Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Anh Từng Là Duy Nhất

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Anh Từng Là Duy Nhất
  3. Chương 143: Số Mà Đã Có Ắt Nên(3)

Chương 143: Số Mà Đã Có Ắt Nên(3)

Tống Hân Nghiên ném khăn lau tay vào trong thùng rác, cô nói: “Chẳng trách người xưa có câu ‘Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền xa vạn dặm’. Cô Phùng, lần trước cô cố ý nói chuyện Nghiệp Chi Phong muốn đào tôi qua trước mặt đồng nghiệp của tôi, lúc đó có lẽ là đào sẵn cái hố chờ tôi nhảy đi, tôi không thể không bội phục sự ăn ý của mấy người.”

Phùng Trinh Trinh tắt vòi nước, cô nhìn Tống Hân Nghiên, nghiêm mặt nói: “Cô Tống, mặc kệ cô có tin hay không, hôm đó tôi chỉ lỡ lời, không hề có bất cứ mưu tính gì với cô, ngay cả khi báo chí nói cô sao chép, sau này tôi mới biết đó là tác phẩm do dì tôi thiết kế, có lẽ cô đã hiểu nhầm dì tôi rồi, tôi chưa từng thấy gì ấy vì đào một nhân tài mà phải tổn hao tâm kế như vậy, tôi nghĩ dì ấy chỉ muốn cô đến làm việc bên cạnh mà thôi.”

Trong lòng Tống Hân Nghiên đã có suy nghĩ riêng, đương nhiên cô sẽ không tin những gì Phùng Trinh Trinh nói: “Vậy ý cô Phùng là, tôi nên cảm động rơi nước mắt sao?”

Phùng Trinh Trinh nhìn bộ dáng đầy gai trên người Tống Hân Nghiên, cô nói: “Cô Tống không cần phải dùng những lời sắc bén như vậy, thời gian sẽ chứng minh tất cả.” Phùng Trinh Trinh lau khô tay rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Tống Hân Nghiên đứng ngẩn ngơ trong phòng vệ sinh, một lúc lâu sau mới mở cửa đi ra. Vừa bước tới hành lang đã nhìn thấy Thẩm Duệ đang đi tới trước mặt. Khoảnh khắc đó, cô hoảng hốt chỉ muốn bỏ chạy, nhưng chân lại giống như dính trên mặt đất không thể nhúc nhích được.

Lúc này mà chạy trốn thì chỉ chứng minh cô quá để tâm. Cô đứng đờ đẫn tại chỗ, trơ mắt nhìn Thẩm Duệ bước tới, đúng là oan gia ngõ hẹp. Trái tim cô căng thẳng như sắp rớt cả ra ngoài, ba bước, hai bước, một bước, anh và cô sát vai nhau, nhưng bước chân anh vẫn không dừng lại.

Tống Hân Nghiên không hiểu rõ tâm trạng của mình lúc này, cô thất thần bước đi về phía phòng ăn, vừa đi được một bước, cô nghe được giọng nói lạnh lùng của Thẩm Duệ từ phía sau: “Người yêu mới?”

Tống Hân Nghiên sửng sốt, xác định anh đang nói chuyện với mình, cô xoay người nhưng lại chỉ nhìn thấy gương mặt mỉa mai của anh: “Ánh mắt em cũng chẳng ra làm sao cả, muốn tìm thì chí ít cũng phải tìm người nào có điều kiện tốt hơn tôi chứ, em thích anh ta ở điểm nào? Con người, tiền tài, hay là kỹ năng trên giường?”

Gương mặt tươi cười của Tống Hân Nghiên bỗng chốc vụt tắt, cô ngơ ngác nhìn anh, thì ra khi bọn họ trở mặt thành thù thì ngay cả tư cách làm bạn cũng không còn. Cô cắn răng nói: “Chỗ nào anh ấy cũng tốt, đặc biệt là kỹ năng giường chiếu, không thể chê được! Anh nghĩ mình có thể so sánh được không?”

Dứt rời, cô xoay người rời đi.

Thẩm Duệ nhìn bóng lưng của cô, anh tức giận không kiềm chế được, đạp một phát vào thùng rác bên cạnh, thùng rác vô tội bị anh đạp thành một đống hỗn độn.

…

Ăn cơm xong, Liên Mặc đề nghị đưa Tống Hân Nghiên về nhà, cô lắc đầu từ chối, ở cái giới thượng lưu này. Lần đầu tiên cô kết hôn còn không chen vào được, lần thứ hai chỉ sợ là càng khó khăn hơn.

Nếu như có một này cô buông bỏ trái tim mình, cô sẽ tìm một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường, có tình yêu hay không cũng chẳng sao cả.

Liên Mặc cũng không cưỡng ép cô, đưa mắt nhìn theo cô lên taxi. Tống Hân Nghiên về tới nhà, cô kiểm tra lại hành lý và các loại giấy tờ tùy thân, lúc chạm vào tấm thẻ đen trong ví, trái tim cô như thắt lại.

Nhớ tới những lời vừa nãy của anh, cô hận tới nghiến răng nghiến lợi, cô khép ví lại, ném vào trong balo, cô không muốn nghĩ thêm bất cứ chuyện gì liên quan đến Thẩm Duệ nữa. Đêm nay, cô nằm trằn trọc đến gần sáng mới chợp mắt.

Cô đã mơ một giấc mơ, cô thấy mình xuất hiện ở giáo đường, hình như là lễ cưới của ai đó, cô đứng dưới đài mục sư, phía sau vang lên tiếng bước chân. Cô xoay đầu nhìn, cô thấy Phùng Trinh Trinh mặc một chiếc váy cưới, khoác tay Thẩm Duệ đi về phía này.

Hai người nhìn nhau cười, ánh mắt ngập tràn tình yêu. Trái tim cô đau đớn, nước mắt lăn dài trên má, cô không muốn nhìn thấy anh lấy người khác, cô muốn ngăn cản canh. Nhưng cô vừa bước lên phía trước thì đã bị ông cụ Thẩm ngăn lại, Ông ấy lấy ra một tấm ảnh, vẻ mặt hung dữ nói: “Tống Hân Nghiên, nếu cô dám làm gián đoạn buổi hôn lễ, tôi sẽ phát tán những tấm hình này ra ngoài, tôi xem đến lúc đó có bao nhiêu người mắng cô. Cái loại phụ nữ lăng loàn!”

Giấc mơ chuyển sang một cảnh khác, cô đang ở trên đường, đầu tóc rối tung, quần áo rất bẩn, đi chân đất, bên cạnh có rất nhiều đang ném trứng thối, rau nát lên người cô: “Đánh cô ta, đánh đi, đánh chết cái thứ không biết xấu hổ, Đồng Thành có một phần tử cặn bã như cô ta đúng là sỉ nhục, đuổi cô ta ra khỏi Đồng Thành!”

“Còn dám đăng ảnh giường chiếu, đúng là ti tiện, cô ta muốn dùng mấy tấm hình đó để trèo cao sao? Thứ thấp hèn!”

Toàn thân Tống Hân Nghiên đang run rẩy, cô không hề quen biết những người này, nhưng tất cả bọn họ đều đánh cô cực kỳ hung ác, còn có mấy đứa trẻ nhỏ ném đá lên người cô.

Cô bị đánh tới chảy cả máu đầu, không có nơi nào để trốn, ngã nhào trên đất.

Trước mắt cô bị máu tươi làm nhòe đi, cô mở mắt ra nhìn thấy một đôi giày bóng loáng, cô nhìn lên phía trên theo đôi giày da thì trông thấy gương mặt đẹp trai của Thẩm Duệ, cô vươn tay kéo anh, nhưng anh ngại bẩn, lùi về phía sau một bước.

Cô nhìn bàn tay rơi vào khoảng không của mình, trái tim như rơi vào vực thẳm, nước mắt cô rơi, nhưng thứ chảy ra không phải nước mắt mà là máu, cô ngẩng đầu nhìn anh, anh vẫn đang mặc bộ lễ phục chú rể, anh ngồi xổm xuống nhìn cô với vẻ mặt thương hại, giọng anh như đang an ủi: “Gương mặt nhỏ nhắn này, đúng là khiến cho người ta đau lòng.”

Tống Hân Nghiên nhìn anh gần trong gang tấc: “Anh Tư, anh đưa em về nhà đi, em không muốn ở đây, xin anh đưa em về.”

“Anh Tư là tên cô muốn gọi thì gọi sao? Người đàn ông trong tấm ảnh là ai? Cô bị anh ta chơi rất thoải mái có đúng không? Sao cô lại vô liêm sỉ như vậy? May mà tôi chưa cưới cô, không thì mặt mũi của tôi cũng bị cô ném sạch.”

Trái tim Tống Hân Nghiên như thắt lại, người đàn ông trước mặt cô không phải Thẩm Duệ mà cô biết, anh sẽ không đối xử với cô như vậy, cô nhào qua ôm lấy chân anh, van xin nói: “Mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu, em bị người ta cưỡng ép rất hung bạo. Bọn họ gài bẫy hãm hại em.”

“Cút ra, đừng chạm vào tôi, tôi ngại bẩn!” Thẩm Duệ không chút lưu tình đạp lên ngực cô, cô bị anh đạp bay ra ngoài, giống như một con búp bê vải rách bị ném trên đường cái, cô mở to mắt, nhìn chiếc xe tải lớn đang lao nhanh về phía mình.

“Đừng mà! Tống Hân Nghiên hét lớn một tiếng, cô bật dậy khỏi giường, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, cô thở dốc. Cảnh tượng trong mơ quá mức chân thật, thật như đang báo trước tương lai của cô, cô sẽ thân bại danh liệt bị đuổi ra khỏi Đồng Thành như vậy, hoặc là hương tan ngọc nát.

Cô vươn tay tự ôm lấy mình, toàn thân không ngừng run rẩy, nước mắt không ngừng tuôn rơi, chỉ còn sót lại sự tuyệt vọng vô tận.

…

Tống Hân Nghiên và Đường Diệp Thần ly hôn, người vui vẻ nhất chính là Tống Nhược Kỳ, nhưng nghe nói Đường Diệp Thần đã đưa cho Tống Hân Nghiên một số tiền lớn, còn có cả bất động sản, cô ta lại không vui nổi. Lúc cô ta và Thẩm Duệ ly hôn, ngay cả một đứa con trai cũng không có. Dựa vào cái gì mà Tống Hân Nghiên lại được nhiều tiền cấp dưỡng như vậy?

Trong lòng cô ta không vui, nhưng lại không dám thể hiện trước mặt Đường Diệp Thần. Sau khi hai người họ ly hôn, dường như Đường Diệp Thần cũng quan tâm cô hơn trước, hai ngày nữa sẽ tới nhà họ Tống để thăm cô.

Mẹ cô đã hỏi cô mấy lần, khi nào Đường Diệp Thần mới cưới cô, nhìn bụng cô mỗi ngày một lớn, đợi đến tháng thứ tư thì sẽ không giấu được nữa.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6252 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5657 View
5
Tiên Hiệp
Chí tôn đặc công
3

Chí tôn đặc công

2566 chương
5469 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Tổng Tài Ngược Thê
4

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5331 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4962 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4946 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter