đồng ý, em cũng sẽ vui."
Có không vui cũng phải vui, không có sự lựa chọn đâu.
Tôi chỉ biết cười nhẹ nhàng, trong lòng lại có chút hiu quạnh, năm trước mùa Đông đến muộn, cuối tháng tư rồi mà trời vẫn lành lạnh như Đông, thỉnh thoảng còn phải mặc áo khoác bên ngoài. Không biết do trời lạnh hay lòng nguội lạnh mà tôi thấy toàn thân run lên. Tôi đã yêu một người có ước mơ, ước mơ quay lại với người yêu cũ, đếm sơ cũng phải vài lần, như một trò đùa.
Một lúc sau đến nơi, tôi hôm nay không làm trong quán bar, pub gì cả. Chúng tôi đi tiệc cho một công ty, chủ yếu là anh Hưng làm chính, tôi và Vũ là hai cái đuôi hỗ trợ anh ấy. Ekip cũng có đến gần chục người, cơ mà tôi cũng không biết họ là ai cả.
Lẽ ra anh Mạnh muốn đi cùng tôi, nhưng chợt có công chuyện liên quan đến việc thành lập cửa hàng nên không đi được, tôi muốn anh ấy đi xem tôi diễn.
Vừa ngồi xuống được một lúc thì xuất hiện trước mắt tôi là Nguyễn Tiến Đức, tôi có chút ngạc nhiên, hoảng hốt, tại sao tôi lại chẳng biết anh ta cũng ở đây.
Nguyễn Tiến Đức giận dữ nắm lấy tay tôi lôi đi ra một góc tối, tôi đau quá giật tay ra, khó chịu quát lên:
"Anh lại điên cái gì nữa đấy? Nếu muốn nói đến chuyện của Lê Khánh Hà thì tôi không có gì để nói."
Nguyễn Tiến Đức không nói gì, cũng chẳng giống như tôi đã nghĩ là anh ta lôi tôi ra chất vấn về chuyện của Lê Khánh Hà mà nhẹ nhàng ôm lấy tôi, bám lấy tôi.
Tôi mới là không hiểu anh ta bị cái vong ma nào nhập, chiều vừa gọi điện chấp vấn tôi gắt lắm, mà giờ lại như con cún cần được chủ nhân vỗ về.
Tôi đẩy nó ra, y như rằng không thể. Nó cứ bám lấy tôi như một em bé thân xác mét tám.
"Không được đẩy anh, cho anh ôm em một chút."
"Anh có bị điên không đấy? Chỗ đông người, làm cái trò gì thế?"
"Anh không tin Hà nữa, khoảnh khắc em tắt máy không nói chuyện với anh, anh biết em là người bị hại rồi. Anh tin em."
Ừ, thì sao? Nói với tôi mấy lời này làm gì? Tôi đẩy Đức ra thêm lần nữa, lần này anh buông, cuối cùng thì anh cũng đứng về phía tôi, nhưng chẳng biết sao tôi không vui. Anh cho tôi hy vọng rồi lại giật tắt đi những hy vọng vừa len lỏi trong đầu.
"Nguyễn Tiến Đức, tôi không quan trọng anh đứng về phía ai, tôi chỉ muốn nói là anh tôn trọng tôi một chút, dù sao thì tôi cũng đang là người yêu của anh họ anh, nếu anh muốn làm bạn bình thường, tôi không phản đối, còn nếu anh cứ như thế này, gian gian díu díu mập mờ thì tôi không làm được. Còn nữa, anh và Lê Khánh Hà tốt nhất là về đóng cửa bảo nhau, đừng như chó dại chạy ra đường cắn người khác."
Tôi rời đi, Nguyễn Tiến Đức thì vẫn đứng đó. Tôi không biết mình có làm đúng những gì trái tim muốn hay không, nhưng chí ít là tôi không muốn Nguyễn Đức Mạnh buồn, anh ấy quá tốt với tôi, tôi không thể phụ anh ấy.
"Ting."
Cộng một trăm hai mươi triệu đồng là số tiền tôi vừa nhận được từ Nguyễn Đức Mạnh với lời nhắn yêu em. Đây không phải là lần đầu anh cho tôi tiền, cơ mà như thế này thì quá lớn rồi. Tôi chuyển messenger muốn nhắn tin cho anh, nhưng đã nhận được tin nhắn tới:
"Em muốn mua gì cứ mua nhé. Nếu thiếu thì bảo anh."
Tôi nghi ngờ nhân sinh, dạo này anh sao hay lạ quá, nhưng cũng chỉ nghĩ là anh yêu tôi và muốn làm tất cả vì tôi.
"Sao anh chuyển nhiều thế ạ?"
"Vì anh muốn cho em những gì tốt nhất. Vì anh yêu em."
Nhiều tiền như vậy tôi cũng chẳng biết tiêu vào đâu, dù sao thì đây là tiền anh cho tôi, tôi sẽ nghĩ xem nên làm gì với nó, tiêu nó một cách hợp lý nhất có thể.
"Em cảm ơn anh yêu nhé."
Từ lúc yêu anh tôi chẳng khác gì công chúa cả, cứ cho là một năm có mười ngày lễ lớn đi, thì phải đến mười hai lần tôi được tặng quà với những giá trị lớn, tầm cỡ thấp nhất cũng trên mười triệu, cao nhất lên đến hàng trăm triệu. Tôi không biết là tôi may mắn hay là thế nào nữa, nhưng anh Mạnh đối xử với tôi quá tốt rồi.
Xong việc, lẽ ra thì Dương Khánh Vũ sẽ đưa tôi về như cái cách nó đón tôi, thế nào tôi lại từ chối, bảo bắt xe tự về, tôi quyết liệt quá thằng bé cũng chỉ đành thỏa thuận.
Tôi gọi Huỳnh Mai Anh lái xe ra đón tôi rồi tôi dẫn nó đi ăn đêm quanh khu Tạ Quang Bửu, Bách Khoa hay Ngõ Tự Do, mà cảm hứng sáng tạo của nó dâng trào quá nên không chịu. Bạn thân thế đấy, thân ai nấy lo thì có.
Tôi đứng trước cửa đặt xe, Nguyễn Tiến Đức đã tiến lại sát bên tôi từ bao giờ, ấm áp nói:
"Để anh đưa em về?"
Tôi không trả lời, vẫn cố gắng đặt xe, tôi gạt đi những lời nói của Nguyễn Tiến Đức, đơn giản vì tôi không muốn dính vào mấy cái chuyện thị phi không rõ ràng của nó với Lê Khánh Hà thôi.
Nó giật lấy điện thoại của tôi, đội luôn lên đầu tôi cái nón bảo hiểm, một lần nữa lên tiếng:
"Anh đưa em về."
"Nguyễn Tiến Đức, anh có bị sao không đấy? Đi về thì tự đi đi, mắc mớ gì phải kéo em theo mới chịu."
"Anh thích. Giờ có lên xe không thì bảo?"
Tôi khó chịu ra mặt, hờn dỗi nhưng vẫn phải lên xe, nó lấy mất chiếc điện thoại của tôi rồi.
Ghét cái tính trẻ con này thế không biết.
Cả quãng đường đi, tôi dường như không mở miệng nói chuyện, ngồi cùng nhau trên xe nhưng khoảng cách giữa tôi và Đức như cách nhau cả nghìn dặm. Mọi thứ im lặng đến mức, ngoại trừ thỉnh thoảng có chiếc xe chạy qua, thì tôi còn nghe được cả tiếng trái tim mình đập.
Đèn vẫn sáng, tôi vẫn thế, vẫn đứng sừng sững giữa đất trời bao la, khác là khác ở chỗ tôi chẳng còn hiểu được tình cảm của mình. Dù giờ đèn có tắt thì ngủ một giấc là ngày mai trời lại sáng.
Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà, Đức trả lại điện thoại cho tôi, không quên xuống xe và ôm lấy tôi, trong khi tôi chưa kịp phản ứng gì.
Nguyễn Tiến Đức lại phát điên nữa rồi.
Đức ghé vào tai tôi, từng hơi thở phả vào cổ làm tôi nóng ran cả người. Ở gần Đức, tôi giống như một con chim nhỏ, không thể kìm chế được cảm xúc, anh nghẹn ngào nói:
"Anh xin lỗi, anh biết, em là người yêu của anh Mạnh, nhưng anh không thể kìm chế được mình, không thể bắt bản thân rời xa em."
Nói thế mà cũng tin, thật là dễ lừa.
Tôi chẳng thể đẩy Đức ra được, cái thân thể này không hề nhỏ để có thể đẩy ra. Tôi đương nhiên không dễ lây động trước những lời nói của nó. Hứa thật nhiều, thất hứa cũng thật nhiều, không phải bao nhiêu lần nó cũng đứng về phía Lê Khánh Hà à? Làm sao tôi có thể dễ dàng tin được một người đã từng làm mình đau rất nhiều lần như thế chứ.
"Nguyễn Tiến Đức, anh bớt làm khùng làm điên lại. Anh về đi, anh Mạnh chắc đang chờ anh về."
"Nhưng mà, anh muốn ôm em mãi như thế này. Muốn cảm nhận được từng hơi thở của em, anh cũng muốn được như anh Mạnh, ôm em mỗi ngày, được bên em mỗi khi em buồn, được theo em trên từng bước em đi."
Ơ, thế sao trước đây anh không nghĩ thế? Giờ anh lại nghĩ thế? Anh lạ nhỉ?
Tự dưng cái nghe Nguyễn Tiến Đức nói xong tôi bật cười thành tiếng, tôi không biết vì sao nữa, chắc do tôi không quen nhìn Đức nghiêm túc, chỉ quen nhìn nó lạnh lùng thôi.
"Anh buồn cười nhỉ? Không bên em thì có người khác, không yêu em thì yêu người khác, không thích em nữa thì thích người khác, nói mấy lời sến sẩm này làm nổi hết cả da gà, bỏ ra đi."
Nó vẫn không chịu buông mà thỏ thẻ vào tai tôi:
"Em có ý định mở phương thức liên lạc của anh ra khỏi danh sách đen không?"
"Có. Để em mở."
Để thoát khỏi cái lồng ngực chắc chắn này, tôi chỉ có thể đồng ý, cứ cho là vậy đi. Nguyễn Tiến Đức này thật là kỳ lạ, kiếp trước chắc tôi phải nợ nó và Lê Khánh Hà nhiều lắm đấy.
Tôi dịu giọng, nói năng nhẹ nhàng với Nguyễn Tiến Đức:
"Muộn rồi, anh về đi, cẩn thận nhé."
Chủ yếu là tôi muốn Đức đi về thật nhanh thôi. Lỡ bị người quen bắt gặp thì lại không hay, khó đỡ với các chiếc camera chạy bằng cơm.
Nguyễn Tiến Đức nhéo má tôi một cái âu yếm rồi đi về. Còn tôi chỉ muốn tiền đình luôn, giờ chắc phải chuyển mình trở về Hồ Chí Minh city sống quá, ở cái Hà Nội này cứ dăm bữa nửa tháng lại gặp Nguyễn Tiến Đức chắc tổn thọ quá.
Huỳnh Mai Anh nhìn thấy tôi mệt mỏi trở về thì lắc đầu:
"Anh nào đưa về vậy? Nhìn tình cảm quá ha."
"Ai đâu? Bạn tui."
Vừa nói tôi vừa vứt cái túi xách ra sofa và nằm xuống giường. Mệt muốn xỉu, Huỳnh Mai Anh cầm máy tính bảng lên và giơ về phía tôi.
"Người vừa nãy đưa bà về, chính là mối tình đầu của bà, người mà bà hay kể với tui bằng ánh mắt tha thiết đó hả?"
"Ừ, đó cũng là em trai họ của anh Mạnh."
Huỳnh Mai Anh nhìn tôi mắt chữ a mồm chữ o, nó kiểu không thể tin được.
"Bà gan thế? Lỡ anh Mạnh biết thì sao?"
"Thì có làm sao? Tui và Đức đã là quá khứ rồi, bây giờ tui chỉ muốn có thể toàn tâm toàn ý với anh Mạnh thôi. Sao nay ngủ muộn quá vậy?"
"Tương tư Phạm Đình Cường đó."
"Thôi nha bà nội. Lưu luyến gì cái thằng mới chia tay người yêu. Tìm được người như anh Mạnh thì được. Nói vậy thôi, tui đi vệ sinh cá nhân cái rồi đi ngủ."
Phạm Đình Cường có thể rất tốt nhưng nó chắc chắn chưa sẵn sàng để cho một mối quan hệ, tôi mặc kệ Huỳnh Mai Anh nói thật hay đùa, tôi cũng không muốn gieo tương tư cho nó chút nào.