Chương 17: 17 - Hành lang chỉ hai ta
Trời càng lúc càng gió, người ta hay nói "mái tóc bồng bềnh trong gió" nhưng với Yến thì chẳng đúng lấy một chữ
Tóc nó dài, gió mạnh nên cứ bay loạn xạ hết cả lên...Yến nghĩ bây giờ nó chẳng khác gì một con ma cả. Nó đợi Tú quay lại rồi hai đứa cùng lên lớp luôn chứ ở đây thêm tóc nó cứ bay rồi đập vào mặt thật sự rất rát
Ngồi trên lớp, Yến nhớ lại chuyện hồi nãy lại thấy trong lòng không phục, nó đem cái tên "Hè Én" khó hiểu đấy đi kể cho Tú và rồi tối hôm đấy Tú cũng mang sự thắc mắc sang nhà Việt hỏi
Hỏi mãi Việt chẳng chịu nói nhưng Tú vẫn quyết tâm lắm, nó phải hỏi bằng được thì mới thôi chứ nó tò mò lắm rồi
Việt nhăn mặt, nó đang chơi game mà Tú cứ lải nhải bên tai thật sự rất phiền luôn, nó đành nói
: Hỏi cái gì?
Tú đạt được mục đích nên cười phớ lớ, nó ngồi trên ghế rồi nói
: Hè là Hạ thì tao hiểu rồi, nhưng chim Yến cả chim Én nó khác nhau mà?
Hồi chiều nghe Yến kể xong, Tú chẹp miệng rồi ra vẻ như người bà cụ đã trãi qua rất nhiều chuyện trên đời
: Thì tên mày ý, Hạ Yến nghe giống Hè Én nên thằng Việt nó gọi thế
: Nhưng mà...chim Yến cả chim Én khác nhau mà?
: Ừ nhỉ
Vì câu hỏi của Yến đấy nên bây giờ Tú mới có mặt ở nhà Việt để hỏi cho bằng được tại sao lại như thế
Mà Việt cũng có biết đâu, chính nó nghĩ ra cái tên đấy mà nó cũng chả hiểu vì sao mà
: Thì...tại nhìn con chim Yến cả chim Én giông giống nhau nên gọi thế thôi
: Nhưng mà hai con đấy khác nhau mà!
: Nhưng mà chúng nó nhìn giống nhau mày hiểu không?
Tú gật gù như hiểu ra vấn đề, nó đứng dậy
: À thì ra vậy, thôi tao về đây
: Ừ, về đi
Việt thở phào khi thấy Tú bước ra khỏi cổng, nó bịa đại một lý do mà Tú cũng tin nữa... nó mà không tin là Việt chẳng biết nói gì luôn, chẳng lẽ bảo tao thích
•
Hôm nay đi đến trường, chẳng hiểu mắt mũi Yến để đâu mà nó ngã uỳnh một cái ngay giữa đường làm biết bao nhiêu người nhìn
Tầm giờ này, nhiều người đi làm và rất nhiều học sinh đi học nữa nên tất cả ánh mắt của mọi người đều dồn về Yến khi nó ngã
Yến đau một nhưng mà nhục mười. Nó vội đứng dậy rồi đi nhanh vào trường chứ nó ngại quá ngại rồi
: Tiết gì đầu tiên thế mày?
: Thể dục
Yến không tin vào tai mình khi nghe Tú nói, nãy nó ngã đau chân quá...mà giờ phải xuống sân học thể dục nữa. Yến chưa kịp mếu máo vì cái chân đang đau nhức mà Tú còn giục
: Nhanh mày ơi, thầy này gắt lắm
Thế là Yến đành phải lết cái chân què của mình xuống dưới sân, giờ nó chỉ cầu mong rằng hôm nay thầy mát tính...không cho chúng nó chạy thôi
Sau khi điểm danh sĩ số lớp, thầy thể dục cho tập bài khởi động
: Các em tập bài khởi động xong sẽ kiểm tra nội dung chạy bền, nam 10 vòng nữ 8 vòng
Khỏi phải nói, đứa nào đứa nấy cũng nhăn mặt rồi ỉu xìu ra làm thầy phải thổi cái còi lấy lại tinh thần cho bọn trẻ
: Chạy mới khỏe chứ!
: Chỉ thấy mệt thôi chứ chẳng thấy khỏe ở đâu thầy ạ
: Mệt thì chứng tỏ là các anh các chị không chạy thường xuyên, giờ chạy cho quen đi là đỡ mệt luôn
Yến cố lắm chỉ chạy được một vòng quanh sân trường, đến nửa vòng thứ hai thì nó chẳng chạy nổi nữa...chính thức gục xuống cái ghế đá
: Sao đấy?
: Sáng nay tao ngã, giờ đau không chạy được nữa
Tú chẹp miệng, con gái con đứa hậu đậu chẳng để đâu cho hết
: Thế để tao ra xin thầy rồi tao đưa mày ra phòng y tế
Yến sáng rực hai mắt lên, nó chắp hai tay lại rồi chớp mắt nhìn Tú
: Ôi, đúng là thiên thần giáng trần mà... người ta nói thiên thần đâu nhất thiết phải có cánh đúng là không sai
: Gớm, ngồi đây đợi đi tao ra xin thầy
Yến gật đầu rồi ngồi đợi Tú quay lại, mấy đứa lần trước bắt nạt Yến đi chạy qua thấy nó đang ngồi ở đây thì dừng lại "hỏi thăm"
: Mày bị làm sao đấy?
Yến còn chưa ngẩng cao đầu lên nhìn cũng biết bọn con Quyên, nó thở dài rồi nhìn thẳng vào mặt Quyên
: Việc nhà mày à?
Quyên nhăn mặt, nó khó chịu nói
: Hỏi thăm có tí thì làm gì mà căng?
: Không thích trả lời có được không
: Đương nhiên là...được rồi
Cái Nhi ở trong nhóm không chấp nhận được chuyện vừa rồi, nó giật áo của Quyên
: Hèn thế?
: Mày thích ăn đấm giống lần trước nữa không?
Câu hỏi này của Quyên, không chỉ Nhi lắc đầu mà đứa nào ở trong nhóm cũng lắc đầu kiểu "sợ lắm rồi"
Nhưng chúng nó vẫn không phục, Nhi chỉ thẳng tay vào mặt Yến
: Chả qua hôm đấy bọn tao hơi mệt thôi... nên là nhả mày đấy
: Thế hả?
: Đúng...mày thử lần sau..
Nhi chưa nói xong câu, tiếng thổi còi quyền lực của thầy thể dục đã vang lên, thầy chỉ tay vào nhóm mấy đứa kia
: Mấy cô kia không chạy đi mà đứng đấy làm cái gì?
: Ơ ơ bọn em chạy đây thầy ơi
Thế là đám chúng nó lại nháo nhào chạy đi, Yến nhìn theo chỉ thấy buồn cười thôi, đúng là chỉ được cái gáy to...nhưng mà cũng đáng yêu phết chứ đùa
Tú với thầy thể dục đi lại, thầy với gương mặt nghiêm túc hỏi Yến
: Thế bị làm sao mà không chạy được?
: Sáng em bị ngã...bây giờ em đau quá chẳng đi được
: Thế mà không nói cho tôi mà còn cố chạy à?
Yến cười, nó gãi đầu
: Em sợ thầy mắng em
: Mắng cái gì mà mắng, tôi như thế bao giờ đâu...thôi đỡ bạn ra phòng y tế đi xem như nào
: Vâng ạ
Tú hí hửng đỡ Yến ra phòng y tế, nó đang vui lắm nhưng đi được mấy bước thầy nói một câu mà nó tưởng sét đánh ngang tai
: Cô Cẩm Tú đỡ cô Yến xong thì quay lại chạy đấy, không phải trốn đâu
Tú mếu máo vừa đỡ Yến vừa lẩm bẩm trong mồm
: Mé, tưởng thoát rồi...thế mà thầy cũng nhớ ra được
: Cố gắng lên em
: Không cố được...tao còn 6 vòng rưỡi nữa cơ đấy
: Chúc em may mắn
Tự nhiên Tú cảm thấy mình giúp Yến là sai trái quá, Tú đang buồn thối cả ruột ra mà Yến cứ nhe răng ra cười thôi, biết thế chả giúp nữa
Đến phòng y tế, mới mở cửa đi vào Tú đã thấy mặt thằng Việt đang nằm trên giường ở đây rồi. Tú đỡ Yến ra giường bên cạnh ngồi, nó đi sang búng vào tai của Việt một cái
Việt thấy đau, à mà rất đau là đằng khác nên nó phải tỉnh dậy, thấy mặt Tú thì nó nhăn nhó mặt mày lại
: Mày làm gì đấy?
: Lỡ tay tí thôi
: Lỡ gì đau vãi, con chó!
: Mà sao mày lại nằm ở đây đấy?
: Tao bị đau bụng
: À...thế nằm đây tiếp đi tao ra ngoài đây, tao phải chạy thêm 6 vòng nữa, à chính xác là 6 vòng rưỡi
Việt thấy Tú đúng là thần kinh, tự nhiên vào đây làm mất giấc mơ đẹp của nó...thôi đi ngủ tiếp đây
Chưa kịp nằm xuống, Việt giật mình vì thấy Yến đang ngồi ở giường bên cạnh nhìn mình chăm chăm
: Sao mày lại ở đây?
: Tao bị đau chân
Việt nhìn xuống chân của Yến, hình như là Yến bị đau thật nên mới xuống đây chứ chẳng giả vờ như Việt
Chuyện là Việt thấy học hai tiết văn buồn ngủ quá...mà nằm ra bàn thì bị cô mắng nên nó kêu đau bụng rồi bay xuống phòng y tế nằm cho khỏe
: Cô ý tế vừa ra ngoài rồi, chả biết cô đi đâu
: Vãi
Yến đau chân lắm rồi, nhưng may là Việt vừa nói cái thì cô y tế quay lại rồi kiểm tra chân cho Yến
Yến chẳng biết cô làm cái gì, chỉ thấy nhanh như một cơn gió chân nó đã bớt đau...may quá
: Đỡ đau chưa?
: Dạ rồi ạ, em chào cô em về lớp đây
: Ừ đi cẩn thận
Yến đứng dậy, nó đi ra đến ngoài cửa thì cô Nhung y tế vỗ phát vào lưng của Việt một cái bốp
: Anh này ngủ xong chưa?
: Ơ cô, em bị đau bụng mà
: Đau bụng à?
: Vâng
: Tôi lại lạ anh quá, lên lớp học đi!
Việt xị mặt ra đứng dậy đi ra khỏi phòng y tế, mới hết một tiết thôi...bây giờ lên lớp nó phải học thêm một tiết văn nữa, đúng là chán mà
: Mày trốn tiết à?
Việt quay sang nhìn Yến, nó thấy con bé cứ cà nhắc cái chân đi từng bước mà buồn cười
: Ừ, học văn chán quá nên trốn
: Học văn thích mà
: Vãi cả thích, tao không thể nào ngấm nổi môn văn vào đầu tao luôn
Yến phì cười, chắc là môn văn này khiến Việt trượt nguyện vọng một rồi. Nhìn thái độ là biết Việt không thích văn lắm, có thể nói là cực kì không thích
Nhưng trong ba môn, Yến lại thích học văn nhất... cũng chẳng biết sao nữa.
Tóc nó dài, gió mạnh nên cứ bay loạn xạ hết cả lên...Yến nghĩ bây giờ nó chẳng khác gì một con ma cả. Nó đợi Tú quay lại rồi hai đứa cùng lên lớp luôn chứ ở đây thêm tóc nó cứ bay rồi đập vào mặt thật sự rất rát
Ngồi trên lớp, Yến nhớ lại chuyện hồi nãy lại thấy trong lòng không phục, nó đem cái tên "Hè Én" khó hiểu đấy đi kể cho Tú và rồi tối hôm đấy Tú cũng mang sự thắc mắc sang nhà Việt hỏi
Hỏi mãi Việt chẳng chịu nói nhưng Tú vẫn quyết tâm lắm, nó phải hỏi bằng được thì mới thôi chứ nó tò mò lắm rồi
Việt nhăn mặt, nó đang chơi game mà Tú cứ lải nhải bên tai thật sự rất phiền luôn, nó đành nói
: Hỏi cái gì?
Tú đạt được mục đích nên cười phớ lớ, nó ngồi trên ghế rồi nói
: Hè là Hạ thì tao hiểu rồi, nhưng chim Yến cả chim Én nó khác nhau mà?
Hồi chiều nghe Yến kể xong, Tú chẹp miệng rồi ra vẻ như người bà cụ đã trãi qua rất nhiều chuyện trên đời
: Thì tên mày ý, Hạ Yến nghe giống Hè Én nên thằng Việt nó gọi thế
: Nhưng mà...chim Yến cả chim Én khác nhau mà?
: Ừ nhỉ
Vì câu hỏi của Yến đấy nên bây giờ Tú mới có mặt ở nhà Việt để hỏi cho bằng được tại sao lại như thế
Mà Việt cũng có biết đâu, chính nó nghĩ ra cái tên đấy mà nó cũng chả hiểu vì sao mà
: Thì...tại nhìn con chim Yến cả chim Én giông giống nhau nên gọi thế thôi
: Nhưng mà hai con đấy khác nhau mà!
: Nhưng mà chúng nó nhìn giống nhau mày hiểu không?
Tú gật gù như hiểu ra vấn đề, nó đứng dậy
: À thì ra vậy, thôi tao về đây
: Ừ, về đi
Việt thở phào khi thấy Tú bước ra khỏi cổng, nó bịa đại một lý do mà Tú cũng tin nữa... nó mà không tin là Việt chẳng biết nói gì luôn, chẳng lẽ bảo tao thích
•
Hôm nay đi đến trường, chẳng hiểu mắt mũi Yến để đâu mà nó ngã uỳnh một cái ngay giữa đường làm biết bao nhiêu người nhìn
Tầm giờ này, nhiều người đi làm và rất nhiều học sinh đi học nữa nên tất cả ánh mắt của mọi người đều dồn về Yến khi nó ngã
Yến đau một nhưng mà nhục mười. Nó vội đứng dậy rồi đi nhanh vào trường chứ nó ngại quá ngại rồi
: Tiết gì đầu tiên thế mày?
: Thể dục
Yến không tin vào tai mình khi nghe Tú nói, nãy nó ngã đau chân quá...mà giờ phải xuống sân học thể dục nữa. Yến chưa kịp mếu máo vì cái chân đang đau nhức mà Tú còn giục
: Nhanh mày ơi, thầy này gắt lắm
Thế là Yến đành phải lết cái chân què của mình xuống dưới sân, giờ nó chỉ cầu mong rằng hôm nay thầy mát tính...không cho chúng nó chạy thôi
Sau khi điểm danh sĩ số lớp, thầy thể dục cho tập bài khởi động
: Các em tập bài khởi động xong sẽ kiểm tra nội dung chạy bền, nam 10 vòng nữ 8 vòng
Khỏi phải nói, đứa nào đứa nấy cũng nhăn mặt rồi ỉu xìu ra làm thầy phải thổi cái còi lấy lại tinh thần cho bọn trẻ
: Chạy mới khỏe chứ!
: Chỉ thấy mệt thôi chứ chẳng thấy khỏe ở đâu thầy ạ
: Mệt thì chứng tỏ là các anh các chị không chạy thường xuyên, giờ chạy cho quen đi là đỡ mệt luôn
Yến cố lắm chỉ chạy được một vòng quanh sân trường, đến nửa vòng thứ hai thì nó chẳng chạy nổi nữa...chính thức gục xuống cái ghế đá
: Sao đấy?
: Sáng nay tao ngã, giờ đau không chạy được nữa
Tú chẹp miệng, con gái con đứa hậu đậu chẳng để đâu cho hết
: Thế để tao ra xin thầy rồi tao đưa mày ra phòng y tế
Yến sáng rực hai mắt lên, nó chắp hai tay lại rồi chớp mắt nhìn Tú
: Ôi, đúng là thiên thần giáng trần mà... người ta nói thiên thần đâu nhất thiết phải có cánh đúng là không sai
: Gớm, ngồi đây đợi đi tao ra xin thầy
Yến gật đầu rồi ngồi đợi Tú quay lại, mấy đứa lần trước bắt nạt Yến đi chạy qua thấy nó đang ngồi ở đây thì dừng lại "hỏi thăm"
: Mày bị làm sao đấy?
Yến còn chưa ngẩng cao đầu lên nhìn cũng biết bọn con Quyên, nó thở dài rồi nhìn thẳng vào mặt Quyên
: Việc nhà mày à?
Quyên nhăn mặt, nó khó chịu nói
: Hỏi thăm có tí thì làm gì mà căng?
: Không thích trả lời có được không
: Đương nhiên là...được rồi
Cái Nhi ở trong nhóm không chấp nhận được chuyện vừa rồi, nó giật áo của Quyên
: Hèn thế?
: Mày thích ăn đấm giống lần trước nữa không?
Câu hỏi này của Quyên, không chỉ Nhi lắc đầu mà đứa nào ở trong nhóm cũng lắc đầu kiểu "sợ lắm rồi"
Nhưng chúng nó vẫn không phục, Nhi chỉ thẳng tay vào mặt Yến
: Chả qua hôm đấy bọn tao hơi mệt thôi... nên là nhả mày đấy
: Thế hả?
: Đúng...mày thử lần sau..
Nhi chưa nói xong câu, tiếng thổi còi quyền lực của thầy thể dục đã vang lên, thầy chỉ tay vào nhóm mấy đứa kia
: Mấy cô kia không chạy đi mà đứng đấy làm cái gì?
: Ơ ơ bọn em chạy đây thầy ơi
Thế là đám chúng nó lại nháo nhào chạy đi, Yến nhìn theo chỉ thấy buồn cười thôi, đúng là chỉ được cái gáy to...nhưng mà cũng đáng yêu phết chứ đùa
Tú với thầy thể dục đi lại, thầy với gương mặt nghiêm túc hỏi Yến
: Thế bị làm sao mà không chạy được?
: Sáng em bị ngã...bây giờ em đau quá chẳng đi được
: Thế mà không nói cho tôi mà còn cố chạy à?
Yến cười, nó gãi đầu
: Em sợ thầy mắng em
: Mắng cái gì mà mắng, tôi như thế bao giờ đâu...thôi đỡ bạn ra phòng y tế đi xem như nào
: Vâng ạ
Tú hí hửng đỡ Yến ra phòng y tế, nó đang vui lắm nhưng đi được mấy bước thầy nói một câu mà nó tưởng sét đánh ngang tai
: Cô Cẩm Tú đỡ cô Yến xong thì quay lại chạy đấy, không phải trốn đâu
Tú mếu máo vừa đỡ Yến vừa lẩm bẩm trong mồm
: Mé, tưởng thoát rồi...thế mà thầy cũng nhớ ra được
: Cố gắng lên em
: Không cố được...tao còn 6 vòng rưỡi nữa cơ đấy
: Chúc em may mắn
Tự nhiên Tú cảm thấy mình giúp Yến là sai trái quá, Tú đang buồn thối cả ruột ra mà Yến cứ nhe răng ra cười thôi, biết thế chả giúp nữa
Đến phòng y tế, mới mở cửa đi vào Tú đã thấy mặt thằng Việt đang nằm trên giường ở đây rồi. Tú đỡ Yến ra giường bên cạnh ngồi, nó đi sang búng vào tai của Việt một cái
Việt thấy đau, à mà rất đau là đằng khác nên nó phải tỉnh dậy, thấy mặt Tú thì nó nhăn nhó mặt mày lại
: Mày làm gì đấy?
: Lỡ tay tí thôi
: Lỡ gì đau vãi, con chó!
: Mà sao mày lại nằm ở đây đấy?
: Tao bị đau bụng
: À...thế nằm đây tiếp đi tao ra ngoài đây, tao phải chạy thêm 6 vòng nữa, à chính xác là 6 vòng rưỡi
Việt thấy Tú đúng là thần kinh, tự nhiên vào đây làm mất giấc mơ đẹp của nó...thôi đi ngủ tiếp đây
Chưa kịp nằm xuống, Việt giật mình vì thấy Yến đang ngồi ở giường bên cạnh nhìn mình chăm chăm
: Sao mày lại ở đây?
: Tao bị đau chân
Việt nhìn xuống chân của Yến, hình như là Yến bị đau thật nên mới xuống đây chứ chẳng giả vờ như Việt
Chuyện là Việt thấy học hai tiết văn buồn ngủ quá...mà nằm ra bàn thì bị cô mắng nên nó kêu đau bụng rồi bay xuống phòng y tế nằm cho khỏe
: Cô ý tế vừa ra ngoài rồi, chả biết cô đi đâu
: Vãi
Yến đau chân lắm rồi, nhưng may là Việt vừa nói cái thì cô y tế quay lại rồi kiểm tra chân cho Yến
Yến chẳng biết cô làm cái gì, chỉ thấy nhanh như một cơn gió chân nó đã bớt đau...may quá
: Đỡ đau chưa?
: Dạ rồi ạ, em chào cô em về lớp đây
: Ừ đi cẩn thận
Yến đứng dậy, nó đi ra đến ngoài cửa thì cô Nhung y tế vỗ phát vào lưng của Việt một cái bốp
: Anh này ngủ xong chưa?
: Ơ cô, em bị đau bụng mà
: Đau bụng à?
: Vâng
: Tôi lại lạ anh quá, lên lớp học đi!
Việt xị mặt ra đứng dậy đi ra khỏi phòng y tế, mới hết một tiết thôi...bây giờ lên lớp nó phải học thêm một tiết văn nữa, đúng là chán mà
: Mày trốn tiết à?
Việt quay sang nhìn Yến, nó thấy con bé cứ cà nhắc cái chân đi từng bước mà buồn cười
: Ừ, học văn chán quá nên trốn
: Học văn thích mà
: Vãi cả thích, tao không thể nào ngấm nổi môn văn vào đầu tao luôn
Yến phì cười, chắc là môn văn này khiến Việt trượt nguyện vọng một rồi. Nhìn thái độ là biết Việt không thích văn lắm, có thể nói là cực kì không thích
Nhưng trong ba môn, Yến lại thích học văn nhất... cũng chẳng biết sao nữa.