Chương 19: 19 - Đồng ý không?
Đêm 30 Tết, Yến cứ cầm cái điện thoại rồi đi qua đi lại trước của phòng trong tâm thế lo lắng. Hà Trung mở cửa đi ra mà giật mình, thắc mắc với hành động kì quặc của em gái
: Mày làm gì mà cứ lượn ra lượn vào nhìn chóng hết cả mặt thế?
Hình như Yến tập trung vào " việc " của mình quá nên chẳng nghe thấy anh nói gì, Trung chống hai tay vào hông rồi hét to vào tai cái đứa dở hơi kia
: Yến!
Yến giật bắn người, với ánh mắt hoảng sợ nó nhìn anh trai của mình
: Anh làm gì thế?
: Câu đấy để anh hỏi mày mới đúng đấy
: Em đang suy nghĩ tí thôi, có gì đâu
: Mày định cưới ai đấy à mà bận rộn suy nghĩ thế?
Yến nhăn mặt
: Anh còn chưa cưới mà đã đến em rồi á? Bạn em rủ đi xem pháo hoa nhưng em sợ bị bố mắng nên chẳng dám xin
Trung chẹp miệng
: Tưởng cái gì to tát lắm cơ, dễ như ăn kẹo mà sợ gì
Yến tức lắm, sao anh trai nó lại có thái độ như thế chứ?
: Em sợ thật mà!
Trung vừa nói, vừa dùng đôi tay của mình để miêu tả cho con em gái đần độn kia hiểu
: Bây giờ nhé, mày đi xuống tầng rồi mở mồm ra xin bố mẹ là được thôi
: Anh nói dễ lắm ý, anh thử đi em xem nào
: Rất tiếc, hôm nay anh mày ở nhà em ạ
: Sao anh lại ở nhà?
: Lớn rồi đi chơi làm gì? Chán chết đi được
Yến bĩu môi, nó như có mũi tên bắn thẳng vào tim của Trung
: Có mà bạn bè anh đi chơi với người yêu hết rồi, anh không có người yêu nên phải ở nhà ý, lại còn bày đặt lớn rồi nữa
: Ơ hay?
Trung cũng cay lắm, định bật nhưng lại chẳng biết bật như nào vì thấy em mình nó nói đúng quá...chẳng sai một từ
Yến rón rén từng bước chân xuống cầu thang, chưa bao giờ mà giọng nói của nó lại nhỏ nhẹ đến như thế
: Bố mẹ...
Chú Dũng và cô Ngọc đang ngồi trên bộ bàn ghế độ sộ bằng gỗ kia xem Táo Quân, quay ra nhìn đứa con gái của mình
: Có gì không con?
: Tí nữa bố mẹ cho con đi chơi nha..
Hai người nghe xong thì gật đầu luôn
: Cứ đi đi
Yến chưa kịp nói thêm gì nữa, giọng cậu con trai lớn đã từ cầu thang vang xuống
: Nó đi xem pháo hoa, phải hơn 12 rưỡi mới về cơ bố mẹ ạ
Yến giật mình quay lại nhìn cái mặt nhởn nhơ kia của anh trai, nó tức...phải từ từ rồi nó mới trình bày với bố mẹ được chứ, chưa chi ông anh Trung kia đã phọt hết ra rồi thì làm ăn gì nữa
Trái với vẻ mặt nhăn nhó của chú Dũng thì cô Ngọc vẫn cứ bình thường, thản nhiên nói
: Thì có làm sao đâu, em nó lớn rồi
Yến nghe xong thì khuôn mặt nó lập tức xuất hiện một nụ cười rạng rỡ. Nó thích lắm, cảm ơn mẹ ríu rít rồi chạy lên phòng chuẩn bị quần áo
Chú Dũng có vẻ không hài lòng, quay sang trách vợ
: Nó còn bé sao đi chơi qua đêm được, con mình lại là con gái thì càng không
: Tết mà anh, để nó chơi một hôm cũng có sao đâu
Cô Ngọc tiếp xúc nhiều với những bạn trẻ nên cũng hiểu tâm lí của chúng nó. Việc nuôi con đối với cô cũng rất thoáng, thích cái gì là chiều nhưng phải ngoan. Con gái của cô - Hạ Yến thì không phải nói, ngoan như thế thì xin cái gì cô cũng cho
Chú Dũng thì quý Yến nhất nhà, " bình rượu mơ " của chú bảo đi chơi qua đêm là như thế nào? Mấy năm trước thằng Trung xin đi thì chú gật đầu luôn, miễn nó đừng gây ra chuyện gì to tát là được. Lần này thật sự chú khó chịu, lỡ con gái vàng con gái bạc bị làm sao thì chú biết làm cái gì đây?
Nghe tiếng dưới cổng, Yến ló đầu qua cửa sổ nhìn thấy Tú thì nói
: Đợi tao tí, tao xuống ngay đây
Yến vội lấy cái khăn quàng vào cổ, chạy xuống nhà chào bố mẹ rồi chạy ra ngoài sân. Chú Dũng vẫn với vẻ mặt buồn thiu
: Con gái của bố..
: Hay là anh đi theo nó rồi canh xem có sao không luôn đi
: Em hâm à?
Cô Ngọc bật cười
: Gớm nữa, nó đi chơi cả thằng Khang chứ có ai xa lạ gì đâu, không có ăn chơi quậy phá gì đâu mà anh cứ phải lo
: Nhưng anh vẫn lo lắm
: Anh như này có khi Yến nó chẳng dám lấy chồng
: Cũng được, ở nhà anh nuôi nó
Yến, Tú, Khang với Việt cùng đi ra nơi bắn pháo hoa. Vừa đi chúng nó vừa kêu lạnh, lạnh nhưng vẫn phải đi xem pháo hoa cho bằng được mới chịu
Tú khoác tay qua vai Yến, nó hí hửng nói
: Tao còn tưởng mày không được đi cơ
Yến còn chưa nói gì Khang đã vội vênh mặt lên trời, đập tay vào ngực tự hào nói
: Nhờ tao chứ ai, bố mẹ nó cho đi vì tin tưởng tao đấy
: Thế cơ á?
: Đương nhiên
Ở đây đông đúc lắm, không cẩn thận là lạc nhau lúc nào chẳng hay. Chúng nó đến muộn nên chỗ cũng chẳng còn nữa, phải tìm đứt cả hơi mới có cái view tạm tạm để xem
Một số người đến sau, không có ý thức và xô đẩy mọi người làm loạn hết cả lên. Yến xem đồng hồ thì còn khoảng 10 phút nữa pháo hoa sẽ bắn, nó không để ý nên bị một hàng người len qua rồi vì chen chúc mà bị lạc bọn kia luôn
Đang sợ không biết phải làm sao thì một bàn tay đặt lên vai của nó, kéo nó sang một bên
: Đứng gọn vào, người ta đi qua lại bị đẩy đấy
Yến bây giờ mới nhận ra là mình với Việt bị tách nhóm rồi. Đứng giữa biển người như này, toàn đầu là đầu thôi
: Mày cũng bị đẩy à?
Việt gật đầu. Thật ra chỉ có mình Yến là bị xô đẩy đi thôi và cái gật đầu kia của nó là dối trá... Việt thấy Yến nên vội chen qua dòng người để đi theo Yến chứ nó chẳng bị đẩy gì cả
Yến nhìn xung quanh, nó chẳng thấy Tú với Khang đâu cả nên lo lắng
: Như nào bây giờ...lạc chúng nó mất rồi
: Đi theo tao
Yến sợ lắm, nó phải căng mắt ra để đi theo bóng lưng của Việt, sợ lơ là đi một chút là mất dấu ngay. Việt phải vừa đi vừa ngó lại xem Yến có đằng sau mình hay không, sợ không để ý tí là chẳng thấy Yến đâu
Giá như có thể nắm lấy tay của nhau thì tốt, sẽ chẳng ai phải lo lắng nữa
Đến một nơi đã thưa người hơn, Việt dừng lại
: Đứng đây xem dễ hơn này
Yến nhìn lên bầu trời, chắc là sắp bắn pháo hoa rồi
Úi
Lần này Việt cầm vào cổ tay Yến rồi kéo nó sát vào người mình, Yến cứ ngơ ngơ ra mà người thì đông tí nữa là va mạnh vào Yến rồi, Việt nhăn mặt nói
: Tao bảo để ý cơ mà, người ta đi qua xô cái là ngã luôn đấy
Yến bị mắng mà chẳng có cảm giác buồn giống như mọi lần bị mẹ mắng cả, nó nhìn cái khuôn mặt đang cau có kia...chỉ biết rằng tim mình đang đập mạnh lắm
Cái cảm giác này là gì? Yến chưa bao giờ có cảm giác như này bao giờ cả
" Chúc mừng năm mới "
Tất cả mọi người đồng loạt hô lên và cùng nhau ngắm pháo hoa trên bầu trời kia... đúng là cảnh tượng tuyệt vời
Việt bỏ tay ra, đứng lùi ra sau rồi bảo Yến lên đứng trước nhìn cho dễ chứ có một mẩu mà đứng sau thì nhìn thấy cái gì
Pháo hoa vẫn trên bầu trời đêm nhưng Yến chỉ nhìn được mấy cái, nó quay lại nhìn người đằng sau...hình như người ta đang say sưa ngắm pháo hoa nên chẳng để ý có ánh mắt hướng về mình
: Năm mới vui vẻ
Bây giờ Việt mới quay mặt ra, nở một nụ cười hạnh phúc
: Năm mới vui vẻ
Yến mỉm cười, nó quay đầu nhìn theo hướng của người kia...nhìn về nơi đang thật nhiều sắc màu đấy
Yến thấy, Phúc Việt bây giờ không phải là nơi đằng sau nó nữa mà là nơi trái tim nó rung động
Việt là người đầu tiên khiến Hạ Yến có cảm giác như này đấy, lần đầu tiên...
Giờ đây, trong mắt Việt chỉ có mình Hạ Yến... được ngắm pháo hoa cùng con bé này đúng là hạnh phúc của Việt
Việt nhắm mắt lại, thầm nghĩ " bọn mình sẽ cùng nhau ngắm pháo hoa từ nay về sau... đồng ý không? "
Tuy câu hỏi đấy không có câu trả lời nhưng Việt vẫn cảm thấy hạnh phúc vì Yến đang bên cạnh nó...
Có cơ hội, Phúc Việt chắc chắn sẽ nói ra cho Hạ Yến biết lòng mình.
: Mày làm gì mà cứ lượn ra lượn vào nhìn chóng hết cả mặt thế?
Hình như Yến tập trung vào " việc " của mình quá nên chẳng nghe thấy anh nói gì, Trung chống hai tay vào hông rồi hét to vào tai cái đứa dở hơi kia
: Yến!
Yến giật bắn người, với ánh mắt hoảng sợ nó nhìn anh trai của mình
: Anh làm gì thế?
: Câu đấy để anh hỏi mày mới đúng đấy
: Em đang suy nghĩ tí thôi, có gì đâu
: Mày định cưới ai đấy à mà bận rộn suy nghĩ thế?
Yến nhăn mặt
: Anh còn chưa cưới mà đã đến em rồi á? Bạn em rủ đi xem pháo hoa nhưng em sợ bị bố mắng nên chẳng dám xin
Trung chẹp miệng
: Tưởng cái gì to tát lắm cơ, dễ như ăn kẹo mà sợ gì
Yến tức lắm, sao anh trai nó lại có thái độ như thế chứ?
: Em sợ thật mà!
Trung vừa nói, vừa dùng đôi tay của mình để miêu tả cho con em gái đần độn kia hiểu
: Bây giờ nhé, mày đi xuống tầng rồi mở mồm ra xin bố mẹ là được thôi
: Anh nói dễ lắm ý, anh thử đi em xem nào
: Rất tiếc, hôm nay anh mày ở nhà em ạ
: Sao anh lại ở nhà?
: Lớn rồi đi chơi làm gì? Chán chết đi được
Yến bĩu môi, nó như có mũi tên bắn thẳng vào tim của Trung
: Có mà bạn bè anh đi chơi với người yêu hết rồi, anh không có người yêu nên phải ở nhà ý, lại còn bày đặt lớn rồi nữa
: Ơ hay?
Trung cũng cay lắm, định bật nhưng lại chẳng biết bật như nào vì thấy em mình nó nói đúng quá...chẳng sai một từ
Yến rón rén từng bước chân xuống cầu thang, chưa bao giờ mà giọng nói của nó lại nhỏ nhẹ đến như thế
: Bố mẹ...
Chú Dũng và cô Ngọc đang ngồi trên bộ bàn ghế độ sộ bằng gỗ kia xem Táo Quân, quay ra nhìn đứa con gái của mình
: Có gì không con?
: Tí nữa bố mẹ cho con đi chơi nha..
Hai người nghe xong thì gật đầu luôn
: Cứ đi đi
Yến chưa kịp nói thêm gì nữa, giọng cậu con trai lớn đã từ cầu thang vang xuống
: Nó đi xem pháo hoa, phải hơn 12 rưỡi mới về cơ bố mẹ ạ
Yến giật mình quay lại nhìn cái mặt nhởn nhơ kia của anh trai, nó tức...phải từ từ rồi nó mới trình bày với bố mẹ được chứ, chưa chi ông anh Trung kia đã phọt hết ra rồi thì làm ăn gì nữa
Trái với vẻ mặt nhăn nhó của chú Dũng thì cô Ngọc vẫn cứ bình thường, thản nhiên nói
: Thì có làm sao đâu, em nó lớn rồi
Yến nghe xong thì khuôn mặt nó lập tức xuất hiện một nụ cười rạng rỡ. Nó thích lắm, cảm ơn mẹ ríu rít rồi chạy lên phòng chuẩn bị quần áo
Chú Dũng có vẻ không hài lòng, quay sang trách vợ
: Nó còn bé sao đi chơi qua đêm được, con mình lại là con gái thì càng không
: Tết mà anh, để nó chơi một hôm cũng có sao đâu
Cô Ngọc tiếp xúc nhiều với những bạn trẻ nên cũng hiểu tâm lí của chúng nó. Việc nuôi con đối với cô cũng rất thoáng, thích cái gì là chiều nhưng phải ngoan. Con gái của cô - Hạ Yến thì không phải nói, ngoan như thế thì xin cái gì cô cũng cho
Chú Dũng thì quý Yến nhất nhà, " bình rượu mơ " của chú bảo đi chơi qua đêm là như thế nào? Mấy năm trước thằng Trung xin đi thì chú gật đầu luôn, miễn nó đừng gây ra chuyện gì to tát là được. Lần này thật sự chú khó chịu, lỡ con gái vàng con gái bạc bị làm sao thì chú biết làm cái gì đây?
Nghe tiếng dưới cổng, Yến ló đầu qua cửa sổ nhìn thấy Tú thì nói
: Đợi tao tí, tao xuống ngay đây
Yến vội lấy cái khăn quàng vào cổ, chạy xuống nhà chào bố mẹ rồi chạy ra ngoài sân. Chú Dũng vẫn với vẻ mặt buồn thiu
: Con gái của bố..
: Hay là anh đi theo nó rồi canh xem có sao không luôn đi
: Em hâm à?
Cô Ngọc bật cười
: Gớm nữa, nó đi chơi cả thằng Khang chứ có ai xa lạ gì đâu, không có ăn chơi quậy phá gì đâu mà anh cứ phải lo
: Nhưng anh vẫn lo lắm
: Anh như này có khi Yến nó chẳng dám lấy chồng
: Cũng được, ở nhà anh nuôi nó
Yến, Tú, Khang với Việt cùng đi ra nơi bắn pháo hoa. Vừa đi chúng nó vừa kêu lạnh, lạnh nhưng vẫn phải đi xem pháo hoa cho bằng được mới chịu
Tú khoác tay qua vai Yến, nó hí hửng nói
: Tao còn tưởng mày không được đi cơ
Yến còn chưa nói gì Khang đã vội vênh mặt lên trời, đập tay vào ngực tự hào nói
: Nhờ tao chứ ai, bố mẹ nó cho đi vì tin tưởng tao đấy
: Thế cơ á?
: Đương nhiên
Ở đây đông đúc lắm, không cẩn thận là lạc nhau lúc nào chẳng hay. Chúng nó đến muộn nên chỗ cũng chẳng còn nữa, phải tìm đứt cả hơi mới có cái view tạm tạm để xem
Một số người đến sau, không có ý thức và xô đẩy mọi người làm loạn hết cả lên. Yến xem đồng hồ thì còn khoảng 10 phút nữa pháo hoa sẽ bắn, nó không để ý nên bị một hàng người len qua rồi vì chen chúc mà bị lạc bọn kia luôn
Đang sợ không biết phải làm sao thì một bàn tay đặt lên vai của nó, kéo nó sang một bên
: Đứng gọn vào, người ta đi qua lại bị đẩy đấy
Yến bây giờ mới nhận ra là mình với Việt bị tách nhóm rồi. Đứng giữa biển người như này, toàn đầu là đầu thôi
: Mày cũng bị đẩy à?
Việt gật đầu. Thật ra chỉ có mình Yến là bị xô đẩy đi thôi và cái gật đầu kia của nó là dối trá... Việt thấy Yến nên vội chen qua dòng người để đi theo Yến chứ nó chẳng bị đẩy gì cả
Yến nhìn xung quanh, nó chẳng thấy Tú với Khang đâu cả nên lo lắng
: Như nào bây giờ...lạc chúng nó mất rồi
: Đi theo tao
Yến sợ lắm, nó phải căng mắt ra để đi theo bóng lưng của Việt, sợ lơ là đi một chút là mất dấu ngay. Việt phải vừa đi vừa ngó lại xem Yến có đằng sau mình hay không, sợ không để ý tí là chẳng thấy Yến đâu
Giá như có thể nắm lấy tay của nhau thì tốt, sẽ chẳng ai phải lo lắng nữa
Đến một nơi đã thưa người hơn, Việt dừng lại
: Đứng đây xem dễ hơn này
Yến nhìn lên bầu trời, chắc là sắp bắn pháo hoa rồi
Úi
Lần này Việt cầm vào cổ tay Yến rồi kéo nó sát vào người mình, Yến cứ ngơ ngơ ra mà người thì đông tí nữa là va mạnh vào Yến rồi, Việt nhăn mặt nói
: Tao bảo để ý cơ mà, người ta đi qua xô cái là ngã luôn đấy
Yến bị mắng mà chẳng có cảm giác buồn giống như mọi lần bị mẹ mắng cả, nó nhìn cái khuôn mặt đang cau có kia...chỉ biết rằng tim mình đang đập mạnh lắm
Cái cảm giác này là gì? Yến chưa bao giờ có cảm giác như này bao giờ cả
" Chúc mừng năm mới "
Tất cả mọi người đồng loạt hô lên và cùng nhau ngắm pháo hoa trên bầu trời kia... đúng là cảnh tượng tuyệt vời
Việt bỏ tay ra, đứng lùi ra sau rồi bảo Yến lên đứng trước nhìn cho dễ chứ có một mẩu mà đứng sau thì nhìn thấy cái gì
Pháo hoa vẫn trên bầu trời đêm nhưng Yến chỉ nhìn được mấy cái, nó quay lại nhìn người đằng sau...hình như người ta đang say sưa ngắm pháo hoa nên chẳng để ý có ánh mắt hướng về mình
: Năm mới vui vẻ
Bây giờ Việt mới quay mặt ra, nở một nụ cười hạnh phúc
: Năm mới vui vẻ
Yến mỉm cười, nó quay đầu nhìn theo hướng của người kia...nhìn về nơi đang thật nhiều sắc màu đấy
Yến thấy, Phúc Việt bây giờ không phải là nơi đằng sau nó nữa mà là nơi trái tim nó rung động
Việt là người đầu tiên khiến Hạ Yến có cảm giác như này đấy, lần đầu tiên...
Giờ đây, trong mắt Việt chỉ có mình Hạ Yến... được ngắm pháo hoa cùng con bé này đúng là hạnh phúc của Việt
Việt nhắm mắt lại, thầm nghĩ " bọn mình sẽ cùng nhau ngắm pháo hoa từ nay về sau... đồng ý không? "
Tuy câu hỏi đấy không có câu trả lời nhưng Việt vẫn cảm thấy hạnh phúc vì Yến đang bên cạnh nó...
Có cơ hội, Phúc Việt chắc chắn sẽ nói ra cho Hạ Yến biết lòng mình.